Chương 40
JuneHoang98
23/04/2017
Tiếng nức nở bỗng chốc dừng lại, Linh Đan ngước khuôn mặt chưa khô nước mắt rưng rưng nhìn anh. Mạnh Quân cười dịu dàng:
-Sao không hỏi anh có đi hay không? Tự mình suy diễn lung tung rồi lại khóc bù lu bù loa cả lên, khiến anh cũng đau cả ruột.
Linh Đan hai mắt mở to, bên trong giống như có tia sáng mạnh mẽ lưu chuyển.
Nói vậy tức là anh có thể sẽ không đi, vẫn còn hi vọng phải không?
-Hôm nay anh cũng vừa mới biết tin thôi nên chưa kịp báo cho em. Em nghe được từ ai thế?
-Tổng giám đốc của anh.
-Vương Đạt?-Mạnh Quân nhíu mày.-Sao em lại gặp tên đó?
-Buổi trưa em đi siêu thị với Hà My thì đụng phải anh ta. Anh ta cho em biết chuyện này, cũng nói rằng cơ hội này rất quan trọng.
Mạnh Quân bỗng lâm vào trầm tư. Linh Đan không thấy anh nói gì liền có chút hoảng loạn, sợ anh lại đổi ý.
-Anh thật sự muốn đi hả?-cô nhỏ giọng hỏi.
Anh khôi phục tinh thần, nghe vậy cười cười:
-Nếu anh muốn thì sao? Em có cho anh đi không?
Cô cúi đầu, khuôn mặt khuất trong bóng tối không thấy rõ biểu tình, im lặng một hồi mới lên tiếng, giọng như bị đè nén:
-Anh muốn đi thì đi thôi. Em làm thế nào cản được?
Mạnh Quân ghé vào tai cô thì thầm:
-Sao không thử giữ anh lại? Em có quyền mà.
Cô nhìn anh lắc đầu.
-Em nỡ để anh đi à? Thật nhẫn tâm.-Mạnh Quân làm bộ thở dài.
-Nhưng chẳng phải cơ hội này rất hiếm sao? Anh không thể không đi được. Em không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của anh.
-Haizz. Em thật ngốc...-Mạnh Quân ôm chặt lấy cô-Đối với anh em quan trọng hơn công việc nhiều lắm. Anh không nỡ để em một mình. Huống chi, anh vốn cũng không có ý định ra nước ngoài.
-Nhưng lúc tối em nghe anh gọi điện thoại, anh nói ngày mai sẽ bay mà.
-Đúng là anh nói như vậy...Nhưng nó không liên quan gì đến chuyện ở công ty hết. Cái này chỉ là chút chuyện riêng thôi. Đi chừng hai, ba ngày sẽ về.
Linh Đan bất ngờ:
-Anh không gạt em chứ? Thật sự chỉ đi hai, ba ngày thôi?
Anh mỉm cười:
-Sẽ không gạt em. Yên tâm đi. Nếu em không muốn thì anh không đi nữa. Nhờ người khác là được.
Cô lau nước mắt, ngại ngùng đáp:
-Không cần. Anh cứ lo việc của mình đi.
-Hết buồn rồi phải không? Bây giờ ngủ được chưa?
Cô vội vàng đứng dậy:
-Được... được rồi. Anh mau ngủ đi, em về phòng đây.
Linh Đan còn chưa đặt chân được xuống giường thì đã bị kéo lại, ngã vào lòng của người nào đó. Mạnh Quân vuốt ve môi cô, nở nụ cười xấu xa:
-Sao trốn nhanh vậy hả? Bộ sợ bị anh ăn à?
Linh Đan đỏ mặt lắc đầu. Mạnh Quân liếc đồng hồ thấy đã trễ, cũng không đùa cô nữa, vỗ vỗ nửa bên giường bảo:
-Cứ ngủ ở đây đi. Có phải mới lần đầu đâu, còn ngại gì chứ.
Linh Đan ngoan ngoãn chui vào trong chăn, đợi Mạnh Quân nằm xuống bên cạnh, cô liền rúc lại gần.
-Anh thật sự không muốn sang Anh sao? Có phải tại em không? Nếu vậy...
Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói:
-Không phải đâu, nhóc con. Em không cần phải thấy áy náy gì cả. Không đi là vì anh đã có kế hoạch riêng của mình rồi.
-Kế hoạch?
-Khoan nói chuyện này. Dạo này em với tên Vương Đạt đó hay gặp mặt lắm hả? Hôm qua hắn còn đưa em đi ăn nữa chứ?
Linh Đan "a" một tiếng, xoay người nhìn anh:
-Em cũng định kể với anh mà quên mất. Ngày hôm qua đột nhiên Giám đốc của anh bảo anh ta thích em, muốn theo đuổi em.
Giọng Mạnh Quân có vẻ giận dữ:
-Cái gì? Hắn dám nói vậy à? Rồi em trả lời thế nào?
-Em có khuyên anh Vương vài câu. Nhưng mà hình như không có tác dụng lắm thì phải. Anh ta cứ bắt em phải cho anh ta một cơ hội. Cũng may là anh tới kịp lúc, chứ không em cũng chẳng biết nên làm gì nữa.
Mạnh Quân nhếch mép cười:
-Lần sau hắn lại tìm em thì cứ mặc kệ đi. Không cần phải để ý đến hắn.
-Làm vậy sao được?-cô thở dài, lắc đầu-Dù gì thì anh Vương cũng là Tổng Giám đốc của anh mà. Nếu em đắc tội với người ta có khi sẽ liên lụy đến công việc của anh.
-Hắn làm sếp của anh cũng chẳng được bao lâu nữa.Em không phải lo.-Mạnh Quân an ủi.
Phản ứng đầu tiên của Linh Đan là:
-Anh ta sắp bị giáng chức rồi?
-Không phải. Anh đã nộp đơn xin nghỉ việc.-Mạnh Quân kiêu ngạo trả lời
-.....-cô vừa mới nghe gì thế này?
Anh lại không để ý tới vẻ mặt hoảng hốt của cô, tiếp tục tự mãn:
-Không biết khuôn mặt hắn lúc nhìn thấy từ đơn xin nghỉ việc đó sẽ như thế nào nhỉ? Chắc đặc sắc lắm đây. Nếu rời khỏi công ty, sau này hắn không thể tìm cớ để gây khó dễ cho anh nữa.
Người nào đó xoa xoa cằm, có chút đắc ý nghĩ: Khó khăn lắm hắn mới lên được chức Tổng Giám đốc, tưởng đã có thể trấn áp được mình rồi, ai ngờ giờ mình lại chạy mất, chắc hắn sẽ bị nghẹn tới mức nội thương đi.
-Anh xin nghỉ việc rồi hả? Tại sao thế?-Linh Đan chợt bật dậy, nắm tay anh-Có phải do việc anh Vương thích em không? Đừng mà, anh ta chỉ nói đùa thôi chứ không làm gì đâu. Em cũng sẽ không dễ dàng bị người khác quyến rũ. Anh tiếp tục làm việc đi.
Mạnh Quân dở khóc dở cười, búng lên trán cô một cái thật mạnh:
-Em tự kỷ hả? Anh không phải trẻ con, lẽ nào lại làm mấy chuyện tùy hứng không biết suy nghĩ như vậy. Dĩ nhiên là anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định.
-Thật sao? Không phải tại em? Vậy vì cớ gì mà nghỉ việc?
Anh dựa sát vào cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần bí ẩn:
-Anh chuẩn bị làm ông chủ.
Ông chủ? Linh Đan mở to mắt kinh ngạc. Thế nghĩa là sao? Mạnh Quân muốn mở cửa hàng?
-Bất ngờ lắm đúng không? Kì thật chuyện này anh đã nghĩ đến từ khi còn đang đi học. Nhưng lúc đó vẫn chưa có cơ hội, cũng như chưa có vốn. Anh thấy bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.
-Anh tính làm gì?-Linh Đan tò mò hỏi, trong đầu lại nghĩ tới mấy cửa hàng bán thiết bị điện tử,máy tính hay phần mềm linh tinh gì đó. Làm chủ chắc là vậy nhỉ?
-Anh định mở một công ty.
-......- Này cũng quá oách rồi. Linh Đan phút chốc sợ ngây người. Sao chồng cô mới sau vài giây đã biến đổi thành một nhân vật lợi hại thế kia?
Người nào đó lúc này lại cố tình ngáp một cái, bảo:
-Buồn ngủ quá. Có gì mai hãy nói. Chúng ta đi ngủ trước.
Sau đó liền lôi kéo vợ yêu nằm xuống, xem như gối ôm mà quấn chặt lấy.
Linh Đan trợn mắt nhìn anh một lúc. Thấy Mạnh Quân có vẻ thật sự mệt mỏi nên cô không làm phiền nữa, ở trong ngực anh tìm tư thế thoải mái đi vào giấc ngủ.
********************
Mạnh Quân lặng lẽ ra khỏi phòng. Linh Đan còn đang ngủ say sưa trên giường, không có dấu hiệu sẽ tỉnh. Vốn định đợi cô thức giấc, hai người mặt đối mặt cho nhau một cái hôn chào buổi sáng nồng nhiệt, kết quả nằm chờ cả tiếng rồi cô nhóc vô tâm này vẫn không chịu dậy. Xoa xoa cái bụng đang lên tiếng kháng nghị, vì đảm bảo dạ dày khỏe mạnh nên Mạnh Quân quyết định xuống bếp tìm cái ăn trước, sẵn tiện để khi vợ mình rời giường có thể hưởng thụ bữa sáng nóng hổi.
Anh kì thật không biết nấu ăn, cũng rất ít khi nào vào bếp, ngẫu nhiên chỉ nấu gói mì lấp bụng. Lúc trước ở nhà có mẹ lo cơm, sau khi kết hôn thì có vợ chăm sóc, cho nên tới bây giờ Mạnh Quân vẫn không biết làm gì. Hiển nhiên là cuộc sống quá sung sướng.
Anh lần lượt nhìn qua các nguyên liệu có sẵn. Buổi sáng hai người thường không ăn cơm mà Linh Đan sẽ nấu cháo, miến, hủ tiếu,... hoặc đơn giản ăn sandwich, nếu không kịp chuẩn bị sẽ mua thức ăn từ bên ngoài về.
Mạnh Quân xem một lát, chợt nhớ ra ngày hôm qua ba mẹ cho một ít thức ăn mang về. Hâm nóng chắc là ổn. Dù sao anh cũng không nghĩ mình có thể nấu ra thứ gì ăn được.
Vì vậy khi Linh Đan vào bếp liền thấy một bàn thức ăn đặc sắc tỏa hương thơm lừng, cùng với Mạnh Quân mặc cái tạp dề màu hồng hình em mèo Kitty, trong tay anh còn đang bưng một tô canh thật lớn.
Hình ảnh này cũng quá kích thích đi. Linh Đan thầm nghĩ: Hóa ra người đàn ông lúc nấu nướng có thể đẹp trai đến vậy.
-Em thức rồi hả? Mau rửa mặt rồi ra ăn này.
Linh Đan mặt đỏ lên, vội vã chui vào phòng tắm. Không hiểu sao hiện tại nhớ tới chuyện hôm qua cô lại thấy hơi xấu hổ.
....................
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, tuy không ai nói với ai lời nào nhưng không khí vẫn rất hài hòa. Hơn nữa xung quanh giống như còn có bong bóng màu hồng lượn lờ. Mạnh Quân thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Linh Đan, hứng thú nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô, sau đó lại trêu vài câu.
Cơm nước xong xuôi hai vợ chống đến phòng khách xem ti vi. Mạnh Quân chủ động lên tiếng :
-Thời đại học anh có hai tên bạn rất thân, xem như là anh em chung chí hướng. Bọn anh từng hẹn nhau sau này sẽ cùng gây dựng sự nghiệp. Nhưng thực tế luôn phũ phàng. Khi ra trường tiền không có, kinh nghiệm cũng chỉ là con số không, hơn nữa một người thì đã đi du học, nên chuyện vẫn gác lại tới bây giờ.
-Bạn anh có phải người anh hẹn gặp hôm qua không?-Linh Đan bỗng nhớ tới.
-Đúng vậy.-Mạnh Quân gật đầu-Gần đây tên kia đi du học về rồi, nên bọn anh tính sẽ hợp tác. Nhưng mà đang bàn giữa chừng lại bị người nào đó gọi đi.-anh đùa giỡn nháy mắt với cô một cái-Cũng may những cái quan trọng đều đã giải quyết xong.
-Vài năm nay anh đã tích góp được số tiền kha khá, ba mẹ cũng đồng ý cho anh mượn một khoản vốn để làm ăn. Tuy không phải nhiều nhưng xem như vừa đủ đi. Khi mở công ty anh sẽ là cổ đông lớn nhất. Số cổ phần còn lại chia cho hai người kia.
Linh Đan chớp mắt, bộ dạng sùng bái nhìn anh, làm Mạnh Quân có hơi đắc ý.
-Có điều bọn anh còn thiếu một khoản vốn, hiện đang tìm cách kéo thêm người hợp tác. Do đó chiều nay anh mới phải bay qua Mĩ tìm đối phương để bàn bạc.
-Ra là vậy. Làm em cứ tưởng...-cô cười hì hì nói.
Mạnh Quân ôm cô thật chặt:
-Ừ. Cho nên em cứ yên tâm, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Nếu thuận lợi chắc chiều mai là xong, nếu xảy ra vấn đề thì cũng chỉ mất vài ngày thôi. Nói chung sẽ không quá lâu đâu.
-Em biết rồi.-Linh Đan dụi đầu vào ngực Mạnh Quân làm nũng.
Anh không ngại tặng cô một nụ hôn để khen ngợi:
-Ngoan lắm.
********************
-...Là vậy đó. Anh Quân nói sẽ không đi. Há há há...-Linh Đan quyết định gọi cho Hà My để khoe khoang.-Làm hại cả ngày hôm qua tui ăn không ngon ngủ không yên....Nhưng mà giờ anh ấy lại bận rồi. Trưa nay tui đến nhà bà ăn ké nữa nha.
-Con lạy má. Đừng có sang đây. Con đang giảm cân mà má lại đem thêm một đống đồ ăn nữa thì làm sao con chịu nổi?-Hà My khóc lóc thảm thiết.
-Chẳng phải mấy thứ tui mua hôm qua còn chưa kịp ăn sao?-Linh Đan khó hiểu hỏi. Bấy nhiêu đó đã đủ, cần gì phải mang thêm chứ?
-Tui đói quá ngốn hết rồi.
-......-Rốt cuộc con nhỏ này đã nhịn đói bao lâu vậy?
Linh Đan cuối cùng vẫn là mò qua chỗ Hà My.
Đợi một lúc, chủ nhà mới lết thân thể tàn tạ ra mở cửa, thấy tay Linh Đan trống không mới lặng lẽ thở phào.
-Hôm nay nhìn bà đỡ thảm hơn nhiều đó. Chịu ăn uống đầy đủ rồi hả?
Hà My lòng đầy căm phẫn, dùng cặp mắt tóe lửa để "bày tỏ tình yêu thương"đối với bạn thân:
-Còn không phải tại bà?
Linh Đan vừa ngồi xuống ghế liền hỏi:
-Sáng giờ bà ăn gì chưa?
-Chưa.-Hà My ủ rũ trả lời-Chỉ mới uống ly nước trái cây.
-Bộ bà muốn dạ dày thủng luôn hả? Trong bếp không có gì khác sao? Mau, tui dẫn bà ra ngoài ăn.-cô hùng hổ nắm tay Hà My lôi đi.
-Không muốn. Tui đang giảm cân mà.-cô nhóc bám chặt lấy cửa hét.
-Đợi bà giảm cân xong thì mạng cũng toi rồi. Mau lên!
Hà My thành công bị tha vào quán hủ tiếu trong ngõ, mới đầu có hơi kháng cự nhưng ngồi xuống một cái là như hổ như báo ngốn liền ba tô, ngay cả chủ quán còn phải kinh ngạc liếc nhìn vài lần. Linh Đan ngại đến nỗi thật muốn tránh xa năm mét nói mình không hề quen biết con người này.
-Bà vì sao phải đày đọa bản thân thế này? Cứ để bình thường là được rồi. Tuy là mũm mĩm một chút nhưng vẫn dễ thương mà.-cô không nhịn được thở dài.
-Nhưng mà anh ấy chê tui.-Hà My lầm bầm.
-Ai?-Là tên nào dám chê bạn cô?
-Anh Kiệt. Ảnh nói tui mập như heo, nhìn là thấy ngứa mắt.
Sao có thể nói những lời khó nghe như vậy với một cô gái chứ? Đã thế con nhỏ này còn... Linh Đan giận muốn sôi gan:
-Bà ngốc à? Có nhất thiết phải vì tên khốn đó mà hành hạ mình không?
Hà My không dám hé răng nói gì, chỉ biết cắm đầu vào tô hủ tiếu.
-Bà quên anh ta ngay cho tui. Tui giới thiệu cho bà người khác.
Hà My nhìn cô khinh bỉ:
-Bà làm như bà quen biết với nhiều anh lắm vậy? Còn đòi giới thiệu cho tui?
Linh Đan hơi nghẹn một chút:
-Thì... thì tui nhờ anh Quân giới thiệu cho bà. Cũng thế thôi.
-......-Hễ cái lại đem chồng ra khoe trước mặt một đứa độc thân lâu năm, con nhỏ này thật đáng đánh mà.
-Nói chung tui cấm bà gặp mặt tên kia nữa. Từ giờ ăn uống đàng hoàng cho tui. Tui sẽ qua kiểm tra mỗi ngày đó.
Hà My im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài:
-Haizz. Tui cũng muốn quên lắm... Mà quên không được. Tại bà không nhớ thôi, thật ra ảnh chính là mối tình đầu của tui, là người tui thích lúc học cấp hai đó.
Linh Đan kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, cố gắng lục soát mớ trí nhớ lộn xộn của mình, bất chợt nhớ đến một người.
-Là anh ta sao?
Đổi lại là một cái gật đầu cùng câu trả lời bâng quơ:
-Đúng thế. Chính là anh ấy.
********************
-Sao không hỏi anh có đi hay không? Tự mình suy diễn lung tung rồi lại khóc bù lu bù loa cả lên, khiến anh cũng đau cả ruột.
Linh Đan hai mắt mở to, bên trong giống như có tia sáng mạnh mẽ lưu chuyển.
Nói vậy tức là anh có thể sẽ không đi, vẫn còn hi vọng phải không?
-Hôm nay anh cũng vừa mới biết tin thôi nên chưa kịp báo cho em. Em nghe được từ ai thế?
-Tổng giám đốc của anh.
-Vương Đạt?-Mạnh Quân nhíu mày.-Sao em lại gặp tên đó?
-Buổi trưa em đi siêu thị với Hà My thì đụng phải anh ta. Anh ta cho em biết chuyện này, cũng nói rằng cơ hội này rất quan trọng.
Mạnh Quân bỗng lâm vào trầm tư. Linh Đan không thấy anh nói gì liền có chút hoảng loạn, sợ anh lại đổi ý.
-Anh thật sự muốn đi hả?-cô nhỏ giọng hỏi.
Anh khôi phục tinh thần, nghe vậy cười cười:
-Nếu anh muốn thì sao? Em có cho anh đi không?
Cô cúi đầu, khuôn mặt khuất trong bóng tối không thấy rõ biểu tình, im lặng một hồi mới lên tiếng, giọng như bị đè nén:
-Anh muốn đi thì đi thôi. Em làm thế nào cản được?
Mạnh Quân ghé vào tai cô thì thầm:
-Sao không thử giữ anh lại? Em có quyền mà.
Cô nhìn anh lắc đầu.
-Em nỡ để anh đi à? Thật nhẫn tâm.-Mạnh Quân làm bộ thở dài.
-Nhưng chẳng phải cơ hội này rất hiếm sao? Anh không thể không đi được. Em không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của anh.
-Haizz. Em thật ngốc...-Mạnh Quân ôm chặt lấy cô-Đối với anh em quan trọng hơn công việc nhiều lắm. Anh không nỡ để em một mình. Huống chi, anh vốn cũng không có ý định ra nước ngoài.
-Nhưng lúc tối em nghe anh gọi điện thoại, anh nói ngày mai sẽ bay mà.
-Đúng là anh nói như vậy...Nhưng nó không liên quan gì đến chuyện ở công ty hết. Cái này chỉ là chút chuyện riêng thôi. Đi chừng hai, ba ngày sẽ về.
Linh Đan bất ngờ:
-Anh không gạt em chứ? Thật sự chỉ đi hai, ba ngày thôi?
Anh mỉm cười:
-Sẽ không gạt em. Yên tâm đi. Nếu em không muốn thì anh không đi nữa. Nhờ người khác là được.
Cô lau nước mắt, ngại ngùng đáp:
-Không cần. Anh cứ lo việc của mình đi.
-Hết buồn rồi phải không? Bây giờ ngủ được chưa?
Cô vội vàng đứng dậy:
-Được... được rồi. Anh mau ngủ đi, em về phòng đây.
Linh Đan còn chưa đặt chân được xuống giường thì đã bị kéo lại, ngã vào lòng của người nào đó. Mạnh Quân vuốt ve môi cô, nở nụ cười xấu xa:
-Sao trốn nhanh vậy hả? Bộ sợ bị anh ăn à?
Linh Đan đỏ mặt lắc đầu. Mạnh Quân liếc đồng hồ thấy đã trễ, cũng không đùa cô nữa, vỗ vỗ nửa bên giường bảo:
-Cứ ngủ ở đây đi. Có phải mới lần đầu đâu, còn ngại gì chứ.
Linh Đan ngoan ngoãn chui vào trong chăn, đợi Mạnh Quân nằm xuống bên cạnh, cô liền rúc lại gần.
-Anh thật sự không muốn sang Anh sao? Có phải tại em không? Nếu vậy...
Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói:
-Không phải đâu, nhóc con. Em không cần phải thấy áy náy gì cả. Không đi là vì anh đã có kế hoạch riêng của mình rồi.
-Kế hoạch?
-Khoan nói chuyện này. Dạo này em với tên Vương Đạt đó hay gặp mặt lắm hả? Hôm qua hắn còn đưa em đi ăn nữa chứ?
Linh Đan "a" một tiếng, xoay người nhìn anh:
-Em cũng định kể với anh mà quên mất. Ngày hôm qua đột nhiên Giám đốc của anh bảo anh ta thích em, muốn theo đuổi em.
Giọng Mạnh Quân có vẻ giận dữ:
-Cái gì? Hắn dám nói vậy à? Rồi em trả lời thế nào?
-Em có khuyên anh Vương vài câu. Nhưng mà hình như không có tác dụng lắm thì phải. Anh ta cứ bắt em phải cho anh ta một cơ hội. Cũng may là anh tới kịp lúc, chứ không em cũng chẳng biết nên làm gì nữa.
Mạnh Quân nhếch mép cười:
-Lần sau hắn lại tìm em thì cứ mặc kệ đi. Không cần phải để ý đến hắn.
-Làm vậy sao được?-cô thở dài, lắc đầu-Dù gì thì anh Vương cũng là Tổng Giám đốc của anh mà. Nếu em đắc tội với người ta có khi sẽ liên lụy đến công việc của anh.
-Hắn làm sếp của anh cũng chẳng được bao lâu nữa.Em không phải lo.-Mạnh Quân an ủi.
Phản ứng đầu tiên của Linh Đan là:
-Anh ta sắp bị giáng chức rồi?
-Không phải. Anh đã nộp đơn xin nghỉ việc.-Mạnh Quân kiêu ngạo trả lời
-.....-cô vừa mới nghe gì thế này?
Anh lại không để ý tới vẻ mặt hoảng hốt của cô, tiếp tục tự mãn:
-Không biết khuôn mặt hắn lúc nhìn thấy từ đơn xin nghỉ việc đó sẽ như thế nào nhỉ? Chắc đặc sắc lắm đây. Nếu rời khỏi công ty, sau này hắn không thể tìm cớ để gây khó dễ cho anh nữa.
Người nào đó xoa xoa cằm, có chút đắc ý nghĩ: Khó khăn lắm hắn mới lên được chức Tổng Giám đốc, tưởng đã có thể trấn áp được mình rồi, ai ngờ giờ mình lại chạy mất, chắc hắn sẽ bị nghẹn tới mức nội thương đi.
-Anh xin nghỉ việc rồi hả? Tại sao thế?-Linh Đan chợt bật dậy, nắm tay anh-Có phải do việc anh Vương thích em không? Đừng mà, anh ta chỉ nói đùa thôi chứ không làm gì đâu. Em cũng sẽ không dễ dàng bị người khác quyến rũ. Anh tiếp tục làm việc đi.
Mạnh Quân dở khóc dở cười, búng lên trán cô một cái thật mạnh:
-Em tự kỷ hả? Anh không phải trẻ con, lẽ nào lại làm mấy chuyện tùy hứng không biết suy nghĩ như vậy. Dĩ nhiên là anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định.
-Thật sao? Không phải tại em? Vậy vì cớ gì mà nghỉ việc?
Anh dựa sát vào cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần bí ẩn:
-Anh chuẩn bị làm ông chủ.
Ông chủ? Linh Đan mở to mắt kinh ngạc. Thế nghĩa là sao? Mạnh Quân muốn mở cửa hàng?
-Bất ngờ lắm đúng không? Kì thật chuyện này anh đã nghĩ đến từ khi còn đang đi học. Nhưng lúc đó vẫn chưa có cơ hội, cũng như chưa có vốn. Anh thấy bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.
-Anh tính làm gì?-Linh Đan tò mò hỏi, trong đầu lại nghĩ tới mấy cửa hàng bán thiết bị điện tử,máy tính hay phần mềm linh tinh gì đó. Làm chủ chắc là vậy nhỉ?
-Anh định mở một công ty.
-......- Này cũng quá oách rồi. Linh Đan phút chốc sợ ngây người. Sao chồng cô mới sau vài giây đã biến đổi thành một nhân vật lợi hại thế kia?
Người nào đó lúc này lại cố tình ngáp một cái, bảo:
-Buồn ngủ quá. Có gì mai hãy nói. Chúng ta đi ngủ trước.
Sau đó liền lôi kéo vợ yêu nằm xuống, xem như gối ôm mà quấn chặt lấy.
Linh Đan trợn mắt nhìn anh một lúc. Thấy Mạnh Quân có vẻ thật sự mệt mỏi nên cô không làm phiền nữa, ở trong ngực anh tìm tư thế thoải mái đi vào giấc ngủ.
********************
Mạnh Quân lặng lẽ ra khỏi phòng. Linh Đan còn đang ngủ say sưa trên giường, không có dấu hiệu sẽ tỉnh. Vốn định đợi cô thức giấc, hai người mặt đối mặt cho nhau một cái hôn chào buổi sáng nồng nhiệt, kết quả nằm chờ cả tiếng rồi cô nhóc vô tâm này vẫn không chịu dậy. Xoa xoa cái bụng đang lên tiếng kháng nghị, vì đảm bảo dạ dày khỏe mạnh nên Mạnh Quân quyết định xuống bếp tìm cái ăn trước, sẵn tiện để khi vợ mình rời giường có thể hưởng thụ bữa sáng nóng hổi.
Anh kì thật không biết nấu ăn, cũng rất ít khi nào vào bếp, ngẫu nhiên chỉ nấu gói mì lấp bụng. Lúc trước ở nhà có mẹ lo cơm, sau khi kết hôn thì có vợ chăm sóc, cho nên tới bây giờ Mạnh Quân vẫn không biết làm gì. Hiển nhiên là cuộc sống quá sung sướng.
Anh lần lượt nhìn qua các nguyên liệu có sẵn. Buổi sáng hai người thường không ăn cơm mà Linh Đan sẽ nấu cháo, miến, hủ tiếu,... hoặc đơn giản ăn sandwich, nếu không kịp chuẩn bị sẽ mua thức ăn từ bên ngoài về.
Mạnh Quân xem một lát, chợt nhớ ra ngày hôm qua ba mẹ cho một ít thức ăn mang về. Hâm nóng chắc là ổn. Dù sao anh cũng không nghĩ mình có thể nấu ra thứ gì ăn được.
Vì vậy khi Linh Đan vào bếp liền thấy một bàn thức ăn đặc sắc tỏa hương thơm lừng, cùng với Mạnh Quân mặc cái tạp dề màu hồng hình em mèo Kitty, trong tay anh còn đang bưng một tô canh thật lớn.
Hình ảnh này cũng quá kích thích đi. Linh Đan thầm nghĩ: Hóa ra người đàn ông lúc nấu nướng có thể đẹp trai đến vậy.
-Em thức rồi hả? Mau rửa mặt rồi ra ăn này.
Linh Đan mặt đỏ lên, vội vã chui vào phòng tắm. Không hiểu sao hiện tại nhớ tới chuyện hôm qua cô lại thấy hơi xấu hổ.
....................
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, tuy không ai nói với ai lời nào nhưng không khí vẫn rất hài hòa. Hơn nữa xung quanh giống như còn có bong bóng màu hồng lượn lờ. Mạnh Quân thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Linh Đan, hứng thú nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô, sau đó lại trêu vài câu.
Cơm nước xong xuôi hai vợ chống đến phòng khách xem ti vi. Mạnh Quân chủ động lên tiếng :
-Thời đại học anh có hai tên bạn rất thân, xem như là anh em chung chí hướng. Bọn anh từng hẹn nhau sau này sẽ cùng gây dựng sự nghiệp. Nhưng thực tế luôn phũ phàng. Khi ra trường tiền không có, kinh nghiệm cũng chỉ là con số không, hơn nữa một người thì đã đi du học, nên chuyện vẫn gác lại tới bây giờ.
-Bạn anh có phải người anh hẹn gặp hôm qua không?-Linh Đan bỗng nhớ tới.
-Đúng vậy.-Mạnh Quân gật đầu-Gần đây tên kia đi du học về rồi, nên bọn anh tính sẽ hợp tác. Nhưng mà đang bàn giữa chừng lại bị người nào đó gọi đi.-anh đùa giỡn nháy mắt với cô một cái-Cũng may những cái quan trọng đều đã giải quyết xong.
-Vài năm nay anh đã tích góp được số tiền kha khá, ba mẹ cũng đồng ý cho anh mượn một khoản vốn để làm ăn. Tuy không phải nhiều nhưng xem như vừa đủ đi. Khi mở công ty anh sẽ là cổ đông lớn nhất. Số cổ phần còn lại chia cho hai người kia.
Linh Đan chớp mắt, bộ dạng sùng bái nhìn anh, làm Mạnh Quân có hơi đắc ý.
-Có điều bọn anh còn thiếu một khoản vốn, hiện đang tìm cách kéo thêm người hợp tác. Do đó chiều nay anh mới phải bay qua Mĩ tìm đối phương để bàn bạc.
-Ra là vậy. Làm em cứ tưởng...-cô cười hì hì nói.
Mạnh Quân ôm cô thật chặt:
-Ừ. Cho nên em cứ yên tâm, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Nếu thuận lợi chắc chiều mai là xong, nếu xảy ra vấn đề thì cũng chỉ mất vài ngày thôi. Nói chung sẽ không quá lâu đâu.
-Em biết rồi.-Linh Đan dụi đầu vào ngực Mạnh Quân làm nũng.
Anh không ngại tặng cô một nụ hôn để khen ngợi:
-Ngoan lắm.
********************
-...Là vậy đó. Anh Quân nói sẽ không đi. Há há há...-Linh Đan quyết định gọi cho Hà My để khoe khoang.-Làm hại cả ngày hôm qua tui ăn không ngon ngủ không yên....Nhưng mà giờ anh ấy lại bận rồi. Trưa nay tui đến nhà bà ăn ké nữa nha.
-Con lạy má. Đừng có sang đây. Con đang giảm cân mà má lại đem thêm một đống đồ ăn nữa thì làm sao con chịu nổi?-Hà My khóc lóc thảm thiết.
-Chẳng phải mấy thứ tui mua hôm qua còn chưa kịp ăn sao?-Linh Đan khó hiểu hỏi. Bấy nhiêu đó đã đủ, cần gì phải mang thêm chứ?
-Tui đói quá ngốn hết rồi.
-......-Rốt cuộc con nhỏ này đã nhịn đói bao lâu vậy?
Linh Đan cuối cùng vẫn là mò qua chỗ Hà My.
Đợi một lúc, chủ nhà mới lết thân thể tàn tạ ra mở cửa, thấy tay Linh Đan trống không mới lặng lẽ thở phào.
-Hôm nay nhìn bà đỡ thảm hơn nhiều đó. Chịu ăn uống đầy đủ rồi hả?
Hà My lòng đầy căm phẫn, dùng cặp mắt tóe lửa để "bày tỏ tình yêu thương"đối với bạn thân:
-Còn không phải tại bà?
Linh Đan vừa ngồi xuống ghế liền hỏi:
-Sáng giờ bà ăn gì chưa?
-Chưa.-Hà My ủ rũ trả lời-Chỉ mới uống ly nước trái cây.
-Bộ bà muốn dạ dày thủng luôn hả? Trong bếp không có gì khác sao? Mau, tui dẫn bà ra ngoài ăn.-cô hùng hổ nắm tay Hà My lôi đi.
-Không muốn. Tui đang giảm cân mà.-cô nhóc bám chặt lấy cửa hét.
-Đợi bà giảm cân xong thì mạng cũng toi rồi. Mau lên!
Hà My thành công bị tha vào quán hủ tiếu trong ngõ, mới đầu có hơi kháng cự nhưng ngồi xuống một cái là như hổ như báo ngốn liền ba tô, ngay cả chủ quán còn phải kinh ngạc liếc nhìn vài lần. Linh Đan ngại đến nỗi thật muốn tránh xa năm mét nói mình không hề quen biết con người này.
-Bà vì sao phải đày đọa bản thân thế này? Cứ để bình thường là được rồi. Tuy là mũm mĩm một chút nhưng vẫn dễ thương mà.-cô không nhịn được thở dài.
-Nhưng mà anh ấy chê tui.-Hà My lầm bầm.
-Ai?-Là tên nào dám chê bạn cô?
-Anh Kiệt. Ảnh nói tui mập như heo, nhìn là thấy ngứa mắt.
Sao có thể nói những lời khó nghe như vậy với một cô gái chứ? Đã thế con nhỏ này còn... Linh Đan giận muốn sôi gan:
-Bà ngốc à? Có nhất thiết phải vì tên khốn đó mà hành hạ mình không?
Hà My không dám hé răng nói gì, chỉ biết cắm đầu vào tô hủ tiếu.
-Bà quên anh ta ngay cho tui. Tui giới thiệu cho bà người khác.
Hà My nhìn cô khinh bỉ:
-Bà làm như bà quen biết với nhiều anh lắm vậy? Còn đòi giới thiệu cho tui?
Linh Đan hơi nghẹn một chút:
-Thì... thì tui nhờ anh Quân giới thiệu cho bà. Cũng thế thôi.
-......-Hễ cái lại đem chồng ra khoe trước mặt một đứa độc thân lâu năm, con nhỏ này thật đáng đánh mà.
-Nói chung tui cấm bà gặp mặt tên kia nữa. Từ giờ ăn uống đàng hoàng cho tui. Tui sẽ qua kiểm tra mỗi ngày đó.
Hà My im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài:
-Haizz. Tui cũng muốn quên lắm... Mà quên không được. Tại bà không nhớ thôi, thật ra ảnh chính là mối tình đầu của tui, là người tui thích lúc học cấp hai đó.
Linh Đan kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, cố gắng lục soát mớ trí nhớ lộn xộn của mình, bất chợt nhớ đến một người.
-Là anh ta sao?
Đổi lại là một cái gật đầu cùng câu trả lời bâng quơ:
-Đúng thế. Chính là anh ấy.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.