Chương 44
JuneHoang98
10/05/2018
-Mau buông cô ấy ra.
Linh Đan nhận ra giọng nói này, nhất thời hít sâu một hơi, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng.
Người kia thong thả bước đến gần, nhân lúc Minh Vũ còn chưa kịp phản ứng, thuận lợi gỡ tay của hắn ra khỏi tay cô, kéo cô về phía mình.
Minh Vũ sửng sốt một chút, nheo mắt quan sát đối phương, vẻ mặt đầy bất mãn:
-Anh là ai? Sao lại xen vào chuyện của chúng tôi?
-Cậu hỏi tôi là ai? Ngược lại tôi còn muốn hỏi cậu đang tính làm gì bạn gái của tôi đấy.
Linh Đan khóe miệng co rút:
-Anh Vương, anh nói gì thế hả? Từ khi nào mà…
Vương Đạt không để cô nói hết đã vội cắt ngang:
-Linh Đan, tên nhóc này làm phiền em phải không? Đừng lo, có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em.
-Linh Đan, người này là bạn trai của em thật sao?-Minh Vũ bất ngờ. Anh ta vốn nghĩ cô nói có người yêu chỉ là mượn cớ để từ chối mình, thì ra là thật.
Linh Đan há miệng chưa kịp nói gì đã bị Vương Đạt kéo ra sau lưng mình. Nhận thấy cô hơi chống cự, anh ta ghé sát vào tai cô:
-Yên nào. Anh đang giúp em đó.-rồi quay sang Minh Vũ, giọng hung dữ-Đúng vậy. Cậu lập tức biến đi. Đừng để tôi thấy cậu bám lấy bạn gái tôi nữa.
-Tôi chỉ muốn làm bạn với Linh Đan. Dù anh có là bạn trai của cô ấy đi nữa thì cũng không có quyền ngăn cản cô ấy kết bạn.
Vương Đạt xắn tay áo, cười khẩy:
-Cậu không thấy sao? Bạn gái tôi không muốn làm bạn với cậu. Làm ơn biến đi giùm, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.
-Anh làm sao biết được Linh Đan không muốn?-Minh Vũ cũng cởi áo khoác ra, giống như chuẩn bị đánh nhau-Anh có hỏi qua cô ấy chưa?
-Bằng vào việc lúc nãy Linh Đan muốn thoát khỏi cậu.-Vương Đạt cười lạnh.
-Chúng tôi chỉ là có chút hiểm lầm. Nếu không anh hỏi cô ấy?
Vương Đạt quay mặt lại:
-Linh Đan, em nói xem…-đang nói giữa chừng bỗng nhiên im lặng.
…Sau lưng không có ai.
(Gió thổi, một đàn quạ đen bay qua)
……………….
Hà My bước vào tiệm, thuần thục đến quầy chọn bánh rồi mang ra ngoài bàn gần cửa sổ. Còn chưa kịp cầm muỗng lên ăn, ghế bên cạnh bỗng bị kéo ra, có người ngồi xuống.
Hà My ngẩng đầu nhìn, đối phương là một anh chàng mặc khá điển trai, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám.
-Hi…-anh ta cười toe toét chào hỏi.
Hà My nheo mắt nhìn một lúc lâu, chợt nhận ra đây là cái tên lần trước cũng chính ở chỗ này mà mặt dày đòi làm quen với mình.
-Bàn trống nhiều như vậy, anh cứ phải ngồi đây thì mới vừa lòng sao?
Anh ta thở dài:
-Gặp lại nhau chính là duyên phận. Em cứ phải mặt nặng mày nhẹ với anh thì mới vừa lòng hả?
Hà My nhìn anh ta, cười lạnh đáp:
-Muốn tui không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa cũng được thôi. Anh ra chỗ khác ngồi đi.
-Thôi thì em cứ tiếp tục cau có đi. Anh vẫn sẽ ngồi chỗ này.
Hà My tức đến muốn giơ chân đạp anh ta vài phát, nhưng vẫn kiềm chế được. Cô lạnh lùng bưng dĩa bánh của mình lên, đứng dậy chuyển sang bàn khác.
Vừa mới ngồi xuống chưa kịp định thần, đối phương lại xuất hiện trước mặt.
-Anh lại muốn gì nữa?-cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà rít ra từng chữ.
-Đột nhiên anh thấy bàn này thoải mái hơn nhiều.
Hà My hít sâu một hơi, lại đổi sang bàn khác. Có điều anh ta vẫn như cũ bám theo. Hà My không chịu nỗi nữa, quay sang cô nhân viên đang đứng ở quầy:
-Chị ơi…
Cô nhân viên nhanh chóng bước lại đây, nhẹ nhàng hỏi thăm:
-Quý khách cần gì ạ?
Hà My chỉ anh ta:
-Tên biến thái này đang làm phiền em. Chị mau đuổi hắn đi.
Cô nhân viên anh liếc mắt nhìn anh chàng kia, yên lặng quan sát. Đối phương ăn mặc rất lịch sự, gương mặt cũng điển trai. Cô hơi ngạc nhiên một chút, người này đâu có vẻ gì trông giống người xấu chứ.
-Chị… Hắn nhìn đàng hoàng vậy thôi chứ hắn biến thái lắm đó. Hắn còn theo dõi em nữa.-Hà My thấy cô ấy đang nghi ngờ, vội vã nói.
Anh chàng kia nghe Hà My tố cáo mình cũng không tỏ thái độ gì, lúc này mới ra vẻ áy náy bảo:
-Xin lỗi. Làm phiền chị quá. Bạn gái em chỉ đang giận dỗi thôi. Để em dỗ ngọt một chút là được thôi.
Hà My trố mắt nhìn anh ta giống như không thể tin được, nổi giận:
-Ai là bạn gái của anh chứ hả? Tui nói cho anh biết nha. Anh đừng có nằm mơ…
Đối phương lại rất rộng lượng, dịu dàng xoa đầu cô:
-Thôi nào. Đừng để người ta chê cười chứ. Có gì về nhà rồi anh để cho em tha hồ mà trút giận được không? Anh hứa sau này tuyệt đối sẽ không nhìn cô gái nào khác ngoài em nữa. Đừng ghen mà.
-Ai ghen chứ? Anh…
Cô nhân viên kia thấy vậy liền che miệng cười khúc khích, gật đầu chào hai người rồi lủi đi mất. Hà My dùng ánh mắt như muốn tóe lửa trừng anh ta.
-Ngoan nào. Đừng tức giận nữa…
Hà My ngoạm một miếng bánh thật lớn, sau đó đỡ trán thở dài:
-Hoàng Quân phải không? Thật ra anh muốn gì ở tôi hả? Tôi có thiếu nợ gì anh đâu chứ?
-Thì ra em nhớ tên anh sao? Cứ tưởng em không thèm để ý chứ?-Hoàng Quân cười.
-Thật khó để không nhớ khi anh cứ lải nhải bên tai suốt.-Hà My lườm anh ta, sau đó quay lại với dĩa bánh của mình.-Hôm nay cấm anh không được đi theo tui nữa.
Hôm trước lúc cô ăn xong về nhà thì tên này liền lẽo đẽo theo sau, đuổi hoài không đi. Cô phải đi vòng hết mấy con phố mới cắt đuôi được anh ta. Quả nhiên là biến thái mà.
Hoàng Quân lập tức trưng ra vẻ mặt đáng thương:
-Nếu em chịu nói cho anh biết nhà em ở đâu thì anh đâu cần phải bám theo em làm gì.
Cô giận đến mức đập bàn cái “rầm”:
-Mắc mớ gì tui phải nói cho anh biết chứ? Anh nghĩ anh là ai? Bạn trai tôi chắc?
-Bình tĩnh nào. Mọi người đều đang nhìn kìa.-Hoàng Quân vỗ đầu cô, rồi xoay sang nhìn những người xung quanh với vẻ mặt khó xử.-Xin lỗi, bạn gái tôi vẫn còn đang giận. Mong mọi người thông cảm.
Thấy tất cả ánh mắt đều đang hướng về phía mình, Hà My đỏ mặt hét lên:
-Anh… Anh đúng là đồ mặt dày mà. Tui không nói chuyện với anh nữa.
Hoàng Quân thấy cô thật sự tức giận, bắt đầu xuống giọng năn nỉ:
-Đừng giận nữa. Anh chỉ đùa xíu thôi mà.
Hà My không có phản ứng gì, chỉ cắm cúi ăn.
-Giận thật rồi sao? Nè…
Vẫn không phản ứng.
-Này cô bé xinh đẹp kia ơi… em nhẫn tâm không để ý đến tôi thật sao? Uổng công tôi ngày ngày chờ em, đêm đêm nhớ em đến mất ăn mất ngủ, chỉ mong một lần được gặp lại em.
Hà My vẫn không nói tiếng nào. Nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
-Công chúa xinh đẹp à, làm ơn hãy nói gì đi, dù là mắng chửi tôi cũng được. Ít nhất hãy để tôi được nghe thấy giọng nói ngọt ngào của em. Dù có chết tôi cũng mãn nguyện.
Hoàng Quân phát hiện khóe miệng Hà My càng giương cao hơn, liền biết cách này của mình có hiệu quả.
-Công chúa, em muốn tôi làm gì tôi đều nghe theo. Em bảo hướng đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây. Đừng giận tôi nữa được không? Công chúa…
Hà My rốt cuộc không duy trì được vẻ mặt lạnh lùng của mình:
-Mặt anh rốt cuộc dày đến mức nào vậy hả? Mấy câu sến súa như thế mà cũng phun ra được. Còn dám gọi công chúa gì đó, anh không biết xấu hổ sao?
Hoàng Quân cuời đến vô tội:
-Có gì phải xấu hổ chứ? Em chính là công chúa của tôi mà.
-Anh còn dám gọi công chúa nữa tui liền đánh anh.
-Không gọi công chúa chả lẽ em muốn được gọi là “em yêu”. Hay gọi “honey” cho thân mật nhỉ? “Baby” thì sao?
Cô dĩ nhiên không đồng ý:
-Bộ anh gọi tên thôi không được à?
Ánh mắt Hoàng Quân thoáng chốc sáng lên:
-Vậy em sẽ cho anh biết tên sao?
Hà My hơi ngừng lại một chút, sau đó dứt khoát trả lời:
-Không.
Giọng anh ta lại trở nên ảm đạm:
-Thế anh sẽ tiếp tục gọi em là công chúa vậy.
Hà My đang định phản đối, bỗng di động trong túi cô chợt vang lên. Là mẹ gọi. Cô vội bắt máy.
-Alo. Con đây.
“Bé My hả? Con đang làm gì vậy?”
-Con đang đi ăn bên ngoài.
Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng hết. Mẹ chỉ gọi điện hỏi thăm tình hình ở nhà, sẵn tiện báo rằng tuần sau ba mẹ sẽ về.
Nói chuyện với mẹ xong, Hà My cúp máy, còn chưa kịp cất điện thoại vào túi thì nó đã bị cướp đi mất. Cô trừng mắt nhìn thủ phạm:
-Anh làm gì thế? Trả điện thoại cho tui ngay.
Hoàng Quân không trả lời, cầm di động trên tay bấm bấm vài phím. Hà My nhoài người qua muốn cướp lại nhưng không được.
Vài giây sau, di động của Hoàng Quân cũng vang lên. Anh ta cười thỏa mãn đem di động trả lại cho cô.
-Anh biết em sẽ không cho anh biết số điện thoại đâu, nên anh phải tự tìm cách thôi.
Hà My bắt đầu hối hận vì đã không đặt mật khẩu điện thoại.
Hoàng Quân cười tủm tỉm nháy mắt:
-Số của anh đó. Nhớ lưu đấy.-anh ta cũng lôi di động ra, chợt nói.-Em vẫn chưa nói tên nữa.
Cô đáp trả bằng ánh mắt khiêu khích:
-Không nói anh làm gì được tui chứ?
-Không nói cũng không sao. Anh sẽ lưu tên em là công chúa vậy.
Cô thở dài một hơi, sau đó nhìn anh ta:
-Hà My. Tên tui đó. Làm ơn đừng đặt tên bậy.
-Hà My, Hà My. Tên em dễ thương lắm. Nhưng anh lỡ lưu là công chúa rồi. Lười sửa lại lắm.
-Anh…
-Vậy nhé, anh phải đi trước rồi. Bữa nào gặp nhé.
Hoàng Quân không để ý ánh mắt giết người của cô, lại quầy thanh toán rồi ra cửa. Trước khi đi còn không quên vẫy tay với cô.
Hà My chỉ biết trơ mắt ngồi nhìn.
-Chị ơi, em trả tiền luôn ạ.
Cô nhân viên lúc nãy mỉm cười đáp:
-Phần ăn đó bạn trai của quý khách đã thanh toán rồi ạ. Anh ấy còn nhờ tôi gửi cái này.
Cô ấy đưa cho Hà My một cái túi có in logo tiệm. Cô đón lấy, mở ra nhìn. Bên trong là một cái bánh cupcake có vẽ hình trái tim màu hồng.
********************
Linh Đan lờ mờ tỉnh giấc. Cô khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng. Cô nhặt tấm chăn bị mình đạp rớt xuống giường lên, xoay người định ngủ tiếp. Đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy tiếng động vang lên từ phía nhà bếp, nghe như tiếng đồ thủy tinh va vào nhau.
Linh Đan giật mình, vội vàng lắng tai nghe. Trong đêm tối yên tĩnh thanh âm tủ lạnh bị mở ra vô cùng rõ ràng, sau đó là tiếng nước chảy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là “có trộm”.
Nhưng nếu thật là trộm thì chui vào bếp để làm gì chứ? Chẳng lẽ nửa chừng đói quá nên đi kiếm thức ăn?
Linh Đan tuy sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài xem thử. Cô yên lặng xuống giường, rón rén mở cửa phòng. Phòng khách vẫn tối om như trước, cũng không có dấu hiệu bị lục lọi. Linh Đan quét mắt quan sát một hồi, chợt thấy ngay trên cái ghế sofa đối diện ti vi đang đặt một vật rất quen thuộc. Cô hồi hộp bước lại gần nhìn thử, quả nhiên là va li của Mạnh Quân.
Linh Đan mở to mắt kinh ngạc, chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng chạy xuống bếp.
Một bóng người đang ngồi bên bàn ăn, quay lưng lại phía cô, trong tay còn bưng ly sữa.
-Anh Quân…-Linh Đan hưng phấn hét lên.
Mạnh Quân đang uống sữa liền bị sặc, che miệng ho liên tục.
Linh Đan rối rít chạy đến vỗ lưng cho anh, luôn miệng hỏi han. Mạnh Quân hơi ổn hơn một chút, nheo mắt nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng:
-Sao giờ này còn chưa ngủ?
-Em đang ngủ mà.-cô ngồi xuống bên cạnh.-Em nghe trong bếp có tiếng động nên vào xem thử, còn tưởng là trộm cơ.
Mạnh Quân khẽ vuốt tóc cô:
-Xin lỗi. Làm em thức giấc rồi. Anh vừa xong việc liền bắt chuyến bay sớm nhất về nước. Nghĩ giờ này em ngủ rồi nên anh tự mở cửa vào.
Mạnh Quân và cô mỗi người đều có một xâu chìa khóa riêng.
-Anh có đói không? Em nấu gì cho anh ăn nhé?
Anh lắc đầu:
-Anh không đói, chỉ hơi mệt thôi.
-Vậy anh mau đi ngủ đi. Để em rửa ly cho.
-Để anh tắm rửa đã. Cả ngày trời rồi.
Linh Đan vào lấy quần áo sạch đưa cho anh, sau đó yên lặng đứng bên cạnh cửa phòng tắm. Mạnh Quân nhìn cô, ánh mắt mờ ám:
-Em muốn tắm chung hả?
-Không có.-cô đỏ mặt.-Em muốn chờ anh.
Vẻ mặt của anh phút chốc trở nên vô cùng dịu dàng, anh đặt môi lên trán Linh Đan, khẽ nói:
-Ngoan, mau vào phòng trước đi.
Linh Đan ôm mặt chạy đi.
Mạnh Quân đứng tại chỗ nhìn theo, cảm giác bao nhiêu mệt mỏi dường như đã tan biến.
Vừa mở cửa liền phát hiện một con mèo lớn đang cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt sáng lấp lánh nhìn minh, Mạnh Quân không nhịn được bật cười.
-Lạnh lắm sao?
Cô gật đầu. Thấy anh ngồi xuống giường, cô lăn lại gần, mở rộng chăn:
-Anh mau chui vào đi. Ấm lắm đó.
Mạnh Quân không ngần ngại vươn tay ôm lấy cô, Linh Đan hơi run rẩy một chút, oán hận:
-Lạnh quá.
Mạnh Quân cười:
-Anh vừa mới tắm xong mà.
Hai người yên tĩnh ôm lấy nhau.
-Ngày mai anh có phải đi không?
-Có. Anh còn việc ở công ty.
-Không thể không đi sao? Mấy ngày nay anh đã mệt lắm rồi. Nghỉ ngơi một ngày đi.
Mạnh Quân thở dài lắc đầu:
-Tuy đã xin nghỉ việc nhưng theo quy định anh vẫn phải làm việc thêm một khoảng thời gian nữa. Chờ công ty tìm được người mới rồi bàn giao việc.
-Vừa phải làm việc ở chỗ cũ, vừa phải lo công ty mới. Cực thật nhỉ?
Anh nhận ra được sự lo lắng của cô, an ủi:
-Đành chịu thôi. Nhưng đợi một thời gian nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Em đừng lo lắng quá.
-Anh chú ý đừng làm việc quá sức là được.-Cô nhất định phải đi học thêm mấy món ngon để bồi bổ cho anh.
-Biết mà.-Mạnh Quân ôm cô hôn liền mấy cái.-Được rồi. Ngủ thôi.
Linh Đan “dạ” thật nhỏ, chôn mặt vào trong ngực của Mạnh Quân, cảm nhận bàn tay ấm áp của anh đang vuốt tóc mình, dần dần chìm vào mộng đẹp.
********************
P/s: Có ai thấy Hoàng Quân mặt dày hem? ╮(╯▽╰)╭
Hai nhân vật nam đều tên Quân. Cẩn thận nhầm lẫn nha (=^.^=)
Có thể tác giả cũng sẽ lẫn…
(Còn tiếp)
Linh Đan nhận ra giọng nói này, nhất thời hít sâu một hơi, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng.
Người kia thong thả bước đến gần, nhân lúc Minh Vũ còn chưa kịp phản ứng, thuận lợi gỡ tay của hắn ra khỏi tay cô, kéo cô về phía mình.
Minh Vũ sửng sốt một chút, nheo mắt quan sát đối phương, vẻ mặt đầy bất mãn:
-Anh là ai? Sao lại xen vào chuyện của chúng tôi?
-Cậu hỏi tôi là ai? Ngược lại tôi còn muốn hỏi cậu đang tính làm gì bạn gái của tôi đấy.
Linh Đan khóe miệng co rút:
-Anh Vương, anh nói gì thế hả? Từ khi nào mà…
Vương Đạt không để cô nói hết đã vội cắt ngang:
-Linh Đan, tên nhóc này làm phiền em phải không? Đừng lo, có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em.
-Linh Đan, người này là bạn trai của em thật sao?-Minh Vũ bất ngờ. Anh ta vốn nghĩ cô nói có người yêu chỉ là mượn cớ để từ chối mình, thì ra là thật.
Linh Đan há miệng chưa kịp nói gì đã bị Vương Đạt kéo ra sau lưng mình. Nhận thấy cô hơi chống cự, anh ta ghé sát vào tai cô:
-Yên nào. Anh đang giúp em đó.-rồi quay sang Minh Vũ, giọng hung dữ-Đúng vậy. Cậu lập tức biến đi. Đừng để tôi thấy cậu bám lấy bạn gái tôi nữa.
-Tôi chỉ muốn làm bạn với Linh Đan. Dù anh có là bạn trai của cô ấy đi nữa thì cũng không có quyền ngăn cản cô ấy kết bạn.
Vương Đạt xắn tay áo, cười khẩy:
-Cậu không thấy sao? Bạn gái tôi không muốn làm bạn với cậu. Làm ơn biến đi giùm, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.
-Anh làm sao biết được Linh Đan không muốn?-Minh Vũ cũng cởi áo khoác ra, giống như chuẩn bị đánh nhau-Anh có hỏi qua cô ấy chưa?
-Bằng vào việc lúc nãy Linh Đan muốn thoát khỏi cậu.-Vương Đạt cười lạnh.
-Chúng tôi chỉ là có chút hiểm lầm. Nếu không anh hỏi cô ấy?
Vương Đạt quay mặt lại:
-Linh Đan, em nói xem…-đang nói giữa chừng bỗng nhiên im lặng.
…Sau lưng không có ai.
(Gió thổi, một đàn quạ đen bay qua)
……………….
Hà My bước vào tiệm, thuần thục đến quầy chọn bánh rồi mang ra ngoài bàn gần cửa sổ. Còn chưa kịp cầm muỗng lên ăn, ghế bên cạnh bỗng bị kéo ra, có người ngồi xuống.
Hà My ngẩng đầu nhìn, đối phương là một anh chàng mặc khá điển trai, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám.
-Hi…-anh ta cười toe toét chào hỏi.
Hà My nheo mắt nhìn một lúc lâu, chợt nhận ra đây là cái tên lần trước cũng chính ở chỗ này mà mặt dày đòi làm quen với mình.
-Bàn trống nhiều như vậy, anh cứ phải ngồi đây thì mới vừa lòng sao?
Anh ta thở dài:
-Gặp lại nhau chính là duyên phận. Em cứ phải mặt nặng mày nhẹ với anh thì mới vừa lòng hả?
Hà My nhìn anh ta, cười lạnh đáp:
-Muốn tui không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa cũng được thôi. Anh ra chỗ khác ngồi đi.
-Thôi thì em cứ tiếp tục cau có đi. Anh vẫn sẽ ngồi chỗ này.
Hà My tức đến muốn giơ chân đạp anh ta vài phát, nhưng vẫn kiềm chế được. Cô lạnh lùng bưng dĩa bánh của mình lên, đứng dậy chuyển sang bàn khác.
Vừa mới ngồi xuống chưa kịp định thần, đối phương lại xuất hiện trước mặt.
-Anh lại muốn gì nữa?-cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà rít ra từng chữ.
-Đột nhiên anh thấy bàn này thoải mái hơn nhiều.
Hà My hít sâu một hơi, lại đổi sang bàn khác. Có điều anh ta vẫn như cũ bám theo. Hà My không chịu nỗi nữa, quay sang cô nhân viên đang đứng ở quầy:
-Chị ơi…
Cô nhân viên nhanh chóng bước lại đây, nhẹ nhàng hỏi thăm:
-Quý khách cần gì ạ?
Hà My chỉ anh ta:
-Tên biến thái này đang làm phiền em. Chị mau đuổi hắn đi.
Cô nhân viên anh liếc mắt nhìn anh chàng kia, yên lặng quan sát. Đối phương ăn mặc rất lịch sự, gương mặt cũng điển trai. Cô hơi ngạc nhiên một chút, người này đâu có vẻ gì trông giống người xấu chứ.
-Chị… Hắn nhìn đàng hoàng vậy thôi chứ hắn biến thái lắm đó. Hắn còn theo dõi em nữa.-Hà My thấy cô ấy đang nghi ngờ, vội vã nói.
Anh chàng kia nghe Hà My tố cáo mình cũng không tỏ thái độ gì, lúc này mới ra vẻ áy náy bảo:
-Xin lỗi. Làm phiền chị quá. Bạn gái em chỉ đang giận dỗi thôi. Để em dỗ ngọt một chút là được thôi.
Hà My trố mắt nhìn anh ta giống như không thể tin được, nổi giận:
-Ai là bạn gái của anh chứ hả? Tui nói cho anh biết nha. Anh đừng có nằm mơ…
Đối phương lại rất rộng lượng, dịu dàng xoa đầu cô:
-Thôi nào. Đừng để người ta chê cười chứ. Có gì về nhà rồi anh để cho em tha hồ mà trút giận được không? Anh hứa sau này tuyệt đối sẽ không nhìn cô gái nào khác ngoài em nữa. Đừng ghen mà.
-Ai ghen chứ? Anh…
Cô nhân viên kia thấy vậy liền che miệng cười khúc khích, gật đầu chào hai người rồi lủi đi mất. Hà My dùng ánh mắt như muốn tóe lửa trừng anh ta.
-Ngoan nào. Đừng tức giận nữa…
Hà My ngoạm một miếng bánh thật lớn, sau đó đỡ trán thở dài:
-Hoàng Quân phải không? Thật ra anh muốn gì ở tôi hả? Tôi có thiếu nợ gì anh đâu chứ?
-Thì ra em nhớ tên anh sao? Cứ tưởng em không thèm để ý chứ?-Hoàng Quân cười.
-Thật khó để không nhớ khi anh cứ lải nhải bên tai suốt.-Hà My lườm anh ta, sau đó quay lại với dĩa bánh của mình.-Hôm nay cấm anh không được đi theo tui nữa.
Hôm trước lúc cô ăn xong về nhà thì tên này liền lẽo đẽo theo sau, đuổi hoài không đi. Cô phải đi vòng hết mấy con phố mới cắt đuôi được anh ta. Quả nhiên là biến thái mà.
Hoàng Quân lập tức trưng ra vẻ mặt đáng thương:
-Nếu em chịu nói cho anh biết nhà em ở đâu thì anh đâu cần phải bám theo em làm gì.
Cô giận đến mức đập bàn cái “rầm”:
-Mắc mớ gì tui phải nói cho anh biết chứ? Anh nghĩ anh là ai? Bạn trai tôi chắc?
-Bình tĩnh nào. Mọi người đều đang nhìn kìa.-Hoàng Quân vỗ đầu cô, rồi xoay sang nhìn những người xung quanh với vẻ mặt khó xử.-Xin lỗi, bạn gái tôi vẫn còn đang giận. Mong mọi người thông cảm.
Thấy tất cả ánh mắt đều đang hướng về phía mình, Hà My đỏ mặt hét lên:
-Anh… Anh đúng là đồ mặt dày mà. Tui không nói chuyện với anh nữa.
Hoàng Quân thấy cô thật sự tức giận, bắt đầu xuống giọng năn nỉ:
-Đừng giận nữa. Anh chỉ đùa xíu thôi mà.
Hà My không có phản ứng gì, chỉ cắm cúi ăn.
-Giận thật rồi sao? Nè…
Vẫn không phản ứng.
-Này cô bé xinh đẹp kia ơi… em nhẫn tâm không để ý đến tôi thật sao? Uổng công tôi ngày ngày chờ em, đêm đêm nhớ em đến mất ăn mất ngủ, chỉ mong một lần được gặp lại em.
Hà My vẫn không nói tiếng nào. Nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
-Công chúa xinh đẹp à, làm ơn hãy nói gì đi, dù là mắng chửi tôi cũng được. Ít nhất hãy để tôi được nghe thấy giọng nói ngọt ngào của em. Dù có chết tôi cũng mãn nguyện.
Hoàng Quân phát hiện khóe miệng Hà My càng giương cao hơn, liền biết cách này của mình có hiệu quả.
-Công chúa, em muốn tôi làm gì tôi đều nghe theo. Em bảo hướng đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây. Đừng giận tôi nữa được không? Công chúa…
Hà My rốt cuộc không duy trì được vẻ mặt lạnh lùng của mình:
-Mặt anh rốt cuộc dày đến mức nào vậy hả? Mấy câu sến súa như thế mà cũng phun ra được. Còn dám gọi công chúa gì đó, anh không biết xấu hổ sao?
Hoàng Quân cuời đến vô tội:
-Có gì phải xấu hổ chứ? Em chính là công chúa của tôi mà.
-Anh còn dám gọi công chúa nữa tui liền đánh anh.
-Không gọi công chúa chả lẽ em muốn được gọi là “em yêu”. Hay gọi “honey” cho thân mật nhỉ? “Baby” thì sao?
Cô dĩ nhiên không đồng ý:
-Bộ anh gọi tên thôi không được à?
Ánh mắt Hoàng Quân thoáng chốc sáng lên:
-Vậy em sẽ cho anh biết tên sao?
Hà My hơi ngừng lại một chút, sau đó dứt khoát trả lời:
-Không.
Giọng anh ta lại trở nên ảm đạm:
-Thế anh sẽ tiếp tục gọi em là công chúa vậy.
Hà My đang định phản đối, bỗng di động trong túi cô chợt vang lên. Là mẹ gọi. Cô vội bắt máy.
-Alo. Con đây.
“Bé My hả? Con đang làm gì vậy?”
-Con đang đi ăn bên ngoài.
Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng hết. Mẹ chỉ gọi điện hỏi thăm tình hình ở nhà, sẵn tiện báo rằng tuần sau ba mẹ sẽ về.
Nói chuyện với mẹ xong, Hà My cúp máy, còn chưa kịp cất điện thoại vào túi thì nó đã bị cướp đi mất. Cô trừng mắt nhìn thủ phạm:
-Anh làm gì thế? Trả điện thoại cho tui ngay.
Hoàng Quân không trả lời, cầm di động trên tay bấm bấm vài phím. Hà My nhoài người qua muốn cướp lại nhưng không được.
Vài giây sau, di động của Hoàng Quân cũng vang lên. Anh ta cười thỏa mãn đem di động trả lại cho cô.
-Anh biết em sẽ không cho anh biết số điện thoại đâu, nên anh phải tự tìm cách thôi.
Hà My bắt đầu hối hận vì đã không đặt mật khẩu điện thoại.
Hoàng Quân cười tủm tỉm nháy mắt:
-Số của anh đó. Nhớ lưu đấy.-anh ta cũng lôi di động ra, chợt nói.-Em vẫn chưa nói tên nữa.
Cô đáp trả bằng ánh mắt khiêu khích:
-Không nói anh làm gì được tui chứ?
-Không nói cũng không sao. Anh sẽ lưu tên em là công chúa vậy.
Cô thở dài một hơi, sau đó nhìn anh ta:
-Hà My. Tên tui đó. Làm ơn đừng đặt tên bậy.
-Hà My, Hà My. Tên em dễ thương lắm. Nhưng anh lỡ lưu là công chúa rồi. Lười sửa lại lắm.
-Anh…
-Vậy nhé, anh phải đi trước rồi. Bữa nào gặp nhé.
Hoàng Quân không để ý ánh mắt giết người của cô, lại quầy thanh toán rồi ra cửa. Trước khi đi còn không quên vẫy tay với cô.
Hà My chỉ biết trơ mắt ngồi nhìn.
-Chị ơi, em trả tiền luôn ạ.
Cô nhân viên lúc nãy mỉm cười đáp:
-Phần ăn đó bạn trai của quý khách đã thanh toán rồi ạ. Anh ấy còn nhờ tôi gửi cái này.
Cô ấy đưa cho Hà My một cái túi có in logo tiệm. Cô đón lấy, mở ra nhìn. Bên trong là một cái bánh cupcake có vẽ hình trái tim màu hồng.
********************
Linh Đan lờ mờ tỉnh giấc. Cô khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng. Cô nhặt tấm chăn bị mình đạp rớt xuống giường lên, xoay người định ngủ tiếp. Đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy tiếng động vang lên từ phía nhà bếp, nghe như tiếng đồ thủy tinh va vào nhau.
Linh Đan giật mình, vội vàng lắng tai nghe. Trong đêm tối yên tĩnh thanh âm tủ lạnh bị mở ra vô cùng rõ ràng, sau đó là tiếng nước chảy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là “có trộm”.
Nhưng nếu thật là trộm thì chui vào bếp để làm gì chứ? Chẳng lẽ nửa chừng đói quá nên đi kiếm thức ăn?
Linh Đan tuy sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài xem thử. Cô yên lặng xuống giường, rón rén mở cửa phòng. Phòng khách vẫn tối om như trước, cũng không có dấu hiệu bị lục lọi. Linh Đan quét mắt quan sát một hồi, chợt thấy ngay trên cái ghế sofa đối diện ti vi đang đặt một vật rất quen thuộc. Cô hồi hộp bước lại gần nhìn thử, quả nhiên là va li của Mạnh Quân.
Linh Đan mở to mắt kinh ngạc, chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng chạy xuống bếp.
Một bóng người đang ngồi bên bàn ăn, quay lưng lại phía cô, trong tay còn bưng ly sữa.
-Anh Quân…-Linh Đan hưng phấn hét lên.
Mạnh Quân đang uống sữa liền bị sặc, che miệng ho liên tục.
Linh Đan rối rít chạy đến vỗ lưng cho anh, luôn miệng hỏi han. Mạnh Quân hơi ổn hơn một chút, nheo mắt nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng:
-Sao giờ này còn chưa ngủ?
-Em đang ngủ mà.-cô ngồi xuống bên cạnh.-Em nghe trong bếp có tiếng động nên vào xem thử, còn tưởng là trộm cơ.
Mạnh Quân khẽ vuốt tóc cô:
-Xin lỗi. Làm em thức giấc rồi. Anh vừa xong việc liền bắt chuyến bay sớm nhất về nước. Nghĩ giờ này em ngủ rồi nên anh tự mở cửa vào.
Mạnh Quân và cô mỗi người đều có một xâu chìa khóa riêng.
-Anh có đói không? Em nấu gì cho anh ăn nhé?
Anh lắc đầu:
-Anh không đói, chỉ hơi mệt thôi.
-Vậy anh mau đi ngủ đi. Để em rửa ly cho.
-Để anh tắm rửa đã. Cả ngày trời rồi.
Linh Đan vào lấy quần áo sạch đưa cho anh, sau đó yên lặng đứng bên cạnh cửa phòng tắm. Mạnh Quân nhìn cô, ánh mắt mờ ám:
-Em muốn tắm chung hả?
-Không có.-cô đỏ mặt.-Em muốn chờ anh.
Vẻ mặt của anh phút chốc trở nên vô cùng dịu dàng, anh đặt môi lên trán Linh Đan, khẽ nói:
-Ngoan, mau vào phòng trước đi.
Linh Đan ôm mặt chạy đi.
Mạnh Quân đứng tại chỗ nhìn theo, cảm giác bao nhiêu mệt mỏi dường như đã tan biến.
Vừa mở cửa liền phát hiện một con mèo lớn đang cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt sáng lấp lánh nhìn minh, Mạnh Quân không nhịn được bật cười.
-Lạnh lắm sao?
Cô gật đầu. Thấy anh ngồi xuống giường, cô lăn lại gần, mở rộng chăn:
-Anh mau chui vào đi. Ấm lắm đó.
Mạnh Quân không ngần ngại vươn tay ôm lấy cô, Linh Đan hơi run rẩy một chút, oán hận:
-Lạnh quá.
Mạnh Quân cười:
-Anh vừa mới tắm xong mà.
Hai người yên tĩnh ôm lấy nhau.
-Ngày mai anh có phải đi không?
-Có. Anh còn việc ở công ty.
-Không thể không đi sao? Mấy ngày nay anh đã mệt lắm rồi. Nghỉ ngơi một ngày đi.
Mạnh Quân thở dài lắc đầu:
-Tuy đã xin nghỉ việc nhưng theo quy định anh vẫn phải làm việc thêm một khoảng thời gian nữa. Chờ công ty tìm được người mới rồi bàn giao việc.
-Vừa phải làm việc ở chỗ cũ, vừa phải lo công ty mới. Cực thật nhỉ?
Anh nhận ra được sự lo lắng của cô, an ủi:
-Đành chịu thôi. Nhưng đợi một thời gian nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Em đừng lo lắng quá.
-Anh chú ý đừng làm việc quá sức là được.-Cô nhất định phải đi học thêm mấy món ngon để bồi bổ cho anh.
-Biết mà.-Mạnh Quân ôm cô hôn liền mấy cái.-Được rồi. Ngủ thôi.
Linh Đan “dạ” thật nhỏ, chôn mặt vào trong ngực của Mạnh Quân, cảm nhận bàn tay ấm áp của anh đang vuốt tóc mình, dần dần chìm vào mộng đẹp.
********************
P/s: Có ai thấy Hoàng Quân mặt dày hem? ╮(╯▽╰)╭
Hai nhân vật nam đều tên Quân. Cẩn thận nhầm lẫn nha (=^.^=)
Có thể tác giả cũng sẽ lẫn…
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.