Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
Chương 14:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
29/08/2024
Cornetto!
Lần đầu tiên bà trẻ nghe nói thứ này, nghe có vẻ rất ngon, rất đáng yêu thì phải. Bà trẻ tự dưng muốn ăn quá.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm bộc lộ sự thèm thuồng của mình. Dựa theo ý của Cố Tây Khởi thì chắc Cornetto là một món ăn ngon, còn đặt cho cái tên đáng yêu như thế này thì chắc là đồ ăn vặt. Tất nhiên bà trẻ không có ý định bại lộ sự thật đây là lần đầu tiên mình được nghe cái tên Cornetto này. Cô im lặng đặt hai tay trên đầu gối, chớp mắt giả vờ lạnh nhạt nói: “Ờ, cậu nói thứ này hả? Tôi chẳng mấy khi ăn đồ ăn vặt như thế.”
Cố Tây Khởi kéo dài ngữ điệu: “Thế à…”
Kiều Ấu gật đầu cái rụp, đúng, là thế đấy, không sai.
Ý cười trong giọng nói của Cố Tây Khởi rõ ràng hơn: “Rất tốt, bây giờ trời lạnh, không nên ăn nhiều Cornetto.”
Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Kiều Ấu, tại sao trời lạnh thì không nên ăn nhiều?
Cố Tây Khởi không nhịn được khẽ bật cười, tiếng cười réo rắt tràn ngập sự sung sướng. Có lẽ đây là ngày mà anh cười nhiều nhất kể từ khi giải nghệ đến nay, dường như mỗi lần gặp cô, cô đều có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Cố Tây Khởi vươn tay nhẹ nhàng xoa lọn tóc dựng đứng trên đầu cô, thậm chí không nỡ trêu ghẹo cô nữa: “Mùa đông thi thoảng ăn kem một hai lần thì không sao. Có muốn ăn không?”
Kiều Ấu: !!! Cornetto là kem hả! Thế thì cô gọi nó là đồ ăn vặt chắc không sao đâu nhỉ?
“Nhà tôi có kem chocolate, cậu có muốn ăn không?”
Đôi mắt Kiều Ấu sáng ngời, ra vẻ dè dặt gật đầu. Mặc dù cô đã cố gắng kìm chế nhưng giọng nói non nớt của cô vẫn tiết lộ sự mong chờ mãnh liệt: “Muốn!”
Cố Tây Khởi đứng dậy đi lấy kem cho cô, cô cũng đứng dậy bám theo anh, giống hệt một chiếc đuôi nhỏ.
Trong tủ đông có không ít kem đủ các loại, ngoài ra còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Kiều Ấu không biết những nguyên liệu nấu ăn đó là gì nhưng thoạt nhìn có vẻ rất ngon, đều là những nguyên liệu mà cô chưa được ăn bao giờ.
Cố Tây Khởi xé lớp vỏ giấy của Cornetto, đưa kem cho cô: “Ăn đi.”
Đôi mắt Kiều Ấu tỏa sáng lấp lánh, cẩn thận nhận lấy que kem. Hệ thống sưởi ấm trong phòng khách hoạt động rất có hiệu quả, trong nhiệt độ này, cho dù ăn kem cũng sẽ không thấy lạnh. Cô thử liếm một miếng, sau đó được nếm vị thơm ngọt của kem. Hu hu hu, thật sự rất ngon, không ngờ còn có mấy hạt nhỏ nhỏ như quả hạch, còn có một lớp chocolate giòn tan.
Ăn mấy miếng, Kiều Ấu mới thấy chỉ có mình mình ăn kem, còn Cố Tây Khởi không ăn. Cô khẽ ho một tiếng: “Cậu không ăn à?”
“Ừ, tôi không ăn.” Lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra nhìn người khác ăn kem ốc quế lại thú vị như vậy.
Kiều Ấu vừa liếm cây kem, vừa lén lút quan sát chung quanh.
Phòng bếp trong nhà Cố Tây Khởi trống không, rõ ràng là ngày thường rất ít khi nấu cơm, hoàn toàn khác với phòng bếp của nhà họ Kiều. Phòng bếp nhà họ Kiều được sử dụng hằng ngày, mặc dù dính đầy khói dầu nhưng lại cho người ta cảm giác gần gũi và an tâm. Dì bảo mẫu nấu cơm rất ngon, cũng rất dụng tâm trong cuộc sống, trồng một ít hành tươi và cây xanh bên cửa sổ.
Nhưng nơi này không có gì hết, trông có vẻ lạnh lùng trống vắng.
Nhìn bệ bếp trống trơn, trong lòng Kiều Ấu hơi hoang mang. Cô còn chưa hỏi gì thì Cố Tây Khởi đã đút hai tay vào túi áo, tựa lưng vào khung cửa, lười biếng hỏi: “Cậu đang tìm gì?”
Kiều Ấu trả lời theo phản xạ: “Tìm bột gạo.”
“Hửm?”
Kiều Ấu lại liếm một miếng kem ngọt ngào, hai má phồng lên như hamster tích trữ thức ăn, giọng nói vừa ngọt ngào vừa ngây thơ: “Có người nói cậu thích xào bột gạo (ngủ với fan) nhưng sao tôi không thấy bột gạo ở nhà cậu?”
“Có người” này tất nhiên cháu trai nhà cô. Chẳng qua dựa theo thái độ của cháu trai đối với Cố Tây Khởi thì chỉ sợ hai người có xích mích với nhau, có lẽ Cố Tây Khởi cũng sẽ khó chịu khi nghe thấy tên của cháu trai, vậy nên Kiều Ấu dứt khoát gọi là “người nọ” thay cho tên của cháu trai nhà mình.
Cố Tây Khởi cười như không cười, lặp lại lần nữa: “Có người nói tôi thích xào bột gào? Cậu có chắc là cách phát âm này không?”
Kiều Ấu mờ mịt chớp mắt mấy cái, dường như nhớ lại chuyện gì đó, cô trả lời ngập ngừng: “Ngay từ đầu… Quả thực không phải là cách phát âm này.”
“Hửm?”
Bà trẻ nghiêm trang giải thích: “Ban đầu người kia phát âm sai, đọc xào bột gạo thành [cao] bột gạo nhưng tôi đã lập tức uốn nắn lại phát âm của cậu ấy. Suy cho cùng thì phát âm tiếng phổ thông chính xác là điều rất quan trọng, sao lại không phân biệt được duỗi thẳng lưỡi với uốn lưỡi chứ? Không phân biệt được thì dễ gây hiểu nhầm lắm.”
“Cậu nói đúng.” Cố Tây Khởi nghiêm trịnh trọng phụ họa, song khóe môi bị khẩu trang che khuất đã không nhịn được cong lên.
Tại sao trên thế giới này lại có một cô bạn nhỏ đáng yêu nhường này vậy nhỉ?
Lúc cô nghiêm túc nói “phát âm tiếng phổ thông chính xác là điều rất quan trọng”, thật sự đáng yêu đến nỗi rớt cả đầu.
Kiều Ấu lại nghiêm túc tìm kiếm một lượt, song vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến bột gạo: “Cho nên, bột gạo xào của cậu đâu?” Nói chứ, ở thời đại của cô, bột gạo là thứ hiếm thấy, dù sao cũng có thể ăn no bụng.
Cố Tây Khởi ờm một tiếng, lười biếng cười nói: “Tôi không thích ngủ với fan, cũng chưa bao giờ ngủ với fan, tuy nhiên…”
Kiều Ấu nhìn về phía anh theo phản xạ, tuy nhiên cái gì?
Cố Tây Khởi hơi khom lưng, đôi mắt đen láy sâu thẳm ẩn chứa ý cười nhìn cô: “Nếu cậu là fan của tôi…”
Cố Tây Khởi vừa nói được nửa câu, Kiều Ấu đã nghiêm mặt ngắt lời anh: “Tôi không phải là bột gạo, tôi là người.”
Mắt của người này có vấn đề à? Thế mà lại nhìn nhầm cô thành bột gạo. Rõ ràng cô là người, hơn nữa còn là hoa khôi của thôn Đại Tiền.
Bà trẻ cạn lời nhìn anh.
Nhận được ánh mắt cạn lời của cô, Cố Tây Khởi khẽ bật cười một tiếng, sau đó, tiếng cười càng ngày càng mất khống chế trở nên to hơn.
“Cậu cười gì?”
Cố Tây Khởi cong môi, tiếng cười dừng lại, giơ tay lên xoa đầu cô, thuận miệng nói: “Không có gì.”
Kiều Ấu bất mãn chu môi: “Không biết người trên kẻ dưới.”
“Hửm?”
Kiều Ấu nhìn anh. Từ nãy đến giờ, anh đã xoa đầu cô mấy lần rồi.
Lần trước cháu trai bảo rằng không được tự ý xoa đầu con trai, thực ra đầu của con gái cũng không thể tự ý xoa. Cô khuyên nhủ thấm thía: “Đồng chí Cố, phải biết kính già yêu trẻ, hiểu chưa?”
Cô là người “già” trong “kính già yêu trẻ”, phải kính trọng cô. Tiếc rằng giọng nói của cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, nghe chỉ thấy non choẹt, hoàn toàn không có sức đe dọa.
Cố Tây Khởi kéo dài ngữ điệu một cách chậm chạp, trả lời một tiếng “Đã biết”, sau này anh nhất định sẽ, chịu khó “yêu trẻ”.
Chờ đến khi ăn xong một cây kem Cornetto, Kiều Ấu cảm thấy mình cũng đã đến lúc rời đi, không ngờ mới đó mà đã nửa giờ trôi qua.
Kiếp trước, cô và mẹ chỉ ngồi trong nhà ông bác làm khách nửa giờ, cho nên lần này cô định làm giống hệt hồi trước, trước kia làm gì thì bây giờ vẫn làm thế.
“Tôi đã tặng quà cảm ơn cho cậu rồi, bây giờ tôi về đây.”
Cố Tây Khởi “ừ” một tiếng.
Khi Kiều Ấu đến cửa chuẩn bị rời đi, Cố Tây Khởi đút một tay vào túi quần, một tay cầm một con búp bê hình thù kỳ lạ đến gần cô. Kiều Ấu chớp mắt, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Tây Khởi giao món đồ cho cô: “Quà đáp lễ.”
Sau khi thấy rõ hình dạng của con búp bê, đôi mắt mèo trong veo của Kiều Ấu không thể che giấu cảm xúc, hiện lên một chút ghét bỏ. Con búp bê này xấu quá, sao lại có người thích thứ này nhỉ?
Cố Tây Khởi nhếch môi cười, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, chủ động giới thiệu: “Đây là Lee Sin.”
Lee Sin là tên một tướng trong Liên Minh Huyền Thoại, đồng thời cũng là tướng thành danh của anh. Chỉ cần nhắc đến cái tên Lee Sin – Thầy Tu Mù, người chơi sẽ lập tức nhớ đến tên anh.
Trong vòng hai năm trở lại đây, bất kể là giải đấu từ lớn đến nhỏ, đến giai đoạn ban/pick, các đội tuyển đối mặt với đội tuyển KG hầu như không dám thả tự do cho tướng này.
Thi thoảng cũng sẽ gặp phải đội tuyển không tin lời đồn, cứ muốn thử uy lực của Thầy Tu Mù trong tay Cố Tây Khởi. Nhưng không ngoại lệ, chỉ cần anh lấy được tướng Lee Sin thì ván đó thắng chắc, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nói cách khác, tỷ lệ thắng sau khi anh lấy được tướng Lee Sin, là trăm phần trăm, chưa bao giờ ngoại lệ.
Chiến tích toàn thắng ấy vẫn giữ vững đến năm nay anh giải nghệ.
Đây là garage kit Lee Sin do công ty game làm riêng cho anh, dưới bệ có tên của anh: KG – Rising, ngoài ra còn có chữ ký do chính tay anh ký lên. Giá thành của món đồ này không cao nhưng lại có giá trị lưu trữ và ý nghĩa rất lớn. Nếu mang ra bán trên thị trường thì có khi sẽ bị tranh giành ngay từ giây đầu tiên. Hồi trước từng có người đề nghị mua mô hình Thầy Tu Mù này từ trong tay anh với mức giá lên đến hàng triệu nhân dân tệ nhưng vẫn bị anh từ chối.
Nhưng giờ phút này, mô hình Thầy Tu Mù từng được người khác trả giá hàng triệu tệ để mua lại bị một người khác ghét bỏ một cách lộ liễu.
Cố Tây Khởi nhếch môi nở nụ cười, tâm trạng rất sung sướng, ánh mắt cũng ẩn chứa ý cười: “Tặng nó cho cậu.”
Kiều Ấu cẩn thận cất đi. Mặc dù cô không thích món quà đáp lễ này nhưng cô cũng biết đây là tấm lòng của đối phương: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn. Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Cố Tây Khởi tiễn Kiều Ấu một đoạn đường rất dài. Khi sắp thấy khu biệt thự Tinh Hà, tâm trạng của Kiều Ấu càng sung sướng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như một chú chim non hoạt bát sắp bay về tổ: “Đồng chí Cố, tôi về nhé.”
“Ừ.”
Kiều Ấu đang định rời đi thì bất thình lình, hai cô gái trẻ chạy đến từ cách đó không xa, liên tục hò hét “Rising, là anh phải không? Là anh phải không?”, đồng thời nhìn Cố Tây Khởi với vẻ mặt si mê.
Họ vừa kêu to vừa điên cuồng chạy về hướng này.
Kiều Ấu hoảng sợ, đôi mắt mèo mở to tròn xoe trông như một chú mèo bị hù dọa giật cả mình, cho dù không thấy rõ gương mặt sau lớp khẩu trang thì vẫn có thể thấy được chắc chắn lúc này, vẻ mặt của cô đang tràn đầy kinh hoàng.
Theo bản năng, Cố Tây Khởi lập tức đứng che trước mặt cô.
“Rising, là anh, đúng không? Em vừa thấy đã ngờ ngợ là anh rồi, không ngờ là anh thật!”
Thân thể của Cố Tây Khởi che khuất cả người Kiều Ấu, tỏa ra khí thế lạnh lùng xa cách, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ hiền lành lười biếng mà anh vừa thể hiện trước mặt cô. Khi bộc lộ toàn bộ khí thế, cả người Cố Tây Khởi đều thể hiện phong thái của một nam thần, gương mặt đẹp trai cùng biểu cảm lãnh đạm từng khiến vô số fan bạn gái phát điên phát cuồng, anh cất giọng điệu bình thản: “Là tôi đây.”
Hai cô gái tràn đầy phấn khích, lấy máy ảnh ra muốn chụp ảnh cùng anh. Cố Tây Khởi vươn tay chặn ống kính máy ảnh: “Chỉ cần chụp tôi là được, đừng làm cô ấy sợ hãi.”
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, ý của anh ấy là… Có tin tức gì à?
Hai cô gái này đều không phải là fan bạn gái, cùng lắm chỉ là fan sự nghiệp và fan mama của Rising, vậy nên khi nghe anh nói câu này, họ đều không cảm thấy trái tim tan vỡ gì đó, trong lòng chỉ tràn đầy phấn khởi.
Họ tùy tiện chụp mấy bức ảnh của Cố Tây Khởi, sau đó lấy giấy và bút muốn xin chữ ký của anh, song bị Cố Tây Khởi lạnh nhạt từ chối.
“Xin lỗi, tôi đã giải nghệ.”
Giải nghệ đồng nghĩa với việc từ người của công chúng, Cố Tây Khởi đã quay về hàng ngũ người bình thường. Tương lai, anh sẽ tiếp tục việc học, tham gia kỳ thi đại học, có lẽ sẽ không bao giờ làm ngành nghề liên quan đến thể thao điện tử.
Anh trở lại làm một người bình thường. Chỉ có điều bản thân anh không liên quan gì đến hai chữ “bình thường”.
Cứ như thể dù anh làm việc trong lĩnh vực nào cũng sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Mặc dù tiếc nuối nhưng hai cô gái đều không tiếp tục bám lấy anh.
“Rising, bất kể thế nào, bọn em đều chúc anh sau này sẽ thuận lợi mọi bề!”
Cố Tây Khởi gật đầu với họ: “Cảm ơn, tôi cũng chúc các cô vạn sự như ý.”
Chờ hai cô gái kia rời đi, Kiều Ấu mới chớp mắt, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Con gái ở thời đại này táo bạo thật.
Thời đại của cô hồi xưa, mọi người đều rất kín đáo, cho dù thích ai đó thì cũng bày tỏ một cách hàm súc và uyển chuyển. Lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng này, coi như mở mang tầm mắt.
Cô hơi tò mò: “Họ là ai vậy?”
“Họ là…” Cố Tây Khởi định nói họ là fans của anh nhưng ngẫm lại, có khi cô bạn nhỏ bên cạnh không hiểu “fans” là gì, lại thêm đoạn hội thoại về chủ đề “ngủ với fan” lúc nãy vẫn để lại ấn tượng sâu đậm, anh bèn giải thích theo một cách khác: “Tôi cũng từng được coi là người của công chúng, họ là người ủng hộ sự nghiệp của tôi.”
Kiều Ấu nửa hiểu nửa không, vẻ mặt khiêm tốn học hỏi: “Thế thì mỗi một người ủng hộ sự nghiệp của cậu đều giống vậy à?”
“Đa số đều là vậy.”
Ồ quả là hết sức táo bạo.
Thế là buổi tối Kiều Thần tan học về nhà, nói với Kiều Ấu rằng đoạn video phỏng vấn đường phố lần trước rất hot, nữ streamer không hot, ngược lại người hot là cô, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.
Cô không muốn làm người của công chúng đâu.
Không muốn chút nào!
Lần đầu tiên bà trẻ nghe nói thứ này, nghe có vẻ rất ngon, rất đáng yêu thì phải. Bà trẻ tự dưng muốn ăn quá.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm bộc lộ sự thèm thuồng của mình. Dựa theo ý của Cố Tây Khởi thì chắc Cornetto là một món ăn ngon, còn đặt cho cái tên đáng yêu như thế này thì chắc là đồ ăn vặt. Tất nhiên bà trẻ không có ý định bại lộ sự thật đây là lần đầu tiên mình được nghe cái tên Cornetto này. Cô im lặng đặt hai tay trên đầu gối, chớp mắt giả vờ lạnh nhạt nói: “Ờ, cậu nói thứ này hả? Tôi chẳng mấy khi ăn đồ ăn vặt như thế.”
Cố Tây Khởi kéo dài ngữ điệu: “Thế à…”
Kiều Ấu gật đầu cái rụp, đúng, là thế đấy, không sai.
Ý cười trong giọng nói của Cố Tây Khởi rõ ràng hơn: “Rất tốt, bây giờ trời lạnh, không nên ăn nhiều Cornetto.”
Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Kiều Ấu, tại sao trời lạnh thì không nên ăn nhiều?
Cố Tây Khởi không nhịn được khẽ bật cười, tiếng cười réo rắt tràn ngập sự sung sướng. Có lẽ đây là ngày mà anh cười nhiều nhất kể từ khi giải nghệ đến nay, dường như mỗi lần gặp cô, cô đều có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Cố Tây Khởi vươn tay nhẹ nhàng xoa lọn tóc dựng đứng trên đầu cô, thậm chí không nỡ trêu ghẹo cô nữa: “Mùa đông thi thoảng ăn kem một hai lần thì không sao. Có muốn ăn không?”
Kiều Ấu: !!! Cornetto là kem hả! Thế thì cô gọi nó là đồ ăn vặt chắc không sao đâu nhỉ?
“Nhà tôi có kem chocolate, cậu có muốn ăn không?”
Đôi mắt Kiều Ấu sáng ngời, ra vẻ dè dặt gật đầu. Mặc dù cô đã cố gắng kìm chế nhưng giọng nói non nớt của cô vẫn tiết lộ sự mong chờ mãnh liệt: “Muốn!”
Cố Tây Khởi đứng dậy đi lấy kem cho cô, cô cũng đứng dậy bám theo anh, giống hệt một chiếc đuôi nhỏ.
Trong tủ đông có không ít kem đủ các loại, ngoài ra còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Kiều Ấu không biết những nguyên liệu nấu ăn đó là gì nhưng thoạt nhìn có vẻ rất ngon, đều là những nguyên liệu mà cô chưa được ăn bao giờ.
Cố Tây Khởi xé lớp vỏ giấy của Cornetto, đưa kem cho cô: “Ăn đi.”
Đôi mắt Kiều Ấu tỏa sáng lấp lánh, cẩn thận nhận lấy que kem. Hệ thống sưởi ấm trong phòng khách hoạt động rất có hiệu quả, trong nhiệt độ này, cho dù ăn kem cũng sẽ không thấy lạnh. Cô thử liếm một miếng, sau đó được nếm vị thơm ngọt của kem. Hu hu hu, thật sự rất ngon, không ngờ còn có mấy hạt nhỏ nhỏ như quả hạch, còn có một lớp chocolate giòn tan.
Ăn mấy miếng, Kiều Ấu mới thấy chỉ có mình mình ăn kem, còn Cố Tây Khởi không ăn. Cô khẽ ho một tiếng: “Cậu không ăn à?”
“Ừ, tôi không ăn.” Lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra nhìn người khác ăn kem ốc quế lại thú vị như vậy.
Kiều Ấu vừa liếm cây kem, vừa lén lút quan sát chung quanh.
Phòng bếp trong nhà Cố Tây Khởi trống không, rõ ràng là ngày thường rất ít khi nấu cơm, hoàn toàn khác với phòng bếp của nhà họ Kiều. Phòng bếp nhà họ Kiều được sử dụng hằng ngày, mặc dù dính đầy khói dầu nhưng lại cho người ta cảm giác gần gũi và an tâm. Dì bảo mẫu nấu cơm rất ngon, cũng rất dụng tâm trong cuộc sống, trồng một ít hành tươi và cây xanh bên cửa sổ.
Nhưng nơi này không có gì hết, trông có vẻ lạnh lùng trống vắng.
Nhìn bệ bếp trống trơn, trong lòng Kiều Ấu hơi hoang mang. Cô còn chưa hỏi gì thì Cố Tây Khởi đã đút hai tay vào túi áo, tựa lưng vào khung cửa, lười biếng hỏi: “Cậu đang tìm gì?”
Kiều Ấu trả lời theo phản xạ: “Tìm bột gạo.”
“Hửm?”
Kiều Ấu lại liếm một miếng kem ngọt ngào, hai má phồng lên như hamster tích trữ thức ăn, giọng nói vừa ngọt ngào vừa ngây thơ: “Có người nói cậu thích xào bột gạo (ngủ với fan) nhưng sao tôi không thấy bột gạo ở nhà cậu?”
“Có người” này tất nhiên cháu trai nhà cô. Chẳng qua dựa theo thái độ của cháu trai đối với Cố Tây Khởi thì chỉ sợ hai người có xích mích với nhau, có lẽ Cố Tây Khởi cũng sẽ khó chịu khi nghe thấy tên của cháu trai, vậy nên Kiều Ấu dứt khoát gọi là “người nọ” thay cho tên của cháu trai nhà mình.
Cố Tây Khởi cười như không cười, lặp lại lần nữa: “Có người nói tôi thích xào bột gào? Cậu có chắc là cách phát âm này không?”
Kiều Ấu mờ mịt chớp mắt mấy cái, dường như nhớ lại chuyện gì đó, cô trả lời ngập ngừng: “Ngay từ đầu… Quả thực không phải là cách phát âm này.”
“Hửm?”
Bà trẻ nghiêm trang giải thích: “Ban đầu người kia phát âm sai, đọc xào bột gạo thành [cao] bột gạo nhưng tôi đã lập tức uốn nắn lại phát âm của cậu ấy. Suy cho cùng thì phát âm tiếng phổ thông chính xác là điều rất quan trọng, sao lại không phân biệt được duỗi thẳng lưỡi với uốn lưỡi chứ? Không phân biệt được thì dễ gây hiểu nhầm lắm.”
“Cậu nói đúng.” Cố Tây Khởi nghiêm trịnh trọng phụ họa, song khóe môi bị khẩu trang che khuất đã không nhịn được cong lên.
Tại sao trên thế giới này lại có một cô bạn nhỏ đáng yêu nhường này vậy nhỉ?
Lúc cô nghiêm túc nói “phát âm tiếng phổ thông chính xác là điều rất quan trọng”, thật sự đáng yêu đến nỗi rớt cả đầu.
Kiều Ấu lại nghiêm túc tìm kiếm một lượt, song vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến bột gạo: “Cho nên, bột gạo xào của cậu đâu?” Nói chứ, ở thời đại của cô, bột gạo là thứ hiếm thấy, dù sao cũng có thể ăn no bụng.
Cố Tây Khởi ờm một tiếng, lười biếng cười nói: “Tôi không thích ngủ với fan, cũng chưa bao giờ ngủ với fan, tuy nhiên…”
Kiều Ấu nhìn về phía anh theo phản xạ, tuy nhiên cái gì?
Cố Tây Khởi hơi khom lưng, đôi mắt đen láy sâu thẳm ẩn chứa ý cười nhìn cô: “Nếu cậu là fan của tôi…”
Cố Tây Khởi vừa nói được nửa câu, Kiều Ấu đã nghiêm mặt ngắt lời anh: “Tôi không phải là bột gạo, tôi là người.”
Mắt của người này có vấn đề à? Thế mà lại nhìn nhầm cô thành bột gạo. Rõ ràng cô là người, hơn nữa còn là hoa khôi của thôn Đại Tiền.
Bà trẻ cạn lời nhìn anh.
Nhận được ánh mắt cạn lời của cô, Cố Tây Khởi khẽ bật cười một tiếng, sau đó, tiếng cười càng ngày càng mất khống chế trở nên to hơn.
“Cậu cười gì?”
Cố Tây Khởi cong môi, tiếng cười dừng lại, giơ tay lên xoa đầu cô, thuận miệng nói: “Không có gì.”
Kiều Ấu bất mãn chu môi: “Không biết người trên kẻ dưới.”
“Hửm?”
Kiều Ấu nhìn anh. Từ nãy đến giờ, anh đã xoa đầu cô mấy lần rồi.
Lần trước cháu trai bảo rằng không được tự ý xoa đầu con trai, thực ra đầu của con gái cũng không thể tự ý xoa. Cô khuyên nhủ thấm thía: “Đồng chí Cố, phải biết kính già yêu trẻ, hiểu chưa?”
Cô là người “già” trong “kính già yêu trẻ”, phải kính trọng cô. Tiếc rằng giọng nói của cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, nghe chỉ thấy non choẹt, hoàn toàn không có sức đe dọa.
Cố Tây Khởi kéo dài ngữ điệu một cách chậm chạp, trả lời một tiếng “Đã biết”, sau này anh nhất định sẽ, chịu khó “yêu trẻ”.
Chờ đến khi ăn xong một cây kem Cornetto, Kiều Ấu cảm thấy mình cũng đã đến lúc rời đi, không ngờ mới đó mà đã nửa giờ trôi qua.
Kiếp trước, cô và mẹ chỉ ngồi trong nhà ông bác làm khách nửa giờ, cho nên lần này cô định làm giống hệt hồi trước, trước kia làm gì thì bây giờ vẫn làm thế.
“Tôi đã tặng quà cảm ơn cho cậu rồi, bây giờ tôi về đây.”
Cố Tây Khởi “ừ” một tiếng.
Khi Kiều Ấu đến cửa chuẩn bị rời đi, Cố Tây Khởi đút một tay vào túi quần, một tay cầm một con búp bê hình thù kỳ lạ đến gần cô. Kiều Ấu chớp mắt, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Tây Khởi giao món đồ cho cô: “Quà đáp lễ.”
Sau khi thấy rõ hình dạng của con búp bê, đôi mắt mèo trong veo của Kiều Ấu không thể che giấu cảm xúc, hiện lên một chút ghét bỏ. Con búp bê này xấu quá, sao lại có người thích thứ này nhỉ?
Cố Tây Khởi nhếch môi cười, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, chủ động giới thiệu: “Đây là Lee Sin.”
Lee Sin là tên một tướng trong Liên Minh Huyền Thoại, đồng thời cũng là tướng thành danh của anh. Chỉ cần nhắc đến cái tên Lee Sin – Thầy Tu Mù, người chơi sẽ lập tức nhớ đến tên anh.
Trong vòng hai năm trở lại đây, bất kể là giải đấu từ lớn đến nhỏ, đến giai đoạn ban/pick, các đội tuyển đối mặt với đội tuyển KG hầu như không dám thả tự do cho tướng này.
Thi thoảng cũng sẽ gặp phải đội tuyển không tin lời đồn, cứ muốn thử uy lực của Thầy Tu Mù trong tay Cố Tây Khởi. Nhưng không ngoại lệ, chỉ cần anh lấy được tướng Lee Sin thì ván đó thắng chắc, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nói cách khác, tỷ lệ thắng sau khi anh lấy được tướng Lee Sin, là trăm phần trăm, chưa bao giờ ngoại lệ.
Chiến tích toàn thắng ấy vẫn giữ vững đến năm nay anh giải nghệ.
Đây là garage kit Lee Sin do công ty game làm riêng cho anh, dưới bệ có tên của anh: KG – Rising, ngoài ra còn có chữ ký do chính tay anh ký lên. Giá thành của món đồ này không cao nhưng lại có giá trị lưu trữ và ý nghĩa rất lớn. Nếu mang ra bán trên thị trường thì có khi sẽ bị tranh giành ngay từ giây đầu tiên. Hồi trước từng có người đề nghị mua mô hình Thầy Tu Mù này từ trong tay anh với mức giá lên đến hàng triệu nhân dân tệ nhưng vẫn bị anh từ chối.
Nhưng giờ phút này, mô hình Thầy Tu Mù từng được người khác trả giá hàng triệu tệ để mua lại bị một người khác ghét bỏ một cách lộ liễu.
Cố Tây Khởi nhếch môi nở nụ cười, tâm trạng rất sung sướng, ánh mắt cũng ẩn chứa ý cười: “Tặng nó cho cậu.”
Kiều Ấu cẩn thận cất đi. Mặc dù cô không thích món quà đáp lễ này nhưng cô cũng biết đây là tấm lòng của đối phương: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn. Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Cố Tây Khởi tiễn Kiều Ấu một đoạn đường rất dài. Khi sắp thấy khu biệt thự Tinh Hà, tâm trạng của Kiều Ấu càng sung sướng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như một chú chim non hoạt bát sắp bay về tổ: “Đồng chí Cố, tôi về nhé.”
“Ừ.”
Kiều Ấu đang định rời đi thì bất thình lình, hai cô gái trẻ chạy đến từ cách đó không xa, liên tục hò hét “Rising, là anh phải không? Là anh phải không?”, đồng thời nhìn Cố Tây Khởi với vẻ mặt si mê.
Họ vừa kêu to vừa điên cuồng chạy về hướng này.
Kiều Ấu hoảng sợ, đôi mắt mèo mở to tròn xoe trông như một chú mèo bị hù dọa giật cả mình, cho dù không thấy rõ gương mặt sau lớp khẩu trang thì vẫn có thể thấy được chắc chắn lúc này, vẻ mặt của cô đang tràn đầy kinh hoàng.
Theo bản năng, Cố Tây Khởi lập tức đứng che trước mặt cô.
“Rising, là anh, đúng không? Em vừa thấy đã ngờ ngợ là anh rồi, không ngờ là anh thật!”
Thân thể của Cố Tây Khởi che khuất cả người Kiều Ấu, tỏa ra khí thế lạnh lùng xa cách, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ hiền lành lười biếng mà anh vừa thể hiện trước mặt cô. Khi bộc lộ toàn bộ khí thế, cả người Cố Tây Khởi đều thể hiện phong thái của một nam thần, gương mặt đẹp trai cùng biểu cảm lãnh đạm từng khiến vô số fan bạn gái phát điên phát cuồng, anh cất giọng điệu bình thản: “Là tôi đây.”
Hai cô gái tràn đầy phấn khích, lấy máy ảnh ra muốn chụp ảnh cùng anh. Cố Tây Khởi vươn tay chặn ống kính máy ảnh: “Chỉ cần chụp tôi là được, đừng làm cô ấy sợ hãi.”
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, ý của anh ấy là… Có tin tức gì à?
Hai cô gái này đều không phải là fan bạn gái, cùng lắm chỉ là fan sự nghiệp và fan mama của Rising, vậy nên khi nghe anh nói câu này, họ đều không cảm thấy trái tim tan vỡ gì đó, trong lòng chỉ tràn đầy phấn khởi.
Họ tùy tiện chụp mấy bức ảnh của Cố Tây Khởi, sau đó lấy giấy và bút muốn xin chữ ký của anh, song bị Cố Tây Khởi lạnh nhạt từ chối.
“Xin lỗi, tôi đã giải nghệ.”
Giải nghệ đồng nghĩa với việc từ người của công chúng, Cố Tây Khởi đã quay về hàng ngũ người bình thường. Tương lai, anh sẽ tiếp tục việc học, tham gia kỳ thi đại học, có lẽ sẽ không bao giờ làm ngành nghề liên quan đến thể thao điện tử.
Anh trở lại làm một người bình thường. Chỉ có điều bản thân anh không liên quan gì đến hai chữ “bình thường”.
Cứ như thể dù anh làm việc trong lĩnh vực nào cũng sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Mặc dù tiếc nuối nhưng hai cô gái đều không tiếp tục bám lấy anh.
“Rising, bất kể thế nào, bọn em đều chúc anh sau này sẽ thuận lợi mọi bề!”
Cố Tây Khởi gật đầu với họ: “Cảm ơn, tôi cũng chúc các cô vạn sự như ý.”
Chờ hai cô gái kia rời đi, Kiều Ấu mới chớp mắt, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Con gái ở thời đại này táo bạo thật.
Thời đại của cô hồi xưa, mọi người đều rất kín đáo, cho dù thích ai đó thì cũng bày tỏ một cách hàm súc và uyển chuyển. Lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng này, coi như mở mang tầm mắt.
Cô hơi tò mò: “Họ là ai vậy?”
“Họ là…” Cố Tây Khởi định nói họ là fans của anh nhưng ngẫm lại, có khi cô bạn nhỏ bên cạnh không hiểu “fans” là gì, lại thêm đoạn hội thoại về chủ đề “ngủ với fan” lúc nãy vẫn để lại ấn tượng sâu đậm, anh bèn giải thích theo một cách khác: “Tôi cũng từng được coi là người của công chúng, họ là người ủng hộ sự nghiệp của tôi.”
Kiều Ấu nửa hiểu nửa không, vẻ mặt khiêm tốn học hỏi: “Thế thì mỗi một người ủng hộ sự nghiệp của cậu đều giống vậy à?”
“Đa số đều là vậy.”
Ồ quả là hết sức táo bạo.
Thế là buổi tối Kiều Thần tan học về nhà, nói với Kiều Ấu rằng đoạn video phỏng vấn đường phố lần trước rất hot, nữ streamer không hot, ngược lại người hot là cô, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.
Cô không muốn làm người của công chúng đâu.
Không muốn chút nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.