Chương 218: Quả nhiên Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Trong lúc hai người đang ôm nhau thì điện thoại của Diệp Trạch Đào bỗng vang lên. Nhân cơ hội này Diệp Trạch Đào buông tay ra khỏi người Vệ Vũ Hinh, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc. Nếu như không có cuộc điện thoại này thì Diệp Trạch Đào không biết phải làm thế nào mới phải. Hắn cảm nhận thấy, Vệ Vũ Hinh có tình cảm thật lòng với hắn. Nếu như bản thân hắn thẳng thừng buông cô ta ra, chắc chắn sẽ khiến cho cô ta đau lòng lắm. Nhưng hiện tại thì hắn không thể tiếp nhận tình cảm của cô ta được. Cuộc sống tình cảm của hắn đã rối như tơ vò từ lúc nào rồi.
Khi rút điện thoại ra, không ngờ là điện thoại của Thường Minh Quang gọi đến. Nghe thấy tiếng thở của Thường Minh Quang không bình thường, hắn cảm giác chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
- Chủ tịch xã Diệp, ở huyện xảy ra chuyện rồi! Miêu Phong đã sai người giết Hoàng Vĩ, chuyện bị bại lộ rồi!
Diệp Trạch Đào sửng sốt. Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức chốn quan trường của huyện Thảo Hải chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện.
Vừa mới biết một số chuyện về tay Hoàng Vĩ này, thế mà hắn đã bị giết chết rồi. Chuyện ở huyện Thảo Hải này đúng là càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
- Tình hình hiện tại xử lý như thế nào?
- Miêu Phong đã bị khống chế. Sau khi bị khống chế liền bị chuyển lên thành phố!
Sao hành động nhanh như vậy nhỉ. Hành động này nhất định không phải là hành động bình thường. Chắc chắn là đã có chuẩn bị trước.
Diệp Trạch Đào đã có thể hiểu, việc nhằm vào Miêu Phong không phải bây giờ mới phát sinh, mà chắc chắn là đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi.
Chẳng lẽ huyện Thảo Hải trước khi xuất hiện chuyện của bọn Thôi Vĩnh Chí thì các cấp trên đã cho người âm thầm điều tra Miêu Phong và Hoàng Vĩ sao?
Diệp Trạch Đào cảm thấy rất có khả năng này.
- Chủ tịch xã Diệp, trên huyện giờ loạn lắm!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu. Cùng với việc Miêu Phong bị khống chế, tiếp theo đó sẽ là Thôi Vĩnh Chí. Thôi Vĩnh Chí sẽ giải thích như thế nào thì Diệp Trạch Đào không rõ, nhưng có một điểm hắn biết rất rõ, đó là việc ông ta sẽ nói ra chuyện Bành Học Vân khống chế ông ta. Bành Học Vân cũng chạy không thoát rồi.
Lại nghĩ đến chuyện bọn Phương Di Mai vẫn đang thiết kế chuyện của Triệu Vệ Giang, Diệp Trạch Đào cảm thấy huyện Thảo Hải bây giờ đúng là một mớ hỗn độn. Hỗn độn đến nỗi hắn không biết phải đi theo hướng nào nữa.
- Minh Quang, các cậu không được làm gì đâu nhé!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
Thường Minh Quang cũng hiểu đây là một việc cực kỳ nghiêm trọng. Gã cũng đã phát hiện ra những mối nguy cơ tiềm ẩn đằng sau chuyện này, liền lập tức nói:
- Xin Chủ tịch xã Diệp yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cả, chỉ đi thăm dò, nghe ngóng mà thôi, không làm gì đâu.
Đối với những chuyện của bọn Thường Minh Quang, Diệp Trạch Đào cũng không có nhiều ý tưởng lắm. Hắn lo nhiều hơn cho Phương Di Mai. Tốt nhất là cô ta không nên xảy ra chuyện gì. Chuyện ở huyện đã quá nguy hiểm rồi.
Phải lên huyện một chuyến xem sao!
Thường Minh Quang lại nói:
- Chủ tịch xã Diệp, sau khi chuyện này được truyền đi, đã không ít người lên huyện để thăm dò tin tức!
- Tôi cũng lập tức lên huyện xem sao!
Bất kể như thế nào thì bản thân hắn cũng phải lên huyện một chuyến.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Vệ Vũ Hinh đang đứng đó ngẫm nghĩ nói:
- Vũ Hinh, trên huyện xảy ra một số chuyện, tôi phải lập tức lên đó xem sao, không thể ở đây cùng cô nữa rồi.
- Ồ, vậy được rồi!
Vệ Vũ Hinh nói nhỏ.
Vệ Vũ Hinh quả thật rất hận cuộc điện thoại đó. Nếu như không có cuộc điện thoại đó, thì mối quan hệ giữa cô ta và Diệp Trạch Đào sẽ tiến thêm được một bước.
Ở vấn đề này, Vệ Vũ Hinh thuần khiết hơn rất nhiều người con gái khác. Từ khi còn đi học, cô ta chỉ thầm yêu một mình Diệp Trạch Đào.
Hai người đi đến chỗ Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bác, trên huyện xảy ra chút chuyện, cháu phải lên huyện một chuyến, không ở đây cùng mọi người được!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Suy nghĩ một lát, Diệp Trạch Đào cũng không định giấu Vệ Hùng Phi nữa, liền nói:
- Chủ tịch của một công ty bất động sản trên huyện bị tình nghi là kẻ giết người, đã bị khống chế. Tuy nhiên, người này lại là thân tín của Thôi Vĩnh Chí!
Đối với huyện Thảo Hải ông ta đã có rất nhiều điều tra, chính vì vậy mà ánh mắt Vệ Hùng Phi bỗng ngưng lại, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng là chuyện lớn rồi, cậu đi đi!
Ngồi vào trong xe của Vương Quốc Báo, Diệp Trạch Đào vẫy tay chào cha con nhà họ Vệ, rồi chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi, quay sang nhìn cô con gái đang thất thần, trong lòng Vệ Hùng Phi có chút nghi hoặc, ngước nhìn về phía lúc nãy Diệp Trạch Đào và con gái mình vừa đi tới, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào hai đứa đã có chuyện gì?
- Vũ Hinh, lúc nãy hai đứa chơi có thoải mái không?
Câu hỏi này của Vệ Hùng Phi có chút bí ẩn, nếu như thấy con gái có vẻ không vui thì chắc chắn nó đại loại đã bị Diệp Trạch Đào cự tuyệt, còn nếu như con gái vui vẻ, thì có lẽ chuyện này đã có chuyển biến tốt.
Lúc này Vệ Vũ Hinh cũng thầm thở dài, bản thân đã lấy hết dũng khí, liều mạng bất chấp xấu hổ để ôm người ta, cuối cùng lại bị một cuộc điện thoại phá hủy, lẽ nào hai người không có duyên phận, ý trời là như vậy sao?
Nghĩ như vậy, trên mặt Vệ Vũ Hinh lộ rõ vẻ phức tạp, trong lòng cô ta lóe lên một ý niệm, lẽ nào chính mình và Diệp Trạch Đào không có duyên có số?
Nghe thấy bố của mình hỏi, Vệ Vũ Hinh cũng không tỏ vẻ quá tuyệt vọng, mà nói:
- Hoa dại ở đây đẹp quá, con đã hái được bao nhiêu là hoa.
Trông thấy hai bàn tay không của cô con gái, Vệ Hùng Phi thầm thở dài. Chắc chắn con gái mình và thằng ranh kia đã xảy ra chuyện gì đó.
Thằng tiểu tử thối này có cái gì hay ho mà con gái mình lại chết mê chết mệt nó đến thế!
Vệ Hùng Phi lắc lắc đầu, biết rằng mình không thể quản được chuyện này.
Lúc này ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Ôn Phương. Vừa thông điện thoại đã nghe thấy Ôn Phương nói:
- Trạch Đào, đúng lúc tôi cũng đang định gọi cho cậu, trên huyện xảy ra chuyện rồi!
- Tôi biết rồi!
Diệp Trạch Đào nói.
Ôn Phương nghe thấy Diệp Trạch Đào bảo biết rồi, liền lo lắng nói:
- Trạch Đào, theo tin đồn thì cái tay Miêu Phong kia nhúng tay khá sâu vào chuyện này. Sau khi giết Hoàng Vĩ rồi còn chiếm được một số thứ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình của huyện rất phức tạp, chỉ nên đứng nhìn thôi! Bí thư Thôi thế nào rồi?
Vừa nhắc đến Bí thư Thôi, Ôn Phương liền cảm thấy bất an, liền nói:
- Không thấy Bí thư Thôi đi làm nữa. Nghe nói cùng lúc Miêu Phong bị khống chế thì Miêu Vũ Hương cũng bị khống chế rồi!
Nhanh vậy sao!
Nghe thấy Miêu Vũ Hương cũng bị khống chế, Diệp Trạch Đào biết mọi chuyện ở huyện sắp được vạch trần rồi.
Hai người cũng không nói gì thêm nhiều nữa, dù sao biết được sự việc đó cũng là do suy đoán mà ra.
Cúp điện thoại rồi, Diệp Trạch Đào cũng rơi vào trầm tư. Việc này là chuyện của tầng lớp dưới, nhưng rất có khả năng nó sẽ động đến cả cấp trên. Chỉ không biết Thôi Vĩnh Chí đóng vai trò gì trong quá trình tu sửa con đường quốc lộ đó.
Nghĩ đến vai trò của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào cũng có chút nghi hoặc. Thôi Vĩnh Chí đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện đã mấy năm, khi tu sửa đường của thành phố Hắc Lan, Thôi Vĩnh Chí cũng là Chủ tịch huyện, lẽ nào ông ta quả thật không can dự gì vào trong đó. Từ việc Hoàng Vĩ có liên quan đến chuyện đó, sau này lại đến lượt Công ty của Miêu Phong có nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì tay Hoàng Vĩ đó sao lại đến Công ty Miêu Phong nhỉ?
Càng nghĩ, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy Thôi Vĩnh Chí đóng một vai trò quan trọng trong đó.
Có ý tưởng như vậy rồi, trong đầu hắn lại xuất hiện một nghi vấn mới. Nếu Thôi Vĩnh Chí là một nhân vật quan trọng, thì chắc chắn ông ta sẽ có mối quan hệ mật thiết với cấp trên. Thế nhưng sao từ trước đến nay ông ta lại không hề nhận được sự giúp đỡ nào của lực lượng hậu thuẫn vậy nhỉ. Mà ngược lại, ông ta lại còn có biểu hiện nóng lòng đi tìm hậu thuẫn, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Một mớ nghi vấn đang tràn ngập trong đầu hắn. Diệp Trạch Đào bắt đầu có sự hiếu kỳ với Thôi Vĩnh Chí, con người này đúng là khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Chuyện trong chốn quan trường đúng là không thể đi tra xét được. Càng muốn hiểu, càng thấy bản thân mình không thể nào hiểu nổi. Bản thân đã có cảm giác nhìn thấu tay Thôi Vĩnh Chí kia, không ngờ vẫn còn nhiều chỗ mà bản thân hắn không hề biết!
Diệp Trạch Đào cũng không muốn suy nghĩ thêm về chuyện đó. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã sắp được đưa ra ánh sáng. Vấn đề mấu chốt ở đây là hắn có thể thu về được bao nhiêu lợi ích từ chuyện này.
Sau khi nói chuyện với Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào bây giờ đã chủ động hơn rất nhiều. Hắn biết tất cả mọi chuyện đều bắt hắn phải chủ động. Bây giờ, nhân lúc tình hình huyện Thảo Hải đang rối ren, phức tạp, thì một là hắn phải nhanh chóng nắm bắt lấy tình hình, hai là tranh thủ tìm cơ hội để có được sự ủng hộ lớn nhất.
Xe đã lên đến huyện, Vương Quốc Báo đưa xe cho Diệp Trạch Đào, rồi đi tìm cô bạn gái mới quen. Anh ta cũng là một người thông minh, biết Diệp Trạch Đào lên huyện muốn giải quyết một số chuyện cơ mật mà bản thân anh ta không nên biết đến.
- Em đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào liền lập tức gọi điện thoại cho Phương Di Mai.
- Em đã thuê một căn phòng rồi, anh đến đây đi.
Giọng của Phương Di Mai cũng tỏ rõ vẻ bất an, khi nói với Diệp Trạch Đào, cảm giác như bị hụt hơi.
Diệp Trạch Đào cũng không lái xe đi thẳng vào mà tìm một chỗ khá xa để đỗ xe, rồi đeo kính đen, trên đầu đội một cái mũ. Lúc này mới đi bộ về phía căn phòng mà Phương Di Mai thuê.
Khi bước vào phòng, Diệp Trạch Đào thấy Phương Di Mai đứng lên đón, hai người ôm nhau ngồi xuống.
Ở trong huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người đều không có nhiều ý tưởng nào khác.
- Trạch Đào này, Bí thư Thôi xem ra lần này sụp rồi!
Rõ ràng trong lòng Phương Di Mai vô cùng bất an, nghĩ đến việc Thôi Vĩnh Chí chính là hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, sau khi Thôi Vĩnh Chí sụp rồi, Diệp Trạch Đào sẽ gặp phải nhiều khó khăn, cô ta lo lắng không hiểu liệu Diệp Trạch Đào có vượt qua được cửa ải khó khăn này không.
- Công việc của em thì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Biết Diệp Trạch Đào muốn hỏi về chuyện thiết kế Triệu Vệ Giang.
Nghe thấy hỏi đến chuyện này, Phương Di Mai liền cười nói:
- Chuyện này em làm bí mật lắm. Thật ra việc tu sửa đường quốc lộ của huyện trong lúc thao tác, vận hành ở bất kỳ phương diện nào cũng đều tồn tại vấn đề của nó. Người liên quan không ít, chỉ có điều không ai thụ lý vụ này mà thôi. Lần này em đã quyết tâm tìm hiểu chuyện này, với khả năng của em, em đã âm thầm thu thập được khá nhiều. Vừa hay cũng đã thu được một số đồ vật, em đã cho người lén để vào trong nhà của Bành Học Vân. Em tin lần này Thôi Vĩnh Chí sẽ nói ra chuyện của Bành Học Vân, khi Bành Học Vân lâm nguy chắc chắn cũng sẽ lòi ra chuyện của Triệu Vệ Giang. Đến lúc đó thì huyện thật sự sẽ loạn!
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Phương Di Mai, biết chắc cô ta còn một số chuyện vẫn không nói cho hắn. Nhưng những thứ kia đối với hắn mà nói thì không có gì quan trọng cả, nên cũng không hỏi nhiều.
Đợi vậy!
Bây giờ chỉ có cách là ngồi đợi mà thôi. Những việc gì cần làm thì đã làm rồi, bây giờ chỉ ngồi chờ xem kết quả như thế nào mà thôi.
Khi rút điện thoại ra, không ngờ là điện thoại của Thường Minh Quang gọi đến. Nghe thấy tiếng thở của Thường Minh Quang không bình thường, hắn cảm giác chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
- Chủ tịch xã Diệp, ở huyện xảy ra chuyện rồi! Miêu Phong đã sai người giết Hoàng Vĩ, chuyện bị bại lộ rồi!
Diệp Trạch Đào sửng sốt. Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức chốn quan trường của huyện Thảo Hải chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện.
Vừa mới biết một số chuyện về tay Hoàng Vĩ này, thế mà hắn đã bị giết chết rồi. Chuyện ở huyện Thảo Hải này đúng là càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
- Tình hình hiện tại xử lý như thế nào?
- Miêu Phong đã bị khống chế. Sau khi bị khống chế liền bị chuyển lên thành phố!
Sao hành động nhanh như vậy nhỉ. Hành động này nhất định không phải là hành động bình thường. Chắc chắn là đã có chuẩn bị trước.
Diệp Trạch Đào đã có thể hiểu, việc nhằm vào Miêu Phong không phải bây giờ mới phát sinh, mà chắc chắn là đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi.
Chẳng lẽ huyện Thảo Hải trước khi xuất hiện chuyện của bọn Thôi Vĩnh Chí thì các cấp trên đã cho người âm thầm điều tra Miêu Phong và Hoàng Vĩ sao?
Diệp Trạch Đào cảm thấy rất có khả năng này.
- Chủ tịch xã Diệp, trên huyện giờ loạn lắm!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu. Cùng với việc Miêu Phong bị khống chế, tiếp theo đó sẽ là Thôi Vĩnh Chí. Thôi Vĩnh Chí sẽ giải thích như thế nào thì Diệp Trạch Đào không rõ, nhưng có một điểm hắn biết rất rõ, đó là việc ông ta sẽ nói ra chuyện Bành Học Vân khống chế ông ta. Bành Học Vân cũng chạy không thoát rồi.
Lại nghĩ đến chuyện bọn Phương Di Mai vẫn đang thiết kế chuyện của Triệu Vệ Giang, Diệp Trạch Đào cảm thấy huyện Thảo Hải bây giờ đúng là một mớ hỗn độn. Hỗn độn đến nỗi hắn không biết phải đi theo hướng nào nữa.
- Minh Quang, các cậu không được làm gì đâu nhé!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
Thường Minh Quang cũng hiểu đây là một việc cực kỳ nghiêm trọng. Gã cũng đã phát hiện ra những mối nguy cơ tiềm ẩn đằng sau chuyện này, liền lập tức nói:
- Xin Chủ tịch xã Diệp yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cả, chỉ đi thăm dò, nghe ngóng mà thôi, không làm gì đâu.
Đối với những chuyện của bọn Thường Minh Quang, Diệp Trạch Đào cũng không có nhiều ý tưởng lắm. Hắn lo nhiều hơn cho Phương Di Mai. Tốt nhất là cô ta không nên xảy ra chuyện gì. Chuyện ở huyện đã quá nguy hiểm rồi.
Phải lên huyện một chuyến xem sao!
Thường Minh Quang lại nói:
- Chủ tịch xã Diệp, sau khi chuyện này được truyền đi, đã không ít người lên huyện để thăm dò tin tức!
- Tôi cũng lập tức lên huyện xem sao!
Bất kể như thế nào thì bản thân hắn cũng phải lên huyện một chuyến.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Vệ Vũ Hinh đang đứng đó ngẫm nghĩ nói:
- Vũ Hinh, trên huyện xảy ra một số chuyện, tôi phải lập tức lên đó xem sao, không thể ở đây cùng cô nữa rồi.
- Ồ, vậy được rồi!
Vệ Vũ Hinh nói nhỏ.
Vệ Vũ Hinh quả thật rất hận cuộc điện thoại đó. Nếu như không có cuộc điện thoại đó, thì mối quan hệ giữa cô ta và Diệp Trạch Đào sẽ tiến thêm được một bước.
Ở vấn đề này, Vệ Vũ Hinh thuần khiết hơn rất nhiều người con gái khác. Từ khi còn đi học, cô ta chỉ thầm yêu một mình Diệp Trạch Đào.
Hai người đi đến chỗ Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bác, trên huyện xảy ra chút chuyện, cháu phải lên huyện một chuyến, không ở đây cùng mọi người được!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Suy nghĩ một lát, Diệp Trạch Đào cũng không định giấu Vệ Hùng Phi nữa, liền nói:
- Chủ tịch của một công ty bất động sản trên huyện bị tình nghi là kẻ giết người, đã bị khống chế. Tuy nhiên, người này lại là thân tín của Thôi Vĩnh Chí!
Đối với huyện Thảo Hải ông ta đã có rất nhiều điều tra, chính vì vậy mà ánh mắt Vệ Hùng Phi bỗng ngưng lại, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng là chuyện lớn rồi, cậu đi đi!
Ngồi vào trong xe của Vương Quốc Báo, Diệp Trạch Đào vẫy tay chào cha con nhà họ Vệ, rồi chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi, quay sang nhìn cô con gái đang thất thần, trong lòng Vệ Hùng Phi có chút nghi hoặc, ngước nhìn về phía lúc nãy Diệp Trạch Đào và con gái mình vừa đi tới, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào hai đứa đã có chuyện gì?
- Vũ Hinh, lúc nãy hai đứa chơi có thoải mái không?
Câu hỏi này của Vệ Hùng Phi có chút bí ẩn, nếu như thấy con gái có vẻ không vui thì chắc chắn nó đại loại đã bị Diệp Trạch Đào cự tuyệt, còn nếu như con gái vui vẻ, thì có lẽ chuyện này đã có chuyển biến tốt.
Lúc này Vệ Vũ Hinh cũng thầm thở dài, bản thân đã lấy hết dũng khí, liều mạng bất chấp xấu hổ để ôm người ta, cuối cùng lại bị một cuộc điện thoại phá hủy, lẽ nào hai người không có duyên phận, ý trời là như vậy sao?
Nghĩ như vậy, trên mặt Vệ Vũ Hinh lộ rõ vẻ phức tạp, trong lòng cô ta lóe lên một ý niệm, lẽ nào chính mình và Diệp Trạch Đào không có duyên có số?
Nghe thấy bố của mình hỏi, Vệ Vũ Hinh cũng không tỏ vẻ quá tuyệt vọng, mà nói:
- Hoa dại ở đây đẹp quá, con đã hái được bao nhiêu là hoa.
Trông thấy hai bàn tay không của cô con gái, Vệ Hùng Phi thầm thở dài. Chắc chắn con gái mình và thằng ranh kia đã xảy ra chuyện gì đó.
Thằng tiểu tử thối này có cái gì hay ho mà con gái mình lại chết mê chết mệt nó đến thế!
Vệ Hùng Phi lắc lắc đầu, biết rằng mình không thể quản được chuyện này.
Lúc này ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Ôn Phương. Vừa thông điện thoại đã nghe thấy Ôn Phương nói:
- Trạch Đào, đúng lúc tôi cũng đang định gọi cho cậu, trên huyện xảy ra chuyện rồi!
- Tôi biết rồi!
Diệp Trạch Đào nói.
Ôn Phương nghe thấy Diệp Trạch Đào bảo biết rồi, liền lo lắng nói:
- Trạch Đào, theo tin đồn thì cái tay Miêu Phong kia nhúng tay khá sâu vào chuyện này. Sau khi giết Hoàng Vĩ rồi còn chiếm được một số thứ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình của huyện rất phức tạp, chỉ nên đứng nhìn thôi! Bí thư Thôi thế nào rồi?
Vừa nhắc đến Bí thư Thôi, Ôn Phương liền cảm thấy bất an, liền nói:
- Không thấy Bí thư Thôi đi làm nữa. Nghe nói cùng lúc Miêu Phong bị khống chế thì Miêu Vũ Hương cũng bị khống chế rồi!
Nhanh vậy sao!
Nghe thấy Miêu Vũ Hương cũng bị khống chế, Diệp Trạch Đào biết mọi chuyện ở huyện sắp được vạch trần rồi.
Hai người cũng không nói gì thêm nhiều nữa, dù sao biết được sự việc đó cũng là do suy đoán mà ra.
Cúp điện thoại rồi, Diệp Trạch Đào cũng rơi vào trầm tư. Việc này là chuyện của tầng lớp dưới, nhưng rất có khả năng nó sẽ động đến cả cấp trên. Chỉ không biết Thôi Vĩnh Chí đóng vai trò gì trong quá trình tu sửa con đường quốc lộ đó.
Nghĩ đến vai trò của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào cũng có chút nghi hoặc. Thôi Vĩnh Chí đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện đã mấy năm, khi tu sửa đường của thành phố Hắc Lan, Thôi Vĩnh Chí cũng là Chủ tịch huyện, lẽ nào ông ta quả thật không can dự gì vào trong đó. Từ việc Hoàng Vĩ có liên quan đến chuyện đó, sau này lại đến lượt Công ty của Miêu Phong có nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì tay Hoàng Vĩ đó sao lại đến Công ty Miêu Phong nhỉ?
Càng nghĩ, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy Thôi Vĩnh Chí đóng một vai trò quan trọng trong đó.
Có ý tưởng như vậy rồi, trong đầu hắn lại xuất hiện một nghi vấn mới. Nếu Thôi Vĩnh Chí là một nhân vật quan trọng, thì chắc chắn ông ta sẽ có mối quan hệ mật thiết với cấp trên. Thế nhưng sao từ trước đến nay ông ta lại không hề nhận được sự giúp đỡ nào của lực lượng hậu thuẫn vậy nhỉ. Mà ngược lại, ông ta lại còn có biểu hiện nóng lòng đi tìm hậu thuẫn, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Một mớ nghi vấn đang tràn ngập trong đầu hắn. Diệp Trạch Đào bắt đầu có sự hiếu kỳ với Thôi Vĩnh Chí, con người này đúng là khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Chuyện trong chốn quan trường đúng là không thể đi tra xét được. Càng muốn hiểu, càng thấy bản thân mình không thể nào hiểu nổi. Bản thân đã có cảm giác nhìn thấu tay Thôi Vĩnh Chí kia, không ngờ vẫn còn nhiều chỗ mà bản thân hắn không hề biết!
Diệp Trạch Đào cũng không muốn suy nghĩ thêm về chuyện đó. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã sắp được đưa ra ánh sáng. Vấn đề mấu chốt ở đây là hắn có thể thu về được bao nhiêu lợi ích từ chuyện này.
Sau khi nói chuyện với Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào bây giờ đã chủ động hơn rất nhiều. Hắn biết tất cả mọi chuyện đều bắt hắn phải chủ động. Bây giờ, nhân lúc tình hình huyện Thảo Hải đang rối ren, phức tạp, thì một là hắn phải nhanh chóng nắm bắt lấy tình hình, hai là tranh thủ tìm cơ hội để có được sự ủng hộ lớn nhất.
Xe đã lên đến huyện, Vương Quốc Báo đưa xe cho Diệp Trạch Đào, rồi đi tìm cô bạn gái mới quen. Anh ta cũng là một người thông minh, biết Diệp Trạch Đào lên huyện muốn giải quyết một số chuyện cơ mật mà bản thân anh ta không nên biết đến.
- Em đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào liền lập tức gọi điện thoại cho Phương Di Mai.
- Em đã thuê một căn phòng rồi, anh đến đây đi.
Giọng của Phương Di Mai cũng tỏ rõ vẻ bất an, khi nói với Diệp Trạch Đào, cảm giác như bị hụt hơi.
Diệp Trạch Đào cũng không lái xe đi thẳng vào mà tìm một chỗ khá xa để đỗ xe, rồi đeo kính đen, trên đầu đội một cái mũ. Lúc này mới đi bộ về phía căn phòng mà Phương Di Mai thuê.
Khi bước vào phòng, Diệp Trạch Đào thấy Phương Di Mai đứng lên đón, hai người ôm nhau ngồi xuống.
Ở trong huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người đều không có nhiều ý tưởng nào khác.
- Trạch Đào này, Bí thư Thôi xem ra lần này sụp rồi!
Rõ ràng trong lòng Phương Di Mai vô cùng bất an, nghĩ đến việc Thôi Vĩnh Chí chính là hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, sau khi Thôi Vĩnh Chí sụp rồi, Diệp Trạch Đào sẽ gặp phải nhiều khó khăn, cô ta lo lắng không hiểu liệu Diệp Trạch Đào có vượt qua được cửa ải khó khăn này không.
- Công việc của em thì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Biết Diệp Trạch Đào muốn hỏi về chuyện thiết kế Triệu Vệ Giang.
Nghe thấy hỏi đến chuyện này, Phương Di Mai liền cười nói:
- Chuyện này em làm bí mật lắm. Thật ra việc tu sửa đường quốc lộ của huyện trong lúc thao tác, vận hành ở bất kỳ phương diện nào cũng đều tồn tại vấn đề của nó. Người liên quan không ít, chỉ có điều không ai thụ lý vụ này mà thôi. Lần này em đã quyết tâm tìm hiểu chuyện này, với khả năng của em, em đã âm thầm thu thập được khá nhiều. Vừa hay cũng đã thu được một số đồ vật, em đã cho người lén để vào trong nhà của Bành Học Vân. Em tin lần này Thôi Vĩnh Chí sẽ nói ra chuyện của Bành Học Vân, khi Bành Học Vân lâm nguy chắc chắn cũng sẽ lòi ra chuyện của Triệu Vệ Giang. Đến lúc đó thì huyện thật sự sẽ loạn!
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Phương Di Mai, biết chắc cô ta còn một số chuyện vẫn không nói cho hắn. Nhưng những thứ kia đối với hắn mà nói thì không có gì quan trọng cả, nên cũng không hỏi nhiều.
Đợi vậy!
Bây giờ chỉ có cách là ngồi đợi mà thôi. Những việc gì cần làm thì đã làm rồi, bây giờ chỉ ngồi chờ xem kết quả như thế nào mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.