Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 4:
Chủ Bất Kiến Lâm An
09/11/2023
Khi Tống Ngọc Nhứ xách theo đồ được chia ra khỏi nhà họ Ninh cô vẫn chưa rõ vì sao nhà họ lại đối xử khắt khe với Ninh Nhị Cẩu như vậy.
Nhưng rất nhanh cố đã bỏ suy nghĩ ấy ra sau đầu. Sau khi hóng chuyện xong thì cô đành phải chấp nhận rằng bản thân đã xuyên thành kẻ chết thay cho nữ chính sống lại trong truyện.
Điều khiến cô cảm thấy vớ vẩn nhất vẫn là cô được khuyến mãi thêm ông chồng hờ mới cưới.
Giờ đây cô đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Lấy chồng rồi nên chắc chắn không thể về nhà họ Tống được nữa, chưa bàn tới chuyện nhà họ Tống không cho phép con gái đã lấy chồng về thăm, mà cô cũng chẳng muốn hứng chịu thái độ của người nhà họ thay nguyên chủ.
Trong ký ức cô, từ khi nữ chính Tống Tiểu Tuyết sống lại tới nay, nguyên chủ ở nhà họ Tống khó xử vô cùng. Cô ấy sống như cái gai trong mắt người khác thì không nói, lại còn rơi xuống nước chung với Ninh Nhị Cẩu, khiến bản thân ‘không còn trong sạch’ nữa nên bị nhà họ Tống đuổi cổ đi.
Càng nói càng mắc cười. Tốt xấu gì cũng là chị em ruột thịt hơn mười mấy năm, chỉ vì nữ chính sống lại mà tất cả đều thay đổi.
Chỉ có thể trách nguyên chủ xưa nay chưa từng làm chuyện gì quá đánh, chuyện xấu cũng chẳng liên quan. Tuy chưa bắt đầu đi làm nhưng chuyện trong nhà ngoài nhà đều tự tay lo liệu. Chỉ khác nữ chính ở chỗ không dẻo miệng bằng nữ chính, cũng không xấu xa như ả ta.
Người thành thật như thế cuối cùng lại phải chịu kết quả đau thương. Nếu nguyên chủ còn sống, chắc cô ấy rất muốn hỏi nữ chính hai chữ ‘vì sao’.
Chậc chậc, vầng sáng của nữ chính chói mù mắt người nhìn.
Tống Ngọc Nhứ chửi thầm trong lòng, còn không quên nghĩ: nếu đến gần nữ chính, không biết cô có bị dính xui hay không.
Ninh Nhị Cẩu kế bên thờ ơ đem tất thảy quần áo, lương thực vào phòng. Ngôi nhà lợp tranh rách nát tới nỗi cô có thể thấy cả bầu trời thông qua mái tranh. Nếu ngôi nhà này mà được dựng ở tương lai thì nguy cơ rủi ro chắc chắn cao.
Chưa nói tới chuyện ở, chỉ đi ngang qua thôi cũng sợ nhà sập.
Tống Ngọc Nhứ: “...”
Nhà này có ở được không trời?
Mấy đội viên theo sau hỗ trợ dọn nhà nhìn thấy mái lá đơn sơ cũng phải hết hồn. Nhìn cái nhà thế này, chắc chỉ cần mưa một cơn là đổ chứ chưa nói gì đến chuyện trú qua mùa đông.
Nhìn vào trong họ lại thấy cái giường đất sụp xệ. Giường này người có ngủ được không?
Hai vợ chồng nhà họ Ninh bất công thật chứ.
Đại đội trưởng nhìn căn phòng tan hoang trước mặt, ông nói với Ninh Nhị Cẩu: “Nhị Cẩu này, mấy ngày nay ngoài đồng không có việc gì, cháu có muốn sửa nhà trước không? Chứ chú thấy cứ thế này thì không qua được mùa đông đâu.”
Mùa đông nơi họ ở rét lắm, nhà này mà ở vào mùa đông chắc chết cóng.
Ninh Nhị Cẩu gật đầu: “Có ạ. Phiền chú đại đội trưởng đổi ít gạch với xà nhà giúp cháu với, cứ trừ hết vào điểm công của cháu đi ạ. Còn cái khác để cháu nghĩ đã.”
Đại đội trưởng nhăn mày nhưng không nói gì, chỉ gật đầu: “Được. Nếu năm nay thiếu điểm thì năm sau lại làm bù, cháu đừng sốt ruột, nhà ở quan trọng hơn.” Ông không thích nhà họ Ninh, nhưng chứng kiến cảnh như vậy ông cũng thấy thương Ninh Nhị Cẩu. Hai vợ chồng nhà họ Ninh đúng là quá đáng thật, nếu không thì ông cũng chẳng thèm giúp.
Lại nói tới nhà họ Tống, trước kia nghe đồn đâu họ thương hai đứa con gái lắm. Giờ thì rõ rồi, cái nhà ấy chỉ thương đứa con gái út, còn đứa lớn thì như nhặt được.
Chuyện quan trọng cả đời như kết hôn mà để người ta mặc áo vá ra cửa, còn chẳng có của hồi môn, cô dâu chỉ xách mỗi tay nải có mấy bộ quần áo cũ rồi đi lấy chồng.
Tới giờ cũng vậy, nhà họ Ninh làm ầm ĩ đến thế mà nhà họ Tống không ai ra nói giúp, ngay cả ra xem coi chuyện như thế nào cũng chẳng có ai. Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà.
Hai nhà này, càng nghĩ ông càng chẳng biết nói gì.
Ninh Nhị Cẩu và Tống Ngọc Nhứ cùng cảm ơn đại đội trưởng. Bây giờ dù có nói gì chăng nữa thì chuyện nhà cửa vẫn quan trọng nhất.
Còn mấy chuyện khác, Tống Ngọc Nhứ hèn nhát nghĩ, tới đâu hay tới đó vậy.
Chuyện sửa nhà đã định, đại đội trưởng cũng không làm ẩu, ông dắt người đi khiêng xà nhà với gạch gỗ. Chỉ mỗi gạch gỗ trong đội thôi thì chưa đủ, còn phải đổi gạch của mỗi đội viên một ít.
Chuyện chia nhà của nhà họ Ninh thì gần như cả nửa đội đều biết, chia ra làm sao họ cũng rõ, cũng biết cả chuyện hiện giờ trong tay Ninh Nhị Cẩu và Tống Đại Tuyết không có tiền.
Có người đứng ra giúp đỡ vì cũng chung đội, lấy gạch gỗ còn dư trong nhà ra giúp hai vợ chồng sửa phòng, chỉ sợ gạch gỗ nhà mình bị thả trôi sông, nhưng cũng có nhà không có. Tóm lại mọi chuyện đều rất nhộn nhịp.
Thật ra gạch gỗ trong nhà mọi người phần lớn đều đi mượn cả, vội lắm thì xin được ít trợ cấp, họ cũng chẳng có gì đáng giá cả.
Như tình huống nhà Tống Ngọc Nhứ hiện giờ là tình hình nguy cấp, mọi người cho mượn gạch lúc này chẳng mong mai sau xin được cái gì tốt cả. Người này còn nghèo hơn người kia, đâu ra đồ tốt mà xin.
Người trong đội nhiệt tình hỗ trợ. Tuy căn nhà cũ này của nhà họ Ninh chỉ có hai gian nhưng mặt bằng khá rộng, muốn rửa sạch cũng phải mất một lúc lâu.
Nhưng rất nhanh cố đã bỏ suy nghĩ ấy ra sau đầu. Sau khi hóng chuyện xong thì cô đành phải chấp nhận rằng bản thân đã xuyên thành kẻ chết thay cho nữ chính sống lại trong truyện.
Điều khiến cô cảm thấy vớ vẩn nhất vẫn là cô được khuyến mãi thêm ông chồng hờ mới cưới.
Giờ đây cô đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Lấy chồng rồi nên chắc chắn không thể về nhà họ Tống được nữa, chưa bàn tới chuyện nhà họ Tống không cho phép con gái đã lấy chồng về thăm, mà cô cũng chẳng muốn hứng chịu thái độ của người nhà họ thay nguyên chủ.
Trong ký ức cô, từ khi nữ chính Tống Tiểu Tuyết sống lại tới nay, nguyên chủ ở nhà họ Tống khó xử vô cùng. Cô ấy sống như cái gai trong mắt người khác thì không nói, lại còn rơi xuống nước chung với Ninh Nhị Cẩu, khiến bản thân ‘không còn trong sạch’ nữa nên bị nhà họ Tống đuổi cổ đi.
Càng nói càng mắc cười. Tốt xấu gì cũng là chị em ruột thịt hơn mười mấy năm, chỉ vì nữ chính sống lại mà tất cả đều thay đổi.
Chỉ có thể trách nguyên chủ xưa nay chưa từng làm chuyện gì quá đánh, chuyện xấu cũng chẳng liên quan. Tuy chưa bắt đầu đi làm nhưng chuyện trong nhà ngoài nhà đều tự tay lo liệu. Chỉ khác nữ chính ở chỗ không dẻo miệng bằng nữ chính, cũng không xấu xa như ả ta.
Người thành thật như thế cuối cùng lại phải chịu kết quả đau thương. Nếu nguyên chủ còn sống, chắc cô ấy rất muốn hỏi nữ chính hai chữ ‘vì sao’.
Chậc chậc, vầng sáng của nữ chính chói mù mắt người nhìn.
Tống Ngọc Nhứ chửi thầm trong lòng, còn không quên nghĩ: nếu đến gần nữ chính, không biết cô có bị dính xui hay không.
Ninh Nhị Cẩu kế bên thờ ơ đem tất thảy quần áo, lương thực vào phòng. Ngôi nhà lợp tranh rách nát tới nỗi cô có thể thấy cả bầu trời thông qua mái tranh. Nếu ngôi nhà này mà được dựng ở tương lai thì nguy cơ rủi ro chắc chắn cao.
Chưa nói tới chuyện ở, chỉ đi ngang qua thôi cũng sợ nhà sập.
Tống Ngọc Nhứ: “...”
Nhà này có ở được không trời?
Mấy đội viên theo sau hỗ trợ dọn nhà nhìn thấy mái lá đơn sơ cũng phải hết hồn. Nhìn cái nhà thế này, chắc chỉ cần mưa một cơn là đổ chứ chưa nói gì đến chuyện trú qua mùa đông.
Nhìn vào trong họ lại thấy cái giường đất sụp xệ. Giường này người có ngủ được không?
Hai vợ chồng nhà họ Ninh bất công thật chứ.
Đại đội trưởng nhìn căn phòng tan hoang trước mặt, ông nói với Ninh Nhị Cẩu: “Nhị Cẩu này, mấy ngày nay ngoài đồng không có việc gì, cháu có muốn sửa nhà trước không? Chứ chú thấy cứ thế này thì không qua được mùa đông đâu.”
Mùa đông nơi họ ở rét lắm, nhà này mà ở vào mùa đông chắc chết cóng.
Ninh Nhị Cẩu gật đầu: “Có ạ. Phiền chú đại đội trưởng đổi ít gạch với xà nhà giúp cháu với, cứ trừ hết vào điểm công của cháu đi ạ. Còn cái khác để cháu nghĩ đã.”
Đại đội trưởng nhăn mày nhưng không nói gì, chỉ gật đầu: “Được. Nếu năm nay thiếu điểm thì năm sau lại làm bù, cháu đừng sốt ruột, nhà ở quan trọng hơn.” Ông không thích nhà họ Ninh, nhưng chứng kiến cảnh như vậy ông cũng thấy thương Ninh Nhị Cẩu. Hai vợ chồng nhà họ Ninh đúng là quá đáng thật, nếu không thì ông cũng chẳng thèm giúp.
Lại nói tới nhà họ Tống, trước kia nghe đồn đâu họ thương hai đứa con gái lắm. Giờ thì rõ rồi, cái nhà ấy chỉ thương đứa con gái út, còn đứa lớn thì như nhặt được.
Chuyện quan trọng cả đời như kết hôn mà để người ta mặc áo vá ra cửa, còn chẳng có của hồi môn, cô dâu chỉ xách mỗi tay nải có mấy bộ quần áo cũ rồi đi lấy chồng.
Tới giờ cũng vậy, nhà họ Ninh làm ầm ĩ đến thế mà nhà họ Tống không ai ra nói giúp, ngay cả ra xem coi chuyện như thế nào cũng chẳng có ai. Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà.
Hai nhà này, càng nghĩ ông càng chẳng biết nói gì.
Ninh Nhị Cẩu và Tống Ngọc Nhứ cùng cảm ơn đại đội trưởng. Bây giờ dù có nói gì chăng nữa thì chuyện nhà cửa vẫn quan trọng nhất.
Còn mấy chuyện khác, Tống Ngọc Nhứ hèn nhát nghĩ, tới đâu hay tới đó vậy.
Chuyện sửa nhà đã định, đại đội trưởng cũng không làm ẩu, ông dắt người đi khiêng xà nhà với gạch gỗ. Chỉ mỗi gạch gỗ trong đội thôi thì chưa đủ, còn phải đổi gạch của mỗi đội viên một ít.
Chuyện chia nhà của nhà họ Ninh thì gần như cả nửa đội đều biết, chia ra làm sao họ cũng rõ, cũng biết cả chuyện hiện giờ trong tay Ninh Nhị Cẩu và Tống Đại Tuyết không có tiền.
Có người đứng ra giúp đỡ vì cũng chung đội, lấy gạch gỗ còn dư trong nhà ra giúp hai vợ chồng sửa phòng, chỉ sợ gạch gỗ nhà mình bị thả trôi sông, nhưng cũng có nhà không có. Tóm lại mọi chuyện đều rất nhộn nhịp.
Thật ra gạch gỗ trong nhà mọi người phần lớn đều đi mượn cả, vội lắm thì xin được ít trợ cấp, họ cũng chẳng có gì đáng giá cả.
Như tình huống nhà Tống Ngọc Nhứ hiện giờ là tình hình nguy cấp, mọi người cho mượn gạch lúc này chẳng mong mai sau xin được cái gì tốt cả. Người này còn nghèo hơn người kia, đâu ra đồ tốt mà xin.
Người trong đội nhiệt tình hỗ trợ. Tuy căn nhà cũ này của nhà họ Ninh chỉ có hai gian nhưng mặt bằng khá rộng, muốn rửa sạch cũng phải mất một lúc lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.