Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 37:
Chủ Bất Kiến Lâm An
29/12/2023
Edit: Mây
Trên đường về nhà, tâm trạng Ninh Chiêu phá lệ tốt. Anh không cất hộp cơm vào không gian, cứ thế xách nó đi suốt một chặng đường, dự bị chờ có người tới hỏi, anh sẽ nói bản thân hiện tại đã tìm được công việc tạm thời trong xưởng thịt, cuộc sống dần dần được cải thiện theo chiều hướng tốt hơn.
Anh nghĩ đến là tốt, vừa vào thôn không bao lâu liền gặp được nhóm người đang ngồi dưới gốc cây lớn đầu thôn tán gẫu. Quả đúng như dự đoán, có mấy người thấy anh liền mang theo cái miệng cười giễu cợt, còn có người mở miệng hỏi: “Nha, hôm nay Nhị Cẩu Tử đây là ra ngoài sao? Mua cái gì vậy? Xách theo suốt một quãng đường mà không thấy lạnh à?”
Lúc này lại có người đáp lời: “Hôm nay ta thấy Đại Tuyết lên núi kiếm củi một mình, cháu mới vừa kết hôn với Đại Tuyết, sao lại không nghĩ đến chuyện dành thời gian ở cùng con bé chứ.”
Ninh Chiêu cười đến xán lạn, mới liếc qua thôi cũng có thế thấy được vẻ mặt đang cao hứng của anh: “Dì hai, thím Tú Phân, cháu may mắn tìm được việc làm tạm thời trên huyện, hôm nay mới đi làm. Hai người cũng biết đấy, vừa mới phân gia nên trong nhà hai vợ chồng cháu chẳng có nhiều đồ, cháu còn đang dự tính trước hết làm tạm thời trên đó khoảng hai tháng, kiếm tiền sắm thêm chút đồ cho gia đình, đợi đến khi trong xưởng không còn cần công nhân tạm thời, lúc đó cháu khẳng định mỗi ngày đều sẽ dành thời gian ở với Đại Tuyết.”
Mấy người phụ nữ đều sợ ngây người.
Công nhân tạm thời? Còn làm trong huyện? Ninh Nhị Cẩu này là đang muốn khoe à.
“Chuyện gì vậy? Vận may của cháu còn có thể làm công nhân tạm thời trong xưởng à? Làm ở xưởng nào thế?"
“Đúng vậy, Nhị Cẩu cậu mau nói rõ xem nào, mọi người ở đây đều đang lắng nghe. Nói không chừng các anh của cậu còn có thể thử một lần.”
“Đúng vậy đúng vậy, còn 2 tháng nữa thôi là đến Tết nguyên đán, mọi người đều chẳng có mấy ai dư dả. Nhị Cẩu à, nếu cháu mà có cách thì đừng giấu, giá mà các anh cháu cũng có thể lên huyện làm công nhân tạm thời, cả đời này thím sẽ nhớ mãi ý tốt của cháu.”
Các anh trai mà mấy bà thím đang nói chính là con trai của bọn họ chứ không phải mấy người nhà cũ bên Ninh gia. Mấy người phụ nữ này tuy bình thường thích khua môi múa mép, ngày thường đều phải hóng tí chuyện nọ chuyện kia, thêm mắm dặm muối nhưng bọn họ vẫn hiểu, kể từ ngày khi nhà họ Ninh phân gia, Ninh Nhị Cẩu chắc chắn sẽ không dẫn theo các anh em của hắn cùng phát tài!
Ninh Chiêu có nhớ hay không cũng chẳng quan trọng, thời buổi ngày nay khó tiến được vào nhà máy, nơi nơi đều là cạm bẫy, trên thành phố có rất nhiều người không có công việc nên đành phải xuống nông thôn, phần lớn bọn họ đều là những học sinh cấp hai cấp ba. Học sinh cũng như những người nông thôn không có bằng cấp muốn lên thành phố, một chữ thôi —— khó.
Anh có thể làm công nhân tạm thời trong xưởng thịt là vì anh may mắn, nếu không gặp ông chủ của xưởng thịt và giúp đỡ ông ta đúng lúc thì làm sao anh có thể tìm được một công việc tạm thời trong xưởng chứ? Phải biết rằng, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch bỏ tiền đi tìm người mua một công việc. Huống hồ, anh cũng không chắc mình có thể làm công việc này đến khi nào, dù sao anh cũng chỉ là công nhân tạm thời, không phải công nhân chính thức, nếu làm không tốt sẽ bị sa thải, hơn nữa, công nhân tạm thời này chỉ dành cho những người làm công trong mấy ngày gần Tết nguyên đán, nếu trong khoảng thời gian này anh không biểu hiện tốt trước mặt lãnh đạo, chắc chắn vẫn sẽ phải thu dọn đồ đạc cuốn gói về nhà.
Bất quá Ninh Chiêu không định ở lại xưởng thịt quá lâu.
Trên đường về nhà, tâm trạng Ninh Chiêu phá lệ tốt. Anh không cất hộp cơm vào không gian, cứ thế xách nó đi suốt một chặng đường, dự bị chờ có người tới hỏi, anh sẽ nói bản thân hiện tại đã tìm được công việc tạm thời trong xưởng thịt, cuộc sống dần dần được cải thiện theo chiều hướng tốt hơn.
Anh nghĩ đến là tốt, vừa vào thôn không bao lâu liền gặp được nhóm người đang ngồi dưới gốc cây lớn đầu thôn tán gẫu. Quả đúng như dự đoán, có mấy người thấy anh liền mang theo cái miệng cười giễu cợt, còn có người mở miệng hỏi: “Nha, hôm nay Nhị Cẩu Tử đây là ra ngoài sao? Mua cái gì vậy? Xách theo suốt một quãng đường mà không thấy lạnh à?”
Lúc này lại có người đáp lời: “Hôm nay ta thấy Đại Tuyết lên núi kiếm củi một mình, cháu mới vừa kết hôn với Đại Tuyết, sao lại không nghĩ đến chuyện dành thời gian ở cùng con bé chứ.”
Ninh Chiêu cười đến xán lạn, mới liếc qua thôi cũng có thế thấy được vẻ mặt đang cao hứng của anh: “Dì hai, thím Tú Phân, cháu may mắn tìm được việc làm tạm thời trên huyện, hôm nay mới đi làm. Hai người cũng biết đấy, vừa mới phân gia nên trong nhà hai vợ chồng cháu chẳng có nhiều đồ, cháu còn đang dự tính trước hết làm tạm thời trên đó khoảng hai tháng, kiếm tiền sắm thêm chút đồ cho gia đình, đợi đến khi trong xưởng không còn cần công nhân tạm thời, lúc đó cháu khẳng định mỗi ngày đều sẽ dành thời gian ở với Đại Tuyết.”
Mấy người phụ nữ đều sợ ngây người.
Công nhân tạm thời? Còn làm trong huyện? Ninh Nhị Cẩu này là đang muốn khoe à.
“Chuyện gì vậy? Vận may của cháu còn có thể làm công nhân tạm thời trong xưởng à? Làm ở xưởng nào thế?"
“Đúng vậy, Nhị Cẩu cậu mau nói rõ xem nào, mọi người ở đây đều đang lắng nghe. Nói không chừng các anh của cậu còn có thể thử một lần.”
“Đúng vậy đúng vậy, còn 2 tháng nữa thôi là đến Tết nguyên đán, mọi người đều chẳng có mấy ai dư dả. Nhị Cẩu à, nếu cháu mà có cách thì đừng giấu, giá mà các anh cháu cũng có thể lên huyện làm công nhân tạm thời, cả đời này thím sẽ nhớ mãi ý tốt của cháu.”
Các anh trai mà mấy bà thím đang nói chính là con trai của bọn họ chứ không phải mấy người nhà cũ bên Ninh gia. Mấy người phụ nữ này tuy bình thường thích khua môi múa mép, ngày thường đều phải hóng tí chuyện nọ chuyện kia, thêm mắm dặm muối nhưng bọn họ vẫn hiểu, kể từ ngày khi nhà họ Ninh phân gia, Ninh Nhị Cẩu chắc chắn sẽ không dẫn theo các anh em của hắn cùng phát tài!
Ninh Chiêu có nhớ hay không cũng chẳng quan trọng, thời buổi ngày nay khó tiến được vào nhà máy, nơi nơi đều là cạm bẫy, trên thành phố có rất nhiều người không có công việc nên đành phải xuống nông thôn, phần lớn bọn họ đều là những học sinh cấp hai cấp ba. Học sinh cũng như những người nông thôn không có bằng cấp muốn lên thành phố, một chữ thôi —— khó.
Anh có thể làm công nhân tạm thời trong xưởng thịt là vì anh may mắn, nếu không gặp ông chủ của xưởng thịt và giúp đỡ ông ta đúng lúc thì làm sao anh có thể tìm được một công việc tạm thời trong xưởng chứ? Phải biết rằng, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch bỏ tiền đi tìm người mua một công việc. Huống hồ, anh cũng không chắc mình có thể làm công việc này đến khi nào, dù sao anh cũng chỉ là công nhân tạm thời, không phải công nhân chính thức, nếu làm không tốt sẽ bị sa thải, hơn nữa, công nhân tạm thời này chỉ dành cho những người làm công trong mấy ngày gần Tết nguyên đán, nếu trong khoảng thời gian này anh không biểu hiện tốt trước mặt lãnh đạo, chắc chắn vẫn sẽ phải thu dọn đồ đạc cuốn gói về nhà.
Bất quá Ninh Chiêu không định ở lại xưởng thịt quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.