Chương 8: Nhiệm Vụ Hộ Tống Thương Đội (1)
Mộc Diệp
29/09/2016
Về đến Tán Tu Hội, Mộc Diệp không khỏi lo lắng khi nhìn thấy giữa sân rộng tụ tập hơn năm mươi người, trên mặt họ đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Lục Mẫn hiếm khi nhăn mày, trầm giọng nói:
“Lần này xuất hiện trứng thần thú nên dẫn đến ma thú bạo động, tạm thời ta không muốn để các người vào đó mạo hiểm. Nhưng Mộc Diệp là do Trịnh thúc ủy thác cho chúng ta, bọn Hoắc Ngưu lại nói nàng biến mất không thấy. Ta chỉ có thể nhờ các người.”
“Lục Mẫn, ta nghĩ không cần đi đâu.”
Một người trong số các thành viên đứng giữa đội hình bỗng nhiên lên tiếng khiến Lục Mẫn không vui nheo mắt lại. Hắn lập tức nhún vai chỉ vào Mộc Diệp ở ngoài cửa.
“Các người nhìn đi.”
Lúc này Mộc Diệp vừa chạy vào trong sân, thấy ai cũng chăm chú vào nàng thì có hơi khó hiểu. Nhớ tới Hoắc Ngưu không biết đang ở đâu, nàng gấp gáp bắt lấy tay Lục Mẫn:
“Lục tỷ, nhóm Hoắc Ngưu thúc ở đâu? Bọn họ đã về chưa?”
“Bọn Hoắc Ngưu không tìm được muội nên phái một người đến báo tin, vẫn còn đang ở Tà Ma sâm lâm, hiện tại ta lập tức bảo họ trở về. Muội làm bọn ta lo lắng muốn chết. Nếu muội có chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với Trịnh thúc đây?”
“Xin lỗi, Lục tỷ…”
Mộc Diệp nghẹn hồi lâu chỉ nói được mấy chữ, biết Hoắc Ngưu không sao là nàng yên tâm rồi. Mọi người được Lục Mẫn triệu tập đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, ai ngờ Mộc Diệp xuất hiện đúng lúc này chứ? Vậy nhưng không có người lên tiếng trách móc, dù sao Tán Tu Hội từng nhận ân huệ của Trịnh Đình Hải, mà nghe nói Mộc Diệp lại là cháu của ông. Lục Mẫn bất đắc dĩ đành dặn dò mọi người tạm thời dừng săn ma thú, các nhiệm vụ khác thì tiến hành bình thường, sau đó bảo họ giải tán. Nàng mau chóng để người đi báo tin cho bọn Hoắc Ngưu. Lục Mẫn là cô nhi được Trịnh Đình Hải cứu giúp, tuy nàng không thể hiện tình cảm với ông nhưng nàng chưa bao giờ quên ân cứu mạng. Nếu ông đã nhờ nàng chăm sóc cho đứa trẻ này thì đương nhiên nàng sẽ làm hết sức. Lúc này Mộc Diệp mới nhớ tới nam nhân đã đưa nàng về, nàng ngoảnh đầu nhìn nhưng không thấy hắn ta đâu. Vừa nãy còn theo nàng đi tới cửa, giờ chắc là đi điều tra lời nàng nói rồi?
---
Sau khi cổ ngọc hấp thu hỏa nguyên tố tinh thuần ở chỗ gà con thì luôn âm thầm cải thiện thân thể Mộc Diệp. Làn da bên ngoài nhìn thì không khác biệt so với trước kia nhưng lực lượng chắc chắn tăng lên không ít. Bởi vì lần này nàng suýt gặp nguy hiểm nên Lục Mẫn không cho nàng làm nhiệm vụ nữa. Bọn Hoắc Ngưu cũng sợ hãi, nàng tự nhiên biến mất không chút dấu vết, bọn họ chưa bị hù chết đã may mắn lắm rồi.
Kết quả là Mộc Diệp lại phải ở trong phòng tĩnh tu cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đột phá thành công tu vi Ma Pháp Sư sơ cấp. Thời gian phát động ma pháp rút ngắn đi nhiều nhưng nàng vẫn không hài lòng lắm. Thử nghĩ nếu chỉ có một mình nàng đối mặt với Hắc Báo thì nàng sẽ chết thảm như thế nào? Phải nắm chắc thực lực của bản thân mới có thể cho nàng cảm giác an toàn. Trong lúc chủ nhân đang đau đầu suy nghĩ thì gà béo lại nằm trên giường hưởng thụ, dáng ngủ chữ đại chẳng khác gì con người. Từ lúc nó theo Mộc Diệp về thì luôn dính chặt lấy cổ ngọc, vừa tách ra liền ngủ không biết trời trăng mây gió.
Mộc Diệp ở trong phòng thử đánh ra vài quyền, cảm giác có hơi khác trước. Mỗi động tác của nàng nhìn thì rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập lực lượng, lúc xẹt qua không khí còn vang lên tiếng vù vù. Cổ ngọc vốn im hơi lặng tiếng lúc này lại có động tĩnh. Cùng lúc đó, con gà béo ở trên giường nhanh chóng bật dậy, nó dang cánh hú lên một tiếng dài rồi nhào về phía Mộc Diệp, dùng miệng mổ ra một lỗ máu trên mu bàn tay của nàng.
“Mày…”
Mộc Diệp còn chưa kịp ném nó xuống thì một tầng năng lượng vô hình đã xuất hiện cuốn lấy nàng.
“Cái gì? Lại nữa sao?”
Mộc Diệp vô cùng buồn bực, thứ quỷ quái này lại lên cơn gì vậy? Mỗi lần đều kéo nàng đi mà không báo trước chút nào. Hơn nữa trong lúc cưỡng ép dịch chuyển như vậy đầu nàng rất đau!
Mộc Diệp vừa biến mất, một vòng tròn đỏ rực lập tức xuất hiện bên dưới chỗ nàng đứng. Ở giữa vòng tròn là những đường vẽ chồng chéo lên nhau, dọc theo những đường vẽ còn có các văn tự kì lạ màu máu. Vòng tròn này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng cực nhanh. Nó vừa lóe lên chừng hai giây đã không thấy đâu nữa.
Đứng vững lại, Mộc Diệp mới nhận ra mình đang ở bên trong cổ ngọc. Bởi trước mặt nàng là quyển sách cũ với những dòng chữ vô cùng quen thuộc. Lần này không chỉ linh hồn mà cả cơ thể của nàng cũng tiến vào trong không gian tối đen của cổ ngọc. Ngoài nàng ra còn có con gà béo trụi lông kia, nó dường như cực kì phấn khích bay nhảy một hồi. Trong không gian yên ắng của cổ ngọc chợt có giọng nói vang lên:
“Tiểu cô nương, còn nhớ ta không?”
“Ai?”
Mộc Diệp giật mình nhìn quanh, giữa không trung, một ông lão đầu tóc bạc phơ hiện ra. Trên tay ông cầm một cây gậy trúc tinh xảo, thân trúc được bao bọc bởi linh lực phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Ông lão vừa xuất hiện, không gian xung quanh cũng theo đó sáng lên. Trên người ông tản ra uy áp mạnh mẽ khiến tim Mộc Diệp đập nhanh bất thường, nàng có cảm giác mình như một con thú nhỏ vô hại đứng trước mặt quái thú thời thượng cổ vậy. Chân nàng lảo đảo một cái, thậm chí có ý muốn quỳ xuống sùng bái ông. Thấy nàng như vậy, ông lão liền thu hết khí thế lại, đơn giản trôi nổi trước mặt nàng. Mộc Diệp còn chưa hết hoảng sợ, nàng run rẩy hồi lâu mới theo bản năng hỏi:
"Ngài là...”
“Cứ gọi Tiêu lão được rồi. Tiểu cô nương là Mộc Diệp phải không?”
Giọng của ông đượm buồn, trên gương mặt đầy nếp nhăn lại treo một nụ cười hiền hòa, bày ra vẻ vô hại. Mộc Diệp ngây ngốc một lúc rồi khẽ gật đầu. Nàng không biết ông ấy là ai, nhưng trực giác nói cho nàng biết ông sẽ không làm hại nàng. Nếu ông ấy muốn thì chỉ cần dùng một ý niệm cũng đủ tiễn nàng về chầu trời rồi. Tiêu lão nhìn nàng một lúc xong lại chuyển sang con gà nhỏ đang bay nhảy, ánh mắt hơi ngạc nhiên:
“Đây là khế ước thú của ngươi?”
Mộc Diệp ngẩn ra:
“Khế ước thú? Không phải chỉ có triệu hồi sư mới có sao?”
“À, trên người của nó có hơi thở của ngươi. Dường như mới ký khế ước chưa lâu nên không rõ ràng lắm. Đúng là chỉ có triệu hồi sư mới có thể lập khế ước với ma thú, nhưng cũng xuất hiện vài trường hợp đặc biệt.”
Tiêu lão lơ lửng trong không trung, khẽ vuốt chòm râu dài. Ông dùng gậy trúc chỉ về phía con gà béo:
“Triệu hồi sư cung cấp không gian để ma thú phát triển, khiến chúng chiến đấu vì họ, đó là khế ước thường thấy nhất, khế ước chủ tớ. Mà một bộ phận ma thú khác thì tự nguyện lập khế ước với triệu hồi sư chúng yêu thích, đó là khế ước bình đẳng. Tuy nhiên, ma thú có thể tự mình lập khế ước quả thật rất hiếm thấy.”
Mộc Diệp cái hiểu cái không gật đầu, nàng tiến lên hai bước ôm gà nhỏ vào lòng, lẩm bẩm:
“Nhưng mình đâu phải triệu hồi sư?”
Tiêu lão khẽ mỉm cười:
“Từ trước đến nay ta chỉ gặp qua một loại ma thú có thể tự mình ký khế ước với kẻ không phải triệu hồi sư. Con gà này là loại thứ hai. Nhưng phải nói nó rất thông minh, sau khi ký khế ước, nó có thể tiến vào không gian này cùng ngươi. Nguồn năng lượng khổng lồ ở đây còn thích hợp cho ma thú hơn năng lượng của triệu hồi sư rất nhiều.”
Nơi này rộng mênh mông nhưng lại chẳng có thứ gì ngoài một màu trắng xóa. Tiêu lão bay vòng vòng nàng, thong thả nói:
"Khả năng hấp thu năng lượng của miếng ngọc có vẻ vừa tăng lên. Mỗi lần ngươi tu luyện nó càng biểu hiện rõ ràng.”
"Nhưng rốt cuộc ngài kéo ta vào đây để làm gì? Ngài là ai?"
Mộc Diệp vừa hỏi, Tiêu lão liền thở dài:
“Ta hi vọng ngươi có thể mau chóng trưởng thành và giúp ta ra khỏi đây.”
“Ta? Làm sao có thể…”
“Ta không biết vì sao linh hồn của mình lại ở đây, ta bị nhốt hơn mười năm rồi, không thể siêu thoát được. Thứ có thể giữ linh hồn người chết suốt mười năm hẳn là một bảo vật vô giá, ngươi nên cẩn thận đừng để ai phát hiện. Gia tộc của ta đã diệt vong, giờ ta chỉ hi vọng đồ đệ, tiếp tục truyền bá võ học của mình. Ý ta là... ngươi có muốn học không?”
Mộc Diệp tuy muốn có sức mạnh nhưng không thể đồng ý với Tiêu lão được, nàng chẳng biết gì về ông ấy cả. Như hiểu được suy nghĩ của nàng, Tiêu lão lại tiếp:
“Đừng lo. Nếu ta muốn giết ngươi thì đã làm lâu rồi, tiểu cô nương, ngươi là chủ nhân của miếng ngọc. Đợi ngươi đạt đến cấp độ nhất định sẽ sử dụng được nó. Tới lúc đó ta chỉ có một thỉnh cầu, hi vọng ngươi đưa ta ra ngoài. Hiện tại ta muốn có đệ tử, ngươi cần sư phụ, chúng ta trao đổi đi.”
Từng lời nói của Tiêu lão đều đánh sâu vào tâm trí Mộc Diệp. Nàng khao khát sức mạnh, vậy vì sao không nhận ông ấy làm sư phụ chứ? Điều kiện của ông ấy cũng rất đơn giản, khi nào nàng đủ khả năng thì giúp ông thoát ra ngoài, không phải bây giờ. Ông không đòi hỏi nàng bất kì thứ gì!
Mộc Diệp suy nghĩ thật lâu, nàng biết bản thân không thể hấp tấp được. Nhưng hiện tại nàng quả thật cần sư phụ. Hít một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn ông:
“Sư phụ. Nhận của đệ tử một lạy.”
Tiêu lão cười khan, ông cũng không muốn dụ dỗ một đứa trẻ, nhưng sự thật là ông hết cách rồi. Hơn nữa nàng cũng rất thông minh, lập tức hiểu được ích lợi khi nhận ông làm sư phụ. Chờ Mộc Diệp làm lễ xong, ông mới à một tiếng rồi nói:
“Đúng rồi, đệ tử ngoan. Ta là một Chiến Sĩ.”
Mộc Diệp vừa nghe xong mặt liền đen như đít nồi, ông ấy vừa nói gì? Chiến Sĩ? Nhưng nàng là Ma Pháp Sư! Sao ông ấy không nói sớm chứ?
“B-bình tĩnh đã. Quyển sách của lão Bạch Hạc đang ở trong tay con đúng không? Đó là đồ ta trộm... Khụ… Ý ta là được tặng. Các ghi chú trong đó đều là tâm đắc của lão. Con cứ y theo nó mà làm.”
“Vậy… sư phụ thân yêu, ngài định dạy con cái gì?”
Nàng mở to mắt nhìn ông, tỏ thái độ bất mãn.
“Ma Pháp Sư sợ nhất là gì con biết không?”
Mộc Diệp nghiêng đầu:
“Là phòng thủ.”
“Đúng. Chính là nó. Tuy con không thể tu luyện linh lực như chiến sĩ bình thường, nhưng sử dụng cổ ngọc thì sao? Mười mấy năm nay nó luôn cải thiện thể chất của con, đặc biệt là lần đó trong hang động. Hỏa nguyên tố sau khi được chắt lọc kĩ càng đều trở thành vật đại bổ cho con. Vậy nên chẳng những tốc độ hấp thu nguyên tố của con nhanh mà còn có lợi thế ở lực lượng thân thể. Ta sẽ dạy con các kĩ xảo cận chiến, sau này người khác có muốn tiếp cận cũng không sợ.”
Lời Tiêu lão nói không sai, Ma Pháp Sư sợ nhất là bị đối thủ áp sát, khi đó lợi thế công kích của họ sẽ không còn nữa.
Tiêu lão lơ lửng trong không trung, tay phải nâng lên, trên tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm gỗ, ông ném nó cho Mộc Diệp, nói:
“Những dụng cụ này ở trong túi trữ vật của ta, ta giấu rồi, không cần nhìn lung tung. Khi nào tinh thần lực của con đủ mạnh thì sẽ tìm được thôi. Cầm lấy.”
Mộc Diệp còn đang nhìn quanh, nghe Tiêu lão nói thì xấu hổ chụp lấy thanh kiếm. Gà béo tự động nhảy xuống đất rồi nằm ở một bên ngủ. Trông dáng vẻ nó thế thôi chứ thực ra đang tu luyện theo kiểu riêng.
“Tuy ta chỉ còn là linh hồn nhưng ở không gian này vẫn có thể chạm đến vật sống. Vậy nên hãy cẩn thận. Trước tiên kiểm tra tốc độ phản ứng của con đã.”
Tiêu lão dứt lời liền nâng gậy trúc lên, nhẹ nhàng quét ngang về phía vai trái của Mộc Diệp. Nàng giật mình, theo bản năng đưa kiếm ra đỡ. Từ trước đến nay Mộc Diệp chưa từng dùng vũ khí, cầm còn không quen nói chi là sử dụng? Chỉ thấy gậy trúc không nhanh không chậm vụt qua kiếm gỗ, quật mạnh vào vai nàng, cả cơ thể Mộc Diệp lập tức bắn ngang ra hơn chục mét.
Rõ ràng nàng đã giơ kiếm lên đỡ, tốc độ của gậy trúc lại khá chậm. Vì sao lại đỡ hụt? Mộc Diệp chỉ thấy vai trái tê dại không còn chút cảm giác nào, nàng cắn răng không cho mình phát ra tiếng, chống tay phải xuống để bò dậy. Tiêu lão gãi gãi cằm, sau đó bình tĩnh bay tới bên cạnh nàng:
“Con đoán được động tác của ta đã là không tồi. Phản ứng cũng rất nhanh. Tiếc là còn vụng về lắm. Lại đây. Tấn công vai trái của ta xem.”
Mộc Diệp nâng tay phải lên, học theo động tác của Tiêu lão khi nãy, kiếm gỗ nhanh chóng chém ra. Gậy trúc phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, vẽ một vòng trên không rồi gõ xuống. Mộc Diệp thấy Tiêu lão chậm hơn mình nhưng nàng không dám mừng vội, ánh mắt sâu thẳm nhìn kĩ vào động tác của đối phương.
Tiêu lão thấy nàng chăm chú thì hài lòng vô cùng. Có thể trong mắt Mộc Diệp động tác của ông rất chậm, nhưng không phải thế. Khi kiếm gỗ sắp chạm vào vai trái của Tiêu lão thì lập tức đập chệch xuống, thân kiếm chấn động khiến tay nàng run lên.
“Tiếp tục.”
Sư phụ vừa cất giọng, tiểu đệ tử liền răm rắp nghe theo. Mặc dù nàng thích dùng nắm đấm hơn nhưng Tiêu lão đã đưa kiếm cho nàng thì nàng chỉ có thể làm quen với nó. Khẽ lật tay, kiếm gỗ đang đà chúi xuống lập tức chuyển hướng, quét thẳng lên trên. Lần này Tiêu lão không dùng gậy trúc nữa mà ngửa ra sau, mũi kiếm xẹt qua y phục của ông.
“Né?”
Mộc Diệp cứ nghĩ ông ấy sẽ đỡ mới đúng!
“Sao? Trong lúc đánh nhau chẳng lẽ không được né?”
Thấy Tiêu lão hỏi, nàng lập tức xấu hổ gãi đầu.
”Có biết ta và con phòng thủ khác nhau chỗ nào không?”
“Con đã cậy mạnh…”
Lẽ ra nàng nên né hoặc giảm bớt lực từ đòn tấn công của ông mà không phải đối kháng với nó. Tiêu lão cười:
“Biết thì tốt. Nhưng thật ra kĩ xảo chiến đấu cần rèn luyện trong thời gian dài để nó trở thành một thói quen. Không phải chuyện ngày một ngày hai được. Hiện tại con có thể ra ngoài. Ngày mai quay lại đây."
Mộc Diệp vâng một tiếng tiến lên, nàng đang định ôm gà béo vào lòng thì nó mở mắt ra, lại bắt đầu rú lên những tiếng kì lạ. Nàng nhéo nó một cái, không vui hỏi:
“Mày muốn gì chứ?”
Tiêu lão khoanh chân xếp bằng trên không, cười hắc hắc:
“Nó muốn ở lại đây tu luyện đấy. Con cứ để nó ở đây đi, không sao đâu.”
Nàng nhìn con gà trụi lông đáng ghét kia, chọc vào bụng mỡ của nó hai cái.
“Mày lợi dụng tao để tiến vào đây đúng không? Đồ gà lừa đảo.”
Mộc Diệp trở lại trong phòng, mệt mỏi ngả ra giường, tay thì không ngừng xoa vai trái, thủy nguyên tố bọc trong lòng bàn tay từ từ xoa dịu cảm giác đau nhức. Hiện tại đã là buổi chiều, Mộc Diệp đang định ra ngoài lấy đồ ăn thì Lục Mẫn đã mang vào cho nàng. Ngày mai nếu nàng biến mất ngay lúc Lục Mẫn tìm thì làm sao đây? Mộc Diệp vắt óc nghĩ, cuối cùng viết một tờ giấy to dán trước cửa. Nội dung là “đang tu luyện, không được làm phiền”. Lục tỷ đã nói nhóm nữ nhân ở chung với nàng hiện đang kẹt tại trấn khác. Dường như họ gặp một ít rắc rối nên trong vòng một tháng tới rất có thể không quay về được. Ăn xong cơm chiều, Mộc Diệp ngồi trên giường bắt đầu tĩnh tâm hấp thu nguyên tố trong trời đất. Nàng mới trở thành Ma Pháp Sư sơ cấp không lâu, cần tranh thủ thời gian tích lũy năng lượng, củng cố tu vi. Không biết hiện giờ mẫu thân ra sao rồi? Có cơ hội nàng nhất định phải đi thăm mẫu thân!
Kế tiếp chính là đoạn thời gian tự ngược của Mộc Diệp. Từ buổi sáng đến buổi chiều nàng tiến vào cổ ngọc để Tiêu lão chỉ dạy, buổi tối thì tĩnh tọa. May mà khi nàng tu luyện thì thủy nguyên tố có tác dụng giúp nàng thư giãn, nếu không đã sớm gục. Trừ ăn cơm tắm rửa ra, Mộc Diệp hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng. Mỗi lần Tiêu lão ra tay đều dùng lực rất lớn, đánh cho nàng bầm dập không chịu nổi. Sau đó chờ nàng trị thương xong lại tiến lên luyện tập tiếp. Sư phụ hiền hòa như biến thành ác quỷ vậy. Nàng vừa đặt mông ngồi xuống không lâu lại phải run rẩy đứng lên. Trong tình trạng bị thương, trị thương rồi lại bị thương ấy, tinh thần lực của nàng tiến bộ nhanh chóng.
Ngày thứ năm, Mộc Diệp cuối cùng cũng quen với cường độ luyện tập hiện tại. Sức chịu đựng của nàng vốn rất tốt, lại có thêm cổ ngọc hỗ trợ, lực lượng thân thể không biết đạt đến trình độ nào rồi?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu lão nghiêm giọng:
“Tiếp tục.”
Mộc Diệp hít sâu một hơi, cầm kiếm gỗ xung phong. Gậy túc trong tay Tiêu lão đánh xuống chẳng khác nào mưa rào, từng bóng trúc đan xen nhau tấn công từ tứ phía, Mộc Diệp khó khăn giơ kiếm lên đỡ. Trực giác nhạy bén và khả năng quan sát hơn người giúp nàng né được một hai đòn đánh, nhưng vẫn như thường lệ.
Bốp. Bốp. Bốp.
Mộc Diệp như bao cát bị gậy trúc gõ vào người, từng cơn đau nhức như thủy triều liên tục kéo đến làm nàng không ngừng chậm lại. Nàng gắng gượng giơ cánh tay yếu ớt lên, cố gắng đẩy lệch hướng gậy trúc trong tay Tiêu lão. Tình trạng trên kéo dài được một lúc, Mộc Diệp rốt cuôhc không chịu được nữa khụy xuống, kiếm gỗ rơi ở bên người. Tiêu lão từ trên cao nheo mắt nhìn nàng:
“Nghỉ một lát rồi tiếp tục.”
Mộc Diệp vừa nghe được nghỉ liền nằm ngửa ra thở hổn hển, mồ hôi làm quần áo nàng dính chặt vào người. Trên thân thể nàng không chỗ nào là không đau nhức, khắp tay chân là các vết bầm xanh xanh tím tím. Nàng kiên trì được như thế cũng đã vượt qua dự kiến của Tiêu lão. Thủy nguyên tố dâng trào trong người Mộc Diệp, như những con rắn nhỏ quấn quanh người nàng, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
“Sư… sư phụ…”
Nghe giọng của nàng có hơi đứt quãng, Tiêu lão nhếch mày. Mộc Diệp hít một hơi, nhỏ giọng hỏi:
“Sẽ không để lại di chứng chứ?”
“Sẽ không. Sau khi bị thương thì ngâm thảo dược hoặc nhờ Ma Pháp Sư chữa trị là được. Mà chẳng phải con có khả năng tự hồi phục sao?”
Mộc Diệp thử động cánh tay, sau đó không biết nên khóc hay nên cười, đau chết đi được. Mỗi lần đều bầm dập như thế này, may mà sư phụ còn chút nhân từ, không có đánh vào mặt nàng.
Suốt một tháng trời bị hành hạ thê thảm, cuối cùng Mộc Diệp cũng chống chọi được phần nào. Tiêu lão hài lòng nhìn nàng:
“Cả tháng nay vất vả cho con rồi. Ha ha. Cũng không tệ lắm. Đến lúc ra ngoài rèn luyện thêm rồi. Nhớ chọn nhiệm vụ vừa sức.”
Mộc Diệp gật mạnh đầu:
“Con biết. Cảm ơn ngài, sư phụ.”
“Ở một mình nên ta hơi ngứa tay thôi, cảm ơn cái gì. Đúng rồi, nhớ đem Tiểu Hỏa theo. Nó phiền chết đi được.”
Tiểu Hỏa là con gà béo đi theo Mộc Diệp, trong thời gian này nó luôn ở bên trong cổ ngọc để ngủ. Bằng cách nào đó, vẻ ngoài của nó đã trở lại bình thường, từng sợi lông đỏ rực mềm mại trên người nó đều có hoa văn hình ngọn lửa. Hình dáng bây giờ của nó giống như một con chim béo hơn là một con gà, nhưng chung quy vẫn quậy phá và thích ngủ như cũ. Nó xòe cánh bay lên đầu vai nàng, ánh mắt sáng rực. Ở nơi này suốt một tháng không được gặp ánh mặt trời nên nó cũng khá buồn bực.
Mộc Diệp chào Tiêu lão thêm lần nữa rồi ôm theo Tiểu Hỏa thoát ra ngoài. Nàng vừa xuống dưới lầu liền có người tiến tới bắt chuyện:
“Tiểu Diệp? Chà, mới một tháng không gặp mà con cao thêm chút rồi này. Nhìn cũng chững chạc hơn rồi. Lại đây cho ta xem nào.”
Người hớn hở như thế chỉ có thể là Hoắc Ngưu mà thôi, ông lấy tay đo chiều cao của Mộc Diệp. Thấy thế, một thành viên khác cười to:
“Ngươi có vấn đề về mắt đấy à? Mặt con bé chẳng khác gì đứa trẻ mười hai mười ba tuổi. Chín chắn ở chỗ nào?”
Hoắc Ngưu nghe xong lập tức quát lại, nhào qua tranh cãi. Mộc Diệp bỏ qua bọn họ, trực tiếp đi đến bảng nhiệm vụ. Ngón tay lướt qua từng nhiệm vụ, xem xét hồi lâu mới đi đến bên quầy. Nữ nhân ngồi ở trong quầy thấy nàng thì hơi ngạc nhiên:
“Tiểu Diệp à, Lục Mẫn đã dặn kĩ rồi. Ta sẽ không cho muội nhận nhiệm vụ đâu.”
Mộc Diệp chớp chớp đôi mắt to:
“Không sao. Muội chỉ muốn nhờ tỷ báo lại cho Lục Mẫn, muội sẽ ra ngoài một thời gian. Bảo tỷ ấy yên tâm.”
“Muội muốn đi đâu?”
Thấy vị tỷ tỷ này chuẩn bị xông ra giữ nàng lại, Mộc Diệp khẽ cười:
“Muội muốn về thăm mẫu thân. Sẽ không sao đâu, muội biết nên làm gì mà. Tạm biệt.”
Nàng nói xong đã lướt ra đến cửa, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn Chiến Sĩ sơ cấp một bậc. Một tháng vừa rồi bị sư phụ ép học thân pháp nên nàng tiến bộ rất nhiều. Diễm Tuyệt Bộ là một thân pháp khá kì lạ, khi di chuyển rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không phát ra tiếng động, mỗi bước chân đều như lướt đi trên mặt đất.
Chẳng mấy chốc, Mộc Diệp đã đi tới một ngôi nhà khá lớn. Trước cổng nhà hiện có một hàng dài, tổng cộng hơn mười nam nhân. Mộc Diệp lặng im không một tiếng động xuất hiện ở cuối hàng. Trong lúc di chuyển, váy dài xanh nhạt khẽ bay, động tác của nàng mềm nhẹ như tiên nữ tán hoa.
Thiếu nữ đang đứng trước cửa cất cao giọng nói:
“Từng người khai báo tên tuổi và tu vi, sau đó ấn dấu tay làm chứng. Nhắc lại lần nữa, lần này đi về trung tâm Gia Lam trấn, nhiệm vụ của các người là bảo vệ thương đội an toàn. Chỉ cần đạt tới Chiến Sĩ sơ cấp là được. Nếu không gặp cướp thì các người vẫn được nhận lương như đã định. Bắt đầu ghi danh.”
Tán Tu Hội nằm ở phía Bắc của Gia Lam trấn, mà nhà nàng lại ở phía Nam. Vì vậy Mộc Diệp chọn nhiệm vụ làm bảo tiêu cho một thương đội để tiện đường về thăm mẫu thân. Thương đội này đã từng gặp cướp hai lần, nhưng bọn cướp chỉ toàn người thường. Thuê Chiến Sĩ để bảo vệ thương đội là đủ, thậm chí người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thương đội này quá phí tiền. Từng người một lần lượt tiến lên ghi danh, đến phiên Mộc Diệp thì thiếu nữ đứng đó hơi ngẩn ra:
“Tiểu cô nương có chuyện gì thế?”
“Ta đến ghi danh.”
Mộc Diệp bình tĩnh nhìn vị thiếu nữ kia, thấy nàng ấy cười hì hì:
“Chỗ này không phải chỗ để đùa đâu. Ta phải vào trong chuẩn bị đây, mau về đi.”
Biết chuyện thế nào cũng sẽ như vậy, Mộc Diệp vội ngăn nàng ta lại:
“Vị tỷ tỷ này, ta thật sự là Chiến Sĩ sơ cấp, ta đến ghi danh."
Lời này vừa nói ra, các nam nhân đang đứng đó chờ thương đội đều nhìn vào nàng, có người còn cất giọng cười nhạo một tiếng. Mộc Diệp mặc kệ bọn họ, nghiêm túc nói tiếp:
“Mộc Diệp, Chiến Sĩ sơ cấp. Ta muốn ghi danh."
“Chậc, tiểu cô nương mau cút về nhà đi. Hay là muốn đại gia giúp ngươi một tay?"
Nam nhân vừa rồi cười nhạo Mộc Diệp đột nhiên tiến lên một bước, tay vươn ra muốn kéo nàng. Từ trước đến nay nàng ghét nhất là người lạ chạm vào mình, huống chi hắn ta còn không có ý tốt? Mộc Diệp nhẹ bước ra sau, trong nháy mắt tránh thoát khỏi bàn tay của nam nhân. Vị thiếu nữ kia thấy động tác của nàng, vội lên tiếng:
“Được rồi. Ta sẽ nhận ngươi. Mộc Diệp phải không?”
Mộc Diệp gật đầu, xoay người tìm bóng mát để ngồi. Nam nhân kia xấu hổ rụt tay lại, hừ lạnh một tiếng, cũng tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi. Thương đội sắp khởi hành nên nàng không muốn gây chuyện, sư phụ cũng đã dặn nàng khi chưa có đủ thực lực thì ra ngoài không được gây chú ý.
Lục Mẫn hiếm khi nhăn mày, trầm giọng nói:
“Lần này xuất hiện trứng thần thú nên dẫn đến ma thú bạo động, tạm thời ta không muốn để các người vào đó mạo hiểm. Nhưng Mộc Diệp là do Trịnh thúc ủy thác cho chúng ta, bọn Hoắc Ngưu lại nói nàng biến mất không thấy. Ta chỉ có thể nhờ các người.”
“Lục Mẫn, ta nghĩ không cần đi đâu.”
Một người trong số các thành viên đứng giữa đội hình bỗng nhiên lên tiếng khiến Lục Mẫn không vui nheo mắt lại. Hắn lập tức nhún vai chỉ vào Mộc Diệp ở ngoài cửa.
“Các người nhìn đi.”
Lúc này Mộc Diệp vừa chạy vào trong sân, thấy ai cũng chăm chú vào nàng thì có hơi khó hiểu. Nhớ tới Hoắc Ngưu không biết đang ở đâu, nàng gấp gáp bắt lấy tay Lục Mẫn:
“Lục tỷ, nhóm Hoắc Ngưu thúc ở đâu? Bọn họ đã về chưa?”
“Bọn Hoắc Ngưu không tìm được muội nên phái một người đến báo tin, vẫn còn đang ở Tà Ma sâm lâm, hiện tại ta lập tức bảo họ trở về. Muội làm bọn ta lo lắng muốn chết. Nếu muội có chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với Trịnh thúc đây?”
“Xin lỗi, Lục tỷ…”
Mộc Diệp nghẹn hồi lâu chỉ nói được mấy chữ, biết Hoắc Ngưu không sao là nàng yên tâm rồi. Mọi người được Lục Mẫn triệu tập đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, ai ngờ Mộc Diệp xuất hiện đúng lúc này chứ? Vậy nhưng không có người lên tiếng trách móc, dù sao Tán Tu Hội từng nhận ân huệ của Trịnh Đình Hải, mà nghe nói Mộc Diệp lại là cháu của ông. Lục Mẫn bất đắc dĩ đành dặn dò mọi người tạm thời dừng săn ma thú, các nhiệm vụ khác thì tiến hành bình thường, sau đó bảo họ giải tán. Nàng mau chóng để người đi báo tin cho bọn Hoắc Ngưu. Lục Mẫn là cô nhi được Trịnh Đình Hải cứu giúp, tuy nàng không thể hiện tình cảm với ông nhưng nàng chưa bao giờ quên ân cứu mạng. Nếu ông đã nhờ nàng chăm sóc cho đứa trẻ này thì đương nhiên nàng sẽ làm hết sức. Lúc này Mộc Diệp mới nhớ tới nam nhân đã đưa nàng về, nàng ngoảnh đầu nhìn nhưng không thấy hắn ta đâu. Vừa nãy còn theo nàng đi tới cửa, giờ chắc là đi điều tra lời nàng nói rồi?
---
Sau khi cổ ngọc hấp thu hỏa nguyên tố tinh thuần ở chỗ gà con thì luôn âm thầm cải thiện thân thể Mộc Diệp. Làn da bên ngoài nhìn thì không khác biệt so với trước kia nhưng lực lượng chắc chắn tăng lên không ít. Bởi vì lần này nàng suýt gặp nguy hiểm nên Lục Mẫn không cho nàng làm nhiệm vụ nữa. Bọn Hoắc Ngưu cũng sợ hãi, nàng tự nhiên biến mất không chút dấu vết, bọn họ chưa bị hù chết đã may mắn lắm rồi.
Kết quả là Mộc Diệp lại phải ở trong phòng tĩnh tu cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đột phá thành công tu vi Ma Pháp Sư sơ cấp. Thời gian phát động ma pháp rút ngắn đi nhiều nhưng nàng vẫn không hài lòng lắm. Thử nghĩ nếu chỉ có một mình nàng đối mặt với Hắc Báo thì nàng sẽ chết thảm như thế nào? Phải nắm chắc thực lực của bản thân mới có thể cho nàng cảm giác an toàn. Trong lúc chủ nhân đang đau đầu suy nghĩ thì gà béo lại nằm trên giường hưởng thụ, dáng ngủ chữ đại chẳng khác gì con người. Từ lúc nó theo Mộc Diệp về thì luôn dính chặt lấy cổ ngọc, vừa tách ra liền ngủ không biết trời trăng mây gió.
Mộc Diệp ở trong phòng thử đánh ra vài quyền, cảm giác có hơi khác trước. Mỗi động tác của nàng nhìn thì rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập lực lượng, lúc xẹt qua không khí còn vang lên tiếng vù vù. Cổ ngọc vốn im hơi lặng tiếng lúc này lại có động tĩnh. Cùng lúc đó, con gà béo ở trên giường nhanh chóng bật dậy, nó dang cánh hú lên một tiếng dài rồi nhào về phía Mộc Diệp, dùng miệng mổ ra một lỗ máu trên mu bàn tay của nàng.
“Mày…”
Mộc Diệp còn chưa kịp ném nó xuống thì một tầng năng lượng vô hình đã xuất hiện cuốn lấy nàng.
“Cái gì? Lại nữa sao?”
Mộc Diệp vô cùng buồn bực, thứ quỷ quái này lại lên cơn gì vậy? Mỗi lần đều kéo nàng đi mà không báo trước chút nào. Hơn nữa trong lúc cưỡng ép dịch chuyển như vậy đầu nàng rất đau!
Mộc Diệp vừa biến mất, một vòng tròn đỏ rực lập tức xuất hiện bên dưới chỗ nàng đứng. Ở giữa vòng tròn là những đường vẽ chồng chéo lên nhau, dọc theo những đường vẽ còn có các văn tự kì lạ màu máu. Vòng tròn này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng cực nhanh. Nó vừa lóe lên chừng hai giây đã không thấy đâu nữa.
Đứng vững lại, Mộc Diệp mới nhận ra mình đang ở bên trong cổ ngọc. Bởi trước mặt nàng là quyển sách cũ với những dòng chữ vô cùng quen thuộc. Lần này không chỉ linh hồn mà cả cơ thể của nàng cũng tiến vào trong không gian tối đen của cổ ngọc. Ngoài nàng ra còn có con gà béo trụi lông kia, nó dường như cực kì phấn khích bay nhảy một hồi. Trong không gian yên ắng của cổ ngọc chợt có giọng nói vang lên:
“Tiểu cô nương, còn nhớ ta không?”
“Ai?”
Mộc Diệp giật mình nhìn quanh, giữa không trung, một ông lão đầu tóc bạc phơ hiện ra. Trên tay ông cầm một cây gậy trúc tinh xảo, thân trúc được bao bọc bởi linh lực phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Ông lão vừa xuất hiện, không gian xung quanh cũng theo đó sáng lên. Trên người ông tản ra uy áp mạnh mẽ khiến tim Mộc Diệp đập nhanh bất thường, nàng có cảm giác mình như một con thú nhỏ vô hại đứng trước mặt quái thú thời thượng cổ vậy. Chân nàng lảo đảo một cái, thậm chí có ý muốn quỳ xuống sùng bái ông. Thấy nàng như vậy, ông lão liền thu hết khí thế lại, đơn giản trôi nổi trước mặt nàng. Mộc Diệp còn chưa hết hoảng sợ, nàng run rẩy hồi lâu mới theo bản năng hỏi:
"Ngài là...”
“Cứ gọi Tiêu lão được rồi. Tiểu cô nương là Mộc Diệp phải không?”
Giọng của ông đượm buồn, trên gương mặt đầy nếp nhăn lại treo một nụ cười hiền hòa, bày ra vẻ vô hại. Mộc Diệp ngây ngốc một lúc rồi khẽ gật đầu. Nàng không biết ông ấy là ai, nhưng trực giác nói cho nàng biết ông sẽ không làm hại nàng. Nếu ông ấy muốn thì chỉ cần dùng một ý niệm cũng đủ tiễn nàng về chầu trời rồi. Tiêu lão nhìn nàng một lúc xong lại chuyển sang con gà nhỏ đang bay nhảy, ánh mắt hơi ngạc nhiên:
“Đây là khế ước thú của ngươi?”
Mộc Diệp ngẩn ra:
“Khế ước thú? Không phải chỉ có triệu hồi sư mới có sao?”
“À, trên người của nó có hơi thở của ngươi. Dường như mới ký khế ước chưa lâu nên không rõ ràng lắm. Đúng là chỉ có triệu hồi sư mới có thể lập khế ước với ma thú, nhưng cũng xuất hiện vài trường hợp đặc biệt.”
Tiêu lão lơ lửng trong không trung, khẽ vuốt chòm râu dài. Ông dùng gậy trúc chỉ về phía con gà béo:
“Triệu hồi sư cung cấp không gian để ma thú phát triển, khiến chúng chiến đấu vì họ, đó là khế ước thường thấy nhất, khế ước chủ tớ. Mà một bộ phận ma thú khác thì tự nguyện lập khế ước với triệu hồi sư chúng yêu thích, đó là khế ước bình đẳng. Tuy nhiên, ma thú có thể tự mình lập khế ước quả thật rất hiếm thấy.”
Mộc Diệp cái hiểu cái không gật đầu, nàng tiến lên hai bước ôm gà nhỏ vào lòng, lẩm bẩm:
“Nhưng mình đâu phải triệu hồi sư?”
Tiêu lão khẽ mỉm cười:
“Từ trước đến nay ta chỉ gặp qua một loại ma thú có thể tự mình ký khế ước với kẻ không phải triệu hồi sư. Con gà này là loại thứ hai. Nhưng phải nói nó rất thông minh, sau khi ký khế ước, nó có thể tiến vào không gian này cùng ngươi. Nguồn năng lượng khổng lồ ở đây còn thích hợp cho ma thú hơn năng lượng của triệu hồi sư rất nhiều.”
Nơi này rộng mênh mông nhưng lại chẳng có thứ gì ngoài một màu trắng xóa. Tiêu lão bay vòng vòng nàng, thong thả nói:
"Khả năng hấp thu năng lượng của miếng ngọc có vẻ vừa tăng lên. Mỗi lần ngươi tu luyện nó càng biểu hiện rõ ràng.”
"Nhưng rốt cuộc ngài kéo ta vào đây để làm gì? Ngài là ai?"
Mộc Diệp vừa hỏi, Tiêu lão liền thở dài:
“Ta hi vọng ngươi có thể mau chóng trưởng thành và giúp ta ra khỏi đây.”
“Ta? Làm sao có thể…”
“Ta không biết vì sao linh hồn của mình lại ở đây, ta bị nhốt hơn mười năm rồi, không thể siêu thoát được. Thứ có thể giữ linh hồn người chết suốt mười năm hẳn là một bảo vật vô giá, ngươi nên cẩn thận đừng để ai phát hiện. Gia tộc của ta đã diệt vong, giờ ta chỉ hi vọng đồ đệ, tiếp tục truyền bá võ học của mình. Ý ta là... ngươi có muốn học không?”
Mộc Diệp tuy muốn có sức mạnh nhưng không thể đồng ý với Tiêu lão được, nàng chẳng biết gì về ông ấy cả. Như hiểu được suy nghĩ của nàng, Tiêu lão lại tiếp:
“Đừng lo. Nếu ta muốn giết ngươi thì đã làm lâu rồi, tiểu cô nương, ngươi là chủ nhân của miếng ngọc. Đợi ngươi đạt đến cấp độ nhất định sẽ sử dụng được nó. Tới lúc đó ta chỉ có một thỉnh cầu, hi vọng ngươi đưa ta ra ngoài. Hiện tại ta muốn có đệ tử, ngươi cần sư phụ, chúng ta trao đổi đi.”
Từng lời nói của Tiêu lão đều đánh sâu vào tâm trí Mộc Diệp. Nàng khao khát sức mạnh, vậy vì sao không nhận ông ấy làm sư phụ chứ? Điều kiện của ông ấy cũng rất đơn giản, khi nào nàng đủ khả năng thì giúp ông thoát ra ngoài, không phải bây giờ. Ông không đòi hỏi nàng bất kì thứ gì!
Mộc Diệp suy nghĩ thật lâu, nàng biết bản thân không thể hấp tấp được. Nhưng hiện tại nàng quả thật cần sư phụ. Hít một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn ông:
“Sư phụ. Nhận của đệ tử một lạy.”
Tiêu lão cười khan, ông cũng không muốn dụ dỗ một đứa trẻ, nhưng sự thật là ông hết cách rồi. Hơn nữa nàng cũng rất thông minh, lập tức hiểu được ích lợi khi nhận ông làm sư phụ. Chờ Mộc Diệp làm lễ xong, ông mới à một tiếng rồi nói:
“Đúng rồi, đệ tử ngoan. Ta là một Chiến Sĩ.”
Mộc Diệp vừa nghe xong mặt liền đen như đít nồi, ông ấy vừa nói gì? Chiến Sĩ? Nhưng nàng là Ma Pháp Sư! Sao ông ấy không nói sớm chứ?
“B-bình tĩnh đã. Quyển sách của lão Bạch Hạc đang ở trong tay con đúng không? Đó là đồ ta trộm... Khụ… Ý ta là được tặng. Các ghi chú trong đó đều là tâm đắc của lão. Con cứ y theo nó mà làm.”
“Vậy… sư phụ thân yêu, ngài định dạy con cái gì?”
Nàng mở to mắt nhìn ông, tỏ thái độ bất mãn.
“Ma Pháp Sư sợ nhất là gì con biết không?”
Mộc Diệp nghiêng đầu:
“Là phòng thủ.”
“Đúng. Chính là nó. Tuy con không thể tu luyện linh lực như chiến sĩ bình thường, nhưng sử dụng cổ ngọc thì sao? Mười mấy năm nay nó luôn cải thiện thể chất của con, đặc biệt là lần đó trong hang động. Hỏa nguyên tố sau khi được chắt lọc kĩ càng đều trở thành vật đại bổ cho con. Vậy nên chẳng những tốc độ hấp thu nguyên tố của con nhanh mà còn có lợi thế ở lực lượng thân thể. Ta sẽ dạy con các kĩ xảo cận chiến, sau này người khác có muốn tiếp cận cũng không sợ.”
Lời Tiêu lão nói không sai, Ma Pháp Sư sợ nhất là bị đối thủ áp sát, khi đó lợi thế công kích của họ sẽ không còn nữa.
Tiêu lão lơ lửng trong không trung, tay phải nâng lên, trên tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm gỗ, ông ném nó cho Mộc Diệp, nói:
“Những dụng cụ này ở trong túi trữ vật của ta, ta giấu rồi, không cần nhìn lung tung. Khi nào tinh thần lực của con đủ mạnh thì sẽ tìm được thôi. Cầm lấy.”
Mộc Diệp còn đang nhìn quanh, nghe Tiêu lão nói thì xấu hổ chụp lấy thanh kiếm. Gà béo tự động nhảy xuống đất rồi nằm ở một bên ngủ. Trông dáng vẻ nó thế thôi chứ thực ra đang tu luyện theo kiểu riêng.
“Tuy ta chỉ còn là linh hồn nhưng ở không gian này vẫn có thể chạm đến vật sống. Vậy nên hãy cẩn thận. Trước tiên kiểm tra tốc độ phản ứng của con đã.”
Tiêu lão dứt lời liền nâng gậy trúc lên, nhẹ nhàng quét ngang về phía vai trái của Mộc Diệp. Nàng giật mình, theo bản năng đưa kiếm ra đỡ. Từ trước đến nay Mộc Diệp chưa từng dùng vũ khí, cầm còn không quen nói chi là sử dụng? Chỉ thấy gậy trúc không nhanh không chậm vụt qua kiếm gỗ, quật mạnh vào vai nàng, cả cơ thể Mộc Diệp lập tức bắn ngang ra hơn chục mét.
Rõ ràng nàng đã giơ kiếm lên đỡ, tốc độ của gậy trúc lại khá chậm. Vì sao lại đỡ hụt? Mộc Diệp chỉ thấy vai trái tê dại không còn chút cảm giác nào, nàng cắn răng không cho mình phát ra tiếng, chống tay phải xuống để bò dậy. Tiêu lão gãi gãi cằm, sau đó bình tĩnh bay tới bên cạnh nàng:
“Con đoán được động tác của ta đã là không tồi. Phản ứng cũng rất nhanh. Tiếc là còn vụng về lắm. Lại đây. Tấn công vai trái của ta xem.”
Mộc Diệp nâng tay phải lên, học theo động tác của Tiêu lão khi nãy, kiếm gỗ nhanh chóng chém ra. Gậy trúc phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, vẽ một vòng trên không rồi gõ xuống. Mộc Diệp thấy Tiêu lão chậm hơn mình nhưng nàng không dám mừng vội, ánh mắt sâu thẳm nhìn kĩ vào động tác của đối phương.
Tiêu lão thấy nàng chăm chú thì hài lòng vô cùng. Có thể trong mắt Mộc Diệp động tác của ông rất chậm, nhưng không phải thế. Khi kiếm gỗ sắp chạm vào vai trái của Tiêu lão thì lập tức đập chệch xuống, thân kiếm chấn động khiến tay nàng run lên.
“Tiếp tục.”
Sư phụ vừa cất giọng, tiểu đệ tử liền răm rắp nghe theo. Mặc dù nàng thích dùng nắm đấm hơn nhưng Tiêu lão đã đưa kiếm cho nàng thì nàng chỉ có thể làm quen với nó. Khẽ lật tay, kiếm gỗ đang đà chúi xuống lập tức chuyển hướng, quét thẳng lên trên. Lần này Tiêu lão không dùng gậy trúc nữa mà ngửa ra sau, mũi kiếm xẹt qua y phục của ông.
“Né?”
Mộc Diệp cứ nghĩ ông ấy sẽ đỡ mới đúng!
“Sao? Trong lúc đánh nhau chẳng lẽ không được né?”
Thấy Tiêu lão hỏi, nàng lập tức xấu hổ gãi đầu.
”Có biết ta và con phòng thủ khác nhau chỗ nào không?”
“Con đã cậy mạnh…”
Lẽ ra nàng nên né hoặc giảm bớt lực từ đòn tấn công của ông mà không phải đối kháng với nó. Tiêu lão cười:
“Biết thì tốt. Nhưng thật ra kĩ xảo chiến đấu cần rèn luyện trong thời gian dài để nó trở thành một thói quen. Không phải chuyện ngày một ngày hai được. Hiện tại con có thể ra ngoài. Ngày mai quay lại đây."
Mộc Diệp vâng một tiếng tiến lên, nàng đang định ôm gà béo vào lòng thì nó mở mắt ra, lại bắt đầu rú lên những tiếng kì lạ. Nàng nhéo nó một cái, không vui hỏi:
“Mày muốn gì chứ?”
Tiêu lão khoanh chân xếp bằng trên không, cười hắc hắc:
“Nó muốn ở lại đây tu luyện đấy. Con cứ để nó ở đây đi, không sao đâu.”
Nàng nhìn con gà trụi lông đáng ghét kia, chọc vào bụng mỡ của nó hai cái.
“Mày lợi dụng tao để tiến vào đây đúng không? Đồ gà lừa đảo.”
Mộc Diệp trở lại trong phòng, mệt mỏi ngả ra giường, tay thì không ngừng xoa vai trái, thủy nguyên tố bọc trong lòng bàn tay từ từ xoa dịu cảm giác đau nhức. Hiện tại đã là buổi chiều, Mộc Diệp đang định ra ngoài lấy đồ ăn thì Lục Mẫn đã mang vào cho nàng. Ngày mai nếu nàng biến mất ngay lúc Lục Mẫn tìm thì làm sao đây? Mộc Diệp vắt óc nghĩ, cuối cùng viết một tờ giấy to dán trước cửa. Nội dung là “đang tu luyện, không được làm phiền”. Lục tỷ đã nói nhóm nữ nhân ở chung với nàng hiện đang kẹt tại trấn khác. Dường như họ gặp một ít rắc rối nên trong vòng một tháng tới rất có thể không quay về được. Ăn xong cơm chiều, Mộc Diệp ngồi trên giường bắt đầu tĩnh tâm hấp thu nguyên tố trong trời đất. Nàng mới trở thành Ma Pháp Sư sơ cấp không lâu, cần tranh thủ thời gian tích lũy năng lượng, củng cố tu vi. Không biết hiện giờ mẫu thân ra sao rồi? Có cơ hội nàng nhất định phải đi thăm mẫu thân!
Kế tiếp chính là đoạn thời gian tự ngược của Mộc Diệp. Từ buổi sáng đến buổi chiều nàng tiến vào cổ ngọc để Tiêu lão chỉ dạy, buổi tối thì tĩnh tọa. May mà khi nàng tu luyện thì thủy nguyên tố có tác dụng giúp nàng thư giãn, nếu không đã sớm gục. Trừ ăn cơm tắm rửa ra, Mộc Diệp hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng. Mỗi lần Tiêu lão ra tay đều dùng lực rất lớn, đánh cho nàng bầm dập không chịu nổi. Sau đó chờ nàng trị thương xong lại tiến lên luyện tập tiếp. Sư phụ hiền hòa như biến thành ác quỷ vậy. Nàng vừa đặt mông ngồi xuống không lâu lại phải run rẩy đứng lên. Trong tình trạng bị thương, trị thương rồi lại bị thương ấy, tinh thần lực của nàng tiến bộ nhanh chóng.
Ngày thứ năm, Mộc Diệp cuối cùng cũng quen với cường độ luyện tập hiện tại. Sức chịu đựng của nàng vốn rất tốt, lại có thêm cổ ngọc hỗ trợ, lực lượng thân thể không biết đạt đến trình độ nào rồi?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu lão nghiêm giọng:
“Tiếp tục.”
Mộc Diệp hít sâu một hơi, cầm kiếm gỗ xung phong. Gậy túc trong tay Tiêu lão đánh xuống chẳng khác nào mưa rào, từng bóng trúc đan xen nhau tấn công từ tứ phía, Mộc Diệp khó khăn giơ kiếm lên đỡ. Trực giác nhạy bén và khả năng quan sát hơn người giúp nàng né được một hai đòn đánh, nhưng vẫn như thường lệ.
Bốp. Bốp. Bốp.
Mộc Diệp như bao cát bị gậy trúc gõ vào người, từng cơn đau nhức như thủy triều liên tục kéo đến làm nàng không ngừng chậm lại. Nàng gắng gượng giơ cánh tay yếu ớt lên, cố gắng đẩy lệch hướng gậy trúc trong tay Tiêu lão. Tình trạng trên kéo dài được một lúc, Mộc Diệp rốt cuôhc không chịu được nữa khụy xuống, kiếm gỗ rơi ở bên người. Tiêu lão từ trên cao nheo mắt nhìn nàng:
“Nghỉ một lát rồi tiếp tục.”
Mộc Diệp vừa nghe được nghỉ liền nằm ngửa ra thở hổn hển, mồ hôi làm quần áo nàng dính chặt vào người. Trên thân thể nàng không chỗ nào là không đau nhức, khắp tay chân là các vết bầm xanh xanh tím tím. Nàng kiên trì được như thế cũng đã vượt qua dự kiến của Tiêu lão. Thủy nguyên tố dâng trào trong người Mộc Diệp, như những con rắn nhỏ quấn quanh người nàng, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
“Sư… sư phụ…”
Nghe giọng của nàng có hơi đứt quãng, Tiêu lão nhếch mày. Mộc Diệp hít một hơi, nhỏ giọng hỏi:
“Sẽ không để lại di chứng chứ?”
“Sẽ không. Sau khi bị thương thì ngâm thảo dược hoặc nhờ Ma Pháp Sư chữa trị là được. Mà chẳng phải con có khả năng tự hồi phục sao?”
Mộc Diệp thử động cánh tay, sau đó không biết nên khóc hay nên cười, đau chết đi được. Mỗi lần đều bầm dập như thế này, may mà sư phụ còn chút nhân từ, không có đánh vào mặt nàng.
Suốt một tháng trời bị hành hạ thê thảm, cuối cùng Mộc Diệp cũng chống chọi được phần nào. Tiêu lão hài lòng nhìn nàng:
“Cả tháng nay vất vả cho con rồi. Ha ha. Cũng không tệ lắm. Đến lúc ra ngoài rèn luyện thêm rồi. Nhớ chọn nhiệm vụ vừa sức.”
Mộc Diệp gật mạnh đầu:
“Con biết. Cảm ơn ngài, sư phụ.”
“Ở một mình nên ta hơi ngứa tay thôi, cảm ơn cái gì. Đúng rồi, nhớ đem Tiểu Hỏa theo. Nó phiền chết đi được.”
Tiểu Hỏa là con gà béo đi theo Mộc Diệp, trong thời gian này nó luôn ở bên trong cổ ngọc để ngủ. Bằng cách nào đó, vẻ ngoài của nó đã trở lại bình thường, từng sợi lông đỏ rực mềm mại trên người nó đều có hoa văn hình ngọn lửa. Hình dáng bây giờ của nó giống như một con chim béo hơn là một con gà, nhưng chung quy vẫn quậy phá và thích ngủ như cũ. Nó xòe cánh bay lên đầu vai nàng, ánh mắt sáng rực. Ở nơi này suốt một tháng không được gặp ánh mặt trời nên nó cũng khá buồn bực.
Mộc Diệp chào Tiêu lão thêm lần nữa rồi ôm theo Tiểu Hỏa thoát ra ngoài. Nàng vừa xuống dưới lầu liền có người tiến tới bắt chuyện:
“Tiểu Diệp? Chà, mới một tháng không gặp mà con cao thêm chút rồi này. Nhìn cũng chững chạc hơn rồi. Lại đây cho ta xem nào.”
Người hớn hở như thế chỉ có thể là Hoắc Ngưu mà thôi, ông lấy tay đo chiều cao của Mộc Diệp. Thấy thế, một thành viên khác cười to:
“Ngươi có vấn đề về mắt đấy à? Mặt con bé chẳng khác gì đứa trẻ mười hai mười ba tuổi. Chín chắn ở chỗ nào?”
Hoắc Ngưu nghe xong lập tức quát lại, nhào qua tranh cãi. Mộc Diệp bỏ qua bọn họ, trực tiếp đi đến bảng nhiệm vụ. Ngón tay lướt qua từng nhiệm vụ, xem xét hồi lâu mới đi đến bên quầy. Nữ nhân ngồi ở trong quầy thấy nàng thì hơi ngạc nhiên:
“Tiểu Diệp à, Lục Mẫn đã dặn kĩ rồi. Ta sẽ không cho muội nhận nhiệm vụ đâu.”
Mộc Diệp chớp chớp đôi mắt to:
“Không sao. Muội chỉ muốn nhờ tỷ báo lại cho Lục Mẫn, muội sẽ ra ngoài một thời gian. Bảo tỷ ấy yên tâm.”
“Muội muốn đi đâu?”
Thấy vị tỷ tỷ này chuẩn bị xông ra giữ nàng lại, Mộc Diệp khẽ cười:
“Muội muốn về thăm mẫu thân. Sẽ không sao đâu, muội biết nên làm gì mà. Tạm biệt.”
Nàng nói xong đã lướt ra đến cửa, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn Chiến Sĩ sơ cấp một bậc. Một tháng vừa rồi bị sư phụ ép học thân pháp nên nàng tiến bộ rất nhiều. Diễm Tuyệt Bộ là một thân pháp khá kì lạ, khi di chuyển rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không phát ra tiếng động, mỗi bước chân đều như lướt đi trên mặt đất.
Chẳng mấy chốc, Mộc Diệp đã đi tới một ngôi nhà khá lớn. Trước cổng nhà hiện có một hàng dài, tổng cộng hơn mười nam nhân. Mộc Diệp lặng im không một tiếng động xuất hiện ở cuối hàng. Trong lúc di chuyển, váy dài xanh nhạt khẽ bay, động tác của nàng mềm nhẹ như tiên nữ tán hoa.
Thiếu nữ đang đứng trước cửa cất cao giọng nói:
“Từng người khai báo tên tuổi và tu vi, sau đó ấn dấu tay làm chứng. Nhắc lại lần nữa, lần này đi về trung tâm Gia Lam trấn, nhiệm vụ của các người là bảo vệ thương đội an toàn. Chỉ cần đạt tới Chiến Sĩ sơ cấp là được. Nếu không gặp cướp thì các người vẫn được nhận lương như đã định. Bắt đầu ghi danh.”
Tán Tu Hội nằm ở phía Bắc của Gia Lam trấn, mà nhà nàng lại ở phía Nam. Vì vậy Mộc Diệp chọn nhiệm vụ làm bảo tiêu cho một thương đội để tiện đường về thăm mẫu thân. Thương đội này đã từng gặp cướp hai lần, nhưng bọn cướp chỉ toàn người thường. Thuê Chiến Sĩ để bảo vệ thương đội là đủ, thậm chí người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thương đội này quá phí tiền. Từng người một lần lượt tiến lên ghi danh, đến phiên Mộc Diệp thì thiếu nữ đứng đó hơi ngẩn ra:
“Tiểu cô nương có chuyện gì thế?”
“Ta đến ghi danh.”
Mộc Diệp bình tĩnh nhìn vị thiếu nữ kia, thấy nàng ấy cười hì hì:
“Chỗ này không phải chỗ để đùa đâu. Ta phải vào trong chuẩn bị đây, mau về đi.”
Biết chuyện thế nào cũng sẽ như vậy, Mộc Diệp vội ngăn nàng ta lại:
“Vị tỷ tỷ này, ta thật sự là Chiến Sĩ sơ cấp, ta đến ghi danh."
Lời này vừa nói ra, các nam nhân đang đứng đó chờ thương đội đều nhìn vào nàng, có người còn cất giọng cười nhạo một tiếng. Mộc Diệp mặc kệ bọn họ, nghiêm túc nói tiếp:
“Mộc Diệp, Chiến Sĩ sơ cấp. Ta muốn ghi danh."
“Chậc, tiểu cô nương mau cút về nhà đi. Hay là muốn đại gia giúp ngươi một tay?"
Nam nhân vừa rồi cười nhạo Mộc Diệp đột nhiên tiến lên một bước, tay vươn ra muốn kéo nàng. Từ trước đến nay nàng ghét nhất là người lạ chạm vào mình, huống chi hắn ta còn không có ý tốt? Mộc Diệp nhẹ bước ra sau, trong nháy mắt tránh thoát khỏi bàn tay của nam nhân. Vị thiếu nữ kia thấy động tác của nàng, vội lên tiếng:
“Được rồi. Ta sẽ nhận ngươi. Mộc Diệp phải không?”
Mộc Diệp gật đầu, xoay người tìm bóng mát để ngồi. Nam nhân kia xấu hổ rụt tay lại, hừ lạnh một tiếng, cũng tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi. Thương đội sắp khởi hành nên nàng không muốn gây chuyện, sư phụ cũng đã dặn nàng khi chưa có đủ thực lực thì ra ngoài không được gây chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.