Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 38:
Chủ Bất Kiến Lâm An
29/12/2023
Edit: Mây
Trước đó anh còn chưa rõ vì sao Tống Ngọc Nhứ muốn làm việc trong đội vận tải, sau này biết cô có bàn tay vàng thì anh liền hiểu. Bàn tay vàng tốt như vậy, nếu không vào đội vận tải thì thật lãng phí. Nhưng lúc sau anh vẫn không chắc lắm rốt cuộc cô có kế hoạch vào đội vận tải để làm gì. Nếu anh đoán không lầm, kỳ thật Tống Ngọc Nhứ cũng không quá thích công việc này, cô chỉ là đang muốn tạo cơ hội hành sự thông qua hệ thống Hốt Đồ Tốt, nhưng hiện tại đã có anh, Tống Ngọc Nhứ sẽ không phải mệt mỏi thêm nữa.
Suy cho cùng, vận tải chuyển vác không phải không phải là một công việc nhẹ nhàng, đơn giản. Anh vẫn hy vọng Tống Ngọc Nhứ có thể tìm một công việc khác như là đầu bếp hay kế toán đại loại vậy, cho dù là quản lí kho hàng cũng được, chứ công việc nhiều nắng gió và thường xuyên ngủ ngoài trời không thật sự phù hợp với cô.
“Nhị Cẩu? Nhị Cẩu?”
“A.” Ninh Chiêu phục hồi tinh thần lại, hơi ngượng ngùng nhìn dì hai đang vẫy tay qua lại trước mặt mình: “Ngại quá dì hai, vừa rồi cháu đang suy nghĩ một chuyện, nhất thời hơi mất tập trung.”
Dì hai cũng đâu thể nói với Ninh Chiêu bà ta để ý chứ? Bây giờ bà đang muốn biết Ninh Chiêu làm sao có thể trở thành công nhân tạm thời trong huyện, còn muốn biết giờ anh đang làm việc ở xưởng nào nữa.
Dĩ nhiên là Ninh Chiêu cũng thấy được những ánh mắt mong chờ của một đám bà dì bà thím, anh cười nói: “Cháu chỉ giúp họ mấy việc vặt trong xưởng thịt thôi, sau đó họ nói hiện tại bên họ đang muốn tuyển công nhân tạm thời, nói nếu cháu muốn xin vào làm thì trước hết phải làm một bài khảo sát. Cháu liền tham gia rồi được nhận vào làm tạm thời trong xưởng.”
“Chỉ là công việc này sẽ không được kéo dài lâu lắm. Xưởng thịt đang thiếu người vì Tết nguyên đán đang đến gần. Đợi dịp Tết qua đi, có lẽ cháu sẽ không còn làm công nhân tạm thời trong xưởng nữa.”
Anh nói đơn giản, nhưng mấy người phụ nữ nghe xong thì lại thổn thức không thôi. Trong thôn đội bọn họ có không ít người muốn được làm công nhân, nhưng số người được nhận vào làm công nhân lại rất ít, hơn nữa thu nhập của một công nhân trong xưởng cao hơn nhiều so với việc làm ruộng. Bọn họ ra đồng kiếm công điểm lao động, quanh năm suốt tháng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng lương một tháng của những công nhân tạm thời kia lại có thể kiếm được hơn 10 tệ, công nhân chính thức còn nhiều hơn thế, lại còn được phát phiếu vé, ngày lễ ngày Tết còn được đơn vị phát phúc lợi, nào có ai không thể không hâm mộ chứ?
“Cậu giúp người ta chạy việc vặt gì thế? Cậu có thể nói giùm anh trai cậu được không? Anh trai của cậu có sức lực, kêu làm gì cũng được, bảo đảm sẽ không gây rắc rối phiền phức cho ông chủ đâu.”
Ninh Chiêu lắc đầu: “Thím, chuyện này cháu thật không có cách nào cả, trong xưởng tuyển công nhân đều phải vượt qua bài khảo sát, với cả bây giờ người ta cũng đã tuyển đủ công nhân tạm thời, có lẽ sẽ không cần thêm người nữa thím à.”
Nhóm phụ nữ nghe xong rất tiếc nuối, cũng hiểu xưởng thịt lớn như thế, tuyển chọn một công nhân tạm thời như Ninh Chiêu sao có thể tự định đoạt mọi chuyện được, nhưng là bọn họ vẫn lôi kéo Ninh Chiêu dặn dò anh, nói nếu trong huyện còn có công việc, anh nhất định phải quay về báo cho bọn họ biết, khi nào các anh của anh có việc làm, nhất định sẽ quay lại cảm tạ anh.
Ninh Chiêu không trực tiếp đáp ứng, chỉ nói nếu gặp được xưởng nào có chiêu mộ công nhân mới, nhất định sẽ trở về báo cho bọn họ biết. Bất quá anh cũng chỉ làm được đến đó, những chuyện phát sinh sau đó anh cũng không thể giúp thêm được.
Lúc anh rời đi đã là hơn mười phút sau, mấy người phụ nữ đang trò chuyện nhìn bóng lưng xách theo hộp cơm của Ninh Chiêu mà lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ, chỉ tiếc rằng chuyện tốt như vậy lại không xảy đến với con mình, cố tình người được tiện nghi vậy mà là Ninh Chiêu.
“A, lòng tôi tuy rằng hơi chua chát, nhưng tốt xấu gì nhà Nhị Cẩu Tử vẫn chưa có chuẩn bị gì để ăn Tết, vậy mà vẫn có một số người chưa gì đã nóng lòng đuổi hai vợ chồng Nhị Cẩu ra cửa, đòi phân gia. Bây giờ nếu nhà đó mà biết Nhị Cẩu đang làm công nhân tạm thời trong xưởng thịt, sợ là sẽ hối hận đến xanh ruột mất.” Dì hai trong lòng tuy chua chát nhưng nghĩ đến sắp có người còn đau hơn mình khiến bà lập tức cảm thấy được cân bằng.
Quả nhiên, khi thấy ngươi bất hạnh khổ sở như thế này, lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nói thật, dì hai không có thù gì với nhà họ Ninh, chỉ là bà ấy từng có chút xích mích với bà Ninh, hiện tại xem ra Ninh Chiêu không đứng về phía bà Ninh, bà ấy liền muốn tạo quan hệ tốt với Ninh Chiêu.
Những người phụ nữ khác cũng biết chuyện giữa dì hai và bà Ninh, họ đều sôi nổi cười phụ hoạ mấy câu, mắt thấy sắc trời sắp tối mới tản rời đi.
Trước đó anh còn chưa rõ vì sao Tống Ngọc Nhứ muốn làm việc trong đội vận tải, sau này biết cô có bàn tay vàng thì anh liền hiểu. Bàn tay vàng tốt như vậy, nếu không vào đội vận tải thì thật lãng phí. Nhưng lúc sau anh vẫn không chắc lắm rốt cuộc cô có kế hoạch vào đội vận tải để làm gì. Nếu anh đoán không lầm, kỳ thật Tống Ngọc Nhứ cũng không quá thích công việc này, cô chỉ là đang muốn tạo cơ hội hành sự thông qua hệ thống Hốt Đồ Tốt, nhưng hiện tại đã có anh, Tống Ngọc Nhứ sẽ không phải mệt mỏi thêm nữa.
Suy cho cùng, vận tải chuyển vác không phải không phải là một công việc nhẹ nhàng, đơn giản. Anh vẫn hy vọng Tống Ngọc Nhứ có thể tìm một công việc khác như là đầu bếp hay kế toán đại loại vậy, cho dù là quản lí kho hàng cũng được, chứ công việc nhiều nắng gió và thường xuyên ngủ ngoài trời không thật sự phù hợp với cô.
“Nhị Cẩu? Nhị Cẩu?”
“A.” Ninh Chiêu phục hồi tinh thần lại, hơi ngượng ngùng nhìn dì hai đang vẫy tay qua lại trước mặt mình: “Ngại quá dì hai, vừa rồi cháu đang suy nghĩ một chuyện, nhất thời hơi mất tập trung.”
Dì hai cũng đâu thể nói với Ninh Chiêu bà ta để ý chứ? Bây giờ bà đang muốn biết Ninh Chiêu làm sao có thể trở thành công nhân tạm thời trong huyện, còn muốn biết giờ anh đang làm việc ở xưởng nào nữa.
Dĩ nhiên là Ninh Chiêu cũng thấy được những ánh mắt mong chờ của một đám bà dì bà thím, anh cười nói: “Cháu chỉ giúp họ mấy việc vặt trong xưởng thịt thôi, sau đó họ nói hiện tại bên họ đang muốn tuyển công nhân tạm thời, nói nếu cháu muốn xin vào làm thì trước hết phải làm một bài khảo sát. Cháu liền tham gia rồi được nhận vào làm tạm thời trong xưởng.”
“Chỉ là công việc này sẽ không được kéo dài lâu lắm. Xưởng thịt đang thiếu người vì Tết nguyên đán đang đến gần. Đợi dịp Tết qua đi, có lẽ cháu sẽ không còn làm công nhân tạm thời trong xưởng nữa.”
Anh nói đơn giản, nhưng mấy người phụ nữ nghe xong thì lại thổn thức không thôi. Trong thôn đội bọn họ có không ít người muốn được làm công nhân, nhưng số người được nhận vào làm công nhân lại rất ít, hơn nữa thu nhập của một công nhân trong xưởng cao hơn nhiều so với việc làm ruộng. Bọn họ ra đồng kiếm công điểm lao động, quanh năm suốt tháng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng lương một tháng của những công nhân tạm thời kia lại có thể kiếm được hơn 10 tệ, công nhân chính thức còn nhiều hơn thế, lại còn được phát phiếu vé, ngày lễ ngày Tết còn được đơn vị phát phúc lợi, nào có ai không thể không hâm mộ chứ?
“Cậu giúp người ta chạy việc vặt gì thế? Cậu có thể nói giùm anh trai cậu được không? Anh trai của cậu có sức lực, kêu làm gì cũng được, bảo đảm sẽ không gây rắc rối phiền phức cho ông chủ đâu.”
Ninh Chiêu lắc đầu: “Thím, chuyện này cháu thật không có cách nào cả, trong xưởng tuyển công nhân đều phải vượt qua bài khảo sát, với cả bây giờ người ta cũng đã tuyển đủ công nhân tạm thời, có lẽ sẽ không cần thêm người nữa thím à.”
Nhóm phụ nữ nghe xong rất tiếc nuối, cũng hiểu xưởng thịt lớn như thế, tuyển chọn một công nhân tạm thời như Ninh Chiêu sao có thể tự định đoạt mọi chuyện được, nhưng là bọn họ vẫn lôi kéo Ninh Chiêu dặn dò anh, nói nếu trong huyện còn có công việc, anh nhất định phải quay về báo cho bọn họ biết, khi nào các anh của anh có việc làm, nhất định sẽ quay lại cảm tạ anh.
Ninh Chiêu không trực tiếp đáp ứng, chỉ nói nếu gặp được xưởng nào có chiêu mộ công nhân mới, nhất định sẽ trở về báo cho bọn họ biết. Bất quá anh cũng chỉ làm được đến đó, những chuyện phát sinh sau đó anh cũng không thể giúp thêm được.
Lúc anh rời đi đã là hơn mười phút sau, mấy người phụ nữ đang trò chuyện nhìn bóng lưng xách theo hộp cơm của Ninh Chiêu mà lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ, chỉ tiếc rằng chuyện tốt như vậy lại không xảy đến với con mình, cố tình người được tiện nghi vậy mà là Ninh Chiêu.
“A, lòng tôi tuy rằng hơi chua chát, nhưng tốt xấu gì nhà Nhị Cẩu Tử vẫn chưa có chuẩn bị gì để ăn Tết, vậy mà vẫn có một số người chưa gì đã nóng lòng đuổi hai vợ chồng Nhị Cẩu ra cửa, đòi phân gia. Bây giờ nếu nhà đó mà biết Nhị Cẩu đang làm công nhân tạm thời trong xưởng thịt, sợ là sẽ hối hận đến xanh ruột mất.” Dì hai trong lòng tuy chua chát nhưng nghĩ đến sắp có người còn đau hơn mình khiến bà lập tức cảm thấy được cân bằng.
Quả nhiên, khi thấy ngươi bất hạnh khổ sở như thế này, lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nói thật, dì hai không có thù gì với nhà họ Ninh, chỉ là bà ấy từng có chút xích mích với bà Ninh, hiện tại xem ra Ninh Chiêu không đứng về phía bà Ninh, bà ấy liền muốn tạo quan hệ tốt với Ninh Chiêu.
Những người phụ nữ khác cũng biết chuyện giữa dì hai và bà Ninh, họ đều sôi nổi cười phụ hoạ mấy câu, mắt thấy sắc trời sắp tối mới tản rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.