Chương 8: Đi Học
Huỳnh Trang
09/05/2016
Chương 8: Đi học
Sau khi ông bác bác sĩ già khuất bóng, anh và cô em gái bé bỏng liền chạy ào vào trong.
- " Cô gái đó là ai mà có thể làm rung rinh trái tim sắt đá của anh trai tôi vậy? ".- Huy vừa đặt mông xuống ghế ở cạnh giường thì Linh liền hỏi ra vẻ mặt bí hiểm.
- " Vợ sắp cưới của anh đó ".- Miệng thì nói nhưng mắt luôn dán vào cô.
- " Hả?? Sao ở bên nước ngoài em không hay biết gì hết? ".- Linh rít lên ầm ầm.
- " Dĩ nhiên là em không biết rồi, bởi vì anh đã kêu mẹ đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài mà ".- Anh đáp tỉnh bơ.
- " Nhưng tại sao chứ? Chẳng lẽ anh không còn thương em nên đã không cho báo đài biết để khỏi cho em xem được những thông tin bên nước mình dù chỉ một chút ư? ".- Đôi mắt ngấn lệ.
- " Anh rất thương em, nhưng mà nếu em biết được chuyện này thì lỡ em qua đây phá đám hạnh phúc của anh, mà có thể em sẽ giành luôn cả vợ tương lai của anh để làm của riêng bản thân em luôn đấy chứ, anh.. đâu.. có.. ngu.. ".- Huy đã quá quen với việc nước mắt " cá sấu " của cô em gái mình rồi nên trong lời nói của anh chẳng có gì gọi là an ủi. Thậm chí còn chăm thêm dầu vào lửa nữa đấy chứ.
- " Anh.. anh.. nghi ngờ em quá rồi đấy ".
- " Anh chỉ nói sự thật thôi đó nha ".- Cười híp của mắt.
- " Anh... anh... ".- Linh tức đến nghẹn họng, chỉ muốn bay vô bóp cổ ổng chết quách cho xong.
.....
- " Ưm... ".
Có tiếng động đậy phát ra trên chiếc giường và thủ phạm không ai khác chính là " Vy ". Đắng lẽ Vy có thể ngủ thêm một giấc thật ngon nhưng nào ngờ nhờ những tiếng nói hết sức " nhỏ nhẹ " của ai kia nên đã thức luôn.
- " Aaaahhh... chị dâu tỉnh rồi kìa anh ".- Giọng nói trong trẻo của Linh vang lên khi cảm thấy trên giường có người " nhút nhít ".
Sau khi cô tỉnh dậy thì nhìn 2 người họ như người ngoài hành tinh mới từ sao hoả rớt xuống đây. Rời mắt khỏi người anh, cô quay sang người con gái ấy, bất giác trên môi cô lại nở nụ cười chua chát, rồi lại quay sang anh bằng ánh mắt lạnh nhạt và một nụ cười hết sức mỉa mai.
- " Sao tôi lại ở đây? ".- Cô lạnh lùng hỏi anh nhưng ánh mắt lại chuyển qua Linh.
- " À... à... Khi nảy cô bị ngất, bộ cô không nhớ sao? ".- Anh đớ người khi lần đầu tiên cô lại lạnh nhạt như thế.
Bây giờ cô mới liên tưởng lại cảnh lúc nảy, ánh mắt mỗi lúc càng chán ghét anh nhiều hơn.
- " Nhớ.. bác sĩ nói tôi bị gì? ".- Cô nhàn nhạt hỏi.
- " Ông ấy nói do cô shock quá nên mới ngất ".- Anh giải thích.
- " Ừ... giờ về ".- Vừa dứt câu thì cô chuẩn bị bước xuống giường nhưng đã bị anh đè ngược trở lại.
- " Cô chưa khoẻ, ở lại dưỡng sức đi ".- Anh khuyên ngăn.
- " Tôi khoẻ rồi, không cần anh lo đâuuu...!! ".- Cô nói y như là muốn hét vô mặt anh luôn vậy.
- " Vy.. ".- Anh nhăn mặt khó chịu.
- " Gì? ".- Cô cũng không khác gì mấy.
- " Tôi thấy hôm nay cô kì lắm nha ".
- " Tôi tắm rồi, kì cọ người cũng sạch sẽ luôn ".
Tự nhiên khi cô nói xong câu này thì lại nghe tiếng cười ở đâu đây, quay sang mới biết là Linh đang cười nhưng Linh lại cố nhịn, còn lấy tay che miệng để cười không thành tiếng, khuôn mặt Linh cũng từ đó mà đỏ ửng lên vì cười.
- " Linh...!! ".- Anh gắt lên khi gọi tên cô em gái bé nhỏ này.- " Cho tôi hỏi cô cái này nè Vy ".- Rồi lại quay sang cô vợ tương lai to xác.
- " Nói.. ".- Cô giật mình khi anh gọi.
- " Sao hôm nay cô lạnh nhạt với tôi vậy? ".- Anh hỏi với khuôn mặt buồn rầu.
- " Tôi có sao? ".- Cô cười đểu một cái khiến anh rùng mình.
- " Có chứ.. Cô nói chuyện cộc lốc nè, nảy giờ cô không cười được cái nào cho đúng nghĩa nụ cười cả ".
- " Oh.. vậy ư ?? ".- Cô giả bộ tỏ vẻ như ngạc nhiên lắm.
- " Ừ.. ừ.. ".- Anh gật đầu lia lịa.
- " Tôi nghĩ chuyện đó anh sẽ là người hiểu rõ nhất chứ ".- Cười nửa miệng, nụ cười đúng chất khí khinh người.
- " Cô nói vậy là sao? Cô nói tôi sẽ là người hiểu rõ nhất nhưng tôi lại chẳng hiểu một tí tẹo nào cả ".- Anh làm bộ mặt cực kì khó hiểu.
- " Thôi.. chẳng muốn nói nữa, mất hứng.. ".- Cô nói xong định bước xuống giường.
- " Anh và chị dâu đang giận nhau ạ? ".- Thì bị giọng nói của Linh làm cho cứng đơ người.
- " Anh còn chẳng biết nữa, hồi sáng thì nói chuyện dịu dàng, bây giờ thì y như tảng băng di động ".- Anh phân bua.
- " Sao vậy nhỉ? ".- Linh ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn Vy.
- " Ê Huy, cô gái ấy là ai? ".- Tới phiên cô hỏi.
- " À.. Nảy giờ lo cãi nhau với cô mà quên giới thiệu, em ấy là..... ".
- " Chào chị.. em là Hoàng Linh, năm nay chỉ mới 16 tuổi thôi à..!! là em họ của anh Huy ạ ".- Huy đang nói giữa chừng thì bị Linh cắt đứt câu nói luôn.
- " Sax.. Vậy thì lớn hơn em 1 tuổi rồi, chị gọi em là chị thì có thấy kì quá không? ".- Cô mặt xanh lè khi biết mình vừa hiểu lầm anh.
- " Không sao đâu chị, từ giờ chị có gọi em là em, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà ".
- " Ừ, cũng được, hì hì.. ".- Cô cười gượng gạo.
- " Anh.. đi hỏi bác sĩ xem chừng nào chị ấy có thể xuất viện được? ".- Linh quay sang ông anh họ quý hoá.
- " Ừm.. vậy em ở đây canh chừng cô ấy đi ".- Anh đi ra phía hành lang nói vọng lại.
- " VÂNG.....!! ".
- " Linh nè... ".- Cô gọi.
- " Sao vậy chị? Bộ chị không khoẻ chỗ nào sao ạ? ".
- " À không, chị muốn hỏi là chị chưa bao giờ gặp em ở nhà Huy mà ".
- " Hi hi.. Em mới từ nước ngoài về chị ơiii ".
- " Em đi du học á ? ".- Mắt cô trợn tròn tỏ vẻ ngạc nhiên.
- " Dạ đúng rồi, em bị ba mẹ bắt đi qua nước ngoài từ nhỏ, làm em phải xa anh Huy biết bao nhiêu năm ".
- " Vậy hôm nay ba mẹ đưa em về?? ".
- " Không.. Là tự em lén về, ba mẹ mà biết là em bị cắt cổ ngay tại chỗ luôn à ".
- " Trời.. em cũng gan quá ha ".
- " Em mà chị, hihi ".
Chị dâu - em gái: cứ thế hai người ngồi tám chuyện qua tám chuyện lại như hai bà bán rau, bán cá ở ngoài chợ.
.....
Một lúc lâu anh quay lại phòng 204 ( phòng Vy ) thì thấy hai người nào đó đang 888 chuyện mà không quan tâm đã có ai đến. Anh đứng đó xem tình hình khoảng 10 phút mà Linh và cô cũng chẳng hay biết.
- " E... hèm... ".- Anh ho lớn một cái để cho người ta biết anh vẫn tồn tại chứ chưa có tàn hình.
Hai cô gái liền dừng ngay cuộc trò chuyện, quay qua cái hướng mới phát ra âm thanh hồi nãy. Cô sau khi thấy anh thì liền ngồi ngay ngắn lại, chứ không ngồi kiểu bán dưa lê khi nảy, còn Linh.. Linh vẫn giữ y nguyên tư thế như thế, bởi vì.. Linh có bao giờ quan tâm đến độ thục nữ bên ngoài đâu.
- " Bác sĩ nói khi nào tôi được xuất viện ".- Cô hỏi.
- " Chiều nay là có thể rồi... ".- Ngưng một lúc anh nói tiếp.- " Cô chuẩn bị đồ đạc hết chưa? ".
- " Rồi.. xong từ ngày hôm qua rồi ".
- " Chị dâu.. Chị định đi đâu á? ".- Linh thắc mắc hỏi.
- " Chị đi..... ".
- " Chiều nay cô ấy chuyển qua nhà riêng của anh ở ".- Không đợi cô nói hết câu là anh đã xí cái mỏ vô rồi.
- " Ồ.. Vậy thì QUÁ TUYỆT...... ".- Linh hí ha hí hửng nhấn mạnh 2 từ cuối.
- " Hì.. hì... "- Cô cười méo mó.
- " Thôi, giờ sắp chiều rồi, tôi chở cô về lấy đồ đạc rôi qua nhà tôi luôn, còn em đó Linh... ".- Anh ngăn chặc cuộc nói chuyện của những người con gái.
- " DẠ... ?? SAO ANH ???? ".
- " Làm gì hét kinh thế ? Có chuyện gì thì cũng phải bé bé cái mồm lại ".- Anh trêu trọc.
- " Vâng... ".- Linh xụ mặt, giọng yếu xìu.
- " Em lo về nhà mới mua đi, đừng có mà đi nhong nhong chơi nghe chưa ? Không thôi anh méc ba mẹ em là... Tự hiểu đi hen ".
- " Vâng.. vâng.. vâng.. em biết rồi, em biết rồi mà anh Huy đẹp troaiii ".
- " Chỉ giỏi được cái nịnh thôi ".
- " Thì có miệng phải nịnh người ta chứ ".
- " Hai anh em mấy người ngưng đi, giờ có lo chở tôi về không?? ".- Cô hơi vị nhức đầu chỉ vì hai người phiền phức ấy.
- " Ừ, đi... ".
.....
- " Tới nhà cô rồi, vào lấy đồ đi " ( Linh có tài xế riêng nên không đi chung ).
~ 15 phút sau ~
- " Soạn sẵn mà cũng châm như rùa heo ".- Anh khá bực khi phải chờ lâu khoảng chừng ấy thời gian.
- " Kệ tôi.. ".
- " Được rồi, không nói nữa.. ".
.....
Chạy xe mất cũng gần 30 phút mới tới nơi.
- " Phòng tôi ở đâu vậy? ".- Vừa vào nhà, cô đã lon ton chạy khắp nơi.
- " Phòng thứ hai phía bên trái ".- Anh chán nản trả lời vì khi nảy lái xe ngôi ê mông quá.
Anh vừa dứt câu cô đã phóng nhanh như quả tiễn bay lên lầu.
.. Cạch...
Cô mở cửa vô phòng, ngó nghiêng ngó dọc mới biết phòng này cũng đang có người ở. Đi lại tủ quần áo rồi mở ra, tất cả toàn bộ toàn là " đồ con trai ".
.. Cạch...
Đúng lúc đó anh cũng vừa mở cửa vào.
- " Huy ơiiiiiiii ".- Cô hét lên, chạy lại phía anh.
- " Sao vậy? ".- Câu hỏi đầy thắc mắc.
- " Đây có phải là phòng anh không thế?? ".
- " Cô biết hay ghê ".
- " Nghĩ sao không biết, nó rành rành ngay trước mắt đây này ".- Vừa nói cô vừa kéo anh lại tủ quần áo.- " Đấy.. ".
- " Mà có vấn đề gì sao? ".
- " Tất nhiên là có ".
- " ??? ".
- " Rõ ràng trong bản hợp đồng nói tôi sẽ ở phòng riêng cho đến khi nào chúng ta cưới nhau mới ở chung phòng ".- Cô vằn từng chữ một.
- " À.. Tôi quên ".
- " Vậy phòng tôi nó nằm ở đâu ? ".
- " Phòng đối diện ấy ".
Sau khi nghe được kết quả mình mong muốn, không nói không rằng, cô lại tiếp tục lần hai phóng nhanh như tên lửa.
.. Rầm...
Lần này là cô đạp cửa vô chứ không có mở nhẹ nhàng như lần trước, điều đầu tiên cô thấy chính là... Eo ơiii, toàn là bụi bặm với mùng nhện không. Không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, cô bắt tay vào việc " dọn dẹp ".
Mất gần cả tiếng đồng hồ mới xong được căn phòng rộng lớn như thế này. Mệt mỏi, không biết trời trăng đất mây gì, cô nằm phịch xuống giường ngủ queo luôn. Còn anh thì nảy giờ đứng ngoài cửa xem cô làm việc chỉ là cô tập trung vào chuyên môn quá nên không thấy đấy thôi.
-- 7h00 pm --
Đánh một giấc cho tới tối, cô tỉnh dậy trong giấc mơ đẹp và vào vệ sinh cá nhân. Tiếp đó, cô mở vali ra dọn dẹp tất cả đồ lại để cho ngăn nắp.
" Mùi gì thơm vậy ???? "
Đúng lúc đang đói nên cô liền mò theo mùi hương thơm của thức ăn. Mùi ấy phát ra từ dưới bếp. Cô chậm rãi bước xuống cầu thang.
- " Cô dậy rồi hả? Lại đây ăn luôn nè ".- Anh đang dọn món ăn cuối cùng lên bàn, thấy cô đang bước xuống thì liền gọi, khỏi tốn công tốn sức đi lên trển.
Hai người ngồi vào bàn ăn, không khí hết sức im lặng.
- " Ngày mai bắt đầu nhập học rồi đó ".- Anh đang cố gắng phá vỡ bầu không khí cực kì " yên lành " này.
- " Cái đó tôi biết ".- Cô nhàn nhạt trả lời, đang ăn mà nói chuyện thì vô duyên lắm nên cô chẳng nói gì nhiều.
- " Tôi chuẩn bị sẵn cho cô bộ trang phục rồi đó, tôi để trong phòng tôi có gì xíu tôi lấy cho ".
- " Thank you.. Moanhh.. moanhh.. khụ.. khụ.. ".- Cô vui mừng cảm ơn kèm theo cái hôn gió luôn, kết quả là bị sặc.
- " Cám ơn được rồi, còn bài đặt hôn này hôn nó ".
- " Hôn nó là hôn ai ? ".- Cô hỏi đầy vẻ bất ngờ vì từ đó giờ cô có hôn ai đâu, chỉ có hôn Hu... thôi à ".
- " Nói nhầm, ý tôi là hôn này hôn nọ ".
- " Làm hết hồn à.. thôi, tôi ăn xong rồi, tôi đi lên trước đây ".- Không đọi anh trả lời là cô đã đi mất dạng mặc dù chén dĩa vẫn để trên bàn mà chưa đem ra bồn rửa.
.....
6h15' sáng hôm sau.
Hôm qua cô rất háo hức nên thành ra ngủ trễ để hôm nay cô có 2 cái thâm quần mắt bự chản. Cô thì đã chuẩn bị xong hết rồi, anh vẫn còn ngủ, chắc tại còn sớm quá. Bây giờ cô chả có việc gì làm nên đi xuống dưới nấu bữa ăn sáng vậy, cô nấu món thịt kho tiêu cộng thêm nồi canh. Lần trước cô nói với anh là cô không biết nói chỉ là lời nói xạo, thực ra tay nghề của cô còn hơn cả anh nữa không chừng. Cô nấu ăn ngon như vậy bởi mẹ cô là một đầu bếp thiên tài mà ai ai cũng phải nể, cũng vì điều đó, từ lúc 4 tuổi là cô có thể nấu ăn rất ngon rồi.
Còn chuyện cô là con rơi thì cũng không phải bà mẹ thiên tài này bỏ cô đâu, là do năm cô 6 tuổi thì mẹ cô bị ám sát nên qua đời mà người ám sát không ai khác chính là ba cô, cũng chỉ vì ba cô vì mù quán yêu con đàn bà mẹ kế của cô nên mới thành ra như vầy, ông ấy luôn nuông chiều bà mẹ kế, rất nghe lời bà ta nên kêu gì cũng làm theo, bà mẹ kế ấy còn có đứa con gái tên là Ly Ly => em gái cùng cha khác mẹ của cô. Ba của cô thì vẫn còn sống, ông ấy bây giờ đang là hiệu trưởng trường Star, chỉ có mẹ cô là phải chết thôi. Ừ thì lúc đó cô cũng chỉ có 6 tuổi thôi, cái tuổi này cũng cho biết có một ít sự hiểu biết về các điều bên ngoài. Chuyện mẹ cô bị ba cô ám sát cô đều biết, nhưng chẳng lẽ cô lại đi kiện chính người ba của mình, mà nói thiệt.. nếu có kiện cô cũng không thể nào đủ chứng cứ được.
Tạm gác những chuyện ấy sang một bên, cô quay người lại định đi gọi anh dậy, nhưng nhận ra anh đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào. Thật ra nảy giờ anh ngồi đấy cũng không lâu, vừa đúng lúc cô nấu ăn xong thôi, mà anh thấy cô nấu xong nảy giờ rồi nhưng tự nhiên lại đứng bất động ở đó, lúc ấy.. anh thật sự rất muốn xem biểu hiện trên mặt cô, nhưng thật tiếc, cô đứng quay lưng lại phía anh nên anh không thể nào nhìn thấy được. Cô bắt đầu rinh thức ăn lên bàn rồi cũng ổn định chỗ ngồi của mình. Hai người ăn cùng nhau trong không khi vô cùng kì quái.
......
Anh chạy xe hơi màu đen trông rất sang trọng và ngầu, chắc có lẽ là mẫu xe mới ở thị trường. Mỗi nơi nào anh đi đều co nhiều người ngoảnh mặt lại xem, dù trẻ hay già cũng nhìn.
- " Ê tụi bây, anh Huy kìa ".- Nữ sinh 1.
- " Lâu quá không gặp ảnh vẫn đẹp trai như xưa ".- Nữ sinh 2.
- " Tao đang nhớ ảnh muốn chết đây nè ".- Nữ sinh 3.
- " Mà ai đang ngồi kế bên ảnh kìa ".- Nữ sinh 2.
- " Tao không biết, chắc lại là hồ ly tinh ".- Nữ sinh 3.
- " Đúng là con ranh, không biết điều gì tốt, điều gì xấu cả, phải dạy cho nó một bài học thôi ".- Nữ sinh 1.
- " Được đó.. ".- Nữ sinh 2 + 3.
Xe anh và 3 nữ sinh đó cách nhau cũng hơi xa [ vậy mà tụi kia thấy hay ghê, chắc là hồ ly tinh lâu năm nên mắt mới sáng như vậy --" ] nên chẳng nghe được gì khi học giao tiếp với nhau. Anh đi gửi xe rồi đi lên sân trước.
- " Đi coi học lớp mấy kìa ".- Cô háo hức chạy lại khoác tay anh đi mà không hề ngó nghiêng xung quanh cả trắm con mắt đang nhìn.
- " Cô lớp mấy? Tôi 11A1 ".- Tới lượt anh hỏi.
- " Tôi học lớp 9A5 " [ chém xíu ].
- " Sắp vô học rồi, anh vào lớp đi ".- Cô nói tiếp.
.....
Tùng... tùng... tùng...
Tiếng trống trường vang lên, cô thì đang ở trong lớp loay hoay không biết ngồi chỗ nào, dường như cái lớp này không muốn cho cô ngồi sao á, đứa thì chiếm hết một cái bàn xin ngồi thì lại không cho, đứa thì cái ghế để cái cặp, cái bàn thì lại bị một lũ ấy gác chân lên, nói chung nhìn rất giống như là đã có ai sắp đặt sẵn vậy. Còn bà cô chủ nhiệm chỉ còn vài 4, 5 bước nữa là vào tới lớp rồi, cô chỉ sợ là mới đầu ngày đi học mà bị chửi thì quê chết, cứ loay hoay mãi mà không kiếm được chỗ để ổn định.
( hết chương 8 )
< Tóm tắt chap sau >
Cô cứ loay hoay mãi, không biết có tìm được chỗ ngồi không? Trong âm mưu của 3 cô nữ sinh kia là thế nào? Có tổn hại đến tính mạng của cô không? Còn anh, anh sẽ cứu được cô khi còn nguyên vẹn chứ? Đón xem chap sau nhé...!!
Sau khi ông bác bác sĩ già khuất bóng, anh và cô em gái bé bỏng liền chạy ào vào trong.
- " Cô gái đó là ai mà có thể làm rung rinh trái tim sắt đá của anh trai tôi vậy? ".- Huy vừa đặt mông xuống ghế ở cạnh giường thì Linh liền hỏi ra vẻ mặt bí hiểm.
- " Vợ sắp cưới của anh đó ".- Miệng thì nói nhưng mắt luôn dán vào cô.
- " Hả?? Sao ở bên nước ngoài em không hay biết gì hết? ".- Linh rít lên ầm ầm.
- " Dĩ nhiên là em không biết rồi, bởi vì anh đã kêu mẹ đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài mà ".- Anh đáp tỉnh bơ.
- " Nhưng tại sao chứ? Chẳng lẽ anh không còn thương em nên đã không cho báo đài biết để khỏi cho em xem được những thông tin bên nước mình dù chỉ một chút ư? ".- Đôi mắt ngấn lệ.
- " Anh rất thương em, nhưng mà nếu em biết được chuyện này thì lỡ em qua đây phá đám hạnh phúc của anh, mà có thể em sẽ giành luôn cả vợ tương lai của anh để làm của riêng bản thân em luôn đấy chứ, anh.. đâu.. có.. ngu.. ".- Huy đã quá quen với việc nước mắt " cá sấu " của cô em gái mình rồi nên trong lời nói của anh chẳng có gì gọi là an ủi. Thậm chí còn chăm thêm dầu vào lửa nữa đấy chứ.
- " Anh.. anh.. nghi ngờ em quá rồi đấy ".
- " Anh chỉ nói sự thật thôi đó nha ".- Cười híp của mắt.
- " Anh... anh... ".- Linh tức đến nghẹn họng, chỉ muốn bay vô bóp cổ ổng chết quách cho xong.
.....
- " Ưm... ".
Có tiếng động đậy phát ra trên chiếc giường và thủ phạm không ai khác chính là " Vy ". Đắng lẽ Vy có thể ngủ thêm một giấc thật ngon nhưng nào ngờ nhờ những tiếng nói hết sức " nhỏ nhẹ " của ai kia nên đã thức luôn.
- " Aaaahhh... chị dâu tỉnh rồi kìa anh ".- Giọng nói trong trẻo của Linh vang lên khi cảm thấy trên giường có người " nhút nhít ".
Sau khi cô tỉnh dậy thì nhìn 2 người họ như người ngoài hành tinh mới từ sao hoả rớt xuống đây. Rời mắt khỏi người anh, cô quay sang người con gái ấy, bất giác trên môi cô lại nở nụ cười chua chát, rồi lại quay sang anh bằng ánh mắt lạnh nhạt và một nụ cười hết sức mỉa mai.
- " Sao tôi lại ở đây? ".- Cô lạnh lùng hỏi anh nhưng ánh mắt lại chuyển qua Linh.
- " À... à... Khi nảy cô bị ngất, bộ cô không nhớ sao? ".- Anh đớ người khi lần đầu tiên cô lại lạnh nhạt như thế.
Bây giờ cô mới liên tưởng lại cảnh lúc nảy, ánh mắt mỗi lúc càng chán ghét anh nhiều hơn.
- " Nhớ.. bác sĩ nói tôi bị gì? ".- Cô nhàn nhạt hỏi.
- " Ông ấy nói do cô shock quá nên mới ngất ".- Anh giải thích.
- " Ừ... giờ về ".- Vừa dứt câu thì cô chuẩn bị bước xuống giường nhưng đã bị anh đè ngược trở lại.
- " Cô chưa khoẻ, ở lại dưỡng sức đi ".- Anh khuyên ngăn.
- " Tôi khoẻ rồi, không cần anh lo đâuuu...!! ".- Cô nói y như là muốn hét vô mặt anh luôn vậy.
- " Vy.. ".- Anh nhăn mặt khó chịu.
- " Gì? ".- Cô cũng không khác gì mấy.
- " Tôi thấy hôm nay cô kì lắm nha ".
- " Tôi tắm rồi, kì cọ người cũng sạch sẽ luôn ".
Tự nhiên khi cô nói xong câu này thì lại nghe tiếng cười ở đâu đây, quay sang mới biết là Linh đang cười nhưng Linh lại cố nhịn, còn lấy tay che miệng để cười không thành tiếng, khuôn mặt Linh cũng từ đó mà đỏ ửng lên vì cười.
- " Linh...!! ".- Anh gắt lên khi gọi tên cô em gái bé nhỏ này.- " Cho tôi hỏi cô cái này nè Vy ".- Rồi lại quay sang cô vợ tương lai to xác.
- " Nói.. ".- Cô giật mình khi anh gọi.
- " Sao hôm nay cô lạnh nhạt với tôi vậy? ".- Anh hỏi với khuôn mặt buồn rầu.
- " Tôi có sao? ".- Cô cười đểu một cái khiến anh rùng mình.
- " Có chứ.. Cô nói chuyện cộc lốc nè, nảy giờ cô không cười được cái nào cho đúng nghĩa nụ cười cả ".
- " Oh.. vậy ư ?? ".- Cô giả bộ tỏ vẻ như ngạc nhiên lắm.
- " Ừ.. ừ.. ".- Anh gật đầu lia lịa.
- " Tôi nghĩ chuyện đó anh sẽ là người hiểu rõ nhất chứ ".- Cười nửa miệng, nụ cười đúng chất khí khinh người.
- " Cô nói vậy là sao? Cô nói tôi sẽ là người hiểu rõ nhất nhưng tôi lại chẳng hiểu một tí tẹo nào cả ".- Anh làm bộ mặt cực kì khó hiểu.
- " Thôi.. chẳng muốn nói nữa, mất hứng.. ".- Cô nói xong định bước xuống giường.
- " Anh và chị dâu đang giận nhau ạ? ".- Thì bị giọng nói của Linh làm cho cứng đơ người.
- " Anh còn chẳng biết nữa, hồi sáng thì nói chuyện dịu dàng, bây giờ thì y như tảng băng di động ".- Anh phân bua.
- " Sao vậy nhỉ? ".- Linh ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn Vy.
- " Ê Huy, cô gái ấy là ai? ".- Tới phiên cô hỏi.
- " À.. Nảy giờ lo cãi nhau với cô mà quên giới thiệu, em ấy là..... ".
- " Chào chị.. em là Hoàng Linh, năm nay chỉ mới 16 tuổi thôi à..!! là em họ của anh Huy ạ ".- Huy đang nói giữa chừng thì bị Linh cắt đứt câu nói luôn.
- " Sax.. Vậy thì lớn hơn em 1 tuổi rồi, chị gọi em là chị thì có thấy kì quá không? ".- Cô mặt xanh lè khi biết mình vừa hiểu lầm anh.
- " Không sao đâu chị, từ giờ chị có gọi em là em, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà ".
- " Ừ, cũng được, hì hì.. ".- Cô cười gượng gạo.
- " Anh.. đi hỏi bác sĩ xem chừng nào chị ấy có thể xuất viện được? ".- Linh quay sang ông anh họ quý hoá.
- " Ừm.. vậy em ở đây canh chừng cô ấy đi ".- Anh đi ra phía hành lang nói vọng lại.
- " VÂNG.....!! ".
- " Linh nè... ".- Cô gọi.
- " Sao vậy chị? Bộ chị không khoẻ chỗ nào sao ạ? ".
- " À không, chị muốn hỏi là chị chưa bao giờ gặp em ở nhà Huy mà ".
- " Hi hi.. Em mới từ nước ngoài về chị ơiii ".
- " Em đi du học á ? ".- Mắt cô trợn tròn tỏ vẻ ngạc nhiên.
- " Dạ đúng rồi, em bị ba mẹ bắt đi qua nước ngoài từ nhỏ, làm em phải xa anh Huy biết bao nhiêu năm ".
- " Vậy hôm nay ba mẹ đưa em về?? ".
- " Không.. Là tự em lén về, ba mẹ mà biết là em bị cắt cổ ngay tại chỗ luôn à ".
- " Trời.. em cũng gan quá ha ".
- " Em mà chị, hihi ".
Chị dâu - em gái: cứ thế hai người ngồi tám chuyện qua tám chuyện lại như hai bà bán rau, bán cá ở ngoài chợ.
.....
Một lúc lâu anh quay lại phòng 204 ( phòng Vy ) thì thấy hai người nào đó đang 888 chuyện mà không quan tâm đã có ai đến. Anh đứng đó xem tình hình khoảng 10 phút mà Linh và cô cũng chẳng hay biết.
- " E... hèm... ".- Anh ho lớn một cái để cho người ta biết anh vẫn tồn tại chứ chưa có tàn hình.
Hai cô gái liền dừng ngay cuộc trò chuyện, quay qua cái hướng mới phát ra âm thanh hồi nãy. Cô sau khi thấy anh thì liền ngồi ngay ngắn lại, chứ không ngồi kiểu bán dưa lê khi nảy, còn Linh.. Linh vẫn giữ y nguyên tư thế như thế, bởi vì.. Linh có bao giờ quan tâm đến độ thục nữ bên ngoài đâu.
- " Bác sĩ nói khi nào tôi được xuất viện ".- Cô hỏi.
- " Chiều nay là có thể rồi... ".- Ngưng một lúc anh nói tiếp.- " Cô chuẩn bị đồ đạc hết chưa? ".
- " Rồi.. xong từ ngày hôm qua rồi ".
- " Chị dâu.. Chị định đi đâu á? ".- Linh thắc mắc hỏi.
- " Chị đi..... ".
- " Chiều nay cô ấy chuyển qua nhà riêng của anh ở ".- Không đợi cô nói hết câu là anh đã xí cái mỏ vô rồi.
- " Ồ.. Vậy thì QUÁ TUYỆT...... ".- Linh hí ha hí hửng nhấn mạnh 2 từ cuối.
- " Hì.. hì... "- Cô cười méo mó.
- " Thôi, giờ sắp chiều rồi, tôi chở cô về lấy đồ đạc rôi qua nhà tôi luôn, còn em đó Linh... ".- Anh ngăn chặc cuộc nói chuyện của những người con gái.
- " DẠ... ?? SAO ANH ???? ".
- " Làm gì hét kinh thế ? Có chuyện gì thì cũng phải bé bé cái mồm lại ".- Anh trêu trọc.
- " Vâng... ".- Linh xụ mặt, giọng yếu xìu.
- " Em lo về nhà mới mua đi, đừng có mà đi nhong nhong chơi nghe chưa ? Không thôi anh méc ba mẹ em là... Tự hiểu đi hen ".
- " Vâng.. vâng.. vâng.. em biết rồi, em biết rồi mà anh Huy đẹp troaiii ".
- " Chỉ giỏi được cái nịnh thôi ".
- " Thì có miệng phải nịnh người ta chứ ".
- " Hai anh em mấy người ngưng đi, giờ có lo chở tôi về không?? ".- Cô hơi vị nhức đầu chỉ vì hai người phiền phức ấy.
- " Ừ, đi... ".
.....
- " Tới nhà cô rồi, vào lấy đồ đi " ( Linh có tài xế riêng nên không đi chung ).
~ 15 phút sau ~
- " Soạn sẵn mà cũng châm như rùa heo ".- Anh khá bực khi phải chờ lâu khoảng chừng ấy thời gian.
- " Kệ tôi.. ".
- " Được rồi, không nói nữa.. ".
.....
Chạy xe mất cũng gần 30 phút mới tới nơi.
- " Phòng tôi ở đâu vậy? ".- Vừa vào nhà, cô đã lon ton chạy khắp nơi.
- " Phòng thứ hai phía bên trái ".- Anh chán nản trả lời vì khi nảy lái xe ngôi ê mông quá.
Anh vừa dứt câu cô đã phóng nhanh như quả tiễn bay lên lầu.
.. Cạch...
Cô mở cửa vô phòng, ngó nghiêng ngó dọc mới biết phòng này cũng đang có người ở. Đi lại tủ quần áo rồi mở ra, tất cả toàn bộ toàn là " đồ con trai ".
.. Cạch...
Đúng lúc đó anh cũng vừa mở cửa vào.
- " Huy ơiiiiiiii ".- Cô hét lên, chạy lại phía anh.
- " Sao vậy? ".- Câu hỏi đầy thắc mắc.
- " Đây có phải là phòng anh không thế?? ".
- " Cô biết hay ghê ".
- " Nghĩ sao không biết, nó rành rành ngay trước mắt đây này ".- Vừa nói cô vừa kéo anh lại tủ quần áo.- " Đấy.. ".
- " Mà có vấn đề gì sao? ".
- " Tất nhiên là có ".
- " ??? ".
- " Rõ ràng trong bản hợp đồng nói tôi sẽ ở phòng riêng cho đến khi nào chúng ta cưới nhau mới ở chung phòng ".- Cô vằn từng chữ một.
- " À.. Tôi quên ".
- " Vậy phòng tôi nó nằm ở đâu ? ".
- " Phòng đối diện ấy ".
Sau khi nghe được kết quả mình mong muốn, không nói không rằng, cô lại tiếp tục lần hai phóng nhanh như tên lửa.
.. Rầm...
Lần này là cô đạp cửa vô chứ không có mở nhẹ nhàng như lần trước, điều đầu tiên cô thấy chính là... Eo ơiii, toàn là bụi bặm với mùng nhện không. Không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, cô bắt tay vào việc " dọn dẹp ".
Mất gần cả tiếng đồng hồ mới xong được căn phòng rộng lớn như thế này. Mệt mỏi, không biết trời trăng đất mây gì, cô nằm phịch xuống giường ngủ queo luôn. Còn anh thì nảy giờ đứng ngoài cửa xem cô làm việc chỉ là cô tập trung vào chuyên môn quá nên không thấy đấy thôi.
-- 7h00 pm --
Đánh một giấc cho tới tối, cô tỉnh dậy trong giấc mơ đẹp và vào vệ sinh cá nhân. Tiếp đó, cô mở vali ra dọn dẹp tất cả đồ lại để cho ngăn nắp.
" Mùi gì thơm vậy ???? "
Đúng lúc đang đói nên cô liền mò theo mùi hương thơm của thức ăn. Mùi ấy phát ra từ dưới bếp. Cô chậm rãi bước xuống cầu thang.
- " Cô dậy rồi hả? Lại đây ăn luôn nè ".- Anh đang dọn món ăn cuối cùng lên bàn, thấy cô đang bước xuống thì liền gọi, khỏi tốn công tốn sức đi lên trển.
Hai người ngồi vào bàn ăn, không khí hết sức im lặng.
- " Ngày mai bắt đầu nhập học rồi đó ".- Anh đang cố gắng phá vỡ bầu không khí cực kì " yên lành " này.
- " Cái đó tôi biết ".- Cô nhàn nhạt trả lời, đang ăn mà nói chuyện thì vô duyên lắm nên cô chẳng nói gì nhiều.
- " Tôi chuẩn bị sẵn cho cô bộ trang phục rồi đó, tôi để trong phòng tôi có gì xíu tôi lấy cho ".
- " Thank you.. Moanhh.. moanhh.. khụ.. khụ.. ".- Cô vui mừng cảm ơn kèm theo cái hôn gió luôn, kết quả là bị sặc.
- " Cám ơn được rồi, còn bài đặt hôn này hôn nó ".
- " Hôn nó là hôn ai ? ".- Cô hỏi đầy vẻ bất ngờ vì từ đó giờ cô có hôn ai đâu, chỉ có hôn Hu... thôi à ".
- " Nói nhầm, ý tôi là hôn này hôn nọ ".
- " Làm hết hồn à.. thôi, tôi ăn xong rồi, tôi đi lên trước đây ".- Không đọi anh trả lời là cô đã đi mất dạng mặc dù chén dĩa vẫn để trên bàn mà chưa đem ra bồn rửa.
.....
6h15' sáng hôm sau.
Hôm qua cô rất háo hức nên thành ra ngủ trễ để hôm nay cô có 2 cái thâm quần mắt bự chản. Cô thì đã chuẩn bị xong hết rồi, anh vẫn còn ngủ, chắc tại còn sớm quá. Bây giờ cô chả có việc gì làm nên đi xuống dưới nấu bữa ăn sáng vậy, cô nấu món thịt kho tiêu cộng thêm nồi canh. Lần trước cô nói với anh là cô không biết nói chỉ là lời nói xạo, thực ra tay nghề của cô còn hơn cả anh nữa không chừng. Cô nấu ăn ngon như vậy bởi mẹ cô là một đầu bếp thiên tài mà ai ai cũng phải nể, cũng vì điều đó, từ lúc 4 tuổi là cô có thể nấu ăn rất ngon rồi.
Còn chuyện cô là con rơi thì cũng không phải bà mẹ thiên tài này bỏ cô đâu, là do năm cô 6 tuổi thì mẹ cô bị ám sát nên qua đời mà người ám sát không ai khác chính là ba cô, cũng chỉ vì ba cô vì mù quán yêu con đàn bà mẹ kế của cô nên mới thành ra như vầy, ông ấy luôn nuông chiều bà mẹ kế, rất nghe lời bà ta nên kêu gì cũng làm theo, bà mẹ kế ấy còn có đứa con gái tên là Ly Ly => em gái cùng cha khác mẹ của cô. Ba của cô thì vẫn còn sống, ông ấy bây giờ đang là hiệu trưởng trường Star, chỉ có mẹ cô là phải chết thôi. Ừ thì lúc đó cô cũng chỉ có 6 tuổi thôi, cái tuổi này cũng cho biết có một ít sự hiểu biết về các điều bên ngoài. Chuyện mẹ cô bị ba cô ám sát cô đều biết, nhưng chẳng lẽ cô lại đi kiện chính người ba của mình, mà nói thiệt.. nếu có kiện cô cũng không thể nào đủ chứng cứ được.
Tạm gác những chuyện ấy sang một bên, cô quay người lại định đi gọi anh dậy, nhưng nhận ra anh đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào. Thật ra nảy giờ anh ngồi đấy cũng không lâu, vừa đúng lúc cô nấu ăn xong thôi, mà anh thấy cô nấu xong nảy giờ rồi nhưng tự nhiên lại đứng bất động ở đó, lúc ấy.. anh thật sự rất muốn xem biểu hiện trên mặt cô, nhưng thật tiếc, cô đứng quay lưng lại phía anh nên anh không thể nào nhìn thấy được. Cô bắt đầu rinh thức ăn lên bàn rồi cũng ổn định chỗ ngồi của mình. Hai người ăn cùng nhau trong không khi vô cùng kì quái.
......
Anh chạy xe hơi màu đen trông rất sang trọng và ngầu, chắc có lẽ là mẫu xe mới ở thị trường. Mỗi nơi nào anh đi đều co nhiều người ngoảnh mặt lại xem, dù trẻ hay già cũng nhìn.
- " Ê tụi bây, anh Huy kìa ".- Nữ sinh 1.
- " Lâu quá không gặp ảnh vẫn đẹp trai như xưa ".- Nữ sinh 2.
- " Tao đang nhớ ảnh muốn chết đây nè ".- Nữ sinh 3.
- " Mà ai đang ngồi kế bên ảnh kìa ".- Nữ sinh 2.
- " Tao không biết, chắc lại là hồ ly tinh ".- Nữ sinh 3.
- " Đúng là con ranh, không biết điều gì tốt, điều gì xấu cả, phải dạy cho nó một bài học thôi ".- Nữ sinh 1.
- " Được đó.. ".- Nữ sinh 2 + 3.
Xe anh và 3 nữ sinh đó cách nhau cũng hơi xa [ vậy mà tụi kia thấy hay ghê, chắc là hồ ly tinh lâu năm nên mắt mới sáng như vậy --" ] nên chẳng nghe được gì khi học giao tiếp với nhau. Anh đi gửi xe rồi đi lên sân trước.
- " Đi coi học lớp mấy kìa ".- Cô háo hức chạy lại khoác tay anh đi mà không hề ngó nghiêng xung quanh cả trắm con mắt đang nhìn.
- " Cô lớp mấy? Tôi 11A1 ".- Tới lượt anh hỏi.
- " Tôi học lớp 9A5 " [ chém xíu ].
- " Sắp vô học rồi, anh vào lớp đi ".- Cô nói tiếp.
.....
Tùng... tùng... tùng...
Tiếng trống trường vang lên, cô thì đang ở trong lớp loay hoay không biết ngồi chỗ nào, dường như cái lớp này không muốn cho cô ngồi sao á, đứa thì chiếm hết một cái bàn xin ngồi thì lại không cho, đứa thì cái ghế để cái cặp, cái bàn thì lại bị một lũ ấy gác chân lên, nói chung nhìn rất giống như là đã có ai sắp đặt sẵn vậy. Còn bà cô chủ nhiệm chỉ còn vài 4, 5 bước nữa là vào tới lớp rồi, cô chỉ sợ là mới đầu ngày đi học mà bị chửi thì quê chết, cứ loay hoay mãi mà không kiếm được chỗ để ổn định.
( hết chương 8 )
< Tóm tắt chap sau >
Cô cứ loay hoay mãi, không biết có tìm được chỗ ngồi không? Trong âm mưu của 3 cô nữ sinh kia là thế nào? Có tổn hại đến tính mạng của cô không? Còn anh, anh sẽ cứu được cô khi còn nguyên vẹn chứ? Đón xem chap sau nhé...!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.