Chương 43
JuneHoang98
14/05/2017
Trước khi đọc truyện:
Dành cho những ai không nhớ: Uyên Uyên và Hoàng Minh là bạn mà Linh Đan quen biết ở trường đại học. Hai người này là một cặp, yêu nhau từ thời cấp ba (đã xuất hiện ở chương nào đó ~~ ta cũng không nhớ là chương nào). Biết vậy thôi là được =)
********************
Linh Đan về tới nhà liền lấy va ly cất trong tủ ra, bắt đầu sắp xếp hành lý cho Mạnh Quân.
Chỉ đi vài ngày, mang chừng năm bộ chắc đủ rồi nhỉ?
Cô chọn ra mấy bộ vest trông khá chững chạc, thêm ba cái cà vạt màu tối và hai sợi dây thắt lưng. Khí hậu bên kia khắc nghiệt hơi ở đây nhiều. Phải chuẩn bị thêm áo khoác và khăn quàng cổ mới được!
-Em làm gì thế?
Mạnh Quân đứng ở cửa phòng từ bao giờ. Linh Đan ôm ngực oán trách:
-Làm em giật cả mình. Anh mới về hả? Sao em không nghe thấy gì cả?
Mạnh Quân đến bên cạnh cô ngồi xuống:
-Anh sợ em đang ngủ trưa nên tự mở cửa vào luôn. Đang soạn hành lý sao? Thật ra không cần đâu. Anh tự làm được rồi.
-Anh đừng giành với em. Đây là việc một người vợ phải làm mà.
-Chà! Có tự giác quá nhỉ?-anh chậc lưỡi.-Cám ơn em.
Linh Đan gấp quần áo gọn gàng bỏ vào va ly. Mạnh Quân thì sắp xếp các loại giấy tờ cần thiết.
Chuyến bay cất cánh lúc 6 giờ rưỡi, khoảng hơn 4 giờ phải ra sân bay trước để lo thủ tục. Linh Đan sợ Mạnh Quân mệt mỏi, khuyên anh nên ngủ một giấc. Mạnh Quân lại nằng nặc đòi cô phải ngủ cùng. Linh Đan thấy mọi thứ gần như đã xong xuôi, cũng leo lên giường định đánh một giấc.
-Sáng qua nhà Hà My chơi hả?-Manh Quân không ngủ liền mà muốn ôm cô nằm tâm sự.
-Dạ. Dạo này nó tiều tụy dữ lắm.-Linh Đan thở dài.
-Sao thế? Học nhiều quá?
-Không phải. Nó bị tình yêu làm cho mù quáng rồi. Người ta chê nó mập, nó liền nhịn ăn gần cả tuần nay để giảm cân. Thật ngốc hết biết! Phải chi tên đó tốt thì không nói làm gì. Nhan sắc cũng bình thường thôi, đã vậy còn cứ thích đâm đầu vào một gốc cây.
-Em không thích anh chàng đó nhỉ?
-Anh ta thật đáng ghét. Hà My xứng đáng với một người tốt đẹp hơn. Phải rồi anh Quân, công ty anh có người nào trẻ mà độc thân không. Giới thiệu cho bạn em đi.
-Có cần thiết phải vậy không?-anh bất đắc dĩ nói-Hà My còn trẻ, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên là được. Em cũng đừng quá lo lắng làm gì. Đôi khi con người phải vấp ngã mới có thể trưởng thành. Bạn em rồi sẽ biết nên làm thế nào.
-Em hiểu, nhưng vẫn lo lắm. Hà My trước giờ luôn là một đứa thông minh, sao đối với chuyện tình cảm lại khờ khạo vậy chứ?
-Thì như em vừa mới nói đó: tình yêu làm cho người ta mù quáng mà.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Mạnh Quân lại lên tiếng:
-Phải rồi. Mấy ngày nay anh đi, ra đường lỡ gặp phải tên Vương Đạt kia thì không cần phải nể mặt hắn nữa, cứ mặc kệ cho anh. Hắn mà dám ép buộc em thì cứ việc la lớn lên, để mọi người giúp đỡ. Hiểu không?-Mạnh Quân biết không thể bắt cô suốt ngày ở nhà, chỉ đành phải dặn dò.
-Em biết rồi.-Linh Đan gật đầu-Em cũng chẳng muốn thấy mặt anh ta chút nào. Con người gì mà kì lạ. Gặp nhau chưa được mấy lần mà dám nói thích người ta.
-Vương Đạt mà thích ai chứ?-Mạnh Quân cười lạnh-Em cẩn thận một chút. Hắn cực kỳ lăng nhăng, ở công ty ai cũng biết. Thích tán tỉnh những cô gái trẻ xinh đẹp, đợi đối phương rơi vào bẫy rồi lập tức quất ngựa truy phong. Chưa kể, hắn suốt ngày toàn bị chụp hình đi khách sạn với mấy cô chân dài. Nghe đồn mỗi một lần như vậy là một cô khác, chưa bao giờ lặp lại.
-Ghê gớm thật. Thì ra anh ta là một kẻ đào hoa bạc tình.
-Chỉ mong là vậy.-Mạnh Quân quay sang hôn cô một hơi. Nhìn vợ yêu nhắm mắt yên bình tựa vào ngực của mình, môi anh thoáng hiện lên nét cười, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
********************
Mạnh Quân đi rồi, Linh Đan chỉ ở nhà có một mình, buổi tối ngủ cũng không dám ngủ. Cô chui vào phòng anh lăn lộn nguyên một đêm, đến gần 3 giờ sáng mới thiếp đi.
Đáng ghét nhất là sáng mai phải lên trường có việc.
Lúc cô đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên bậc thang trước hội trường thì có bóng người bước tới:
-Hello. Mới sáng sớm mà trông bà uể oải thế?-Uyên Uyên ngồi xuống bên cạnh.
-Tối qua ngủ không được.-Linh Đan nhìn xung quanh- Bạn trai bà đâu rồi?
Cô bé chỉ phía canteen bảo:
-Đi mua đồ ăn sáng rồi. Lát sẽ ra.
Cô cảm thán:
-Có bạn trai học chung sướng quá nhỉ? Cùng nhau đến trường, cùng nhau vào lớp, ngồi chung một chỗ.
Uyên Uyên gật gù:
-Ừa. Dễ quản lý nữa. Không để hắn có thời gian lăng nhăng với đứa khác.
-Có cần kĩ vậy không?-Linh Đan bật cười.
Uyên Uyên nửa thật nửa giả nói :
-Cần chứ. Tui mà không giữ kĩ sẽ bị người ta dụ mất, hắn dễ tin người lắm. Toàn để người ta phải lo lắng.
Hoàng Minh mua xong đồ ăn sáng đang chạy tới, vừa vặn nghe được câu cuối cùng, tò mò hỏi hai người:
-Lo lắng gì thế?
-Không có gì.-Uyên Uyên không thèm nhìn cậu ta, quay sang cô bảo-Bà ăn sáng chưa? Ăn chung với tụi tui luôn không?
-Không cần đâu.
Hai người bọn họ bắt đầu anh anh em em chia sẻ bữa sáng, hoàn toàn không ngại gì cái đèn sáng chói là cô bên cạnh.
Hoàng Minh bỗng kéo cô một cái:
-Linh Đan, bà có thấy cái tên đang ngồi đằng kia không?
-Ai cơ?
-Chỗ bồn cây trước mặt tụi mình đó. Mặc áo đỏ.
Linh Đan hơi híp mắt nhìn. Có ba nam sinh viên ngồi ở đó, người ở giữa mặc áo khoác màu đỏ, đang cười nói vui vẻ với hai người bạn bên cạnh.
Cô không kiêng dè gì mà quan sát anh ta. Gương mặt anh ta trông khá điển trai, vóc dáng cũng cao lớn. Chẳng những thế cách ăn mặc còn vô cùng thời thượng, đeo khuyên tai, tóc vuốt keo dựng đứng. Có lẽ anh ta là một cậu ấm nhà giàu.
Người như vậy chắc hẳn có rất nhiều hoa đào vây quanh nhỉ?
Lúc Linh Đan còn đang quan sát anh ta, đối phương bỗng chợt ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cô. Tầm mắt hai người yên lặng chạm vào nhau.
Bắt gặp Linh Đan nhìn lén mình, anh chàng khẽ nhếch môi, tặng cho cô một nụ cười tỏa nắng.
Bị phát hiện rồi!!!
Linh Đan ngượng ngùng quay mặt đi, không dám tiếp tục nhìn nữa. Hoàng Minh lại nhíu mày nói:
-Đấy, hắn lại nhìn nữa.
Uyên Uyên thêm vào:
-Tên đó chắc có ý gì với bà rồi đó Linh Đan. Tui thấy hắn cứ nhìn bà hoài.
Linh Đan bất ngờ hỏi:
-Sao? Anh ta nhìn tui?
-Không phải mới lần đầu đâu.-Hoàng Minh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng-Lúc trước tui đã thấy hắn cứ quanh quẩn cạnh chỗ tụi mình. Tụi mình ở canteen thì hắn sẽ ngồi bàn kế bên, lúc học mấy môn chung thì hắn sẽ ngồi ngay phía sau lưng, lúc ở ngoài sân trường thì hắn sẽ lảng vảng gần đó. Thỉnh thoảng lại nhìn trộm bà rồi cười bí hiểm lắm.
-Có chuyện đó hả? Sao tui không phát hiện ra nhỉ?-cô lẩm bẩm.
Linh Đan liếc qua người đó một cái, thấy anh ta vẫn đang nhìn mình say đắm, cô có hơi nổi da gà. Lẽ nào gặp phải tên biến thái rồi?
Cô cố kiềm chế cảm giác sợ hãi trong lòng, bảo hai người kia:
-Mình vào trong trước đi được không? Anh ta làm tui thấy ớn lạnh sao sao ấy…
-Ừ, đi thôi.
Ba người di chuyển vào hội trường, chọn một dãy ở phía cuối cùng ngồi xuống. Vì sắp tới giờ sinh hoạt nên sinh viên cũng đã khá đông, từng nhóm trò chuyện rôm rả.
Uyên Uyên và Hoàng Minh chụm đầu vào nhau đọc chung một quyển sách, không khí yên tĩnh mà hòa hợp.
Linh Đan ôm điện thoại cười tủm tỉm một mình. Mạnh Quân mới gửi tin nhắn cho cô, oán hận bảo thời tiết bên đó rất đáng hận, mặc hai cái áo khoác rồi mà vẫn còn lạnh. Hiện giờ anh đang trùm kín chăn nằm trong khách sạn, chẳng muốn đi đâu cả.
“Tội nghiệp thế :D . Anh đã ăn uống gì chưa?”-cô trả lời.
Điện thoại lại chấn động, hai tin nhắn liên tiếp gửi đến.
“Vẫn chưa. Không muốn ăn T.T ”
“Đồ ăn của khách sạn thật dở, còn không bằng vợ anh nấu nữa :'( ”
Mạnh Quân do đi gấp nên không kịp tìm đặt trước một khách sạn tốt, chỉ có thể đến nơi rồi tìm chỗ ở tạm. Xui xẻo thế nào lại gặp phải nơi này. Dịch vụ rất kém. Đèn phòng bị hư phải gọi mấy lần mới có người lên sửa. Thức ăn khô khan, nguội ngắt. May là chỉ ở đây có vài ngày, nếu không thì Mạnh Quân đã đi tìm khách sạn khác.
“Gọi thức ăn bên ngoài đi, họ sẽ mang tới cho anh. Đừng có nhịn đói đó”
Linh Đan mải mê nhắn tin, không để ý có người bước vào ngồi bên cạnh mình. Nhưng Uyên Uyên và Hoàng Minh thì đã phát hiện ra, hai người bí mật trao đổi ánh mắt, cùng nghĩ rằng: Quả nhiên là vậy.
Linh Đan thấy đã có người lên sân khấu bắt đầu phát biểu, nhắn cho Mạnh Quân rồi cất điện thoại đi, vừa quay sang liền thấy cặp đôi kia đang ngó mình chằm chằm.
-Gì vậy? Mặt tui dính gì hả? -cô lúng túng hỏi. Lẽ nào họ thấy được cô nhắn tin với Mạnh Quân?
-Bà xem bên phải kìa.-Uyên Uyên nhỏ giọng bảo.
Linh Đan vừa xoay người qua, lập tức giật mình. Anh ta ngồi ở đây từ khi nào vậy?
Đối phương lại trưng ra nụ cười chết người của mình, thoải mái chào hỏi:
-Chào buổi sáng… Linh Đan…-hai chữ “Linh Đan” đặc biệt trầm thấp.
Ngay cả tên cũng biết luôn rồi… Linh Đan sợ ngây người, trợn to mắt kinh ngạc.
Thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, anh ta bật cười:
-Sao? Không biết anh là ai?
Vốn chỉ nói đùa một chút, không ngờ Linh Đan thật sự nghiêm túc gật đầu, anh ta bỗng biến sắc:
-Cái gì? Em không biết?
Thấy hình như đối phương đang gặp phải đả kích rất lớn, cô cực kỳ thức thời mà im miệng. Anh ta xoắn xuýt mất một lúc, sau đó hắng giọng, híp mắt giới thiệu:
-Không sao. Bây giờ biết là được. Anh tên là Vũ, học Vật lý năm hai.
-À… chào anh.- Linh Đan cứng nhắc mỉm cười, rồi xoay mặt lên sân khấu ra vẻ chăm chú lắng nghe.
-Nhà em ở thành phố nhỉ?-Minh Vũ cố gắng tìm đề tài.
-Dạ, ở thành phố.-cô trả lời xong, lại nhanh chóng quay đi.
-Em cũng học được mấy tháng rồi, có quen với trường chưa?
-Dạ, cũng tương đối.
Minh Vũ bị thái độ có lệ của cô làm cho tức giận, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm, bất quá vẫn không chịu từ bỏ mà vẫn tiếp tục lôi kéo cô nói chuyện. Uyên Uyên thấy Linh Đan hình như khó chịu, ghé bên tai Hoàng Minh thì thầm gì đó, sau đó nói với cô:
-Ngại quá. Linh Đan, bà đi vệ sinh chung với tui nha.
Linh Đan như được giải thoát mà kéo Uyên Uyên chạy mất. Minh Vũ khó hiểu nhìn theo, không biết hai người họ đang giở trò gì. Anh ta thở dài, bỗng thấy tên nhóc hay đi chung với Linh Đan đang nhìn mình cười tủm tỉm, còn nháy mắt mấy cái, sau đó chậm rãi lết lại gần.
Minh Vũ sợ ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng. Hoàng Minh đã dịch mông tới chỗ Linh Đan vừa ngồi khi nãy, ho nhẹ một cái, bàn tay khẽ đặt lên đùi anh ta.
………………..
Ở nhà vệ sinh…
-Uyên Uyên, bà có biết anh ta là ai không?-Linh Đan méo mặt hỏi.
Uyên Uyên nhìn gương, thuận tiện sửa sang tóc của mình:
-Anh ta nổi tiếng lắm á. Đẹp trai nè, chơi thể thao giỏi nè, còn là thành viên câu lạc bộ văn nghệ, mà gia đình hình như cũng thuộc dạng có tiền nữa. Nghe nói kinh doanh tới mấy cái khách sạn lận. Rất nhiều cô chết mê chết mệt vì anh ta.
Linh Đan đầu đầy dấu chấm hỏi:
-Có điều kiện như vậy muốn học mấy trường kinh tế, trường y hay trường sân khấu nghệ thuật gì đó cũng dư dả. Sao anh ta lại vào trường sư phạm nhỉ?
Uyên Uyên nhún vai:
-Ai biết được. Có lẽ để dễ tán gái cũng nên. Trường sư phạm nhiều người đẹp mà.
Cô tức giận:
-Anh ta làm tui bực mình quá đi mất. Người ta đã không muốn nói chuyện rồi mà cứ hỏi này hỏi nọ hoài.
-Tui nghĩ hình như anh ta đang muốn tán tỉnh bà đó.
-Tui cũng cảm thấy vậy.
Uyên Uyên đang định nói gì đó, di động trong túi chợt rung lên.
Cô bé xem xong tin nhắn, quơ quơ điện thoại trước mặt Linh Đan bảo:
-Đi thôi. Đã xử lý rồi.
Hai người quay trở lại hội trường. Minh Vũ không biết đã đi đâu mất, chỉ còn Hoàng Minh đang ngồi đó cười đến đê tiện, không biết trong đầu nghĩ cái gì nữa.
Linh Đan nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi cũng không thấy bóng dáng anh ta, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
-Nghe nói tên đó đào hoa lắm đấy. Bà cố gắng đừng để bị anh ta dụ dỗ nha.-Hoàng Minh không nhịn được nhắc nhở.
-Vậy sao? Tui biết rồi.-cô gật đầu.
………………..
Sinh hoạt xong thì đã gần 11 giờ. Uyên Uyên và Hoàng Minh còn có kế hoạch đi chơi với nhau, Linh Đan cũng không dám mặt dày đi theo làm kỳ đà cản mũi. Vì vậy cô chỉ có thể rưng rưng nhìn bọn họ tay trong tay ân ái rời đi, sau đó một mình lủi thủi về nhà.
-Linh Đan…-Vừa đi được ba bước đã bị gọi lại.
Đầu Linh Đan kêu ong ong, vội vã tăng nhanh cước bộ.
-Làm gì đi nhanh thế? Không nghe anh gọi sao?
Là vì nghe thấy anh gọi nên mới phải chạy đấy!
Linh Đan vô cùng bất đắc dĩ nhìn Minh Vũ chắn trước mặt mình, khóe miệng run rẩy một lúc mới lên tiếng:
-Anh muốn gì?
-Đừng căng thẳng quá. Anh chỉ muốn làm quen với em thôi mà. Có thể cho anh số điện thoại chứ?
Linh Đan nghĩ cũng không cần nghĩ, vô cùng dứt khoát bảo:
-Không thể.
Minh Vũ vẻ mặt vô hại:
-Tại sao? Em ghét anh à?
-Không phải ghét anh, nhưng em không thích cho người lạ số điện thoại.
-Thôi nào. Anh sao có thể tính là người lạ chứ?
Anh ta đưa tay vỗ vai Linh Đan như thể hai người rất thân thiết, lại bị cô vô tình gạt ra:
-Mới gặp lần đầu, không phải người lạ chứ là gì?
-Thì trước lạ sau quen mà.
Linh Đan trước kia bị người theo đuổi cũng không phải ít. Kinh nghiệm của cô cho biết để đối phó với những người đeo bám như vậy cần phải cứng rắn, nhất định không được thỏa hiệp. Nếu không sau này sẽ còn phiền phức hơn nữa.
-Giờ em nói thẳng với anh nhé, em có người yêu rồi.
-Thì có vấn đề gì đâu chứ? Anh chỉ muốn làm bạn với em. Như vậy cũng không được?
“Anh nghĩ tôi có tin không?”-Linh Đan tức tối nghĩ.
-Vẫn là thôi đi. Em không muốn người yêu của em nghĩ ngợi lung tung.-cô bình tĩnh nói.
Minh Vũ vẫn bám lấy cô không buông:
-Chẳng lẽ chuyện em kết bạn với ai hắn cũng muốn quản sao? Đàn ông gì mà nhỏ nhen thế?
Linh Đan lần này thật sự nổi giận, trừng mắt nhìn anh ta:
-Ai cho anh nói xấu anh ấy? Anh biết cái gì mà nói hả?
-Anh không…
-Tránh đường giùm. Tôi không muốn làm bạn với anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa. Làm ơn để tôi yên.
Linh Đan lạnh lùng bỏ đi, Minh Vũ đứng ngây ra một lúc rồi cũng vội đuổi theo, ôm chặt lấy tay cô:
-Linh Đan, nghe anh nói đã…
-Anh làm gì vậy hả?-cô bối rối hét lên.
-Em đừng giận mà, anh không có ý xấu… anh chỉ muốn làm bạn với Linh đan thôi.-anh ta cố giải thích.
Linh Đan dùng hết sức rút tay ra nhưng không được. Hai người nhất thời đứng trên đường giằng co, khiến nhiều người hiếu kỳ liếc mắt nhìn qua.
Ngay lúc này, một âm thanh lạnh lùng bỗng vang lên:
-Buông cô ấy ra.
********************
P/s1: Ai là anh hùng vậy ta? Đoán đi >•<
P/s2: tên Minh Vũ này sẽ biến mất nhanh thôi. Đừng có lo
Dành cho những ai không nhớ: Uyên Uyên và Hoàng Minh là bạn mà Linh Đan quen biết ở trường đại học. Hai người này là một cặp, yêu nhau từ thời cấp ba (đã xuất hiện ở chương nào đó ~~ ta cũng không nhớ là chương nào). Biết vậy thôi là được =)
********************
Linh Đan về tới nhà liền lấy va ly cất trong tủ ra, bắt đầu sắp xếp hành lý cho Mạnh Quân.
Chỉ đi vài ngày, mang chừng năm bộ chắc đủ rồi nhỉ?
Cô chọn ra mấy bộ vest trông khá chững chạc, thêm ba cái cà vạt màu tối và hai sợi dây thắt lưng. Khí hậu bên kia khắc nghiệt hơi ở đây nhiều. Phải chuẩn bị thêm áo khoác và khăn quàng cổ mới được!
-Em làm gì thế?
Mạnh Quân đứng ở cửa phòng từ bao giờ. Linh Đan ôm ngực oán trách:
-Làm em giật cả mình. Anh mới về hả? Sao em không nghe thấy gì cả?
Mạnh Quân đến bên cạnh cô ngồi xuống:
-Anh sợ em đang ngủ trưa nên tự mở cửa vào luôn. Đang soạn hành lý sao? Thật ra không cần đâu. Anh tự làm được rồi.
-Anh đừng giành với em. Đây là việc một người vợ phải làm mà.
-Chà! Có tự giác quá nhỉ?-anh chậc lưỡi.-Cám ơn em.
Linh Đan gấp quần áo gọn gàng bỏ vào va ly. Mạnh Quân thì sắp xếp các loại giấy tờ cần thiết.
Chuyến bay cất cánh lúc 6 giờ rưỡi, khoảng hơn 4 giờ phải ra sân bay trước để lo thủ tục. Linh Đan sợ Mạnh Quân mệt mỏi, khuyên anh nên ngủ một giấc. Mạnh Quân lại nằng nặc đòi cô phải ngủ cùng. Linh Đan thấy mọi thứ gần như đã xong xuôi, cũng leo lên giường định đánh một giấc.
-Sáng qua nhà Hà My chơi hả?-Manh Quân không ngủ liền mà muốn ôm cô nằm tâm sự.
-Dạ. Dạo này nó tiều tụy dữ lắm.-Linh Đan thở dài.
-Sao thế? Học nhiều quá?
-Không phải. Nó bị tình yêu làm cho mù quáng rồi. Người ta chê nó mập, nó liền nhịn ăn gần cả tuần nay để giảm cân. Thật ngốc hết biết! Phải chi tên đó tốt thì không nói làm gì. Nhan sắc cũng bình thường thôi, đã vậy còn cứ thích đâm đầu vào một gốc cây.
-Em không thích anh chàng đó nhỉ?
-Anh ta thật đáng ghét. Hà My xứng đáng với một người tốt đẹp hơn. Phải rồi anh Quân, công ty anh có người nào trẻ mà độc thân không. Giới thiệu cho bạn em đi.
-Có cần thiết phải vậy không?-anh bất đắc dĩ nói-Hà My còn trẻ, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên là được. Em cũng đừng quá lo lắng làm gì. Đôi khi con người phải vấp ngã mới có thể trưởng thành. Bạn em rồi sẽ biết nên làm thế nào.
-Em hiểu, nhưng vẫn lo lắm. Hà My trước giờ luôn là một đứa thông minh, sao đối với chuyện tình cảm lại khờ khạo vậy chứ?
-Thì như em vừa mới nói đó: tình yêu làm cho người ta mù quáng mà.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Mạnh Quân lại lên tiếng:
-Phải rồi. Mấy ngày nay anh đi, ra đường lỡ gặp phải tên Vương Đạt kia thì không cần phải nể mặt hắn nữa, cứ mặc kệ cho anh. Hắn mà dám ép buộc em thì cứ việc la lớn lên, để mọi người giúp đỡ. Hiểu không?-Mạnh Quân biết không thể bắt cô suốt ngày ở nhà, chỉ đành phải dặn dò.
-Em biết rồi.-Linh Đan gật đầu-Em cũng chẳng muốn thấy mặt anh ta chút nào. Con người gì mà kì lạ. Gặp nhau chưa được mấy lần mà dám nói thích người ta.
-Vương Đạt mà thích ai chứ?-Mạnh Quân cười lạnh-Em cẩn thận một chút. Hắn cực kỳ lăng nhăng, ở công ty ai cũng biết. Thích tán tỉnh những cô gái trẻ xinh đẹp, đợi đối phương rơi vào bẫy rồi lập tức quất ngựa truy phong. Chưa kể, hắn suốt ngày toàn bị chụp hình đi khách sạn với mấy cô chân dài. Nghe đồn mỗi một lần như vậy là một cô khác, chưa bao giờ lặp lại.
-Ghê gớm thật. Thì ra anh ta là một kẻ đào hoa bạc tình.
-Chỉ mong là vậy.-Mạnh Quân quay sang hôn cô một hơi. Nhìn vợ yêu nhắm mắt yên bình tựa vào ngực của mình, môi anh thoáng hiện lên nét cười, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
********************
Mạnh Quân đi rồi, Linh Đan chỉ ở nhà có một mình, buổi tối ngủ cũng không dám ngủ. Cô chui vào phòng anh lăn lộn nguyên một đêm, đến gần 3 giờ sáng mới thiếp đi.
Đáng ghét nhất là sáng mai phải lên trường có việc.
Lúc cô đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên bậc thang trước hội trường thì có bóng người bước tới:
-Hello. Mới sáng sớm mà trông bà uể oải thế?-Uyên Uyên ngồi xuống bên cạnh.
-Tối qua ngủ không được.-Linh Đan nhìn xung quanh- Bạn trai bà đâu rồi?
Cô bé chỉ phía canteen bảo:
-Đi mua đồ ăn sáng rồi. Lát sẽ ra.
Cô cảm thán:
-Có bạn trai học chung sướng quá nhỉ? Cùng nhau đến trường, cùng nhau vào lớp, ngồi chung một chỗ.
Uyên Uyên gật gù:
-Ừa. Dễ quản lý nữa. Không để hắn có thời gian lăng nhăng với đứa khác.
-Có cần kĩ vậy không?-Linh Đan bật cười.
Uyên Uyên nửa thật nửa giả nói :
-Cần chứ. Tui mà không giữ kĩ sẽ bị người ta dụ mất, hắn dễ tin người lắm. Toàn để người ta phải lo lắng.
Hoàng Minh mua xong đồ ăn sáng đang chạy tới, vừa vặn nghe được câu cuối cùng, tò mò hỏi hai người:
-Lo lắng gì thế?
-Không có gì.-Uyên Uyên không thèm nhìn cậu ta, quay sang cô bảo-Bà ăn sáng chưa? Ăn chung với tụi tui luôn không?
-Không cần đâu.
Hai người bọn họ bắt đầu anh anh em em chia sẻ bữa sáng, hoàn toàn không ngại gì cái đèn sáng chói là cô bên cạnh.
Hoàng Minh bỗng kéo cô một cái:
-Linh Đan, bà có thấy cái tên đang ngồi đằng kia không?
-Ai cơ?
-Chỗ bồn cây trước mặt tụi mình đó. Mặc áo đỏ.
Linh Đan hơi híp mắt nhìn. Có ba nam sinh viên ngồi ở đó, người ở giữa mặc áo khoác màu đỏ, đang cười nói vui vẻ với hai người bạn bên cạnh.
Cô không kiêng dè gì mà quan sát anh ta. Gương mặt anh ta trông khá điển trai, vóc dáng cũng cao lớn. Chẳng những thế cách ăn mặc còn vô cùng thời thượng, đeo khuyên tai, tóc vuốt keo dựng đứng. Có lẽ anh ta là một cậu ấm nhà giàu.
Người như vậy chắc hẳn có rất nhiều hoa đào vây quanh nhỉ?
Lúc Linh Đan còn đang quan sát anh ta, đối phương bỗng chợt ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cô. Tầm mắt hai người yên lặng chạm vào nhau.
Bắt gặp Linh Đan nhìn lén mình, anh chàng khẽ nhếch môi, tặng cho cô một nụ cười tỏa nắng.
Bị phát hiện rồi!!!
Linh Đan ngượng ngùng quay mặt đi, không dám tiếp tục nhìn nữa. Hoàng Minh lại nhíu mày nói:
-Đấy, hắn lại nhìn nữa.
Uyên Uyên thêm vào:
-Tên đó chắc có ý gì với bà rồi đó Linh Đan. Tui thấy hắn cứ nhìn bà hoài.
Linh Đan bất ngờ hỏi:
-Sao? Anh ta nhìn tui?
-Không phải mới lần đầu đâu.-Hoàng Minh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng-Lúc trước tui đã thấy hắn cứ quanh quẩn cạnh chỗ tụi mình. Tụi mình ở canteen thì hắn sẽ ngồi bàn kế bên, lúc học mấy môn chung thì hắn sẽ ngồi ngay phía sau lưng, lúc ở ngoài sân trường thì hắn sẽ lảng vảng gần đó. Thỉnh thoảng lại nhìn trộm bà rồi cười bí hiểm lắm.
-Có chuyện đó hả? Sao tui không phát hiện ra nhỉ?-cô lẩm bẩm.
Linh Đan liếc qua người đó một cái, thấy anh ta vẫn đang nhìn mình say đắm, cô có hơi nổi da gà. Lẽ nào gặp phải tên biến thái rồi?
Cô cố kiềm chế cảm giác sợ hãi trong lòng, bảo hai người kia:
-Mình vào trong trước đi được không? Anh ta làm tui thấy ớn lạnh sao sao ấy…
-Ừ, đi thôi.
Ba người di chuyển vào hội trường, chọn một dãy ở phía cuối cùng ngồi xuống. Vì sắp tới giờ sinh hoạt nên sinh viên cũng đã khá đông, từng nhóm trò chuyện rôm rả.
Uyên Uyên và Hoàng Minh chụm đầu vào nhau đọc chung một quyển sách, không khí yên tĩnh mà hòa hợp.
Linh Đan ôm điện thoại cười tủm tỉm một mình. Mạnh Quân mới gửi tin nhắn cho cô, oán hận bảo thời tiết bên đó rất đáng hận, mặc hai cái áo khoác rồi mà vẫn còn lạnh. Hiện giờ anh đang trùm kín chăn nằm trong khách sạn, chẳng muốn đi đâu cả.
“Tội nghiệp thế :D . Anh đã ăn uống gì chưa?”-cô trả lời.
Điện thoại lại chấn động, hai tin nhắn liên tiếp gửi đến.
“Vẫn chưa. Không muốn ăn T.T ”
“Đồ ăn của khách sạn thật dở, còn không bằng vợ anh nấu nữa :'( ”
Mạnh Quân do đi gấp nên không kịp tìm đặt trước một khách sạn tốt, chỉ có thể đến nơi rồi tìm chỗ ở tạm. Xui xẻo thế nào lại gặp phải nơi này. Dịch vụ rất kém. Đèn phòng bị hư phải gọi mấy lần mới có người lên sửa. Thức ăn khô khan, nguội ngắt. May là chỉ ở đây có vài ngày, nếu không thì Mạnh Quân đã đi tìm khách sạn khác.
“Gọi thức ăn bên ngoài đi, họ sẽ mang tới cho anh. Đừng có nhịn đói đó”
Linh Đan mải mê nhắn tin, không để ý có người bước vào ngồi bên cạnh mình. Nhưng Uyên Uyên và Hoàng Minh thì đã phát hiện ra, hai người bí mật trao đổi ánh mắt, cùng nghĩ rằng: Quả nhiên là vậy.
Linh Đan thấy đã có người lên sân khấu bắt đầu phát biểu, nhắn cho Mạnh Quân rồi cất điện thoại đi, vừa quay sang liền thấy cặp đôi kia đang ngó mình chằm chằm.
-Gì vậy? Mặt tui dính gì hả? -cô lúng túng hỏi. Lẽ nào họ thấy được cô nhắn tin với Mạnh Quân?
-Bà xem bên phải kìa.-Uyên Uyên nhỏ giọng bảo.
Linh Đan vừa xoay người qua, lập tức giật mình. Anh ta ngồi ở đây từ khi nào vậy?
Đối phương lại trưng ra nụ cười chết người của mình, thoải mái chào hỏi:
-Chào buổi sáng… Linh Đan…-hai chữ “Linh Đan” đặc biệt trầm thấp.
Ngay cả tên cũng biết luôn rồi… Linh Đan sợ ngây người, trợn to mắt kinh ngạc.
Thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, anh ta bật cười:
-Sao? Không biết anh là ai?
Vốn chỉ nói đùa một chút, không ngờ Linh Đan thật sự nghiêm túc gật đầu, anh ta bỗng biến sắc:
-Cái gì? Em không biết?
Thấy hình như đối phương đang gặp phải đả kích rất lớn, cô cực kỳ thức thời mà im miệng. Anh ta xoắn xuýt mất một lúc, sau đó hắng giọng, híp mắt giới thiệu:
-Không sao. Bây giờ biết là được. Anh tên là Vũ, học Vật lý năm hai.
-À… chào anh.- Linh Đan cứng nhắc mỉm cười, rồi xoay mặt lên sân khấu ra vẻ chăm chú lắng nghe.
-Nhà em ở thành phố nhỉ?-Minh Vũ cố gắng tìm đề tài.
-Dạ, ở thành phố.-cô trả lời xong, lại nhanh chóng quay đi.
-Em cũng học được mấy tháng rồi, có quen với trường chưa?
-Dạ, cũng tương đối.
Minh Vũ bị thái độ có lệ của cô làm cho tức giận, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm, bất quá vẫn không chịu từ bỏ mà vẫn tiếp tục lôi kéo cô nói chuyện. Uyên Uyên thấy Linh Đan hình như khó chịu, ghé bên tai Hoàng Minh thì thầm gì đó, sau đó nói với cô:
-Ngại quá. Linh Đan, bà đi vệ sinh chung với tui nha.
Linh Đan như được giải thoát mà kéo Uyên Uyên chạy mất. Minh Vũ khó hiểu nhìn theo, không biết hai người họ đang giở trò gì. Anh ta thở dài, bỗng thấy tên nhóc hay đi chung với Linh Đan đang nhìn mình cười tủm tỉm, còn nháy mắt mấy cái, sau đó chậm rãi lết lại gần.
Minh Vũ sợ ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng. Hoàng Minh đã dịch mông tới chỗ Linh Đan vừa ngồi khi nãy, ho nhẹ một cái, bàn tay khẽ đặt lên đùi anh ta.
………………..
Ở nhà vệ sinh…
-Uyên Uyên, bà có biết anh ta là ai không?-Linh Đan méo mặt hỏi.
Uyên Uyên nhìn gương, thuận tiện sửa sang tóc của mình:
-Anh ta nổi tiếng lắm á. Đẹp trai nè, chơi thể thao giỏi nè, còn là thành viên câu lạc bộ văn nghệ, mà gia đình hình như cũng thuộc dạng có tiền nữa. Nghe nói kinh doanh tới mấy cái khách sạn lận. Rất nhiều cô chết mê chết mệt vì anh ta.
Linh Đan đầu đầy dấu chấm hỏi:
-Có điều kiện như vậy muốn học mấy trường kinh tế, trường y hay trường sân khấu nghệ thuật gì đó cũng dư dả. Sao anh ta lại vào trường sư phạm nhỉ?
Uyên Uyên nhún vai:
-Ai biết được. Có lẽ để dễ tán gái cũng nên. Trường sư phạm nhiều người đẹp mà.
Cô tức giận:
-Anh ta làm tui bực mình quá đi mất. Người ta đã không muốn nói chuyện rồi mà cứ hỏi này hỏi nọ hoài.
-Tui nghĩ hình như anh ta đang muốn tán tỉnh bà đó.
-Tui cũng cảm thấy vậy.
Uyên Uyên đang định nói gì đó, di động trong túi chợt rung lên.
Cô bé xem xong tin nhắn, quơ quơ điện thoại trước mặt Linh Đan bảo:
-Đi thôi. Đã xử lý rồi.
Hai người quay trở lại hội trường. Minh Vũ không biết đã đi đâu mất, chỉ còn Hoàng Minh đang ngồi đó cười đến đê tiện, không biết trong đầu nghĩ cái gì nữa.
Linh Đan nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi cũng không thấy bóng dáng anh ta, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
-Nghe nói tên đó đào hoa lắm đấy. Bà cố gắng đừng để bị anh ta dụ dỗ nha.-Hoàng Minh không nhịn được nhắc nhở.
-Vậy sao? Tui biết rồi.-cô gật đầu.
………………..
Sinh hoạt xong thì đã gần 11 giờ. Uyên Uyên và Hoàng Minh còn có kế hoạch đi chơi với nhau, Linh Đan cũng không dám mặt dày đi theo làm kỳ đà cản mũi. Vì vậy cô chỉ có thể rưng rưng nhìn bọn họ tay trong tay ân ái rời đi, sau đó một mình lủi thủi về nhà.
-Linh Đan…-Vừa đi được ba bước đã bị gọi lại.
Đầu Linh Đan kêu ong ong, vội vã tăng nhanh cước bộ.
-Làm gì đi nhanh thế? Không nghe anh gọi sao?
Là vì nghe thấy anh gọi nên mới phải chạy đấy!
Linh Đan vô cùng bất đắc dĩ nhìn Minh Vũ chắn trước mặt mình, khóe miệng run rẩy một lúc mới lên tiếng:
-Anh muốn gì?
-Đừng căng thẳng quá. Anh chỉ muốn làm quen với em thôi mà. Có thể cho anh số điện thoại chứ?
Linh Đan nghĩ cũng không cần nghĩ, vô cùng dứt khoát bảo:
-Không thể.
Minh Vũ vẻ mặt vô hại:
-Tại sao? Em ghét anh à?
-Không phải ghét anh, nhưng em không thích cho người lạ số điện thoại.
-Thôi nào. Anh sao có thể tính là người lạ chứ?
Anh ta đưa tay vỗ vai Linh Đan như thể hai người rất thân thiết, lại bị cô vô tình gạt ra:
-Mới gặp lần đầu, không phải người lạ chứ là gì?
-Thì trước lạ sau quen mà.
Linh Đan trước kia bị người theo đuổi cũng không phải ít. Kinh nghiệm của cô cho biết để đối phó với những người đeo bám như vậy cần phải cứng rắn, nhất định không được thỏa hiệp. Nếu không sau này sẽ còn phiền phức hơn nữa.
-Giờ em nói thẳng với anh nhé, em có người yêu rồi.
-Thì có vấn đề gì đâu chứ? Anh chỉ muốn làm bạn với em. Như vậy cũng không được?
“Anh nghĩ tôi có tin không?”-Linh Đan tức tối nghĩ.
-Vẫn là thôi đi. Em không muốn người yêu của em nghĩ ngợi lung tung.-cô bình tĩnh nói.
Minh Vũ vẫn bám lấy cô không buông:
-Chẳng lẽ chuyện em kết bạn với ai hắn cũng muốn quản sao? Đàn ông gì mà nhỏ nhen thế?
Linh Đan lần này thật sự nổi giận, trừng mắt nhìn anh ta:
-Ai cho anh nói xấu anh ấy? Anh biết cái gì mà nói hả?
-Anh không…
-Tránh đường giùm. Tôi không muốn làm bạn với anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa. Làm ơn để tôi yên.
Linh Đan lạnh lùng bỏ đi, Minh Vũ đứng ngây ra một lúc rồi cũng vội đuổi theo, ôm chặt lấy tay cô:
-Linh Đan, nghe anh nói đã…
-Anh làm gì vậy hả?-cô bối rối hét lên.
-Em đừng giận mà, anh không có ý xấu… anh chỉ muốn làm bạn với Linh đan thôi.-anh ta cố giải thích.
Linh Đan dùng hết sức rút tay ra nhưng không được. Hai người nhất thời đứng trên đường giằng co, khiến nhiều người hiếu kỳ liếc mắt nhìn qua.
Ngay lúc này, một âm thanh lạnh lùng bỗng vang lên:
-Buông cô ấy ra.
********************
P/s1: Ai là anh hùng vậy ta? Đoán đi >•<
P/s2: tên Minh Vũ này sẽ biến mất nhanh thôi. Đừng có lo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.