Chương 8: ANH ĐÃ VỀ
Licae085
27/06/2016
Nháy mắt đã sang thu, cả trường bắt đầu biết đến Tường Vi với cái
danh: bạn gái của Khánh Nam. Dĩ nhiên, Tường Vi sau nhiều lần cố gắng
thanh minh mà không được đã để mặc cho cái tin đồn đó lan tràn, rồi từ
từ lắng xuống. Cũng chẳng hiểu sao, từ lúc đấy chẳng đám con gái nào dám bén mẳng đến đe dọa cô như trước nữa.
Chiếc điện thoại để đầu giường rung liên hồi không chịu ngừng cộng thêm tiếng chuông đinh tai đến là khó chịu. Tường Vi nghiến răng rủa thầm kẻ gọi đến vào lúc sáng sớm tinh mơ thế này. Cánh tay thò ra khỏi chăn rồi lập tức rụt lại như phải bỏng.
Lạnh.
Tiếng chuông vẫn kêu, Tường Vi khó chịu chui vào trong chăn cuộn tròn, như muốn thi gan xem cô sẽ nghe hay là tên điên kia sẽ ngừng gọi. Trong tiếng chuông ồn ào đó,Tường Vi thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở. Bỗng dưng có một cục bông tròn tròn nhỏ nhỏ còn vương hơi lạnh chui tọt vào chăn, dụi dụi lên người Tường Vi như muốn được cưng nựng, vuốt ve.
Cô thò mái tóc rối bù ra khỏi chăn, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng, dần dần từ lim dim chuyển sang ngạc nhiên rồi cuối cùng là vui mừng.
Trong cái ánh nắng của sớm thu, anh đứng đó, mỉm cười dịu dàng với cô, chiếc điện thoại vẫn kề trên tai. Tường Vi ngay lập tức nhận ra tiếng chuông điện thoại mà mình cài riêng cho anh vẫn đang vang lên không ngừng. Cô vội bắt máy. Ánh mắt dịu dàng như nước đó nhìn thẳng vào cô đầy nhớ nhung, quyến luyến, chất giọng trầm thấp mà ấm áp.
– Anh đã về, Vi.
-Meo!
Chưa để cô kịp phản ứng, cục bông cuộn tròn trong người cô nãy giờ bỗng kêu lên như chỉ trích sự bỏ quên của cô đối với nó. Tường Vi bèn ôm nó lên vuốt ve, con mèo thoải mái nhắm mắt lại, nằm gọn trong vòng tay Tường Vi. Bấy giờ, cô mới ngước mắt lên nhìn anh một lần nữa.
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cao lớn ấy đâu.
Anh…đi đâu rồi?
Lại biến mất như hai năm trước sao?
Tường Vi hốt hoảng lật chăn dậy, bất chấp cái lạnh thấm vào da thịt, nhào ra khỏi phòng ráo rác đưa mắt tìm quanh. Bỗng ai đó cầm tay cô lên, cảm nhận được hơi ấm trên lòng bàn tay, Tường Vi quay đầu lại, nhìn thấy anh đang đưa hai bàn tay cô lên miệng, nhẹ nhàng phả hơi nóng.
Làm ấm tay cô, cũng làm ấm tim cô.
Lúc này Tường Vi mới nhận ra anh đang mặc tạp dề, tay còn cầm cái muôi, mấy sợi tóc rũ xuống che đi đôi mắt, chỉ thấy anh lúng túng sởi ấm cho cô. Miệng còn không quên nhắc nhở.
– Lạnh rồi, mặc áo ấm rồi hãy rời giường chứ, con bé hấp tấp này, sao em vẫn không biết chăm sóc bản thân thế?
Tường Vi run rẩy gọi:
– Anh Phong.
Khắc Phong ngẩng đầu lên, cười:
– Sao? Hai năm không gặp, đã quên mặt mũi người anh này chưa?
Cảm giác này không chân thực, Tường Vi nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh như muốn khẳng định rằng anh đang ở trước mặt cô chứ không phải do tưởng tượng.
Khắc Phong hơi bất ngờ nhưng trong mắt hiện lên sự vui mừng, vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Không ai biết sự lo sợ của anh khi trở về, anh sợ cô đã quên anh, anh sợ cô đã có bạn trai, anh sợ cuộc sống của Tường Vi đã không còn bóng dáng anh nữa.
Nhưng…thật may, cô vẫn là Vi của anh. Nghĩ đến đây, Khắc Phong liền ôm chặt hơn.
Một lúc sau, Khắc Phong buông cô ra đẩy cô vào phòng thay quần áo còn anh vào bếp nấu cháo. Thay quần áo xong, Tường Vi đi ra dựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn theo bóng dáng bận rộn của anh. Lười biếng nói:
– Có cần em giúp không?
Nói thế nhưng vẫn dựa lưng vào cửa, dường như câu hỏi chỉ để thu hút sự chú ý của anh.
– Em đứng đấy là đã giúp anh lắm rồi.
Tường Vi rất vụng trong chuyện làm bếp, và anh biết điều đó, nhưng giờ thì khác.
– Anh đừng coi thường em.
Nói rồi cô tiến vào, thành thục cầm dao, bóc tỏi, thái hành, băm thịt khiến cho Khắc Phong phải trầm trồ thán phục. Cô đắc ý nhướng mày.
– Thế nào?
– Giỏi, nhưng anh muốn nấu cho em ăn, ra ngoài ngồi đi.
Anh nhẹ nhàng lấy con dao ra khỏi tay Tường Vi rồi đẩy cô ra ngoài. Tường Vi cũng muốn nếm thử tay nghề của anh, vui vẻ đi ra khỏi bếp nhưng đến nửa chừng lại dừng lại, hỏi:
– Sao anh vào đây được?
Đây là căn hộ Tường Vi mua vào hai năm trước, sau khi anh đi Mĩ không lâu. Cô cũng dọn ra ở riêng, một tuần về thăm cha nuôi một lần. Chìa khoá căn hộ này chỉ mình cô có, sao anh lại vào được?
Anh ranh ma quay lại, lấy trong túi quần ra một cái kẹp ghim.
– Nhờ em dạy khôn đấy.
Trò mở khoá bằng cặp ghim này… Tường Vi không ngờ anh vẫn còn nhớ.
– Nhưng thế này không an toàn, anh gọi thợ đến thay khoá rồi, thay cái khoá mà anh không mở được ấy, như thế mới yên tâm một chút.
Tường Vi bật cười.
– Anh không mở được chưa chắc là người khác đã không mở được.
– Chẳng có tên trộm nào thông minh bằng anh đâu.
Nhưng bỗng nhớ ra.
– À, trừ em. Chẳng hiểu học đâu ra mấy trò vặt đấy nữa.
Nụ cười của Tường Vi hơi ảm đạm. Cô đã quá vui mừng vì sự trở về của anh mà quên mất lí do vì sao anh ra đi. Khắc Phong không biết được suy nghĩ của cô, anh chỉ sang con mèo trắng đang liếm láp ở cửa phòng ngủ.
– Tặng em.
Mặc dù cô rât vui vì anh đã tặng quà cho mình nhưng…
– Em tự chăm sóc bản thân còn không xong, làm sao mà để ý được đến nó.
Khắc Phong mỉm cười, anh còn không hiểu cái tính của cô sao?
– Anh biết, nên anh sẽ chăm sóc nó. Tiện thể chăm sóc cho em luôn.
Con mèo, chỉ là cái cớ để đến thăm cô mỗi ngày. Cô thông minh như thế, lẽ nào lại không hiểu? Tim, thoáng chệch nhịp. Tường Vi cười ngốc, trong lòng bỗng chốc được thắp lên một niềm vui nho nhỏ. Ấy thế mà cô vẫn cố gân cổ lên đôi co với anh.
– Tiện thể? Cứ như em là hàng mua một tặng một không bằng.
Lúc này tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Là điện thoại của Khắc Phong.
– Cha ạ?
– Con đang ở nhà Vi.
– Vâng, tụi con đến ngay.
Cúp máy.
– Cha gọi kêu anh đưa em về nhà ăn cơm. Bữa sáng này anh nợ em vậy.
Tường Vi cười nhạt. Cuối cùng cũng đến rồi.
Chiếc điện thoại để đầu giường rung liên hồi không chịu ngừng cộng thêm tiếng chuông đinh tai đến là khó chịu. Tường Vi nghiến răng rủa thầm kẻ gọi đến vào lúc sáng sớm tinh mơ thế này. Cánh tay thò ra khỏi chăn rồi lập tức rụt lại như phải bỏng.
Lạnh.
Tiếng chuông vẫn kêu, Tường Vi khó chịu chui vào trong chăn cuộn tròn, như muốn thi gan xem cô sẽ nghe hay là tên điên kia sẽ ngừng gọi. Trong tiếng chuông ồn ào đó,Tường Vi thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở. Bỗng dưng có một cục bông tròn tròn nhỏ nhỏ còn vương hơi lạnh chui tọt vào chăn, dụi dụi lên người Tường Vi như muốn được cưng nựng, vuốt ve.
Cô thò mái tóc rối bù ra khỏi chăn, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng, dần dần từ lim dim chuyển sang ngạc nhiên rồi cuối cùng là vui mừng.
Trong cái ánh nắng của sớm thu, anh đứng đó, mỉm cười dịu dàng với cô, chiếc điện thoại vẫn kề trên tai. Tường Vi ngay lập tức nhận ra tiếng chuông điện thoại mà mình cài riêng cho anh vẫn đang vang lên không ngừng. Cô vội bắt máy. Ánh mắt dịu dàng như nước đó nhìn thẳng vào cô đầy nhớ nhung, quyến luyến, chất giọng trầm thấp mà ấm áp.
– Anh đã về, Vi.
-Meo!
Chưa để cô kịp phản ứng, cục bông cuộn tròn trong người cô nãy giờ bỗng kêu lên như chỉ trích sự bỏ quên của cô đối với nó. Tường Vi bèn ôm nó lên vuốt ve, con mèo thoải mái nhắm mắt lại, nằm gọn trong vòng tay Tường Vi. Bấy giờ, cô mới ngước mắt lên nhìn anh một lần nữa.
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cao lớn ấy đâu.
Anh…đi đâu rồi?
Lại biến mất như hai năm trước sao?
Tường Vi hốt hoảng lật chăn dậy, bất chấp cái lạnh thấm vào da thịt, nhào ra khỏi phòng ráo rác đưa mắt tìm quanh. Bỗng ai đó cầm tay cô lên, cảm nhận được hơi ấm trên lòng bàn tay, Tường Vi quay đầu lại, nhìn thấy anh đang đưa hai bàn tay cô lên miệng, nhẹ nhàng phả hơi nóng.
Làm ấm tay cô, cũng làm ấm tim cô.
Lúc này Tường Vi mới nhận ra anh đang mặc tạp dề, tay còn cầm cái muôi, mấy sợi tóc rũ xuống che đi đôi mắt, chỉ thấy anh lúng túng sởi ấm cho cô. Miệng còn không quên nhắc nhở.
– Lạnh rồi, mặc áo ấm rồi hãy rời giường chứ, con bé hấp tấp này, sao em vẫn không biết chăm sóc bản thân thế?
Tường Vi run rẩy gọi:
– Anh Phong.
Khắc Phong ngẩng đầu lên, cười:
– Sao? Hai năm không gặp, đã quên mặt mũi người anh này chưa?
Cảm giác này không chân thực, Tường Vi nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh như muốn khẳng định rằng anh đang ở trước mặt cô chứ không phải do tưởng tượng.
Khắc Phong hơi bất ngờ nhưng trong mắt hiện lên sự vui mừng, vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Không ai biết sự lo sợ của anh khi trở về, anh sợ cô đã quên anh, anh sợ cô đã có bạn trai, anh sợ cuộc sống của Tường Vi đã không còn bóng dáng anh nữa.
Nhưng…thật may, cô vẫn là Vi của anh. Nghĩ đến đây, Khắc Phong liền ôm chặt hơn.
Một lúc sau, Khắc Phong buông cô ra đẩy cô vào phòng thay quần áo còn anh vào bếp nấu cháo. Thay quần áo xong, Tường Vi đi ra dựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn theo bóng dáng bận rộn của anh. Lười biếng nói:
– Có cần em giúp không?
Nói thế nhưng vẫn dựa lưng vào cửa, dường như câu hỏi chỉ để thu hút sự chú ý của anh.
– Em đứng đấy là đã giúp anh lắm rồi.
Tường Vi rất vụng trong chuyện làm bếp, và anh biết điều đó, nhưng giờ thì khác.
– Anh đừng coi thường em.
Nói rồi cô tiến vào, thành thục cầm dao, bóc tỏi, thái hành, băm thịt khiến cho Khắc Phong phải trầm trồ thán phục. Cô đắc ý nhướng mày.
– Thế nào?
– Giỏi, nhưng anh muốn nấu cho em ăn, ra ngoài ngồi đi.
Anh nhẹ nhàng lấy con dao ra khỏi tay Tường Vi rồi đẩy cô ra ngoài. Tường Vi cũng muốn nếm thử tay nghề của anh, vui vẻ đi ra khỏi bếp nhưng đến nửa chừng lại dừng lại, hỏi:
– Sao anh vào đây được?
Đây là căn hộ Tường Vi mua vào hai năm trước, sau khi anh đi Mĩ không lâu. Cô cũng dọn ra ở riêng, một tuần về thăm cha nuôi một lần. Chìa khoá căn hộ này chỉ mình cô có, sao anh lại vào được?
Anh ranh ma quay lại, lấy trong túi quần ra một cái kẹp ghim.
– Nhờ em dạy khôn đấy.
Trò mở khoá bằng cặp ghim này… Tường Vi không ngờ anh vẫn còn nhớ.
– Nhưng thế này không an toàn, anh gọi thợ đến thay khoá rồi, thay cái khoá mà anh không mở được ấy, như thế mới yên tâm một chút.
Tường Vi bật cười.
– Anh không mở được chưa chắc là người khác đã không mở được.
– Chẳng có tên trộm nào thông minh bằng anh đâu.
Nhưng bỗng nhớ ra.
– À, trừ em. Chẳng hiểu học đâu ra mấy trò vặt đấy nữa.
Nụ cười của Tường Vi hơi ảm đạm. Cô đã quá vui mừng vì sự trở về của anh mà quên mất lí do vì sao anh ra đi. Khắc Phong không biết được suy nghĩ của cô, anh chỉ sang con mèo trắng đang liếm láp ở cửa phòng ngủ.
– Tặng em.
Mặc dù cô rât vui vì anh đã tặng quà cho mình nhưng…
– Em tự chăm sóc bản thân còn không xong, làm sao mà để ý được đến nó.
Khắc Phong mỉm cười, anh còn không hiểu cái tính của cô sao?
– Anh biết, nên anh sẽ chăm sóc nó. Tiện thể chăm sóc cho em luôn.
Con mèo, chỉ là cái cớ để đến thăm cô mỗi ngày. Cô thông minh như thế, lẽ nào lại không hiểu? Tim, thoáng chệch nhịp. Tường Vi cười ngốc, trong lòng bỗng chốc được thắp lên một niềm vui nho nhỏ. Ấy thế mà cô vẫn cố gân cổ lên đôi co với anh.
– Tiện thể? Cứ như em là hàng mua một tặng một không bằng.
Lúc này tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Là điện thoại của Khắc Phong.
– Cha ạ?
– Con đang ở nhà Vi.
– Vâng, tụi con đến ngay.
Cúp máy.
– Cha gọi kêu anh đưa em về nhà ăn cơm. Bữa sáng này anh nợ em vậy.
Tường Vi cười nhạt. Cuối cùng cũng đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.