Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 3:
Chủ Bất Kiến Lâm An
09/11/2023
“Chia nhà rồi viết một bức thư làm chứng đi ạ.” Ninh Nhị Cẩu đột nhiên lên tiếng, anh nhìn đại đội trưởng: “Chú đội trường, làm phiền chú viết giúp con giấy chứng nhận, để ba mẹ con ký tên.”
Bà Ninh giận lắm rồi, lúc này lại nghe Ninh Nhị Cẩu nói thế, lập tức bùng nổ cơn tức. Một tay mụ chống nạnh, hai chân dạng ra, tay kia chỉ vào mặt Ninh Nhị Cẩu, chỉ hận không thể chọc mù mắt anh.
“Mày giỏi nhỉ Ninh Nhị Cẩu. Mày sợ bọn tao bắt cái thứ chây lười như mày rước về hầu à? Tao không ký đấy! Tao nói cho mày nghe, ngày sau tao có ra đường ăn xin cũng đéo tới nhà mày.”
“Vậy thì khỏi chia nhà, dù sao con cũng chẳng muốn chia nhà. Không phải mẹ nói ở nhà con toàn dựa dẫm bố mẹ với anh chị hay sao? Nếu mẹ đã nói thế mà con lại không làm theo, vậy chẳng phải mẹ đổ oan cho con rồi ư?”
Ninh Nhị Cẩu cũng không lằng nhằng với bà Ninh nữa, như thể anh quyết làm tới cùng. Bà Ninh thấy thế ngứa tay quá, tiện tay nhặt cây gậy đánh về phía Ninh Nhị Cẩu.
Ninh Nhị Cẩu cũng không ngu mà đứng đực ra đấy cho mụ đánh, anh né liên tiếp, miệng lại cứ nhắc mãi: “Mẹ, mẹ đánh con con cũng phải nói. Nếu mẹ không muốn chia nhà, thế thì tốt quá rồi, con cũng không muốn chia. Nhân lúc con mới lấy vợ, qua chừng một năm là mẹ có cháu. Mẹ cũng biết tình hình phụ nữ mới sinh mà, nói không chừng đến lúc đó còn phải nhờ mẹ hầu hạ vợ con kỳ ở cữ, dọn tã bỉm cho cháu mẹ nữa.”
Bà Ninh nghe vậy thì ngã ngửa, mụ ném cây gậy gộc: “Chia thì chia. Tao nói mày nghe, sau này nhà mày ăn cỏ ăn trấu cũng được, ăn cá ăn thịt cũng được, từ rày về sau mày không họ hàng gì với cả nhà tao nữa. Hôm nay tao vạch rõ giới hạn với mày, mai sau mày sống không nổi nữa thì cũng đừng bước chân vào nhà tao. Cái nhà này coi như không có đứa con nào như mày, từ giờ tao với mày coi như không có mẹ con gì nữa.”
“Con cháu tao đầy nhà, đợi đéo gì cái loại mày nuôi tao? Tao ỉa vào, cút sớm đi cho khuất mắt tao.”
Nghe bà Ninh nói vậy, mấy cán bộ ở đại đội nhăn mày tập thể, càng ghét bà Ninh hơn.
Tốt xấu gì cũng là con ruột mình, không thương thì cũng đừng nên chửi ác như vậy. Huống chi Ninh Nhị Cẩu cũng chẳng làm gì, không hiểu vì sao nhà họ Ninh lại đối xử với anh ác vậy.
Trước mặt cán bộ còn đòi đánh đòi gϊếŧ, sau này không biết còn ép cặp vợ chồng mới cưới này thảm thương đến nhường nào nữa.
Thấy sắc mặt mấy cán bộ đại đội không tốt, thằng cả chạy vội lại khuyên mẹ: “Mẹ ơi, mẹ, đừng đánh nữa, cẩn thận eo mẹ.” Rồi hắn nhỏ giọng khuyên: “Mẹ, nếu em trai đã muốn viết giấy chứng thực kỳ cứ viết đi. Thầy bói đã nói nó khắc cả nhà mình mà. Nó mà tốt, thì nhà mình không tốt. Vì cả nhà, vì Thiết Đản, nó không thể ở nhà mình hưởng phước nữa mẹ ạ.”
Thiết Đản là đứa cháu trai đầu nhà họ Ninh hôm nay bị té ngã vỡ đầu, là con trai trưởng của thằng cả, là cục cưng của hai ông bà Ninh.
Bà Ninh mà nổi nóng thì chưa chắc người khác nói đã nghe, nhưng nghĩ đến cháu đích tôn, nghĩ đến lời thầy bói phán, bà Ninh nghĩ, viết mấy cái giấy chứng thực thôi mà, cũng chẳng có gì to tát.
Viết rồi mới tốt. Có giấy chứng thực, sau này thằng xúi quẩy này sẽ không đến hưởng lây phước của nhà bà được. Đây có phải con trai bà đâu, đây là khắc tinh trời phái xuống hại cả nhà bà mà. Nó mà ở nhà, người nhà làm sao sống tốt được nữa?
Tống Ngọc Nhứ cũng không biết con cả nhà họ Ninh nói gì với bà Ninh, cuối cùng mụ ta cũng viết giấy chứng nhận với Ninh Nhị Cẩu, ghi rõ sau khi chia nhà, hai nhà không còn quan hệ, mặc kệ ai tới cửa cũng không cần xen vào, sau này là người xa lạ.
Cô nhìn thái độ vị ôn thần nhà họ Ninh, cảm thấy cứ sai sai nhưng hiển nhiên đây là kết quả tốt nhất rồi, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Lắm miệng làm gì khi khi được lợi bây giờ là cô cơ chứ.
Huống hồ nhà họ Ninh này đúng là ghê tởm, người “thân” thế này thà không có còn hơn.
Nếu sau này Ninh Nhị Cẩu có cuộc sống tốt không chừng nhà họ Ninh còn đòi ‘một người làm quan cả họ được nhờ’. Nhưng bây giờ viết giấy chứng thực, ít nhất cũng có chữ ký trên đấy, có từ chối nhà họ vẫn được.
Nhưng mà, tại sao nhà họ Ninh phải hận Ninh Nhị Cẩu, một hai đòi chém đòi gϊếŧ anh như kẻ thù thì trong sách lại không đề cập.
Bà Ninh giận lắm rồi, lúc này lại nghe Ninh Nhị Cẩu nói thế, lập tức bùng nổ cơn tức. Một tay mụ chống nạnh, hai chân dạng ra, tay kia chỉ vào mặt Ninh Nhị Cẩu, chỉ hận không thể chọc mù mắt anh.
“Mày giỏi nhỉ Ninh Nhị Cẩu. Mày sợ bọn tao bắt cái thứ chây lười như mày rước về hầu à? Tao không ký đấy! Tao nói cho mày nghe, ngày sau tao có ra đường ăn xin cũng đéo tới nhà mày.”
“Vậy thì khỏi chia nhà, dù sao con cũng chẳng muốn chia nhà. Không phải mẹ nói ở nhà con toàn dựa dẫm bố mẹ với anh chị hay sao? Nếu mẹ đã nói thế mà con lại không làm theo, vậy chẳng phải mẹ đổ oan cho con rồi ư?”
Ninh Nhị Cẩu cũng không lằng nhằng với bà Ninh nữa, như thể anh quyết làm tới cùng. Bà Ninh thấy thế ngứa tay quá, tiện tay nhặt cây gậy đánh về phía Ninh Nhị Cẩu.
Ninh Nhị Cẩu cũng không ngu mà đứng đực ra đấy cho mụ đánh, anh né liên tiếp, miệng lại cứ nhắc mãi: “Mẹ, mẹ đánh con con cũng phải nói. Nếu mẹ không muốn chia nhà, thế thì tốt quá rồi, con cũng không muốn chia. Nhân lúc con mới lấy vợ, qua chừng một năm là mẹ có cháu. Mẹ cũng biết tình hình phụ nữ mới sinh mà, nói không chừng đến lúc đó còn phải nhờ mẹ hầu hạ vợ con kỳ ở cữ, dọn tã bỉm cho cháu mẹ nữa.”
Bà Ninh nghe vậy thì ngã ngửa, mụ ném cây gậy gộc: “Chia thì chia. Tao nói mày nghe, sau này nhà mày ăn cỏ ăn trấu cũng được, ăn cá ăn thịt cũng được, từ rày về sau mày không họ hàng gì với cả nhà tao nữa. Hôm nay tao vạch rõ giới hạn với mày, mai sau mày sống không nổi nữa thì cũng đừng bước chân vào nhà tao. Cái nhà này coi như không có đứa con nào như mày, từ giờ tao với mày coi như không có mẹ con gì nữa.”
“Con cháu tao đầy nhà, đợi đéo gì cái loại mày nuôi tao? Tao ỉa vào, cút sớm đi cho khuất mắt tao.”
Nghe bà Ninh nói vậy, mấy cán bộ ở đại đội nhăn mày tập thể, càng ghét bà Ninh hơn.
Tốt xấu gì cũng là con ruột mình, không thương thì cũng đừng nên chửi ác như vậy. Huống chi Ninh Nhị Cẩu cũng chẳng làm gì, không hiểu vì sao nhà họ Ninh lại đối xử với anh ác vậy.
Trước mặt cán bộ còn đòi đánh đòi gϊếŧ, sau này không biết còn ép cặp vợ chồng mới cưới này thảm thương đến nhường nào nữa.
Thấy sắc mặt mấy cán bộ đại đội không tốt, thằng cả chạy vội lại khuyên mẹ: “Mẹ ơi, mẹ, đừng đánh nữa, cẩn thận eo mẹ.” Rồi hắn nhỏ giọng khuyên: “Mẹ, nếu em trai đã muốn viết giấy chứng thực kỳ cứ viết đi. Thầy bói đã nói nó khắc cả nhà mình mà. Nó mà tốt, thì nhà mình không tốt. Vì cả nhà, vì Thiết Đản, nó không thể ở nhà mình hưởng phước nữa mẹ ạ.”
Thiết Đản là đứa cháu trai đầu nhà họ Ninh hôm nay bị té ngã vỡ đầu, là con trai trưởng của thằng cả, là cục cưng của hai ông bà Ninh.
Bà Ninh mà nổi nóng thì chưa chắc người khác nói đã nghe, nhưng nghĩ đến cháu đích tôn, nghĩ đến lời thầy bói phán, bà Ninh nghĩ, viết mấy cái giấy chứng thực thôi mà, cũng chẳng có gì to tát.
Viết rồi mới tốt. Có giấy chứng thực, sau này thằng xúi quẩy này sẽ không đến hưởng lây phước của nhà bà được. Đây có phải con trai bà đâu, đây là khắc tinh trời phái xuống hại cả nhà bà mà. Nó mà ở nhà, người nhà làm sao sống tốt được nữa?
Tống Ngọc Nhứ cũng không biết con cả nhà họ Ninh nói gì với bà Ninh, cuối cùng mụ ta cũng viết giấy chứng nhận với Ninh Nhị Cẩu, ghi rõ sau khi chia nhà, hai nhà không còn quan hệ, mặc kệ ai tới cửa cũng không cần xen vào, sau này là người xa lạ.
Cô nhìn thái độ vị ôn thần nhà họ Ninh, cảm thấy cứ sai sai nhưng hiển nhiên đây là kết quả tốt nhất rồi, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Lắm miệng làm gì khi khi được lợi bây giờ là cô cơ chứ.
Huống hồ nhà họ Ninh này đúng là ghê tởm, người “thân” thế này thà không có còn hơn.
Nếu sau này Ninh Nhị Cẩu có cuộc sống tốt không chừng nhà họ Ninh còn đòi ‘một người làm quan cả họ được nhờ’. Nhưng bây giờ viết giấy chứng thực, ít nhất cũng có chữ ký trên đấy, có từ chối nhà họ vẫn được.
Nhưng mà, tại sao nhà họ Ninh phải hận Ninh Nhị Cẩu, một hai đòi chém đòi gϊếŧ anh như kẻ thù thì trong sách lại không đề cập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.