Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 31:
Chủ Bất Kiến Lâm An
22/11/2023
Edit: Mây
Thực tế, Tống Ngọc Nhứ vẫn chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết này. Chủ yếu do quan điểm sống của cô và nữ chính có sự khác biệt lớn, vả lại tác giả vẫn chưa viết xong kết cục. Nhưng điều này vẫn không thể cản trở hai người moi ra được những thông tin hữu ích, dù sao bọn họ cũng biết mình đang ở thế giới trong cuốn sách, lại không phải nam nữ chính mà chỉ là một bia đỡ đạn xui xẻo, ít nhiều các cô đều muốn biết tình tiết truyện để đề phòng tai hoạ trước khi nó xảy ra.
Cả một đêm, đèn trong phòng Tống Ngọc Nhứ bật sáng từ tối đến tận rạng sáng hôm sau. Rất nhiều chữ được viết dày đặc vào trong cuốn sổ, bao gồm kế hoạch tiếp theo của hai người, còn có một số thông tin trao đổi, quan trọng hơn hết là cốt truyện của sách.
Ninh Chiêu nhìn cuốn sổ nhỏ dày đặc chữ, lông mày vẫn luôn nhíu lại. Anh nhìn về phía Tống Ngọc Nhứ: “Giờ cô định làm gì? Nếu biết cuộc sống của cô không tồi tệ như trong ảo tưởng của cô ta, chắc chắn Tống Tiểu Tuyết sẽ tiếp tục hãm hại cô.”
Dựa vào biểu hiện "lòng dạ hẹp hòi" của Tống Tiểu Tuyết, sau khi biết được cuộc sống của Tống Đại Tuyết càng ngày càng tốt, nhất định cô ả sẽ không chịu bỏ qua mà tiếp tục âm mưu hãm hại Tống Ngọc Nhứ.
Vì kẻ thù lớn nhất của Tống Tiểu Tuyết chính là Tống Ngọc Nhứ (Tống Đại Tuyết) - người duy nhất khiến cô ta phải ghen ghét, đố kị.
Tống Ngọc Nhứ ngửa đầu, cả người nằm bẹp trên giường: “Tôi còn có thể làm gì? Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ. Ai mà biết vừa ngủ dậy tôi liền biến thành người mà nữ chính ghét nhất trong sách.”
Ninh Chiêu thiếu chút bị cô chọc cho cười ra tiếng, anh đồng tình vỗ vai Tống Ngọc Nhứ: “Không sao cả, với tư cách là đồng minh, tôi sẽ giúp cô.”
“Giúp như nào?”
“Không phải cô nói cha của Trâu Minh Thư sang năm sẽ bị đưa đi trại cải tạo lao động sao? Vậy thì đưa ông ấy đến đó sớm hơn chút. Vừa lúc xem xem nam nữ chính còn có thể chuyển thành công nhân chính thức được không, xem xem nam nữ chính có đủ khả năng gánh vác trọng trách của gia đình được không.”
Tống Ngọc Nhứ kinh ngạc nhìn Ninh Chiêu, lúc sau mới nói: “Xem ra hai ta khá ăn ý.”
Ngay cả chuyện tai hại này mà cũng có thể nghĩ ra được cùng nhau.
Cô lăn từ trên giường xuống, tay chống cằm không chớp mắt nhìn Ninh Chiêu: “Nếu chúng ta đã nói rõ như vậy rồi, cái kia cũng đừng giấu diếm nữa, ngả bài đi. Anh xuyên qua có mang theo bàn tay vàng nào không? Kiểu như dị năng, không gian,... gì đó ấy. Nói đi, tôi hơi hiếu kỳ.”
Trên mặt Ninh Chiêu mỉm cười: “Vậy cô cũng nói cho tôi biết cô mang theo bàn tay vàng là cái gì đi? Mọi người cùng ngả bài mới công bằng chứ.”
Đừng tưởng anh không để ý, ở trong nhà có rất nhiều dầu, muối, nước tương và giấm, đặc biệt là dầu ăn. Người dân nông thôn hàng năm hạn chế những thứ đó, muốn có nhiều dầu thì phải mua thịt mỡ, dầu lạc, dầu đậu nành… có sẵn trong thành. Nhưng những nguồn cung đó đều có hạn chế số lượng. Còn có muối, mặc dù muối trong nhà và muối Tống Ngọc Nhứ mang ra được trộn lẫn với nhau, nhưng vì anh có dị năng nên vẫn dễ dàng phân biệt được sự khác biệt của hai loại muối trong lọ.
Đó rõ ràng là muối tinh chế i-ốt được bán trên thị trường ở đời sau!
“Được rồi, vậy cùng nhau ngả bài?” Vừa nói Tống Ngọc Nhứ vừa xé một trang giấy trong cuốn sổ và cắt nó thành hai mẩu. Cô đưa một mẩu cho Ninh Chiêu, Ninh Chiêu không do dự nhận lấy rồi cầm bút viết, Tống Ngọc Nhứ trực tiếp quay đầu không nhìn trộm.
Chờ lúc Ninh Chiêu viết xong, Tống Ngọc Nhứ mới lấy bút viết lên giấy năm chữ. Sau đó cô gấp lại rồi trao đổi với Ninh Chiêu.
Ninh Chiêu mở tờ giấy ra, trên mặt giấy viết "hệ thống Hốt Đồ Tốt".
Tống Ngọc Nhứ mở tờ giấy ra, trên mặt giấy viết "dị năng tinh thần + không gian".
Hai người cầm tờ giấy nhìn nhau, đột nhiên đều cùng bật cười.
Thực tế, Tống Ngọc Nhứ vẫn chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết này. Chủ yếu do quan điểm sống của cô và nữ chính có sự khác biệt lớn, vả lại tác giả vẫn chưa viết xong kết cục. Nhưng điều này vẫn không thể cản trở hai người moi ra được những thông tin hữu ích, dù sao bọn họ cũng biết mình đang ở thế giới trong cuốn sách, lại không phải nam nữ chính mà chỉ là một bia đỡ đạn xui xẻo, ít nhiều các cô đều muốn biết tình tiết truyện để đề phòng tai hoạ trước khi nó xảy ra.
Cả một đêm, đèn trong phòng Tống Ngọc Nhứ bật sáng từ tối đến tận rạng sáng hôm sau. Rất nhiều chữ được viết dày đặc vào trong cuốn sổ, bao gồm kế hoạch tiếp theo của hai người, còn có một số thông tin trao đổi, quan trọng hơn hết là cốt truyện của sách.
Ninh Chiêu nhìn cuốn sổ nhỏ dày đặc chữ, lông mày vẫn luôn nhíu lại. Anh nhìn về phía Tống Ngọc Nhứ: “Giờ cô định làm gì? Nếu biết cuộc sống của cô không tồi tệ như trong ảo tưởng của cô ta, chắc chắn Tống Tiểu Tuyết sẽ tiếp tục hãm hại cô.”
Dựa vào biểu hiện "lòng dạ hẹp hòi" của Tống Tiểu Tuyết, sau khi biết được cuộc sống của Tống Đại Tuyết càng ngày càng tốt, nhất định cô ả sẽ không chịu bỏ qua mà tiếp tục âm mưu hãm hại Tống Ngọc Nhứ.
Vì kẻ thù lớn nhất của Tống Tiểu Tuyết chính là Tống Ngọc Nhứ (Tống Đại Tuyết) - người duy nhất khiến cô ta phải ghen ghét, đố kị.
Tống Ngọc Nhứ ngửa đầu, cả người nằm bẹp trên giường: “Tôi còn có thể làm gì? Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ. Ai mà biết vừa ngủ dậy tôi liền biến thành người mà nữ chính ghét nhất trong sách.”
Ninh Chiêu thiếu chút bị cô chọc cho cười ra tiếng, anh đồng tình vỗ vai Tống Ngọc Nhứ: “Không sao cả, với tư cách là đồng minh, tôi sẽ giúp cô.”
“Giúp như nào?”
“Không phải cô nói cha của Trâu Minh Thư sang năm sẽ bị đưa đi trại cải tạo lao động sao? Vậy thì đưa ông ấy đến đó sớm hơn chút. Vừa lúc xem xem nam nữ chính còn có thể chuyển thành công nhân chính thức được không, xem xem nam nữ chính có đủ khả năng gánh vác trọng trách của gia đình được không.”
Tống Ngọc Nhứ kinh ngạc nhìn Ninh Chiêu, lúc sau mới nói: “Xem ra hai ta khá ăn ý.”
Ngay cả chuyện tai hại này mà cũng có thể nghĩ ra được cùng nhau.
Cô lăn từ trên giường xuống, tay chống cằm không chớp mắt nhìn Ninh Chiêu: “Nếu chúng ta đã nói rõ như vậy rồi, cái kia cũng đừng giấu diếm nữa, ngả bài đi. Anh xuyên qua có mang theo bàn tay vàng nào không? Kiểu như dị năng, không gian,... gì đó ấy. Nói đi, tôi hơi hiếu kỳ.”
Trên mặt Ninh Chiêu mỉm cười: “Vậy cô cũng nói cho tôi biết cô mang theo bàn tay vàng là cái gì đi? Mọi người cùng ngả bài mới công bằng chứ.”
Đừng tưởng anh không để ý, ở trong nhà có rất nhiều dầu, muối, nước tương và giấm, đặc biệt là dầu ăn. Người dân nông thôn hàng năm hạn chế những thứ đó, muốn có nhiều dầu thì phải mua thịt mỡ, dầu lạc, dầu đậu nành… có sẵn trong thành. Nhưng những nguồn cung đó đều có hạn chế số lượng. Còn có muối, mặc dù muối trong nhà và muối Tống Ngọc Nhứ mang ra được trộn lẫn với nhau, nhưng vì anh có dị năng nên vẫn dễ dàng phân biệt được sự khác biệt của hai loại muối trong lọ.
Đó rõ ràng là muối tinh chế i-ốt được bán trên thị trường ở đời sau!
“Được rồi, vậy cùng nhau ngả bài?” Vừa nói Tống Ngọc Nhứ vừa xé một trang giấy trong cuốn sổ và cắt nó thành hai mẩu. Cô đưa một mẩu cho Ninh Chiêu, Ninh Chiêu không do dự nhận lấy rồi cầm bút viết, Tống Ngọc Nhứ trực tiếp quay đầu không nhìn trộm.
Chờ lúc Ninh Chiêu viết xong, Tống Ngọc Nhứ mới lấy bút viết lên giấy năm chữ. Sau đó cô gấp lại rồi trao đổi với Ninh Chiêu.
Ninh Chiêu mở tờ giấy ra, trên mặt giấy viết "hệ thống Hốt Đồ Tốt".
Tống Ngọc Nhứ mở tờ giấy ra, trên mặt giấy viết "dị năng tinh thần + không gian".
Hai người cầm tờ giấy nhìn nhau, đột nhiên đều cùng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.