Chương 2: ĐỪNG ỒN NỮA
Licae085
20/06/2016
– Cô làm cái gì vậy?
Khánh Nam nhíu mày nhìn Tường Vi tự vỗ vào mặt mình.
– Tôi cố gắng để không tát vào mặt cậu.
Tường Vi rất ghét những kẻ coi thường tình cảm của người khác nhưng lại không thích gây gổ nên bỏ đi.
—
– Vi thân mến, xuống căng tin với tao.
Lan Hương như thường lệ lại đến rủ rê cô bạn của mình.
– Không.
– Tao mua cho mày một cái bánh mì, okay?
Không mảy may suy nghĩ, cô đồng ý ngay tức khắc.
– Ok, đi luôn.
Được cái bánh mì miễn phí, Tường Vi vui vẻ bóc ra ăn, tâm trạng cũng tốt lên phần nào.
Nhưng bỗng nhiên vai cô bị ai xô mạnh, chiếc bánh rơi xuống đất, cô gái kia “hừ” một tiếng rồi bỏ đi. Tường Vi nhíu mày, cô không phải người nóng tính nên bỏ qua.
Còn Lan Hương đã sớm không còn bình tĩnh, cô bạn lẩm bẩm:
– Đã va vào còn không xin lỗi, “duyên” thế không biết!
– Kệ đi.
Tường Vi nhặt chiếc bánh lên, phủi qua vài cái rồi cho vào miệng ăn ngon lành.
– Rơi xuống đất rồi thì mày bỏ đi chứ còn ăn làm gì?_ Lan Hương càu nhàu.
– Có bẩn lắm đâu.
Tường Vi thản nhiên đáp lại, bánh còn chưa rơi ra khỏi vỏ, bẩn cái gì mà bẩn.
Đi được vài bước, cảm thấy có ánh mắt hướng về phía mình, Tường Vi quay đầu lại. Thì ra là bà chị đã tỏ tình với cậu bạn trên sân thượng. Còn bên cạnh chị ta là người lúc nãy va phải cô mà không xin lỗi. Thoáng chốc, Tường Vi đã hiểu ra vấn đề.
Nhưng thế thì sao?
Rồi cô quay lưng đi bỏ lại khuôn mặt hầm hầm tức giận của bà chị đó ở đằng sau.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đấy. Liên tiếp những ngày sau đó, Tường Vi bị chơi khăm: Cặp sách bị thả vào bể nước, đi trên đường thì luôn bị xô ngã, có hôm quá đáng còn “vô tình” dính nguyên cái kem lên áo cô,…
Không phải Tường Vi nhát gan hay nhu nhược gì hết mà mấy trò thế này không đáng để cô phải bận tâm. Cô có giới hạn chịu đựng của mình, chỉ cần không ai vượt qua gianh giới đó thì cô sẽ chẳng mệt mình mà đi làm ba cái vụ trả thù hay gì đó tương tự, nhưng nếu ai đó chán sống mà vượt qua gianh giới đấy thì tin cô đi, kẻ đó cũng chẳng yên ổn được lâu để mà rảnh đời đi bắt nạt cô nữa đâu.
– Lan Hương, tao có để quên đồng hồ ở chỗ mày không?
Lan Hương ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của cô bạn.
– Không, sao thế? Mất à?
– Ừ, không thấy đâu cả.
Tường Vi lục tìm trong ngăn bàn nhưng không thấy chiếc đồng hồ đâu mà chỉ thấy một tờ giấy nhớ. Trên đó ghi: Muốn lấy lại đồng hồ thì lên sân thượng.
Mặt Tường Vi lạnh đi, vò tờ giấy trong tay rồi đi ra khỏi lớp, Lan Hương gọi với theo nhưng cô cũng không trả lời.
– Mày nói xem con nhỏ ấy có đến không?
– Sao lại không, sáng nay tao thấy nó tìm cái đồng hồ loạn cả lên. Nó đến rồi kìa!
Tường Vi lên sân thượng, bước chân có chút gấp gáp. Nhưng một lúc sau bỗng dưng cánh cửa sập lại, tiếng khoá cửa vang lên. Thấy vậy, cô vội đập cửa.
– Vẫn còn người ở trong này, đừng khoá cửa.
– Ha ha, Trần Tường Vi, chúng tôi cố tình khoá đấy.
Tiếng bước chân xa dần. Tường Vi lục tìm điện thoại nhưng cô chợt nhớ ra mình vừa đưa cho Nguyên Anh mượn, giờ nghĩ lại hình như vẻ mặt của cô bạn đó hơi áy náy.
Chết tiệt!
Cô ra chỗ lan can, thử hét thật to để gọi mấy người bên dưới nhưng vô ích.
– Ồn quá!
Tường Vi chưa kịp vui mừng thì đã thấy người vừa lên tiếng là Khánh Nam- nguyên nhân mọi rắc rối mấy ngày hôm nay của cô. Cậu đã đứng sau lưng cô từ bao giờ, hai tay đút túi, uể oải dựa vào tường.
– Sao cậu lại ở đây?
– Tôi ngủ.
Trầm mặc một lát, cô chìa tay ra.
– Cho tôi mượn điện thoại.
– Không có, tôi để quên rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Tường Vi quay mặt ra phía lan can, hét một hơi thật to và dài.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Như muốn xả đi những cơn giận và sự chịu đựng của cô mấy ngày nay.
Khánh Nam cũng không định ở lại để màng nhĩ bị tra tấn, cậu mở cửa đi nhưng không được.
– Cửa khoá rồi.
Quay lưng lại, cậu thấy người con gái vừa mới hét như điên vài giây trước đã ngồi dựa vào lan can từ bao giờ, chăm chú nhìn cậu.
Từ trước tới nay dường như chưa chuyện gì có thể làm Khánh Nam thay đổi sắc mặt và lần này cũng thế. Cậu chỉ trầm mặc một chút rồi ngồi xuống, dựa vào bức tường. Cả hai đều không lên tiếng cho đến khi Tường Vi nhận ra sự bất thường của người ngồi đối diện.
Cô nhíu mày hỏi:
– Cậu sao thế?
Thấy đối phương không trả lời, cô bèn ngồi dậy, tiến lại gần. Đưa tay khua đi khua lại trước mặt Khánh Nam. Cậu khó chịu bắt lấy tay cô, khàn giọng nói:
– Đừng, tôi chóng mặt.
Khi tay Khánh Nam chạm vào tay Tường Vi cô hơi giật mình.
– Sao tay cậu nóng thế?
Rồi cô đặt tay mình lên trán cậu.
– Nóng quá, cậu bị sốt rồi!
Khánh Nam bịt miệng cô lại nhưng dường như sợ cô vẫn còn nói bèn trực tiếp ôm đầu cô làm cả khuôn mặt Tường Vi dính sát vào người cậu. Cô cảm nhận thấy cơ thể nóng rực của Khánh Nam cũng như nghe rõ từng nhịp tim vững chãi của cậu. Cả người Tường Vi cứng đơ, rồi cô nghe thấy cậu nói:
– Đừng ồn nữa.
Khánh Nam nhíu mày nhìn Tường Vi tự vỗ vào mặt mình.
– Tôi cố gắng để không tát vào mặt cậu.
Tường Vi rất ghét những kẻ coi thường tình cảm của người khác nhưng lại không thích gây gổ nên bỏ đi.
—
– Vi thân mến, xuống căng tin với tao.
Lan Hương như thường lệ lại đến rủ rê cô bạn của mình.
– Không.
– Tao mua cho mày một cái bánh mì, okay?
Không mảy may suy nghĩ, cô đồng ý ngay tức khắc.
– Ok, đi luôn.
Được cái bánh mì miễn phí, Tường Vi vui vẻ bóc ra ăn, tâm trạng cũng tốt lên phần nào.
Nhưng bỗng nhiên vai cô bị ai xô mạnh, chiếc bánh rơi xuống đất, cô gái kia “hừ” một tiếng rồi bỏ đi. Tường Vi nhíu mày, cô không phải người nóng tính nên bỏ qua.
Còn Lan Hương đã sớm không còn bình tĩnh, cô bạn lẩm bẩm:
– Đã va vào còn không xin lỗi, “duyên” thế không biết!
– Kệ đi.
Tường Vi nhặt chiếc bánh lên, phủi qua vài cái rồi cho vào miệng ăn ngon lành.
– Rơi xuống đất rồi thì mày bỏ đi chứ còn ăn làm gì?_ Lan Hương càu nhàu.
– Có bẩn lắm đâu.
Tường Vi thản nhiên đáp lại, bánh còn chưa rơi ra khỏi vỏ, bẩn cái gì mà bẩn.
Đi được vài bước, cảm thấy có ánh mắt hướng về phía mình, Tường Vi quay đầu lại. Thì ra là bà chị đã tỏ tình với cậu bạn trên sân thượng. Còn bên cạnh chị ta là người lúc nãy va phải cô mà không xin lỗi. Thoáng chốc, Tường Vi đã hiểu ra vấn đề.
Nhưng thế thì sao?
Rồi cô quay lưng đi bỏ lại khuôn mặt hầm hầm tức giận của bà chị đó ở đằng sau.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đấy. Liên tiếp những ngày sau đó, Tường Vi bị chơi khăm: Cặp sách bị thả vào bể nước, đi trên đường thì luôn bị xô ngã, có hôm quá đáng còn “vô tình” dính nguyên cái kem lên áo cô,…
Không phải Tường Vi nhát gan hay nhu nhược gì hết mà mấy trò thế này không đáng để cô phải bận tâm. Cô có giới hạn chịu đựng của mình, chỉ cần không ai vượt qua gianh giới đó thì cô sẽ chẳng mệt mình mà đi làm ba cái vụ trả thù hay gì đó tương tự, nhưng nếu ai đó chán sống mà vượt qua gianh giới đấy thì tin cô đi, kẻ đó cũng chẳng yên ổn được lâu để mà rảnh đời đi bắt nạt cô nữa đâu.
– Lan Hương, tao có để quên đồng hồ ở chỗ mày không?
Lan Hương ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của cô bạn.
– Không, sao thế? Mất à?
– Ừ, không thấy đâu cả.
Tường Vi lục tìm trong ngăn bàn nhưng không thấy chiếc đồng hồ đâu mà chỉ thấy một tờ giấy nhớ. Trên đó ghi: Muốn lấy lại đồng hồ thì lên sân thượng.
Mặt Tường Vi lạnh đi, vò tờ giấy trong tay rồi đi ra khỏi lớp, Lan Hương gọi với theo nhưng cô cũng không trả lời.
– Mày nói xem con nhỏ ấy có đến không?
– Sao lại không, sáng nay tao thấy nó tìm cái đồng hồ loạn cả lên. Nó đến rồi kìa!
Tường Vi lên sân thượng, bước chân có chút gấp gáp. Nhưng một lúc sau bỗng dưng cánh cửa sập lại, tiếng khoá cửa vang lên. Thấy vậy, cô vội đập cửa.
– Vẫn còn người ở trong này, đừng khoá cửa.
– Ha ha, Trần Tường Vi, chúng tôi cố tình khoá đấy.
Tiếng bước chân xa dần. Tường Vi lục tìm điện thoại nhưng cô chợt nhớ ra mình vừa đưa cho Nguyên Anh mượn, giờ nghĩ lại hình như vẻ mặt của cô bạn đó hơi áy náy.
Chết tiệt!
Cô ra chỗ lan can, thử hét thật to để gọi mấy người bên dưới nhưng vô ích.
– Ồn quá!
Tường Vi chưa kịp vui mừng thì đã thấy người vừa lên tiếng là Khánh Nam- nguyên nhân mọi rắc rối mấy ngày hôm nay của cô. Cậu đã đứng sau lưng cô từ bao giờ, hai tay đút túi, uể oải dựa vào tường.
– Sao cậu lại ở đây?
– Tôi ngủ.
Trầm mặc một lát, cô chìa tay ra.
– Cho tôi mượn điện thoại.
– Không có, tôi để quên rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Tường Vi quay mặt ra phía lan can, hét một hơi thật to và dài.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Như muốn xả đi những cơn giận và sự chịu đựng của cô mấy ngày nay.
Khánh Nam cũng không định ở lại để màng nhĩ bị tra tấn, cậu mở cửa đi nhưng không được.
– Cửa khoá rồi.
Quay lưng lại, cậu thấy người con gái vừa mới hét như điên vài giây trước đã ngồi dựa vào lan can từ bao giờ, chăm chú nhìn cậu.
Từ trước tới nay dường như chưa chuyện gì có thể làm Khánh Nam thay đổi sắc mặt và lần này cũng thế. Cậu chỉ trầm mặc một chút rồi ngồi xuống, dựa vào bức tường. Cả hai đều không lên tiếng cho đến khi Tường Vi nhận ra sự bất thường của người ngồi đối diện.
Cô nhíu mày hỏi:
– Cậu sao thế?
Thấy đối phương không trả lời, cô bèn ngồi dậy, tiến lại gần. Đưa tay khua đi khua lại trước mặt Khánh Nam. Cậu khó chịu bắt lấy tay cô, khàn giọng nói:
– Đừng, tôi chóng mặt.
Khi tay Khánh Nam chạm vào tay Tường Vi cô hơi giật mình.
– Sao tay cậu nóng thế?
Rồi cô đặt tay mình lên trán cậu.
– Nóng quá, cậu bị sốt rồi!
Khánh Nam bịt miệng cô lại nhưng dường như sợ cô vẫn còn nói bèn trực tiếp ôm đầu cô làm cả khuôn mặt Tường Vi dính sát vào người cậu. Cô cảm nhận thấy cơ thể nóng rực của Khánh Nam cũng như nghe rõ từng nhịp tim vững chãi của cậu. Cả người Tường Vi cứng đơ, rồi cô nghe thấy cậu nói:
– Đừng ồn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.