Chương 7: Ghen. Nhói. Cảm Giác Này Là Gì Đây?
Huỳnh Trang
09/05/2016
Chương 7: Ghen. Nhói. Cảm giác này là gì đây?
. 6h30 sáng ngày hôm sau
Hôm nay, Vy thức dậy từ rất sớm vì hôm nay là ngày cô phải chuyển nhà mà. Vy đang rất là lo lắng, rất rất là lo lắng bởi hôm nay cũng chính là ngày cô phải rời xa căn nhà yêu quý này, cái căn nhà mà cô phải sống biết bao nhiêu năm trời mà bây giờ phải xa cách, có ai chịu nổi được như vậy không?
... King... Kong... King.... Kong...
Đang suy nghĩ mơng mang thì lại nghe tiếng réo rắc của cái chuông trước cửa nhà, tiếng chuông cũng khá lớn nên làm cô suýt nữa là rớt tim ra ngoài. Từ giật mình chuyển sang tức giận bởi cũng vì cái tiếng điên rồ đó đã làm cắt đứt mất suy nghĩ đẹp đẽ của cô đang suy nghĩ từ lúc còn bé, lúc mà ba mẹ cô chưa bỏ cô mà ra đi.
Dậm chân ầm ầm lên nền gạch bông sặc sỡ vừa la hét um sùm trời đất.
- " MỚI SÁNG SỚM MÀ SAO ĐỨA NÀO DÁM ĐI PHÁ NHÀ BÀ... ".
Tiếng chuông vẫn tiếp tục phát ra âm thanh khủng khiếp làm cho Vy càng lúc càng nổi cơn khùng, mà nói thật cái người bấm chuông cũng ác ghê, bấm sao mà cái chuông đó chuẩn bị hỏng luôn chứ, đúng là phá của ( 2 ông bà kia còn say mê ngủ nên không hay biết gì ).
... King... Kong... King... Kong...
Vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nảy giờ khuôn mặt của Vy thay đổi rất nhiều màu, từ trắng sang đỏ, từ đỏ đến xanh, từ xanh qua tím, nói chung bây giờ khuôn mặt của cô rất ư là tệ.
- " ĐỪNG BẤM NỮA, DỪNG TAY LẠI NGAY CHO BÀ, KHÔNG DỪNG BÀ CHẶT ĐEM ĐI HẦM... ".- càng lúc volume của cô càng to hơn, đủ để chuẩn bị thũng màng nhĩ.
Cuối cùng tiếng chuông cũng đã dứt và người đang đứng trước mặt của Vy là... " Vũ Quốc Huy "
- " Bấm nảy giờ mà tới giờ mới chịu ra hả? ".- chất giọng lạnh lùng phát ra từ miệng anh.
- " Tôi còn tưởng ai sáng sớm lại đi phá nhà người ta, ai nhè lại là anh ".- cô hơi run khi lần đầu tiên anh lại nói chuyện không hề có cảm xúc với cô như thế.
- " Ừ ".- một cái " ừ " nhẹ nhàng.
- " Vậy anh qua đây làm gì, kiếm người, đi dạo hay đi qua nhà ăn trộm đồ quý của gia đình tôi ".
- " Cô suy diễn lố rồi ".- Lại lạnh lùng.
- " Chứ sao? ".
- " Rủ cô đi ăn sáng thôi ".
- " Tôi không đói ".- Vy trả lời giọng ỉu xìu nhìn mà thấy thương.
Không phải là cô cảm thấy không đói mà chỉ là cô đang rới tâm trạng, rớt nặng nề.
Vy vừa dứt câu thì ánh mắt của anh trở nên sắc bén hơn, không cảm xúc, không nói không rằng, anh đẩy cô lên xe phóng ào đi mất dạng.
* Trên xe *
- " Tôi đã nói là không ăn mà còn đem tôi lên đây làm cái quái gì? ".- Vy cáu gắt.
- " Tôi thích ".
- " Thôi mà, làm ơn cho tôi xuống xe đi, nha, nha, nha ".
- " Không ".- Lại một câu nói nữa cọc lốc.
- " Anh không cho là tôi tự mở cửa nhảy xuống đó ".- Vy hâm doạ một cách mang rợ.
- " Khoá rồi ".
Vừa nghe Huy nói thì mặt Vy đơ luôn, cô nghĩ: " chưa cưới mà đã làm cái thái độ đó với mình, không biết sau này cưới rồi anh ta có hành hạ mình cho tới chết không ta? Mình chắc chắn là kiếp trước anh ta làm « ác quỷ dracula » nên giờ mới ác như vầy, mà cũng tệ thật, kiếp trước của mình là gì mà sao kiếp này toàn gặp truyện xui xẻo không vậy nè ".
- " Cô đang nghĩ gì? ".- Huy thấy khuôn mặt của Vy biến đổi rất nhiều màu, chắc lại suy diễn gì lung tung ở trong đầu đây mà.
- " ... ".- Không nói, chắc còn đang mơ mộng.
- " Vy... ".
- " ... ".
- " TRIỆU LỤC VY, CÔ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG ? ".- anh hơi bực khi cô dám xem lời nói của mình như gió thoảng mây bay mãi.
- " Aaaa... hả? Anh vừa nói gì? ".-Cô hơi giật mình khi nghe giọng " quỷ tha ma " của ai kia, nhưng mà cũng hơi bực mình vì lúc nào cũng bị cắt ngang suy nghĩ.
- " Thôi... không có gì? ".
- " HẢ? Bộ anh rảnh lắm ư? ".
- " Cô im lặng cho tôi lái xe đi ".
- " ... ".
< 10 phút sau >
- " Tới nơi rồi, cô xuống đi ".- Đã tới nhà hàng nảy giờ mà thấy cô chẳng chịu xuống xe nên anh lên tiếng nhắc nhở.
- " Ủa, nhanh vậy ".- Cô trả lời ngây ngô như người ngoài hành tinh từ sao hoả mới rớt xuống mà không hay biết chuyện gì, kèm theo lời nói của cô cũng chính là hành động đi xuống xe.
- " Ừ ".
- " Ế mà khoan đã... ".- Chuẩn bị khởi động xe chạy thì lại bị giọng nói của Vy cản đường.
- " Sao? ".- Huy dừng lại hỏi.
- " À... Anh nhớ là gửi lẹ lẹ nha, đừng có cho tôi chờ giống hôm bửa ".
- " Hôm bửa cô có chờ bao nhiêu đâu mà lâu ".
- " Đối với tôi nhiêu đó là lâu rồi, thời gian là vàng báu nhá, không được phí vào những việc vô bổ đâu ".- Vy cười híp mắt đáp.
- " Đúng là “ heo ” mà ".- Huy trêu đùa.
- " Tôi heo kệ tôi chứ, anh lo vào gửi xe đi kìa, nhớ nhanh nhanh nha ".
- " Biết... không cần cô nói ".
Dứt câu, anh liền mở ga chạy ù vào trong. Thời gian thấm thoát trôi qua mới đây đã được 4'56s.
- " Xong rồi ".- Sợ cô chờ lâu nên anh đã chạy thật nhanh vào bên trong, cũng may hôm nay vắng hơn lần trước, nếu đông chắc anh lại phải nghe cô giáo huấn quá.
- " Nhanh hơn lần trước 2 phút, đúng là có tiến bộ ".- Vy khinh khỉnh nói.
- " Tất nhiên, tôi mà... mà sao thái độ của cô kì vậy ".
- " Hì hì... Có gì đâu ".
" Không có gì thì vào, còn đứng đấy làm gì? ".
- " Ờ quên ".
Cô bước vào nhà hàng, tiếp tục chọn ngay cái bàn cũ => cái bàn nằm trong góc khuất.
- " Cô ăn gì? ".- Anh cầm menu đưa qua cô.
- " Ăn gì cũng được, anh chọn đi ".- Cô tiếp tục đẩy menu về phía anh.
- " Vậy thì... đem cho tôi tất cả những món ngon nhất trong nhà hàng này đi ".- Huy quay sang cô nàng phục vụ cười mỉm kèm theo là nháy mắt đưa tình nữa làm cho cô nàng la hét trong đầu quá trời, đâu dám la ở ngoài, mất mặt chết, thế là cô nàng đó đứng hình chỉ vì lo ngắm trai đẹp.
- " Này chị ơiii... ".- Vy gằn giọng để cho cô gái hám trai này quay trở về hiện tại. Nhìn mà chướng cả mắt.
- " Hả?? Em gọi chị gì vậy cô bé? ".- Phục vụ giật mình lấp bấp nói.
- " Bộ nảy giờ anh ta nói mà chị không nghe gì hả? ".- Ánh mắt của Vy đang ngập lửa nhìn cái bà dám cả gan gọi nó là cô bé.
- " Không, chị chẳng nghe gì hết ".
- " GÌ? CHỊ ĐANG NÓI GIỠN VỚI TÔI ĐÓ HẢ? HAY NẢY GIỜ LO NGẮM TRAI HẢ??? ".- Cô tức điên hét hết volume mà trong người cô đã tích tụ sẵn.
- " Ơ... Đâu... Đâu... c..ó ".- Ngại chín cả mặt vì bị nói trúng tim đen cộng thêm cả trăm người khách đang nhìn qua bàn này, xấu hổ quá nên ả ta chạy thật nhanh vào bên trong.
- " Sao hét dữ vậy, cùng lắm đọc lại cho cô ta ghi thôi ".
- " Tôi thích... Được không.. ".
- " Đang ghen đó hả cô nương? ".
- " Anh.. Anh.. Nói ai.. Đang.. Ghen chứ? ".
- " Nói ai thì người đó tự biết, không nhắc lại, giờ đi về ".
- " Xí... Về thì về ".
...
Hai người cùng nhau đi lấy xe rồi về nhà cô.
- " Bái bai, anh về đi rồi chiều qua đón tôi nha ".- Vy vẫy tay chào.
- " Ai nói bây giờ tôi về ".
- " Anh không về chứ anh đi đâu? ".- Cô thắc mắc hỏi.
- " Ở lại nhà cô cho tới chiều rồi rước cô đi luôn ".- Anh đáp mặt tỉnh bơ.
- " ANH GIỠN VỚI TÔI Á ? ".
- " Đâu có, mà nếu cô không cho tôi vào thì tôi đi méc ba mẹ cô đó ".- Một câu hâm doạ chỉ giành cho trẻ em.
- " Đừng mà... Tôi cho anh vào, đừng có méc ".- Cô mếu máo.
- " Vậy có ngoan hơn không ".- Anh vui vẻ lấy tay xoa đầu cô vỗ về và xem cô như con nít lên ba.
- " Đừng có xoa nữa, tóc tôi rối rồi ".
- " Vậy à... Hi hi, vào nhà thôi ".
Huy đi dẹp xe rồi bước vào nhà.
- " Huy tới chơi đó hả con? ".- Có giọng nói, là giọng nói của ông Triệu, bên cạnh còn có bà Trương nữa.
- " Dạ con chào hai bác con mới tới ".- Anh cúi đầu lễ phép.
- " Ừ ".- Ông cười cười đáp rồi quay qua Vy.- " Dẫn Huy lên phòng chơi đi con ".
- " Vâng ".
Như lần trước cô vẫn dẫn anh lên phòng của mình để " tám " chuyện. Anh và cô nói chuyện với nhau cũng tương đối rất hợp, chỉ là cãi lộn hơi nhiều xíu thôi. Cứ thế đó, hai người cứ nói chuyểnoon rã, hết tám cái này rồi tám cái kia, hết tám cái kia thì tới tám cái nọ...
Thoắt cái kim đồng hồ đã chỉ qua số thứ mười hai, con số này ý chỉ đã tới lúc Mặt Trời đã nhô cao.
- " Ê Huy ơi!! ".- Vy ríu rít kêu.
- " Gì vậy? ".
- " Tôi nghĩ nên dừng cuộc trò chuyện này ngay tại đây ".
- " Sao phải dừng? ".- Lại một câu hỏi nữa mà anh đặt ra.
- " Tôi đói lắm rồi, không còn sức nữa đâu, không nói chuyện nổi nữa ".- Vy than nhìn mà thấy tội.
- " Đói thì xuống nhà cô mà ăn ".- Anh đề đặt ra một ý kiến khá hay.
- " Không được đâu, giờ này ở dưới làm gì có đồ ăn mà ăn ".
- " Chứ thường ngày vào giờ này cô ăn gì? ".
- " Thì mấy giờ này tôi ăn cơm ".
- " Vậy thì xuống ăn đi ".
- " Không được đâu... huhu ".- Cô kéo dài câu nói, khóc không ra nước mắt.
- " Nảy giờ cô đang nói gì vậy? Tôi chả hiểu gì hết, cô giải thích lại từ đầu cho tôi nghe xem ".
- " Thì là mấy giờ này ba mẹ tôi đến công ty làm hết rồi, với lại tôi không biết nấu ăn ".
- " Trời! Có vậy sao nảy giờ không nói, mấy người giúp việc nhà cô đâu? Kêu họ làm đi ".
- " Họ mới xin phép nghĩ việc vài bửa hồi chiều hôm qua rồi ".
- " Ồ!! Vậy để tôi nấu cho cô ăn ".
- " Anh biết nấu ăn không mà đòi? ".- Vy hỏi Vy với khuôn mặt ngơ ngơ ngáo ngáo.
- " Tất nhiên là biết ".
Không để cô nói thêm câu nào nữa, anh nhanh chân đi xuống bếp để làm bửa trưa. Anh mở tủ lạnh lấy những thứ cần thiết ra rồi đem đi rửa, rửa sạch sẽ rồi lại chặt chặt, cắt cắt, tiếp theo nữa nào bỏ lên chảo xào xào rồi lại nấu nấu.
• 15 phút sau •
Cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi, đó là món mì xào thịt bò, đặt mọi thứ lên bàn xong xui, nhìn qua cô thì lại vẫn thấy cô còn đứng hình ở đối diện bàn ăn, chắc là vì shock. Anh liền kéo ghế ra và mời Vy ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống nốt.
- " Có chắc là ăn được không? ".- Cô nhìn anh với ánh mắt ái ngại hỏi.
- " Cô hỏi lạ, dĩ nhiên là ăn được, tôi chắc chắn 99,9% thức ăn tôi làm không có độc ".- Anh nói giọng chắc nịch.
- " Vậy còn 0,01% còn lại đâu? ".
- " Vì 0,01% còn lại là có độc ".
- " Vậy mà cũng nói được hả? ".
- " Giỡn xíu thôi, ăn đi ".
Vy nghe Huy nói vậy nhưng vẫn quyết không chịu cầm đũa lên ăn, anh thấy cô không ăn chứ, nhưng vẫn mặc kệ, không ăn thì chết, chỉ có vậy thôi, ai biểu cô thích rước hoạ vào thân làm chi, Huy cầm đũa lên mặt tỉnh bơ ăn lia lịa. Nhìn anh ăn nhanh như thế chắc hẵng anh cũng đang đói, nhưng mà nói thiệt, nhìn anh ăn ngon vậy cô chịu không nổi, cái bụng nảy giờ nó cứ biểu tình hoài à. Vy bắt đầu cầm đũa, gâp thử một miếng để ăn.
" TRỜI ƠI !!! NGON QUÁ ĐI !! ".- Cô gào thét trong tâm trí vì lần đầu tiên được ăn món ngon như thế này. Cứ thế, cô không cần quan tâmđến dáng vẻ thục nữ bên ngoài của mình nữa, cứ gấp lấy gấp đê ăn lia lịa. Anh nhìn cô ăn nhanh vậy chắc là đang rất thích đây.
Khi ăn hết, Huy là người đảm trách nhiệm rửa chén, còn Vy thì... ngồi ăn bánh xem phim hoạt hình " Tom and Jerry " mà cười ha hả => mém lọt ghế.
Rửa chén xong thì cô lại thấy anh vột vả đi ra ngoài, cô hỏi:
- " Đi đâu vậy? ".
- " Tôi có việc tí ".
Tính tò mò trong người cô lại trổi dậy, tắt ti vi, khoá cửa nhà cẩn thận rồi bắt xe taxi.
- " Bác ơi! Làm ơn đuổi theo chiếc xe phía trước cho cháu đi ạ! ".
- " Được rồi ".
Rượt theo anh nảy giờ cũng đã tốn 30 phút rồi. Cuối cùng chiếc xe của anh cũng dừng lại, dừng ngay tại sân bay. Vy trả tiền taxi rồi lại vột vã dí theo anh. Anh dừng, cô cũng dừng theo, anh đi, cô cũng đi theo, và anh chạy, cô cũng chạy theo anh cho tới cùng. Cuối cùng anh cũng đã dừng hẵng.
" Phù... may quá ! Cuối cũng cũng đã chấm dứt trò chơi mèo vờn chuột tại đây rồi ".- Vy nghĩ.
Và điều đầu tiên cô thấy chính là......... Huy đang ôm một cô gái khá xinh xắn, đáng yêu hơn cô rất nhiều. Bỗng dưng cô lại thấy nhói nơi vùng ngực, lấy tay bóp chặt nơi ấy, bóp chặt tới nổi mà giồng như cô đang muốn bóp trái tim của mình tan nát ra luôn vậy.
" Khó thở quá! Chắc mình chết ".
Cô càng lúc càng bóp chặt trái tim mình ở nơi vùng ngực hơn, muốn cho cô tim mình không nhói như thế này, đau đến nổi mà cô cảm thấy như mình đang bị 1000 cây kim đâm thũng vào vậy, càng lúc càng cảm thấy nhói hơi, rốt cuộc đây là cảm giác gì đây? Thế là cô cũng không chịu nổi nữa, trở vào trạng thái hôn mê.
Anh và cô gái kia đang ôm nhau thấm thiết thì lại thấy rất nhiều người bao quanh lại một chỗ. Thấy lạ, anh cũng chen vào xem mặc dù anh không phải là người dễ tò mò, lí do mà anh quyết tâm chen vào chính là nảy giờ anh đang có dự cảm không lành một chút nào. Ố ô... Đập vào mắt anh là cô đang xỉu trèo queo ở giữa đám đông.
* Nhân vật mới *
_Trương Hoàng Linh ( cô gái ôm Huy ): 16t, em họ của Huy, khá xinh xắn, da trắng tự nhiên, môi hoa anh đào chúm chím, đúng là tuyệt vời hơn cả tuyệt vời, đáng yêu, đễ giao tiếp, không phân biệt giàu nghèo, thích đi shopping nhất ( cái mà cô ghét nhất ), vì muốn anh mình sau này có được người vợ thật đảm đang nên bảo quản kĩ lắm, học trường Star.
Anh muốn thót tim ra ngoài khi thấy cô nằm đó, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
< Bệnh Viện >
Anh cứ đi tới đi lui trước phòng khám, đứng ngồi không yên cũng làm luyên luỵ tới đứa em.
- " Anh ngồi xuống đi, cứ đi qua đi lại hoài, chóng cả mặt ".- Linh cáu.
Huy nghe lời Linh ngồi xuống, nhưng chưa được 10s thì lại đứng lên tiếp tục đi qua đi lại. Linh cũng bó tay với người anh trai này luôn, hẵng là người con gái đó rất quan trọng đối với anh nhỉ.
... Cạch ...
- " Bác sĩ... Bác sĩ.... Cô ấy ra sao rồi bác sĩ? Co bị gì nặng lắm không? Có cần phải đi phẩu thuật không? ".- Ông bác sĩ già vừa mới mở cửa bước ra thì anh lại hỏi tới tấp.
- " Anh thôi đi, hỏi từ từ để ông ấy còn trả lời ".- Cô lắc đầu chào thua.
- " Thưa chủ tịch, cô ấy khống sao đâu ạ! Chỉ là bị shock nên mới dẫn đến tình trạng ngất xỉu ".- Ông bác sĩ lên tiếng giải thích.
- " À... Vây à... Cám ơn ông ".- Huy thở phào nhẹ nhõm nói.
Ông bác sĩ cúi đầu chào rồi bước đi.
( hết chương 7 )
Xin lỗi mấy bạn vì mình đã thất hứa * cúi đầu *, để bù đắp lỗi sai này, mình sẽ ra 3 chap đề có tóm tắt chương sau nhé!
~ Tóm tắt chương sau ~
Chap sau cô sẽ chuyển nhà và bắt đầu đi học lại vì đã hết buổi nghỉ hè. Vậy khi cô và anh ở chung cùng nhà thì sẽ có chuyện rắc rối gì xảy ra không? Còn khi cô đi học nữa, cô có mang phiền toái gì đến bạn cùng lớp và tất cả mọt người trong trường này không? Đón xem chương sau nhé!
. 6h30 sáng ngày hôm sau
Hôm nay, Vy thức dậy từ rất sớm vì hôm nay là ngày cô phải chuyển nhà mà. Vy đang rất là lo lắng, rất rất là lo lắng bởi hôm nay cũng chính là ngày cô phải rời xa căn nhà yêu quý này, cái căn nhà mà cô phải sống biết bao nhiêu năm trời mà bây giờ phải xa cách, có ai chịu nổi được như vậy không?
... King... Kong... King.... Kong...
Đang suy nghĩ mơng mang thì lại nghe tiếng réo rắc của cái chuông trước cửa nhà, tiếng chuông cũng khá lớn nên làm cô suýt nữa là rớt tim ra ngoài. Từ giật mình chuyển sang tức giận bởi cũng vì cái tiếng điên rồ đó đã làm cắt đứt mất suy nghĩ đẹp đẽ của cô đang suy nghĩ từ lúc còn bé, lúc mà ba mẹ cô chưa bỏ cô mà ra đi.
Dậm chân ầm ầm lên nền gạch bông sặc sỡ vừa la hét um sùm trời đất.
- " MỚI SÁNG SỚM MÀ SAO ĐỨA NÀO DÁM ĐI PHÁ NHÀ BÀ... ".
Tiếng chuông vẫn tiếp tục phát ra âm thanh khủng khiếp làm cho Vy càng lúc càng nổi cơn khùng, mà nói thật cái người bấm chuông cũng ác ghê, bấm sao mà cái chuông đó chuẩn bị hỏng luôn chứ, đúng là phá của ( 2 ông bà kia còn say mê ngủ nên không hay biết gì ).
... King... Kong... King... Kong...
Vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nảy giờ khuôn mặt của Vy thay đổi rất nhiều màu, từ trắng sang đỏ, từ đỏ đến xanh, từ xanh qua tím, nói chung bây giờ khuôn mặt của cô rất ư là tệ.
- " ĐỪNG BẤM NỮA, DỪNG TAY LẠI NGAY CHO BÀ, KHÔNG DỪNG BÀ CHẶT ĐEM ĐI HẦM... ".- càng lúc volume của cô càng to hơn, đủ để chuẩn bị thũng màng nhĩ.
Cuối cùng tiếng chuông cũng đã dứt và người đang đứng trước mặt của Vy là... " Vũ Quốc Huy "
- " Bấm nảy giờ mà tới giờ mới chịu ra hả? ".- chất giọng lạnh lùng phát ra từ miệng anh.
- " Tôi còn tưởng ai sáng sớm lại đi phá nhà người ta, ai nhè lại là anh ".- cô hơi run khi lần đầu tiên anh lại nói chuyện không hề có cảm xúc với cô như thế.
- " Ừ ".- một cái " ừ " nhẹ nhàng.
- " Vậy anh qua đây làm gì, kiếm người, đi dạo hay đi qua nhà ăn trộm đồ quý của gia đình tôi ".
- " Cô suy diễn lố rồi ".- Lại lạnh lùng.
- " Chứ sao? ".
- " Rủ cô đi ăn sáng thôi ".
- " Tôi không đói ".- Vy trả lời giọng ỉu xìu nhìn mà thấy thương.
Không phải là cô cảm thấy không đói mà chỉ là cô đang rới tâm trạng, rớt nặng nề.
Vy vừa dứt câu thì ánh mắt của anh trở nên sắc bén hơn, không cảm xúc, không nói không rằng, anh đẩy cô lên xe phóng ào đi mất dạng.
* Trên xe *
- " Tôi đã nói là không ăn mà còn đem tôi lên đây làm cái quái gì? ".- Vy cáu gắt.
- " Tôi thích ".
- " Thôi mà, làm ơn cho tôi xuống xe đi, nha, nha, nha ".
- " Không ".- Lại một câu nói nữa cọc lốc.
- " Anh không cho là tôi tự mở cửa nhảy xuống đó ".- Vy hâm doạ một cách mang rợ.
- " Khoá rồi ".
Vừa nghe Huy nói thì mặt Vy đơ luôn, cô nghĩ: " chưa cưới mà đã làm cái thái độ đó với mình, không biết sau này cưới rồi anh ta có hành hạ mình cho tới chết không ta? Mình chắc chắn là kiếp trước anh ta làm « ác quỷ dracula » nên giờ mới ác như vầy, mà cũng tệ thật, kiếp trước của mình là gì mà sao kiếp này toàn gặp truyện xui xẻo không vậy nè ".
- " Cô đang nghĩ gì? ".- Huy thấy khuôn mặt của Vy biến đổi rất nhiều màu, chắc lại suy diễn gì lung tung ở trong đầu đây mà.
- " ... ".- Không nói, chắc còn đang mơ mộng.
- " Vy... ".
- " ... ".
- " TRIỆU LỤC VY, CÔ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG ? ".- anh hơi bực khi cô dám xem lời nói của mình như gió thoảng mây bay mãi.
- " Aaaa... hả? Anh vừa nói gì? ".-Cô hơi giật mình khi nghe giọng " quỷ tha ma " của ai kia, nhưng mà cũng hơi bực mình vì lúc nào cũng bị cắt ngang suy nghĩ.
- " Thôi... không có gì? ".
- " HẢ? Bộ anh rảnh lắm ư? ".
- " Cô im lặng cho tôi lái xe đi ".
- " ... ".
< 10 phút sau >
- " Tới nơi rồi, cô xuống đi ".- Đã tới nhà hàng nảy giờ mà thấy cô chẳng chịu xuống xe nên anh lên tiếng nhắc nhở.
- " Ủa, nhanh vậy ".- Cô trả lời ngây ngô như người ngoài hành tinh từ sao hoả mới rớt xuống mà không hay biết chuyện gì, kèm theo lời nói của cô cũng chính là hành động đi xuống xe.
- " Ừ ".
- " Ế mà khoan đã... ".- Chuẩn bị khởi động xe chạy thì lại bị giọng nói của Vy cản đường.
- " Sao? ".- Huy dừng lại hỏi.
- " À... Anh nhớ là gửi lẹ lẹ nha, đừng có cho tôi chờ giống hôm bửa ".
- " Hôm bửa cô có chờ bao nhiêu đâu mà lâu ".
- " Đối với tôi nhiêu đó là lâu rồi, thời gian là vàng báu nhá, không được phí vào những việc vô bổ đâu ".- Vy cười híp mắt đáp.
- " Đúng là “ heo ” mà ".- Huy trêu đùa.
- " Tôi heo kệ tôi chứ, anh lo vào gửi xe đi kìa, nhớ nhanh nhanh nha ".
- " Biết... không cần cô nói ".
Dứt câu, anh liền mở ga chạy ù vào trong. Thời gian thấm thoát trôi qua mới đây đã được 4'56s.
- " Xong rồi ".- Sợ cô chờ lâu nên anh đã chạy thật nhanh vào bên trong, cũng may hôm nay vắng hơn lần trước, nếu đông chắc anh lại phải nghe cô giáo huấn quá.
- " Nhanh hơn lần trước 2 phút, đúng là có tiến bộ ".- Vy khinh khỉnh nói.
- " Tất nhiên, tôi mà... mà sao thái độ của cô kì vậy ".
- " Hì hì... Có gì đâu ".
" Không có gì thì vào, còn đứng đấy làm gì? ".
- " Ờ quên ".
Cô bước vào nhà hàng, tiếp tục chọn ngay cái bàn cũ => cái bàn nằm trong góc khuất.
- " Cô ăn gì? ".- Anh cầm menu đưa qua cô.
- " Ăn gì cũng được, anh chọn đi ".- Cô tiếp tục đẩy menu về phía anh.
- " Vậy thì... đem cho tôi tất cả những món ngon nhất trong nhà hàng này đi ".- Huy quay sang cô nàng phục vụ cười mỉm kèm theo là nháy mắt đưa tình nữa làm cho cô nàng la hét trong đầu quá trời, đâu dám la ở ngoài, mất mặt chết, thế là cô nàng đó đứng hình chỉ vì lo ngắm trai đẹp.
- " Này chị ơiii... ".- Vy gằn giọng để cho cô gái hám trai này quay trở về hiện tại. Nhìn mà chướng cả mắt.
- " Hả?? Em gọi chị gì vậy cô bé? ".- Phục vụ giật mình lấp bấp nói.
- " Bộ nảy giờ anh ta nói mà chị không nghe gì hả? ".- Ánh mắt của Vy đang ngập lửa nhìn cái bà dám cả gan gọi nó là cô bé.
- " Không, chị chẳng nghe gì hết ".
- " GÌ? CHỊ ĐANG NÓI GIỠN VỚI TÔI ĐÓ HẢ? HAY NẢY GIỜ LO NGẮM TRAI HẢ??? ".- Cô tức điên hét hết volume mà trong người cô đã tích tụ sẵn.
- " Ơ... Đâu... Đâu... c..ó ".- Ngại chín cả mặt vì bị nói trúng tim đen cộng thêm cả trăm người khách đang nhìn qua bàn này, xấu hổ quá nên ả ta chạy thật nhanh vào bên trong.
- " Sao hét dữ vậy, cùng lắm đọc lại cho cô ta ghi thôi ".
- " Tôi thích... Được không.. ".
- " Đang ghen đó hả cô nương? ".
- " Anh.. Anh.. Nói ai.. Đang.. Ghen chứ? ".
- " Nói ai thì người đó tự biết, không nhắc lại, giờ đi về ".
- " Xí... Về thì về ".
...
Hai người cùng nhau đi lấy xe rồi về nhà cô.
- " Bái bai, anh về đi rồi chiều qua đón tôi nha ".- Vy vẫy tay chào.
- " Ai nói bây giờ tôi về ".
- " Anh không về chứ anh đi đâu? ".- Cô thắc mắc hỏi.
- " Ở lại nhà cô cho tới chiều rồi rước cô đi luôn ".- Anh đáp mặt tỉnh bơ.
- " ANH GIỠN VỚI TÔI Á ? ".
- " Đâu có, mà nếu cô không cho tôi vào thì tôi đi méc ba mẹ cô đó ".- Một câu hâm doạ chỉ giành cho trẻ em.
- " Đừng mà... Tôi cho anh vào, đừng có méc ".- Cô mếu máo.
- " Vậy có ngoan hơn không ".- Anh vui vẻ lấy tay xoa đầu cô vỗ về và xem cô như con nít lên ba.
- " Đừng có xoa nữa, tóc tôi rối rồi ".
- " Vậy à... Hi hi, vào nhà thôi ".
Huy đi dẹp xe rồi bước vào nhà.
- " Huy tới chơi đó hả con? ".- Có giọng nói, là giọng nói của ông Triệu, bên cạnh còn có bà Trương nữa.
- " Dạ con chào hai bác con mới tới ".- Anh cúi đầu lễ phép.
- " Ừ ".- Ông cười cười đáp rồi quay qua Vy.- " Dẫn Huy lên phòng chơi đi con ".
- " Vâng ".
Như lần trước cô vẫn dẫn anh lên phòng của mình để " tám " chuyện. Anh và cô nói chuyện với nhau cũng tương đối rất hợp, chỉ là cãi lộn hơi nhiều xíu thôi. Cứ thế đó, hai người cứ nói chuyểnoon rã, hết tám cái này rồi tám cái kia, hết tám cái kia thì tới tám cái nọ...
Thoắt cái kim đồng hồ đã chỉ qua số thứ mười hai, con số này ý chỉ đã tới lúc Mặt Trời đã nhô cao.
- " Ê Huy ơi!! ".- Vy ríu rít kêu.
- " Gì vậy? ".
- " Tôi nghĩ nên dừng cuộc trò chuyện này ngay tại đây ".
- " Sao phải dừng? ".- Lại một câu hỏi nữa mà anh đặt ra.
- " Tôi đói lắm rồi, không còn sức nữa đâu, không nói chuyện nổi nữa ".- Vy than nhìn mà thấy tội.
- " Đói thì xuống nhà cô mà ăn ".- Anh đề đặt ra một ý kiến khá hay.
- " Không được đâu, giờ này ở dưới làm gì có đồ ăn mà ăn ".
- " Chứ thường ngày vào giờ này cô ăn gì? ".
- " Thì mấy giờ này tôi ăn cơm ".
- " Vậy thì xuống ăn đi ".
- " Không được đâu... huhu ".- Cô kéo dài câu nói, khóc không ra nước mắt.
- " Nảy giờ cô đang nói gì vậy? Tôi chả hiểu gì hết, cô giải thích lại từ đầu cho tôi nghe xem ".
- " Thì là mấy giờ này ba mẹ tôi đến công ty làm hết rồi, với lại tôi không biết nấu ăn ".
- " Trời! Có vậy sao nảy giờ không nói, mấy người giúp việc nhà cô đâu? Kêu họ làm đi ".
- " Họ mới xin phép nghĩ việc vài bửa hồi chiều hôm qua rồi ".
- " Ồ!! Vậy để tôi nấu cho cô ăn ".
- " Anh biết nấu ăn không mà đòi? ".- Vy hỏi Vy với khuôn mặt ngơ ngơ ngáo ngáo.
- " Tất nhiên là biết ".
Không để cô nói thêm câu nào nữa, anh nhanh chân đi xuống bếp để làm bửa trưa. Anh mở tủ lạnh lấy những thứ cần thiết ra rồi đem đi rửa, rửa sạch sẽ rồi lại chặt chặt, cắt cắt, tiếp theo nữa nào bỏ lên chảo xào xào rồi lại nấu nấu.
• 15 phút sau •
Cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi, đó là món mì xào thịt bò, đặt mọi thứ lên bàn xong xui, nhìn qua cô thì lại vẫn thấy cô còn đứng hình ở đối diện bàn ăn, chắc là vì shock. Anh liền kéo ghế ra và mời Vy ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống nốt.
- " Có chắc là ăn được không? ".- Cô nhìn anh với ánh mắt ái ngại hỏi.
- " Cô hỏi lạ, dĩ nhiên là ăn được, tôi chắc chắn 99,9% thức ăn tôi làm không có độc ".- Anh nói giọng chắc nịch.
- " Vậy còn 0,01% còn lại đâu? ".
- " Vì 0,01% còn lại là có độc ".
- " Vậy mà cũng nói được hả? ".
- " Giỡn xíu thôi, ăn đi ".
Vy nghe Huy nói vậy nhưng vẫn quyết không chịu cầm đũa lên ăn, anh thấy cô không ăn chứ, nhưng vẫn mặc kệ, không ăn thì chết, chỉ có vậy thôi, ai biểu cô thích rước hoạ vào thân làm chi, Huy cầm đũa lên mặt tỉnh bơ ăn lia lịa. Nhìn anh ăn nhanh như thế chắc hẵng anh cũng đang đói, nhưng mà nói thiệt, nhìn anh ăn ngon vậy cô chịu không nổi, cái bụng nảy giờ nó cứ biểu tình hoài à. Vy bắt đầu cầm đũa, gâp thử một miếng để ăn.
" TRỜI ƠI !!! NGON QUÁ ĐI !! ".- Cô gào thét trong tâm trí vì lần đầu tiên được ăn món ngon như thế này. Cứ thế, cô không cần quan tâmđến dáng vẻ thục nữ bên ngoài của mình nữa, cứ gấp lấy gấp đê ăn lia lịa. Anh nhìn cô ăn nhanh vậy chắc là đang rất thích đây.
Khi ăn hết, Huy là người đảm trách nhiệm rửa chén, còn Vy thì... ngồi ăn bánh xem phim hoạt hình " Tom and Jerry " mà cười ha hả => mém lọt ghế.
Rửa chén xong thì cô lại thấy anh vột vả đi ra ngoài, cô hỏi:
- " Đi đâu vậy? ".
- " Tôi có việc tí ".
Tính tò mò trong người cô lại trổi dậy, tắt ti vi, khoá cửa nhà cẩn thận rồi bắt xe taxi.
- " Bác ơi! Làm ơn đuổi theo chiếc xe phía trước cho cháu đi ạ! ".
- " Được rồi ".
Rượt theo anh nảy giờ cũng đã tốn 30 phút rồi. Cuối cùng chiếc xe của anh cũng dừng lại, dừng ngay tại sân bay. Vy trả tiền taxi rồi lại vột vã dí theo anh. Anh dừng, cô cũng dừng theo, anh đi, cô cũng đi theo, và anh chạy, cô cũng chạy theo anh cho tới cùng. Cuối cùng anh cũng đã dừng hẵng.
" Phù... may quá ! Cuối cũng cũng đã chấm dứt trò chơi mèo vờn chuột tại đây rồi ".- Vy nghĩ.
Và điều đầu tiên cô thấy chính là......... Huy đang ôm một cô gái khá xinh xắn, đáng yêu hơn cô rất nhiều. Bỗng dưng cô lại thấy nhói nơi vùng ngực, lấy tay bóp chặt nơi ấy, bóp chặt tới nổi mà giồng như cô đang muốn bóp trái tim của mình tan nát ra luôn vậy.
" Khó thở quá! Chắc mình chết ".
Cô càng lúc càng bóp chặt trái tim mình ở nơi vùng ngực hơn, muốn cho cô tim mình không nhói như thế này, đau đến nổi mà cô cảm thấy như mình đang bị 1000 cây kim đâm thũng vào vậy, càng lúc càng cảm thấy nhói hơi, rốt cuộc đây là cảm giác gì đây? Thế là cô cũng không chịu nổi nữa, trở vào trạng thái hôn mê.
Anh và cô gái kia đang ôm nhau thấm thiết thì lại thấy rất nhiều người bao quanh lại một chỗ. Thấy lạ, anh cũng chen vào xem mặc dù anh không phải là người dễ tò mò, lí do mà anh quyết tâm chen vào chính là nảy giờ anh đang có dự cảm không lành một chút nào. Ố ô... Đập vào mắt anh là cô đang xỉu trèo queo ở giữa đám đông.
* Nhân vật mới *
_Trương Hoàng Linh ( cô gái ôm Huy ): 16t, em họ của Huy, khá xinh xắn, da trắng tự nhiên, môi hoa anh đào chúm chím, đúng là tuyệt vời hơn cả tuyệt vời, đáng yêu, đễ giao tiếp, không phân biệt giàu nghèo, thích đi shopping nhất ( cái mà cô ghét nhất ), vì muốn anh mình sau này có được người vợ thật đảm đang nên bảo quản kĩ lắm, học trường Star.
Anh muốn thót tim ra ngoài khi thấy cô nằm đó, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
< Bệnh Viện >
Anh cứ đi tới đi lui trước phòng khám, đứng ngồi không yên cũng làm luyên luỵ tới đứa em.
- " Anh ngồi xuống đi, cứ đi qua đi lại hoài, chóng cả mặt ".- Linh cáu.
Huy nghe lời Linh ngồi xuống, nhưng chưa được 10s thì lại đứng lên tiếp tục đi qua đi lại. Linh cũng bó tay với người anh trai này luôn, hẵng là người con gái đó rất quan trọng đối với anh nhỉ.
... Cạch ...
- " Bác sĩ... Bác sĩ.... Cô ấy ra sao rồi bác sĩ? Co bị gì nặng lắm không? Có cần phải đi phẩu thuật không? ".- Ông bác sĩ già vừa mới mở cửa bước ra thì anh lại hỏi tới tấp.
- " Anh thôi đi, hỏi từ từ để ông ấy còn trả lời ".- Cô lắc đầu chào thua.
- " Thưa chủ tịch, cô ấy khống sao đâu ạ! Chỉ là bị shock nên mới dẫn đến tình trạng ngất xỉu ".- Ông bác sĩ lên tiếng giải thích.
- " À... Vây à... Cám ơn ông ".- Huy thở phào nhẹ nhõm nói.
Ông bác sĩ cúi đầu chào rồi bước đi.
( hết chương 7 )
Xin lỗi mấy bạn vì mình đã thất hứa * cúi đầu *, để bù đắp lỗi sai này, mình sẽ ra 3 chap đề có tóm tắt chương sau nhé!
~ Tóm tắt chương sau ~
Chap sau cô sẽ chuyển nhà và bắt đầu đi học lại vì đã hết buổi nghỉ hè. Vậy khi cô và anh ở chung cùng nhà thì sẽ có chuyện rắc rối gì xảy ra không? Còn khi cô đi học nữa, cô có mang phiền toái gì đến bạn cùng lớp và tất cả mọt người trong trường này không? Đón xem chương sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.