Chương 377: Hộ dân không chịu di dời.
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Huyện Thảo Hải đích thực là nghênh đón một cơ hội phát triển mới, nghi lễ ký tên của tập đoàn Hoàn Hải về việc xây dựng đường xá của huyện Thảo Hải kết thúc, vấn đề lớn nhất mà huyện thành Thảo Hải gặp phải, đó là giải phóng mặt bằng.
Tôn Lâm cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, vừa vào cửa liền lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, hàng ngũ của chúng ta đang chờ xuất phát, công việc giải phóng mặt bằng của các anh lại tiến triển chậm quá!
Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Tôn Lâm, nhìn thấy sự đắc ý lộ ra trong ánh mắt Tôn Lâm kia.
Giải phóng mặt bằng vẫn là công việc có tính quan trọng, trong chuyện này đề cập đến từng nhà từng hộ. Lại có một số người đòi giá rất cao, mọi công việc đều cản trở giải phóng mặt bằng. Nếu việc giải phóng mặt bằng của huyện Thảo Hải không theo kịp tiến độ cùng các hạng mục khác, thì sẽ tiến hành cản trở nghiêm trọng việc thi công. Ở thời điểm ký ước, vì không ngờ tới khó khăn này, trong đó lại thêm điều khoản, nếu trong kỳ hạn quy định huyện Thảo Hải không có cách nào hoàn thành giải phóng mặt bằng, thì chính phủ huyện Thảo Hải sẽ bồi thường tổn thất cho tập đoàn Hoàn Hải. Nếu vì nguyên nhân của huyện Thảo Hải mà không thể hoàn thành thi công, tập đoàn Hoàn Hải có thể rời khỏi Thảo Hải.
Điều khoản này là Tôn Lâm yêu cầu thêm, Khương Chính Quyền cũng đồng ý việc này, Diệp Trạch Đào cũng không tranh chấp, hiện giờ xem ra, Tôn Lâm muốn làm văn về chuyện này!
Đứng dậy tiến đến bắt tay Tôn Lâm, Diệp Trạch Đào nói:
- Tổng giám đốc Tôn yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết nhanh!
Tôn Lâm cười ha hả nói:
- Nghe nói gần đây trung ương đang nghiên cứu một số việc không thể cưỡng chế giải phóng mặt bằng, nếu là như vậy, việc giải phóng mặt bằng của Thảo Hải có thể thực sự sẽ nảy sinh vấn đề!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi biết chuyện này.
Tôn Lâm liền đứng dậy nói:
- Chủ tịch huyện Diệp. Tối nay có muốn sắp xếp một chút không, chúng ta đi thư giãn một chút?
- Tổng giám đốc Tôn là người bận rộn, tôi sẽ không quấy rầy, buổi tối còn có việc khác.
Tôn Lâm liền cười nói:
- Phải nhanh hơn đó!
Nhìn Tôn Lâm đi ra ngoài, sắc mặt Diệp Trạch Đào liền sa sầm xuống, thằng ranh này hôm nay cố ý đến đây để chê cười đây mà!
Ý của Tôn gia, Diệp Trạch Đào không cần đoán cũng hiểu được, hiện giờ truyền thông bùng nổ điên cuồng, mang chuyện Thảo Hải tham gia cải tạo thị trấn truyền đi ngoài, tập đoàn Hoàn Hải nổi tiếng rồi.
Trong mắt những người ở tầng trên, nhà ai có chuyện gì mọi người đều rõ. Dù là tập đoàn Hoàn Hải, mọi người đều rất hiểu, đây là doanh nghiệp của Tôn gia.
Đã đạt được mục đích, trong chuyện này Tôn gia xem như đã làm xong. Dù có nói là không thực hiện theo quy ước cũng mặc kệ, đến lúc đó bọn họ sẽ lấy cớ Thảo Hải không hoàn thành đúng nhiệm vụ, chứ không phải là bọn họ không cố gắng thực hiện. Cứ thế, nếu Tôn Tường Quân có thể sau khi đạt được mục đích mà huyện Thảo Hải vẫn không làm xong chuyện giải phóng mặt bằng, thì đến lúc đó Tôn gia thật sự phải rút khỏi .
Bất kể thế nào cũng phải hoàn thành công việc giải phóng mặt bằng trong thời gian nhanh nhất.
Đang suy nghĩ chuyện này, Uông Lăng Tùng gọi điện thoại tới.
- Chủ tịch huyện Diệp, đã xảy ra một việc, một hộ bị cưỡng chế đem xăng tạt lên người, nói là ai muốn động đến nhà gã, gã sẽ tự sát, hiện giờ hai bên đang giằng co!
Diệp Trạch Đào đập bàn, trầm giọng nói:
- Khống chế tốt tình hình trước, tôi đến ngay bây giờ.
Sợ điều gì thì điều đó tới!
Diệp Trạch Đào lúc này ít nhiều có chút đau đầu, điểm xuất phát ở huyện là tốt, trong vấn đề giải phóng mặt bằng là một đền hai. Chế độ đãi ngộ này ở rất nhiều địa phương còn không đạt đến, nhưng, vẫn có một số người trong lòng không cam như vậy, luôn muốn chiếm chút lợi từ chuyện này!
Khi xe chạy đến hiện trường giải phóng mặt bằng, ánh mắt Diệp Trạch Đào ngưng lại, hắn phát hiện có không ít phóng viên đang chụp ảnh tại đây.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Diệp Trạch Đào có suy nghĩ, chuyện này xem ra không biểu hiện có vẻ đơn giản như vậy, có lẽ có người cố ý tạo ra chuyện này.
- Chủ tịch huyện Diệp đến rồi!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào mở xe ra, không biết ai ke lên một câu.
Sau khi âm thanh ấy phát ra, các phóng viên liền lập tức lao tới.
Diệp Trạch Đào cũng quan tâm đến câu hỏi của các phóng viên, liền nhìn về phía người thanh niên cao lớn thô kệch đứng cạnh đống gạch đổ vỡ.
Chỉ thấy trên người hắn quả là có tạt dầu, trong tay cầm một cái bật lửa.
Mặc dù có chút khoảng cách, nhưng Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra tình cảnh hai chân người thanh niên kia có chút run run.
Nhìn thấy có lãnh đạo ở huyện tới, người thanh niên kia dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, lớn tiếng nói:
- Tôi lấy cái chết để phản đối!
Chỉ thấy y nói xong rồi lại gần như phát cuồng lên.
Các phóng viên lúc này cũng lớn tiếng hỏi.
- Chủ tịch huyện Diệp, Ngài xem chuyện này thế nào?
- Chủ tịch huyện Diệp, cưỡng chế rời đi rất vô nhân đạo!
- Chủ tịch huyện Diệp, nếu xảy ra án mạng, ai sẽ chịu trách nhiệm về việc này?
- Chủ tịch huyện Diệp, trong việc xây dựng huyện Thảo Hải phải chẳng có chỗ còn tồn tại vi phạm quy định?
Diệp Trạch Đào nói:
- Xin mọi người yên tâm, chúng ta chờ một lát sẽ tổ chức một cuộc họp báo ở đây, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn.
Uông Lăng Tùng cho cảnh sát ngăn các phóng viên, đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi đã quan sát một chút, người kia có lẽ không có dũng khí tự sát!
Diệp Trạch Đào liền liếc mắt nhìn Uông Lăng Tùng, hắn tin tưởng vào con mắt nhìn người của Uông Lăng Tùng.
Hơn nữa, khi Diệp Trạch Đào nhìn người thanh niên kia, cũng phát hiện ra như vậy.
- Chủ tịch huyện Diệp, thằng cha này đưa ra khoản bồi thường 1 đền bù 4, còn yêu cầu cho y một cửa hiệu mặt đường.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Nếu tất cả mọi người đều yêu cầu vô lý như vậy, chúng ta còn làm việc được không?
Nhìn thấy người thanh niên kia bình tĩnh lại, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Tôi là Chủ tịch huyện Diệp Trạch Đào, có điều gì, chúng ta đều có thể ngồi xuống nói, anh hành động như vậy là rất không có trách nhiệm với bản thân!
- Tôi mặc kệ, chính phủ các người làm loạn giải phóng mặt bằng, không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ tự sát!
Diệp Trạch Đào cầm chiếc loa nhỏ của Uông Lăng Tùng, lớn tiếng nói:
- Thảo Hải phát triển, cải tạo và mở rộng đường xá là điều đương nhiên, một đền bù 2 đã trải qua nghiên cứu định ra của Huyện ủy, chúng tôi quyết không thể có bất cứ phần linh động hiệp thương gì. Anh có thể đi điều tra, cũng có thể hỏi những phóng viên tại hiện trường. Trong chuyện này chúng tôi có quá mức hay không, thử hỏi một chút, anh đưa ra yêu cầu là một đền bù bốn, còn yêu cầu cho anh một cửa hiệu mặt đường, yêu cầu này phải chăng là hơi quá?
Tiếng Diệp Trạch Đào rất lớn, lập tức chỉ ra yêu cầu của đối phương.
Khi bắt đầu mọi người không hề biết chuyện này, dù sao thì hiện giờ dân chúng cũng đều có tâm lý, lại rất tự nhiên cho rằng chính phủ làm quá, nhìn thấy có người tự sát, liền chủ quan cho rằng việc này là phía bên chính phủ ép người ta.
Hiện giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào ở trước mặt nhiều Hội đồng nhân dân như vậy nói ra yêu cầu của hộ bị cưỡng chế kia, lập tức liền chỉ trích người đó.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Tin rằng trong thời gian này mọi người đều từ mọi con đường tìm hiểu nội dung xây dựng của huyện thành Thảo Hải. Thảo Hải chúng ta phải phát triển, phải phát triển mạnh mẽ, trong quá trình phát triển chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề như vậy, chúng tôi đều có lòng tin giải quyết sự việc. Giải phóng mặt bằng là bắt buộc phải tiến hành, đối với yêu cầu vô lý, chúng tôi cũng quyết không đáp ứng!
Đó chính là câu trả lời của Diệp Trạch Đào đối với hộ bị cưỡng chế kia.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, người thanh niên kia lại kích động, vừa đập vừa chửi ở đó.
Nhìn thấy đối phương làm trò như thằng hề, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã không nghe lời khuyên, muốn tự sát, chuyện này không ai cản được. Để tránh cho mọi người nói chính phủ chúng tôi coi thường mạng người, hôm nay tôi cùng anh tự sát được rồi! Không phải trong tay anh có xăng sao? Vậy được, giờ tôi lấy thân phận của một Chủ tịch huyện bước đến, anh cũng tạt dầu lên người tôi, tôi với anh cùng chết.
Nói xong lời này , Diệp Trạch Đào ném chiếc loa nhỏ trong tay Uông Lăng Tùng, bước đến người thanh niên kia.
Diệp Trạch Đào bình tĩnh bước, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên.
- Ông đừng qua đây, còn bước tới, tôi sẽ tự sát!
Người thanh niên không ngờ là Diệp Trạch Đào sẽ bước đến như vậy, trong lúc lợ hãi liền hét lên.
- Anh đã hạ quyết tâm tự sát rồi, tôi cũng hạ quyết tâm chết cùng anh, tôi tới chính là để chết cùng anh, cùng lắm thì chúng ta cùng chết mà thôi, anh không cần lo lắng như vậy!
Tròng lòng bàn tay Diệp Trạch Đào ướt mồ hôi, hắn tin vào sự phán đoán của mình, cũng tin vào phán đoán của Uông Lăng Tùng.
Náo nhiệt rồi, các phóng viên mới phát hiện hôm nay có một tin tức lớn, Chủ tịch huyện Thảo Hải cùng một thanh niên tự sát, đây là chuyện trước giờ chưa từng xuất hiện.
Một số người nghĩ đến những lời nói đó của Diệp Trạch Đào, khi nghĩ tới mục đích của hắn là phát triển Thảo Hải, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động. Lập tức không đồng cảm với người thanh niên kia, càng có nhiều người khinh bỉ anh ta.
Uông Lăng Tùng nhìn thấy tình cảnh này liền nói với đặc công:
- Xem cho kỹ, nếu Chủ tịch huyện Diệp tới chỗ đó, khi thằng ranh đó tạt dầu vào Chủ tịch huyện Diệp, để tôi bắn chết hắn, tất cả trách nhiệm tôi chịu.
Uông Lăng Tùng đã thực sự nóng nảy.
Mắt nhìn thấy Diệp Trạch Đào từng bước tiến gần, dũng khí của người thanh niên đó dần mất đi, ngã xuống đất.
Miệng lớn tiếng nói:
- Tôi không tự sát, tôi không tự sát, mau rửa dầu trên người của tôi!
Diệp Trạch Đào lúc này xông lên phía trước, một chân đá bay chiếc bật lửa.
Lúc này nhóm đặc công sớm đã lao tới khống chế được gã thanh niên kia.
Nhìn người thanh niên kia được đưa đi, Diệp Trạch Đà đứng đó, mặt hướng về phía đám người nói:
- Thảo Hải muốn phát triển, chắc chắn sẽ gặp phải những chuyện như vậy. Đối với những yêu cầu hợp lý, chúng tôi nhất định sẽ thương lượng với nhân dân, đối với những yêu cầu bất hợp lý, bất luận là người thế nào, bất luận người đó có hành động gì, chúng tôi cũng quyết không tha! Huyện Thảo Hải đã thành lập nên một trang web của huyện, huyện sẽ công bố tình hình phát triển của Thảo Hải trên đó. Chúng tôi cũng sẽ tiến hành công bố tất cả mọi tình hình, hoan nghênh mọi người đến tham quan! Trong sự phát triển của Thảo Hải, chúng tôi nhất định làm công khai, công bằng, minh bạch, ngày mai của Thảo Hải sẽ rất tươi đẹp!
Đối với việc Diệp Trạch Đào vừa thực hiện, mặc dù mọi người có nhiều đánh giá, cũng có người cho rằng một Chủ tịch huyện như hắn tỏ ra vẻ cùng chết với người thanh niên kia như vậy là rất quá khích. Nhưng, lão bá tánh của huyện Thảo Hải lại cảm thấy đã thỏa nguyện, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng một Chủ tịch huyện không sợ chết.
Trong lúc nói chuyện với nhau, dân chúng đều giơ một ngón tay cái, nói một câu “tuyệt”! Họ phát hiện ra Chủ tịch huyện của mình mạnh mẽ, cứng rắn vô cùng. Chủ tịch huyện này không sợ chết, muốn dùng cái chết để uy hiếp, đó thật sự là tuyệt đến không thể tuyệt hơn được nữa! Mọi người cũng nhìn thấy hành động cố tình gây sự của người thanh niên kia, càng thêm khinh bỉ.
Xa xa Tôn Lâm nhìn thấy sự việc tiến triển theo mức độ này, liền dậm chân, mắng một câu rồi mới rời đi.
Tôn Lâm cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, vừa vào cửa liền lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, hàng ngũ của chúng ta đang chờ xuất phát, công việc giải phóng mặt bằng của các anh lại tiến triển chậm quá!
Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Tôn Lâm, nhìn thấy sự đắc ý lộ ra trong ánh mắt Tôn Lâm kia.
Giải phóng mặt bằng vẫn là công việc có tính quan trọng, trong chuyện này đề cập đến từng nhà từng hộ. Lại có một số người đòi giá rất cao, mọi công việc đều cản trở giải phóng mặt bằng. Nếu việc giải phóng mặt bằng của huyện Thảo Hải không theo kịp tiến độ cùng các hạng mục khác, thì sẽ tiến hành cản trở nghiêm trọng việc thi công. Ở thời điểm ký ước, vì không ngờ tới khó khăn này, trong đó lại thêm điều khoản, nếu trong kỳ hạn quy định huyện Thảo Hải không có cách nào hoàn thành giải phóng mặt bằng, thì chính phủ huyện Thảo Hải sẽ bồi thường tổn thất cho tập đoàn Hoàn Hải. Nếu vì nguyên nhân của huyện Thảo Hải mà không thể hoàn thành thi công, tập đoàn Hoàn Hải có thể rời khỏi Thảo Hải.
Điều khoản này là Tôn Lâm yêu cầu thêm, Khương Chính Quyền cũng đồng ý việc này, Diệp Trạch Đào cũng không tranh chấp, hiện giờ xem ra, Tôn Lâm muốn làm văn về chuyện này!
Đứng dậy tiến đến bắt tay Tôn Lâm, Diệp Trạch Đào nói:
- Tổng giám đốc Tôn yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết nhanh!
Tôn Lâm cười ha hả nói:
- Nghe nói gần đây trung ương đang nghiên cứu một số việc không thể cưỡng chế giải phóng mặt bằng, nếu là như vậy, việc giải phóng mặt bằng của Thảo Hải có thể thực sự sẽ nảy sinh vấn đề!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi biết chuyện này.
Tôn Lâm liền đứng dậy nói:
- Chủ tịch huyện Diệp. Tối nay có muốn sắp xếp một chút không, chúng ta đi thư giãn một chút?
- Tổng giám đốc Tôn là người bận rộn, tôi sẽ không quấy rầy, buổi tối còn có việc khác.
Tôn Lâm liền cười nói:
- Phải nhanh hơn đó!
Nhìn Tôn Lâm đi ra ngoài, sắc mặt Diệp Trạch Đào liền sa sầm xuống, thằng ranh này hôm nay cố ý đến đây để chê cười đây mà!
Ý của Tôn gia, Diệp Trạch Đào không cần đoán cũng hiểu được, hiện giờ truyền thông bùng nổ điên cuồng, mang chuyện Thảo Hải tham gia cải tạo thị trấn truyền đi ngoài, tập đoàn Hoàn Hải nổi tiếng rồi.
Trong mắt những người ở tầng trên, nhà ai có chuyện gì mọi người đều rõ. Dù là tập đoàn Hoàn Hải, mọi người đều rất hiểu, đây là doanh nghiệp của Tôn gia.
Đã đạt được mục đích, trong chuyện này Tôn gia xem như đã làm xong. Dù có nói là không thực hiện theo quy ước cũng mặc kệ, đến lúc đó bọn họ sẽ lấy cớ Thảo Hải không hoàn thành đúng nhiệm vụ, chứ không phải là bọn họ không cố gắng thực hiện. Cứ thế, nếu Tôn Tường Quân có thể sau khi đạt được mục đích mà huyện Thảo Hải vẫn không làm xong chuyện giải phóng mặt bằng, thì đến lúc đó Tôn gia thật sự phải rút khỏi .
Bất kể thế nào cũng phải hoàn thành công việc giải phóng mặt bằng trong thời gian nhanh nhất.
Đang suy nghĩ chuyện này, Uông Lăng Tùng gọi điện thoại tới.
- Chủ tịch huyện Diệp, đã xảy ra một việc, một hộ bị cưỡng chế đem xăng tạt lên người, nói là ai muốn động đến nhà gã, gã sẽ tự sát, hiện giờ hai bên đang giằng co!
Diệp Trạch Đào đập bàn, trầm giọng nói:
- Khống chế tốt tình hình trước, tôi đến ngay bây giờ.
Sợ điều gì thì điều đó tới!
Diệp Trạch Đào lúc này ít nhiều có chút đau đầu, điểm xuất phát ở huyện là tốt, trong vấn đề giải phóng mặt bằng là một đền hai. Chế độ đãi ngộ này ở rất nhiều địa phương còn không đạt đến, nhưng, vẫn có một số người trong lòng không cam như vậy, luôn muốn chiếm chút lợi từ chuyện này!
Khi xe chạy đến hiện trường giải phóng mặt bằng, ánh mắt Diệp Trạch Đào ngưng lại, hắn phát hiện có không ít phóng viên đang chụp ảnh tại đây.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Diệp Trạch Đào có suy nghĩ, chuyện này xem ra không biểu hiện có vẻ đơn giản như vậy, có lẽ có người cố ý tạo ra chuyện này.
- Chủ tịch huyện Diệp đến rồi!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào mở xe ra, không biết ai ke lên một câu.
Sau khi âm thanh ấy phát ra, các phóng viên liền lập tức lao tới.
Diệp Trạch Đào cũng quan tâm đến câu hỏi của các phóng viên, liền nhìn về phía người thanh niên cao lớn thô kệch đứng cạnh đống gạch đổ vỡ.
Chỉ thấy trên người hắn quả là có tạt dầu, trong tay cầm một cái bật lửa.
Mặc dù có chút khoảng cách, nhưng Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra tình cảnh hai chân người thanh niên kia có chút run run.
Nhìn thấy có lãnh đạo ở huyện tới, người thanh niên kia dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, lớn tiếng nói:
- Tôi lấy cái chết để phản đối!
Chỉ thấy y nói xong rồi lại gần như phát cuồng lên.
Các phóng viên lúc này cũng lớn tiếng hỏi.
- Chủ tịch huyện Diệp, Ngài xem chuyện này thế nào?
- Chủ tịch huyện Diệp, cưỡng chế rời đi rất vô nhân đạo!
- Chủ tịch huyện Diệp, nếu xảy ra án mạng, ai sẽ chịu trách nhiệm về việc này?
- Chủ tịch huyện Diệp, trong việc xây dựng huyện Thảo Hải phải chẳng có chỗ còn tồn tại vi phạm quy định?
Diệp Trạch Đào nói:
- Xin mọi người yên tâm, chúng ta chờ một lát sẽ tổ chức một cuộc họp báo ở đây, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn.
Uông Lăng Tùng cho cảnh sát ngăn các phóng viên, đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi đã quan sát một chút, người kia có lẽ không có dũng khí tự sát!
Diệp Trạch Đào liền liếc mắt nhìn Uông Lăng Tùng, hắn tin tưởng vào con mắt nhìn người của Uông Lăng Tùng.
Hơn nữa, khi Diệp Trạch Đào nhìn người thanh niên kia, cũng phát hiện ra như vậy.
- Chủ tịch huyện Diệp, thằng cha này đưa ra khoản bồi thường 1 đền bù 4, còn yêu cầu cho y một cửa hiệu mặt đường.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Nếu tất cả mọi người đều yêu cầu vô lý như vậy, chúng ta còn làm việc được không?
Nhìn thấy người thanh niên kia bình tĩnh lại, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Tôi là Chủ tịch huyện Diệp Trạch Đào, có điều gì, chúng ta đều có thể ngồi xuống nói, anh hành động như vậy là rất không có trách nhiệm với bản thân!
- Tôi mặc kệ, chính phủ các người làm loạn giải phóng mặt bằng, không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ tự sát!
Diệp Trạch Đào cầm chiếc loa nhỏ của Uông Lăng Tùng, lớn tiếng nói:
- Thảo Hải phát triển, cải tạo và mở rộng đường xá là điều đương nhiên, một đền bù 2 đã trải qua nghiên cứu định ra của Huyện ủy, chúng tôi quyết không thể có bất cứ phần linh động hiệp thương gì. Anh có thể đi điều tra, cũng có thể hỏi những phóng viên tại hiện trường. Trong chuyện này chúng tôi có quá mức hay không, thử hỏi một chút, anh đưa ra yêu cầu là một đền bù bốn, còn yêu cầu cho anh một cửa hiệu mặt đường, yêu cầu này phải chăng là hơi quá?
Tiếng Diệp Trạch Đào rất lớn, lập tức chỉ ra yêu cầu của đối phương.
Khi bắt đầu mọi người không hề biết chuyện này, dù sao thì hiện giờ dân chúng cũng đều có tâm lý, lại rất tự nhiên cho rằng chính phủ làm quá, nhìn thấy có người tự sát, liền chủ quan cho rằng việc này là phía bên chính phủ ép người ta.
Hiện giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào ở trước mặt nhiều Hội đồng nhân dân như vậy nói ra yêu cầu của hộ bị cưỡng chế kia, lập tức liền chỉ trích người đó.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Tin rằng trong thời gian này mọi người đều từ mọi con đường tìm hiểu nội dung xây dựng của huyện thành Thảo Hải. Thảo Hải chúng ta phải phát triển, phải phát triển mạnh mẽ, trong quá trình phát triển chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề như vậy, chúng tôi đều có lòng tin giải quyết sự việc. Giải phóng mặt bằng là bắt buộc phải tiến hành, đối với yêu cầu vô lý, chúng tôi cũng quyết không đáp ứng!
Đó chính là câu trả lời của Diệp Trạch Đào đối với hộ bị cưỡng chế kia.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, người thanh niên kia lại kích động, vừa đập vừa chửi ở đó.
Nhìn thấy đối phương làm trò như thằng hề, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã không nghe lời khuyên, muốn tự sát, chuyện này không ai cản được. Để tránh cho mọi người nói chính phủ chúng tôi coi thường mạng người, hôm nay tôi cùng anh tự sát được rồi! Không phải trong tay anh có xăng sao? Vậy được, giờ tôi lấy thân phận của một Chủ tịch huyện bước đến, anh cũng tạt dầu lên người tôi, tôi với anh cùng chết.
Nói xong lời này , Diệp Trạch Đào ném chiếc loa nhỏ trong tay Uông Lăng Tùng, bước đến người thanh niên kia.
Diệp Trạch Đào bình tĩnh bước, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên.
- Ông đừng qua đây, còn bước tới, tôi sẽ tự sát!
Người thanh niên không ngờ là Diệp Trạch Đào sẽ bước đến như vậy, trong lúc lợ hãi liền hét lên.
- Anh đã hạ quyết tâm tự sát rồi, tôi cũng hạ quyết tâm chết cùng anh, tôi tới chính là để chết cùng anh, cùng lắm thì chúng ta cùng chết mà thôi, anh không cần lo lắng như vậy!
Tròng lòng bàn tay Diệp Trạch Đào ướt mồ hôi, hắn tin vào sự phán đoán của mình, cũng tin vào phán đoán của Uông Lăng Tùng.
Náo nhiệt rồi, các phóng viên mới phát hiện hôm nay có một tin tức lớn, Chủ tịch huyện Thảo Hải cùng một thanh niên tự sát, đây là chuyện trước giờ chưa từng xuất hiện.
Một số người nghĩ đến những lời nói đó của Diệp Trạch Đào, khi nghĩ tới mục đích của hắn là phát triển Thảo Hải, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động. Lập tức không đồng cảm với người thanh niên kia, càng có nhiều người khinh bỉ anh ta.
Uông Lăng Tùng nhìn thấy tình cảnh này liền nói với đặc công:
- Xem cho kỹ, nếu Chủ tịch huyện Diệp tới chỗ đó, khi thằng ranh đó tạt dầu vào Chủ tịch huyện Diệp, để tôi bắn chết hắn, tất cả trách nhiệm tôi chịu.
Uông Lăng Tùng đã thực sự nóng nảy.
Mắt nhìn thấy Diệp Trạch Đào từng bước tiến gần, dũng khí của người thanh niên đó dần mất đi, ngã xuống đất.
Miệng lớn tiếng nói:
- Tôi không tự sát, tôi không tự sát, mau rửa dầu trên người của tôi!
Diệp Trạch Đào lúc này xông lên phía trước, một chân đá bay chiếc bật lửa.
Lúc này nhóm đặc công sớm đã lao tới khống chế được gã thanh niên kia.
Nhìn người thanh niên kia được đưa đi, Diệp Trạch Đà đứng đó, mặt hướng về phía đám người nói:
- Thảo Hải muốn phát triển, chắc chắn sẽ gặp phải những chuyện như vậy. Đối với những yêu cầu hợp lý, chúng tôi nhất định sẽ thương lượng với nhân dân, đối với những yêu cầu bất hợp lý, bất luận là người thế nào, bất luận người đó có hành động gì, chúng tôi cũng quyết không tha! Huyện Thảo Hải đã thành lập nên một trang web của huyện, huyện sẽ công bố tình hình phát triển của Thảo Hải trên đó. Chúng tôi cũng sẽ tiến hành công bố tất cả mọi tình hình, hoan nghênh mọi người đến tham quan! Trong sự phát triển của Thảo Hải, chúng tôi nhất định làm công khai, công bằng, minh bạch, ngày mai của Thảo Hải sẽ rất tươi đẹp!
Đối với việc Diệp Trạch Đào vừa thực hiện, mặc dù mọi người có nhiều đánh giá, cũng có người cho rằng một Chủ tịch huyện như hắn tỏ ra vẻ cùng chết với người thanh niên kia như vậy là rất quá khích. Nhưng, lão bá tánh của huyện Thảo Hải lại cảm thấy đã thỏa nguyện, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng một Chủ tịch huyện không sợ chết.
Trong lúc nói chuyện với nhau, dân chúng đều giơ một ngón tay cái, nói một câu “tuyệt”! Họ phát hiện ra Chủ tịch huyện của mình mạnh mẽ, cứng rắn vô cùng. Chủ tịch huyện này không sợ chết, muốn dùng cái chết để uy hiếp, đó thật sự là tuyệt đến không thể tuyệt hơn được nữa! Mọi người cũng nhìn thấy hành động cố tình gây sự của người thanh niên kia, càng thêm khinh bỉ.
Xa xa Tôn Lâm nhìn thấy sự việc tiến triển theo mức độ này, liền dậm chân, mắng một câu rồi mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.