Chương 41
JuneHoang98
14/05/2017
-Anh chuẩn bị làm ông chủ.
Ông chủ? Linh Đan mở to mắt, vô cùng kinh ngạc. Anh nói thế nghĩa là sao? Có phải Mạnh Quân sẽ mở cửa hàng?
-Bất ngờ lắm đúng không? Kì thật chuyện này anh đã nghĩ đến từ lúc còn đi học rồi. Nhưng vẫn chưa có cơ hội, cũng như chưa có vốn. Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.
-Anh tính làm gì?-Linh Đan tò mò hỏi, trong đầu lại nghĩ tới mấy cửa hàng bán thiết bị điện tử hay máy tính hay phần mềm gì đó.
-Anh định mở một công ty.
-……- Này cũng quá oách rồi. Linh Đan phút chốc sợ ngây người. Sao chồng cô mới sau vài giây đã biến đổi thành một nhân vật lợi hại thế kia?
Người nào đó lúc này lại cố tình ngáp một cái, bảo:
-Buồn ngủ quá. Có gì mai hãy nói. Chúng ta đi ngủ trước.
Sau đó liền lôi kéo vợ yêu nằm xuống, xem như gối ôm mà quấn chặt lấy.
Linh Đan trợn mắt nhìn anh một lúc. Thấy anh có vẻ thật sự mệt mỏi nên cô không làm phiền nữa, ở trong ngực anh tìm tư thế thoải mái nhất đi vào giấc ngủ.
********************
Mạnh Quân lặng lẽ rời giường, Linh Đan còn đang ngủ say sưa, không có dấu hiệu sẽ tỉnh. Vốn định đợi cô tỉnh giấc, hai người mặt đối mặt cho nhau một cái hôn chào buổi sáng nồng nhiệt, kết quả nằm chờ cả tiếng rồi cô nhóc vô tâm này vẫn không chịu tỉnh. Xoa xoa cái bụng từ lâu đã lên tiếng kháng nghị, vì đảm bảo dạ dày khỏe mạnh nên anh đành phải xuống bếp tìm cái ăn trước, sẵn tiện để vợ mình thức dậy cũng có thể hưởng thụ bữa sáng nóng hổi.
Anh kì thật không biết nấu ăn, cũng rất ít khi nào vào bếp, ngẫu nhiên cũng chỉ nấu mì gói lấp bụng. Lúc trước ở nhà có mẹ lo cơm, sau khi kết hôn thì có vợ chăm sóc, cho nên tới bây giờ Mạnh Quân vẫn không biết làm gì. Hiển nhiên là cuộc sống quá sung sướng.
Anh lần lượt nhìn qua một loạt các nguyên liệu có sẵn. Buổi sáng hai người thường không ăn cơm mà sẽ nấu cháo, miến, hủ tiếu hay ăn sandwich, có khi không kịp chuẩn bị sẽ mua thức ăn từ bên ngoài về.
Mạnh Quân xem một lát, chợt nhớ ra ngày hôm qua ba mẹ có cho một ít thức ăn mang về. Hâm nóng chắc là được đi. Dù sao anh cũng chẳng nghĩ ra mình có thể nấu ra được thứ gì ăn được.
Vì vậy khi Linh Đan vào bếp liền thấy một bàn thức ăn đặc sắc cùng với Mạnh Quân mặc cái tạp dề màu hồng hình em mèo Kitty của cô đang bưng một tô canh thật lớn.
Hình ảnh này cũng quá kích thích đi. Linh Đan thầm nghĩ: Hóa ra người đàn ông lúc nấu nướng lại có thể đẹp trai đến vậy.
-Em thức rồi hả? Mau rửa mặt rồi ra ăn.
Linh Đan mặt đỏ lên, vội vã chui vào phòng tắm. Không hiểu sao hiện tại nhớ lại chuyện hôm qua lại thấy hơi xấu hổ.
………………..
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, tuy không ai nói với ai lời nào nhưng không khí vẫn rất hài hòa. Hơn nữa xung quanh giống như còn có bong bóng màu hồng lượn lờ. Mạnh Quân thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Linh Đan, sau đó hứng thú nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô, lại trêu vài câu.
Cơm nước xong xuôi hai người ngồi trong phòng khách xem ti vi. Mạnh Quân chủ động lên tiếng :
-Lúc trước thời đại học, anh có hai tên bạn thân, cũng xem như là anh em chung chí hướng. Bọn anh hẹn nhau sau này sẽ cùng gây dựng sự nghiệp. Nhưng khi ra trường tiền không có, kinh nghiệm chỉ là con số không, còn có một người đã đi du học, nên vẫn gác lại tới bây giờ.
-Bạn anh có phải là người anh hẹn gặp hôm qua không?-Linh Đan bỗng nhớ tới.
-Đúng rồi. Gần đây tên kia cũng đi du học về rồi, nên bọn anh tính sẽ hợp tác. Nhưng mà giữa chừng lại bị người nào đó gọi đi.-anh đùa giỡn nháy mắt với cô một cái-Cũng may những cái quan trọng đều đã bàn xong.
-Vài năm nay anh cũng tích góp được một số tiền, ba mẹ cùng đồng ý cho anh một khoản vốn. Tuy không phải nhiều nhưng cũng xem như vừa đủ đi. Khi mở công ty anh sẽ làm cổ đông lớn nhất. Số cổ phần còn lại chia cho hai người kia.
Linh Đan chớp mắt, bộ dạng sùng bái nhìn anh, làm Mạnh Quân có hơi đắc ý.
-Có điều hiện vẫn bọn anh còn thiếu một khoản vốn, cho nên đang tìm cách kéo theo người hợp tác. Vậy nên chiều nay anh mới phải qua Mĩ tìm người bàn bạc.
-Ra là vậy. Làm em cứ tưởng…-cô cười hì hì nói.
Mạnh Quân ôm chặt cô nói:
-Ừ. Cho nên em cứ yên tâm ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Nếu thuận lợi chắc chỉ chiều mai là về, nếu xảy ra vấn đề thì có thể mất vài ngày. Nói chung là sẽ không quá lâu đâu.
-Em biết rồi.-Linh Đan dụi đầu vào ngực anh làm nũng.
-Ngoan.-anh không ngại cho cô một nụ hôn để khen ngợi.
********************
-…Là vậy đó. Anh Quân nói sẽ không đi. Há há há…-Linh Đan quyết định gọi cho Hà My để khoe.-Làm hại cả ngày hôm qua tui ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng mà giờ anh ấy lại bận rồi. Bữa nay tui đến nhà bà ăn ké nữa nha.
-Con lạy má. Đừng có sang đây. Con đang giảm cân mà má lại đem thêm một đống đồ ăn nữa thì làm sao con chịu nổi.-Hà My khóc lóc thảm thiết.
-Chẳng phải đồ tui mua hôm qua còn chưa kịp ăn sao?-Linh Đan khó hiểu hỏi. Bấy nhiêu đó đã đủ, cần gì phải mang thêm chứ?
-Tui đói quá ngốn hết rồi.
-……-Rốt cuộc con nhỏ này đã nhịn đói bao lâu vậy?
Linh Đan cuối cùng vẫn là mò qua chỗ Hà My.
Đợi một lúc, chủ nhà mới lết thân thể tàn tạ ra mở cửa, thấy tay Linh Đan trống không mới lặng lẽ thở phào.
-Hôm nay nhìn bà đỡ thảm hơn nhiều đó. Chịu ăn uống đầy đủ rồi hả?
Hà My căm phẫn dùng cặp mắt tóe lửa để bày tỏ tình yêu thương đối với bạn thân:
-Còn không phải tại bà?
Linh Đan vừa ngồi xuống ghế liền hỏi:
-Sáng giờ bà ăn gì chưa?
-Chưa.-Hà My ủ rũ trả lời-Chỉ mới uống ly trái cây.
-Bộ bà muốn dạ dày thủng luôn hay sai hả? Trong bếp không có gì sao? Mau, tui dẫn bà ra ngoài ăn.-cô hùng hổ nắm tay Hà My lôi đi.
-Không muốn. Tui đang giảm cân mà.-cô nhóc bám chặt lấy cửa hét.
-Đợi bà giảm cân xong thì mạng cũng mất rồi. Mau lên!
Hà My thành công bị tha vào quán hủ tiếu trong ngõ, ngồi xuống một cái là ăn liền ba tô, ngay cả chủ quán còn phải kinh ngạc. Linh Đan thật muốn nói mình không hề quen biết con người này.
-Bà vì sao phải đày đọa bản thân như vậy? Cứ như bình thường là được rồi. Tuy có hơi mũm mĩm một chút nhưng vẫn dễ thương mà.-cô không nhịn được thở dài.
-Nhưng mà anh ấy chê tui.-Hà My lầm bầm.
-Ai?-Là tên nào dám chê bạn cô vậy?
-Anh Kiệt. Ảnh nói tui mập như heo, nhìn là thấy ngứa mắt.
Sao có thể nói những lời khó nghe như vậy với một cô gái chứ? Đã thế con nhỏ này còn… Linh Đan giận muốn sôi gan:
-Bà bị ngốc à? Có nhất thiết phải vì tên khốn đó mà hành hạ mình không?
Hà My không dám hé răng nói gì, chỉ biết cắm đầu vào tô hủ tiếu.
-Bà quên anh ta ngay cho tui. Tui giới thiệu cho bà người khác.
Hà My nhìn cô khinh bỉ:
-Bà làm như bà quen biết với nhiều anh lắm vậy? Còn đòi giới thiệu cho tui?
Linh Đan hơi nghẹn một chút:
-Thì… thì tui nhờ anh Quân giới thiệu cho bà. Cũng thế thôi.
-……-Hễ cái lại đem chồng ra khoe trước mặt một đứa độc thân, con nhỏ này thật đáng đánh mà.
-Nói chung tui cấm bà gặp mặt tên kia nữa. Từ giờ ăn uống đàng hoàng cho tui. Tui sẽ qua kiểm tra mỗi ngày đó.
-Haizz. Tui cũng muốn quên lắm… Mà quên không được.-Hà My thở dài.-Tại bà không nhớ thôi, thật ra anh ấy là mối tình đầu của tui, là người tui thích lúc học cấp hai.
Linh Đan kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, cố gắng lục soát mớ trí nhớ lộn xộn của mình, trong đầu chợt nhớ đến một người.
-Là anh ta sao?
Đổi lại là một cái gật đầu khẳng định cùng câu trả lời bâng quơ:
-Đúng thế. Chính là anh ta.
********************
P/s: Ta viết được nửa chương tiếp theo rồi này. Có thể an tâm mà lặn tiếp rồi XD
Điều thứ hai tác giả muốn nói… Mà thôi, nói trước mất hay :D
Cứ chờ rồi thấy thôi ._.
Ông chủ? Linh Đan mở to mắt, vô cùng kinh ngạc. Anh nói thế nghĩa là sao? Có phải Mạnh Quân sẽ mở cửa hàng?
-Bất ngờ lắm đúng không? Kì thật chuyện này anh đã nghĩ đến từ lúc còn đi học rồi. Nhưng vẫn chưa có cơ hội, cũng như chưa có vốn. Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.
-Anh tính làm gì?-Linh Đan tò mò hỏi, trong đầu lại nghĩ tới mấy cửa hàng bán thiết bị điện tử hay máy tính hay phần mềm gì đó.
-Anh định mở một công ty.
-……- Này cũng quá oách rồi. Linh Đan phút chốc sợ ngây người. Sao chồng cô mới sau vài giây đã biến đổi thành một nhân vật lợi hại thế kia?
Người nào đó lúc này lại cố tình ngáp một cái, bảo:
-Buồn ngủ quá. Có gì mai hãy nói. Chúng ta đi ngủ trước.
Sau đó liền lôi kéo vợ yêu nằm xuống, xem như gối ôm mà quấn chặt lấy.
Linh Đan trợn mắt nhìn anh một lúc. Thấy anh có vẻ thật sự mệt mỏi nên cô không làm phiền nữa, ở trong ngực anh tìm tư thế thoải mái nhất đi vào giấc ngủ.
********************
Mạnh Quân lặng lẽ rời giường, Linh Đan còn đang ngủ say sưa, không có dấu hiệu sẽ tỉnh. Vốn định đợi cô tỉnh giấc, hai người mặt đối mặt cho nhau một cái hôn chào buổi sáng nồng nhiệt, kết quả nằm chờ cả tiếng rồi cô nhóc vô tâm này vẫn không chịu tỉnh. Xoa xoa cái bụng từ lâu đã lên tiếng kháng nghị, vì đảm bảo dạ dày khỏe mạnh nên anh đành phải xuống bếp tìm cái ăn trước, sẵn tiện để vợ mình thức dậy cũng có thể hưởng thụ bữa sáng nóng hổi.
Anh kì thật không biết nấu ăn, cũng rất ít khi nào vào bếp, ngẫu nhiên cũng chỉ nấu mì gói lấp bụng. Lúc trước ở nhà có mẹ lo cơm, sau khi kết hôn thì có vợ chăm sóc, cho nên tới bây giờ Mạnh Quân vẫn không biết làm gì. Hiển nhiên là cuộc sống quá sung sướng.
Anh lần lượt nhìn qua một loạt các nguyên liệu có sẵn. Buổi sáng hai người thường không ăn cơm mà sẽ nấu cháo, miến, hủ tiếu hay ăn sandwich, có khi không kịp chuẩn bị sẽ mua thức ăn từ bên ngoài về.
Mạnh Quân xem một lát, chợt nhớ ra ngày hôm qua ba mẹ có cho một ít thức ăn mang về. Hâm nóng chắc là được đi. Dù sao anh cũng chẳng nghĩ ra mình có thể nấu ra được thứ gì ăn được.
Vì vậy khi Linh Đan vào bếp liền thấy một bàn thức ăn đặc sắc cùng với Mạnh Quân mặc cái tạp dề màu hồng hình em mèo Kitty của cô đang bưng một tô canh thật lớn.
Hình ảnh này cũng quá kích thích đi. Linh Đan thầm nghĩ: Hóa ra người đàn ông lúc nấu nướng lại có thể đẹp trai đến vậy.
-Em thức rồi hả? Mau rửa mặt rồi ra ăn.
Linh Đan mặt đỏ lên, vội vã chui vào phòng tắm. Không hiểu sao hiện tại nhớ lại chuyện hôm qua lại thấy hơi xấu hổ.
………………..
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, tuy không ai nói với ai lời nào nhưng không khí vẫn rất hài hòa. Hơn nữa xung quanh giống như còn có bong bóng màu hồng lượn lờ. Mạnh Quân thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Linh Đan, sau đó hứng thú nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô, lại trêu vài câu.
Cơm nước xong xuôi hai người ngồi trong phòng khách xem ti vi. Mạnh Quân chủ động lên tiếng :
-Lúc trước thời đại học, anh có hai tên bạn thân, cũng xem như là anh em chung chí hướng. Bọn anh hẹn nhau sau này sẽ cùng gây dựng sự nghiệp. Nhưng khi ra trường tiền không có, kinh nghiệm chỉ là con số không, còn có một người đã đi du học, nên vẫn gác lại tới bây giờ.
-Bạn anh có phải là người anh hẹn gặp hôm qua không?-Linh Đan bỗng nhớ tới.
-Đúng rồi. Gần đây tên kia cũng đi du học về rồi, nên bọn anh tính sẽ hợp tác. Nhưng mà giữa chừng lại bị người nào đó gọi đi.-anh đùa giỡn nháy mắt với cô một cái-Cũng may những cái quan trọng đều đã bàn xong.
-Vài năm nay anh cũng tích góp được một số tiền, ba mẹ cùng đồng ý cho anh một khoản vốn. Tuy không phải nhiều nhưng cũng xem như vừa đủ đi. Khi mở công ty anh sẽ làm cổ đông lớn nhất. Số cổ phần còn lại chia cho hai người kia.
Linh Đan chớp mắt, bộ dạng sùng bái nhìn anh, làm Mạnh Quân có hơi đắc ý.
-Có điều hiện vẫn bọn anh còn thiếu một khoản vốn, cho nên đang tìm cách kéo theo người hợp tác. Vậy nên chiều nay anh mới phải qua Mĩ tìm người bàn bạc.
-Ra là vậy. Làm em cứ tưởng…-cô cười hì hì nói.
Mạnh Quân ôm chặt cô nói:
-Ừ. Cho nên em cứ yên tâm ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Nếu thuận lợi chắc chỉ chiều mai là về, nếu xảy ra vấn đề thì có thể mất vài ngày. Nói chung là sẽ không quá lâu đâu.
-Em biết rồi.-Linh Đan dụi đầu vào ngực anh làm nũng.
-Ngoan.-anh không ngại cho cô một nụ hôn để khen ngợi.
********************
-…Là vậy đó. Anh Quân nói sẽ không đi. Há há há…-Linh Đan quyết định gọi cho Hà My để khoe.-Làm hại cả ngày hôm qua tui ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng mà giờ anh ấy lại bận rồi. Bữa nay tui đến nhà bà ăn ké nữa nha.
-Con lạy má. Đừng có sang đây. Con đang giảm cân mà má lại đem thêm một đống đồ ăn nữa thì làm sao con chịu nổi.-Hà My khóc lóc thảm thiết.
-Chẳng phải đồ tui mua hôm qua còn chưa kịp ăn sao?-Linh Đan khó hiểu hỏi. Bấy nhiêu đó đã đủ, cần gì phải mang thêm chứ?
-Tui đói quá ngốn hết rồi.
-……-Rốt cuộc con nhỏ này đã nhịn đói bao lâu vậy?
Linh Đan cuối cùng vẫn là mò qua chỗ Hà My.
Đợi một lúc, chủ nhà mới lết thân thể tàn tạ ra mở cửa, thấy tay Linh Đan trống không mới lặng lẽ thở phào.
-Hôm nay nhìn bà đỡ thảm hơn nhiều đó. Chịu ăn uống đầy đủ rồi hả?
Hà My căm phẫn dùng cặp mắt tóe lửa để bày tỏ tình yêu thương đối với bạn thân:
-Còn không phải tại bà?
Linh Đan vừa ngồi xuống ghế liền hỏi:
-Sáng giờ bà ăn gì chưa?
-Chưa.-Hà My ủ rũ trả lời-Chỉ mới uống ly trái cây.
-Bộ bà muốn dạ dày thủng luôn hay sai hả? Trong bếp không có gì sao? Mau, tui dẫn bà ra ngoài ăn.-cô hùng hổ nắm tay Hà My lôi đi.
-Không muốn. Tui đang giảm cân mà.-cô nhóc bám chặt lấy cửa hét.
-Đợi bà giảm cân xong thì mạng cũng mất rồi. Mau lên!
Hà My thành công bị tha vào quán hủ tiếu trong ngõ, ngồi xuống một cái là ăn liền ba tô, ngay cả chủ quán còn phải kinh ngạc. Linh Đan thật muốn nói mình không hề quen biết con người này.
-Bà vì sao phải đày đọa bản thân như vậy? Cứ như bình thường là được rồi. Tuy có hơi mũm mĩm một chút nhưng vẫn dễ thương mà.-cô không nhịn được thở dài.
-Nhưng mà anh ấy chê tui.-Hà My lầm bầm.
-Ai?-Là tên nào dám chê bạn cô vậy?
-Anh Kiệt. Ảnh nói tui mập như heo, nhìn là thấy ngứa mắt.
Sao có thể nói những lời khó nghe như vậy với một cô gái chứ? Đã thế con nhỏ này còn… Linh Đan giận muốn sôi gan:
-Bà bị ngốc à? Có nhất thiết phải vì tên khốn đó mà hành hạ mình không?
Hà My không dám hé răng nói gì, chỉ biết cắm đầu vào tô hủ tiếu.
-Bà quên anh ta ngay cho tui. Tui giới thiệu cho bà người khác.
Hà My nhìn cô khinh bỉ:
-Bà làm như bà quen biết với nhiều anh lắm vậy? Còn đòi giới thiệu cho tui?
Linh Đan hơi nghẹn một chút:
-Thì… thì tui nhờ anh Quân giới thiệu cho bà. Cũng thế thôi.
-……-Hễ cái lại đem chồng ra khoe trước mặt một đứa độc thân, con nhỏ này thật đáng đánh mà.
-Nói chung tui cấm bà gặp mặt tên kia nữa. Từ giờ ăn uống đàng hoàng cho tui. Tui sẽ qua kiểm tra mỗi ngày đó.
-Haizz. Tui cũng muốn quên lắm… Mà quên không được.-Hà My thở dài.-Tại bà không nhớ thôi, thật ra anh ấy là mối tình đầu của tui, là người tui thích lúc học cấp hai.
Linh Đan kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, cố gắng lục soát mớ trí nhớ lộn xộn của mình, trong đầu chợt nhớ đến một người.
-Là anh ta sao?
Đổi lại là một cái gật đầu khẳng định cùng câu trả lời bâng quơ:
-Đúng thế. Chính là anh ta.
********************
P/s: Ta viết được nửa chương tiếp theo rồi này. Có thể an tâm mà lặn tiếp rồi XD
Điều thứ hai tác giả muốn nói… Mà thôi, nói trước mất hay :D
Cứ chờ rồi thấy thôi ._.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.