Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 30:
Chủ Bất Kiến Lâm An
21/11/2023
Edit: Mây
Sống hơn hai mươi nồi bánh chưng, anh cảm thấy nhân sinh của mình bị ảnh hưởng sâu sắc.
Nhìn bộ dáng bị sốc của Ninh Chiêu, Tống Ngọc Nhứ trầm tư nghĩ ngợi, rất tri kỉ hỏi: “Hay chúng ta thử lại ám hiệu lần nữa nha?”
Bằng cách này, nói không chừng có thể biết được thế giới của ai là thật của ai là giả. Dù sao cô vẫn cảm thấy thế giới trước của cô không phải giả. Tuy trước khi xuyên không cô biết rằng nhiều quốc gia trên thế giới đã bị chịu ảnh hưởng bởi một loại virus, nhưng cô chưa từng nghe ai nói có người bị nhiễm bệnh đến nỗi biến thành zombie cả. Rốt cuộc, loại virus đó đã hoành hành ở thế giới của cô suốt ba năm, tuy rằng cũng có người chết vì bệnh nhưng lại có thêm nhiều người được cứu hơn.
Đừng tưởng rằng cô chưa xem "Resident Evil", người bị nhiễm virus zombie chắc chắn không thể cứu được, hơn nữa họ cũng không có dị năng thức tỉnh.
Ninh Chiêu ngẩng đầu chớp mắt, tựa hồ như muốn đè nén cảm xúc trong lòng: “Được.”
Lần này là Ninh Chiêu hỏi trước.
“SARS năm nào?”
“2002.”
“Trận động đất lớn ở Tứ Xuyên.”
“2008.”
“Lúc cô xuyên không thì chủ tịch nước hiện tại là ai?”
“X đại đại.”
“Có một trận đại dịch toàn cầu năm XX. Trận dịch này được gọi là gì?”
“COVID-19.”
Ninh Chiêu hơi sửng sốt, anh nhìn Tống Ngọc Nhứ, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Sao anh không hỏi?” Tống Ngọc Nhứ khá tò mò, cô trả lời sai sao?
“Không hỏi nữa, vô nghĩa.” Lúc này Ninh Chiêu nhìn Tống Ngọc Nhứ bằng ánh mắt phức tạp có chút tìm tòi nghiên cứu, anh cũng không nói tại sao vô nghĩa, chỉ nói: “Dù sao tôi cũng không thể trở về được.”
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Từ từ, không phải, anh chết chung với zombie nên có thể không trở về được, vì rốt cuộc đã chết rồi thì làm gì còn thân xác nào nữa.
Nhưng cô chỉ ngủ một giấc thôi!
Cô thậm chí còn không uống rượu hay ăn một miếng bánh nào trong ngày sinh nhật của mình, nếu không cô còn có thể nói rằng mình đã uống rượu hoặc ăn bánh no đến chết. Mấu chốt là cô chỉ ngủ một giấc bình thường thôi! Ai biết vì sao cô tỉnh dậy liền trở thành nhân vật trong cuốn tiểu thuyết chứ?
Cô cảm thấy rất oan uổng.
“Vẫn là chúng ta nói đến cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết đi.” Ninh Chiêu cầm giấy bút chuẩn bị ghi chép trước, miễn cho thời gian dài Tống Ngọc Nhứ quên mất cốt truyện.
Tống Ngọc Nhứ hít sâu một hơi, tạm thời gác lại những thứ đang lộn xộn trong đầu.
Cô gật đầu: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Chiêu, Tống Ngọc Nhứ: Vậy thế giới của ai là giả?
Sống hơn hai mươi nồi bánh chưng, anh cảm thấy nhân sinh của mình bị ảnh hưởng sâu sắc.
Nhìn bộ dáng bị sốc của Ninh Chiêu, Tống Ngọc Nhứ trầm tư nghĩ ngợi, rất tri kỉ hỏi: “Hay chúng ta thử lại ám hiệu lần nữa nha?”
Bằng cách này, nói không chừng có thể biết được thế giới của ai là thật của ai là giả. Dù sao cô vẫn cảm thấy thế giới trước của cô không phải giả. Tuy trước khi xuyên không cô biết rằng nhiều quốc gia trên thế giới đã bị chịu ảnh hưởng bởi một loại virus, nhưng cô chưa từng nghe ai nói có người bị nhiễm bệnh đến nỗi biến thành zombie cả. Rốt cuộc, loại virus đó đã hoành hành ở thế giới của cô suốt ba năm, tuy rằng cũng có người chết vì bệnh nhưng lại có thêm nhiều người được cứu hơn.
Đừng tưởng rằng cô chưa xem "Resident Evil", người bị nhiễm virus zombie chắc chắn không thể cứu được, hơn nữa họ cũng không có dị năng thức tỉnh.
Ninh Chiêu ngẩng đầu chớp mắt, tựa hồ như muốn đè nén cảm xúc trong lòng: “Được.”
Lần này là Ninh Chiêu hỏi trước.
“SARS năm nào?”
“2002.”
“Trận động đất lớn ở Tứ Xuyên.”
“2008.”
“Lúc cô xuyên không thì chủ tịch nước hiện tại là ai?”
“X đại đại.”
“Có một trận đại dịch toàn cầu năm XX. Trận dịch này được gọi là gì?”
“COVID-19.”
Ninh Chiêu hơi sửng sốt, anh nhìn Tống Ngọc Nhứ, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Sao anh không hỏi?” Tống Ngọc Nhứ khá tò mò, cô trả lời sai sao?
“Không hỏi nữa, vô nghĩa.” Lúc này Ninh Chiêu nhìn Tống Ngọc Nhứ bằng ánh mắt phức tạp có chút tìm tòi nghiên cứu, anh cũng không nói tại sao vô nghĩa, chỉ nói: “Dù sao tôi cũng không thể trở về được.”
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Từ từ, không phải, anh chết chung với zombie nên có thể không trở về được, vì rốt cuộc đã chết rồi thì làm gì còn thân xác nào nữa.
Nhưng cô chỉ ngủ một giấc thôi!
Cô thậm chí còn không uống rượu hay ăn một miếng bánh nào trong ngày sinh nhật của mình, nếu không cô còn có thể nói rằng mình đã uống rượu hoặc ăn bánh no đến chết. Mấu chốt là cô chỉ ngủ một giấc bình thường thôi! Ai biết vì sao cô tỉnh dậy liền trở thành nhân vật trong cuốn tiểu thuyết chứ?
Cô cảm thấy rất oan uổng.
“Vẫn là chúng ta nói đến cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết đi.” Ninh Chiêu cầm giấy bút chuẩn bị ghi chép trước, miễn cho thời gian dài Tống Ngọc Nhứ quên mất cốt truyện.
Tống Ngọc Nhứ hít sâu một hơi, tạm thời gác lại những thứ đang lộn xộn trong đầu.
Cô gật đầu: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Chiêu, Tống Ngọc Nhứ: Vậy thế giới của ai là giả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.