Chương 3: CÔ DỄ BẮT NẠT LẮM SAO?
Licae085
20/06/2016
Đơ người một giây, Tường Vi bắt đầu tìm cách thoát ra khỏi cái ôm
nóng rực của Khánh Nam. Dù sao cũng là con gái, bị con trai ôm thì người bình tĩnh như Tường Vi cũng phải đỏ mặt nhưng không phải do ngại ngùng
mà là tức giận. Trong lúc cô tưởng chừng như sắp ngạt thở thì lại bị đẩy ra không thương tiếc. Do quá bất ngờ, cả người Tường Vi đập mạnh xuống
nền đất lạnh băng.
Khó khăn chống tay dậy, cô nhận được một ánh mắt không có độ ấm của Khánh Nam, thậm chí trong mắt còn có sự chán ghét không hề che dấu. Ánh mắt đó… giống sự hận thù hơn là chán ghét. Nhưng dường như nó không dành cho cô, mà là dành cho một người khác, một người mà cậu đang nghĩ đến thông qua cô.
– Đừng động vào tôi!
Tường Vi không những không sợ hãi mà còn tức giận hơn nữa. Là cô muốn động vào sao? Chính cậu kéo cô vào rồi ôm đấy chứ! Nhưng những lời này cô đều không nói ra, bởi cho dù có nói thì Tường Vi dám chắc cậu cũng không bỏ vào tai đâu. Cô chỉ hậm hực trả lời:
– Tôi không thèm!
Cô không thèm chấp một con ma ốm!
Sự tức giận qua đi, Tường Vi bình tĩnh rút trên đầu ra một cái ghim cài tóc nhỏ, tiến về phía cửa. Lâu rồi không động đến, không biết cái trò vặt này còn dùng được không. Đến bên cửa, Tường Vi cong lưng, đưa chiếc ghim vào ổ khóa, xoay xoay hí hoáy một lúc thì “cách”, tiếng cửa mở ra. Thành thạo và tự nhiên như thể cô đã làm trò này hàng chục lần.
Nếu không phải Khánh Nam sốt khá cao thì cô cũng không muốn dùng đến trò này vì cô đã tự nhủ là sẽ không bao giờ sử dụng những mánh khóe này nữa.
Tường Vi biết trong suốt quá trình mở khóa, vẫn có một ánh mắt lạnh băng theo dõi từng cử động của cô nhưng cô không để ý. Dù sao Khánh Nam cũng đang bị sốt, chắc cậu không nhớ gì đâu mà cho dù có nhớ thì đã làm sao? Rồi cô đứng trước mặt Khánh Nam, khoanh hai tay trước ngực, cô phải nói cho rõ ràng không thì lại bị đẩy ra như ban nãy.
– Cậu muốn tự đi hay để tôi dìu?
Sau một lúc, Khánh Nam chống tay đứng lên thay cho câu trả lời. Trong mắt cậu không còn sự chán ghét như ban nãy nữa nhưng vẫn không hề có độ ấm, một ánh mắt bình tĩnh và đầy cảnh giác. Xem ra cậu có một kí ức không mấy tốt đẹp nhưng Tường Vi không tò mò cũng chẳng tỏ vẻ thương xót bởi chính cô cũng có những bí mật không muốn để ai biết.
Đi chưa được mấy bước, Khánh Nam bỗng đâm sầm vào tường và suýt ngã nếu không có Tường Vi nhanh tay đỡ lấy. Cô đánh giá quá cao sức chịu đựng của cậu ta rồi thì phải? Thấy Khánh Nam chuẩn bị tái diễn lại lịch sử, đem Tường Vi đẩy xuống đất lần nữa, cô bèn nói:
– Tôi cũng chẳng phải sâu bọ rắn rết hay quái vật gì kinh khủng mà cậu cứ phải đẩy ra như thế, hơn nữa cậu mà cứ cố chấp như thế thì đến sáng mai cũng không ra khỏi đây được mất.
Khánh Nam chần chừ một lúc rồi thả lỏng, để mặc cho Tường Vi dìu đi. Người cô tỏa ra mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu khiến cậu buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vất vả lắm mới dìu được Khánh Nam xuống phòng y tế, cứ tưởng cuối cùng cũng xong việc với con ma ốm này, vậy mà xuống đến nơi, cô y tá lại mất tăm mất tích hại Tường Vi đành phải ở lại chăm sóc cho cậu thêm một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi cô y tá trở lại và gọi Tường Vi dậy thì Khánh Nam đã đi từ lúc nào.
Kệ đi, giờ cô có việc quan trọng hơn phải giải quyết. Khóe miệng Tường Vi gợi lên một nụ cười lạnh lùng.
—
Ở một góc khuất nơi cầu thang, có một nhóm nữ sinh tụ tập, trên tay mỗi người cầm một điếu thuốc, từng đợt khói nhả ra bao phủ bầu không khí yên tĩnh. Không nói chuyện, không điện thoại, không gì cả, chỉ có khói thuốc chậm chạp hòa vào không khí.
Ở trên cầu thang, Tường Vi thích thú nhìn cảnh tượng chẳng mấy gì là tốt đẹp đối với học sinh cấp ba ấy, không tiếng động chụp mấy kiểu ảnh.
– Say cheese!
Đám nữ sinh bỗng giật mình bởi câu nói của Tường Vi, cả đám đồng loạt nhìn về chỗ phát ra tiếng nói. Sự ngạc nhiên, tức giận và lo sợ hiện hữu trên khuôn mặt non nớt của họ không thể lọt qua mắt Tường Vi, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến đám nữ sinh cảm thấy chân tay lạnh ngắt.
– Trần Tường Vi! Mày làm gì đấy?
– Chụp ảnh. Không thấy à?
– Xóa đi ngay!_Cả bọn giận tím mặt quát.
Ái chà, bị cô nắm thóp rồi mà vẫn còn kiêu căng thế, xem ra trong mắt bọn họ cô dễ bắt nạt lắm đúng không?
– Xóa à? Được thôi! Để tao gửi cho nhà trường xong rồi xóa cũng chưa muộn.
– Mày dám!
– Sao không?_Cặp mắt màu nâu trong trẻo thoáng qua vẻ lạnh lùng và gian xảo không hợp với độ tuổi.
Một trong số đó cười khẩy, tuy hơi sợ nhưng vẫn cố làm ra vẻ, lên giọng.
– Cứ gửi đi, chúng tao đi nói cho chị Ngọc biết, đến lúc đấy thì chưa biết là mày chết hay chúng tao chết đâu.
– Chắc gì cô tiểu thư đó đã chịu giúp chúng mày? Hơn nữa…chúng mày cũng biết tại sao tao lại bị cô tiểu thư đó ghét đúng không? Nếu tao nói sẽ chia tay với Khánh Nam và đổi lại cô ta phải xử lí chúng mày, thì sao?
Khánh Nam, cậu đã lôi cô ra làm lá chắn, để cô hứng hết bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ và soi mói của đám nữ sinh này thì cô cũng phải lợi dụng lại mối quan hệ dởm đó cho nó công bằng chứ nhỉ?
Cả đám con gái lập tức câm như hến, cả vẻ kiêu căng và chảnh chọe ban nãy cũng bay đâu mất sạch.
– Cô muốn gì?_ Một người rụt rè hỏi. Tường Vi biết cô ta, người va vào cô khiến cô làm rơi bánh mì và làm theo lệnh của nhóm “Tam tỷ” gì đó.
– Đơn giản thôi!
—
Một tuần sau…
“Chát”_ Âm thanh rõ ràng vang lên đủ để thấy cái tát đau và mạnh cỡ nào. Dường như người tát muốn trút hết sự tức giận lên đó.
– Tại sao mày dám làm thế hả con ***!!!
Người bị đánh không ai khác chính là cô gái đã va vào người Tường Vi trong căng tin. Nhưng giờ cô ta đâu còn vẻ kiêu căng và khinh người lúc ấy. Cả người cô ta run run, nước mắt trào ra không dứt kèm theo từng tiếng nấc nghẹn trông thật thê thảm.
– Là… là Tường Vi… hức… cô ta bảo… hức… em làm thế…
Bảo Ngọc tức giận túm tóc Ngọc Linh, ép nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù đau nhưng Ngọc Linh không dám hé răng kêu nửa lời, đôi mắt rưng rưng cầu xin nhìn Bảo Ngọc.
– Cô ta bảo mày chết thì mày cũng chết hả con ngu này!
– Cô ta… hức… biết bọn em… hức… hút thuốc…
– Được! Được lắm! Con khốn Tường Vi! Dám động đến “Tam tỷ” bọn tao, mày chán sống rồi đúng không? Tụi mày, đi!
Bảo Ngọc cười to một hồi rồi quay sang nói với hai người khác cũng đang đánh đập những đứa con gái khác tương tự.
Khó khăn chống tay dậy, cô nhận được một ánh mắt không có độ ấm của Khánh Nam, thậm chí trong mắt còn có sự chán ghét không hề che dấu. Ánh mắt đó… giống sự hận thù hơn là chán ghét. Nhưng dường như nó không dành cho cô, mà là dành cho một người khác, một người mà cậu đang nghĩ đến thông qua cô.
– Đừng động vào tôi!
Tường Vi không những không sợ hãi mà còn tức giận hơn nữa. Là cô muốn động vào sao? Chính cậu kéo cô vào rồi ôm đấy chứ! Nhưng những lời này cô đều không nói ra, bởi cho dù có nói thì Tường Vi dám chắc cậu cũng không bỏ vào tai đâu. Cô chỉ hậm hực trả lời:
– Tôi không thèm!
Cô không thèm chấp một con ma ốm!
Sự tức giận qua đi, Tường Vi bình tĩnh rút trên đầu ra một cái ghim cài tóc nhỏ, tiến về phía cửa. Lâu rồi không động đến, không biết cái trò vặt này còn dùng được không. Đến bên cửa, Tường Vi cong lưng, đưa chiếc ghim vào ổ khóa, xoay xoay hí hoáy một lúc thì “cách”, tiếng cửa mở ra. Thành thạo và tự nhiên như thể cô đã làm trò này hàng chục lần.
Nếu không phải Khánh Nam sốt khá cao thì cô cũng không muốn dùng đến trò này vì cô đã tự nhủ là sẽ không bao giờ sử dụng những mánh khóe này nữa.
Tường Vi biết trong suốt quá trình mở khóa, vẫn có một ánh mắt lạnh băng theo dõi từng cử động của cô nhưng cô không để ý. Dù sao Khánh Nam cũng đang bị sốt, chắc cậu không nhớ gì đâu mà cho dù có nhớ thì đã làm sao? Rồi cô đứng trước mặt Khánh Nam, khoanh hai tay trước ngực, cô phải nói cho rõ ràng không thì lại bị đẩy ra như ban nãy.
– Cậu muốn tự đi hay để tôi dìu?
Sau một lúc, Khánh Nam chống tay đứng lên thay cho câu trả lời. Trong mắt cậu không còn sự chán ghét như ban nãy nữa nhưng vẫn không hề có độ ấm, một ánh mắt bình tĩnh và đầy cảnh giác. Xem ra cậu có một kí ức không mấy tốt đẹp nhưng Tường Vi không tò mò cũng chẳng tỏ vẻ thương xót bởi chính cô cũng có những bí mật không muốn để ai biết.
Đi chưa được mấy bước, Khánh Nam bỗng đâm sầm vào tường và suýt ngã nếu không có Tường Vi nhanh tay đỡ lấy. Cô đánh giá quá cao sức chịu đựng của cậu ta rồi thì phải? Thấy Khánh Nam chuẩn bị tái diễn lại lịch sử, đem Tường Vi đẩy xuống đất lần nữa, cô bèn nói:
– Tôi cũng chẳng phải sâu bọ rắn rết hay quái vật gì kinh khủng mà cậu cứ phải đẩy ra như thế, hơn nữa cậu mà cứ cố chấp như thế thì đến sáng mai cũng không ra khỏi đây được mất.
Khánh Nam chần chừ một lúc rồi thả lỏng, để mặc cho Tường Vi dìu đi. Người cô tỏa ra mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu khiến cậu buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vất vả lắm mới dìu được Khánh Nam xuống phòng y tế, cứ tưởng cuối cùng cũng xong việc với con ma ốm này, vậy mà xuống đến nơi, cô y tá lại mất tăm mất tích hại Tường Vi đành phải ở lại chăm sóc cho cậu thêm một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi cô y tá trở lại và gọi Tường Vi dậy thì Khánh Nam đã đi từ lúc nào.
Kệ đi, giờ cô có việc quan trọng hơn phải giải quyết. Khóe miệng Tường Vi gợi lên một nụ cười lạnh lùng.
—
Ở một góc khuất nơi cầu thang, có một nhóm nữ sinh tụ tập, trên tay mỗi người cầm một điếu thuốc, từng đợt khói nhả ra bao phủ bầu không khí yên tĩnh. Không nói chuyện, không điện thoại, không gì cả, chỉ có khói thuốc chậm chạp hòa vào không khí.
Ở trên cầu thang, Tường Vi thích thú nhìn cảnh tượng chẳng mấy gì là tốt đẹp đối với học sinh cấp ba ấy, không tiếng động chụp mấy kiểu ảnh.
– Say cheese!
Đám nữ sinh bỗng giật mình bởi câu nói của Tường Vi, cả đám đồng loạt nhìn về chỗ phát ra tiếng nói. Sự ngạc nhiên, tức giận và lo sợ hiện hữu trên khuôn mặt non nớt của họ không thể lọt qua mắt Tường Vi, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến đám nữ sinh cảm thấy chân tay lạnh ngắt.
– Trần Tường Vi! Mày làm gì đấy?
– Chụp ảnh. Không thấy à?
– Xóa đi ngay!_Cả bọn giận tím mặt quát.
Ái chà, bị cô nắm thóp rồi mà vẫn còn kiêu căng thế, xem ra trong mắt bọn họ cô dễ bắt nạt lắm đúng không?
– Xóa à? Được thôi! Để tao gửi cho nhà trường xong rồi xóa cũng chưa muộn.
– Mày dám!
– Sao không?_Cặp mắt màu nâu trong trẻo thoáng qua vẻ lạnh lùng và gian xảo không hợp với độ tuổi.
Một trong số đó cười khẩy, tuy hơi sợ nhưng vẫn cố làm ra vẻ, lên giọng.
– Cứ gửi đi, chúng tao đi nói cho chị Ngọc biết, đến lúc đấy thì chưa biết là mày chết hay chúng tao chết đâu.
– Chắc gì cô tiểu thư đó đã chịu giúp chúng mày? Hơn nữa…chúng mày cũng biết tại sao tao lại bị cô tiểu thư đó ghét đúng không? Nếu tao nói sẽ chia tay với Khánh Nam và đổi lại cô ta phải xử lí chúng mày, thì sao?
Khánh Nam, cậu đã lôi cô ra làm lá chắn, để cô hứng hết bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ và soi mói của đám nữ sinh này thì cô cũng phải lợi dụng lại mối quan hệ dởm đó cho nó công bằng chứ nhỉ?
Cả đám con gái lập tức câm như hến, cả vẻ kiêu căng và chảnh chọe ban nãy cũng bay đâu mất sạch.
– Cô muốn gì?_ Một người rụt rè hỏi. Tường Vi biết cô ta, người va vào cô khiến cô làm rơi bánh mì và làm theo lệnh của nhóm “Tam tỷ” gì đó.
– Đơn giản thôi!
—
Một tuần sau…
“Chát”_ Âm thanh rõ ràng vang lên đủ để thấy cái tát đau và mạnh cỡ nào. Dường như người tát muốn trút hết sự tức giận lên đó.
– Tại sao mày dám làm thế hả con ***!!!
Người bị đánh không ai khác chính là cô gái đã va vào người Tường Vi trong căng tin. Nhưng giờ cô ta đâu còn vẻ kiêu căng và khinh người lúc ấy. Cả người cô ta run run, nước mắt trào ra không dứt kèm theo từng tiếng nấc nghẹn trông thật thê thảm.
– Là… là Tường Vi… hức… cô ta bảo… hức… em làm thế…
Bảo Ngọc tức giận túm tóc Ngọc Linh, ép nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù đau nhưng Ngọc Linh không dám hé răng kêu nửa lời, đôi mắt rưng rưng cầu xin nhìn Bảo Ngọc.
– Cô ta bảo mày chết thì mày cũng chết hả con ngu này!
– Cô ta… hức… biết bọn em… hức… hút thuốc…
– Được! Được lắm! Con khốn Tường Vi! Dám động đến “Tam tỷ” bọn tao, mày chán sống rồi đúng không? Tụi mày, đi!
Bảo Ngọc cười to một hồi rồi quay sang nói với hai người khác cũng đang đánh đập những đứa con gái khác tương tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.