Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh
Chương 22
nguyennphuongg
29/05/2023
Tối hôm đó, Tang Lạc sau khi giúp hắn tắm rửa thay y phục, nàng lại lần nữa băng bó lại vết thương.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, chiếu rọi xuyên qua cửa, hắt tia ánh vàng lên người nàng và hắn.
Chợt có âm thanh lạ vang lên, theo đó hàng chục âm thanh tiếng bước chân dồn dập. Tần Du cảm thấy có gì đó không ổn, hắn gượng người ngồi dậy, vươn tay nắm lấy thanh kiếm được treo trên giá bên cạnh giường, bước chân hơi lảo đảo đi nhanh ra bên ngoài.
Tang Lạc có hơi sững sờ, hai mắt này nhíu lại, nỗi lo lắng trong lòng dâng lên:
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ở bên ngoài, hàng chục người y phục trắng xen lẫn xanh lam đang đáp xuống sân phủ, thuộc hạ của Tần Du cũng đã đến, bọn họ đứng phía trước phòng hắn, một mực phòng bị.
Tần Du từ từ bước ra bên ngoài, hắn chỉ mặc y phục màu xanh dương nhạt mỏng manh, trên tay còn đang băng bó vết thương, gió đêm thổi qua người hắn khiến hắn trông có chút lẻ loi, cô quạnh.
Hắn ngẩng mặt nhìn bọn người lạ xâm nhập vào phủ, khẽ bật cười:
- Chưởng môn bất ngờ xâm nhập vào phủ của ta khi không được mời, có phải là quá đáng rồi không?
Người trông có vẻ đứng tuổi nhất trong đám người áo trắng là chưởng môn tiên phái, đồng thời chính là sư phụ của nam chính, đồ đệ ông ta bị thương khiến ông ta tức tốc đến trả thù, đồng thời đây cũng là cơ hội để ông ta triệt tiêu tên ma thần.
Vị chưởng môn ấy phất ra cây trường kiếm, ông ta hướng mũi giáo về phía hắn:
- Ma thần Tần Du cố tình đả thương đồ đệ ta nay đã khiến toàn thiên hạ biết. Nếu ngươi không tạ lỗi với môn phái ta cũng như là đồ đệ ta trước toàn thiên hạ thì ngày tàn của ngươi sẽ đến.
Tần Du nhếch mép, khinh bạc nhìn ông ta nói với giọng ra lệnh, anh lẩm bẩm đọc câu thần chú.
Chợt dưới sân xuất hiện hàng trăm con rắn dài, kèm theo đó là hàng trăm bầy quạ từ đâu bay đến, chúng đều hướng về phía đám người áo trắng mà tấn công.
Vị chưởng môn còn tính đe dọa thêm thì bị hắn làm cho hết hồn, ông ta nhanh chóng nhẩm thần chú tạo ra kết giới ngăn không cho bọn rắn và dơi tấn công.
Đám người áo trắng vốn không ưa ma thần vì tội ác hắn gây ra, bọn họ căm phẫn nhìn hắn.
Tần Du đương nhiên rất thoải mái khi đối mặt với những ánh mắt căm hận ấy, dù sao hắn cũng bị nhìn như vậy nhiều rồi. Dần đà hắn tìm thấy thú vui từ những ánh mắt ấy.
Anh muốn biến những đôi mắt căm ghét, thù hận ấy thành lo sợ, hèn nhát, căm hận nhưng không làm được gì.
Vị chưởng môn ấy khả năng cũng không tồi, chốc lát sau ông ta đã tiêu diệt được sạch những con rắn cùng dơi ấy:
- Tần Du, đây là ngươi gây sự trước.
Nói rồi ông ta hướng về phía hắn mà tấn công, những người đi theo ông ta cũng tấn công thuộc hạ của Tần Du.
Cuộc ẩu đả ngày càng hăng, người thì đã chết, người thì bất tỉnh vì thương nặng.
Tần Du vốn chiếm thế thượng phong nhưng hắn cứ bị chưởng môn đánh về phía tay có vết thương, dần dần cũng rơi xuống thế hạ phong.
Hắn cắn chặt răng, xòe lòng bàn tay ra, lẩm bẩm vài câu thì trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chiếc la bàn nhỏ.
Vị chưởng môn trợn tròn mắt nhìn, ông ta biết thứ ma khí này, la bàn này khi được khởi động sẽ tung ra hàng ngày lưỡi kiếm hướng về phía đối thủ, cho đến khi chủ nhân la bàn ra lệnh dừng thì nó mới dừng lại. Ông ta biết không thể ở lại tấn công tiếp, liền ra lệnh cho mọi người:
- Rút lui, mau!!
Tần Du nhấc mí nhìn ông ta đang lùi ra sau, khóe môi hắn hơi cong lên một độ cong tàn ác:
- Ai cho chạy?
La bàn khẽ xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn, từ từ bay lên cao, chợt một mũi tên từ xa bắn về phía hắn. Tần Du vừa quay đầu nhìn thì bản thân đã bị ôm lấy, bị một cơ thể mềm mại bảo hộ.
Tang Lạc nhào vào lòng Tần Du, dùng lưng mình chắn lấy mũi tên đang bay ấy, mũi tên bén nhọn ấy trực tiếp đâm vào bả vai cô.
Trước lúc Tang Lạc mất ý thức, nàng chỉ cảm giác được đau đớn:
- Thật...đau...
Tần Du ôm lấy cơ thể nàng, vội vội vàng vàng chạy vào phòng, mặc cho vết thương nơi cánh tay hắn còn đang nhói đau:
- Gọi thái y, mau truyền thái y.
Vị chưởng môn và người của ông ta nhờ đó mà thoát thân, nữ chính Hạ Đình Vi sau khi bắn cái mũi tên đó cũng mau chóng rút lui. Trên đường trở về môn phái, nàng ta luôn cảm thấy bóng lưng ban nãy rất quen thuộc, rất giống một người mà nàng ta từng gặp.
Là Tang Lạc sao?
Hạ Đình Vi không dám khẳng định, nàng biết gia đình Tang Lạc bị ma thần giết hại, như vậy thì Tang Lạc sau có thể ở cùng với tên ma thần đó chứ.
Chắc là nàng nhìn nhầm rồi.
Lục Phiêu Diêu sau khi nghe đạo diễn hô:
- Cut.
Cô liền mau chóng leo xuống giường, chạy về phía nhân viên hậu kì uống thêm ngụm máu giả rồi quay lại giường.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, chiếu rọi xuyên qua cửa, hắt tia ánh vàng lên người nàng và hắn.
Chợt có âm thanh lạ vang lên, theo đó hàng chục âm thanh tiếng bước chân dồn dập. Tần Du cảm thấy có gì đó không ổn, hắn gượng người ngồi dậy, vươn tay nắm lấy thanh kiếm được treo trên giá bên cạnh giường, bước chân hơi lảo đảo đi nhanh ra bên ngoài.
Tang Lạc có hơi sững sờ, hai mắt này nhíu lại, nỗi lo lắng trong lòng dâng lên:
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ở bên ngoài, hàng chục người y phục trắng xen lẫn xanh lam đang đáp xuống sân phủ, thuộc hạ của Tần Du cũng đã đến, bọn họ đứng phía trước phòng hắn, một mực phòng bị.
Tần Du từ từ bước ra bên ngoài, hắn chỉ mặc y phục màu xanh dương nhạt mỏng manh, trên tay còn đang băng bó vết thương, gió đêm thổi qua người hắn khiến hắn trông có chút lẻ loi, cô quạnh.
Hắn ngẩng mặt nhìn bọn người lạ xâm nhập vào phủ, khẽ bật cười:
- Chưởng môn bất ngờ xâm nhập vào phủ của ta khi không được mời, có phải là quá đáng rồi không?
Người trông có vẻ đứng tuổi nhất trong đám người áo trắng là chưởng môn tiên phái, đồng thời chính là sư phụ của nam chính, đồ đệ ông ta bị thương khiến ông ta tức tốc đến trả thù, đồng thời đây cũng là cơ hội để ông ta triệt tiêu tên ma thần.
Vị chưởng môn ấy phất ra cây trường kiếm, ông ta hướng mũi giáo về phía hắn:
- Ma thần Tần Du cố tình đả thương đồ đệ ta nay đã khiến toàn thiên hạ biết. Nếu ngươi không tạ lỗi với môn phái ta cũng như là đồ đệ ta trước toàn thiên hạ thì ngày tàn của ngươi sẽ đến.
Tần Du nhếch mép, khinh bạc nhìn ông ta nói với giọng ra lệnh, anh lẩm bẩm đọc câu thần chú.
Chợt dưới sân xuất hiện hàng trăm con rắn dài, kèm theo đó là hàng trăm bầy quạ từ đâu bay đến, chúng đều hướng về phía đám người áo trắng mà tấn công.
Vị chưởng môn còn tính đe dọa thêm thì bị hắn làm cho hết hồn, ông ta nhanh chóng nhẩm thần chú tạo ra kết giới ngăn không cho bọn rắn và dơi tấn công.
Đám người áo trắng vốn không ưa ma thần vì tội ác hắn gây ra, bọn họ căm phẫn nhìn hắn.
Tần Du đương nhiên rất thoải mái khi đối mặt với những ánh mắt căm hận ấy, dù sao hắn cũng bị nhìn như vậy nhiều rồi. Dần đà hắn tìm thấy thú vui từ những ánh mắt ấy.
Anh muốn biến những đôi mắt căm ghét, thù hận ấy thành lo sợ, hèn nhát, căm hận nhưng không làm được gì.
Vị chưởng môn ấy khả năng cũng không tồi, chốc lát sau ông ta đã tiêu diệt được sạch những con rắn cùng dơi ấy:
- Tần Du, đây là ngươi gây sự trước.
Nói rồi ông ta hướng về phía hắn mà tấn công, những người đi theo ông ta cũng tấn công thuộc hạ của Tần Du.
Cuộc ẩu đả ngày càng hăng, người thì đã chết, người thì bất tỉnh vì thương nặng.
Tần Du vốn chiếm thế thượng phong nhưng hắn cứ bị chưởng môn đánh về phía tay có vết thương, dần dần cũng rơi xuống thế hạ phong.
Hắn cắn chặt răng, xòe lòng bàn tay ra, lẩm bẩm vài câu thì trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chiếc la bàn nhỏ.
Vị chưởng môn trợn tròn mắt nhìn, ông ta biết thứ ma khí này, la bàn này khi được khởi động sẽ tung ra hàng ngày lưỡi kiếm hướng về phía đối thủ, cho đến khi chủ nhân la bàn ra lệnh dừng thì nó mới dừng lại. Ông ta biết không thể ở lại tấn công tiếp, liền ra lệnh cho mọi người:
- Rút lui, mau!!
Tần Du nhấc mí nhìn ông ta đang lùi ra sau, khóe môi hắn hơi cong lên một độ cong tàn ác:
- Ai cho chạy?
La bàn khẽ xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn, từ từ bay lên cao, chợt một mũi tên từ xa bắn về phía hắn. Tần Du vừa quay đầu nhìn thì bản thân đã bị ôm lấy, bị một cơ thể mềm mại bảo hộ.
Tang Lạc nhào vào lòng Tần Du, dùng lưng mình chắn lấy mũi tên đang bay ấy, mũi tên bén nhọn ấy trực tiếp đâm vào bả vai cô.
Trước lúc Tang Lạc mất ý thức, nàng chỉ cảm giác được đau đớn:
- Thật...đau...
Tần Du ôm lấy cơ thể nàng, vội vội vàng vàng chạy vào phòng, mặc cho vết thương nơi cánh tay hắn còn đang nhói đau:
- Gọi thái y, mau truyền thái y.
Vị chưởng môn và người của ông ta nhờ đó mà thoát thân, nữ chính Hạ Đình Vi sau khi bắn cái mũi tên đó cũng mau chóng rút lui. Trên đường trở về môn phái, nàng ta luôn cảm thấy bóng lưng ban nãy rất quen thuộc, rất giống một người mà nàng ta từng gặp.
Là Tang Lạc sao?
Hạ Đình Vi không dám khẳng định, nàng biết gia đình Tang Lạc bị ma thần giết hại, như vậy thì Tang Lạc sau có thể ở cùng với tên ma thần đó chứ.
Chắc là nàng nhìn nhầm rồi.
Lục Phiêu Diêu sau khi nghe đạo diễn hô:
- Cut.
Cô liền mau chóng leo xuống giường, chạy về phía nhân viên hậu kì uống thêm ngụm máu giả rồi quay lại giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.