Chương 9: Nhiệm Vụ Hộ Tống Thương Đội (2)
Mộc Diệp
30/09/2016
Thương đội khởi hành sau một khắc chuẩn bị, Mộc Diệp ngồi trên xe ngựa ở cuối đoàn, bên cạnh còn có bốn người khác, bao gồm cả nam nhân từng bị nàng làm bẽ mặt. Ba chiếc xe ngựa còn lại di chuyển ở bên trái, phải và phía trước để bảo hộ từ tứ phía. Cả đoàn tổng cộng có ba xe lớn, thương phẩm được trùm kín bởi một tấm vải đen dày, chất liệu rất đặc biệt, cho dù tinh thần lực mạnh tới đâu cũng khó lòng tra xét. Mộc Diệp đã thử dùng tinh thần lực quét qua và bị bắn ngược trở về. Nàng hơi bồn chồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ lúc bắt đầu chuyến đi, nàng đã có cảm giác không yên bình. Mộc Diệp càng khó chịu hơn khi nam nhân ngồi đối diện cứ nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái.
“Nhìn chằm chằm vào người khác như thế là bất lịch sự đấy!” Mộc Diệp rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí quỷ dị bên trong, dứt khoát bỏ lại một câu rồi ra phía trước ngồi cạnh phu xe.
Gió nhẹ mang theo hơi nóng lướt qua mặt nàng, thổi tung những sợi tóc con mềm mại. Tiểu Hỏa là ma thú hỏa hệ nên khá thích thời tiế như thế này, nó lắc đuôi, kêu lên hai tiếng phấn khích. Mộc Diệp đưa tay khẽ vuốt đầu nó, trong lòng âm thầm cảnh giác. Nàng không nghĩ thương đội lại chọn đi đường tắt, con đường này không có gì ngoài một mảnh đất rộng thênh thang, cát bụi bị gió cuốn bay tán loạn, khá cản trở tầm nhìn. Họ nói muốn tiết kiệm thời gian vận chuyển hàng hóa nên từng đi đường tắt vài lần, chưa bao giờ gặp phải cướp. Cũng vì vậy mà mọi người có phần thả lỏng cảnh giác chăng?
Mộc Diệp luôn chú ý tình huống xung quanh, lúc này chợt nhận thấy có dao động nguyên tố ma pháp. Nàng lập tức biến sắc, vội hét to:
“Dừng lại!”
Đang lúc im lặng lại xuất hiện tiếng hét, mọi người giật mình vội dừng lại động tác, từ trong xe ngựa giữa đoàn có một thiếu nữ vén rèm ra, nàng nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Ta cảm nhận được nguyên tố ma pháp dao động, nhưng không rõ ràng lắm, phía trước có thể có bẫy.”
Mộc Diệp vừa nói hết câu, phía sau liền vang lên tiếng cười ha hả:
“Lố bịch thật. Nói như ngươi thì nơi này có Ma Pháp Sư sao? Bọn họ là người vô cùng cao quý, làm sao có thể phí thời gian đi tập kích một thương đội nhỏ như thế này?”
Mặc dù không vui khi nam nhân kia có ý chê thương đội của mình, nhưng vị thiếu nữ không thể phủ nhận lời nói của hắn, nàng nhìn Mộc Diệp, nói:
“Ta thấy hắn nói rất có lý. Mặc dù thương đội này chuyển hàng cho Gia Lam học viện nhưng chỉ là những vật phẩm để Ma Pháp Học Đồ dùng, giá trị không lớn đến mức có người chú ý. Xung quanh lại trống trải, làm sao bọn họ tập kích được?”
Mộc Diệp à khẽ một tiếng:
“Tin hay không tùy các người. Thật ra hàng hóa của Gia Lam học viện thì không có giá trị lắm...”
Nàng nói tới đó khẽ động, một thanh kiếm dài lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, mũi kiếm chỉ về phía cổ họng của nam nhân đang đứng sau lưng nàng:
“Nhưng đợt hàng này có thứ quý giá hơn nhiều, đúng không?"
Nam nhân này từ lúc xuất hiện thì luôn tỏ vẻ bất cần và thô lỗ, nhưng sự thực hắn là người đáng nghi nhất, đôi mắt của hắn rất giảo hoạt. Thời điểm nàng dùng tinh thần lực kiểm tra vật phẩm trên xe ngựa, hắn luôn nhìn lén nàng. Quan trọng nhất, dao động ma pháp vừa rồi phát ra từ trên người hắn.
Bị chỉa muỗi kiếm vào người như thế, nam nhân kia lập tức trợn mắt nhìn nàng:
“Ngươi nói cái gì thế? Mau cút sang một bên! không biết ngươi đang nói gì cả!"
Mộc Diệp không chút hoang mang, ánh mắt khẽ đảo về phía thiếu nữ dẫn đội:
“Nếu ta nói hắn là gián điệp thì ngươi có tin không?”
Thấy ánh mắt nàng bình tĩnh cùng tự tin, vị thiếu nữ hơi do dự. Nam nhân vội hừ lạnh:
“Gián điệp? Ngươi có bằng chứng không?”
“À. Ngươi không phải gián điệp? Vậy ngươi dám chắc phía trước không có bẫy sao?"
“Tất nhiên. Ta có thể dám chắc nơi này không có bẫy. Chúng ta đi tiếp thôi. Đừng quan tâm con nhóc này.”
Cuộc đối thoại của hai người làm cho Mộc Diệp trở thành một đứa trẻ không biết điều. Ai cũng nghĩ nàng vu oan cho nam nhân kia, bởi từ đầu đến cuối hắn chưa làm gì khả nghi cả. Lời hắn nói cũng rất có lý, Ma Pháp Sư sẽ hạ thấp thân mình đến đây phục kích họ sao? Đợt hàng này có gì quý giá chứ? Nhưng chỉ có thiếu nữ kia mới biết trong đống hàng hóa chứa thứ gì, nàng bắt đầu nổi lên nghi ngờ:
“Mộc Diệp, ngươi có chứng cứ gì chứng minh hắn là gián điệp không?”
Mộc Diệp vẫn giữ thanh kiếm cách nam nhân chừng một thước, khẽ cười:
“Lúc đầu là trực giác thôi. Bây giờ thì chắc chắn rồi.”
Đám người nghe vậy nhất thời xôn xao, nam nhân kia lại càng to tiếng.
“Thấy không? Con nhóc này đang làm tốn thời gian của thương đội, nói không chừng nó muốn câu giờ để bọn cướp tới đấy.”
Vị thiếu nữ kia càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là sự tự tin toát ra trên người Mộc Diệp, như thể nàng dám nắm chắc phía trước có bẫy vậy.
Mộc Diệp thu kiếm lại giắt bên hông, đây là thanh kiếm nàng mua ở Tán Tu Hội trước khi đi, giá khá rẻ, tạm thời dùng trước, sau này có cơ hội lại đổi là được. Đưa tay túm lấy lưng áo của nam nhân, chân đạp nhẹ lấy đà, cả người nàng lập tức nhảy lên, kéo theo nam nhân đáp xuống nóc xe ngựa phía trước. Giọng của nàng có phần lạnh đi:
“Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy thì tới đây. “
“N-ngươi muốn làm gì?”
Nam nhân có chút run rẩy, hắn là Chiến Sĩ sơ cấp nhưng vừa rồi lại không thể tránh thoát động tác của nàng. Nàng rốt cuộc là ai? Thật sự là Chiến Sĩ đồng cấp với hắn sao? Lúc này, bên tai hắn vang lên âm thanh như đòi mạng của Mộc Diệp:
“Đem ngươi ra thử một chút. Ngươi nói nơi này không có bẫy đúng không?”
“Không… Khốn kiếp!”
Nam nhân run lên, hắn giãy khỏi tay Mộc Diệp, mà nàng cũng không có ý định giữ hắn thêm nữa. Nàng không biết vì sao hắn có quyển trục ma pháp, nhưng dao động vừa rồi không thể nào nhầm lẫn được. Vì sợ bọn họ dừng lại lâu sẽ khiến bẫy ma pháp mất tác dụng, hắn mới gấp rút bảo mọi người lên đường.
Mộc Diệp chụp lấy vai nam nhân, chân phải mạnh mẽ nhằm phần lưng đối phương mà đá ra. Lực lượng thân thể biến thái của Mộc Diệp trong nháy mắt đó bùng nổ, một đá này đem tên xấu số kia hất văng ra ngoài, vừa vặn rơi xuống vị trí cách họ mấy mét. Nam nhân chưa kịp hét thảm một tiếng thì mặt đất đột nhiên chấn động dữ dội, một vòng tròn ma pháp màu vàng đậm từ vị trí trung tâm bay vụt lên. Trong chớp mắt, hàng loạt những mũi nhọn bằng đá trồi ra khỏi mặt đất phát ra tiếng ầm ầm vang dội. Chúng mạnh mẽ đâm xuyên qua đầu, ngực, bụng và tứ chi của nam nhân kia. Màu máu đỏ tươi cùng vết thương da thịt lẫn lộn của nam nhân lập tức đập vào mắt mọi người. Những cột đá thi nhau bắn ra khỏi mặt đất làm rung động cả khu vực, có thể nói phạm vi bao trùm cực lớn. Khí thế của ma pháp hệ thổ quét qua mặt mọi người làm họ không khỏi kinh hoảng lùi lại mấy bước. Có thể tưởng tượng nếu thương đội tiến vào trung tâm của ma pháp thì sẽ thảm như thế nào, chỉ sợ các Chiến Sĩ cũng khó lòng sống sót. Đây là ma pháp thổ hệ Đột Thứ, ma pháp cấp cao nhất mà Ma Pháp Sư thổ hệ có thể thi triển, gần như đạt tới cấp bậc Huyền Ma Đạo Sư. Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Mộc Diệp. Bọn họ vừa suýt chết thảm vì không tin nàng!
Mộc Diệp nhìn thảm trạng của vị Chiến Sĩ kia, trực tiếp bị sốc. Nàng không nghĩ bọn họ lại sử dụng ma pháp nguy hiểm như thế, thậm chí Chiến Sĩ sơ cấp như nam nhân kia còn chưa kịp phản ứng đã chết thảm. Nàng… giết người rồi? Sư phụ có nói, ở thế giới dùng võ vi tôn thì chuyện một tu luyện giả ngã xuống là rất bình thường. Nhưng đến khi tự mình cảm nhận việc giết người mới thấy nó kinh khủng tới cỡ nào, nàng hít sâu một hơi rồi mới rút kiếm ra. Nàng tự nhủ bản thân bình tĩnh, không sao cả. Nếu hắn không chết thì người bị đâm xuyên não chính là nàng, nàng không có lỗi! Hiện tại không phải lúc phân tâm!
Lúc này nếu còn có ai không tin lời Mộc Diệp thì đúng là ngu ngốc. Tất cả đều rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Cùng thời điểm ma pháp kết thúc, mặt đất dưới chân họ như tấm vải mỏng bị đâm thủng, một đám hắc y nhân từ bên trong lỗ hổng bay ra ngoài. Tiếng hét thảm nhất thời vang lên xung quanh. Mộc Diệp nhìn lướt qua chiến trường, cắn răng lao tới bên cạnh vị thiếu nữ dẫn đầu. Thanh kiếm trong tay vung lên, cứng rắn chống lại công kích của một hắc y nhân. Đại đao to lớn của hắc y nhân chém về phía cổ nàng kêu lên vù vù. Sức lực của hắc y nhân quá lớn, Mộc Diệp không thể đỡ được, đành cúi người xuống, lưỡi đao bén nhọn xẹt qua đỉnh đầu của nàng. Va chạm đơn giản như thế cũng đủ chứng minh tên này thực lực không thấp hơn nàng chút nào. Mộc Diệp lăn sang một bên, chân đạp Diễm Tuyệt Bộ, thân thể hóa thành một làn khói lướt đến bên người vị thiếu nữ.
“Chạy thôi!” Mộc Diệp đáp xuống, tay trái vòng qua eo thiếu nữ, muốn mang nàng đi.
“Không! Tinh thạch! Xe ở giữa chở tinh thạch! Ta không thể để bọn họ cướp được!”
Mộc Diệp ngẩn ra, không nghĩ tới thứ mà nàng ta vận chuyển lại là tinh thạch. Khó trách bọn họ ngay cả quyển trục ma pháp đắt như thế cũng đem tiền ra mua cho bằng được! Chỉ cần có số tinh thạch trên xe thì chuyện tiền nong không còn là vấn đề nữa. Mộc Diệp một tay ôm thiếu nữ, tay kia thì vung lên đón đòn tấn công của hắc y nhân. Nàng vừa đánh vừa lùi, khi lui đến bên cạnh chiếc xe kia thì thấp giọng nói:
“Ôm chắc ta!”
Nàng kéo tấm vải trùm ra, tinh thần lực nhập vào cổ ngọc, tất cả năm rương tinh thạch đều bị hút vào trong không gian của nó cùng một lúc. Diễm Tuyệt Bộ triển khai hết mức, thân thể nàng như hư ảo lướt ra khỏi vòng vây. Trong lúc di chuyển, một tên trong số đó kịp thời vung kiếm chặn nàng lại.
“Chết tiệt!”
Mộc Diệp theo bản năng nâng tay lên, thanh kiếm làm bằng sắt rẻ tiền của nàng vừa va chạm với vũ khí của đối phương lập tức cong lại thành hình cung.
"Không xong." Mộc Diệp lập tức cảm giác được sự chênh lệch, vội rụt tay lại, mũi kiếm của hắc y nhân hiểm hiểm xẹt qua cánh tay nàng. Linh lực bọc bên ngoài thanh kiếm vô cùng sắc bén, lưu lại trên tay nàng một vết thương sâu tận xương, máu tươi theo đó phun ra ngoài. Sắc mặt Mộc Diệp nhất thời trắng bệch, nàng không nghĩ tới trong đám người còn có Chiến Sĩ đỉnh cấp. Nàng vừa đột phá không lâu, lực lượng thân thể cũng chỉ dừng lại ở mức ngang ngửa Chiến Sĩ sơ cấp mà thôi. Làm sao có thể chịu nổi công kích của đối phương?
Hắc y nhân không lưu tình chút nào, lần thứ hai vung kiếm chém về phía nàng:
“Giao tinh thạch cùng nhẫn trữ vật ra đây!”
Mộc Diệp không để bản thân mất bình tĩnh, thủy nguyên tố nhẹ nhàng vận chuyển, trước tiên cầm máu vết thương. Nàng đau đớn cắn chặt môi, hai mắt sáng ngời.
“Ngươi mơ sao?”
Nàng vứt kiếm, tung người chạy trốn. Tốc độ của hắc y nhân đó rõ ràng nhanh hơn nàng, nhưng khi hắn nhún người muốn đuổi theo thì chợt thấy đỉnh đầu nóng rực. Một hỏa cầu bán kính chừng hai mươi thước mang theo sức nóng kinh người đột nhiên xuất hiện trong hư không rồi bay vụt đến trước mặt hắn, hắc y nhân không chút lo lắng, lăn người tránh sang một bên. Nhưng đúng lúc này, hỏa cầu chuẩn bị va chạm với mặt đất chợt thu nhỏ lại, sau đó ầm ầm nổ tung. Tiểu Hỏa lắc lắc thân mình mập mạp, sau khi tung ra một đòn này liền bay theo phía sau Mộc Diệp. Thiếu nữ kia chỉ là một người bình thường nên Mộc Diệp phải ôm nàng, di chuyển có phần khó khăn.
Các Chiến Sĩ đều là người từng vào sinh ra tử, họ có phương thức bảo mệnh riêng nên chuyện chạy trốn không vấn đề gì. Nhưng người trong thương đội chắc chắn không ai may mắn thoát khỏi.
Đoạn đường này quá vắng vẻ, xung quanh lại hoàn toàn không có cây cối gì để che chắn. Thể lực Mộc Diệp có hạn, nàng còn mang theo một người cao lớn hơn mình, chẳng mấy chốc đã sắp chịu không nổi. Tiểu Hỏa bay bên cạnh tỏ vẻ lo lắng nhìn nàng, đôi mắt đỏ rực đầy linh tính.
Vị thiếu nữ kia vẫn còn khá sốc, nàng im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Tại sao ngươi cứu ta?”
“Không biết. Có thể vì cùng là nữ nhi.”
Mộc Diệp biết tiếp tục chạy thẳng không phải cách hay, nàng cần thời gian hồi phục. Vết thương trên tay vẫn còn đang chảy máu, y phục của nàng đã sớm bị nhuộm đỏ.
“Tiểu Hỏa, tìm xem hướng nào có người hoặc nơi ẩn nấp.”
Tiểu Hỏa rất nghe lời, nó gật cái đầu nhỏ rồi xòe cánh bay lên cao, một lúc sau liền bay lại trước mặt nàng, dẫn nàng quẹo sang một con đường khác. Mộc Diệp thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nàng liên tục đổ mồ hôi nhưng không dám dừng lại, thậm chí không tiếc tiêu hao thể lực, liên tục sử dụng Diễm Tuyệt Bộ để đẩy nhanh tốc độ.
Chạy suốt nửa canh giờ, Mộc Diệp rốt cuộc nhìn thấy một rừng cây nhỏ. May mắn thay, cơ thể nàng được thủy nguyên tố và cổ ngọc không ngừng chữa trị nên mới có thể kiên trì đến bây giờ. Khi tìm được một lùm cây khá um tùm, Mộc Diệp lập tức thả thiếu nữ xuống. Nàng lung lay một chút, khẽ nói:
“Ngươi núp ở đây, đừng lên tiếng.”
Nàng vung tay lên, sử dụng chút ít năng lượng còn sót lại trong người thi triển ma pháp. Hơi nước xung quanh theo tiếng ngâm nga nhè nhẹ của nàng bắt đầu tụ lại xung quanh thiếu nữ, sau đó hình thành một tầng sương mờ ảo bao trọn lấy cơ thể nàng.
“Đợi đến lúc thích hợp, ngươi hãy rời khỏi đây. Về phần tinh thạch thì…”
Mộc Diệp khẽ động ý niệm, ba rương tinh thạch lớn lập tức xuất hiện trước mặt. Nàng chỉ có thể làm đến đây thôi, còn lại thì tùy vào may mắn đi.
“Mang theo người chiến đấu sẽ rất nguy hiểm. Nếu còn sống trở về, ta sẽ tự đi tìm ngươi.”
“Được. Cứ đến Lạc Hoa thương hội tìm ta… cảm ơn ngươi...” Thiếu nữ còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mộc Diệp gật đầu, lảo đảo rời đi. Nàng để cho Tiểu Hỏa tạo chút dấu vết dẫn dụ hắc y nhân, sau đó trèo lên một cây cao để nghỉ ngơi hồi sức. Tinh thần lực của nàng lúc này không thể mang cả cơ thể vào trong cổ ngọc được, hơn nữa nếu nàng ỷ lại nó quá nhiều, nàng sẽ không thể tiến bộ.
“Nhìn chằm chằm vào người khác như thế là bất lịch sự đấy!” Mộc Diệp rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí quỷ dị bên trong, dứt khoát bỏ lại một câu rồi ra phía trước ngồi cạnh phu xe.
Gió nhẹ mang theo hơi nóng lướt qua mặt nàng, thổi tung những sợi tóc con mềm mại. Tiểu Hỏa là ma thú hỏa hệ nên khá thích thời tiế như thế này, nó lắc đuôi, kêu lên hai tiếng phấn khích. Mộc Diệp đưa tay khẽ vuốt đầu nó, trong lòng âm thầm cảnh giác. Nàng không nghĩ thương đội lại chọn đi đường tắt, con đường này không có gì ngoài một mảnh đất rộng thênh thang, cát bụi bị gió cuốn bay tán loạn, khá cản trở tầm nhìn. Họ nói muốn tiết kiệm thời gian vận chuyển hàng hóa nên từng đi đường tắt vài lần, chưa bao giờ gặp phải cướp. Cũng vì vậy mà mọi người có phần thả lỏng cảnh giác chăng?
Mộc Diệp luôn chú ý tình huống xung quanh, lúc này chợt nhận thấy có dao động nguyên tố ma pháp. Nàng lập tức biến sắc, vội hét to:
“Dừng lại!”
Đang lúc im lặng lại xuất hiện tiếng hét, mọi người giật mình vội dừng lại động tác, từ trong xe ngựa giữa đoàn có một thiếu nữ vén rèm ra, nàng nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Ta cảm nhận được nguyên tố ma pháp dao động, nhưng không rõ ràng lắm, phía trước có thể có bẫy.”
Mộc Diệp vừa nói hết câu, phía sau liền vang lên tiếng cười ha hả:
“Lố bịch thật. Nói như ngươi thì nơi này có Ma Pháp Sư sao? Bọn họ là người vô cùng cao quý, làm sao có thể phí thời gian đi tập kích một thương đội nhỏ như thế này?”
Mặc dù không vui khi nam nhân kia có ý chê thương đội của mình, nhưng vị thiếu nữ không thể phủ nhận lời nói của hắn, nàng nhìn Mộc Diệp, nói:
“Ta thấy hắn nói rất có lý. Mặc dù thương đội này chuyển hàng cho Gia Lam học viện nhưng chỉ là những vật phẩm để Ma Pháp Học Đồ dùng, giá trị không lớn đến mức có người chú ý. Xung quanh lại trống trải, làm sao bọn họ tập kích được?”
Mộc Diệp à khẽ một tiếng:
“Tin hay không tùy các người. Thật ra hàng hóa của Gia Lam học viện thì không có giá trị lắm...”
Nàng nói tới đó khẽ động, một thanh kiếm dài lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, mũi kiếm chỉ về phía cổ họng của nam nhân đang đứng sau lưng nàng:
“Nhưng đợt hàng này có thứ quý giá hơn nhiều, đúng không?"
Nam nhân này từ lúc xuất hiện thì luôn tỏ vẻ bất cần và thô lỗ, nhưng sự thực hắn là người đáng nghi nhất, đôi mắt của hắn rất giảo hoạt. Thời điểm nàng dùng tinh thần lực kiểm tra vật phẩm trên xe ngựa, hắn luôn nhìn lén nàng. Quan trọng nhất, dao động ma pháp vừa rồi phát ra từ trên người hắn.
Bị chỉa muỗi kiếm vào người như thế, nam nhân kia lập tức trợn mắt nhìn nàng:
“Ngươi nói cái gì thế? Mau cút sang một bên! không biết ngươi đang nói gì cả!"
Mộc Diệp không chút hoang mang, ánh mắt khẽ đảo về phía thiếu nữ dẫn đội:
“Nếu ta nói hắn là gián điệp thì ngươi có tin không?”
Thấy ánh mắt nàng bình tĩnh cùng tự tin, vị thiếu nữ hơi do dự. Nam nhân vội hừ lạnh:
“Gián điệp? Ngươi có bằng chứng không?”
“À. Ngươi không phải gián điệp? Vậy ngươi dám chắc phía trước không có bẫy sao?"
“Tất nhiên. Ta có thể dám chắc nơi này không có bẫy. Chúng ta đi tiếp thôi. Đừng quan tâm con nhóc này.”
Cuộc đối thoại của hai người làm cho Mộc Diệp trở thành một đứa trẻ không biết điều. Ai cũng nghĩ nàng vu oan cho nam nhân kia, bởi từ đầu đến cuối hắn chưa làm gì khả nghi cả. Lời hắn nói cũng rất có lý, Ma Pháp Sư sẽ hạ thấp thân mình đến đây phục kích họ sao? Đợt hàng này có gì quý giá chứ? Nhưng chỉ có thiếu nữ kia mới biết trong đống hàng hóa chứa thứ gì, nàng bắt đầu nổi lên nghi ngờ:
“Mộc Diệp, ngươi có chứng cứ gì chứng minh hắn là gián điệp không?”
Mộc Diệp vẫn giữ thanh kiếm cách nam nhân chừng một thước, khẽ cười:
“Lúc đầu là trực giác thôi. Bây giờ thì chắc chắn rồi.”
Đám người nghe vậy nhất thời xôn xao, nam nhân kia lại càng to tiếng.
“Thấy không? Con nhóc này đang làm tốn thời gian của thương đội, nói không chừng nó muốn câu giờ để bọn cướp tới đấy.”
Vị thiếu nữ kia càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là sự tự tin toát ra trên người Mộc Diệp, như thể nàng dám nắm chắc phía trước có bẫy vậy.
Mộc Diệp thu kiếm lại giắt bên hông, đây là thanh kiếm nàng mua ở Tán Tu Hội trước khi đi, giá khá rẻ, tạm thời dùng trước, sau này có cơ hội lại đổi là được. Đưa tay túm lấy lưng áo của nam nhân, chân đạp nhẹ lấy đà, cả người nàng lập tức nhảy lên, kéo theo nam nhân đáp xuống nóc xe ngựa phía trước. Giọng của nàng có phần lạnh đi:
“Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy thì tới đây. “
“N-ngươi muốn làm gì?”
Nam nhân có chút run rẩy, hắn là Chiến Sĩ sơ cấp nhưng vừa rồi lại không thể tránh thoát động tác của nàng. Nàng rốt cuộc là ai? Thật sự là Chiến Sĩ đồng cấp với hắn sao? Lúc này, bên tai hắn vang lên âm thanh như đòi mạng của Mộc Diệp:
“Đem ngươi ra thử một chút. Ngươi nói nơi này không có bẫy đúng không?”
“Không… Khốn kiếp!”
Nam nhân run lên, hắn giãy khỏi tay Mộc Diệp, mà nàng cũng không có ý định giữ hắn thêm nữa. Nàng không biết vì sao hắn có quyển trục ma pháp, nhưng dao động vừa rồi không thể nào nhầm lẫn được. Vì sợ bọn họ dừng lại lâu sẽ khiến bẫy ma pháp mất tác dụng, hắn mới gấp rút bảo mọi người lên đường.
Mộc Diệp chụp lấy vai nam nhân, chân phải mạnh mẽ nhằm phần lưng đối phương mà đá ra. Lực lượng thân thể biến thái của Mộc Diệp trong nháy mắt đó bùng nổ, một đá này đem tên xấu số kia hất văng ra ngoài, vừa vặn rơi xuống vị trí cách họ mấy mét. Nam nhân chưa kịp hét thảm một tiếng thì mặt đất đột nhiên chấn động dữ dội, một vòng tròn ma pháp màu vàng đậm từ vị trí trung tâm bay vụt lên. Trong chớp mắt, hàng loạt những mũi nhọn bằng đá trồi ra khỏi mặt đất phát ra tiếng ầm ầm vang dội. Chúng mạnh mẽ đâm xuyên qua đầu, ngực, bụng và tứ chi của nam nhân kia. Màu máu đỏ tươi cùng vết thương da thịt lẫn lộn của nam nhân lập tức đập vào mắt mọi người. Những cột đá thi nhau bắn ra khỏi mặt đất làm rung động cả khu vực, có thể nói phạm vi bao trùm cực lớn. Khí thế của ma pháp hệ thổ quét qua mặt mọi người làm họ không khỏi kinh hoảng lùi lại mấy bước. Có thể tưởng tượng nếu thương đội tiến vào trung tâm của ma pháp thì sẽ thảm như thế nào, chỉ sợ các Chiến Sĩ cũng khó lòng sống sót. Đây là ma pháp thổ hệ Đột Thứ, ma pháp cấp cao nhất mà Ma Pháp Sư thổ hệ có thể thi triển, gần như đạt tới cấp bậc Huyền Ma Đạo Sư. Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Mộc Diệp. Bọn họ vừa suýt chết thảm vì không tin nàng!
Mộc Diệp nhìn thảm trạng của vị Chiến Sĩ kia, trực tiếp bị sốc. Nàng không nghĩ bọn họ lại sử dụng ma pháp nguy hiểm như thế, thậm chí Chiến Sĩ sơ cấp như nam nhân kia còn chưa kịp phản ứng đã chết thảm. Nàng… giết người rồi? Sư phụ có nói, ở thế giới dùng võ vi tôn thì chuyện một tu luyện giả ngã xuống là rất bình thường. Nhưng đến khi tự mình cảm nhận việc giết người mới thấy nó kinh khủng tới cỡ nào, nàng hít sâu một hơi rồi mới rút kiếm ra. Nàng tự nhủ bản thân bình tĩnh, không sao cả. Nếu hắn không chết thì người bị đâm xuyên não chính là nàng, nàng không có lỗi! Hiện tại không phải lúc phân tâm!
Lúc này nếu còn có ai không tin lời Mộc Diệp thì đúng là ngu ngốc. Tất cả đều rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Cùng thời điểm ma pháp kết thúc, mặt đất dưới chân họ như tấm vải mỏng bị đâm thủng, một đám hắc y nhân từ bên trong lỗ hổng bay ra ngoài. Tiếng hét thảm nhất thời vang lên xung quanh. Mộc Diệp nhìn lướt qua chiến trường, cắn răng lao tới bên cạnh vị thiếu nữ dẫn đầu. Thanh kiếm trong tay vung lên, cứng rắn chống lại công kích của một hắc y nhân. Đại đao to lớn của hắc y nhân chém về phía cổ nàng kêu lên vù vù. Sức lực của hắc y nhân quá lớn, Mộc Diệp không thể đỡ được, đành cúi người xuống, lưỡi đao bén nhọn xẹt qua đỉnh đầu của nàng. Va chạm đơn giản như thế cũng đủ chứng minh tên này thực lực không thấp hơn nàng chút nào. Mộc Diệp lăn sang một bên, chân đạp Diễm Tuyệt Bộ, thân thể hóa thành một làn khói lướt đến bên người vị thiếu nữ.
“Chạy thôi!” Mộc Diệp đáp xuống, tay trái vòng qua eo thiếu nữ, muốn mang nàng đi.
“Không! Tinh thạch! Xe ở giữa chở tinh thạch! Ta không thể để bọn họ cướp được!”
Mộc Diệp ngẩn ra, không nghĩ tới thứ mà nàng ta vận chuyển lại là tinh thạch. Khó trách bọn họ ngay cả quyển trục ma pháp đắt như thế cũng đem tiền ra mua cho bằng được! Chỉ cần có số tinh thạch trên xe thì chuyện tiền nong không còn là vấn đề nữa. Mộc Diệp một tay ôm thiếu nữ, tay kia thì vung lên đón đòn tấn công của hắc y nhân. Nàng vừa đánh vừa lùi, khi lui đến bên cạnh chiếc xe kia thì thấp giọng nói:
“Ôm chắc ta!”
Nàng kéo tấm vải trùm ra, tinh thần lực nhập vào cổ ngọc, tất cả năm rương tinh thạch đều bị hút vào trong không gian của nó cùng một lúc. Diễm Tuyệt Bộ triển khai hết mức, thân thể nàng như hư ảo lướt ra khỏi vòng vây. Trong lúc di chuyển, một tên trong số đó kịp thời vung kiếm chặn nàng lại.
“Chết tiệt!”
Mộc Diệp theo bản năng nâng tay lên, thanh kiếm làm bằng sắt rẻ tiền của nàng vừa va chạm với vũ khí của đối phương lập tức cong lại thành hình cung.
"Không xong." Mộc Diệp lập tức cảm giác được sự chênh lệch, vội rụt tay lại, mũi kiếm của hắc y nhân hiểm hiểm xẹt qua cánh tay nàng. Linh lực bọc bên ngoài thanh kiếm vô cùng sắc bén, lưu lại trên tay nàng một vết thương sâu tận xương, máu tươi theo đó phun ra ngoài. Sắc mặt Mộc Diệp nhất thời trắng bệch, nàng không nghĩ tới trong đám người còn có Chiến Sĩ đỉnh cấp. Nàng vừa đột phá không lâu, lực lượng thân thể cũng chỉ dừng lại ở mức ngang ngửa Chiến Sĩ sơ cấp mà thôi. Làm sao có thể chịu nổi công kích của đối phương?
Hắc y nhân không lưu tình chút nào, lần thứ hai vung kiếm chém về phía nàng:
“Giao tinh thạch cùng nhẫn trữ vật ra đây!”
Mộc Diệp không để bản thân mất bình tĩnh, thủy nguyên tố nhẹ nhàng vận chuyển, trước tiên cầm máu vết thương. Nàng đau đớn cắn chặt môi, hai mắt sáng ngời.
“Ngươi mơ sao?”
Nàng vứt kiếm, tung người chạy trốn. Tốc độ của hắc y nhân đó rõ ràng nhanh hơn nàng, nhưng khi hắn nhún người muốn đuổi theo thì chợt thấy đỉnh đầu nóng rực. Một hỏa cầu bán kính chừng hai mươi thước mang theo sức nóng kinh người đột nhiên xuất hiện trong hư không rồi bay vụt đến trước mặt hắn, hắc y nhân không chút lo lắng, lăn người tránh sang một bên. Nhưng đúng lúc này, hỏa cầu chuẩn bị va chạm với mặt đất chợt thu nhỏ lại, sau đó ầm ầm nổ tung. Tiểu Hỏa lắc lắc thân mình mập mạp, sau khi tung ra một đòn này liền bay theo phía sau Mộc Diệp. Thiếu nữ kia chỉ là một người bình thường nên Mộc Diệp phải ôm nàng, di chuyển có phần khó khăn.
Các Chiến Sĩ đều là người từng vào sinh ra tử, họ có phương thức bảo mệnh riêng nên chuyện chạy trốn không vấn đề gì. Nhưng người trong thương đội chắc chắn không ai may mắn thoát khỏi.
Đoạn đường này quá vắng vẻ, xung quanh lại hoàn toàn không có cây cối gì để che chắn. Thể lực Mộc Diệp có hạn, nàng còn mang theo một người cao lớn hơn mình, chẳng mấy chốc đã sắp chịu không nổi. Tiểu Hỏa bay bên cạnh tỏ vẻ lo lắng nhìn nàng, đôi mắt đỏ rực đầy linh tính.
Vị thiếu nữ kia vẫn còn khá sốc, nàng im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Tại sao ngươi cứu ta?”
“Không biết. Có thể vì cùng là nữ nhi.”
Mộc Diệp biết tiếp tục chạy thẳng không phải cách hay, nàng cần thời gian hồi phục. Vết thương trên tay vẫn còn đang chảy máu, y phục của nàng đã sớm bị nhuộm đỏ.
“Tiểu Hỏa, tìm xem hướng nào có người hoặc nơi ẩn nấp.”
Tiểu Hỏa rất nghe lời, nó gật cái đầu nhỏ rồi xòe cánh bay lên cao, một lúc sau liền bay lại trước mặt nàng, dẫn nàng quẹo sang một con đường khác. Mộc Diệp thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nàng liên tục đổ mồ hôi nhưng không dám dừng lại, thậm chí không tiếc tiêu hao thể lực, liên tục sử dụng Diễm Tuyệt Bộ để đẩy nhanh tốc độ.
Chạy suốt nửa canh giờ, Mộc Diệp rốt cuộc nhìn thấy một rừng cây nhỏ. May mắn thay, cơ thể nàng được thủy nguyên tố và cổ ngọc không ngừng chữa trị nên mới có thể kiên trì đến bây giờ. Khi tìm được một lùm cây khá um tùm, Mộc Diệp lập tức thả thiếu nữ xuống. Nàng lung lay một chút, khẽ nói:
“Ngươi núp ở đây, đừng lên tiếng.”
Nàng vung tay lên, sử dụng chút ít năng lượng còn sót lại trong người thi triển ma pháp. Hơi nước xung quanh theo tiếng ngâm nga nhè nhẹ của nàng bắt đầu tụ lại xung quanh thiếu nữ, sau đó hình thành một tầng sương mờ ảo bao trọn lấy cơ thể nàng.
“Đợi đến lúc thích hợp, ngươi hãy rời khỏi đây. Về phần tinh thạch thì…”
Mộc Diệp khẽ động ý niệm, ba rương tinh thạch lớn lập tức xuất hiện trước mặt. Nàng chỉ có thể làm đến đây thôi, còn lại thì tùy vào may mắn đi.
“Mang theo người chiến đấu sẽ rất nguy hiểm. Nếu còn sống trở về, ta sẽ tự đi tìm ngươi.”
“Được. Cứ đến Lạc Hoa thương hội tìm ta… cảm ơn ngươi...” Thiếu nữ còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mộc Diệp gật đầu, lảo đảo rời đi. Nàng để cho Tiểu Hỏa tạo chút dấu vết dẫn dụ hắc y nhân, sau đó trèo lên một cây cao để nghỉ ngơi hồi sức. Tinh thần lực của nàng lúc này không thể mang cả cơ thể vào trong cổ ngọc được, hơn nữa nếu nàng ỷ lại nó quá nhiều, nàng sẽ không thể tiến bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.