Chương 7: CÒN CÁI NHỤC NÀO HƠN CÁI NHỤC NÀY
Licae085
20/06/2016
Thầy giáo dẫn Tường Vi vào lớp, khác với lớp cũ của cô, những học
sinh ở đây dường như chẳng hề biết sợ thầy giáo là gì cả. Rõ ràng thầy
đã bước vào lớp rồi mà cả lớp vẫn ồn ào như cái chợ vỡ, không chào,
không về chỗ, ai làm việc người đấy. Dường như tất cả đều vô cùng bình
thường như nó phải thế.
Nhưng chính sự bình thường đó lại làm nên điều bất thường.
Tường Vi chép miệng, xem ra cô đã chuyển đến một cái lớp không được hay ho cho lắm. Thầy giáo biết mình chẳng có tiếng nói trong lớp nên cũng chỉ lẳng lặng bảo Tường Vi tự chọn chỗ ngồi cho mình còn thầy thì soạn tài liệu chuẩn bị giảng bài. Tường Vi cũng chẳng rảnh rỗi và tốt bụng đến mức đi tìm lại tiếng nói trong lớp cho thầy, từ đầu đến cuối cô chỉ có một mục đích: Khánh Nam.
Cô nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn cuối cùng nơi có một cậu con trai đang lim dim ngủ, mái tóc đen nhánh và nửa khuôn mặt tuấn tú lộ ra khỏi cánh tay, tỏa sáng dưới cái nắng mùa hè vô tình lọt qua cửa sổ. Xung quanh cứ thỉnh thoảng lại có một vài cái liếc mắt, một vài ánh mắt đắm đuối như con cá chuối nhìn về phía gần cửa sổ ấy.
Vậy nên khi Tường Vi bước đến bên cạnh chiếc bàn có chàng hoàng tử đang say ngủ đó, lập tức có hàng loạt ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhưng tất cả đều bị Tường Vi bơ, bơ đẹp.
Cô đưa ngón tay gõ gõ vào mặt bàn, thản nhiên nói đúng một từ.
– Dậy.
Khánh Nam không ngủ sâu hay nói đúng hơn cậu chưa bao giờ có một giấc ngủ sâu cả nên từ lúc Tường Vi bước chân vào lớp cậu đã dậy rồi.
– Chuyện gì?
Cái vẻ ngái ngủ đó hiển nhiên là một chiêu sát thủ làm rung động trái tim còn xuân xanh của mấy cô nàng trong lớp nhưng nó lại chẳng làm thay đổi nổi một chút thái độ của Tường Vi.
– Tôi ngồi chỗ đó, ra để tôi vào_ Tường Vi chỉ tay vào chỗ còn trống phía bên trong.
Vừa dứt lời, cả lớp bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Tường Vi, chẳng ai bảo ai, lập tức phá lên cười.
– Học sinh chuyển lớp ơi, cậu hài hước quá đấy!
– Con gái muốn ngồi cạnh Nam còn xếp hàng dài, chưa đến lượt cậu đâu!
– Hahaha…!
– Dựa vào cái gì mà cô ta nghĩ mình có thể ngồi được vào chỗ đó chứ?
– Buồn cười thật!
Giữa những tiếng chế giễu và khinh bỉ đó, giọng của Tường Vi vang lên trong trẻo và dễ nghe một cách lạ thường. Cô nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng trước mặt, mỉm cười.
– Dựa vào cái gì ư?
Tường Vi chẳng để tâm đến xung quanh thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt, bình thản nói ra một câu khiến cả lớp chết điếng.
– Bởi vì tôi là bạn gái của cậu ấy!
“Cách” Tiếng rơi bút.
“Rầm” Tiếng ngã xuống ghế.
“Uỵch” Tiếng trượt chân.
“Phụt” Tiếng cắn phải lưỡi.
Khi nói xong câu ấy, Tường Vi chăm chú quan sát sắc mặt của Khánh Nam, và không ngoài dự đoán, trong đôi mắt màu hổ phách đó thoáng qua một chút ngạc nhiên nhưng đừng nói là một chút, cho dù là một chút của một chút đi chăng nữa, chỉ cần Khánh Nam ngạc nhiên, là Tường Vi có thể nhìn thấy.
Cô hài lòng, rất hài lòng với phản ứng đó của cậu. Lại phát ngôn gây sốc lần thứ hai.
– Đùa thôi!
Làm màu thế là đủ rồi. Tường Vi chỉ muốn chứng minh với Khánh Nam, cho dù cậu đưa cô đến lớp này với mục đích gì, muốn lợi dụng hay moi được thứ gì đó từ cô thì không hề dễ dàng và sẽ chẳng bao giờ là dễ dàng cả. Nếu hôm nay cô có thể làm cậu ngạc nhiên thì những ngày sau này cũng vậy, cô có thừa chất xám để làm việc đó. Vấn đề chỉ là muốn hay không muốn thôi.
Tường Vi xoay người đi tìm một chỗ ngồi khác, cô chẳng bao giờ muốn ngồi cạnh Khánh Nam, ở cậu ta cứ có cái gì đó cô chẳng bao giờ nắm bắt được, và cô ghét điều đó. Nhưng trước ánh mắt vô cùng sốc của mọi người, Khánh Nam lại kéo tay Tường Vi, mở lời nói lần đầu tiên từ khi vào lớp.
– Ngồi đi.
Cả lớp trợn trừng mắt, con ngươi như muốn lòi cả ra ngoài. Bọn họ có đang nhìn nhầm không? Khánh Nam đang nắm tay một cô gái và còn cho cô ta ngồi bên cạnh? Không phải là Khánh Nam nào khác mà chính là tảng băng di động, mặt lạnh ngàn năm, là cậu học sinh giỏi toàn diện-Khánh Nam sao???
Tường Vi không ngờ Khánh Nam lại chơi cái trò bất ngờ khó hiểu như vậy, lông mày thanh tú của cô nhíu chặt, định hất cái bàn tay ấm áp kia ra nhưng nó lại hệt như keo năm linh hai, gỡ mãi không ra.
Khánh Nam mỉm cười, điệu bộ dáng vẻ y hệt như Tường Vi vừa nãy, nếu khác thì chắc chỉ khác ở chỗ nụ cười đó thâm sâu và xảo quyệt hơn thôi. Cậu nói:
– Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ.
Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ…
Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ…
Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ…
Câu nói đó như một trận động đất 9,0 độ richter dội vào trong lòng Tường Vi, từng đợt cứ thế lan dài, dư âm mãi không hết.
– Này…-Tường Vi yếu ớt lên tiếng.
– Tôi xin lỗi vì đã để em phải nói ra trước_Tôi với cậu xưng anh anh em em từ bao giờ thế?
– Tôi không…
– Chẳng phải em bảo nếu không công khai thì sẽ chia tay ư? Giờ chúng ta không chia tay nữa nhé.
Lại một lần nữa, những ánh mắt “viên kẹo” lần lượt đâm thẳng về phía Tường Vi khiến cô nghẹn họng, lời giải thích cứ mắc ở cổ như một cái xương cá, nuốt không được mà lấy ra cũng chẳng xong.
– Đợi…
– Thầy, bắt đầu tiết học được chưa?
Chỉ với một câu nói đó, cả lớp lập tức giải tán, ngoan ngoãn về chỗ ngồi, không còn ai thèm nghe lời giải thích của Tường Vi nữa.
Cái gì là gậy ông đập lưng ông?
Cái gì là khôn ba năm dại một giờ?
Tường Vi thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của ai đó rồi lại tự tổng sỉ vả chính mình. Bị chính trò đùa của mình chơi lại, còn cái nhục nào hơn cái nhục này???
Nhưng chính sự bình thường đó lại làm nên điều bất thường.
Tường Vi chép miệng, xem ra cô đã chuyển đến một cái lớp không được hay ho cho lắm. Thầy giáo biết mình chẳng có tiếng nói trong lớp nên cũng chỉ lẳng lặng bảo Tường Vi tự chọn chỗ ngồi cho mình còn thầy thì soạn tài liệu chuẩn bị giảng bài. Tường Vi cũng chẳng rảnh rỗi và tốt bụng đến mức đi tìm lại tiếng nói trong lớp cho thầy, từ đầu đến cuối cô chỉ có một mục đích: Khánh Nam.
Cô nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn cuối cùng nơi có một cậu con trai đang lim dim ngủ, mái tóc đen nhánh và nửa khuôn mặt tuấn tú lộ ra khỏi cánh tay, tỏa sáng dưới cái nắng mùa hè vô tình lọt qua cửa sổ. Xung quanh cứ thỉnh thoảng lại có một vài cái liếc mắt, một vài ánh mắt đắm đuối như con cá chuối nhìn về phía gần cửa sổ ấy.
Vậy nên khi Tường Vi bước đến bên cạnh chiếc bàn có chàng hoàng tử đang say ngủ đó, lập tức có hàng loạt ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhưng tất cả đều bị Tường Vi bơ, bơ đẹp.
Cô đưa ngón tay gõ gõ vào mặt bàn, thản nhiên nói đúng một từ.
– Dậy.
Khánh Nam không ngủ sâu hay nói đúng hơn cậu chưa bao giờ có một giấc ngủ sâu cả nên từ lúc Tường Vi bước chân vào lớp cậu đã dậy rồi.
– Chuyện gì?
Cái vẻ ngái ngủ đó hiển nhiên là một chiêu sát thủ làm rung động trái tim còn xuân xanh của mấy cô nàng trong lớp nhưng nó lại chẳng làm thay đổi nổi một chút thái độ của Tường Vi.
– Tôi ngồi chỗ đó, ra để tôi vào_ Tường Vi chỉ tay vào chỗ còn trống phía bên trong.
Vừa dứt lời, cả lớp bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Tường Vi, chẳng ai bảo ai, lập tức phá lên cười.
– Học sinh chuyển lớp ơi, cậu hài hước quá đấy!
– Con gái muốn ngồi cạnh Nam còn xếp hàng dài, chưa đến lượt cậu đâu!
– Hahaha…!
– Dựa vào cái gì mà cô ta nghĩ mình có thể ngồi được vào chỗ đó chứ?
– Buồn cười thật!
Giữa những tiếng chế giễu và khinh bỉ đó, giọng của Tường Vi vang lên trong trẻo và dễ nghe một cách lạ thường. Cô nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng trước mặt, mỉm cười.
– Dựa vào cái gì ư?
Tường Vi chẳng để tâm đến xung quanh thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt, bình thản nói ra một câu khiến cả lớp chết điếng.
– Bởi vì tôi là bạn gái của cậu ấy!
“Cách” Tiếng rơi bút.
“Rầm” Tiếng ngã xuống ghế.
“Uỵch” Tiếng trượt chân.
“Phụt” Tiếng cắn phải lưỡi.
Khi nói xong câu ấy, Tường Vi chăm chú quan sát sắc mặt của Khánh Nam, và không ngoài dự đoán, trong đôi mắt màu hổ phách đó thoáng qua một chút ngạc nhiên nhưng đừng nói là một chút, cho dù là một chút của một chút đi chăng nữa, chỉ cần Khánh Nam ngạc nhiên, là Tường Vi có thể nhìn thấy.
Cô hài lòng, rất hài lòng với phản ứng đó của cậu. Lại phát ngôn gây sốc lần thứ hai.
– Đùa thôi!
Làm màu thế là đủ rồi. Tường Vi chỉ muốn chứng minh với Khánh Nam, cho dù cậu đưa cô đến lớp này với mục đích gì, muốn lợi dụng hay moi được thứ gì đó từ cô thì không hề dễ dàng và sẽ chẳng bao giờ là dễ dàng cả. Nếu hôm nay cô có thể làm cậu ngạc nhiên thì những ngày sau này cũng vậy, cô có thừa chất xám để làm việc đó. Vấn đề chỉ là muốn hay không muốn thôi.
Tường Vi xoay người đi tìm một chỗ ngồi khác, cô chẳng bao giờ muốn ngồi cạnh Khánh Nam, ở cậu ta cứ có cái gì đó cô chẳng bao giờ nắm bắt được, và cô ghét điều đó. Nhưng trước ánh mắt vô cùng sốc của mọi người, Khánh Nam lại kéo tay Tường Vi, mở lời nói lần đầu tiên từ khi vào lớp.
– Ngồi đi.
Cả lớp trợn trừng mắt, con ngươi như muốn lòi cả ra ngoài. Bọn họ có đang nhìn nhầm không? Khánh Nam đang nắm tay một cô gái và còn cho cô ta ngồi bên cạnh? Không phải là Khánh Nam nào khác mà chính là tảng băng di động, mặt lạnh ngàn năm, là cậu học sinh giỏi toàn diện-Khánh Nam sao???
Tường Vi không ngờ Khánh Nam lại chơi cái trò bất ngờ khó hiểu như vậy, lông mày thanh tú của cô nhíu chặt, định hất cái bàn tay ấm áp kia ra nhưng nó lại hệt như keo năm linh hai, gỡ mãi không ra.
Khánh Nam mỉm cười, điệu bộ dáng vẻ y hệt như Tường Vi vừa nãy, nếu khác thì chắc chỉ khác ở chỗ nụ cười đó thâm sâu và xảo quyệt hơn thôi. Cậu nói:
– Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ.
Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ…
Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ…
Bạn gái của tôi thì phải ngồi cạnh tôi chứ…
Câu nói đó như một trận động đất 9,0 độ richter dội vào trong lòng Tường Vi, từng đợt cứ thế lan dài, dư âm mãi không hết.
– Này…-Tường Vi yếu ớt lên tiếng.
– Tôi xin lỗi vì đã để em phải nói ra trước_Tôi với cậu xưng anh anh em em từ bao giờ thế?
– Tôi không…
– Chẳng phải em bảo nếu không công khai thì sẽ chia tay ư? Giờ chúng ta không chia tay nữa nhé.
Lại một lần nữa, những ánh mắt “viên kẹo” lần lượt đâm thẳng về phía Tường Vi khiến cô nghẹn họng, lời giải thích cứ mắc ở cổ như một cái xương cá, nuốt không được mà lấy ra cũng chẳng xong.
– Đợi…
– Thầy, bắt đầu tiết học được chưa?
Chỉ với một câu nói đó, cả lớp lập tức giải tán, ngoan ngoãn về chỗ ngồi, không còn ai thèm nghe lời giải thích của Tường Vi nữa.
Cái gì là gậy ông đập lưng ông?
Cái gì là khôn ba năm dại một giờ?
Tường Vi thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của ai đó rồi lại tự tổng sỉ vả chính mình. Bị chính trò đùa của mình chơi lại, còn cái nhục nào hơn cái nhục này???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.