Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 41:
Chủ Bất Kiến Lâm An
02/01/2024
Edit: Mây
Tại một góc khuất gần kế bên xưởng thịt, sắc mặt Tống Tiểu Tuyết u ám nhìn Ninh Chiêu đi vào trong xưởng thịt với mấy người đồng nghiệp, vừa nói vừa cười. Từ lúc trọng sinh đến nay, phải nói là cuộc đời của cô ta vô cùng thuận lợi, công việc đời trước của Tống Đại Tuyết giờ là của mình, người chồng đời trước của Tống Đại Tuyết giờ cũng là của mình, trái lại bây giờ cô chị Tống Đại Tuyết cao cao tại thượng kia lại chỉ có thể gả cho cái tên lười biếng nhất đội. Cô ta rất muốn bản thân sẽ đi theo con đường của Tống Đại Tuyết đời trước, còn Tống Đại Tuyết thì vĩnh viễn ở lại nông thôn, hàng ngày phải "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời".
Nếu được như vậy, cô chắc chắn sẽ nương tay với chị gái, chỉ cần chị gái thành thật ở lại trong đội và không cần ló đầu lộ diện ra ngoài là được rồi. Chỉ cần Tống Đại Tuyết ngoan ngoãn cam chịu, cô chắc chắn sẽ buông tha cho chị gái. Nhưng vì cái gì mà Tống Đại Tuyết chẳng chịu an phận chút nào chứ?
Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Chiêu.
Tuy rằng chỉ là chức vụ tạm thời, nhưng ai biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, nếu Ninh Chiêu được giữ lại làm công nhân chính thức trong xưởng, há chẳng phải Tống Đại Tuyết cũng sẽ được hưởng phúc sao?
Phải biết đây là xưởng thịt đó, đãi ngộ trong xưởng thịt rất tốt, nếu lượng thịt trong ngày bán không hết, các nhân viên trong xưởng đều có thể mua lại với giá nội bộ, xưởng mà có loại đãi ngộ này có thể không ghen tị sao? Với cả, chính cô và Minh Thư còn chỉ là công nhân may tạm thời, dựa vào đâu một tên lười biếng như Ninh Chiêu lại có thể làm công nhân trong xưởng thịt chứ?
Quá bất công! Chẳng lẽ ông trời bị đui mù à? Cứ luôn cố tình đối xử thiên vị với Tống Đại Tuyết. Mấy năm này cô ta ở nhà mẹ đẻ đã phải cố gắng rất nhiều để lấy được sự ưu ái của bọn họ. Hiện tại cô ta còn cho rằng địa vị trong nhà đã cao hơn Tống Đại Tuyết, nếu Tống Đại Tuyết có chuyện gì thì đáng lẽ ba mẹ nên báo tin ngay cho cô ta. Kết quả là đợi Ninh Chiêu làm ở xưởng thịt được vài ngày rồi mới thấy thằng cháu bên ngoại đến truyền tin cho cô ta biết.
Phi, mấy thứ tốt đẹp trước kia cô ta đối với nhà mẹ đẻ tất cả đều để chó ăn hết rồi!
Tống Tiểu Tuyết nhìn bóng lưng Ninh Chiêu, vẻ mặt tức giận vặn vẹo, hai tay ghì chặt bức tường bê tông, trong mắt tràn đầy hận ý gần như bùng cháy.
Ninh Chiêu đang cùng đồng nghiệp nói đùa, anh dùng tinh thần lực nắm bắt được điểm này, trong lòng âm thầm cười lạnh. Mặc dù ở mạt thế anh đã thấy không ít người ghê tởm như vậy, nhưng những người như Tống Tiểu Tuyết cũng không khó lý giải, chỉ vì chị gái có cuộc sống tốt hơn mình mà dám làm ra tay chuyện xấu, anh cũng đã từng gặp qua, chỉ là giờ khắc này nội tâm của anh vẫn rất khó chịu.
Ai bảo anh và Tống Ngọc Nhứ là đồng minh của nhau? Kẻ thù của đồng minh đương nhiên cũng là kẻ thù của chính mình.
Với cả, anh thực sự không thích Tống Tiểu Tuyết, Tống Tiểu Tuyết không thích anh và Tống Ngọc Nhứ, đương nhiên anh và Tống Ngọc Nhứ cũng không thích cô ta.
Anh ngước nhìn bầu trời đầy tuyết.
Aigu, thời tiết ngày càng lạnh rồi, nên để Trâu gia sớm được dính vận đen giống như trong tiểu thuyết thôi.
Tại một góc khuất gần kế bên xưởng thịt, sắc mặt Tống Tiểu Tuyết u ám nhìn Ninh Chiêu đi vào trong xưởng thịt với mấy người đồng nghiệp, vừa nói vừa cười. Từ lúc trọng sinh đến nay, phải nói là cuộc đời của cô ta vô cùng thuận lợi, công việc đời trước của Tống Đại Tuyết giờ là của mình, người chồng đời trước của Tống Đại Tuyết giờ cũng là của mình, trái lại bây giờ cô chị Tống Đại Tuyết cao cao tại thượng kia lại chỉ có thể gả cho cái tên lười biếng nhất đội. Cô ta rất muốn bản thân sẽ đi theo con đường của Tống Đại Tuyết đời trước, còn Tống Đại Tuyết thì vĩnh viễn ở lại nông thôn, hàng ngày phải "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời".
Nếu được như vậy, cô chắc chắn sẽ nương tay với chị gái, chỉ cần chị gái thành thật ở lại trong đội và không cần ló đầu lộ diện ra ngoài là được rồi. Chỉ cần Tống Đại Tuyết ngoan ngoãn cam chịu, cô chắc chắn sẽ buông tha cho chị gái. Nhưng vì cái gì mà Tống Đại Tuyết chẳng chịu an phận chút nào chứ?
Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Chiêu.
Tuy rằng chỉ là chức vụ tạm thời, nhưng ai biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, nếu Ninh Chiêu được giữ lại làm công nhân chính thức trong xưởng, há chẳng phải Tống Đại Tuyết cũng sẽ được hưởng phúc sao?
Phải biết đây là xưởng thịt đó, đãi ngộ trong xưởng thịt rất tốt, nếu lượng thịt trong ngày bán không hết, các nhân viên trong xưởng đều có thể mua lại với giá nội bộ, xưởng mà có loại đãi ngộ này có thể không ghen tị sao? Với cả, chính cô và Minh Thư còn chỉ là công nhân may tạm thời, dựa vào đâu một tên lười biếng như Ninh Chiêu lại có thể làm công nhân trong xưởng thịt chứ?
Quá bất công! Chẳng lẽ ông trời bị đui mù à? Cứ luôn cố tình đối xử thiên vị với Tống Đại Tuyết. Mấy năm này cô ta ở nhà mẹ đẻ đã phải cố gắng rất nhiều để lấy được sự ưu ái của bọn họ. Hiện tại cô ta còn cho rằng địa vị trong nhà đã cao hơn Tống Đại Tuyết, nếu Tống Đại Tuyết có chuyện gì thì đáng lẽ ba mẹ nên báo tin ngay cho cô ta. Kết quả là đợi Ninh Chiêu làm ở xưởng thịt được vài ngày rồi mới thấy thằng cháu bên ngoại đến truyền tin cho cô ta biết.
Phi, mấy thứ tốt đẹp trước kia cô ta đối với nhà mẹ đẻ tất cả đều để chó ăn hết rồi!
Tống Tiểu Tuyết nhìn bóng lưng Ninh Chiêu, vẻ mặt tức giận vặn vẹo, hai tay ghì chặt bức tường bê tông, trong mắt tràn đầy hận ý gần như bùng cháy.
Ninh Chiêu đang cùng đồng nghiệp nói đùa, anh dùng tinh thần lực nắm bắt được điểm này, trong lòng âm thầm cười lạnh. Mặc dù ở mạt thế anh đã thấy không ít người ghê tởm như vậy, nhưng những người như Tống Tiểu Tuyết cũng không khó lý giải, chỉ vì chị gái có cuộc sống tốt hơn mình mà dám làm ra tay chuyện xấu, anh cũng đã từng gặp qua, chỉ là giờ khắc này nội tâm của anh vẫn rất khó chịu.
Ai bảo anh và Tống Ngọc Nhứ là đồng minh của nhau? Kẻ thù của đồng minh đương nhiên cũng là kẻ thù của chính mình.
Với cả, anh thực sự không thích Tống Tiểu Tuyết, Tống Tiểu Tuyết không thích anh và Tống Ngọc Nhứ, đương nhiên anh và Tống Ngọc Nhứ cũng không thích cô ta.
Anh ngước nhìn bầu trời đầy tuyết.
Aigu, thời tiết ngày càng lạnh rồi, nên để Trâu gia sớm được dính vận đen giống như trong tiểu thuyết thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.