Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em
Chương 58: Quay về và nhìn anh lần cuối
Hách Liên Mạc Hân
15/04/2023
Ở thành phố Toronto - Canada, tâm điểm của tin tức chính là cái chết của Hàn Dương Phong. Triệu Thanh Tuyết đi dạo bên ngoài, không sớm thì muộn cô cũng biết chuyện này.
“ Chủ tịch Hàn Thị đã qua đời trong một vụ tai nạn khi tuổi đời chỉ mới 27, Hàn Gia tang tóc đau thương trước cái chết của vị chủ tịch trẻ tuổi này. Hiện tại chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra hiện trường vụ án, chúng tôi sẽ cập nhật khi có tin tức mới. ”
Triệu Thanh Tuyết không giữ được bình tĩnh, cô đang nghe cái gì đây? Chồng cô chết rồi ư? Không phải, chắc chắn đây là báo lá cải. Nó không phải sự thật, cô không tin.
Trần Đức làm việc ở trụ sở Toronto, nghe tin sét đánh ngang tai từ ngày hôm qua, anh lập tức về Thượng Hải.
Cô ngồi thất thần một lúc lâu, những câu nói đó luôn hiện lên trong tâm trí Triệu Thanh Tuyết. Cái gì mà Hàn Dương Phong đã chết, tất cả chỉ là lừa đảo.
Triệu Thanh Tuyết lập tức đặt vé máy bay trở về Thượng Hải gấp, cô phải kiểm chứng chuyện này. Thâm tâm cô nghĩ rằng sự việc này chính là lừa đảo, để câu view trên mạng xã hội. Nhưng nó vốn là sự thật.
Gần 15h ngồi trên máy bay, Triệu Thanh Tuyết đã có mặt ở sân bay quốc tế phố Đông Thượng Hải. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến Hàn Gia.
Thời khắc Triệu Thanh Tuyết bước xuống xe, xung quanh đều có hoa hồng trắng. Từ cổng chính và xung quanh biệt thự đều treo lụa trắng, bảo vệ hầu như ai cũng mặc đồ đen.
“ Có chuyện gì vậy? Đám tang của ai vậy chứ? ”
Triệu Thanh Tuyết bước vào, tất cả mọi người đều bất ngờ, cái cô quan tâm không phải là mọi thứ xung quanh mà là di ảnh trước mặt. Cô đang nhìn cái gì vậy? Cả Tống Nguyệt Như và chồng cô đều đã chết rồi. Đùa cô sao?
- “ Mọi người, đây là gì? ”
Triệu Thanh Tuyết gắng giữ bình tĩnh, đáp lại câu hỏi của cô là sự im lặng của mọi người. Không ai dám nói, người thân đã đau lòng nhưng họ biết cô còn đau lòng hơn họ gấp nhiều lần.
- “ Mọi người đừng im lặng nữa, đừng im lặng giống anh ấy. Nói con biết đi, tại sao mọi chuyện lại như vậy. ”
Triệu Thanh Tuyết gào khóc đến thê lương, đứa con bé bỏng của cô còn chưa đầy ba tháng mà đã phải chịu cảnh mất cha rồi hay sao?
Triệu Thanh Tâm ôm lấy Triệu Thanh Tuyết, nhẹ nhàng an ủi, cô chỉ mong chị mình hãy bình tĩnh, không quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Cô thật sự rất thương chị mình, chị cô đã đủ bất hạnh rồi, sao còn phải chịu bi thương lần nữa.
Thẩm Ngọc Vân nhìn con dâu, bà càng nhìn càng đau lòng. Hàn Dương Phong, bà chưa tin con trai bà đã chết. Nó phước lớn mệnh lớn, nhất định sẽ được người tốt bụng cứu sống. Còn đứa bé trong bụng con dâu bà, Hàn Gia phải bảo dưỡng thật tốt.
Đứa trẻ trong bụng Triệu Thanh Tuyết chính là huyết mạch duy nhất của cô và Hàn Dương Phong, khẳng định rằng em sẽ trở thành phiên bản thứ hai của cha mình.
Chiều hôm ấy, tang lễ bắt đầu. Không còn là những tiếng khóc mà thay vào đó là không gian im lặng.
Mọi người cùng thành tâm hướng về hai di ảnh, cúi đầu, thành khẩn cầu nguyện cho vong linh của Tống Nguyệt Như và Hàn Dương Phong. Nghi thức kéo dài nửa giờ, không gian u buồn, cả gian sảnh lớn chỉ có hai tông màu đen trắng. Số phận con người, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường, nhưng con người ta một khi đối mặt với sự ra đi của người thân thì làm sao mà chịu được chứ.
Nghi thức kết thúc. Mọi người cùng ra xe, đến nghĩa trang thành phố để chôn cất thi thể cho Tống Nguyệt Như và Hàn Dương Phong.
Nơi đây là nghĩa trang rộng lớn nhất Thượng Hải, kiến trúc được thiết kế cổ xưa. Tất nhiên nơi này là nơi chôn cất của những người danh gia vọng tộc, là thành viên của các gia tộc lớn.
Bước xuống xe, Triệu Thanh Tuyết ngẩng mặt lên nhìn bầu trời. Trời trong xanh, rõ ràng rất đẹp đẽ nhưng trong lòng cô lại u ám đen tối đến vậy.
Anh rõ ràng đã xuất hiện trong cuộc đời cô, xa cách 17 năm, cơ duyên gặp lại nhưng vì sao ông trời lại cướp anh đi.
Cô không muốn làm mọi người đã lo lắng, bao nhiêu buồn tủi, đau thương, cô sẽ cố gắng nén vào trong lòng. Đều vì đứa con trong bụng cô mà sống.
Bên trong nghĩa trang, mọi vật đều tĩnh lặng. Hàng trăm ngôi mộ thẳng tắp nằm yên tĩnh, cô tịch. Những cây tùng cổ thụ to lớn, càng làm nơi đây thêm cô đơn, lạnh lẽo.
Hai ngôi mộ của Hàn Dương Phong và Tống Nguyệt Như được đắp lên, bên trên đặt một tấm bia. Sau khi đã xong mọi việc, mọi người lần lượt đặt từng bông hồng trắng trên mộ.
Tất cả mọi người, trừ khách viếng thăm ra, còn lại là họ hàng thân thích. Không một người nào thoát được cảm xúc đau đớn mà lại không rơi nước mắt.
Triệu Thanh Tuyết nhìn mọi người, tim cô nhói lên. Cô đã khóc cạn nước mắt rồi, lúc này, trái tim cô cũng vì đau mà nguội lạnh. Giờ cô mới thấm câu nói của anh lúc hai người ly hôn, nếu không vì cô đến Canada thì không bao giờ cô biết được những chuyện này.
Anh đi rồi, cô sống thì còn ý nghĩa gì. Mẹ cô cũng bỏ cô mà đi, báy giờ anh cũng bỏ cô. Triệu Thanh Tuyết còn gì để mất nữa không?
“ Chủ tịch Hàn Thị đã qua đời trong một vụ tai nạn khi tuổi đời chỉ mới 27, Hàn Gia tang tóc đau thương trước cái chết của vị chủ tịch trẻ tuổi này. Hiện tại chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra hiện trường vụ án, chúng tôi sẽ cập nhật khi có tin tức mới. ”
Triệu Thanh Tuyết không giữ được bình tĩnh, cô đang nghe cái gì đây? Chồng cô chết rồi ư? Không phải, chắc chắn đây là báo lá cải. Nó không phải sự thật, cô không tin.
Trần Đức làm việc ở trụ sở Toronto, nghe tin sét đánh ngang tai từ ngày hôm qua, anh lập tức về Thượng Hải.
Cô ngồi thất thần một lúc lâu, những câu nói đó luôn hiện lên trong tâm trí Triệu Thanh Tuyết. Cái gì mà Hàn Dương Phong đã chết, tất cả chỉ là lừa đảo.
Triệu Thanh Tuyết lập tức đặt vé máy bay trở về Thượng Hải gấp, cô phải kiểm chứng chuyện này. Thâm tâm cô nghĩ rằng sự việc này chính là lừa đảo, để câu view trên mạng xã hội. Nhưng nó vốn là sự thật.
Gần 15h ngồi trên máy bay, Triệu Thanh Tuyết đã có mặt ở sân bay quốc tế phố Đông Thượng Hải. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến Hàn Gia.
Thời khắc Triệu Thanh Tuyết bước xuống xe, xung quanh đều có hoa hồng trắng. Từ cổng chính và xung quanh biệt thự đều treo lụa trắng, bảo vệ hầu như ai cũng mặc đồ đen.
“ Có chuyện gì vậy? Đám tang của ai vậy chứ? ”
Triệu Thanh Tuyết bước vào, tất cả mọi người đều bất ngờ, cái cô quan tâm không phải là mọi thứ xung quanh mà là di ảnh trước mặt. Cô đang nhìn cái gì vậy? Cả Tống Nguyệt Như và chồng cô đều đã chết rồi. Đùa cô sao?
- “ Mọi người, đây là gì? ”
Triệu Thanh Tuyết gắng giữ bình tĩnh, đáp lại câu hỏi của cô là sự im lặng của mọi người. Không ai dám nói, người thân đã đau lòng nhưng họ biết cô còn đau lòng hơn họ gấp nhiều lần.
- “ Mọi người đừng im lặng nữa, đừng im lặng giống anh ấy. Nói con biết đi, tại sao mọi chuyện lại như vậy. ”
Triệu Thanh Tuyết gào khóc đến thê lương, đứa con bé bỏng của cô còn chưa đầy ba tháng mà đã phải chịu cảnh mất cha rồi hay sao?
Triệu Thanh Tâm ôm lấy Triệu Thanh Tuyết, nhẹ nhàng an ủi, cô chỉ mong chị mình hãy bình tĩnh, không quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Cô thật sự rất thương chị mình, chị cô đã đủ bất hạnh rồi, sao còn phải chịu bi thương lần nữa.
Thẩm Ngọc Vân nhìn con dâu, bà càng nhìn càng đau lòng. Hàn Dương Phong, bà chưa tin con trai bà đã chết. Nó phước lớn mệnh lớn, nhất định sẽ được người tốt bụng cứu sống. Còn đứa bé trong bụng con dâu bà, Hàn Gia phải bảo dưỡng thật tốt.
Đứa trẻ trong bụng Triệu Thanh Tuyết chính là huyết mạch duy nhất của cô và Hàn Dương Phong, khẳng định rằng em sẽ trở thành phiên bản thứ hai của cha mình.
Chiều hôm ấy, tang lễ bắt đầu. Không còn là những tiếng khóc mà thay vào đó là không gian im lặng.
Mọi người cùng thành tâm hướng về hai di ảnh, cúi đầu, thành khẩn cầu nguyện cho vong linh của Tống Nguyệt Như và Hàn Dương Phong. Nghi thức kéo dài nửa giờ, không gian u buồn, cả gian sảnh lớn chỉ có hai tông màu đen trắng. Số phận con người, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường, nhưng con người ta một khi đối mặt với sự ra đi của người thân thì làm sao mà chịu được chứ.
Nghi thức kết thúc. Mọi người cùng ra xe, đến nghĩa trang thành phố để chôn cất thi thể cho Tống Nguyệt Như và Hàn Dương Phong.
Nơi đây là nghĩa trang rộng lớn nhất Thượng Hải, kiến trúc được thiết kế cổ xưa. Tất nhiên nơi này là nơi chôn cất của những người danh gia vọng tộc, là thành viên của các gia tộc lớn.
Bước xuống xe, Triệu Thanh Tuyết ngẩng mặt lên nhìn bầu trời. Trời trong xanh, rõ ràng rất đẹp đẽ nhưng trong lòng cô lại u ám đen tối đến vậy.
Anh rõ ràng đã xuất hiện trong cuộc đời cô, xa cách 17 năm, cơ duyên gặp lại nhưng vì sao ông trời lại cướp anh đi.
Cô không muốn làm mọi người đã lo lắng, bao nhiêu buồn tủi, đau thương, cô sẽ cố gắng nén vào trong lòng. Đều vì đứa con trong bụng cô mà sống.
Bên trong nghĩa trang, mọi vật đều tĩnh lặng. Hàng trăm ngôi mộ thẳng tắp nằm yên tĩnh, cô tịch. Những cây tùng cổ thụ to lớn, càng làm nơi đây thêm cô đơn, lạnh lẽo.
Hai ngôi mộ của Hàn Dương Phong và Tống Nguyệt Như được đắp lên, bên trên đặt một tấm bia. Sau khi đã xong mọi việc, mọi người lần lượt đặt từng bông hồng trắng trên mộ.
Tất cả mọi người, trừ khách viếng thăm ra, còn lại là họ hàng thân thích. Không một người nào thoát được cảm xúc đau đớn mà lại không rơi nước mắt.
Triệu Thanh Tuyết nhìn mọi người, tim cô nhói lên. Cô đã khóc cạn nước mắt rồi, lúc này, trái tim cô cũng vì đau mà nguội lạnh. Giờ cô mới thấm câu nói của anh lúc hai người ly hôn, nếu không vì cô đến Canada thì không bao giờ cô biết được những chuyện này.
Anh đi rồi, cô sống thì còn ý nghĩa gì. Mẹ cô cũng bỏ cô mà đi, báy giờ anh cũng bỏ cô. Triệu Thanh Tuyết còn gì để mất nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.