Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 34:
Chủ Bất Kiến Lâm An
23/11/2023
Edit: Mây
Bởi vì lời đề nghị của Ninh Chiêu vượt qua khỏi dự liệu của Tống Ngọc Nhứ, cho nên ngày hôm đó cả người Tống Ngọc Nhứ đều cảm thấy hơi không chân thực. Thẳng đến ngày kế tiếp, Ninh Chiêu đến xưởng thịt làm công mà cô vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Cô ôm đầu mình, nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Chiêu đang xa dần, lúc sau mới quay người chậm rì rì đi vào nhà.
Ninh Chiêu không tốt sao?
Không, Ninh Chiêu rất tốt. Chưa nói cái khác, nói đơn giản thôi anh cũng là người xuyên không đến từ tương lai, anh cũng có rất nhiều điểm chung với Tống Ngọc Nhứ. Thậm chí, các cô còn có thể buôn dưa lê nói cho nhau nghe nhiều chuyện trời nam biển bắc, đây là niềm hạnh phúc mà người khác không thể cho Tống Ngọc Nhứ trong thời gian ngắn được.
Thật sự không dễ để có một người đồng hương ở thế giới khác.
Đã thế, bản thân Ninh Chiêu cũng có năng lực, có bàn tay vàng, sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, khoảng thời gian hai người tiếp xúc xem ra anh còn rất thân sĩ, đương nhiên —— chỉ thân sĩ với cô, anh luôn ghi nhớ bản thân là người đã có vợ, đối với bất kỳ con ruồi cái nào, anh có thể né xa 3 mét, anh rất tự giác và luôn tạo cho đối phương cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Nhứ lại nghĩ đến hơn một ngàn tệ và xấp phiếu được cất trong kho hệ thống. Toàn bộ chỗ đó đều là thu nhập của anh trong khoảng thời gian này, anh chỉ mang theo chút tiền lẻ ra ngoài phòng ngừa vạn nhất, có thể nói là giống y đúc cảnh chồng "nộp lương" cho vợ ở đời sau.
“Không biết đến xưởng thịt thì làm cái gì.” Tống Ngọc Nhứ khẽ lẩm bẩm. Cô không rõ mấy cái xưởng chế biến thịt lắm, nguyên chủ cũng vậy. Nhưng các cô đều biết, làm việc ở xưởng thịt rất có thể diện, không phải nói đến ăn mặc, mà là bởi vì thịt lúc này khan hiếm, những người đi làm ở đây luôn được hưởng một số quyền lợi nhất định. Cho nên công việc này trong mắt mọi người phá lệ tốt. Nhiều người tình nguyện thà xin việc vào xưởng thịt còn hơn xin vào xưởng may, suy cho cùng, xưởng thịt thỉnh thoảng còn có chút đồ mang về.
Trước tiên số lượng lợn, gà do người trong đội nuôi phải được đưa đến điểm thu mua, sau khi đến điểm thu mua sẽ được chuyển đến xưởng thịt để giết mổ, xử lý.
Không biết Ninh Chiêu đến xưởng thịt sẽ được phân công đi mổ lợn hay nhổ lông gà đây.
Ninh Chiêu vội vã đến xưởng thịt của huyện, anh không được phân công vác lợn mổ lợn, cũng không được phân công nhổ lông gà, mà anh được phân công cạo lông lợn. Ninh Chiêu không hiểu tại sao mình lại được giao công việc này, nhưng khi đi làm, anh nghe thấy ông chủ nói: “Tiểu tử cậu thật may mắn, cạo lông lợn là một công việc dễ dàng, còn dễ hơn việc vác lợn mổ lợn.”
Ninh Chiêu: “…….”
Cạo lông lợn không hề dễ dàng, mặc dù số lượng lợn được mổ thịt trong một ngày không nhiều, nhưng hiện tại Tết Nguyên đán đang đến gần, khối lượng công việc hàng ngày tương đối lớn, nếu không xưởng thịt sẽ không tuyển công nhân tạm thời.
Công việc cạo lông lợn có động tác rất nhanh và tinh tế, bạn phải khom lưng cúi đầu.
Ninh Chiêu cảm thấy nếu cứ làm như vậy trong hai tháng, rất có thể anh sẽ trở thành một gã gù.
Nhưng rất nhanh, anh liền cảm nhận được niềm hạnh phúc của những công nhân trong xưởng thịt.
Một bữa ăn có thịt!
Chỉ là tay nghề nấu nướng của đầu bếp trong xưởng không tốt lắm, sau khi quen với những món ăn do Tống Ngọc Nhứ nấu, Ninh Chiêu cảm thấy thịt trong bát không còn thơm nữa. Quả nhiên, trình độ của đầu bếp vẫn rất quan trọng, bây giờ giá thịt những 7 mao một cân thêm cả phiếu, dân quê quanh năm suốt tháng khó có khi được ăn hai lần. Anh thầm nghĩ, đã không được ăn nhiều, lại thêm cái tay nghề nấu nướng như này, nếu là anh dù khó chịu đến mấy cũng có thể ăn được.
Công nhân chính thức trong xưởng chọn ăn cơm trưa tại quán, bọn họ không mấy hứng thú với thịt trong căng tin của xưởng, ngược lại, ba công nhân tạm thời khác được thuê lại ăn rất ngon, Ninh Chiêu không nhịn được bèn mua thêm hai cái màn thầu ăn kèm với thịt.
Xem như anh đã hiểu vì sao trước khi mạt thế xảy ra, nhiều người trên internet thích xem các chương trình phát sóng về đồ ăn rồi. Quả nhiên là rất kích thích vị giác.
Bởi vì lời đề nghị của Ninh Chiêu vượt qua khỏi dự liệu của Tống Ngọc Nhứ, cho nên ngày hôm đó cả người Tống Ngọc Nhứ đều cảm thấy hơi không chân thực. Thẳng đến ngày kế tiếp, Ninh Chiêu đến xưởng thịt làm công mà cô vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Cô ôm đầu mình, nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Chiêu đang xa dần, lúc sau mới quay người chậm rì rì đi vào nhà.
Ninh Chiêu không tốt sao?
Không, Ninh Chiêu rất tốt. Chưa nói cái khác, nói đơn giản thôi anh cũng là người xuyên không đến từ tương lai, anh cũng có rất nhiều điểm chung với Tống Ngọc Nhứ. Thậm chí, các cô còn có thể buôn dưa lê nói cho nhau nghe nhiều chuyện trời nam biển bắc, đây là niềm hạnh phúc mà người khác không thể cho Tống Ngọc Nhứ trong thời gian ngắn được.
Thật sự không dễ để có một người đồng hương ở thế giới khác.
Đã thế, bản thân Ninh Chiêu cũng có năng lực, có bàn tay vàng, sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, khoảng thời gian hai người tiếp xúc xem ra anh còn rất thân sĩ, đương nhiên —— chỉ thân sĩ với cô, anh luôn ghi nhớ bản thân là người đã có vợ, đối với bất kỳ con ruồi cái nào, anh có thể né xa 3 mét, anh rất tự giác và luôn tạo cho đối phương cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Nhứ lại nghĩ đến hơn một ngàn tệ và xấp phiếu được cất trong kho hệ thống. Toàn bộ chỗ đó đều là thu nhập của anh trong khoảng thời gian này, anh chỉ mang theo chút tiền lẻ ra ngoài phòng ngừa vạn nhất, có thể nói là giống y đúc cảnh chồng "nộp lương" cho vợ ở đời sau.
“Không biết đến xưởng thịt thì làm cái gì.” Tống Ngọc Nhứ khẽ lẩm bẩm. Cô không rõ mấy cái xưởng chế biến thịt lắm, nguyên chủ cũng vậy. Nhưng các cô đều biết, làm việc ở xưởng thịt rất có thể diện, không phải nói đến ăn mặc, mà là bởi vì thịt lúc này khan hiếm, những người đi làm ở đây luôn được hưởng một số quyền lợi nhất định. Cho nên công việc này trong mắt mọi người phá lệ tốt. Nhiều người tình nguyện thà xin việc vào xưởng thịt còn hơn xin vào xưởng may, suy cho cùng, xưởng thịt thỉnh thoảng còn có chút đồ mang về.
Trước tiên số lượng lợn, gà do người trong đội nuôi phải được đưa đến điểm thu mua, sau khi đến điểm thu mua sẽ được chuyển đến xưởng thịt để giết mổ, xử lý.
Không biết Ninh Chiêu đến xưởng thịt sẽ được phân công đi mổ lợn hay nhổ lông gà đây.
Ninh Chiêu vội vã đến xưởng thịt của huyện, anh không được phân công vác lợn mổ lợn, cũng không được phân công nhổ lông gà, mà anh được phân công cạo lông lợn. Ninh Chiêu không hiểu tại sao mình lại được giao công việc này, nhưng khi đi làm, anh nghe thấy ông chủ nói: “Tiểu tử cậu thật may mắn, cạo lông lợn là một công việc dễ dàng, còn dễ hơn việc vác lợn mổ lợn.”
Ninh Chiêu: “…….”
Cạo lông lợn không hề dễ dàng, mặc dù số lượng lợn được mổ thịt trong một ngày không nhiều, nhưng hiện tại Tết Nguyên đán đang đến gần, khối lượng công việc hàng ngày tương đối lớn, nếu không xưởng thịt sẽ không tuyển công nhân tạm thời.
Công việc cạo lông lợn có động tác rất nhanh và tinh tế, bạn phải khom lưng cúi đầu.
Ninh Chiêu cảm thấy nếu cứ làm như vậy trong hai tháng, rất có thể anh sẽ trở thành một gã gù.
Nhưng rất nhanh, anh liền cảm nhận được niềm hạnh phúc của những công nhân trong xưởng thịt.
Một bữa ăn có thịt!
Chỉ là tay nghề nấu nướng của đầu bếp trong xưởng không tốt lắm, sau khi quen với những món ăn do Tống Ngọc Nhứ nấu, Ninh Chiêu cảm thấy thịt trong bát không còn thơm nữa. Quả nhiên, trình độ của đầu bếp vẫn rất quan trọng, bây giờ giá thịt những 7 mao một cân thêm cả phiếu, dân quê quanh năm suốt tháng khó có khi được ăn hai lần. Anh thầm nghĩ, đã không được ăn nhiều, lại thêm cái tay nghề nấu nướng như này, nếu là anh dù khó chịu đến mấy cũng có thể ăn được.
Công nhân chính thức trong xưởng chọn ăn cơm trưa tại quán, bọn họ không mấy hứng thú với thịt trong căng tin của xưởng, ngược lại, ba công nhân tạm thời khác được thuê lại ăn rất ngon, Ninh Chiêu không nhịn được bèn mua thêm hai cái màn thầu ăn kèm với thịt.
Xem như anh đã hiểu vì sao trước khi mạt thế xảy ra, nhiều người trên internet thích xem các chương trình phát sóng về đồ ăn rồi. Quả nhiên là rất kích thích vị giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.