Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh
Chương 23
nguyennphuongg
29/05/2023
Thái y được gọi đến liền nhanh chóng tiến hành rút mũi tên ấy ra khỏi người nàng. Tang Lạc còn đang nằm sấp, mơ màng phun ra ngụm màu màu đỏ sẫm.
Vết thương trên lưng nàng cũng dần chuyển thành màu đen, Tần Du cũng thấy, hắn siết chặt nắm tay, ra lệnh:
- Làm nhẹ thôi, nàng ấy không chịu được đau.
Thái y nghe vậy liền đổ mồ hôi hột, cử động của ông ta cũng nhẹ hơn. Một quãng thời gian sau, vết thương cũng được xử lí xong, Tần Du liền đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng.
Hắn hơi cúi người giúp nàng chỉnh lại chăn, vươn tay tém tóc nàng gọn gàng, từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn im lặng, hắn không biết nên nói gì? Không biết nên biểu lộ thế nào?
Nàng ta ban nãy là đang bảo vệ hắn sao?
Tần Du vươn tay chạm vào ngực trái, hắn cảm thấy trái tim hắn như đang nóng lên:
- Nàng thích ta tới vậy sao?
Hắn từng nghe nói, chỉ những người thích nhau mới dám bảo vệ cho nhau. Vậy nên, nàng chính là thích hắn nên mới bảo vệ hắn.
Tần Du mím môi, ánh mắt hắn lộ vẻ ngờ nghệch, từ từ lại chuyển thành kiên định.
Lúc Tang Lạc tỉnh dậy, Tần Du đã ở bên cạnh nhìn nàng. Hắn đỡ nàng ngồi dậy, động tác có phần nhẹ nhàng hơn bình thường:
- Nàng đau thì nói ta, ta giúp nàng thoa thuốc.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, vươn tay đón lấy bàn tay to bự của hắn đang chạm trên mặt nàng:
- Vâng.
Tần Du nhìn nàng mỏng manh như bông hoa lê, vừa chạm đã vỡ mà lại dám thay hắn chắn tên, trong lòng hắn bất chợt dâng lên trận sóng nhỏ, âm ỉ dài dài:
- Nàng...Ta cho nàng một chức vị.
Tang Lạc sững sờ nhìn hắn, lời này của hắn không giống đang hỏi ý nàng mà giống đang trực tiếp nói cho nàng biết hơn:
- Chàng muốn cho thiếp chức vị gì?
Bàn tay Tần Du chạm lên má nàng, ngón tay cái nhẹ ma sát môi nàng, nhìn môi nàng từ từ ửng đỏ, hắn mới lên tiếng:
- Thiếp của ta.
Ánh mắt Tang Lạc như đông cứng lại, nàng hơi né tránh bàn tay hắn:
- Thiếp không cần chàng vì báo đáp mà cưới ta về làm vợ lẽ.
Bàn tay Tần Du lơ lửng trong không trung, ánh mắt hắn hơi tối lại, môi khẽ mấp máy:
- Nàng đây là đang từ chối sao?
Tang Lạc nhìn chằm chằm Tần Du, nàng biết nói lời này là hoang đường nhưng nàng vẫn quyết định nói ra:
- Thiếp dù không phải con ông cháu cha, dù thân phận thấp hèn nhưng thiếp vẫn muốn bản thân mình là phu nhân đường đường chính chính được cưới hỏi đàng hoàng. Thiếp thà làm ni cô cả đời trong chùa còn hơn là làm thê thiếp, ngày ngày ghen ghét nhìn phu quân mình ôm ấp nữ nhân khác.
Thật ra quan niệm một vợ một chồng không phổ biến, nhưng phụ thân mẫu thân nàng chính là quan hệ một vợ một chồng, điều này đã khắc họa vào trong tâm trí nàng.
Tần Du nghe vậy liền bật cười, hắn vươn tay bóp lấy cằm nàng:
- Nàng đang tơ tưởng tới chức vị phu nhân của phủ này sao? Nàng xứng sao?
Trái với Tang Lạc, Tần Du từ nhỏ nhìn mẫu thân mình ngày đêm cô đơn lẻ bóng vì phụ thân ôm ấp hàng chục nữ nhân và hắn cũng biết chức vị phu nhân cao cỡ nào. Phu nhân sẽ là người cai quản trong phủ, địa vị chỉ sau chủ nhân của phủ.
Tang Lạc tránh không khỏi bàn tay hắn, nàng cụp mi, từ chối nhìn hắn:
- Thiếp thân không dám mơ tưởng cao xa. Chỉ chờ ngày chàng chán thiếp, đuổi thiếp đi. Khi ấy thiếp sẽ tự tìm một vị nam nhân yêu ta, dám lấy ta làm chính thất.
Tần Du hất cằm nàng, lực độ không nhẹ:
- Nàng dám!!
Nàng im lặng không nói gì thêm, điều này càng như châm dầu vào lửa, hắn hất tay áo, cao ngạo nhìn nàng:
- Chuyện nàng thoát khỏi ta là không thể nào.
Tang Lạc khi nghe tiếng bước chân rời đi của hắn thì mới ngẩng mặt lên, gương mặt nàng đầy rối rắm. Nàng biết muốn khiến hắn tháo vỡ tâm lí phòng bị thì phải tiến vào trái tim hắn, từng bước khiến hắn yêu nàng, sợ đánh mất nàng.
Nhìn trời dần vào chiều rồi tới sụp tối mà hắn vẫn không đến. Tang Lạc tự mình uống thuốc, vẫn là cái đắng mà từ nhỏ nàng đã chán ghét, uống được nửa chén nàng liền nhịn không được mà nhăn mặt lè lưỡi.
Mấy ngày sau hai người vẫn không gặp nhau, chiến tranh lạnh kéo dài cho đến khi vết thương nàng gần như hồi phục gần xong. Kể ra cũng không quá lâu, thái y được Tần Du tận dụng thì tài năng khỏi phải bàn.
Hôm nay vừa hay là ngày lễ Tát Trăng, là ngày các cặp đôi hay những vị thiếu niên, thiếu nữ đến tìm ý trung nhân của mình.
Tang Lạc biết, thời cơ của cô đã đến rồi.
Trốn khỏi phủ đương nhiên là chuyện không dễ nhưng với người đã trà trộn được vào phủ như nàng thì việc trốn ra ngoài cũng không quá khó.
Lúc Tần Du phát hiện là khi trời gần tối, tỳ nữ đưa cơm và thuốc cho nàng phát hiện nàng không có trong phòng, đi kiếm xung quanh cũng không thấy.
Hắn cho người tìm khắp phủ, lục lọi thì biết y phục của một tỳ nữ đã bị trộm, có lẽ là nàng trộm y phục tỳ nữ rồi trèo tường trốn ra ngoài phủ.
Vết thương trên lưng nàng cũng dần chuyển thành màu đen, Tần Du cũng thấy, hắn siết chặt nắm tay, ra lệnh:
- Làm nhẹ thôi, nàng ấy không chịu được đau.
Thái y nghe vậy liền đổ mồ hôi hột, cử động của ông ta cũng nhẹ hơn. Một quãng thời gian sau, vết thương cũng được xử lí xong, Tần Du liền đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng.
Hắn hơi cúi người giúp nàng chỉnh lại chăn, vươn tay tém tóc nàng gọn gàng, từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn im lặng, hắn không biết nên nói gì? Không biết nên biểu lộ thế nào?
Nàng ta ban nãy là đang bảo vệ hắn sao?
Tần Du vươn tay chạm vào ngực trái, hắn cảm thấy trái tim hắn như đang nóng lên:
- Nàng thích ta tới vậy sao?
Hắn từng nghe nói, chỉ những người thích nhau mới dám bảo vệ cho nhau. Vậy nên, nàng chính là thích hắn nên mới bảo vệ hắn.
Tần Du mím môi, ánh mắt hắn lộ vẻ ngờ nghệch, từ từ lại chuyển thành kiên định.
Lúc Tang Lạc tỉnh dậy, Tần Du đã ở bên cạnh nhìn nàng. Hắn đỡ nàng ngồi dậy, động tác có phần nhẹ nhàng hơn bình thường:
- Nàng đau thì nói ta, ta giúp nàng thoa thuốc.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, vươn tay đón lấy bàn tay to bự của hắn đang chạm trên mặt nàng:
- Vâng.
Tần Du nhìn nàng mỏng manh như bông hoa lê, vừa chạm đã vỡ mà lại dám thay hắn chắn tên, trong lòng hắn bất chợt dâng lên trận sóng nhỏ, âm ỉ dài dài:
- Nàng...Ta cho nàng một chức vị.
Tang Lạc sững sờ nhìn hắn, lời này của hắn không giống đang hỏi ý nàng mà giống đang trực tiếp nói cho nàng biết hơn:
- Chàng muốn cho thiếp chức vị gì?
Bàn tay Tần Du chạm lên má nàng, ngón tay cái nhẹ ma sát môi nàng, nhìn môi nàng từ từ ửng đỏ, hắn mới lên tiếng:
- Thiếp của ta.
Ánh mắt Tang Lạc như đông cứng lại, nàng hơi né tránh bàn tay hắn:
- Thiếp không cần chàng vì báo đáp mà cưới ta về làm vợ lẽ.
Bàn tay Tần Du lơ lửng trong không trung, ánh mắt hắn hơi tối lại, môi khẽ mấp máy:
- Nàng đây là đang từ chối sao?
Tang Lạc nhìn chằm chằm Tần Du, nàng biết nói lời này là hoang đường nhưng nàng vẫn quyết định nói ra:
- Thiếp dù không phải con ông cháu cha, dù thân phận thấp hèn nhưng thiếp vẫn muốn bản thân mình là phu nhân đường đường chính chính được cưới hỏi đàng hoàng. Thiếp thà làm ni cô cả đời trong chùa còn hơn là làm thê thiếp, ngày ngày ghen ghét nhìn phu quân mình ôm ấp nữ nhân khác.
Thật ra quan niệm một vợ một chồng không phổ biến, nhưng phụ thân mẫu thân nàng chính là quan hệ một vợ một chồng, điều này đã khắc họa vào trong tâm trí nàng.
Tần Du nghe vậy liền bật cười, hắn vươn tay bóp lấy cằm nàng:
- Nàng đang tơ tưởng tới chức vị phu nhân của phủ này sao? Nàng xứng sao?
Trái với Tang Lạc, Tần Du từ nhỏ nhìn mẫu thân mình ngày đêm cô đơn lẻ bóng vì phụ thân ôm ấp hàng chục nữ nhân và hắn cũng biết chức vị phu nhân cao cỡ nào. Phu nhân sẽ là người cai quản trong phủ, địa vị chỉ sau chủ nhân của phủ.
Tang Lạc tránh không khỏi bàn tay hắn, nàng cụp mi, từ chối nhìn hắn:
- Thiếp thân không dám mơ tưởng cao xa. Chỉ chờ ngày chàng chán thiếp, đuổi thiếp đi. Khi ấy thiếp sẽ tự tìm một vị nam nhân yêu ta, dám lấy ta làm chính thất.
Tần Du hất cằm nàng, lực độ không nhẹ:
- Nàng dám!!
Nàng im lặng không nói gì thêm, điều này càng như châm dầu vào lửa, hắn hất tay áo, cao ngạo nhìn nàng:
- Chuyện nàng thoát khỏi ta là không thể nào.
Tang Lạc khi nghe tiếng bước chân rời đi của hắn thì mới ngẩng mặt lên, gương mặt nàng đầy rối rắm. Nàng biết muốn khiến hắn tháo vỡ tâm lí phòng bị thì phải tiến vào trái tim hắn, từng bước khiến hắn yêu nàng, sợ đánh mất nàng.
Nhìn trời dần vào chiều rồi tới sụp tối mà hắn vẫn không đến. Tang Lạc tự mình uống thuốc, vẫn là cái đắng mà từ nhỏ nàng đã chán ghét, uống được nửa chén nàng liền nhịn không được mà nhăn mặt lè lưỡi.
Mấy ngày sau hai người vẫn không gặp nhau, chiến tranh lạnh kéo dài cho đến khi vết thương nàng gần như hồi phục gần xong. Kể ra cũng không quá lâu, thái y được Tần Du tận dụng thì tài năng khỏi phải bàn.
Hôm nay vừa hay là ngày lễ Tát Trăng, là ngày các cặp đôi hay những vị thiếu niên, thiếu nữ đến tìm ý trung nhân của mình.
Tang Lạc biết, thời cơ của cô đã đến rồi.
Trốn khỏi phủ đương nhiên là chuyện không dễ nhưng với người đã trà trộn được vào phủ như nàng thì việc trốn ra ngoài cũng không quá khó.
Lúc Tần Du phát hiện là khi trời gần tối, tỳ nữ đưa cơm và thuốc cho nàng phát hiện nàng không có trong phòng, đi kiếm xung quanh cũng không thấy.
Hắn cho người tìm khắp phủ, lục lọi thì biết y phục của một tỳ nữ đã bị trộm, có lẽ là nàng trộm y phục tỳ nữ rồi trèo tường trốn ra ngoài phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.