Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 24:
Chủ Bất Kiến Lâm An
16/11/2023
Edit: Mây
Tống Ngọc Nhứ rốt cuộc là nên cảm thán nguyên chủ thật ngây thơ hay nên cảm thán hào quang nữ chính của Tống Tiểu Tuyết đây? Phàm là người có mắt nhìn, chẳng lẽ lại không nhìn ra được tại sao thành tích của em gái không tốt nhưng lại đỗ đại học, còn bản thân vốn rất ưu tú nhưng lại không thể đỗ được đại học?
“Tôi không muốn đi.” Cô thở dài, đột nhiên nghĩ đến một tình tiết trong sách. Do bị người ta tố cáo tham nhũng, ba của nam chính Trâu Minh Thư bị đưa vào trại cải tạo lao động. Mẹ hắn sau đó trực tiếp đòi ly hôn, còn tự tìm cho mình một người chồng mới, cả bốn người con - không một ai được bà ta đưa đi. Trong nhà không còn trưởng bối, mọi việc lớn nhỏ đều do Trâu Minh Thư và Tống Tiểu Tuyết gánh vác, áp lực bên ngoài cùng với tiếng khóc nháo của đàn em khiến Trâu Minh Thư muốn chết đi cho xong, chính là Tống Tiểu Tuyết ở lại bên hắn, giúp hắn chăm sóc các em, đồng thời —— thuyết phục hắn đoạn tuyệt với cha để tránh bị liên luỵ không hay.
Tình cảm của nam nữ chính được đẩy lên mạnh nhất ở đoạn này, chính là nhờ Tống Tiểu Tuyết đã hi sinh quá nhiều vì Trâu Minh Thư, cho nên Trâu Minh Thư mới hoàn toàn đuổi nguyên chủ ra khỏi tâm trí, rốt cuộc không còn nhớ đến bạch nguyệt quang Tống Đại Tuyết khi xưa nữa.
Cô nhớ rõ sự việc này dường như xảy ra vào cuối năm 1971, lúc ấy ở Trâu gia lục soát ra được hơn hai vạn tiền hối lộ. Phải biết rằng, những năm 80 "vạn nguyên hộ" đã là rất ghê gớm, mà năm đó mới có 1970 - 1971, tiền lương của một công nhân chính thức ở xưởng dệt cũng chỉ từ 20 - 40 đồng một tháng, vậy mà từ trong nhà Trâu Minh Thư lục soát ra được số tiền lớn như vậy, đủ để chứng tỏ hắn tham ô không ít.
Tống Ngọc Nhứ không khỏi sờ cằm.
Đây có vẻ là một cơ hội.
**
Ninh Chiêu không rõ vì sao đột nhiên Tống Ngọc Nhứ cười, anh đếm xong số tiền trong tay thì đặt sang một bên, lại lấy từ trên giường đất một ít rồi tiếp tục đếm.
“Có bao nhiêu?”
“Xấp kia là 15 tệ 7 xu.” Ninh Chiêu chỉ vào xấp tiền mình vừa đếm xong. Tống Ngọc Nhứ nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện tổng cộng có năm xấp tiền. Cô cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện nam nữ chính gì đó, trực tiếp cầm lấy tiền rồi cùng đếm với anh. Khỏi phải nói, phiếu và tiền bừa bãi trên giường đất trông thì rất đồ sộ, nhưng thực ra mệnh giá tiền rất nhỏ, lại nhiều nên rất khó đếm, một xu cũng không rộng hơn hai đốt tay là bao.
Hai người yên lặng đếm tiền và phiếu, bây giờ mới phát hiện ra trong nhà có những hơn tám trăm tệ, còn có không ít phiếu gạo, phiếu dầu, phiếu thịt, phiếu bánh kẹo, phiếu vải.
Tống Ngọc Nhứ nhìn số tiền được đếm xong, trong lòng khó hiểu: “Sao lại nhiều như vậy? Rốt cuộc là anh săn rồi đổi được bao nhiêu con mồi vậy?” Trước đấy còn đổi được rất nhiều đồ vật, chưa tính bánh nén khô là đã có rất nhiều dầu cùng lương thực rồi.
“Vận khí tôi tốt, tổng cộng săn được bốn con lợn rừng, con lớn nhất nặng hơn 300 cân. Bây giờ phiếu thịt khan hiếm, thậm chí giá thịt lợn rừng ở chợ đen cũng cao không kém. Tôi còn bắt được hai con hươu, gà rừng rồi thỏ này kia cũng có.” Mỗi lần lên núi, đều có dị năng tinh thần giúp anh gian lận, nó giống như một chiếc radar giúp anh tìm kiếm chuẩn xác con mồi. Mặc dù sức mạnh của anh giảm xuống cấp 1 lúc vừa xuyên không đến đây, nhưng khoảng thời gian này anh đã thăng cấp lên cấp 3 nhờ việc hấp thụ tinh hạch và tự rèn luyện năng lực bản thân.
Xuyên không đến đây, tuy không có zombie và thực vật biến dị để chiến đấu mọi lúc, nhưng tốc độ tăng trưởng của anh không hề chậm hơn so với trước khi xuyên qua là bao.
Cũng chẳng biết đây có được tính là trong cái hoạ có cái phúc hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Trăm năm không có người thừa kế, con gái Chiến thần ở trong chuồng chó, những thứ này đều lấy ra từ trên mạng~~~
Tống Ngọc Nhứ rốt cuộc là nên cảm thán nguyên chủ thật ngây thơ hay nên cảm thán hào quang nữ chính của Tống Tiểu Tuyết đây? Phàm là người có mắt nhìn, chẳng lẽ lại không nhìn ra được tại sao thành tích của em gái không tốt nhưng lại đỗ đại học, còn bản thân vốn rất ưu tú nhưng lại không thể đỗ được đại học?
“Tôi không muốn đi.” Cô thở dài, đột nhiên nghĩ đến một tình tiết trong sách. Do bị người ta tố cáo tham nhũng, ba của nam chính Trâu Minh Thư bị đưa vào trại cải tạo lao động. Mẹ hắn sau đó trực tiếp đòi ly hôn, còn tự tìm cho mình một người chồng mới, cả bốn người con - không một ai được bà ta đưa đi. Trong nhà không còn trưởng bối, mọi việc lớn nhỏ đều do Trâu Minh Thư và Tống Tiểu Tuyết gánh vác, áp lực bên ngoài cùng với tiếng khóc nháo của đàn em khiến Trâu Minh Thư muốn chết đi cho xong, chính là Tống Tiểu Tuyết ở lại bên hắn, giúp hắn chăm sóc các em, đồng thời —— thuyết phục hắn đoạn tuyệt với cha để tránh bị liên luỵ không hay.
Tình cảm của nam nữ chính được đẩy lên mạnh nhất ở đoạn này, chính là nhờ Tống Tiểu Tuyết đã hi sinh quá nhiều vì Trâu Minh Thư, cho nên Trâu Minh Thư mới hoàn toàn đuổi nguyên chủ ra khỏi tâm trí, rốt cuộc không còn nhớ đến bạch nguyệt quang Tống Đại Tuyết khi xưa nữa.
Cô nhớ rõ sự việc này dường như xảy ra vào cuối năm 1971, lúc ấy ở Trâu gia lục soát ra được hơn hai vạn tiền hối lộ. Phải biết rằng, những năm 80 "vạn nguyên hộ" đã là rất ghê gớm, mà năm đó mới có 1970 - 1971, tiền lương của một công nhân chính thức ở xưởng dệt cũng chỉ từ 20 - 40 đồng một tháng, vậy mà từ trong nhà Trâu Minh Thư lục soát ra được số tiền lớn như vậy, đủ để chứng tỏ hắn tham ô không ít.
Tống Ngọc Nhứ không khỏi sờ cằm.
Đây có vẻ là một cơ hội.
**
Ninh Chiêu không rõ vì sao đột nhiên Tống Ngọc Nhứ cười, anh đếm xong số tiền trong tay thì đặt sang một bên, lại lấy từ trên giường đất một ít rồi tiếp tục đếm.
“Có bao nhiêu?”
“Xấp kia là 15 tệ 7 xu.” Ninh Chiêu chỉ vào xấp tiền mình vừa đếm xong. Tống Ngọc Nhứ nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện tổng cộng có năm xấp tiền. Cô cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện nam nữ chính gì đó, trực tiếp cầm lấy tiền rồi cùng đếm với anh. Khỏi phải nói, phiếu và tiền bừa bãi trên giường đất trông thì rất đồ sộ, nhưng thực ra mệnh giá tiền rất nhỏ, lại nhiều nên rất khó đếm, một xu cũng không rộng hơn hai đốt tay là bao.
Hai người yên lặng đếm tiền và phiếu, bây giờ mới phát hiện ra trong nhà có những hơn tám trăm tệ, còn có không ít phiếu gạo, phiếu dầu, phiếu thịt, phiếu bánh kẹo, phiếu vải.
Tống Ngọc Nhứ nhìn số tiền được đếm xong, trong lòng khó hiểu: “Sao lại nhiều như vậy? Rốt cuộc là anh săn rồi đổi được bao nhiêu con mồi vậy?” Trước đấy còn đổi được rất nhiều đồ vật, chưa tính bánh nén khô là đã có rất nhiều dầu cùng lương thực rồi.
“Vận khí tôi tốt, tổng cộng săn được bốn con lợn rừng, con lớn nhất nặng hơn 300 cân. Bây giờ phiếu thịt khan hiếm, thậm chí giá thịt lợn rừng ở chợ đen cũng cao không kém. Tôi còn bắt được hai con hươu, gà rừng rồi thỏ này kia cũng có.” Mỗi lần lên núi, đều có dị năng tinh thần giúp anh gian lận, nó giống như một chiếc radar giúp anh tìm kiếm chuẩn xác con mồi. Mặc dù sức mạnh của anh giảm xuống cấp 1 lúc vừa xuyên không đến đây, nhưng khoảng thời gian này anh đã thăng cấp lên cấp 3 nhờ việc hấp thụ tinh hạch và tự rèn luyện năng lực bản thân.
Xuyên không đến đây, tuy không có zombie và thực vật biến dị để chiến đấu mọi lúc, nhưng tốc độ tăng trưởng của anh không hề chậm hơn so với trước khi xuyên qua là bao.
Cũng chẳng biết đây có được tính là trong cái hoạ có cái phúc hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Trăm năm không có người thừa kế, con gái Chiến thần ở trong chuồng chó, những thứ này đều lấy ra từ trên mạng~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.