Chương 9: LẤY THÂN BÁO ĐÁP
Licae085
28/06/2016
Tường Vi tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài, Khắc Phong liếc
mắt qua kính chiếu hậu, từ lúc lên xe đến giờ cô cứ ngồi im lặng như
thế, không nói một lời. Chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tường Vi mở cửa xuống xe, đứng đợi nhưng mãi mà chẳng thấy Khắc Phong xuống liền tiến tới gõ
cửa. Anh hạ kính xuống, Tường Vi chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy anh
nói:
– Anh để quên điện thoại ở nhà em mất rồi.
Tường Vi cũng chẳng ngạc nhiên lắm với cái tính hay quên của anh, cô lấy ra chìa khóa nhà mà ban nãy anh đưa cô.
– Anh cầm lấy đi.
– Ừ, anh sẽ quay về nhanh thôi.
Sau khi anh đi, Tường Vi mới cất bước đi về phía cửa chính của căn biệt thự, mở cửa, Tường Vi lặng lẽ đi vào. Cô nghe thấy tiếng hát khe khẽ vọng ra từ trong bếp, chắc là cô giúp việc mới đến. Vì thói quen cũ, bước chân Tường Vi rất nhẹ, không gây ra một tiếng động nào nên hẳn là cô giúp việc đó mới không phát hiện ra Tường Vi.
Ở phòng khách không có ai, giờ này chắc cha đang trong phòng đọc sách. Nghĩ là làm, Tường Vi thả nhẹ bước chân lên tầng hai, tới trước cửa phòng, cô định vặn nắm cửa.
– Tại sao anh vẫn chưa đuổi nó đi?
Tay Tường Vi khựng lại.
– Em đừng nói nữa, đây là việc của anh, anh tự giải quyết.
– Anh đừng chối nữa, hắn ta sẽ nhanh phát hiện ra Tường Vi đang ở chỗ chúng ta thôi, nếu anh còn không đuổi nó đi thì…a…đầu em…
– Bà xã! Em sao vậy? Đi thôi anh đưa em về phòng.
– Anh đừng đánh trống lảng nữa, hôm nay mà không nói rõ ràng thì em sẽ không đi đâu hết!
– Em ngồi xuống trước đã.
– Hai năm trước hắn ta nghi ngờ, anh đã phải đưa thằng Phong ra nước ngoài để tách nó khỏi con bé Vi, anh cũng để con bé đó chuyển ra ngoài để che dấu sự tồn tại của nó nhưng anh giấu được hai năm cũng không giấu được cả đời! Anh không hiểu sao? Một ngày con bé đó còn chưa ra khỏi cái nhà này là ngày đó mạng sống của chúng ta còn bị đe dọa!
-…
– Anh nói đi! Sao không nói gì? Hôm nay con bé đó về đúng không? Anh không nói rõ với nó thì em sẽ nói!
Thế giới chìm trong im lặng, Tường Vi buông thõng tay xuống, định quay đầu đi khỏi thì nghe thấy giọng cha khàn khàn vang lên, chất chứa đau khổ và day dứt không nói nên lời.
– Nó…là con gái anh, anh phải bảo vệ nó.
Tường Vi ngạc nhiên mở to mắt, cô nắm chặt hai tay, gục đầu vào cánh cửa gỗ, cả người run run, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, môi bị cô cắn chặt đến mức bật máu, Tường Vi kiềm chế những tiếng nấc trong cổ họng không cho nó phát ra tiếng. Sau đó, mẹ và cha còn nói những gì, Tường Vi không nghe rõ nữa, và cô cũng không nhớ mình đã đi ra khỏi nhà như thế nào.
Lang thang trên đường phố, đầu óc Tường Vi trống rỗng.
“Kít!!!”
Bỗng một chiếc xe đen lao đến chắn ngang trước mặt Tường Vi, cửa xe nhanh chóng mở ra rồi có mấy người áo đen ùa ra từ trong xe, sự việc diễn ra trong một khoảnh khắc khiến cô không kịp nghĩ. Nhưng phản ứng cơ thể cô lại nhanh nhạy hơn bao giờ hết. Giơ chân đá vào hạ bộ của tên đằng sau đang tóm chặt cánh tay lôi cô vào xe đồng thời đánh lạc hướng tầm mắt của bọn họ, khiến bản thân biến mất trong một cái nháy mắt rồi lao ra khỏi vòng vây, Tường Vi chạy thục mạng theo hướng ngược lại, tưởng như sắp thoát được…
“Pằng”
Một tiếng súng vang lên, tầm mắt tối đen, Tường Vi mất đi ý thức, ngã xuống.
***
“Cốc!Cốc!Cốc!”
– Vào đi.
“Cạch”
– Cậu chủ, chúng tôi không bắt được cô ta
Trong phòng, một người con trai với mái tóc màu đỏ rượu đang ngồi dựa trên ghế sô pha, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, tay lắc lắc ly vang đỏ, đẹp mê người nhưng cũng nguy hiểm không kém. Cậu ta có một đôi mắt xảo quyệt đến rợn người nhưng cũng vô cùng cuốn hút, dù biết là nguy hiểm nhưng lại khiến bất cứ người con gái nào nhìn vào đó cũng bị mê hoặc, như con thiêu thân lao vào lửa, chết không có xác.
Trong phút chốc khi nghe thấy câu trả lời của người vừa đến, Trịnh Bảo Thiên liền trầm xuống.
– Lí do.
– Bạch Hổ cướp người.
Giống như sự tồn tại của tổ chức Hắc Long do Bảo Thiên đứng đầu, Bạch Hổ cũng là một tổ chức như thế. Nhưng lại rất thần bí, không ai biết người đứng đầu là ai. Khác với mục đích của Hắc Long là để loại bỏ mọi chướng ngại vật của công ty nhà Trịnh.
Bạch Hổ là một tổ chức chuyên đi thu thập thông tin, chỉ cần bạn có một thông tin gì đáng giá thì Bạch Hổ sẵn sàng trao đổi một thứ có giá trị tương đương để sở hữu nó và ngược lại, muốn tìm kiếm thông tin gì, chỉ cần đến tìm Bạch Hổ.
Mặc dù là một tổ chức như thế nhưng lại rất mạnh trong thế giới ngầm, không ai dám động đến Bạch Hổ vì không ai muốn điểm yếu của mình bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
“Rắc”
Ly rượu trên tay bị bóp nát.
– Thú vị thật đấy Tường Vi, đến cả Bạch Hổ cũng phải ra mặt.
***
– Cháu gái, cháu tỉnh rồi à?
Tường Vi nheo mắt nhìn ông già lạ hoắc trước mặt, trong đầu dần nhớ lại cảnh trước khi mình ngất đi.
– Ông bắt tôi?
Ông lão ngạc nhiên với phản ứng bình tĩnh của cô bé, liền hỏi.
– Sao cháu không hỏi ta là ai?
– Vậy ông là ai? Sao tôi lại ở đây?
Nghe vậy, ông già kia liền cười ha ha rồi đưa tay chỉ vào cổ cô, nơi có một cái lỗ nhỏ như cái kim, từ tốn nói.
– Cháu bị bọn chúng bắn súng gây mê, nếu ta không đến kịp, giờ cô bé chẳng còn nằm ở đây nữa đâu.
Tường Vi cũng chẳng thở phào nhẹ nhõm hay tỏ ra biết ơn khi nghe câu trả lời của ông lão, cái đầu của cô lập tức xuất hiện một suy nghĩ khác.
– Tại sao lại cứu tôi?
Kẻ bắt cóc cô rất có bài bản, hơn nữa còn hành động giữa ban ngày ban mặt, lúc chạy đi Tường Vi không hề thấy ai ở xung quanh, chắc chắn nơi đó đã bị phong tỏa, thậm chí còn chuẩn bị cả súng gây mê, đủ để thấy kẻ đứng đằng sau vụ bắt cóc đó không hề nhỏ, mà ông già này lại có thể cứu được cô ra, thì chắc thế lực cũng rất lớn, nhưng chỉ vì cô mà khiến cho hai thế lực lớn đó đối đầu nhau sao? Có qua có lại, chắc chắn phải có lí do.
Thấy dáng vẻ xù lông của Tường Vi, ông lão chỉ lắc đầu thở dài.
– Cháu nghĩ nhiều quá rồi.
Lúc đó bỗng có tiếng mở cửa.
– Ông già, gọi tôi đến đây làm gì?
– Khánh Nam?
Tường Vi ngạc nhiên nhìn về phía cửa ra vào.
– Tường Vi?
Cậu cũng ngạc nhiên không kém. Khánh Nam nhìn vào ông lão, hỏi:
– Sao cô ấy lại ở đây?
– Ta cứu đấy, bọn Hắc Long muốn bắt cô bé đi.
Trầm ngâm một lúc, cậu ngẩng đầu lên hỏi Tường Vi.
– Định lấy gì trả ơn?
Sặc… Cứ tưởng cậu ta hỏi cái gì nghiêm trọng lắm thế mà cậu ta vừa nói cái heo gì vậy? Tường Vi đơ người ra một giây rồi khó chịu đáp lại.
– Ơn với huệ cái gì, có phải cậu cứu tôi đâu mà đòi trả ơn?
Khánh Nam không thèm đôi co với cô, quay sang nói với ông già nhà mình.
– Ông già, đòi ơn đi.
Tường Vi sắp nổi khùng lên với cái thái độ dửng dưng đó của cậu mất.
– Cậu thích gây sự hả?
Bỗng tay cô bị nắm chặt, ông lão kia cầm lấy tay cô, cười nham nhở.
– Vậy thì cháu gái, lấy thân báo đáp ông già này đi.
– Anh để quên điện thoại ở nhà em mất rồi.
Tường Vi cũng chẳng ngạc nhiên lắm với cái tính hay quên của anh, cô lấy ra chìa khóa nhà mà ban nãy anh đưa cô.
– Anh cầm lấy đi.
– Ừ, anh sẽ quay về nhanh thôi.
Sau khi anh đi, Tường Vi mới cất bước đi về phía cửa chính của căn biệt thự, mở cửa, Tường Vi lặng lẽ đi vào. Cô nghe thấy tiếng hát khe khẽ vọng ra từ trong bếp, chắc là cô giúp việc mới đến. Vì thói quen cũ, bước chân Tường Vi rất nhẹ, không gây ra một tiếng động nào nên hẳn là cô giúp việc đó mới không phát hiện ra Tường Vi.
Ở phòng khách không có ai, giờ này chắc cha đang trong phòng đọc sách. Nghĩ là làm, Tường Vi thả nhẹ bước chân lên tầng hai, tới trước cửa phòng, cô định vặn nắm cửa.
– Tại sao anh vẫn chưa đuổi nó đi?
Tay Tường Vi khựng lại.
– Em đừng nói nữa, đây là việc của anh, anh tự giải quyết.
– Anh đừng chối nữa, hắn ta sẽ nhanh phát hiện ra Tường Vi đang ở chỗ chúng ta thôi, nếu anh còn không đuổi nó đi thì…a…đầu em…
– Bà xã! Em sao vậy? Đi thôi anh đưa em về phòng.
– Anh đừng đánh trống lảng nữa, hôm nay mà không nói rõ ràng thì em sẽ không đi đâu hết!
– Em ngồi xuống trước đã.
– Hai năm trước hắn ta nghi ngờ, anh đã phải đưa thằng Phong ra nước ngoài để tách nó khỏi con bé Vi, anh cũng để con bé đó chuyển ra ngoài để che dấu sự tồn tại của nó nhưng anh giấu được hai năm cũng không giấu được cả đời! Anh không hiểu sao? Một ngày con bé đó còn chưa ra khỏi cái nhà này là ngày đó mạng sống của chúng ta còn bị đe dọa!
-…
– Anh nói đi! Sao không nói gì? Hôm nay con bé đó về đúng không? Anh không nói rõ với nó thì em sẽ nói!
Thế giới chìm trong im lặng, Tường Vi buông thõng tay xuống, định quay đầu đi khỏi thì nghe thấy giọng cha khàn khàn vang lên, chất chứa đau khổ và day dứt không nói nên lời.
– Nó…là con gái anh, anh phải bảo vệ nó.
Tường Vi ngạc nhiên mở to mắt, cô nắm chặt hai tay, gục đầu vào cánh cửa gỗ, cả người run run, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, môi bị cô cắn chặt đến mức bật máu, Tường Vi kiềm chế những tiếng nấc trong cổ họng không cho nó phát ra tiếng. Sau đó, mẹ và cha còn nói những gì, Tường Vi không nghe rõ nữa, và cô cũng không nhớ mình đã đi ra khỏi nhà như thế nào.
Lang thang trên đường phố, đầu óc Tường Vi trống rỗng.
“Kít!!!”
Bỗng một chiếc xe đen lao đến chắn ngang trước mặt Tường Vi, cửa xe nhanh chóng mở ra rồi có mấy người áo đen ùa ra từ trong xe, sự việc diễn ra trong một khoảnh khắc khiến cô không kịp nghĩ. Nhưng phản ứng cơ thể cô lại nhanh nhạy hơn bao giờ hết. Giơ chân đá vào hạ bộ của tên đằng sau đang tóm chặt cánh tay lôi cô vào xe đồng thời đánh lạc hướng tầm mắt của bọn họ, khiến bản thân biến mất trong một cái nháy mắt rồi lao ra khỏi vòng vây, Tường Vi chạy thục mạng theo hướng ngược lại, tưởng như sắp thoát được…
“Pằng”
Một tiếng súng vang lên, tầm mắt tối đen, Tường Vi mất đi ý thức, ngã xuống.
***
“Cốc!Cốc!Cốc!”
– Vào đi.
“Cạch”
– Cậu chủ, chúng tôi không bắt được cô ta
Trong phòng, một người con trai với mái tóc màu đỏ rượu đang ngồi dựa trên ghế sô pha, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, tay lắc lắc ly vang đỏ, đẹp mê người nhưng cũng nguy hiểm không kém. Cậu ta có một đôi mắt xảo quyệt đến rợn người nhưng cũng vô cùng cuốn hút, dù biết là nguy hiểm nhưng lại khiến bất cứ người con gái nào nhìn vào đó cũng bị mê hoặc, như con thiêu thân lao vào lửa, chết không có xác.
Trong phút chốc khi nghe thấy câu trả lời của người vừa đến, Trịnh Bảo Thiên liền trầm xuống.
– Lí do.
– Bạch Hổ cướp người.
Giống như sự tồn tại của tổ chức Hắc Long do Bảo Thiên đứng đầu, Bạch Hổ cũng là một tổ chức như thế. Nhưng lại rất thần bí, không ai biết người đứng đầu là ai. Khác với mục đích của Hắc Long là để loại bỏ mọi chướng ngại vật của công ty nhà Trịnh.
Bạch Hổ là một tổ chức chuyên đi thu thập thông tin, chỉ cần bạn có một thông tin gì đáng giá thì Bạch Hổ sẵn sàng trao đổi một thứ có giá trị tương đương để sở hữu nó và ngược lại, muốn tìm kiếm thông tin gì, chỉ cần đến tìm Bạch Hổ.
Mặc dù là một tổ chức như thế nhưng lại rất mạnh trong thế giới ngầm, không ai dám động đến Bạch Hổ vì không ai muốn điểm yếu của mình bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
“Rắc”
Ly rượu trên tay bị bóp nát.
– Thú vị thật đấy Tường Vi, đến cả Bạch Hổ cũng phải ra mặt.
***
– Cháu gái, cháu tỉnh rồi à?
Tường Vi nheo mắt nhìn ông già lạ hoắc trước mặt, trong đầu dần nhớ lại cảnh trước khi mình ngất đi.
– Ông bắt tôi?
Ông lão ngạc nhiên với phản ứng bình tĩnh của cô bé, liền hỏi.
– Sao cháu không hỏi ta là ai?
– Vậy ông là ai? Sao tôi lại ở đây?
Nghe vậy, ông già kia liền cười ha ha rồi đưa tay chỉ vào cổ cô, nơi có một cái lỗ nhỏ như cái kim, từ tốn nói.
– Cháu bị bọn chúng bắn súng gây mê, nếu ta không đến kịp, giờ cô bé chẳng còn nằm ở đây nữa đâu.
Tường Vi cũng chẳng thở phào nhẹ nhõm hay tỏ ra biết ơn khi nghe câu trả lời của ông lão, cái đầu của cô lập tức xuất hiện một suy nghĩ khác.
– Tại sao lại cứu tôi?
Kẻ bắt cóc cô rất có bài bản, hơn nữa còn hành động giữa ban ngày ban mặt, lúc chạy đi Tường Vi không hề thấy ai ở xung quanh, chắc chắn nơi đó đã bị phong tỏa, thậm chí còn chuẩn bị cả súng gây mê, đủ để thấy kẻ đứng đằng sau vụ bắt cóc đó không hề nhỏ, mà ông già này lại có thể cứu được cô ra, thì chắc thế lực cũng rất lớn, nhưng chỉ vì cô mà khiến cho hai thế lực lớn đó đối đầu nhau sao? Có qua có lại, chắc chắn phải có lí do.
Thấy dáng vẻ xù lông của Tường Vi, ông lão chỉ lắc đầu thở dài.
– Cháu nghĩ nhiều quá rồi.
Lúc đó bỗng có tiếng mở cửa.
– Ông già, gọi tôi đến đây làm gì?
– Khánh Nam?
Tường Vi ngạc nhiên nhìn về phía cửa ra vào.
– Tường Vi?
Cậu cũng ngạc nhiên không kém. Khánh Nam nhìn vào ông lão, hỏi:
– Sao cô ấy lại ở đây?
– Ta cứu đấy, bọn Hắc Long muốn bắt cô bé đi.
Trầm ngâm một lúc, cậu ngẩng đầu lên hỏi Tường Vi.
– Định lấy gì trả ơn?
Sặc… Cứ tưởng cậu ta hỏi cái gì nghiêm trọng lắm thế mà cậu ta vừa nói cái heo gì vậy? Tường Vi đơ người ra một giây rồi khó chịu đáp lại.
– Ơn với huệ cái gì, có phải cậu cứu tôi đâu mà đòi trả ơn?
Khánh Nam không thèm đôi co với cô, quay sang nói với ông già nhà mình.
– Ông già, đòi ơn đi.
Tường Vi sắp nổi khùng lên với cái thái độ dửng dưng đó của cậu mất.
– Cậu thích gây sự hả?
Bỗng tay cô bị nắm chặt, ông lão kia cầm lấy tay cô, cười nham nhở.
– Vậy thì cháu gái, lấy thân báo đáp ông già này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.