Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 25:
Chủ Bất Kiến Lâm An
20/11/2023
Edit: Mây
Mặc dù Tống Ngọc Nhứ biết Ninh Chiêu rất lợi hại, nhưng cô vẫn bị sốc trước những con số anh bâng quơ nói ra. Bốn con lợn rừng, hai con hươu. Cô không khỏi nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Ninh Chiêu: “Hẳn là anh….anh không đánh người chứ?”
Nếu nói là đánh người, cô sợ chính mình sẽ không chịu được cú đấm to như bao cát của đối phương.
Ninh Chiêu bị cô nói cho nghẹn họng, mặc dù cảm thấy tính mình vốn không hay biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này anh vẫn là khó có thể tin nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Tôi đã làm gì khiến cô sinh ra loại ảo tưởng này?”
Kể cả lúc ở mặt thế, anh cũng không có thói quen tuỳ tiện đánh người, ok?
“Không có.” Tống Ngọc Nhứ lắc đầu: “Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất nên hỏi rõ ràng, như thế tôi mới thấy yên tâm.”
Ninh Chiêu: “…….”
Vẻ mặt anh bất lực: “Cô không nghĩ tôi sẽ lừa cô à?”
Sao lại có cô gái ngốc như vậy? Anh cảm thấy cô gái này ngốc mà vẫn có thể kiên trì trụ được đến bây giờ, cũng không biết nên khen cô may mắn hay nên nói thủ đoạn của Tống Tiểu Tuyết không đủ.
“Vậy tôi còn có thể làm được gì đây?” Tống Ngọc Nhứ thở dài: “Bây giờ tôi ở nhà anh, dùng đồ của anh, tiêu tiền của anh, anh nuôi tôi, anh lừa tôi tôi cũng không làm được gì.”
Ninh Chiêu sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười, đột nhiên vươn tay xoa đầu Tống Ngọc Nhứ: “Yên tâm, không lừa cô.”
Tống Ngọc Nhứ “ừm” một tiếng, không nói đến chuyện này nữa, ngược lại quay sang nói chuyện công việc với Ninh Chiêu: “Nếu có cơ hội thì anh nên tự tìm cho mình một công việc trước đã. Bây giờ tôi thật sự không vội. Công việc hiện tại tôi không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được, còn không biết số tiền đó đủ chi trả hay không..”
“Anh Hoa ở chợ đen nói nhiêu đây là đủ rồi.” Anh biết anh Hoa chắc chắn nguyện ý giúp đỡ, một phần nguyên nhân có lẽ chính anh Hoa cũng thường xuyên nhận được nhiều “thứ tốt” từ anh. Anh muốn làm ăn lâu dài, tự nhiên cũng phải tìm cho mình chỗ có nhiều lợi ích nhất. Chỉ có điều anh không ham hố muốn làm ở xưởng dệt lắm, thật ra anh muốn vào đội vận tải của huyện. Bản thân có không gian, có siêu năng lực và rất nhiều thứ có giá trị đối với thế giới này, nếu làm công nhân tạm thời trong xưởng dệt với điều kiện tốt như vậy thì thật lãng phí.
Mặc dù Tống Ngọc Nhứ biết Ninh Chiêu rất lợi hại, nhưng cô vẫn bị sốc trước những con số anh bâng quơ nói ra. Bốn con lợn rừng, hai con hươu. Cô không khỏi nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Ninh Chiêu: “Hẳn là anh….anh không đánh người chứ?”
Nếu nói là đánh người, cô sợ chính mình sẽ không chịu được cú đấm to như bao cát của đối phương.
Ninh Chiêu bị cô nói cho nghẹn họng, mặc dù cảm thấy tính mình vốn không hay biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này anh vẫn là khó có thể tin nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Tôi đã làm gì khiến cô sinh ra loại ảo tưởng này?”
Kể cả lúc ở mặt thế, anh cũng không có thói quen tuỳ tiện đánh người, ok?
“Không có.” Tống Ngọc Nhứ lắc đầu: “Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất nên hỏi rõ ràng, như thế tôi mới thấy yên tâm.”
Ninh Chiêu: “…….”
Vẻ mặt anh bất lực: “Cô không nghĩ tôi sẽ lừa cô à?”
Sao lại có cô gái ngốc như vậy? Anh cảm thấy cô gái này ngốc mà vẫn có thể kiên trì trụ được đến bây giờ, cũng không biết nên khen cô may mắn hay nên nói thủ đoạn của Tống Tiểu Tuyết không đủ.
“Vậy tôi còn có thể làm được gì đây?” Tống Ngọc Nhứ thở dài: “Bây giờ tôi ở nhà anh, dùng đồ của anh, tiêu tiền của anh, anh nuôi tôi, anh lừa tôi tôi cũng không làm được gì.”
Ninh Chiêu sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười, đột nhiên vươn tay xoa đầu Tống Ngọc Nhứ: “Yên tâm, không lừa cô.”
Tống Ngọc Nhứ “ừm” một tiếng, không nói đến chuyện này nữa, ngược lại quay sang nói chuyện công việc với Ninh Chiêu: “Nếu có cơ hội thì anh nên tự tìm cho mình một công việc trước đã. Bây giờ tôi thật sự không vội. Công việc hiện tại tôi không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được, còn không biết số tiền đó đủ chi trả hay không..”
“Anh Hoa ở chợ đen nói nhiêu đây là đủ rồi.” Anh biết anh Hoa chắc chắn nguyện ý giúp đỡ, một phần nguyên nhân có lẽ chính anh Hoa cũng thường xuyên nhận được nhiều “thứ tốt” từ anh. Anh muốn làm ăn lâu dài, tự nhiên cũng phải tìm cho mình chỗ có nhiều lợi ích nhất. Chỉ có điều anh không ham hố muốn làm ở xưởng dệt lắm, thật ra anh muốn vào đội vận tải của huyện. Bản thân có không gian, có siêu năng lực và rất nhiều thứ có giá trị đối với thế giới này, nếu làm công nhân tạm thời trong xưởng dệt với điều kiện tốt như vậy thì thật lãng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.