Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 42: Tiểu Thư Diệp Không Hoan Nghênh Tôi Sao?
Túc Tầm
04/10/2024
“Tôi không có thời gian.” Diệp Chỉ thản nhiên đáp: “Để sau đi.”
“Vâng.” Sau đó, Ô Tập kết thúc cuộc gọi.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của Diệp Chỉ lại đổ chuông.
Lần này là Diệp Vĩnh Hiền gọi, Diệp Chỉ nhanh chóng nghe máy.
“Tiểu Chỉ, cha nghe nói có người gây rối tại công trường Phong Nhạc Cư? Hình như là do Chu Trình Viễn làm? Con không sao chứ? Có bị thương không?” Diệp Vĩnh Hiền lo lắng hỏi.
"Cha yên tâm, con không sao đâu." Diệp Chỉ hơi ngạc nhiên hỏi: "Nhưng sao cha lại biết chuyện này nhanh thế? Ai nói cho cha vậy?"
"Em gái con xem trên mạng, bây giờ chuyện này lan truyền khắp nơi rồi..."
Diệp Chỉ khẽ nhíu mày. Đúng là cô đã cố ý sắp xếp cho vài phóng viên đến đồn cảnh sát để thổi phồng sự việc.
Vậy nên không ngạc nhiên khi mạng xã hội đang tràn ngập những tin tức liên quan đến Chu Trình Viễn, như: "Thiếu gia ngang ngược quậy phá đồn cảnh sát: 'Các người dám bắt tôi?'", "Thiếu gia nhà họ Chu dính líu đến xã hội đen, tống tiền và thu bảo kê".
Chuyện Diệp Thấm Nhã nhìn thấy là bình thường, nhưng Diệp Chỉ không ngờ rằng em gái cô lại mách ngay với Diệp Vĩnh Hiền.
"Khoan đã, ý con là gì?" Diệp Vĩnh Hiền không vui nói: "Nếu không phải em gái con nói cho ta biết, con còn định giấu luôn sao?"
"Cha, chẳng qua con bận quá nên quên mất thôi mà." Diệp Chỉ cười nhạt: "Với lại, chuyện này cũng nhỏ, con tự xử lý được..."
"Nhỏ á? Sao có thể là chuyện nhỏ được?!" Diệp Vĩnh Hiền thở dài: "Chu Trình Viễn dám gây sự với con, mà đến khi mọi chuyện xong rồi ta mới biết. Con có coi ta là cha của con không..."
"Cha à." Diệp Chỉ có chút bất đắc dĩ, cô xoa trán: "Lần sau con nhất định sẽ báo cho cha sớm hơn, được không?"
"Thế còn tạm được!" Diệp Vĩnh Hiền hừ một tiếng, sau đó hỏi tiếp: "Mà lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cuối tuần, con về nhà ăn cơm, chúng ta nói chuyện kỹ hơn."
"Cha, con không về đâu." Diệp Chỉ đột nhiên nói: "Ngày mai con sẽ ghé công ty, lúc đó con sẽ kể chi tiết cho cha nghe."
Diệp Vĩnh Hiền không vui: "Con dạo này thành quen sống ở ngoài rồi phải không? Nhà cũng không chịu về?"
"Cha, em gái đang ở nhà, con không muốn về." Diệp Chỉ thở dài và mỉa mai nói: "Đến lúc đó, con cá chắc là em ấy sẽ lại khuyên con làm to hóa nhỏ, nói không chừng còn bảo Chu Trình Viễn chỉ vì quá yêu con mà thôi, rồi còn đề nghị con chấp nhận hắn nữa! Cha cũng không muốn chứng kiến hai đứa con gái của mình đánh nhau ngay trước mắt đúng không?"
"Em con làm sao mà có thể..." Diệp Vĩnh Hiền định phản bác, nhưng lời đến miệng lại không nói nổi.
Vì thực tế là khi Diệp Thấm Nhã tìm đến ông, đúng là con bé đã nói gần giống vậy.
Không những muốn Diệp Chỉ bỏ qua cho Chu Trình Viễn, cô ta còn muốn ông chấp nhận tình cảm "chân thành" của Chu Trình Viễn.
Điều này khiến Diệp Vĩnh Hiền giận đến mức mắng thẳng mặt con gái và giam cô ta lại.
Ngay cả Lưu Linh Ngọc, người luôn bênh vực con gái, lần này cũng không nói đỡ cho Diệp Thấm Nhã, để cô ta tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
"Vậy con tính không về nhà gặp em gái nữa sao?" Diệp Vĩnh Hiền thở dài hỏi.
"Ít nhất là cho đến khi mọi chuyện lắng xuống." Diệp Chỉ trả lời.
Diệp Vĩnh Hiền đành chấp nhận và kết thúc cuộc gọi.
Diệp Chỉ thở phào nhẹ nhõm, trời đã sập tối, cô lái xe trở về biệt thự Bán Sơn.
Vừa về đến nơi và đỗ xe xong, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nhìn thấy người quản gia nhà bên đứng ở ngoài, Diệp Chỉ vội mở cửa: "Bác quản gia, sao bác lại đến đây?"
"Tiểu thư Diệp không hoan nghênh tôi sao?" Quản gia giả vờ ra vẻ bị tổn thương.
"Làm gì có chuyện đó, cháu rất vui nếu bác đến thường xuyên trò chuyện mà." Diệp Chỉ cười nói.
"Thôi không đùa nữa." Quản gia nói tiếp: "Tiểu thư Diệp, nhà chúng tôi chuẩn bị ăn tối, tôi nghe thấy tiếng xe của cháu nên biết cháu đã về, muốn mời cháu qua dùng bữa."
"Chuyện này có chút không tiện..." Diệp Chỉ hơi ngạc nhiên: "Thiếu gia nhà bác sẽ đồng ý chứ?"
Lâu lâu đến ăn một bữa gọi là gắn kết tình cảm, nhưng ngày nào cũng qua ăn thì dễ bị người ta ghét bỏ. Diệp Chỉ muốn giữ mối quan hệ tốt với Kỳ Huyên, chứ không phải tạo thêm một kẻ thù.
“Vâng.” Sau đó, Ô Tập kết thúc cuộc gọi.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của Diệp Chỉ lại đổ chuông.
Lần này là Diệp Vĩnh Hiền gọi, Diệp Chỉ nhanh chóng nghe máy.
“Tiểu Chỉ, cha nghe nói có người gây rối tại công trường Phong Nhạc Cư? Hình như là do Chu Trình Viễn làm? Con không sao chứ? Có bị thương không?” Diệp Vĩnh Hiền lo lắng hỏi.
"Cha yên tâm, con không sao đâu." Diệp Chỉ hơi ngạc nhiên hỏi: "Nhưng sao cha lại biết chuyện này nhanh thế? Ai nói cho cha vậy?"
"Em gái con xem trên mạng, bây giờ chuyện này lan truyền khắp nơi rồi..."
Diệp Chỉ khẽ nhíu mày. Đúng là cô đã cố ý sắp xếp cho vài phóng viên đến đồn cảnh sát để thổi phồng sự việc.
Vậy nên không ngạc nhiên khi mạng xã hội đang tràn ngập những tin tức liên quan đến Chu Trình Viễn, như: "Thiếu gia ngang ngược quậy phá đồn cảnh sát: 'Các người dám bắt tôi?'", "Thiếu gia nhà họ Chu dính líu đến xã hội đen, tống tiền và thu bảo kê".
Chuyện Diệp Thấm Nhã nhìn thấy là bình thường, nhưng Diệp Chỉ không ngờ rằng em gái cô lại mách ngay với Diệp Vĩnh Hiền.
"Khoan đã, ý con là gì?" Diệp Vĩnh Hiền không vui nói: "Nếu không phải em gái con nói cho ta biết, con còn định giấu luôn sao?"
"Cha, chẳng qua con bận quá nên quên mất thôi mà." Diệp Chỉ cười nhạt: "Với lại, chuyện này cũng nhỏ, con tự xử lý được..."
"Nhỏ á? Sao có thể là chuyện nhỏ được?!" Diệp Vĩnh Hiền thở dài: "Chu Trình Viễn dám gây sự với con, mà đến khi mọi chuyện xong rồi ta mới biết. Con có coi ta là cha của con không..."
"Cha à." Diệp Chỉ có chút bất đắc dĩ, cô xoa trán: "Lần sau con nhất định sẽ báo cho cha sớm hơn, được không?"
"Thế còn tạm được!" Diệp Vĩnh Hiền hừ một tiếng, sau đó hỏi tiếp: "Mà lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cuối tuần, con về nhà ăn cơm, chúng ta nói chuyện kỹ hơn."
"Cha, con không về đâu." Diệp Chỉ đột nhiên nói: "Ngày mai con sẽ ghé công ty, lúc đó con sẽ kể chi tiết cho cha nghe."
Diệp Vĩnh Hiền không vui: "Con dạo này thành quen sống ở ngoài rồi phải không? Nhà cũng không chịu về?"
"Cha, em gái đang ở nhà, con không muốn về." Diệp Chỉ thở dài và mỉa mai nói: "Đến lúc đó, con cá chắc là em ấy sẽ lại khuyên con làm to hóa nhỏ, nói không chừng còn bảo Chu Trình Viễn chỉ vì quá yêu con mà thôi, rồi còn đề nghị con chấp nhận hắn nữa! Cha cũng không muốn chứng kiến hai đứa con gái của mình đánh nhau ngay trước mắt đúng không?"
"Em con làm sao mà có thể..." Diệp Vĩnh Hiền định phản bác, nhưng lời đến miệng lại không nói nổi.
Vì thực tế là khi Diệp Thấm Nhã tìm đến ông, đúng là con bé đã nói gần giống vậy.
Không những muốn Diệp Chỉ bỏ qua cho Chu Trình Viễn, cô ta còn muốn ông chấp nhận tình cảm "chân thành" của Chu Trình Viễn.
Điều này khiến Diệp Vĩnh Hiền giận đến mức mắng thẳng mặt con gái và giam cô ta lại.
Ngay cả Lưu Linh Ngọc, người luôn bênh vực con gái, lần này cũng không nói đỡ cho Diệp Thấm Nhã, để cô ta tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
"Vậy con tính không về nhà gặp em gái nữa sao?" Diệp Vĩnh Hiền thở dài hỏi.
"Ít nhất là cho đến khi mọi chuyện lắng xuống." Diệp Chỉ trả lời.
Diệp Vĩnh Hiền đành chấp nhận và kết thúc cuộc gọi.
Diệp Chỉ thở phào nhẹ nhõm, trời đã sập tối, cô lái xe trở về biệt thự Bán Sơn.
Vừa về đến nơi và đỗ xe xong, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nhìn thấy người quản gia nhà bên đứng ở ngoài, Diệp Chỉ vội mở cửa: "Bác quản gia, sao bác lại đến đây?"
"Tiểu thư Diệp không hoan nghênh tôi sao?" Quản gia giả vờ ra vẻ bị tổn thương.
"Làm gì có chuyện đó, cháu rất vui nếu bác đến thường xuyên trò chuyện mà." Diệp Chỉ cười nói.
"Thôi không đùa nữa." Quản gia nói tiếp: "Tiểu thư Diệp, nhà chúng tôi chuẩn bị ăn tối, tôi nghe thấy tiếng xe của cháu nên biết cháu đã về, muốn mời cháu qua dùng bữa."
"Chuyện này có chút không tiện..." Diệp Chỉ hơi ngạc nhiên: "Thiếu gia nhà bác sẽ đồng ý chứ?"
Lâu lâu đến ăn một bữa gọi là gắn kết tình cảm, nhưng ngày nào cũng qua ăn thì dễ bị người ta ghét bỏ. Diệp Chỉ muốn giữ mối quan hệ tốt với Kỳ Huyên, chứ không phải tạo thêm một kẻ thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.