Chương 376: Lợi dụng lẫn nhau.
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Do Ban Tuyên giáo Thành ủy chủ trì, Ủy ban nhân dân huyện tiền hành một nghi thức kí ước. Tập đoàn Hoàn Hải của Tôn Lâm tiến hành kí ước với huyện Thảo Hải về việc tu sửa lại đường nội thành. Các phóng viên truyền thông đã đến rất nhiều, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Lâm Bá Thành dẫn đầu đoàn đến tham gia lễ ký ước, giới truyền thông lớn nhỏ trong nước đến đông hơn bất cứ lúc nào.
Sự xuất hiện của Lâm Bá Thành mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng là điều mà mọi người nghĩ đến. Tôn gia đã tiêu nhiều tiền như vậy, không thể đơn giản mà xong chuyện, việc này vốn dĩ là Tôn gia muốn làm cho một số người xem, không đầu tư làm một chút thì không hợp lý rồi.
Vì Lâm Bá Thành là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, sự xuất hiện của gã cũng đã kinh động đến đám người Sở Tuyên, lãnh đạo trong thành phố lớn nhỏ đều chạy tới.
Đương nhiên rồi, huyện Thảo Hải cũng muốn làm ra vẻ tích cực, cùng phối hợp làm việc này trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhìn sự hoành tráng của buổi lễ ký kết như vậy, Diệp Trạch Đào cười thầm sự đầu cơ lần này của Tôn gia.
- Chủ tịch huyện, mọi công tác bảo vệ an toàn đã được định vị,
Tâm tính hiện giờ của Uông Lăng Tùng không tồi, anh ta cũng vừa chính thức trở thành Trưởng phòng Công an huyện Thảo Hải.
Tất cả mọi việc đều là do hoạt động của Diệp Trạch Đào, gã cũng chỉ là cung cấp một vài tài liệu rồi ngồi lên vị trí ấy. Uông Lăng Tùng rất hiểu, bắt đầu từ bây giờ, trên đầu mình xem như có dấu tích của phe họ Diệp rồi, nhất định phải nhanh theo sát bước đi của Diệp Trạch Đào.
- Lần này phóng viên truyền thông đến khá nhiều, phải chú ý hơn một chút.
Diệp Trạch Đào nhỏ giọng nói.
Nhân viên bảo vệ của tỉnh thành đều đến rồi, nên Diệp Trạch Đào không dám sơ suất, giải thích lại với Uông Lăng Tùng một lần nữa.
- Chủ tịch huyện yên tâm. Việc này tôi sẽ hết sức lưu tâm!
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu, trong huyện chỉ phục tùng sự chỉ huy từ tỉnh mà thôi. Xem như có chuyện xảy ra cũng không tới phiên Thảo Hải chịu trách nhiệm, chỉ là, Diệp Trạch Đào cũng không hy vọng xảy ra chuyện gì.
Nhìn Uông Lăng Tùng rời đi rất nhanh, Diệp Trạch Đào vẫn hài lòng, có một người có kinh nghiệm như vậy giúp giữ gìn trị an, có thể triển khai chỉnh đốn an ninh trật tự ở huyện Thảo Hải rồi.
Khi nghĩ đến tình hình trị an của huyện Thảo Hải là vấn đề mà quần chúng quan tâm nhất, Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm phải chỉnh đốn một chút.
- Làm như vậy, đối với họ phải chăng là quá có lợi?
Ôn Phương tuy rằng không chỉ ra là ai, nhưng trong lời nói vẫn kể ra chuyện Tôn gia đạt được danh tiếng. Lúc này cô ta cũng đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu quá so đo việc trên đời này, thì một việc cũng làm không thành. Mục đích của chúng ta là muốn làm cho đời sống của nhân dân Thảo Hải tốt lên, chỉ cần là việc làm vì mục tiêu này, chúng ta nên ủng hộ.
- Điều tôi lo lắng chính là bước tiếp theo.
- Chuyện trên thế gian này ai cũng khó mà nói rõ, cô cho rằng không có thay đổi. Hơn nữa, huyện Thảo Hải phát triển, tôi đã rất hài lòng rồi!
Ôn Phương nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, coi như cô ta hiểu ý của hắn. Người đàn ông này không để ý đến chức vị của mình, trong lòng hắn chứa đầy mục tiêu của mình, và vì mục tiêu này, hắn có thể gạt lợi ích của cá nhân sang một bên.
- Chào Chủ tịch huyện Diệp!
Dưới sự vây quanh của một số người. Tôn Lâm mặt tràn đầy tươi cười đi đến, nhìn thấy Diệp Trạch Đào từ xa, liền lên tiếng niềm nở chào hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng biểu hiện ra sự thân thiết, vội cầm chặt tay Tôn Lâm nói:
- Tổng Giám đốc Tôn có thể ủng hộ việc xây dựng thành phố của huyện Thảo Hải, chịu ơn là đông đảo quần chúng Thảo Hải, tôi đại diện cho toàn bộ nhân dân trong huyện cảm ơn Tổng giám đốc Tôn!
- Đó là việc nên làm mà!
Tôn Lâm biết dù sao cũng đã tiêu số tiền đáng kể, chuyện này chỉ có thể cố gắng nhịn nhục mà đi tiếp thôi.
Sau khi trở về, Tôn Lâm cẩn thận tính toán lại tài khoản, sau khi phát hiện việc xây dựng lại con đường của huyện Thảo Hải, một nửa lợi nhuận trong vài năm gần đây của tập đoàn Hoàn Hải lập tức bị biến mất, trong lòng đau đớn vô cùng.
Việc truyền thông tuyên truyền lần này hoàn toàn đều là một tay cha Tôn Tường Quân đứng sau chỉ đạo. Ngoài truyền thông trong nước, còn quan hệ một chút với truyền thông nước ngoài. Lần này mục đích của Tôn Tường Quân là muốn tiến hành tuyên truyền việc tham gia xây dựng của tập đoàn Thảo Hải trên toàn bộ phương vị, nhiều trình tự, nhiều góc độ, mục đích là muốn thể hiện hành động báo đáp xã hội của doanh nghiệp Tôn hệ.
Hai người bắt tay, một vài phóng viên đã chụp lại hình ảnh họ vui vẻ bắt tay nhau.
Sau khi hai người bắt tay nhau, Lâm Bá Thành dưới sự tháp tùng của các lãnh đạo Thành ủy bước vào trong.
Lâm Bá Thành đang đi đột nhiên nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng cùng Tôn Lâm, dừng chân một hồi, sau đó đi về phía Diệp Trạch Đào.
Chỉ thấy Lâm Bá Thành chủ động bắt tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng vội vàng đưa tay nắm lấy tay Lâm Bá Thành.
Trước mặt người khác, Diệp Trạch Đào đối với Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy của Tôn gia cũng thể hiện sự tôn kính.
- Đồng chí tiểu Diệp, Thảo Hải sẽ phát triển nhanh thôi. Lần này tập đoàn Hoàn Hải tham gia kiến thiết, đối với huyện các anh mà nói là một cơ hội. Phải nắm chắc cơ hội này.
Phóng viên truyền thông đã vây quanh chỗ này.
Diệp Trạch Đào hiểu, Lâm Bá Thành cố ý phóng đại đại ảnh hưởng của tập đoàn Hoàn Hải, nói như thể là có được tập đoàn Hoàn Hải, thì Thảo Hải mới phát triển.
Đối với việc Lâm Bá Thành cố ý dẫn đường, Diệp Trạch Đào đương nhiên là không thể chấp nhận, nếu như chấp nhận, thì các bước phát triển tiếp theo của Thảo Hải sẽ suy giảm lớn.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Cải tạo Thảo Hải cũ chỉ là một phần rất nhỏ trong toàn bộ sự phát triển của huyện Thảo Hải của chúng tôi. Trong kế hoạch của chúng tôi, phải làm cho toàn bộ huyện đều phát triển, chúng tôi đang đi lên mạnh mẽ theo mục tiêu này. Vào lúc này Tổng giám đốc Tôn tích cực đầu tư vốn trong việc phát triển Thảo Hải, điều này cho thấy tập đoàn Hoàn Hải là một doanh nghiệp có tầm nhìn xa. Chúng tôi tin chắc, mọi doanh nghiệp có tầm nhìn xa cũng sẽ tiến hành đầu tư vào việc phát triển Thảo Hải vào lúc này, đều sẽ thực hiện được lợi ích của họ từ sự phát triển của Thảo Hải. Đây là một quá trình cùng nhau đạt thắng lợi!
Lời nói có trình độ này, Diệp Trạch Đào lập tức biến việc đầu tư của tập đoàn Hoàn Hải thành một hành động tham gia của một xí nghiệp. Làm ảnh hưởng mà Lâm Bá Thành cố ý phóng đại về tập đoàn Hoàn Hải nhỏ đi nhiều.
Lâm Bá Thành cũng thật không ngờ hành động cố ý làm ra phóng đại của mình vừa nói liền bị Diệp Trạch Đào thay đổi đến nhỏ không đáng kể. Trong ánh mắt toát ra một thần thái rất lợi hại, nhưng cũng nhanh chóng biết mất. Trong lòng đang nghĩ, thằng ranh này quả nhiên là khó chơi.
Lâm Bá Thành cười ha ha, nói:
- Sự phát triển của một địa phương, điều quan trọng vẫn là hiệu quả của đầu tàu. Sau khi cải tạo thành công huyện thành Thảo Hải, tác dụng của đầu tàu sẽ bộc lộ. Tập đoàn Hoàn Hải chính như đồng chí Tiểu Diệp nói, đây là một doanh nghiệp có tầm nhìn xat. Bọn họ hiểu, tác dụng của đầu tàu này mới là căn bản, theo sự phát triển của huyện thành, tin rằng trạng thái phát triển của Thảo Hải sẽ cất cánh.
Hôm nay Lâm Bá Thành đến là có mang theo nhiệm vụ, chỉ với một mục đích, bất luận như thế nào cũng muốn thực hiện ảnh hưởng hùng mạnh của tập đoàn Hoàn Hải. Nhìn thấy vừa rồi Diệp Trạch Đào thay đổi ý lời nói của mình, bây giờ lại điểm lại tác dụng của tập đoàn Hoàn Hải.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy các phóng viên đều vây quanh nơi này, mỉm cười nhìn Lâm Bá Thành nói:
- Chỉ thị của Bộ trưởng Lâm rất quan trọng, trong kế hoạch tiếp theo của Thảo Hải chúng tôi, huyện thành sẽ mở rộng phương hướng khai thác, phát triển xã Xuân Trúc. Sau khi xã Xuân Trúc trở thành trung tâm của toàn huyện Thảo Hải, có được động lực ủng hộ hùng mạnh của khu công nghiệp Thảo Hải, tình trạng kinh tế toàn huyện chắc chắn sẽ đi lên. Đến lúc đó, thành phố của của huyện Thảo Hải sẽ trở thành một thành phố tinh tế đa chức năng. Tin rằng một hai năm sau, khi mọi người tới lại chỗ này, tình hình ở đây sẽ thay đổi rất nhiều.
Các phóng viên đều là nhân vật khôn khéo, đứng một bên nghe Chủ tịch huyện Thảo Hải đối mặt với Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy từ tốn mà nói, không hề sợ hãi bất cứ điều gì, còn hai lần làm Bộ trưởng phá vỡ chủ đề xây dựng, mọi người lập tức có hứng thú với vị Chủ tịch huyện này.
Lâm Bá Thành biết ý nghĩ của mình muốn thành tích vốn có của Thảo Hải yếu đi trong Diệp Trạch Đào là không có cách nào thực hiện được, chỉ có thể mỉm cười gật đầu nói:
- Chỉ cần có tâm tính như vậy, thì chắc chắn sẽ có phát triển!
Hai người kết thúc cuộc đối thoại.
Lúc này Sở Tuyên mỉm cười đi lên trước bắt tay Diệp Trạch Đào.
- Chào Bí thư Sở!
Diệp Trạch Đào cung kính nói.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Sở Tuyên nói:
- Rất tốt, trong vấn đề phát triển phải có đặc sắc của mình!
Lời nói này làm người ta suy đoán.
Diệp Trạch Đào trong phúc chốc đã hiểu được ý nghĩ của Sở Tuyên. Lần này Lâm Bá Thành đến, anh ta đến xuất phát từ lễ phép. Lời nói của Lâm Bá Thành Sở Tuyên nghe cũng hiểu được, không ngừng muốn làm suy yếu thành tích trước kia của Thảo Hải. Việc này đã có chút hơi quá rồi, khẳng định là Sở Tuyên cũng không thích, câu nói này chính là tự ủng hộ mình.
Thời gian sau đó là nghi thức ký tên.
Lần này ban Tuyên giáo Thành ủy cũng nhúng tay vào việc này, Âu Dương Trường Dương cho sắp xếp một buổi họp báo.
Trên cuộc họp báo, đó là cuộc đấu đá ngầm giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm xoay quanh tác dụng của việc tập đoàn Hoàn Hải tham dự công tác kiến thiết.
Đối với việc này, Diệp Trạch Đào rất kiên trì, Tôn gia muốn lợi dụng Thảo Hải để làm một bản cáo văn, việc này bản thân nó đã là sự chiếm lợi, bất luận thế nào hắn cũng không thể đồng ý.
Lần này Diệp Trạch Đào chuẩn bị đầy đủ hơn, sớm đã dùng mọi phương thức đưa những bản đồ quy hoạch phát triển và quan niệm về huyện Thảo Hải tới tay các phóng viên.
Theo các phương án phát triển Thảo Hải được cung cấp, các phóng viên dường như đột nhiên phát hiện một tin sáng, cùng phỏng vấn nội dung sự thay đổi trong một năm tới của Thảo Hải.
Nhìn thấy cùng với sự dẫn đường của Diệp Trạch Đào, khi giới truyền thông bắt đầu đưa tầm mắt tới việc tìm hiểu sự phát triển Thảo Hải, Phương Di Mai cười với Ôn Phương nói:
- Chủ tịch huyện Diệp dời tầm mắt rất tốt!
Ôn Phương tâm tính cũng không tồi, cười nói:
- Có một số người muốn mượn tập đoàn Hoàn Hải để mở rộng tầm ảnh hưởng, bọn họ không ngờ việc này ngược lại đã trở thành một bước tiến trong cơ hội tuyên truyền Thảo Hải của Chủ tịch huyện Diệp. Tin rằng cùng với sự rời đi của các phóng viên, sự thay đổi trong một năm tới của Thảo Hải sẽ trình diện trước mặt nhân dân cả nước!
Sở Tuyên lúc này cũng có suy nghĩ giống Ôn Phương. Ông ta biết một chút mục đích của Tôn gia, lần này đến đã hiểu thêm thủ đoạn của Diệp Trạch Đào, đó chính là mượn lực lượng tuyên truyền của Tôn gia, ngược lại lại tiến hành tuyên truyền Thảo Hải ra bên ngoài. Diệp Trạch Đào này quả nhiên là nhân vật rất có nghề!
Sở Tuyên đang nghĩ, nếu dùng tốt Diệp Trạch Đào, thì sẽ rất có lợi đối với việc bản thân ông ta muốn phát triển phát triển thành phố Hắc Lan, vì thế nên ủng hộ hắn cho tốt mới phải.
Sự xuất hiện của Lâm Bá Thành mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng là điều mà mọi người nghĩ đến. Tôn gia đã tiêu nhiều tiền như vậy, không thể đơn giản mà xong chuyện, việc này vốn dĩ là Tôn gia muốn làm cho một số người xem, không đầu tư làm một chút thì không hợp lý rồi.
Vì Lâm Bá Thành là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, sự xuất hiện của gã cũng đã kinh động đến đám người Sở Tuyên, lãnh đạo trong thành phố lớn nhỏ đều chạy tới.
Đương nhiên rồi, huyện Thảo Hải cũng muốn làm ra vẻ tích cực, cùng phối hợp làm việc này trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhìn sự hoành tráng của buổi lễ ký kết như vậy, Diệp Trạch Đào cười thầm sự đầu cơ lần này của Tôn gia.
- Chủ tịch huyện, mọi công tác bảo vệ an toàn đã được định vị,
Tâm tính hiện giờ của Uông Lăng Tùng không tồi, anh ta cũng vừa chính thức trở thành Trưởng phòng Công an huyện Thảo Hải.
Tất cả mọi việc đều là do hoạt động của Diệp Trạch Đào, gã cũng chỉ là cung cấp một vài tài liệu rồi ngồi lên vị trí ấy. Uông Lăng Tùng rất hiểu, bắt đầu từ bây giờ, trên đầu mình xem như có dấu tích của phe họ Diệp rồi, nhất định phải nhanh theo sát bước đi của Diệp Trạch Đào.
- Lần này phóng viên truyền thông đến khá nhiều, phải chú ý hơn một chút.
Diệp Trạch Đào nhỏ giọng nói.
Nhân viên bảo vệ của tỉnh thành đều đến rồi, nên Diệp Trạch Đào không dám sơ suất, giải thích lại với Uông Lăng Tùng một lần nữa.
- Chủ tịch huyện yên tâm. Việc này tôi sẽ hết sức lưu tâm!
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu, trong huyện chỉ phục tùng sự chỉ huy từ tỉnh mà thôi. Xem như có chuyện xảy ra cũng không tới phiên Thảo Hải chịu trách nhiệm, chỉ là, Diệp Trạch Đào cũng không hy vọng xảy ra chuyện gì.
Nhìn Uông Lăng Tùng rời đi rất nhanh, Diệp Trạch Đào vẫn hài lòng, có một người có kinh nghiệm như vậy giúp giữ gìn trị an, có thể triển khai chỉnh đốn an ninh trật tự ở huyện Thảo Hải rồi.
Khi nghĩ đến tình hình trị an của huyện Thảo Hải là vấn đề mà quần chúng quan tâm nhất, Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm phải chỉnh đốn một chút.
- Làm như vậy, đối với họ phải chăng là quá có lợi?
Ôn Phương tuy rằng không chỉ ra là ai, nhưng trong lời nói vẫn kể ra chuyện Tôn gia đạt được danh tiếng. Lúc này cô ta cũng đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu quá so đo việc trên đời này, thì một việc cũng làm không thành. Mục đích của chúng ta là muốn làm cho đời sống của nhân dân Thảo Hải tốt lên, chỉ cần là việc làm vì mục tiêu này, chúng ta nên ủng hộ.
- Điều tôi lo lắng chính là bước tiếp theo.
- Chuyện trên thế gian này ai cũng khó mà nói rõ, cô cho rằng không có thay đổi. Hơn nữa, huyện Thảo Hải phát triển, tôi đã rất hài lòng rồi!
Ôn Phương nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, coi như cô ta hiểu ý của hắn. Người đàn ông này không để ý đến chức vị của mình, trong lòng hắn chứa đầy mục tiêu của mình, và vì mục tiêu này, hắn có thể gạt lợi ích của cá nhân sang một bên.
- Chào Chủ tịch huyện Diệp!
Dưới sự vây quanh của một số người. Tôn Lâm mặt tràn đầy tươi cười đi đến, nhìn thấy Diệp Trạch Đào từ xa, liền lên tiếng niềm nở chào hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng biểu hiện ra sự thân thiết, vội cầm chặt tay Tôn Lâm nói:
- Tổng Giám đốc Tôn có thể ủng hộ việc xây dựng thành phố của huyện Thảo Hải, chịu ơn là đông đảo quần chúng Thảo Hải, tôi đại diện cho toàn bộ nhân dân trong huyện cảm ơn Tổng giám đốc Tôn!
- Đó là việc nên làm mà!
Tôn Lâm biết dù sao cũng đã tiêu số tiền đáng kể, chuyện này chỉ có thể cố gắng nhịn nhục mà đi tiếp thôi.
Sau khi trở về, Tôn Lâm cẩn thận tính toán lại tài khoản, sau khi phát hiện việc xây dựng lại con đường của huyện Thảo Hải, một nửa lợi nhuận trong vài năm gần đây của tập đoàn Hoàn Hải lập tức bị biến mất, trong lòng đau đớn vô cùng.
Việc truyền thông tuyên truyền lần này hoàn toàn đều là một tay cha Tôn Tường Quân đứng sau chỉ đạo. Ngoài truyền thông trong nước, còn quan hệ một chút với truyền thông nước ngoài. Lần này mục đích của Tôn Tường Quân là muốn tiến hành tuyên truyền việc tham gia xây dựng của tập đoàn Thảo Hải trên toàn bộ phương vị, nhiều trình tự, nhiều góc độ, mục đích là muốn thể hiện hành động báo đáp xã hội của doanh nghiệp Tôn hệ.
Hai người bắt tay, một vài phóng viên đã chụp lại hình ảnh họ vui vẻ bắt tay nhau.
Sau khi hai người bắt tay nhau, Lâm Bá Thành dưới sự tháp tùng của các lãnh đạo Thành ủy bước vào trong.
Lâm Bá Thành đang đi đột nhiên nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng cùng Tôn Lâm, dừng chân một hồi, sau đó đi về phía Diệp Trạch Đào.
Chỉ thấy Lâm Bá Thành chủ động bắt tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng vội vàng đưa tay nắm lấy tay Lâm Bá Thành.
Trước mặt người khác, Diệp Trạch Đào đối với Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy của Tôn gia cũng thể hiện sự tôn kính.
- Đồng chí tiểu Diệp, Thảo Hải sẽ phát triển nhanh thôi. Lần này tập đoàn Hoàn Hải tham gia kiến thiết, đối với huyện các anh mà nói là một cơ hội. Phải nắm chắc cơ hội này.
Phóng viên truyền thông đã vây quanh chỗ này.
Diệp Trạch Đào hiểu, Lâm Bá Thành cố ý phóng đại đại ảnh hưởng của tập đoàn Hoàn Hải, nói như thể là có được tập đoàn Hoàn Hải, thì Thảo Hải mới phát triển.
Đối với việc Lâm Bá Thành cố ý dẫn đường, Diệp Trạch Đào đương nhiên là không thể chấp nhận, nếu như chấp nhận, thì các bước phát triển tiếp theo của Thảo Hải sẽ suy giảm lớn.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Cải tạo Thảo Hải cũ chỉ là một phần rất nhỏ trong toàn bộ sự phát triển của huyện Thảo Hải của chúng tôi. Trong kế hoạch của chúng tôi, phải làm cho toàn bộ huyện đều phát triển, chúng tôi đang đi lên mạnh mẽ theo mục tiêu này. Vào lúc này Tổng giám đốc Tôn tích cực đầu tư vốn trong việc phát triển Thảo Hải, điều này cho thấy tập đoàn Hoàn Hải là một doanh nghiệp có tầm nhìn xa. Chúng tôi tin chắc, mọi doanh nghiệp có tầm nhìn xa cũng sẽ tiến hành đầu tư vào việc phát triển Thảo Hải vào lúc này, đều sẽ thực hiện được lợi ích của họ từ sự phát triển của Thảo Hải. Đây là một quá trình cùng nhau đạt thắng lợi!
Lời nói có trình độ này, Diệp Trạch Đào lập tức biến việc đầu tư của tập đoàn Hoàn Hải thành một hành động tham gia của một xí nghiệp. Làm ảnh hưởng mà Lâm Bá Thành cố ý phóng đại về tập đoàn Hoàn Hải nhỏ đi nhiều.
Lâm Bá Thành cũng thật không ngờ hành động cố ý làm ra phóng đại của mình vừa nói liền bị Diệp Trạch Đào thay đổi đến nhỏ không đáng kể. Trong ánh mắt toát ra một thần thái rất lợi hại, nhưng cũng nhanh chóng biết mất. Trong lòng đang nghĩ, thằng ranh này quả nhiên là khó chơi.
Lâm Bá Thành cười ha ha, nói:
- Sự phát triển của một địa phương, điều quan trọng vẫn là hiệu quả của đầu tàu. Sau khi cải tạo thành công huyện thành Thảo Hải, tác dụng của đầu tàu sẽ bộc lộ. Tập đoàn Hoàn Hải chính như đồng chí Tiểu Diệp nói, đây là một doanh nghiệp có tầm nhìn xat. Bọn họ hiểu, tác dụng của đầu tàu này mới là căn bản, theo sự phát triển của huyện thành, tin rằng trạng thái phát triển của Thảo Hải sẽ cất cánh.
Hôm nay Lâm Bá Thành đến là có mang theo nhiệm vụ, chỉ với một mục đích, bất luận như thế nào cũng muốn thực hiện ảnh hưởng hùng mạnh của tập đoàn Hoàn Hải. Nhìn thấy vừa rồi Diệp Trạch Đào thay đổi ý lời nói của mình, bây giờ lại điểm lại tác dụng của tập đoàn Hoàn Hải.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy các phóng viên đều vây quanh nơi này, mỉm cười nhìn Lâm Bá Thành nói:
- Chỉ thị của Bộ trưởng Lâm rất quan trọng, trong kế hoạch tiếp theo của Thảo Hải chúng tôi, huyện thành sẽ mở rộng phương hướng khai thác, phát triển xã Xuân Trúc. Sau khi xã Xuân Trúc trở thành trung tâm của toàn huyện Thảo Hải, có được động lực ủng hộ hùng mạnh của khu công nghiệp Thảo Hải, tình trạng kinh tế toàn huyện chắc chắn sẽ đi lên. Đến lúc đó, thành phố của của huyện Thảo Hải sẽ trở thành một thành phố tinh tế đa chức năng. Tin rằng một hai năm sau, khi mọi người tới lại chỗ này, tình hình ở đây sẽ thay đổi rất nhiều.
Các phóng viên đều là nhân vật khôn khéo, đứng một bên nghe Chủ tịch huyện Thảo Hải đối mặt với Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy từ tốn mà nói, không hề sợ hãi bất cứ điều gì, còn hai lần làm Bộ trưởng phá vỡ chủ đề xây dựng, mọi người lập tức có hứng thú với vị Chủ tịch huyện này.
Lâm Bá Thành biết ý nghĩ của mình muốn thành tích vốn có của Thảo Hải yếu đi trong Diệp Trạch Đào là không có cách nào thực hiện được, chỉ có thể mỉm cười gật đầu nói:
- Chỉ cần có tâm tính như vậy, thì chắc chắn sẽ có phát triển!
Hai người kết thúc cuộc đối thoại.
Lúc này Sở Tuyên mỉm cười đi lên trước bắt tay Diệp Trạch Đào.
- Chào Bí thư Sở!
Diệp Trạch Đào cung kính nói.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Sở Tuyên nói:
- Rất tốt, trong vấn đề phát triển phải có đặc sắc của mình!
Lời nói này làm người ta suy đoán.
Diệp Trạch Đào trong phúc chốc đã hiểu được ý nghĩ của Sở Tuyên. Lần này Lâm Bá Thành đến, anh ta đến xuất phát từ lễ phép. Lời nói của Lâm Bá Thành Sở Tuyên nghe cũng hiểu được, không ngừng muốn làm suy yếu thành tích trước kia của Thảo Hải. Việc này đã có chút hơi quá rồi, khẳng định là Sở Tuyên cũng không thích, câu nói này chính là tự ủng hộ mình.
Thời gian sau đó là nghi thức ký tên.
Lần này ban Tuyên giáo Thành ủy cũng nhúng tay vào việc này, Âu Dương Trường Dương cho sắp xếp một buổi họp báo.
Trên cuộc họp báo, đó là cuộc đấu đá ngầm giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm xoay quanh tác dụng của việc tập đoàn Hoàn Hải tham dự công tác kiến thiết.
Đối với việc này, Diệp Trạch Đào rất kiên trì, Tôn gia muốn lợi dụng Thảo Hải để làm một bản cáo văn, việc này bản thân nó đã là sự chiếm lợi, bất luận thế nào hắn cũng không thể đồng ý.
Lần này Diệp Trạch Đào chuẩn bị đầy đủ hơn, sớm đã dùng mọi phương thức đưa những bản đồ quy hoạch phát triển và quan niệm về huyện Thảo Hải tới tay các phóng viên.
Theo các phương án phát triển Thảo Hải được cung cấp, các phóng viên dường như đột nhiên phát hiện một tin sáng, cùng phỏng vấn nội dung sự thay đổi trong một năm tới của Thảo Hải.
Nhìn thấy cùng với sự dẫn đường của Diệp Trạch Đào, khi giới truyền thông bắt đầu đưa tầm mắt tới việc tìm hiểu sự phát triển Thảo Hải, Phương Di Mai cười với Ôn Phương nói:
- Chủ tịch huyện Diệp dời tầm mắt rất tốt!
Ôn Phương tâm tính cũng không tồi, cười nói:
- Có một số người muốn mượn tập đoàn Hoàn Hải để mở rộng tầm ảnh hưởng, bọn họ không ngờ việc này ngược lại đã trở thành một bước tiến trong cơ hội tuyên truyền Thảo Hải của Chủ tịch huyện Diệp. Tin rằng cùng với sự rời đi của các phóng viên, sự thay đổi trong một năm tới của Thảo Hải sẽ trình diện trước mặt nhân dân cả nước!
Sở Tuyên lúc này cũng có suy nghĩ giống Ôn Phương. Ông ta biết một chút mục đích của Tôn gia, lần này đến đã hiểu thêm thủ đoạn của Diệp Trạch Đào, đó chính là mượn lực lượng tuyên truyền của Tôn gia, ngược lại lại tiến hành tuyên truyền Thảo Hải ra bên ngoài. Diệp Trạch Đào này quả nhiên là nhân vật rất có nghề!
Sở Tuyên đang nghĩ, nếu dùng tốt Diệp Trạch Đào, thì sẽ rất có lợi đối với việc bản thân ông ta muốn phát triển phát triển thành phố Hắc Lan, vì thế nên ủng hộ hắn cho tốt mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.