Chương 378: Tranh luận
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy Hàn Mẫn cung kính ngồi trong văn phòng của Diệp Trạch Đào. Bây giờ cô ta không thể không chú ý khi đối diện với Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch Diệp, lúc này trên mạng đều ồn ào như thế đấy!
Nói xong, Hàn Mẫn chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào, đợi Diệp Trạch Đào lên tiếng.
Xem xong một lượt nội dung trên mạng, Diệp Trạch Đào không có vẻ gì bực bội, mà ngược lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện tự sát! Tin này hay đấy!
Nghe Diệp Trạch Đào nói, Hàn Mẫn cảm thấy bản thân vẫn thật sự chưa hiểu hết về Diệp Trạch Đào, cười khổ nói:
- Chủ tịch Diệp, hiện nay trên mạng đang tranh luận rất ồn ào, về việc ngài thể hiện muốn tự sát cùng người thanh niên đó mọi người đều không hiểu rõ, người thì bảo rằng ngài coi thường tính mạng, người thì nói ngài là anh hùng, xem tình hình này thì càng tranh luận lại càng ồn ào, huyện ta cũng nên có một phương án đối phó mới được.
- Tự do ngôn luận mà, truyền thông họ muốn làm ầm lên thì để họ làm, cũng không phải việc gì ghê gớm cả. Diệp Trạch Đào cười nói.
Lúc hành động như thế, Diệp Trạch Đào đã đoán trước được tình hình này, dù vậy vẫn tốt, danh tiếng của huyện Thảo Hải cũng nhờ đó mà được nâng lên.
Trầm tư một hồi, Diệp Trạch Đào lại nói:
- Nếu giới truyền thông đã có hứng thú với huyện Thảo Hải ta như vậy, thì ta cũng nên tận dụng cơ hội này, quảng bá toàn diện nhiều mặt về sự phát triển của huyện ta, phải làm nổi bật lên diện mạo mới của huyện Thảo Hải để toàn thể dân chúng cả nước cùng được biết!
Ánh mắt Hàn Mẫn sáng lên, cảm thấy ý kiến này của Diệp Trạch Đào rất hay, liền nói:
- Chúng tôi cũng từng nghĩ đến việc này nhưng vẫn cảm thấy có chỗ khó mà làm được.
- Các đồng chí hãy cố gắng hết sức chuẩn bị tài liệu. Việc này tôi sẽ làm!
Diệp Trạch Đào cũng dự tính sẽ nhờ sự việc lần này để tuyên truyền một chút.
Nhìn Hàn Mẫn đi khỏi, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ về thái độ của Hàn Mẫn một lát rồi khẽ gật đầu, Hàn Mẫn chắc hẳn đang hi vọng vào sự phát triển của Thảo Hải, Hàn Mẫn lại là người của ban tuyên truyền, nên lợi ích của hai người giống nhau.
Gọi điện cho Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Tiểu Nhu, cô có ai thân quen ở chỗ Ban tuyên giáo không?
Lần trước tuy rằng không làm gì, nhưng ai cũng hiểu rất rõ ràng. Lưu gia đã có thành kiến khá lớn trong việc của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào.
Về việc này, cho dù là Trịnh Tiểu Nhu cũng được, Diệp Trạch Đào cũng được, cả hai người đều không có ý chối từ, nếu cứ như vậy thì quan hệ giữa hai người sẽ bắt đầu trở nên thân thiết.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, trong lòng Trịnh Tiểu Nhu rất vui mừng, cô dịu dàng nói:
- Có. Nhưng anh định sẽ làm gì?
Nghe Trịnh Tiểu Nhu trả lời có, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng yên lòng một chút.
Thái độ của Trịnh Tiểu Nhu cũng đủ cho thấy người có quan hệ kia nhất định không phải kẻ bình thường mà ắt phải là một nhân vật có quyền thế, như thế sẽ tạo thuận lợi cho hành động của mình.
- Cô đã xem tình hình giới truyền thông đưa tin chưa? Diệp Trạch Đào hỏi.
Không nghe Diệp Trạch Đào hỏi thì thôi, vừa nghe hắn hỏi Trịnh Tiểu Nhu ngay lập tức nghĩ đến cái việc tự sát của Diệp Trạch Đào, cô nói:
- Trạch Đào, sau này anh không được làm như thế nữa. Quân tử không lao đầu vào chốn nguy hiểm, anh đường đường là một Chủ tịch huyện, sao lại có thể hành động như thế? Anh phải biết rằng, trong chốn quan chức, hành động như thế là biểu hiện của sự không chín chắn!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chín chắn cũng được, không chín chắn cũng chẳng sao, dù sao thì tôi cũng đã làm rồi, với lại, nếu còn xuất hiện lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm thế!
Trịnh Tiểu Nhu thở dài:
- Anh thật là!
Cô không biết nên nói gì nữa. Từ sự việc lần này, cô cũng cảm nhận được phần nào tính kiên quyết trong con người Diệp Trạch Đào.
- Nếu mọi người đã có hứng thú với tôi như vậy, thì tôi cũng phải nhờ đó mà quảng bá huyện Thảo Hải nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào nói.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười:
- Gần đây Tôn gia cũng ra sức quảng bá về kiến trúc thành thị ở huyện Thảo Hải các anh, anh lại giới thiệu nữa, huyện Thảo Hải mà không nổi tiếng mới lạ đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười bảo:
- Dù sao thì mọi người đều muốn biết mà, đã ầm ĩ thì làm cho ầm ĩ luôn thể!
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Tốt, vậy lần này hãy bắt tay xây dựng hoàn chỉnh hình tượng của anh đi!
Diệp Trạch Đào lại điện thoại cho lão Điền. Nghe hắn nói ý tưởng của mình một hồi, lão Điền rất tán thành, nói:
- Hiện nay, giám đốc Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy là Lâm Bá Thành, anh ta thuộc phe Tôn, rất quan tâm đến những giới thiệu về công ty Tôn Lâm. Nếu như phải giới thiệu về cậu, chắc anh ta sẽ không để tâm đến đâu. Việc này tôi sẽ can thiệp từ Bắc Kinh.
Diệp Trạch Đào kể lại về cuộc thảo luận của mình với Trịnh Tiểu Nhu, Điền Lâm Hỉ nói:
- Việc này Trịnh gia nói có chỗ đúng, cứ làm như vậy đi!
Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong thì tới văn phòng của Khương Chính Quyền.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, Khương Chính Quyền vui vẻ bắt tay nói:
- Trạch Đào, hiện nay báo chí làm ầm ĩ quá, anh có suy nghĩ gì không?
Con người này đến là hay, cứ có việc gì là lại đùn đẩy cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trả lời:
- Công chúng đã quan tâm đến tôi như vậy thì cứ mượn dịp này để giới thiệu toàn diện về thành tích hơn một năm qua của Thảo Hải, dù sao huyện Thảo Hải cũng cần có một cuộc giới thiệu quy mô lớn mà!
Tuy rằng Khương Chính Quyền thuộc phe Tạ, cũng không cùng hướng đi với Diệp Trạch Đào, nhưng với vị trí của một Bí thư huyện ủy, ông ta cũng hi vọng có thể làm được chút thành tích, ông ta cũng thường xuyên nghĩ về tình hình phát triển của Thảo Hải, ông ta nhận ra được rằng, nếu cứ nhìn vào tình hình phát triển của Thảo Hải hiện nay thì tin rằng trong một tương lai không xa, Thảo Hải sẽ có thay đổi lớn trên mọi phương diện, thành tích là lẽ dĩ nhiên, chỉ cần Tạ Dật không có chỉ thị gì mới thì ông ta hi vọng rằng sẽ cứ phát triển như thế này.
Hai người thảo luận một hồi, sau khi đưa ra được ý kiến nhất trí chung, Diệp Trạch Đào bắt tay ngay vào việc tiến hành quảng bá.
Theo như giới thiệu về tình hình phát triển ở Thảo Hải của một số cơ quan truyền thông chủ chốt tại thủ đô, thì chỉ trong một vài ngày tới đây, mọi tình hình phát triển của Thảo Hải đều sẽ được tìm hiểu kĩ càng.
Cánh Diệp Trạch Đào cũng không hề biết rằng lúc này tại Bắc Kinh các lãnh đạo cấp trên cũng đã nắm bắt mọi tình hình từ phía giới truyền thông.
Hoa Uy ngồi trên ghế chăm chú đọc một nội dung trên báo về tình hình phát triển của Thảo Hải, lát sau lại nhắm mắt ra chiều suy tư.
Khi ấy, Điền Lâm Hỉ cũng đang ngồi đối diện Hoa Uy.
Hai người cứ ngồi như vậy không nói gì.
Một lúc sau, có nhân viên vào báo có Phó Thủ Hách đến.
Nghe thấy nói Phó Thủ Hách tới, Hoa Uy liền mở mắt, đứng dậy bước ra đón.
Sức khỏe của Phó Thủ Hách rõ ràng không tốt như của Hoa Uy, ba người bước vào phòng rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ của Phó Thủ Hách, Hoa Uy nói:
- Có khi anh theo tôi đi học luyện Ngũ Cầm Hí đi, vừa đi có một đoạn đường đã thở không ra hơi rồi!
Phó Thủ Hách cười nói:
- Món đó của anh tôi không làm được đâu, thôi đi!
Hai người rất hợp nhau.
Nói vài câu chuyện phiếm, Phó Thủ Hạch cười bảo Điền Lâm Hỉ:
- Điền Lâm Hỉ, đồ đệ của ông quả là người biết tung hứng đấy, mới là một Chủ tịch huyện thôi mà đã khiến cả nước đều biết có một người như hắn tồn tại rồi!
Lời này khiến Điền Lâm Hỉ thật khó mà trả lời, ngay lúc đó ông cũng chưa hiểu rõ ý của Phó Thủ Hách.
Hoa Uy lên tiếng, nghe thấy tiếng ông ta chỉ tập ảnh do nhóm những người được đặc phái đến Thảo Hải chụp, nói:
- Anh cũng xem những bức ảnh này đi!
Phó Thủ Hách liền cầm tập ảnh lên bắt đầu xem từng tấm một.
Người chụp những tấm ảnh này cũng thật cẩn thận, sắp xếp những tấm có cùng bối cảnh lại chung với nhau. Khi mở ra, bức ảnh thứ nhất là tình hình trước đây, bức thứ hai là tình hình hiện nay.
Hoa Uy ngồi đó nhắm mắt không nói lời nào, để Phó Thủ Hạch tự ý lật xem ảnh.
Phó Thủ Hạch xem rất chậm rãi, bức nào cũng xem thật kĩ, sắc mặt có chút biến đổi.
- Chỉ trong có hơn một năm mà toàn bộ diện mạo Thảo Hải đã thay đổi lớn như vậy sao? – Mặc dù Phó Thủ Hách biết Diệp Trạch Đào nhưng lại không chú ý lắm đến việc tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào. Giờ nhìn thấy những bức ảnh do một thợ ảnh chuyên nghiệp chụp, ông ta chỉ cần nhắm mắt là cũng đủ tưởng tượng được tình hình phát triển của Thảo Hải trên mọi phương diện rồi.
- Các ý kiến tranh luận về đồng chí Tiểu Diệp bây giờ nhiều thật!
Hoa Uy lúc này mới lên tiếng.
Hoa Uy vừa nói xong, Phó Thủ Hách lại nhìn thoáng tập ảnh trên mặt bàn, lúc này mới nghiêm túc bảo:
- Nếu tình hình đúng như trong những bức ảnh chụp, thì tôi cho rằng Tiểu Diệp là một đồng chí rất khá, có thể vững tâm kiên trì công tác, chỉ trong hơn một năm thay đổi Thảo Hải trở thành như hiện nay, đúng là đã làm khó cho đồng chí ấy!
- Tôi cũng đã tìm hiểu một chút, trong quá trình phát triển bản thân của đồng chí Tiểu Diệp, năng lực ngày càng mạnh của cậu ấy không phải dùng trong quá trình phát triển mà là dùng ở những phương diện khác, gian truân cũng còn nhiều lắm!
Phó Thủ Hách là một người thông minh, nghe Hoa Uy nói thì hiểu ngay Hoa Uy không hài lòng như thế nào đối với những kẻ gây khó dễ cho Diệp Trạch Đào.
Phó Thủ Hách cũng là một người rất quan tâm đến sự phát triển của đất nước, đương nhiên cũng không ưa gì những kẻ cản đường, nhưng, có những việc biết là không thích nhưng cũng vẫn phải làm.
Ở tầng lớp của bọn họ, có những thứ không được nói, điều này mọi người cũng thấy khó hiểu, hai người ngồi lặng lẽ suy nghĩ.
Một lát sau, Phó Thủ Hách nói:
- Các đồng chí trẻ tuổi rồi sẽ trưởng thành, chỉ cần trải qua quá trình rèn luyện, thì sẽ có những phát triển thay đổi ngày càng lớn, Hoa Hạ cần bồi dưỡng những nhân tài mới, phải để họ không phải ở trong nhà kính mà phải cần có sự rèn luyện trong hoàn cảnh gian khổ.
Hoa Uy lúc này mở to mắt nhìn, nhìn Phó Thủ Hách một lúc, ông khẽ gật đầu:
- Môi trường rèn luyện cũng không nên có những khác biệt quá lớn, có những người không biết bản thân đang ở vị trí nào mà cứ giơ tay can thiệp bừa bãi!
- Chắc sẽ không có nữa đâu, mà nếu thật sự có những sự việc như vậy, trung ương vẫn có thể áp chế được.
Lão Điền ngồi nghe hai người đối thoại, biết là họ đang trao đổi về quan điểm của Tôn Tường Quân.
Trong lòng của Điền Lâm Hỉ cũng thầm vui. Nhìn hai người đối thoại, thấy họ đều có chung suy nghĩ nên chú trọng đào tạo Diệp Trạch Đào, nếu đúng quả thật như vậy, thì việc Tôn Tường Quân sau khi được thả ra lại được cất nhắc lại là điều có thể xảy ra, đến lúc đó không chừng Tôn Tường Quân sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với Diệp Trạch Đào, có điều, Hoa Uy cũng nói tới vấn đề cấp bậc không nên chênh lệch quá.
Điều này chính là không để cho Tôn Tường bất chấp làm liều.
Phó Thủ Hách cũng tỏ rõ thái độ, nếu như Tôn Tường Quân không để ý đến thân phận của mình mà gây áp lực cho Diệp Trạch Đào, thì ông cũng không dễ gì bỏ qua hành động của Tôn Tường Quân.
- Kinh nghiệm của Thảo Hải là đáng học hỏi, mức độ tuyên truyền có thể mở rộng hơn một chút!
Hoa Uy nói một câu.
Phó Thủ Hách cười:
- Tốt lắm, đồng chí Tiểu Diệp làm rất tốt, nên tiến hành giới thiệu trên toàn bộ mọi phương diện!
Hoa Uy nhìn về phía Điền Lâm Hỉ nói:
- Anh nói với Tiểu Diệp, một người mà muốn làm được việc gì thì đều phải có dũng khí, một khi trong lòng đã có can đảm thì hoàn toàn không sợ bất kì áp lực gì, sẽ có tinh thần quả cảm!
- Chủ tịch Diệp, lúc này trên mạng đều ồn ào như thế đấy!
Nói xong, Hàn Mẫn chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào, đợi Diệp Trạch Đào lên tiếng.
Xem xong một lượt nội dung trên mạng, Diệp Trạch Đào không có vẻ gì bực bội, mà ngược lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện tự sát! Tin này hay đấy!
Nghe Diệp Trạch Đào nói, Hàn Mẫn cảm thấy bản thân vẫn thật sự chưa hiểu hết về Diệp Trạch Đào, cười khổ nói:
- Chủ tịch Diệp, hiện nay trên mạng đang tranh luận rất ồn ào, về việc ngài thể hiện muốn tự sát cùng người thanh niên đó mọi người đều không hiểu rõ, người thì bảo rằng ngài coi thường tính mạng, người thì nói ngài là anh hùng, xem tình hình này thì càng tranh luận lại càng ồn ào, huyện ta cũng nên có một phương án đối phó mới được.
- Tự do ngôn luận mà, truyền thông họ muốn làm ầm lên thì để họ làm, cũng không phải việc gì ghê gớm cả. Diệp Trạch Đào cười nói.
Lúc hành động như thế, Diệp Trạch Đào đã đoán trước được tình hình này, dù vậy vẫn tốt, danh tiếng của huyện Thảo Hải cũng nhờ đó mà được nâng lên.
Trầm tư một hồi, Diệp Trạch Đào lại nói:
- Nếu giới truyền thông đã có hứng thú với huyện Thảo Hải ta như vậy, thì ta cũng nên tận dụng cơ hội này, quảng bá toàn diện nhiều mặt về sự phát triển của huyện ta, phải làm nổi bật lên diện mạo mới của huyện Thảo Hải để toàn thể dân chúng cả nước cùng được biết!
Ánh mắt Hàn Mẫn sáng lên, cảm thấy ý kiến này của Diệp Trạch Đào rất hay, liền nói:
- Chúng tôi cũng từng nghĩ đến việc này nhưng vẫn cảm thấy có chỗ khó mà làm được.
- Các đồng chí hãy cố gắng hết sức chuẩn bị tài liệu. Việc này tôi sẽ làm!
Diệp Trạch Đào cũng dự tính sẽ nhờ sự việc lần này để tuyên truyền một chút.
Nhìn Hàn Mẫn đi khỏi, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ về thái độ của Hàn Mẫn một lát rồi khẽ gật đầu, Hàn Mẫn chắc hẳn đang hi vọng vào sự phát triển của Thảo Hải, Hàn Mẫn lại là người của ban tuyên truyền, nên lợi ích của hai người giống nhau.
Gọi điện cho Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Tiểu Nhu, cô có ai thân quen ở chỗ Ban tuyên giáo không?
Lần trước tuy rằng không làm gì, nhưng ai cũng hiểu rất rõ ràng. Lưu gia đã có thành kiến khá lớn trong việc của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào.
Về việc này, cho dù là Trịnh Tiểu Nhu cũng được, Diệp Trạch Đào cũng được, cả hai người đều không có ý chối từ, nếu cứ như vậy thì quan hệ giữa hai người sẽ bắt đầu trở nên thân thiết.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, trong lòng Trịnh Tiểu Nhu rất vui mừng, cô dịu dàng nói:
- Có. Nhưng anh định sẽ làm gì?
Nghe Trịnh Tiểu Nhu trả lời có, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng yên lòng một chút.
Thái độ của Trịnh Tiểu Nhu cũng đủ cho thấy người có quan hệ kia nhất định không phải kẻ bình thường mà ắt phải là một nhân vật có quyền thế, như thế sẽ tạo thuận lợi cho hành động của mình.
- Cô đã xem tình hình giới truyền thông đưa tin chưa? Diệp Trạch Đào hỏi.
Không nghe Diệp Trạch Đào hỏi thì thôi, vừa nghe hắn hỏi Trịnh Tiểu Nhu ngay lập tức nghĩ đến cái việc tự sát của Diệp Trạch Đào, cô nói:
- Trạch Đào, sau này anh không được làm như thế nữa. Quân tử không lao đầu vào chốn nguy hiểm, anh đường đường là một Chủ tịch huyện, sao lại có thể hành động như thế? Anh phải biết rằng, trong chốn quan chức, hành động như thế là biểu hiện của sự không chín chắn!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chín chắn cũng được, không chín chắn cũng chẳng sao, dù sao thì tôi cũng đã làm rồi, với lại, nếu còn xuất hiện lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm thế!
Trịnh Tiểu Nhu thở dài:
- Anh thật là!
Cô không biết nên nói gì nữa. Từ sự việc lần này, cô cũng cảm nhận được phần nào tính kiên quyết trong con người Diệp Trạch Đào.
- Nếu mọi người đã có hứng thú với tôi như vậy, thì tôi cũng phải nhờ đó mà quảng bá huyện Thảo Hải nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào nói.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười:
- Gần đây Tôn gia cũng ra sức quảng bá về kiến trúc thành thị ở huyện Thảo Hải các anh, anh lại giới thiệu nữa, huyện Thảo Hải mà không nổi tiếng mới lạ đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười bảo:
- Dù sao thì mọi người đều muốn biết mà, đã ầm ĩ thì làm cho ầm ĩ luôn thể!
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Tốt, vậy lần này hãy bắt tay xây dựng hoàn chỉnh hình tượng của anh đi!
Diệp Trạch Đào lại điện thoại cho lão Điền. Nghe hắn nói ý tưởng của mình một hồi, lão Điền rất tán thành, nói:
- Hiện nay, giám đốc Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy là Lâm Bá Thành, anh ta thuộc phe Tôn, rất quan tâm đến những giới thiệu về công ty Tôn Lâm. Nếu như phải giới thiệu về cậu, chắc anh ta sẽ không để tâm đến đâu. Việc này tôi sẽ can thiệp từ Bắc Kinh.
Diệp Trạch Đào kể lại về cuộc thảo luận của mình với Trịnh Tiểu Nhu, Điền Lâm Hỉ nói:
- Việc này Trịnh gia nói có chỗ đúng, cứ làm như vậy đi!
Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong thì tới văn phòng của Khương Chính Quyền.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, Khương Chính Quyền vui vẻ bắt tay nói:
- Trạch Đào, hiện nay báo chí làm ầm ĩ quá, anh có suy nghĩ gì không?
Con người này đến là hay, cứ có việc gì là lại đùn đẩy cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trả lời:
- Công chúng đã quan tâm đến tôi như vậy thì cứ mượn dịp này để giới thiệu toàn diện về thành tích hơn một năm qua của Thảo Hải, dù sao huyện Thảo Hải cũng cần có một cuộc giới thiệu quy mô lớn mà!
Tuy rằng Khương Chính Quyền thuộc phe Tạ, cũng không cùng hướng đi với Diệp Trạch Đào, nhưng với vị trí của một Bí thư huyện ủy, ông ta cũng hi vọng có thể làm được chút thành tích, ông ta cũng thường xuyên nghĩ về tình hình phát triển của Thảo Hải, ông ta nhận ra được rằng, nếu cứ nhìn vào tình hình phát triển của Thảo Hải hiện nay thì tin rằng trong một tương lai không xa, Thảo Hải sẽ có thay đổi lớn trên mọi phương diện, thành tích là lẽ dĩ nhiên, chỉ cần Tạ Dật không có chỉ thị gì mới thì ông ta hi vọng rằng sẽ cứ phát triển như thế này.
Hai người thảo luận một hồi, sau khi đưa ra được ý kiến nhất trí chung, Diệp Trạch Đào bắt tay ngay vào việc tiến hành quảng bá.
Theo như giới thiệu về tình hình phát triển ở Thảo Hải của một số cơ quan truyền thông chủ chốt tại thủ đô, thì chỉ trong một vài ngày tới đây, mọi tình hình phát triển của Thảo Hải đều sẽ được tìm hiểu kĩ càng.
Cánh Diệp Trạch Đào cũng không hề biết rằng lúc này tại Bắc Kinh các lãnh đạo cấp trên cũng đã nắm bắt mọi tình hình từ phía giới truyền thông.
Hoa Uy ngồi trên ghế chăm chú đọc một nội dung trên báo về tình hình phát triển của Thảo Hải, lát sau lại nhắm mắt ra chiều suy tư.
Khi ấy, Điền Lâm Hỉ cũng đang ngồi đối diện Hoa Uy.
Hai người cứ ngồi như vậy không nói gì.
Một lúc sau, có nhân viên vào báo có Phó Thủ Hách đến.
Nghe thấy nói Phó Thủ Hách tới, Hoa Uy liền mở mắt, đứng dậy bước ra đón.
Sức khỏe của Phó Thủ Hách rõ ràng không tốt như của Hoa Uy, ba người bước vào phòng rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ của Phó Thủ Hách, Hoa Uy nói:
- Có khi anh theo tôi đi học luyện Ngũ Cầm Hí đi, vừa đi có một đoạn đường đã thở không ra hơi rồi!
Phó Thủ Hách cười nói:
- Món đó của anh tôi không làm được đâu, thôi đi!
Hai người rất hợp nhau.
Nói vài câu chuyện phiếm, Phó Thủ Hạch cười bảo Điền Lâm Hỉ:
- Điền Lâm Hỉ, đồ đệ của ông quả là người biết tung hứng đấy, mới là một Chủ tịch huyện thôi mà đã khiến cả nước đều biết có một người như hắn tồn tại rồi!
Lời này khiến Điền Lâm Hỉ thật khó mà trả lời, ngay lúc đó ông cũng chưa hiểu rõ ý của Phó Thủ Hách.
Hoa Uy lên tiếng, nghe thấy tiếng ông ta chỉ tập ảnh do nhóm những người được đặc phái đến Thảo Hải chụp, nói:
- Anh cũng xem những bức ảnh này đi!
Phó Thủ Hách liền cầm tập ảnh lên bắt đầu xem từng tấm một.
Người chụp những tấm ảnh này cũng thật cẩn thận, sắp xếp những tấm có cùng bối cảnh lại chung với nhau. Khi mở ra, bức ảnh thứ nhất là tình hình trước đây, bức thứ hai là tình hình hiện nay.
Hoa Uy ngồi đó nhắm mắt không nói lời nào, để Phó Thủ Hạch tự ý lật xem ảnh.
Phó Thủ Hạch xem rất chậm rãi, bức nào cũng xem thật kĩ, sắc mặt có chút biến đổi.
- Chỉ trong có hơn một năm mà toàn bộ diện mạo Thảo Hải đã thay đổi lớn như vậy sao? – Mặc dù Phó Thủ Hách biết Diệp Trạch Đào nhưng lại không chú ý lắm đến việc tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào. Giờ nhìn thấy những bức ảnh do một thợ ảnh chuyên nghiệp chụp, ông ta chỉ cần nhắm mắt là cũng đủ tưởng tượng được tình hình phát triển của Thảo Hải trên mọi phương diện rồi.
- Các ý kiến tranh luận về đồng chí Tiểu Diệp bây giờ nhiều thật!
Hoa Uy lúc này mới lên tiếng.
Hoa Uy vừa nói xong, Phó Thủ Hách lại nhìn thoáng tập ảnh trên mặt bàn, lúc này mới nghiêm túc bảo:
- Nếu tình hình đúng như trong những bức ảnh chụp, thì tôi cho rằng Tiểu Diệp là một đồng chí rất khá, có thể vững tâm kiên trì công tác, chỉ trong hơn một năm thay đổi Thảo Hải trở thành như hiện nay, đúng là đã làm khó cho đồng chí ấy!
- Tôi cũng đã tìm hiểu một chút, trong quá trình phát triển bản thân của đồng chí Tiểu Diệp, năng lực ngày càng mạnh của cậu ấy không phải dùng trong quá trình phát triển mà là dùng ở những phương diện khác, gian truân cũng còn nhiều lắm!
Phó Thủ Hách là một người thông minh, nghe Hoa Uy nói thì hiểu ngay Hoa Uy không hài lòng như thế nào đối với những kẻ gây khó dễ cho Diệp Trạch Đào.
Phó Thủ Hách cũng là một người rất quan tâm đến sự phát triển của đất nước, đương nhiên cũng không ưa gì những kẻ cản đường, nhưng, có những việc biết là không thích nhưng cũng vẫn phải làm.
Ở tầng lớp của bọn họ, có những thứ không được nói, điều này mọi người cũng thấy khó hiểu, hai người ngồi lặng lẽ suy nghĩ.
Một lát sau, Phó Thủ Hách nói:
- Các đồng chí trẻ tuổi rồi sẽ trưởng thành, chỉ cần trải qua quá trình rèn luyện, thì sẽ có những phát triển thay đổi ngày càng lớn, Hoa Hạ cần bồi dưỡng những nhân tài mới, phải để họ không phải ở trong nhà kính mà phải cần có sự rèn luyện trong hoàn cảnh gian khổ.
Hoa Uy lúc này mở to mắt nhìn, nhìn Phó Thủ Hách một lúc, ông khẽ gật đầu:
- Môi trường rèn luyện cũng không nên có những khác biệt quá lớn, có những người không biết bản thân đang ở vị trí nào mà cứ giơ tay can thiệp bừa bãi!
- Chắc sẽ không có nữa đâu, mà nếu thật sự có những sự việc như vậy, trung ương vẫn có thể áp chế được.
Lão Điền ngồi nghe hai người đối thoại, biết là họ đang trao đổi về quan điểm của Tôn Tường Quân.
Trong lòng của Điền Lâm Hỉ cũng thầm vui. Nhìn hai người đối thoại, thấy họ đều có chung suy nghĩ nên chú trọng đào tạo Diệp Trạch Đào, nếu đúng quả thật như vậy, thì việc Tôn Tường Quân sau khi được thả ra lại được cất nhắc lại là điều có thể xảy ra, đến lúc đó không chừng Tôn Tường Quân sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với Diệp Trạch Đào, có điều, Hoa Uy cũng nói tới vấn đề cấp bậc không nên chênh lệch quá.
Điều này chính là không để cho Tôn Tường bất chấp làm liều.
Phó Thủ Hách cũng tỏ rõ thái độ, nếu như Tôn Tường Quân không để ý đến thân phận của mình mà gây áp lực cho Diệp Trạch Đào, thì ông cũng không dễ gì bỏ qua hành động của Tôn Tường Quân.
- Kinh nghiệm của Thảo Hải là đáng học hỏi, mức độ tuyên truyền có thể mở rộng hơn một chút!
Hoa Uy nói một câu.
Phó Thủ Hách cười:
- Tốt lắm, đồng chí Tiểu Diệp làm rất tốt, nên tiến hành giới thiệu trên toàn bộ mọi phương diện!
Hoa Uy nhìn về phía Điền Lâm Hỉ nói:
- Anh nói với Tiểu Diệp, một người mà muốn làm được việc gì thì đều phải có dũng khí, một khi trong lòng đã có can đảm thì hoàn toàn không sợ bất kì áp lực gì, sẽ có tinh thần quả cảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.