Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
Chương 15:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
29/08/2024
Kiều Ấu không rõ, sao tự nhiên mình lại lên hot search?
Người hiện đại ai cũng rảnh vậy hả? Phải biết rằng ở thời đại của cô, mọi người đều bận tối mặt, bận xuống ruộng cày cấy, bận nuôi gà nuôi lợn, bận nuôi sống cả gia đình. Tất nhiên sau bữa cơm, mấy bà cô bà thím trong thôn cũng sẽ trò chuyện về những tin đồn xảy ra gần đây, có điều họ chỉ nói xong rồi thôi, sức ảnh hưởng có giới hạn, rời khỏi công xã Hồng Kỳ sẽ không còn ai biết những chuyện đó.
Nhưng hot search bây giờ thì khác, nghe cháu trai nói sau khi lên hot search, chỉ tính riêng số comment và lượt chuyển phát bên dưới đoạn video phỏng vấn đường phố đó đã phá mốc 10 ngàn, số người xem nhiều đến nỗi đếm không xuể. Mức độ bùng nổ thông tin của thời đại này vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Kiều Thần nằm trên sofa vắt chéo chân, rõ ràng là tư thế chờ ăn dưa: “Ghế trước bán hạt dưa đồ uống.”
Kiều Ấu chớp mắt mấy cái, xê dịch lại gần cháu trai nhà mình, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Thấy ánh mắt lén lút như hamster của cô, Kiều Thần không nhịn được hỏi: “Bà làm gì vậy?”
Kiều Ấu xích lại gần chỗ cậu ấy một chút, mắt mèo long lanh, giọng nói non nớt nghe có phần vô tội: “Cháu trai, hạt dưa với đồ uống đâu? Sao bà không thấy?”
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên mặt Kiều Thần, biểu cảm giống hệt meme ông già xem di động trên tàu điện ngầm.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Kể từ khi trong nhà có một bà trẻ lướt mạng vùng núi, mỗi ngày Kiều Thần đều nghi ngờ nhân sinh.
Kiều Ấu nghiêng đầu: “Cháu bảo ghế trước bán hạt dưa đồ uống mà, ghế trước ở đâu?” Bà trẻ còn tưởng Ghế Trước là tên một địa danh.
Kiều Thần: …
Đúng lúc này, dì bảo mẫu đi ngang qua. Nếu như Kiều Ấu là thiếu nữ dùng mạng 2G thì tốc độ đường truyền mạng internet của dì bảo mẫu trong nhà có thể đạt đến 3G. Nói một câu ngắn gọn, dì bảo mẫu xài mạng xịn hơn Kiều Ấu.
Mấy câu nói kiểu như “Ghế trước bán hạt dưa đồ uống”, dì giúp việc hiểu được.
Bà ấy cười xoa đầu Kiều Ấu, giọng nói ôn hòa: “Ấu Ấu, đó chỉ là cách nói thịnh hành mà thôi.”
Kiều Ấu đã hiểu, cho nên không phải thật sự có bán hạt dưa đồ uống, chỉ là trêu ghẹo mà thôi.
Cô ghi chép lại câu này trong sổ tay “câu nói thịnh hành” trong lòng. Nói không chừng lần sau sẽ dùng được.
Lúc này, Kiều Thần bấm mở video, giọng nói của nữ streamer vang lên từ điện thoại.
Kiều Ấu ghé lại gần nhìn màn hình, trong video không chỉ có mình cô mà thi thoảng, cả nhóm Kiều Thần cũng sẽ lộ diện. Đoạn video này tái hiện lại cảnh tượng hôm phỏng vấn, Kiều Ấu không thấy thú vị chỗ nào, thậm chí không có ý định xem lại một lần lãng phí thời gian nhưng hiển nhiên cư dân mạng không nghĩ vậy
[Chiếc khẩu trang con thỏ màu đen quen thuộc! Phong cách 2G quen thuộc!]
[Thật sự rất dễ nhớ! Thiếu niên nghiện internet lướt sóng nhiều năm bày tỏ, vừa nhìn đã nhận ra cô ấy!]
[Trước đó không lâu: Online không? Cho xin QQ nhé? – Anh muốn vị coca hay là vị trái cây? Bây giờ: Tôi chỉ chơi QQ.]
[Ha ha ha ha ha quá thú vị!!!]
[Tốc độ mạng của bé đáng yêu tăng lên xíu xiu rồi đó! Thật đáng chúc mừng!]
[Bé đáng yêu có debut không? Tham gia gameshow không? Tự nhiên mong chờ ghê!]
Kiều Thần ngồi vắt chéo chân, hỏi Kiều Ấu: “Ê, cư dân mạng đều hỏi bà có muốn debut không kìa.”
Kiều Ấu đang uống nước trái cây tươi mà dì bảo mẫu mới ép cho mình, thỉnh thoảng sẽ thỏa mãn cong đôi mắt trông như một chú mèo con được ăn no nê, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tràn đầy thỏa thuê và sung sướng. Nghe vậy, cô chớp mắt: “Debut á, ý là làm người của công chúng hả?”
Kiều Thần huýt sáo: “Đúng rồi.”
Kiều Ấu không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không muốn.”
Hai thiếu nữ đu idol hồi chiều thật sự khiến cô sợ hãi, lòng nhiệt tình của họ khiến người ta không thể ngăn cản. Nhất khi họ chạy về phía cô và Cố Tây Khởi, bước chân mạnh mẽ nhanh nhẹn như cơn gió như thể muốn trực tiếp nhào vào lòng Cố Tây Khởi.
Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng giống vậy, nếu Cố Tây Khởi không che trước mặt cô, che khuất ánh mắt hóng hớt của họ, bảo vệ cô thì có lẽ cô sẽ bỏ trốn ngay lập tức.
Bỗng nhiên, không biết là ai đăng một bức ảnh dưới hot search này. Trong ảnh, Kiều Ấu tay trái xách một con gà, tay phải bưng một giỏ trứng gà, trên mặt vẫn đeo chiếc khẩu trang màu đen in hình thỏ con đặc trưng, đôi mắt mèo xinh đẹp để lộ bên ngoài trông vừa ngây thơ vừa trong trẻo, không biết là đang định đi đâu.
Bức ảnh này vừa xuất hiện, số lượng comment trả lời thoáng chốc vượt mốc 1000.
[Ha ha ha ha ha dễ thương thiệt chứ, dễ thương chết đi được!]
[Rõ ràng cô ấy không mặc áo bông hoa hòe và quần vải đỏ hôm ấy, sao vẫn tràn ngập phong cách thời bao cấp thế nhỉ? Ha ha ha…]
[Không biết tại sao, thấy phong cách thời bao cấp kiểu này, tôi lại chẳng cảm thấy cô ấy phèn chỗ nào, ngược lại còn yên tâm ấy chứ, ha ha ha ha ha ha ha.]
Cư dân mạng ha ha ha trên mạng, Kiều Thần cũng ha ha ha trong phòng khách.
“Buổi chiều bà xách con gà đi đâu vậy?”
Bà trẻ khó xử sờ mũi, cô chưa bao giờ nói dối, cũng không am hiểu nói dối. Cô không muốn nhắc đến tên đối thủ một mất một còn của cháu trai trước mặt cháu trai, bèn trả lời hàm hồ: “Thì bà có việc riêng, sao cháu biết được.”
Kiều Thần đưa điện thoại đến trước mặt cô, nói: “Có người trùng hợp chụp lén bà nè.”
Kiều Ấu phồng má, không khỏi phiền lòng, sao cứ có người chụp lén mình vậy nhỉ?
Người đăng ảnh chắc là fangirl của Kiều Ấu, còn bình luận một câu: “Vô tình chụp được, cảm thấy quá ư là cư tê nên muốn chia sẻ cho mọi người cùng ngắm, nếu xâm phạm quyền cá nhân thì sẽ xóa. Ảnh.jpg”
Nổi tiếng mang tính ngẫu nhiên, không phải ai cũng nổi tiếng được.
Hiển nhiên, dựa vào khí chất thời bao cấp độc nhất vô nhị của mình và tốc độ dùng mạng chậm hơn người bình thường, bà trẻ đã nhanh chóng nổi tiếng.
Nhưng vào thời điểm này, bất kể là Kiều Ấu hay Kiều Thần đều không để bụng chuyện này.
Sau khi hai bà cháu Kiều Ấu và Kiều Thần trò chuyện được một lát, Kiều Hành Vượng tan tầm về nhà.
Ông ấy ưỡn bụng bia, đưa túi công văn cho dì bảo mẫu bên cạnh, cười nói: “Ba về rồi đây.”
Kiều Thần chẳng buồn để ý đến ba mình, chỉ coi như ông ấy không tồn tại. Trái lại là Kiều Ấu bày tỏ sự chào đón Kiều Hành Vượng về nhà một cách nhiệt liệt, đồng thời thể hiện lòng nhiệt tình của mình.
Kiều Hành Vượng hài lòng mỉm cười. Ông ấy định định nói chuyện thì bỗng nhiên Kiều Ấu nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bia vừa to vừa tròn của ông ấy, vẻ mặt thấm thía khuyên nhủ: “Vượng Vượng, có phải cháu nên giảm béo không?”
Bày ra thái độ người lớn săn sóc quan tâm mấy đứa cháu trong nhà.
Trong trí nhớ của Kiều Ấu, người nhà họ Kiều bọn họ đều gầy. Bất kể là ba mẹ cô hay là anh trai chị dâu, hoặc là anh hai đều vừa cao vừa gầy. Có điều thời đại ấy rất hiếm thấy người mập, gia đình nào cũng thiếu dầu thiếu mỡ, muốn béo cũng không béo nổi.
Nhưng đứa cháu trước mắt này… Thoạt nhìn không còn bóng dáng nào của ngày xưa.
Hồi xưa, Kiều Hành Vượng đáng yêu lắm, khỏe mạnh chất phác, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt to tròn đen lát, gò má phúng phính, trông vô cùng đáng yêu. Trên người còn tỏa ra mùi sữa thơm ngào ngạt.
Nhưng Kiều Hành Vượng bây giờ, trên người toàn là thịt mỡ, gương mặt tròn xoe trông rất phúc hậu, vừa thấy đã biết là ông chủ lớn kiếm được nhiều tiền nhưng đồng thời, ông ấy không có điểm nào giống với người nhà họ Kiều.
Kiều Hành Vượng: Sợ nhất sự quan tâm đột ngột của cô út.
Nếu Kiều Ấu chỉ là một cô bé 16 tuổi bình thường, có lẽ Kiều Hành Vượng đã trở mặt từ lâu rồi. Mấy năm nay việc kinh doanh của ông ấy càng ngày càng phát triển, hầu như không ai dám ăn nói kiểu đó với ông ấy, càng không ai dám nhắc nhở ông ấy giảm cân. Nhưng Kiều Ấu không phải là một cô bé 16 tuổi tầm thường, cô rất có khả năng là cô út của ông ấy, người đã từng chăm ông ấy từ hồi còn nằm trong tã lót cho đến năm lên ba.
Hơn nữa còn là cô em gái mà ba ông ấy vẫn nhớ thương.
Cho nên cuối cùng, Kiều Hành Vượng đành phải mỉm cười tỏ vẻ xấu hổ mà không mất lịch sự.
Trái lại, Kiều Thần vừa nghe thấy câu nói này thì bỗng cười ầm lên, cười không kiêng nể gì, tiếng cười to đến nỗi có thể lật tung nóc nhà.
Chỉ cần thấy ba mình lúng túng, trong lòng cậu ấy sẽ sung sướng khỏi phải bàn.
Kiều Ấu thở dài như bà cụ non, giọng nói non choẹt lại tràn đầy nghiêm túc: “Vượng Vượng, cô nói nghiêm túc đấy, cháu phải tin cô, những lời cô nói đều là vì tốt cho cháu. Châm ngôn có câu: không nghe lời cụ già, tổn thất ngay trước mắt đấy nhé.”
Kiều Hành Vượng khổ trong lòng nhưng ông ấy không dám nói.
“Cô… Biết rồi.” Đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ xinh đẹp này, Kiều Hành Vượng vẫn không thể tự xưng là “cháu”.
Ông ấy nở nụ cười để che giấu vẻ lúng túng của mình, đoạn đổi sang đề tài khác: “Sợi tóc hồi bữa, cô có biết dùng để làm gì không?” Giảm béo khó lắm, chi bằng đổi sang đề tài khác thu hút sự chú ý của Kiều Ấu.
Nghe Kiều Hành Vượng nhắc đến chuyện sợi tóc, quả nhiên Kiều Ấu bị thu hút sự chú ý. Tính ra thì Kiều Hành Vượng đã xin tóc của cô được hai ngày, hôm đó Kiều Thần còn lừa gạt cô là họ chuẩn bị dùng thuật vu cổ, cô suýt nữa thì tin.
Cô tò mò hỏi: “Nó có tác dụng gì vậy?”
May mà cô tin tưởng cháu trai của mình từ tận đáy lòng, không thì cô sẽ thật sự nghi ngờ họ mang tóc mình đi làm chuyện xấu nào đó.
Kiều Hành Vượng vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, cười tủm tỉm giải thích: “Kỹ thuật xét nghiệm DNA hiện đại có thể giám định hai người có mối quan hệ máu mủ hay không thông qua chân tóc.”
Đôi mắt Kiều Ấu sáng ngời. Thần kỳ đến thế cơ à?
“Thường thì từ 7 – 10 ngày sẽ có kết quả xét nghiệm. Tuy nhiên tôi nhờ họ làm gấp nên có lẽ đến ngày mai, tức là ngày thứ ba sẽ có kết quả xét nghiệm.”
Kiều Ấu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Bà trẻ lại biết thêm kiến thức mới.
Hồi trước, dưới sự dẫn dắt của hệ thống, Kiều Ấu tìm được cháu trai của mình, hệ thống nói rằng đây là người thân của cô, vậy nên cô không chút lo âu về kết quả xét nghiệm. Dù sao đi chăng nữa, họ nhất định là người một nhà.
Kỹ thuật hiện đại tiên tiến thật đấy, chỉ cần dùng tóc cũng biết được hai người có phải là người thân hay không.
Nói chuyện sợi tóc xong, Kiều Hành Vượng lại nhắc đến chuyện đi học của Kiều Ấu: “Thủ tục nhập học đã hoàn thành, ngày mai cô nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ tư cô sẽ được nhập học vào trường trung học số 1.”
Từ nãy đến giờ, Kiều Thần vẫn đứng bên cạnh xem kịch vui, mãi đến lúc này, cậu ấy mới hỏi: “Cô ấy học khối lớp mấy?”
“Lớp 11.”
Kiều Thần cất tiếng kêu “ố ồ”, lớp 11 à? Cậu ấy học lớp 12. Cậu ấy vỗ đầu Kiều Ấu, kiêu ngạo nói: “Nào, gọi một tiếng đàn anh nghe thử coi.”
Kiều Ấu chưa kịp có phản ứng gì thì Kiều Hành Vượng đã đánh một phát lên ót của Kiều Thần, nghiêm túc nói: “Đừng không biết người trên kẻ dưới, đây là bà trẻ của con đấy nhé! Sau này trong trường, con nhớ phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
Tại sao lại học lớp 11? Đây cũng là kết quả sau khi Kiều Hành Vượng đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu Kiều Ấu thật sự xuyên không từ thập niên 70 đến đây thì trên thực tế, học lớp 10 hay lớp 11 đều không ảnh hưởng đến cô. Khối lớp 10 học trong một tòa nhà riêng biệt, cách khối lớp 12 rất xa. Còn khối 11 và khối 12 chung một tòa nhà dạy học, phòng học của khối 11 cách phòng học của khối 12 rất gần, để Kiều Ấu dễ bề tiếp xúc với Kiều Thần, ông ấy dứt khoát cho Kiều Ấu nhập học lớp 11.
Không thể không nói rằng, một đứa cháu như ông ấy cũng vô cùng phí tâm tư lo cho người lớn trong nhà.
“Sau này lỡ gặp phải chuyện gì mà cô không giải quyết được thì cứ đi tìm A Thần. Lớp của thằng bé ngay trên tầng trên, cùng tòa nhà dạy học với cô, gần lắm.”
Kiều Ấu trả lời ngọt ngào: “Cô biết rồi, Vượng Vượng.”
…
Bên kia, lúc vào nhà bếp rót nước, Cố Tây Khởi nhìn thấy một rổ trứng gà mà Kiều Ấu đặt trong bếp của mình. Trứng gà và con gà mái đang bị trói ngoài ban công kia được Kiều Ấu đưa đến nhà anh coi như quà cảm ơn.
Khi khom lưng bưng rổ trứng gà kia lên, anh vô tình tìm thấy thứ gì đó cuộn lại đặt trong rổ trứng gà.
Anh nhướn mày, mở cuốn giấy đó ra xem.
Chẳng mấy chốc, lá cờ thưởng nền đỏ chữ vàng dần dần hiện lên trước mắt anh.
Mấy chữ Hán viết tay vừa to vừa rõ ràng xuất hiện trong mắt Cố Tây Khởi.
“Thân tặng: Đồng chí Cố Tây Khởi.”
“Dám làm việc nghĩa.”
“Sẵn sàng giúp đỡ mọi người.”
“Kiều Ấu tặng ngày XX tháng XX năm 2020.”
Lần đầu tiên được tặng cờ thưởng, khóe môi Cố Tây Khởi nhếch lên, lập tức đăng bài viết trong vòng bạn bè.
Người hiện đại ai cũng rảnh vậy hả? Phải biết rằng ở thời đại của cô, mọi người đều bận tối mặt, bận xuống ruộng cày cấy, bận nuôi gà nuôi lợn, bận nuôi sống cả gia đình. Tất nhiên sau bữa cơm, mấy bà cô bà thím trong thôn cũng sẽ trò chuyện về những tin đồn xảy ra gần đây, có điều họ chỉ nói xong rồi thôi, sức ảnh hưởng có giới hạn, rời khỏi công xã Hồng Kỳ sẽ không còn ai biết những chuyện đó.
Nhưng hot search bây giờ thì khác, nghe cháu trai nói sau khi lên hot search, chỉ tính riêng số comment và lượt chuyển phát bên dưới đoạn video phỏng vấn đường phố đó đã phá mốc 10 ngàn, số người xem nhiều đến nỗi đếm không xuể. Mức độ bùng nổ thông tin của thời đại này vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Kiều Thần nằm trên sofa vắt chéo chân, rõ ràng là tư thế chờ ăn dưa: “Ghế trước bán hạt dưa đồ uống.”
Kiều Ấu chớp mắt mấy cái, xê dịch lại gần cháu trai nhà mình, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Thấy ánh mắt lén lút như hamster của cô, Kiều Thần không nhịn được hỏi: “Bà làm gì vậy?”
Kiều Ấu xích lại gần chỗ cậu ấy một chút, mắt mèo long lanh, giọng nói non nớt nghe có phần vô tội: “Cháu trai, hạt dưa với đồ uống đâu? Sao bà không thấy?”
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên mặt Kiều Thần, biểu cảm giống hệt meme ông già xem di động trên tàu điện ngầm.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Kể từ khi trong nhà có một bà trẻ lướt mạng vùng núi, mỗi ngày Kiều Thần đều nghi ngờ nhân sinh.
Kiều Ấu nghiêng đầu: “Cháu bảo ghế trước bán hạt dưa đồ uống mà, ghế trước ở đâu?” Bà trẻ còn tưởng Ghế Trước là tên một địa danh.
Kiều Thần: …
Đúng lúc này, dì bảo mẫu đi ngang qua. Nếu như Kiều Ấu là thiếu nữ dùng mạng 2G thì tốc độ đường truyền mạng internet của dì bảo mẫu trong nhà có thể đạt đến 3G. Nói một câu ngắn gọn, dì bảo mẫu xài mạng xịn hơn Kiều Ấu.
Mấy câu nói kiểu như “Ghế trước bán hạt dưa đồ uống”, dì giúp việc hiểu được.
Bà ấy cười xoa đầu Kiều Ấu, giọng nói ôn hòa: “Ấu Ấu, đó chỉ là cách nói thịnh hành mà thôi.”
Kiều Ấu đã hiểu, cho nên không phải thật sự có bán hạt dưa đồ uống, chỉ là trêu ghẹo mà thôi.
Cô ghi chép lại câu này trong sổ tay “câu nói thịnh hành” trong lòng. Nói không chừng lần sau sẽ dùng được.
Lúc này, Kiều Thần bấm mở video, giọng nói của nữ streamer vang lên từ điện thoại.
Kiều Ấu ghé lại gần nhìn màn hình, trong video không chỉ có mình cô mà thi thoảng, cả nhóm Kiều Thần cũng sẽ lộ diện. Đoạn video này tái hiện lại cảnh tượng hôm phỏng vấn, Kiều Ấu không thấy thú vị chỗ nào, thậm chí không có ý định xem lại một lần lãng phí thời gian nhưng hiển nhiên cư dân mạng không nghĩ vậy
[Chiếc khẩu trang con thỏ màu đen quen thuộc! Phong cách 2G quen thuộc!]
[Thật sự rất dễ nhớ! Thiếu niên nghiện internet lướt sóng nhiều năm bày tỏ, vừa nhìn đã nhận ra cô ấy!]
[Trước đó không lâu: Online không? Cho xin QQ nhé? – Anh muốn vị coca hay là vị trái cây? Bây giờ: Tôi chỉ chơi QQ.]
[Ha ha ha ha ha quá thú vị!!!]
[Tốc độ mạng của bé đáng yêu tăng lên xíu xiu rồi đó! Thật đáng chúc mừng!]
[Bé đáng yêu có debut không? Tham gia gameshow không? Tự nhiên mong chờ ghê!]
Kiều Thần ngồi vắt chéo chân, hỏi Kiều Ấu: “Ê, cư dân mạng đều hỏi bà có muốn debut không kìa.”
Kiều Ấu đang uống nước trái cây tươi mà dì bảo mẫu mới ép cho mình, thỉnh thoảng sẽ thỏa mãn cong đôi mắt trông như một chú mèo con được ăn no nê, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tràn đầy thỏa thuê và sung sướng. Nghe vậy, cô chớp mắt: “Debut á, ý là làm người của công chúng hả?”
Kiều Thần huýt sáo: “Đúng rồi.”
Kiều Ấu không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không muốn.”
Hai thiếu nữ đu idol hồi chiều thật sự khiến cô sợ hãi, lòng nhiệt tình của họ khiến người ta không thể ngăn cản. Nhất khi họ chạy về phía cô và Cố Tây Khởi, bước chân mạnh mẽ nhanh nhẹn như cơn gió như thể muốn trực tiếp nhào vào lòng Cố Tây Khởi.
Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng giống vậy, nếu Cố Tây Khởi không che trước mặt cô, che khuất ánh mắt hóng hớt của họ, bảo vệ cô thì có lẽ cô sẽ bỏ trốn ngay lập tức.
Bỗng nhiên, không biết là ai đăng một bức ảnh dưới hot search này. Trong ảnh, Kiều Ấu tay trái xách một con gà, tay phải bưng một giỏ trứng gà, trên mặt vẫn đeo chiếc khẩu trang màu đen in hình thỏ con đặc trưng, đôi mắt mèo xinh đẹp để lộ bên ngoài trông vừa ngây thơ vừa trong trẻo, không biết là đang định đi đâu.
Bức ảnh này vừa xuất hiện, số lượng comment trả lời thoáng chốc vượt mốc 1000.
[Ha ha ha ha ha dễ thương thiệt chứ, dễ thương chết đi được!]
[Rõ ràng cô ấy không mặc áo bông hoa hòe và quần vải đỏ hôm ấy, sao vẫn tràn ngập phong cách thời bao cấp thế nhỉ? Ha ha ha…]
[Không biết tại sao, thấy phong cách thời bao cấp kiểu này, tôi lại chẳng cảm thấy cô ấy phèn chỗ nào, ngược lại còn yên tâm ấy chứ, ha ha ha ha ha ha ha.]
Cư dân mạng ha ha ha trên mạng, Kiều Thần cũng ha ha ha trong phòng khách.
“Buổi chiều bà xách con gà đi đâu vậy?”
Bà trẻ khó xử sờ mũi, cô chưa bao giờ nói dối, cũng không am hiểu nói dối. Cô không muốn nhắc đến tên đối thủ một mất một còn của cháu trai trước mặt cháu trai, bèn trả lời hàm hồ: “Thì bà có việc riêng, sao cháu biết được.”
Kiều Thần đưa điện thoại đến trước mặt cô, nói: “Có người trùng hợp chụp lén bà nè.”
Kiều Ấu phồng má, không khỏi phiền lòng, sao cứ có người chụp lén mình vậy nhỉ?
Người đăng ảnh chắc là fangirl của Kiều Ấu, còn bình luận một câu: “Vô tình chụp được, cảm thấy quá ư là cư tê nên muốn chia sẻ cho mọi người cùng ngắm, nếu xâm phạm quyền cá nhân thì sẽ xóa. Ảnh.jpg”
Nổi tiếng mang tính ngẫu nhiên, không phải ai cũng nổi tiếng được.
Hiển nhiên, dựa vào khí chất thời bao cấp độc nhất vô nhị của mình và tốc độ dùng mạng chậm hơn người bình thường, bà trẻ đã nhanh chóng nổi tiếng.
Nhưng vào thời điểm này, bất kể là Kiều Ấu hay Kiều Thần đều không để bụng chuyện này.
Sau khi hai bà cháu Kiều Ấu và Kiều Thần trò chuyện được một lát, Kiều Hành Vượng tan tầm về nhà.
Ông ấy ưỡn bụng bia, đưa túi công văn cho dì bảo mẫu bên cạnh, cười nói: “Ba về rồi đây.”
Kiều Thần chẳng buồn để ý đến ba mình, chỉ coi như ông ấy không tồn tại. Trái lại là Kiều Ấu bày tỏ sự chào đón Kiều Hành Vượng về nhà một cách nhiệt liệt, đồng thời thể hiện lòng nhiệt tình của mình.
Kiều Hành Vượng hài lòng mỉm cười. Ông ấy định định nói chuyện thì bỗng nhiên Kiều Ấu nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bia vừa to vừa tròn của ông ấy, vẻ mặt thấm thía khuyên nhủ: “Vượng Vượng, có phải cháu nên giảm béo không?”
Bày ra thái độ người lớn săn sóc quan tâm mấy đứa cháu trong nhà.
Trong trí nhớ của Kiều Ấu, người nhà họ Kiều bọn họ đều gầy. Bất kể là ba mẹ cô hay là anh trai chị dâu, hoặc là anh hai đều vừa cao vừa gầy. Có điều thời đại ấy rất hiếm thấy người mập, gia đình nào cũng thiếu dầu thiếu mỡ, muốn béo cũng không béo nổi.
Nhưng đứa cháu trước mắt này… Thoạt nhìn không còn bóng dáng nào của ngày xưa.
Hồi xưa, Kiều Hành Vượng đáng yêu lắm, khỏe mạnh chất phác, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt to tròn đen lát, gò má phúng phính, trông vô cùng đáng yêu. Trên người còn tỏa ra mùi sữa thơm ngào ngạt.
Nhưng Kiều Hành Vượng bây giờ, trên người toàn là thịt mỡ, gương mặt tròn xoe trông rất phúc hậu, vừa thấy đã biết là ông chủ lớn kiếm được nhiều tiền nhưng đồng thời, ông ấy không có điểm nào giống với người nhà họ Kiều.
Kiều Hành Vượng: Sợ nhất sự quan tâm đột ngột của cô út.
Nếu Kiều Ấu chỉ là một cô bé 16 tuổi bình thường, có lẽ Kiều Hành Vượng đã trở mặt từ lâu rồi. Mấy năm nay việc kinh doanh của ông ấy càng ngày càng phát triển, hầu như không ai dám ăn nói kiểu đó với ông ấy, càng không ai dám nhắc nhở ông ấy giảm cân. Nhưng Kiều Ấu không phải là một cô bé 16 tuổi tầm thường, cô rất có khả năng là cô út của ông ấy, người đã từng chăm ông ấy từ hồi còn nằm trong tã lót cho đến năm lên ba.
Hơn nữa còn là cô em gái mà ba ông ấy vẫn nhớ thương.
Cho nên cuối cùng, Kiều Hành Vượng đành phải mỉm cười tỏ vẻ xấu hổ mà không mất lịch sự.
Trái lại, Kiều Thần vừa nghe thấy câu nói này thì bỗng cười ầm lên, cười không kiêng nể gì, tiếng cười to đến nỗi có thể lật tung nóc nhà.
Chỉ cần thấy ba mình lúng túng, trong lòng cậu ấy sẽ sung sướng khỏi phải bàn.
Kiều Ấu thở dài như bà cụ non, giọng nói non choẹt lại tràn đầy nghiêm túc: “Vượng Vượng, cô nói nghiêm túc đấy, cháu phải tin cô, những lời cô nói đều là vì tốt cho cháu. Châm ngôn có câu: không nghe lời cụ già, tổn thất ngay trước mắt đấy nhé.”
Kiều Hành Vượng khổ trong lòng nhưng ông ấy không dám nói.
“Cô… Biết rồi.” Đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ xinh đẹp này, Kiều Hành Vượng vẫn không thể tự xưng là “cháu”.
Ông ấy nở nụ cười để che giấu vẻ lúng túng của mình, đoạn đổi sang đề tài khác: “Sợi tóc hồi bữa, cô có biết dùng để làm gì không?” Giảm béo khó lắm, chi bằng đổi sang đề tài khác thu hút sự chú ý của Kiều Ấu.
Nghe Kiều Hành Vượng nhắc đến chuyện sợi tóc, quả nhiên Kiều Ấu bị thu hút sự chú ý. Tính ra thì Kiều Hành Vượng đã xin tóc của cô được hai ngày, hôm đó Kiều Thần còn lừa gạt cô là họ chuẩn bị dùng thuật vu cổ, cô suýt nữa thì tin.
Cô tò mò hỏi: “Nó có tác dụng gì vậy?”
May mà cô tin tưởng cháu trai của mình từ tận đáy lòng, không thì cô sẽ thật sự nghi ngờ họ mang tóc mình đi làm chuyện xấu nào đó.
Kiều Hành Vượng vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, cười tủm tỉm giải thích: “Kỹ thuật xét nghiệm DNA hiện đại có thể giám định hai người có mối quan hệ máu mủ hay không thông qua chân tóc.”
Đôi mắt Kiều Ấu sáng ngời. Thần kỳ đến thế cơ à?
“Thường thì từ 7 – 10 ngày sẽ có kết quả xét nghiệm. Tuy nhiên tôi nhờ họ làm gấp nên có lẽ đến ngày mai, tức là ngày thứ ba sẽ có kết quả xét nghiệm.”
Kiều Ấu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Bà trẻ lại biết thêm kiến thức mới.
Hồi trước, dưới sự dẫn dắt của hệ thống, Kiều Ấu tìm được cháu trai của mình, hệ thống nói rằng đây là người thân của cô, vậy nên cô không chút lo âu về kết quả xét nghiệm. Dù sao đi chăng nữa, họ nhất định là người một nhà.
Kỹ thuật hiện đại tiên tiến thật đấy, chỉ cần dùng tóc cũng biết được hai người có phải là người thân hay không.
Nói chuyện sợi tóc xong, Kiều Hành Vượng lại nhắc đến chuyện đi học của Kiều Ấu: “Thủ tục nhập học đã hoàn thành, ngày mai cô nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ tư cô sẽ được nhập học vào trường trung học số 1.”
Từ nãy đến giờ, Kiều Thần vẫn đứng bên cạnh xem kịch vui, mãi đến lúc này, cậu ấy mới hỏi: “Cô ấy học khối lớp mấy?”
“Lớp 11.”
Kiều Thần cất tiếng kêu “ố ồ”, lớp 11 à? Cậu ấy học lớp 12. Cậu ấy vỗ đầu Kiều Ấu, kiêu ngạo nói: “Nào, gọi một tiếng đàn anh nghe thử coi.”
Kiều Ấu chưa kịp có phản ứng gì thì Kiều Hành Vượng đã đánh một phát lên ót của Kiều Thần, nghiêm túc nói: “Đừng không biết người trên kẻ dưới, đây là bà trẻ của con đấy nhé! Sau này trong trường, con nhớ phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
Tại sao lại học lớp 11? Đây cũng là kết quả sau khi Kiều Hành Vượng đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu Kiều Ấu thật sự xuyên không từ thập niên 70 đến đây thì trên thực tế, học lớp 10 hay lớp 11 đều không ảnh hưởng đến cô. Khối lớp 10 học trong một tòa nhà riêng biệt, cách khối lớp 12 rất xa. Còn khối 11 và khối 12 chung một tòa nhà dạy học, phòng học của khối 11 cách phòng học của khối 12 rất gần, để Kiều Ấu dễ bề tiếp xúc với Kiều Thần, ông ấy dứt khoát cho Kiều Ấu nhập học lớp 11.
Không thể không nói rằng, một đứa cháu như ông ấy cũng vô cùng phí tâm tư lo cho người lớn trong nhà.
“Sau này lỡ gặp phải chuyện gì mà cô không giải quyết được thì cứ đi tìm A Thần. Lớp của thằng bé ngay trên tầng trên, cùng tòa nhà dạy học với cô, gần lắm.”
Kiều Ấu trả lời ngọt ngào: “Cô biết rồi, Vượng Vượng.”
…
Bên kia, lúc vào nhà bếp rót nước, Cố Tây Khởi nhìn thấy một rổ trứng gà mà Kiều Ấu đặt trong bếp của mình. Trứng gà và con gà mái đang bị trói ngoài ban công kia được Kiều Ấu đưa đến nhà anh coi như quà cảm ơn.
Khi khom lưng bưng rổ trứng gà kia lên, anh vô tình tìm thấy thứ gì đó cuộn lại đặt trong rổ trứng gà.
Anh nhướn mày, mở cuốn giấy đó ra xem.
Chẳng mấy chốc, lá cờ thưởng nền đỏ chữ vàng dần dần hiện lên trước mắt anh.
Mấy chữ Hán viết tay vừa to vừa rõ ràng xuất hiện trong mắt Cố Tây Khởi.
“Thân tặng: Đồng chí Cố Tây Khởi.”
“Dám làm việc nghĩa.”
“Sẵn sàng giúp đỡ mọi người.”
“Kiều Ấu tặng ngày XX tháng XX năm 2020.”
Lần đầu tiên được tặng cờ thưởng, khóe môi Cố Tây Khởi nhếch lên, lập tức đăng bài viết trong vòng bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.