Chương 219: Hứa Phu Kiệt sắp xếp lại bố cục
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt mấy ngày nay cảm thấy có chút buồn bực, ông ta ngồi lì trong phòng làm việc suy nghĩ.
Tình hình của huyện Thảo Hải đã rõ ràng rồi. Thôi Vĩnh Chí chắc chắn có vấn đề, thậm chí vấn đề lại không hề nhỏ. Việc Thôi Vĩnh Chí bị sụp thì cũng phải vấn đề mấu chốt, mà quan trọng hơn là các vị đại lão ở tỉnh đang tiến hành các loại tranh đấu.
Ôi, những vấn đề trong việc tu sửa lại đường xem ra đã rất rõ ràng. Phó Chủ tịch tỉnh thường trực cũng sẽ bị liên lụy đến chuyện này. Nếu như thế, cục diện của tỉnh sẽ có sự thay đổi rất lớn!
Vừa nghĩ tới Thôi Vĩnh Chí làm ra chuyện này, trong lòng Hứa Phu Kiệt cảm thấy bực mình. Thành phố Hắc Lan cũng không hề tĩnh lặng. Mọi người đều đang âm thầm đấu tranh. Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện, đã khiến cho đối thủ cuối cùng đã nắm được nhược điểm, bắt đầu triển khai cuộc đấu tranh ở huyện Thảo Hải.
Nghĩ đến cục diện của huyện Thảo Hải không còn như xưa nữa, cùng với những dự án đầu tư khổng lồ vào khu công nghiệp xã Xuân Trúc đang không ngừng khởi động, thì Hứa Phu Kiệt quyết không để cho một địa phương quan trọng như vậy bị biến mất.
Dù sao thì huyện Thảo Hải cũng là địa bàn mà mình chọn. Sự phát triển của huyện cũng là do bản thân mình quyết định nên Hứa Phu Kiệt lại càng hy vọng có thể nắm vững địa phương này.
Ý tưởng là như vậy, Hứa Phu Kiệt cũng biết sau khi Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện thì một số người trong tỉnh sẽ có cớ để nhúng tay vào. Bí thư Huyện ủy và Phó Bí thư huyện ủy đều không còn là người của mình nữa.
Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan chưa lâu. Mức độ khó khăn trong công việc cũng chỉ có mình ông ta là rõ nhất. Khó khăn lắm mới tạo ra được một cục diện như vậy, vậy mà Thôi Vĩnh Chí trong phút chốc lại hủy hoại cái cục diện này.
Ai cũng biết Thôi Vĩnh Chí là người của ông ta, vì việc thu hút đầu tư của xã Xuân Trúc bản thân ông ta cũng đã không ít lần nhắc tới Thôi Vĩnh Chí trước mặt các vị lãnh đạo của tỉnh. Bây giờ thì tốt rồi, người mà mình trọng dụng thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Đúng là quá buồn cười!
Có vẻ khó khăn rồi!
Tính toán một hồi những người của mình, Hứa Phu Kiệt đau khổ phát hiện, bản thân ông ta thật sự không có trợ thủ nào có thể tụ tập lại lực lượng ở huyện Thảo Hải một lần nữa.
Kỳ thật, Hứa Phu Kiệt đã thăm dò thử vài lần, kết quả là ở bất kỳ phương diện nào người ta cũng nhúng tay vào. Chỉ còn cách duy nhất là tận lực lôi kéo người từ bên ngoài vào mà thôi. Dùng nhân tài của nơi bản địa không bằng đem cho đi địa bàn mà khó khăn lắm mới có được.
Xem ra thì chỉ có Tiểu Diêp mà thôi!
Lại suy nghĩ một hồi, càng thấy Diệp Trạch Đào đúng là người có thể kế tục Thôi Vĩnh Chí, là nhân vật có thể đào tạo được.
Cho dù không có cách nào có được vị trí chủ chốt, nhưng kiểu gì cũng phải cất nhắc Tiểu Diệp vào trong Ủy viên thường vụ, sau lưng có mình giúp đỡ, hy vọng những người của Thôi Vĩnh Chí sẽ không bị phân tán đi!
Hứa Phu Kiệt cũng biết đấy là một biện pháp bất đắc dĩ. Nhưng trước mắt chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Thôi Vĩnh Chí cũng có một số người, khi ông ta sụp đổ rồi, thì đám người đó sẽ trở thành quần long vô thủ.
Hứa Phu Kiệt đều không phải không nghĩ đến đám người đó của Thôi Vĩnh Chí. Trong số đó cũng có vài người được tuyển cử vào Ủy viên thường vụ, nhưng sau khi phân tích một hồi thì vẫn khiến ông ta lo lắng. Bí thư Đảng ủy Công an Vương Khởi là người không tồi, năng lực cũng khá, nhưng lại có một vấn đề. Đó là huyện Thảo Hải xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm của gã cũng không nhỏ. Bọn người của thành phố đều đang nhắm vào Vương Khởi, muốn gã biến khỏi huyện Thảo Hải. Vậy chuyện Vương Khởi bị điều đi khỏi huyện Thảo Hải là chuyện đã rồi, không thể dùng gã được nữa!
Lại nghĩ đến Chung Thủ Phú, Hứa Phu Kiệt chỉ có thể lắc đầu. Loại người này khó mà thăng tiến được, hơn nữa, theo như tình hình mà ông ta được biết thì gã qua lại khá thân với Bành Học Vân, tâm tính lại không ổn định, quyết không thể dùng gã được!
Còn phó Chủ tịch huyện Tiền Trung Lập thì sao nhỉ?
Người này dao động khó đoán, không phải loại người ổn định, không thể giao cho trọng trách được!
Mọi người đang sắp xếp lại bố cục, mình cũng phải sắp xếp lại bố cục trước mới phải.
Cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi rồi Hứa Phu Kiệt mới quyết định gọi cho Diệp Trạch Đào.
Vừa hay lúc này Diệp Trạch Đào cũng đang từ trong nhà Thôi Vĩnh Chí đi ra.
Lần này khi đến nhà Thôi Vĩnh Chí, trông thấy cảnh tượng khác hẳn với trước đây. Bao trùm lên quang cảnh nhà Thôi Vĩnh Chí là một không khí ảm đạm, lạnh lẽo. Chỉ có một mình Thôi Vĩnh Chí ở trong nhà. Nghe thấy tiếng chuông cửa, lúc ra mở cửa thấy thần sắc ông ta dường như đang hoảng loạn.
Nhìn thấy hóa ra là Diệp Trạch Đào, ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí liền sáng lên, dường như Diệp Trạch Đào là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ta vậy, ông ta cứ nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào.
- Trạch Đào, tôi vô tội!
Cũng không hiểu ông ta đang có tâm trạng gì mà lại nói với Diệp Trạch Đào những lời như vậy.
Trước kia khách quý chật nhà, nhưng nay, Thôi gia lạnh lẽo, không một mống người đến hỏi han.
Thấy tình hình nhà Thôi Vĩnh Chí như vậy, Diệp Trạch Đào liền nghĩ ngay đến những lời mà ông Điền đã nói. Hắn đối chiếu những sự việc này với những lời giáo huấn đó, Diệp Trạch Đào đã tin thêm vài phần vào những lời nói đầy đạo lý của Điền Lâm Hỉ.
Chốn quan trường quả nhiên là vậy, chỉ theo người có quyền chứ không ai theo kẻ trắng tay. Lúc đầu khi Thôi Vĩnh Chí còn có quyền, bọn cán bộ xếp thành từng hàng dài đến nhà Thôi gia. Bản thân hắn cũng đã vài lần đến đây, hắn từng được chứng kiến lũ lượt người mang đến vô số loại tặng phẩm. Bây giờ khi thấy Thôi Vĩnh Chí có chuyện, mọi người đều tự nhiên biến mất!
Quyền lực!
Đúng là sức mạnh của quyền lực!
- Bí thư Thôi, tình hình thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi.
- Trạch Đào, cậu nhất định phải giúp tôi, cậu nhất định phải giúp tôi!
Thôi Vĩnh Chí cũng biết vấn đề của ông ta không hề nhỏ, một mình ông ta không thể giải quyết được. Nếu như không có lực lượng lớn mạnh ra tay giúp đỡ, thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Mặc dù ông ta không hề biết sau lưng Diệp Trạch Đào có lực lượng lớn mạnh như thế nào, nhưng ông ta biết rất rõ, chỉ cần lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào đưa tay ra giúp đỡ, thì chắc chắn ông ta sẽ qua được cửa ải này.
Diệp Trạch Đào thầm thở dài, xem ra thần trí của Thôi Vĩnh Chí lúc này đã không còn minh mẫn nữa rồi. Bản thân hắn thì làm sao có thể giúp đỡ ông ta cơ chứ? Hắn tự biết mình, hiện tại còn phải nỗ lực, cố gắng hết sức mới được, làm sao có khả năng mà đi giúp đỡ Thôi Vĩnh Chí chứ.
Lại nghĩ đến những lời Điền Lâm Hỉ đã nói, lại nghĩm đến việc Thôi Vĩnh Chí tất yếu phải trải qua, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên cứng rắn hẳn lên, nói:
- Bí thư Thôi, trong chuyện này chắc chắn ngài đã bị kẻ có dã tâm đánh lén rồi!
Thôi Vĩnh Chí quả thật lúc này thần trí không còn minh mẫn, sáng suốt nữa. Nghe thấy lời này của Diệp Trạch Đào liền lớn tiếng nói:
- Là thằng chó Bành Học Vân muốn chơi tôi đây mà!
- Bí thư Thôi, tôi thấy việc này chính Bí thư phải tự đứng ra giải quyết mới phải!
Ngồi nói chuyện vài câu, Diệp Trạch Đào cũng mất đi hứng thú nói chuyện.
Khi ra cửa, không ngờ Thôi Vĩnh Chí cầm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào mãi không buông.
Lại nói vài câu an ủi, rồi lúc này Diệp Trạch Đào mới rời khỏi nhà của Thôi Vĩnh Chí.
Đi trên đường, Diệp Trạch Đào trong lòng cảm thán, quan viên là gì nhỉ?
Chẳng qua chỉ là nhân vật có thêm một vòng hào quang. Kỳ thật về bản chất thì không khác gì với những người dân thường. Cứ nhìn Thôi Vĩnh Chí thì biết. Trước đây nhìn con người Thôi Vĩnh Chí lúc nào cũng điềm tĩnh, tràn đầy trí tuệ. Nhưng bây giờ, vòng hào quang trên đầu của ông ta biến mất, thì trông ông ta chẳng khác gì một người dân bình thường cả.
Trên đường đi, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy mấy ông lão đang ngồi dưới bóng râm trong khu vườn của tòa nhà Huyện ủy đánh bài, nói chuyện phiếm. Trông thấy bọn họ như vậy, lại nghĩ có thể bọn họ trước đây cũng từng là những vị quan cao cấp, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu. Vòng hào quang trên đầu của các quan viên có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một con người!
Lại nghĩ đến những người đang vây xung quanh mình, Diệp Trạch Đào liền có chút cảnh giác. Chính bản thân mình cũng đang có một vòng hào quang ở trên đầu, chính vì có vòng hào quang đó mà bọn họ mới rầm rộ kéo về bên mình như vậy.
Phương Di Mai chắc chắn là do vòng hào quang trên đầu mình mới ngã vào vòng tay của mình. Nếu như bản thân mình không có quyền lực như thế liệu cô ta có hướng về mình thế không nhỉ? Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách đánh một dấu hỏi to đùng.
Lại nghĩ đến bọn người ở huyện không ngừng bày tỏ hảo ý đối với mình, Diệp Trạch Đào cũng đã có chút nhận thức về quyền lực trong tay mình.
Trước đây Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút áy náy với chuyện Phương Di Mai đã dâng hiến trinh tiết cho mình, hắn đã từng nghĩ không quan tâm đến cô ta không được, thậm chí còn nghĩ, nhất định phải cưới cô ta làm vợ. Nhưng hiện nay nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí đang bị rơi vào trong thảm cảnh như vậy, thì ý tưởng đó của Diệp Trạch Đào bỗng nhiên biến mất.
Đúng như ông Điền đã nói, nếu đã gia nhập vào chốn quan trường, thì phải sống theo kiểu quan trường!
Đối với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào cảm thấy hắn không hề nợ cô ta cái gì cả. Quan hệ của hai người bọn họ chỉ là nhu cầu của hai bên mà thôi. Cô ta cần sự giúp đỡ của mình mà thôi. Nhân tố tình cảm ở đây cũng không có nhiều lắm!
Trong lòng bỗng cảm thấy có chút bực bội, Diệp Trạch Đào ngẩng mặt lên trời hít một hơi thật sâu.
Diệp Trạch Đào lần nữa nghĩ lại những vấn đề mà bản thân đã suy nghĩ suốt thời gian dài. Con người trong thế giới này đều là thỏa mãn nhu cầu tình dục của nhau mà thôi, còn những người cùng nhau bách niên giai lão rốt cuộc nào có mấy người?
Đang nghĩ, một lần nữa điện thoại của Thường Minh Quang lại gọi đến:
- Chủ tịch xã Diệp, tôi có được một tin, tên Miêu Phong kia đã bắt đầu khai ra một số chuyện rồi. Lần này Bí thư Thôi không qua được cửa ải này rồi!
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào quay đầu nhìn về phía nhà Thôi gia, hắn biết, cuối cùng thì cục diện của huyện cũng đã thay đổi.
Làm sao bây giờ?
Diệp Trạch Đào vẫn luôn nghĩ không biết nên xử trí thế nào trong tình huống này.
Kỳ thật, lúc đầu, Diệp Trạch Đào đã đã đặt mục tiêu của mình vào Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt.
Diệp Trạch Đào cũng đã tiến hành nghiên cứu, hắn cho rằng cùng với chuyện cảu Thôi Vĩnh Chí, rất có khả năng Hứa Phu Kiệt sẽ tiến hành bố trí lại cục diện của huyện Thảo Hải. Dựa vào mối quan hệ không thân cũng không sơ của hắn và Hứa Phu Kiệt, lúc mà Hứa Phu Kiệt đang trong tình trạng không có tay chân nào có thể dùng được, chắc chắn sẽ nghĩ đến hắn. Đây chính là một cơ hội của hắn.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao không thấy Hứa Phu Kiệt có ảnh hưởng gì nhỉ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy đáng lẽ phải sớm hơn mới phải.
Vừa nghĩ đến chuyện này, vẫn còn chưa bỏ điện thoại vào trong bao thì chuông điện thoại vang lên.
Giơ lên xem, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, mặt nở nụ cười, quả nhiên là số điện thoại từ văn phòng của Hứa Phu Kiệt!
- Xin chào Bí thư!
Diệp Trạch Đào vẫn biểu hiện rất cung kính.
- Tiểu Diệp này, cậu đến chỗ tôi một chút đi. Đến thành phố thì gọi điện nhé!
Chỉ ngắn gọn mấy câu như vậy, Hứa Phu Kiệt nói xong một số điện thoại cho Diệp Trạch Đào rồi cúp máy.
Cho gọi hắn lên trên thành phố, xem ra lại là bí mật mà đi, không hiểu rốt cuộc Hứa Phu Kiệt muốn làm gì nhỉ?
Diệp Trạch Đào đứng đó trầm tư suy nghĩ.
Cho dù thế nào thì một vị Bí thư Thành ủy cho gọi mình bí mật lên đó, thì đó cũng chứng tỏ là một thái độ thân mật rồi. Điều này cũng chứng tỏ ông ta đã coi mình là người tâm phúc!
Trong chốc lát Diệp Trạch Đào hiểu ra ý tứ của Hứa Phu Kiệt. Việc này phải xem bản thân mình có được cất nhắc hay không, cũng muốn biểu hiện thái độ của mình một chút.
Lần này đến thành phố để gặp Hứa Phu Kiệt, tay Hứa Phu Kiệt kia chính là muốn xem bản thân hắn có thể dùng được không, tình hình vẫn còn đang lơ lửng, chưa quyết định chính xác!
Thế thì phải chuẩn bị một chút mới được!
Diệp Trạch Đào biết bản thân hắn đã đến thời điểm quan trọng, then chốt rồi.
Kể từ sau khi biết Bành Học Vân nắm được nhược điểm của Thôi Vĩnh Chí, thì mọi việc hắn làm đều muốn cho tình hình ở huyện càng rối rắm thêm, cuối cùng thì cũng đạt được sự tín nhiệm của Hứa Phu Kiệt. Từ đó lại tiến thêm được một bước, bây giờ xem ra, ông ta đã hướng sự phát triển về mình rồi, còn phải xem lần gặp mặt này như thế nào…
Tình hình của huyện Thảo Hải đã rõ ràng rồi. Thôi Vĩnh Chí chắc chắn có vấn đề, thậm chí vấn đề lại không hề nhỏ. Việc Thôi Vĩnh Chí bị sụp thì cũng phải vấn đề mấu chốt, mà quan trọng hơn là các vị đại lão ở tỉnh đang tiến hành các loại tranh đấu.
Ôi, những vấn đề trong việc tu sửa lại đường xem ra đã rất rõ ràng. Phó Chủ tịch tỉnh thường trực cũng sẽ bị liên lụy đến chuyện này. Nếu như thế, cục diện của tỉnh sẽ có sự thay đổi rất lớn!
Vừa nghĩ tới Thôi Vĩnh Chí làm ra chuyện này, trong lòng Hứa Phu Kiệt cảm thấy bực mình. Thành phố Hắc Lan cũng không hề tĩnh lặng. Mọi người đều đang âm thầm đấu tranh. Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện, đã khiến cho đối thủ cuối cùng đã nắm được nhược điểm, bắt đầu triển khai cuộc đấu tranh ở huyện Thảo Hải.
Nghĩ đến cục diện của huyện Thảo Hải không còn như xưa nữa, cùng với những dự án đầu tư khổng lồ vào khu công nghiệp xã Xuân Trúc đang không ngừng khởi động, thì Hứa Phu Kiệt quyết không để cho một địa phương quan trọng như vậy bị biến mất.
Dù sao thì huyện Thảo Hải cũng là địa bàn mà mình chọn. Sự phát triển của huyện cũng là do bản thân mình quyết định nên Hứa Phu Kiệt lại càng hy vọng có thể nắm vững địa phương này.
Ý tưởng là như vậy, Hứa Phu Kiệt cũng biết sau khi Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện thì một số người trong tỉnh sẽ có cớ để nhúng tay vào. Bí thư Huyện ủy và Phó Bí thư huyện ủy đều không còn là người của mình nữa.
Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan chưa lâu. Mức độ khó khăn trong công việc cũng chỉ có mình ông ta là rõ nhất. Khó khăn lắm mới tạo ra được một cục diện như vậy, vậy mà Thôi Vĩnh Chí trong phút chốc lại hủy hoại cái cục diện này.
Ai cũng biết Thôi Vĩnh Chí là người của ông ta, vì việc thu hút đầu tư của xã Xuân Trúc bản thân ông ta cũng đã không ít lần nhắc tới Thôi Vĩnh Chí trước mặt các vị lãnh đạo của tỉnh. Bây giờ thì tốt rồi, người mà mình trọng dụng thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Đúng là quá buồn cười!
Có vẻ khó khăn rồi!
Tính toán một hồi những người của mình, Hứa Phu Kiệt đau khổ phát hiện, bản thân ông ta thật sự không có trợ thủ nào có thể tụ tập lại lực lượng ở huyện Thảo Hải một lần nữa.
Kỳ thật, Hứa Phu Kiệt đã thăm dò thử vài lần, kết quả là ở bất kỳ phương diện nào người ta cũng nhúng tay vào. Chỉ còn cách duy nhất là tận lực lôi kéo người từ bên ngoài vào mà thôi. Dùng nhân tài của nơi bản địa không bằng đem cho đi địa bàn mà khó khăn lắm mới có được.
Xem ra thì chỉ có Tiểu Diêp mà thôi!
Lại suy nghĩ một hồi, càng thấy Diệp Trạch Đào đúng là người có thể kế tục Thôi Vĩnh Chí, là nhân vật có thể đào tạo được.
Cho dù không có cách nào có được vị trí chủ chốt, nhưng kiểu gì cũng phải cất nhắc Tiểu Diệp vào trong Ủy viên thường vụ, sau lưng có mình giúp đỡ, hy vọng những người của Thôi Vĩnh Chí sẽ không bị phân tán đi!
Hứa Phu Kiệt cũng biết đấy là một biện pháp bất đắc dĩ. Nhưng trước mắt chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Thôi Vĩnh Chí cũng có một số người, khi ông ta sụp đổ rồi, thì đám người đó sẽ trở thành quần long vô thủ.
Hứa Phu Kiệt đều không phải không nghĩ đến đám người đó của Thôi Vĩnh Chí. Trong số đó cũng có vài người được tuyển cử vào Ủy viên thường vụ, nhưng sau khi phân tích một hồi thì vẫn khiến ông ta lo lắng. Bí thư Đảng ủy Công an Vương Khởi là người không tồi, năng lực cũng khá, nhưng lại có một vấn đề. Đó là huyện Thảo Hải xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm của gã cũng không nhỏ. Bọn người của thành phố đều đang nhắm vào Vương Khởi, muốn gã biến khỏi huyện Thảo Hải. Vậy chuyện Vương Khởi bị điều đi khỏi huyện Thảo Hải là chuyện đã rồi, không thể dùng gã được nữa!
Lại nghĩ đến Chung Thủ Phú, Hứa Phu Kiệt chỉ có thể lắc đầu. Loại người này khó mà thăng tiến được, hơn nữa, theo như tình hình mà ông ta được biết thì gã qua lại khá thân với Bành Học Vân, tâm tính lại không ổn định, quyết không thể dùng gã được!
Còn phó Chủ tịch huyện Tiền Trung Lập thì sao nhỉ?
Người này dao động khó đoán, không phải loại người ổn định, không thể giao cho trọng trách được!
Mọi người đang sắp xếp lại bố cục, mình cũng phải sắp xếp lại bố cục trước mới phải.
Cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi rồi Hứa Phu Kiệt mới quyết định gọi cho Diệp Trạch Đào.
Vừa hay lúc này Diệp Trạch Đào cũng đang từ trong nhà Thôi Vĩnh Chí đi ra.
Lần này khi đến nhà Thôi Vĩnh Chí, trông thấy cảnh tượng khác hẳn với trước đây. Bao trùm lên quang cảnh nhà Thôi Vĩnh Chí là một không khí ảm đạm, lạnh lẽo. Chỉ có một mình Thôi Vĩnh Chí ở trong nhà. Nghe thấy tiếng chuông cửa, lúc ra mở cửa thấy thần sắc ông ta dường như đang hoảng loạn.
Nhìn thấy hóa ra là Diệp Trạch Đào, ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí liền sáng lên, dường như Diệp Trạch Đào là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ta vậy, ông ta cứ nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào.
- Trạch Đào, tôi vô tội!
Cũng không hiểu ông ta đang có tâm trạng gì mà lại nói với Diệp Trạch Đào những lời như vậy.
Trước kia khách quý chật nhà, nhưng nay, Thôi gia lạnh lẽo, không một mống người đến hỏi han.
Thấy tình hình nhà Thôi Vĩnh Chí như vậy, Diệp Trạch Đào liền nghĩ ngay đến những lời mà ông Điền đã nói. Hắn đối chiếu những sự việc này với những lời giáo huấn đó, Diệp Trạch Đào đã tin thêm vài phần vào những lời nói đầy đạo lý của Điền Lâm Hỉ.
Chốn quan trường quả nhiên là vậy, chỉ theo người có quyền chứ không ai theo kẻ trắng tay. Lúc đầu khi Thôi Vĩnh Chí còn có quyền, bọn cán bộ xếp thành từng hàng dài đến nhà Thôi gia. Bản thân hắn cũng đã vài lần đến đây, hắn từng được chứng kiến lũ lượt người mang đến vô số loại tặng phẩm. Bây giờ khi thấy Thôi Vĩnh Chí có chuyện, mọi người đều tự nhiên biến mất!
Quyền lực!
Đúng là sức mạnh của quyền lực!
- Bí thư Thôi, tình hình thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi.
- Trạch Đào, cậu nhất định phải giúp tôi, cậu nhất định phải giúp tôi!
Thôi Vĩnh Chí cũng biết vấn đề của ông ta không hề nhỏ, một mình ông ta không thể giải quyết được. Nếu như không có lực lượng lớn mạnh ra tay giúp đỡ, thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Mặc dù ông ta không hề biết sau lưng Diệp Trạch Đào có lực lượng lớn mạnh như thế nào, nhưng ông ta biết rất rõ, chỉ cần lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào đưa tay ra giúp đỡ, thì chắc chắn ông ta sẽ qua được cửa ải này.
Diệp Trạch Đào thầm thở dài, xem ra thần trí của Thôi Vĩnh Chí lúc này đã không còn minh mẫn nữa rồi. Bản thân hắn thì làm sao có thể giúp đỡ ông ta cơ chứ? Hắn tự biết mình, hiện tại còn phải nỗ lực, cố gắng hết sức mới được, làm sao có khả năng mà đi giúp đỡ Thôi Vĩnh Chí chứ.
Lại nghĩ đến những lời Điền Lâm Hỉ đã nói, lại nghĩm đến việc Thôi Vĩnh Chí tất yếu phải trải qua, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên cứng rắn hẳn lên, nói:
- Bí thư Thôi, trong chuyện này chắc chắn ngài đã bị kẻ có dã tâm đánh lén rồi!
Thôi Vĩnh Chí quả thật lúc này thần trí không còn minh mẫn, sáng suốt nữa. Nghe thấy lời này của Diệp Trạch Đào liền lớn tiếng nói:
- Là thằng chó Bành Học Vân muốn chơi tôi đây mà!
- Bí thư Thôi, tôi thấy việc này chính Bí thư phải tự đứng ra giải quyết mới phải!
Ngồi nói chuyện vài câu, Diệp Trạch Đào cũng mất đi hứng thú nói chuyện.
Khi ra cửa, không ngờ Thôi Vĩnh Chí cầm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào mãi không buông.
Lại nói vài câu an ủi, rồi lúc này Diệp Trạch Đào mới rời khỏi nhà của Thôi Vĩnh Chí.
Đi trên đường, Diệp Trạch Đào trong lòng cảm thán, quan viên là gì nhỉ?
Chẳng qua chỉ là nhân vật có thêm một vòng hào quang. Kỳ thật về bản chất thì không khác gì với những người dân thường. Cứ nhìn Thôi Vĩnh Chí thì biết. Trước đây nhìn con người Thôi Vĩnh Chí lúc nào cũng điềm tĩnh, tràn đầy trí tuệ. Nhưng bây giờ, vòng hào quang trên đầu của ông ta biến mất, thì trông ông ta chẳng khác gì một người dân bình thường cả.
Trên đường đi, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy mấy ông lão đang ngồi dưới bóng râm trong khu vườn của tòa nhà Huyện ủy đánh bài, nói chuyện phiếm. Trông thấy bọn họ như vậy, lại nghĩ có thể bọn họ trước đây cũng từng là những vị quan cao cấp, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu. Vòng hào quang trên đầu của các quan viên có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một con người!
Lại nghĩ đến những người đang vây xung quanh mình, Diệp Trạch Đào liền có chút cảnh giác. Chính bản thân mình cũng đang có một vòng hào quang ở trên đầu, chính vì có vòng hào quang đó mà bọn họ mới rầm rộ kéo về bên mình như vậy.
Phương Di Mai chắc chắn là do vòng hào quang trên đầu mình mới ngã vào vòng tay của mình. Nếu như bản thân mình không có quyền lực như thế liệu cô ta có hướng về mình thế không nhỉ? Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách đánh một dấu hỏi to đùng.
Lại nghĩ đến bọn người ở huyện không ngừng bày tỏ hảo ý đối với mình, Diệp Trạch Đào cũng đã có chút nhận thức về quyền lực trong tay mình.
Trước đây Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút áy náy với chuyện Phương Di Mai đã dâng hiến trinh tiết cho mình, hắn đã từng nghĩ không quan tâm đến cô ta không được, thậm chí còn nghĩ, nhất định phải cưới cô ta làm vợ. Nhưng hiện nay nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí đang bị rơi vào trong thảm cảnh như vậy, thì ý tưởng đó của Diệp Trạch Đào bỗng nhiên biến mất.
Đúng như ông Điền đã nói, nếu đã gia nhập vào chốn quan trường, thì phải sống theo kiểu quan trường!
Đối với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào cảm thấy hắn không hề nợ cô ta cái gì cả. Quan hệ của hai người bọn họ chỉ là nhu cầu của hai bên mà thôi. Cô ta cần sự giúp đỡ của mình mà thôi. Nhân tố tình cảm ở đây cũng không có nhiều lắm!
Trong lòng bỗng cảm thấy có chút bực bội, Diệp Trạch Đào ngẩng mặt lên trời hít một hơi thật sâu.
Diệp Trạch Đào lần nữa nghĩ lại những vấn đề mà bản thân đã suy nghĩ suốt thời gian dài. Con người trong thế giới này đều là thỏa mãn nhu cầu tình dục của nhau mà thôi, còn những người cùng nhau bách niên giai lão rốt cuộc nào có mấy người?
Đang nghĩ, một lần nữa điện thoại của Thường Minh Quang lại gọi đến:
- Chủ tịch xã Diệp, tôi có được một tin, tên Miêu Phong kia đã bắt đầu khai ra một số chuyện rồi. Lần này Bí thư Thôi không qua được cửa ải này rồi!
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào quay đầu nhìn về phía nhà Thôi gia, hắn biết, cuối cùng thì cục diện của huyện cũng đã thay đổi.
Làm sao bây giờ?
Diệp Trạch Đào vẫn luôn nghĩ không biết nên xử trí thế nào trong tình huống này.
Kỳ thật, lúc đầu, Diệp Trạch Đào đã đã đặt mục tiêu của mình vào Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt.
Diệp Trạch Đào cũng đã tiến hành nghiên cứu, hắn cho rằng cùng với chuyện cảu Thôi Vĩnh Chí, rất có khả năng Hứa Phu Kiệt sẽ tiến hành bố trí lại cục diện của huyện Thảo Hải. Dựa vào mối quan hệ không thân cũng không sơ của hắn và Hứa Phu Kiệt, lúc mà Hứa Phu Kiệt đang trong tình trạng không có tay chân nào có thể dùng được, chắc chắn sẽ nghĩ đến hắn. Đây chính là một cơ hội của hắn.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao không thấy Hứa Phu Kiệt có ảnh hưởng gì nhỉ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy đáng lẽ phải sớm hơn mới phải.
Vừa nghĩ đến chuyện này, vẫn còn chưa bỏ điện thoại vào trong bao thì chuông điện thoại vang lên.
Giơ lên xem, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, mặt nở nụ cười, quả nhiên là số điện thoại từ văn phòng của Hứa Phu Kiệt!
- Xin chào Bí thư!
Diệp Trạch Đào vẫn biểu hiện rất cung kính.
- Tiểu Diệp này, cậu đến chỗ tôi một chút đi. Đến thành phố thì gọi điện nhé!
Chỉ ngắn gọn mấy câu như vậy, Hứa Phu Kiệt nói xong một số điện thoại cho Diệp Trạch Đào rồi cúp máy.
Cho gọi hắn lên trên thành phố, xem ra lại là bí mật mà đi, không hiểu rốt cuộc Hứa Phu Kiệt muốn làm gì nhỉ?
Diệp Trạch Đào đứng đó trầm tư suy nghĩ.
Cho dù thế nào thì một vị Bí thư Thành ủy cho gọi mình bí mật lên đó, thì đó cũng chứng tỏ là một thái độ thân mật rồi. Điều này cũng chứng tỏ ông ta đã coi mình là người tâm phúc!
Trong chốc lát Diệp Trạch Đào hiểu ra ý tứ của Hứa Phu Kiệt. Việc này phải xem bản thân mình có được cất nhắc hay không, cũng muốn biểu hiện thái độ của mình một chút.
Lần này đến thành phố để gặp Hứa Phu Kiệt, tay Hứa Phu Kiệt kia chính là muốn xem bản thân hắn có thể dùng được không, tình hình vẫn còn đang lơ lửng, chưa quyết định chính xác!
Thế thì phải chuẩn bị một chút mới được!
Diệp Trạch Đào biết bản thân hắn đã đến thời điểm quan trọng, then chốt rồi.
Kể từ sau khi biết Bành Học Vân nắm được nhược điểm của Thôi Vĩnh Chí, thì mọi việc hắn làm đều muốn cho tình hình ở huyện càng rối rắm thêm, cuối cùng thì cũng đạt được sự tín nhiệm của Hứa Phu Kiệt. Từ đó lại tiến thêm được một bước, bây giờ xem ra, ông ta đã hướng sự phát triển về mình rồi, còn phải xem lần gặp mặt này như thế nào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.