Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 35:
Chủ Bất Kiến Lâm An
24/11/2023
Edit: Mây
Ở mạt thế lâu ngày, Ninh Chiêu bớt kén ăn hơn, bản thân anh ăn cái gì cũng được, nào bận tâm đến đồ ăn có còn hạn sử dụng hay không, có ngon hay không. Cho dù điều kiện gia đình anh có tốt hơn những người bình thường không có dị năng thì anh cũng sẽ không bao giờ lãng phí thức ăn. Hoặc vì cuộc sống vốn đã khó khăn, việc lựa chọn ăn uống đôi khi chẳng còn là điều đáng nhắc tới.
Ninh Chiêu tưởng rằng cả cuộc đời mình sẽ cứ trôi qua như vậy, ai biết rằng sau khi tự nổ tung mình, anh có thể xuyên vào tiểu thuyết chứ? Tuy bây giờ nó không thịnh vượng như trước ngày tận thế, không có nhiều công nghệ cao, thậm chí không phải ai cũng có đủ cơm ăn áo mặc, nhưng công bằng mà nói, thời nay so với mạt thế khá hơn nhiều. Huống hồ, sau khi xuyên qua anh còn gặp được Tống Ngọc Nhứ, một người sôi nổi và thú vị, có khiếu thẩm mỹ tốt, đồng thời còn có tài nấu ăn ngon đáng ngưỡng mộ.
“Cái gì tốt?” Đột nhiên có một cái đầu bù xù tiến tới bên cạnh, Ninh Chiêu bị doạ giật mình, thiếu chút nữa đá người bay ra ngoài, chờ kịp định thần lại anh mới im lặng nhìn qua đối phương. Người nói chuyện họ Lưu tên Vĩnh Quân, hắn là nhân viên tạp vụ, một người rất hay nói, sáng hôm nay hai người đều được phân công cạo lông lợn.
“Cái gì tốt?”
“Tự cậu nói đấy, cứ cười ngơ ngơ xong nói tốt.” Lưu Vĩnh Quân nhìn vẻ mặt Ninh Chiêu khó hiểu, hắn không khỏi hoài nghi liệu bản thân có nghe nhầm chăng? Nhưng vậy không hợp lí, vừa rồi rõ là Ninh Chiêu cười, cả buổi sáng có thấy anh cười thế đâu, toàn thân lạnh lẽo cứ như băng mùa đông ấy.
Lúc này Ninh Chiêu mới ý thức được mình đang nghĩ gì, nguyên lai vừa rồi chính anh đã vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Anh không khỏi cau mày, sau đó lại mỉm cười.
Quả nhiên, cuộc sống như này mới thật sự thoải mái. Nhưng trải qua một thời gian khiến anh dần thả lỏng cảnh giác. Tuy nhiên sự thay đổi này anh thấy cũng khá tốt.
“Cậu nhớ vợ à?” Thấy Ninh Chiêu không nói chuyện, Lưu Vĩnh Quân cũng không ngại, hắn bắt đầu trò chuyện đơn phương với Ninh Chiêu: “Này, cậu đừng ngại, đều đã là người từng trải, hồi mới lấy vợ, tôi còn không đành lòng rời giường ngủ cơ, cứ xa cô ấy một thời gian ngắn là tôi lại nhớ.”
Ninh Chiêu: “…….”
“Lúc mới cưới ngày nào tôi cũng ngắm vợ không chán. Giờ có con rồi, so với đứa nhỏ thì tôi thấy mẹ đứa nhỏ vẫn quang trọng hơn.”
Ninh Chiêu: “…….”
“Người anh em, sau này có con cậu cũng đừng vì đứa bé mà khiến vợ cậu không vui. Cậu là cha đứa nhỏ, nếu nó gây chuyện thì cậu cứ quất nó vài cái, cứ tét vào mông ấy, chỗ đó thịt nhiều không đau. Có vậy con của cậu mới không hư. Nhưng vợ cậu thì khác, không thể chọc cô ấy tức giận được, bằng không cậu định đi đâu tìm một người vợ tốt như vậy? Cậu Ninh, cậu thấy tôi nói đúng không?”
Ninh Chiêu: “…….”
Ở mạt thế lâu ngày, Ninh Chiêu bớt kén ăn hơn, bản thân anh ăn cái gì cũng được, nào bận tâm đến đồ ăn có còn hạn sử dụng hay không, có ngon hay không. Cho dù điều kiện gia đình anh có tốt hơn những người bình thường không có dị năng thì anh cũng sẽ không bao giờ lãng phí thức ăn. Hoặc vì cuộc sống vốn đã khó khăn, việc lựa chọn ăn uống đôi khi chẳng còn là điều đáng nhắc tới.
Ninh Chiêu tưởng rằng cả cuộc đời mình sẽ cứ trôi qua như vậy, ai biết rằng sau khi tự nổ tung mình, anh có thể xuyên vào tiểu thuyết chứ? Tuy bây giờ nó không thịnh vượng như trước ngày tận thế, không có nhiều công nghệ cao, thậm chí không phải ai cũng có đủ cơm ăn áo mặc, nhưng công bằng mà nói, thời nay so với mạt thế khá hơn nhiều. Huống hồ, sau khi xuyên qua anh còn gặp được Tống Ngọc Nhứ, một người sôi nổi và thú vị, có khiếu thẩm mỹ tốt, đồng thời còn có tài nấu ăn ngon đáng ngưỡng mộ.
“Cái gì tốt?” Đột nhiên có một cái đầu bù xù tiến tới bên cạnh, Ninh Chiêu bị doạ giật mình, thiếu chút nữa đá người bay ra ngoài, chờ kịp định thần lại anh mới im lặng nhìn qua đối phương. Người nói chuyện họ Lưu tên Vĩnh Quân, hắn là nhân viên tạp vụ, một người rất hay nói, sáng hôm nay hai người đều được phân công cạo lông lợn.
“Cái gì tốt?”
“Tự cậu nói đấy, cứ cười ngơ ngơ xong nói tốt.” Lưu Vĩnh Quân nhìn vẻ mặt Ninh Chiêu khó hiểu, hắn không khỏi hoài nghi liệu bản thân có nghe nhầm chăng? Nhưng vậy không hợp lí, vừa rồi rõ là Ninh Chiêu cười, cả buổi sáng có thấy anh cười thế đâu, toàn thân lạnh lẽo cứ như băng mùa đông ấy.
Lúc này Ninh Chiêu mới ý thức được mình đang nghĩ gì, nguyên lai vừa rồi chính anh đã vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Anh không khỏi cau mày, sau đó lại mỉm cười.
Quả nhiên, cuộc sống như này mới thật sự thoải mái. Nhưng trải qua một thời gian khiến anh dần thả lỏng cảnh giác. Tuy nhiên sự thay đổi này anh thấy cũng khá tốt.
“Cậu nhớ vợ à?” Thấy Ninh Chiêu không nói chuyện, Lưu Vĩnh Quân cũng không ngại, hắn bắt đầu trò chuyện đơn phương với Ninh Chiêu: “Này, cậu đừng ngại, đều đã là người từng trải, hồi mới lấy vợ, tôi còn không đành lòng rời giường ngủ cơ, cứ xa cô ấy một thời gian ngắn là tôi lại nhớ.”
Ninh Chiêu: “…….”
“Lúc mới cưới ngày nào tôi cũng ngắm vợ không chán. Giờ có con rồi, so với đứa nhỏ thì tôi thấy mẹ đứa nhỏ vẫn quang trọng hơn.”
Ninh Chiêu: “…….”
“Người anh em, sau này có con cậu cũng đừng vì đứa bé mà khiến vợ cậu không vui. Cậu là cha đứa nhỏ, nếu nó gây chuyện thì cậu cứ quất nó vài cái, cứ tét vào mông ấy, chỗ đó thịt nhiều không đau. Có vậy con của cậu mới không hư. Nhưng vợ cậu thì khác, không thể chọc cô ấy tức giận được, bằng không cậu định đi đâu tìm một người vợ tốt như vậy? Cậu Ninh, cậu thấy tôi nói đúng không?”
Ninh Chiêu: “…….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.