Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 32:
Chủ Bất Kiến Lâm An
22/11/2023
Edit: Mây
Cho tới lúc này, cơ hồ các cô đã nói hết bí mật của mình cho đối phương, sau này ở chung cũng không cần đề phòng nhau, trái lại còn có thêm đồng minh yểm trợ, miễn bàn có bao nhiêu tốt. Tống Ngọc Nhứ chọn lựa các loại hoa quả, rau củ trong hệ thống, còn có đồ ăn vặt, đồ ăn nhanh, vì quá vui nên cô mua liền hai lon nước Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy, lại chọn thêm hai suất cơm hộp Khai Phong trong giao diện Hốt Đồ Tốt. Khoảnh khắc đồ ăn xuất hiện, cô hào sảng vung tay lên: “Mời anh bữa sáng, không cần khách khí.”
Ninh Chiêu chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy xuất hiện, sau đó hai suất đồ ăn sáng Khai Phong nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt anh, khỏi phải nói anh giờ đang rất kích động. Anh không kích động vì hệ thống Hốt Đồ Tốt rất thần kỳ, mà là anh kích động vì cư nhiên một ngày nào đó anh còn có thể uống Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy, ăn đồ của Khai Phong.
“Cô có biết bao lâu rồi tôi không được ăn những thứ này không?” Ninh Chiêu kích động đến suýt thì khóc, anh nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Mười mấy năm mạt thế, tôi đã không ăn một miếng đồ ăn Khai Phong nào. Trước kia tôi còn chê nó không bổ dưỡng, nhưng đến lúc thật sự không thể ăn nó, cả ruột gan tôi cứ như đang cồn cào vì nó vậy.”
Nhìn Ninh Chiêu giống như đang hoá thân vào học sinh tiểu học, Tống Ngọc Nhứ cảm thán anh sống ở mạt thế thật không dễ dàng, cô hơi đồng cảm đẩy đồ ăn đến trước mặt anh: “Thích thì ăn thêm đi, nếu không đủ thì ăn tiếp cho no bụng.”
Lúc này, 1 tệ bên ngoài có thể tương đương với 150 tệ có trong hệ thống Hốt Đồ Tốt. Tuy nói bữa sáng này là 80 tệ, nhưng trên thực tế nó còn chưa đến 1 tệ, thực sự rất hời.
Ninh Chiêu ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt bằm mà rớt nước mắt. Một suất đồ ăn Khai Phong bao gồm: Một quả trứng luộc, một cái bánh khoai tây, một bát cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt bằm, một ly sữa đậu nành, một bát bánh quẩy, còn có một cái bánh burrito. Anh không chỉ ăn xong suất đồ của mình mà còn ăn sang cả trứng luộc, bánh quẩy và bánh burrito của Tống Ngọc Nhứ. Ăn xong anh thoả mãn dựa nửa người cạnh giường đất, lại còn liếc nhìn đống xương đặc biệt xiêu vẹo kia.
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Luôn có cảm giác bản thân đã vô tình cho phép Ninh Chiêu mở khoá thêm hình tượng mới.
“Trưa nay chúng ta ăn gì đây?”
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Cô khó tin nhìn Ninh Chiêu: “Bữa sáng còn chưa kịp tiêu hóa đâu!”
“Không sao, tôi hỏi trước, cô cảm thấy ăn lẩu cay thế nào? Hay lẩu bình dân? Đúng rồi, hệ thống của cô có món lẩu không?”
Tống Ngọc Nhứ dùng gối che đầu, yên lặng nằm trên giường thầm kêu gào, cô cảm thấy Ninh Chiêu cứ xa cách như thường ngày vẫn tốt hơn, bây giờ đã rõ mọi chuyện, Ninh Chiêu vậy mà biến thành tên ngốc (nguyên văn là "đậu bỉ", mình không nghĩ ra được từ nào thay thế nên tạm thời thay một từ khác mang nghĩa giống giống vậy nha).
Chẳng bao lâu sau, cô lại đứng dậy: “Để tôi mua cho anh hai cái chăn. Hôm nay trời càng lạnh hơn, mua hai cái chăn về đắp sẽ dễ ngủ hơn. Anh có không gian chứa đồ, buổi tối anh lấy ra đắp. Đợi đến sáng chỉ cần đem chăn bông nhét vào trong không gian là xong, như vậy sẽ không sợ bị lộ."
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ninh Chiêu, vừa định hỏi làm sao vậy, chợt cô liền phản ứng lại. Ninh Chiêu có không gian, chẳng lẽ trong không gian của hắn không có cái chăn nào sao? Rốt cuộc nhiều năm lặn lộn ở mạt thế đến vậy, chắc hẳn không thiếu những đồ vật như này để sinh tồn. Cũng chỉ có mình cô tưởng tối nào hắn cũng bị lạnh cóng.
Quả nhiên bản thân quá ngây thơ rồi.
Ninh Chiêu không quá chú ý đến lời Tống Ngọc Nhứ nói, ngược lại hứng thú hỏi: “Chiếc chăn trông như thế nào? Cho tôi xem được không?”
"Những thứ này trong hệ thống mỗi ngày đều khác nhau, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể nhìn thấy được. Đương nhiên, có thể là do trình độ hiện tại của tôi không đủ cao, hoặc cũng có thể ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể nhìn thấy được." Tống Ngọc Nhứ giải thích: “Chăn mền hôm nay có kích thước từ hai mét đến hai mét ba, có loại nặng bốn cân, sáu cân, tám cân, mười cân; còn có một chiếc có kích thước từ mét tám đến hai mét bốn, loại này chỉ có bốn cân hoặc tám cân. Màu sắc, các họa tiết trên đó đều là ngẫu nhiên."
Đối với kiểu màu sắc, hoạ tiết ngẫu nhiên, Ninh Chiêu không hề tỏ ra lo lắng mình sẽ không thích, trái lại anh còn rất hào hứng: “Vậy lấy hai cái chăn cho giường, đều là loại từ hai mét đến hai mét ba, một cái tám cân, một cái mười cân.”
Cho tới lúc này, cơ hồ các cô đã nói hết bí mật của mình cho đối phương, sau này ở chung cũng không cần đề phòng nhau, trái lại còn có thêm đồng minh yểm trợ, miễn bàn có bao nhiêu tốt. Tống Ngọc Nhứ chọn lựa các loại hoa quả, rau củ trong hệ thống, còn có đồ ăn vặt, đồ ăn nhanh, vì quá vui nên cô mua liền hai lon nước Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy, lại chọn thêm hai suất cơm hộp Khai Phong trong giao diện Hốt Đồ Tốt. Khoảnh khắc đồ ăn xuất hiện, cô hào sảng vung tay lên: “Mời anh bữa sáng, không cần khách khí.”
Ninh Chiêu chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy xuất hiện, sau đó hai suất đồ ăn sáng Khai Phong nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt anh, khỏi phải nói anh giờ đang rất kích động. Anh không kích động vì hệ thống Hốt Đồ Tốt rất thần kỳ, mà là anh kích động vì cư nhiên một ngày nào đó anh còn có thể uống Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy, ăn đồ của Khai Phong.
“Cô có biết bao lâu rồi tôi không được ăn những thứ này không?” Ninh Chiêu kích động đến suýt thì khóc, anh nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Mười mấy năm mạt thế, tôi đã không ăn một miếng đồ ăn Khai Phong nào. Trước kia tôi còn chê nó không bổ dưỡng, nhưng đến lúc thật sự không thể ăn nó, cả ruột gan tôi cứ như đang cồn cào vì nó vậy.”
Nhìn Ninh Chiêu giống như đang hoá thân vào học sinh tiểu học, Tống Ngọc Nhứ cảm thán anh sống ở mạt thế thật không dễ dàng, cô hơi đồng cảm đẩy đồ ăn đến trước mặt anh: “Thích thì ăn thêm đi, nếu không đủ thì ăn tiếp cho no bụng.”
Lúc này, 1 tệ bên ngoài có thể tương đương với 150 tệ có trong hệ thống Hốt Đồ Tốt. Tuy nói bữa sáng này là 80 tệ, nhưng trên thực tế nó còn chưa đến 1 tệ, thực sự rất hời.
Ninh Chiêu ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt bằm mà rớt nước mắt. Một suất đồ ăn Khai Phong bao gồm: Một quả trứng luộc, một cái bánh khoai tây, một bát cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt bằm, một ly sữa đậu nành, một bát bánh quẩy, còn có một cái bánh burrito. Anh không chỉ ăn xong suất đồ của mình mà còn ăn sang cả trứng luộc, bánh quẩy và bánh burrito của Tống Ngọc Nhứ. Ăn xong anh thoả mãn dựa nửa người cạnh giường đất, lại còn liếc nhìn đống xương đặc biệt xiêu vẹo kia.
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Luôn có cảm giác bản thân đã vô tình cho phép Ninh Chiêu mở khoá thêm hình tượng mới.
“Trưa nay chúng ta ăn gì đây?”
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Cô khó tin nhìn Ninh Chiêu: “Bữa sáng còn chưa kịp tiêu hóa đâu!”
“Không sao, tôi hỏi trước, cô cảm thấy ăn lẩu cay thế nào? Hay lẩu bình dân? Đúng rồi, hệ thống của cô có món lẩu không?”
Tống Ngọc Nhứ dùng gối che đầu, yên lặng nằm trên giường thầm kêu gào, cô cảm thấy Ninh Chiêu cứ xa cách như thường ngày vẫn tốt hơn, bây giờ đã rõ mọi chuyện, Ninh Chiêu vậy mà biến thành tên ngốc (nguyên văn là "đậu bỉ", mình không nghĩ ra được từ nào thay thế nên tạm thời thay một từ khác mang nghĩa giống giống vậy nha).
Chẳng bao lâu sau, cô lại đứng dậy: “Để tôi mua cho anh hai cái chăn. Hôm nay trời càng lạnh hơn, mua hai cái chăn về đắp sẽ dễ ngủ hơn. Anh có không gian chứa đồ, buổi tối anh lấy ra đắp. Đợi đến sáng chỉ cần đem chăn bông nhét vào trong không gian là xong, như vậy sẽ không sợ bị lộ."
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ninh Chiêu, vừa định hỏi làm sao vậy, chợt cô liền phản ứng lại. Ninh Chiêu có không gian, chẳng lẽ trong không gian của hắn không có cái chăn nào sao? Rốt cuộc nhiều năm lặn lộn ở mạt thế đến vậy, chắc hẳn không thiếu những đồ vật như này để sinh tồn. Cũng chỉ có mình cô tưởng tối nào hắn cũng bị lạnh cóng.
Quả nhiên bản thân quá ngây thơ rồi.
Ninh Chiêu không quá chú ý đến lời Tống Ngọc Nhứ nói, ngược lại hứng thú hỏi: “Chiếc chăn trông như thế nào? Cho tôi xem được không?”
"Những thứ này trong hệ thống mỗi ngày đều khác nhau, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể nhìn thấy được. Đương nhiên, có thể là do trình độ hiện tại của tôi không đủ cao, hoặc cũng có thể ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể nhìn thấy được." Tống Ngọc Nhứ giải thích: “Chăn mền hôm nay có kích thước từ hai mét đến hai mét ba, có loại nặng bốn cân, sáu cân, tám cân, mười cân; còn có một chiếc có kích thước từ mét tám đến hai mét bốn, loại này chỉ có bốn cân hoặc tám cân. Màu sắc, các họa tiết trên đó đều là ngẫu nhiên."
Đối với kiểu màu sắc, hoạ tiết ngẫu nhiên, Ninh Chiêu không hề tỏ ra lo lắng mình sẽ không thích, trái lại anh còn rất hào hứng: “Vậy lấy hai cái chăn cho giường, đều là loại từ hai mét đến hai mét ba, một cái tám cân, một cái mười cân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.