Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
Chương 16:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
29/08/2024
Cố Tây Khởi rất hiếm khi đăng bài lên vòng bạn bè nhưng lần nào đăng cũng mang lại hiệu quả không thua gì một trận động đất, là kiểu chấn động rung trời lấp đất ấy.
Bạn bè WeChat của anh không ít, đa số đều là quen biết hồi mới vào nghề.
Ai cũng là tuyển thủ lướt web với tốc độ mạng 12G cả. Vừa thấy Cố Tây Khởi cập nhật trạng thái mới, những người lướt nhanh nhất không nhịn được mà sôi nổi ngoi lên.
"Lót dép hóng đầu tiên."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Rising chục nghìn năm không đăng gì nay lại đăng bài này lên khiến tôi cảm thấy có gì đó sai sai."
"Mọi người nhớ không? Đây là lần đầu tiên tên của Cố Tây Khởi và Kiều Ấu xuất hiện cùng nhau, tôi đoán đây không phải lần cuối cùng đâu."
Giải nghệ vì tay bị thương là vấn đề mà rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp phải đối mặt. Mọi người cũng biết điều không ai nhắc gì đến chuyện Rising giải nghệ mà chỉ đơn giản thảo luận hàm ý của anh khi đăng bài này lên thôi. Dù sao thì cũng không thể chỉ đơn giản là khen ngợi bản thân làm việc tốt đâu nhỉ?
Chỉ riêng điểm này thôi đã trái với tính cách của Rising rồi.
Trong lúc mọi người thảo luận náo nhiệt dưới bài đăng của Rising thì Kiều Ấu vừa mới ăn cơm tối xong và quay về phòng.
Khi cởi áo khoác ra, đột nhiên cô chạm phải con búp bê cưng cứng trong túi.
Bấy giờ cô mới nhớ ra con búp bê đáp lễ này được gọi là "Thầy Tu Mù". Bên dưới nó có ký hiệu của KG - Rising được khắc bằng máy, cũng có chữ ký anh dùng bút dạ đen ký lên. Cố Tây Khởi từ chối ký tên cho hai cô gái theo đuổi thần tượng kia nhưng bây giờ con búp bê được anh tự tay ký lên lại đang nằm trong tay Kiều Ấu.
Nhưng búp bê Thầy Tu Mù xấu như này sẽ có người thích thật hả?
Kiều Ấu chậm rãi nằm xuống giường rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng tìm kiếm mà mình vẫn chưa dùng được thành thạo lắm ra sau đó thử đánh ba chữ "Thầy Tu Mù" vào khung tìm kiếm, cuối cùng là nhấn tìm. Mấy giây sau một trang thông tin liên quan đến Thầy Tu Mù hiện ra trước mặt cô.
"Tuyển tập những màn kill cực đỉnh của Thầy Tu Mù Rising."
"Nhà phát hành xác nhận Thầy Tu Mù phiên bản mới không còn phong độ như trước nữa nhưng Thầy Tu Mù của Rising thì vẫn mạnh mẽ một cách phi thường. Bạn có sợ Thầy Tu Mù của Rising không?"
"Tỷ lệ thắng một trăm phần trăm. Hỏi xem bây giờ còn đội nào dám thả Thầy Tu Mù ra lúc gặp phải KG - Rising nữa không?"
Không tìm thì sẽ không biết, tìm rồi mới bị dọa cho giật nảy mình.
Mặc dù đọc không hiểu lắm nhưng Kiều Ấu vẫn biết sơ sơ là Rising rất giỏi, cũng có rất nhiều người thích Thầy Tu Mù. Dù sao thì tựa game Liên Minh Huyền Thoại này cũng rất nổi tiếng.
Kiều Ấu chớp chớp mắt rồi mở WeChat ra định sửa ghi chú cho Cố Tây Khởi. Đúng lúc này cô lại nhìn thấy tin nhắn Cố Tây Khởi vừa gửi cho mình cách đây không lâu.
Anh gửi cho cô một bức ảnh, trong đó là cảnh cờ thưởng cô tặng đã được treo lên tường. Mặt tường màu trắng nên cờ thưởng phông đỏ chữ vàng nom cực kỳ nổi bật.
Kiều Ấu nhếch miệng cười khẽ. Xem ra Cố Tây Khởi rất thích cờ thưởng mà cô tặng. Ảnh đại diện của anh để trống, tên cũng chỉ là một dấu chấm tròn đơn giản, nhìn kiểu gì cũng thấy giống acc clone không được quản lý cẩn thận. Kiều Ấu nghĩ ngợi chốc lát rồi viết một dòng vào chỗ ghi chú: "Cố Tây Khởi chơi game rất hay."
Còn cháu trai thì cô để ghi chú "Cháu trai bữa nào cũng ăn cực kỳ nhiều cơm."
Sau khi lưu ghi chú xong, ngón tay Kiều Ấu hơi khựng lại. Cô chần chừ suy tư rồi cuối cùng vẫn dùng tốc độ gõ văn bản của người già trả lời tin nhắn của Cố Tây Khởi: "Cậu thích nó là được rồi."
"À phải rồi, cậu giỏi như vậy là vì được nuôi lớn bằng kẹo sữa bò Vượng Tử à?"
Lúc xế chiều Cố Tây Khởi hỏi có phải cô ăn dễ thương mà lớn không.
Bây giờ cô trả lời có phải anh ăn kẹo sữa bò Vượng Tử mà lớn không.
Kẹo sữa bò Vượng Tử là cô học được từ chỗ Lỗ Nhị, còn cấu trúc câu này là học từ Cố Tây Khởi.
Bà trẻ thầm cho bản thân một lời khen đầy tự hào.
Tốt lắm, học đi đôi với hành, lướt mạng sẽ ngày càng nhanh!
-
Chỉ mới chớp mắt mà đã một ngày trôi qua, lại đến lúc Kiều Ấu phải đi học rồi.
Sáng hôm đó Kiều Ấu dậy rất sớm. Cô thay đồng phục của trường THPT số 1 rồi khoác thêm một chiếc áo lông mới mua bên ngoài.
Kiều Hành Vượng cũng cố ý dành ra một khoảng thời gian trống để tự mình lái xe đưa cô và Kiều Thần đến trường.
Ngồi trên xe, Kiều Ấu ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, trong lòng hơi hơi chờ mong nhưng cũng khá căng thẳng. Cô sắp phải bước vào cuộc sống của học sinh cấp ba rồi.
Ba người tạm biệt nhau ở tầng một tòa nhà dạy học. Lớp của Kiều Thần ở tầng một nên cậu ấy thoải mái đeo balo vừa đi về lớp vừa nghịch điện thoại.
Kiều Hành Vượng lười không muốn để ý đến thằng con trai ương bướng của mình nữa nên đã chỉ chỉ lớp học gần cầu thang nhất rồi nói với Kiều Ấu: "Đây là lớp của A Thần, nếu có vấn đề gì thì cô có thể xuống đây tìm thằng bé."
Kiều Ấu “ừ” một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Sau đó Kiều Hành Vượng dẫn cô đến cửa lớp 11-16. Thời gian bọn họ có mặt ở trường khá sớm nên giờ đọc sớm còn chưa bắt đầu, đám học sinh ồn ào nhốn nháo, nom tràn đầy năng lượng.
Giáo viên chủ nhiệm nhiệt tình đi ra đón rồi cười hỏi: "Đây là Kiều Ấu phải không?"
Kiều Hành Vượng gật đầu một cái: "Đúng vậy thưa cô Vương. Hai năm sắp tới đây nhờ cô giúp đỡ con bé nhé."
Cô chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên đeo kính trông hiền lành, giọng nói của bà ấy cũng êm ái: "Anh khách sáo quá. Nói mới nhớ, hôm nay lớp chúng ta còn đón một học sinh chuyển trường nữa đấy."
Kiều Ấu nhìn cô chủ nhiệm với ánh mắt tò mò. Trừ cô ra lớp 11-16 còn một học sinh mới nữa ư?
Kiều Hành Vượng cũng hơi bất ngờ: "Vậy thì thật là trùng hợp quá."
"Đúng là rất trùng hợp."
Cô chủ nhiệm dịu dàng vẫy tay gọi Kiều Ấu: "Kiều Ấu, em qua đây, đi vào chào hỏi các bạn trong lớp đi."
Hôm nay Kiều Ấu vẫn đeo chiếc khẩu trang màu đen in hình mấy con thỏ nhỏ. Trước đó Kiều Hành Vượng đã báo cáo lại với cô chủ nhiệm chuyện mặt Kiều Ấu bị trầy da rồi nên bây giờ cô chủ nhiệm không hỏi thêm gì cả.
Kiều Ấu đeo chiếc balo mới mua xoay người lại phất tay với Kiều Hành Vượng: "Hẹn gặp lại Vượng Vượng."
"Hẹn gặp lại."
Kiều Hành Vượng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy thật sự rất sợ cô út được ông bà nội cưng chiều nâng niu từ bé đến lớn này mở miệng gọi ông ấy là "cháu trai" ngay tại đây. Nếu chuyện này xảy ra thật thì có lẽ bầu không khí sẽ lúng túng lắm.
May mà nó không xảy ra.
Kiều Hành Vượng chờ Kiều Ấu đi vào lớp rồi mới rời đi. Lát nữa ông ấy còn một hội nghị quốc tế rất quan trọng nên không thể ở lại đây quá lâu được. Chẳng qua cô chủ nhiệm lớp Kiều Ấu là giáo viên nổi tiếng của trường THPT số 1. Bà ấy thường hay dựa vào trình độ của học sinh để truyền đạt kiến thức, không chỉ học tài hiểu rộng mà còn rất tốt tính và giảng dạy có tâm nữa.
Cho nên sau khi gửi gắm Kiều Ấu cho cô Vương, Kiều Hành Vượng yên tâm hẳn.
Kiều Ấu được cô chủ nhiệm dẫn vào lớp. Trước đây cô cũng từng đi học rồi nhưng khi đó học sinh trong lớp không nhiều lắm, hơn nữa toàn là người quen trong thôn. Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy nhiều khuôn mặt xa lạ như vậy.
Bà trẻ lớn lên trong mật ngọt nhìn những khuôn mặt lạ hoắc xung quanh mà không khỏi căng thẳng.
Cô chủ nhiệm vỗ tay thu hút sự chú ý của cả lớp: "Cả lớp trật tự nào! Hôm nay lớp chúng ta đón chào hai học sinh mới chuyển đến." Bà ấy vừa dứt lời, đủ loại âm thanh xì xào bàn tán đã rộ lên dưới lớp. Ai cũng bất ngờ vì học kỳ này đã qua được một nửa rồi mà vẫn có hai học sinh chuyển vào.
Cô chủ nhiệm vỗ vỗ vai Kiều Ấu khích lệ: "Nào, em lên chào hỏi với các bạn rồi tự giới thiệu bản thân nhé?"
Kiều Ấu ho nhẹ một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn năm mươi học sinh bên dưới: "Chào mọi người, tôi tên Kiều Ấu, đến từ thôn Đại Tiền, năm nay mười sáu tuổi."
Đoạn giới thiệu này rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.
Kiều Ấu vừa dứt lời đã có mấy bạn vỗ tay hưởng ứng nhưng cũng có bạn thản nhiên châu đầu ghé tai nói chuyện, cứ như không nghe thấy lời cô nói vậy.
Kiều Ấu vô thức mím môi.
Đây là lần đầu tiên cô chuyển trường, cũng là lần đầu tiên tự giới thiệu bản thân trước mặt nhiều người như vậy nên không có kinh nghiệm gì cả. Nghe thấy tiếng vỗ tay lác đác bên dưới, cô không khỏi tự đặt câu hỏi cho bản thân, có khi nào cô giới thiệu sót cái gì không? Hay biểu hiện của cô chưa đủ nhiệt tình? Nếu không thì tại sao chỉ có mấy người hưởng ứng vậy?
Nghe Kiều Hành Vượng nói cô và các bạn lớp này sẽ phải học chung với nhau gần hai năm.
Lần đầu tiên gặp mặt nói sao cũng phải để lại ấn tượng tốt cho các bạn cùng lớp chứ nhỉ?
Một giây tiếp theo, giọng của Kiều Âm đã vang lên nhanh hơn mạch suy nghĩ trong đầu, hơn nữa cô còn thốt ra một câu hot trend mà mình học được trước đó.
Đó là những câu nói phổ biến của người hiện đại, xem ra bây giờ là trường hợp có thể dùng.
"Được lắm, mấy người đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy."
Giọng của cô thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa cuốn hút nhưng cố tình giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, tự giới thiệu bản thân một cách rất thành thật.
Cả lớp im phăng phắc mất mấy giây, sau đó mọi người cùng cười ầm lên.
"Há há há há, cái câu huyền thoại này!"
"Ha ha ha ha được lắm, cậu cũng đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy."
"Hay lắm hay lắm."
"Sao nói ra câu này mà cậu vẫn còn nghiêm túc được vậy?! Thật trâu bò!"
Bạn bè WeChat của anh không ít, đa số đều là quen biết hồi mới vào nghề.
Ai cũng là tuyển thủ lướt web với tốc độ mạng 12G cả. Vừa thấy Cố Tây Khởi cập nhật trạng thái mới, những người lướt nhanh nhất không nhịn được mà sôi nổi ngoi lên.
"Lót dép hóng đầu tiên."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Rising chục nghìn năm không đăng gì nay lại đăng bài này lên khiến tôi cảm thấy có gì đó sai sai."
"Mọi người nhớ không? Đây là lần đầu tiên tên của Cố Tây Khởi và Kiều Ấu xuất hiện cùng nhau, tôi đoán đây không phải lần cuối cùng đâu."
Giải nghệ vì tay bị thương là vấn đề mà rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp phải đối mặt. Mọi người cũng biết điều không ai nhắc gì đến chuyện Rising giải nghệ mà chỉ đơn giản thảo luận hàm ý của anh khi đăng bài này lên thôi. Dù sao thì cũng không thể chỉ đơn giản là khen ngợi bản thân làm việc tốt đâu nhỉ?
Chỉ riêng điểm này thôi đã trái với tính cách của Rising rồi.
Trong lúc mọi người thảo luận náo nhiệt dưới bài đăng của Rising thì Kiều Ấu vừa mới ăn cơm tối xong và quay về phòng.
Khi cởi áo khoác ra, đột nhiên cô chạm phải con búp bê cưng cứng trong túi.
Bấy giờ cô mới nhớ ra con búp bê đáp lễ này được gọi là "Thầy Tu Mù". Bên dưới nó có ký hiệu của KG - Rising được khắc bằng máy, cũng có chữ ký anh dùng bút dạ đen ký lên. Cố Tây Khởi từ chối ký tên cho hai cô gái theo đuổi thần tượng kia nhưng bây giờ con búp bê được anh tự tay ký lên lại đang nằm trong tay Kiều Ấu.
Nhưng búp bê Thầy Tu Mù xấu như này sẽ có người thích thật hả?
Kiều Ấu chậm rãi nằm xuống giường rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng tìm kiếm mà mình vẫn chưa dùng được thành thạo lắm ra sau đó thử đánh ba chữ "Thầy Tu Mù" vào khung tìm kiếm, cuối cùng là nhấn tìm. Mấy giây sau một trang thông tin liên quan đến Thầy Tu Mù hiện ra trước mặt cô.
"Tuyển tập những màn kill cực đỉnh của Thầy Tu Mù Rising."
"Nhà phát hành xác nhận Thầy Tu Mù phiên bản mới không còn phong độ như trước nữa nhưng Thầy Tu Mù của Rising thì vẫn mạnh mẽ một cách phi thường. Bạn có sợ Thầy Tu Mù của Rising không?"
"Tỷ lệ thắng một trăm phần trăm. Hỏi xem bây giờ còn đội nào dám thả Thầy Tu Mù ra lúc gặp phải KG - Rising nữa không?"
Không tìm thì sẽ không biết, tìm rồi mới bị dọa cho giật nảy mình.
Mặc dù đọc không hiểu lắm nhưng Kiều Ấu vẫn biết sơ sơ là Rising rất giỏi, cũng có rất nhiều người thích Thầy Tu Mù. Dù sao thì tựa game Liên Minh Huyền Thoại này cũng rất nổi tiếng.
Kiều Ấu chớp chớp mắt rồi mở WeChat ra định sửa ghi chú cho Cố Tây Khởi. Đúng lúc này cô lại nhìn thấy tin nhắn Cố Tây Khởi vừa gửi cho mình cách đây không lâu.
Anh gửi cho cô một bức ảnh, trong đó là cảnh cờ thưởng cô tặng đã được treo lên tường. Mặt tường màu trắng nên cờ thưởng phông đỏ chữ vàng nom cực kỳ nổi bật.
Kiều Ấu nhếch miệng cười khẽ. Xem ra Cố Tây Khởi rất thích cờ thưởng mà cô tặng. Ảnh đại diện của anh để trống, tên cũng chỉ là một dấu chấm tròn đơn giản, nhìn kiểu gì cũng thấy giống acc clone không được quản lý cẩn thận. Kiều Ấu nghĩ ngợi chốc lát rồi viết một dòng vào chỗ ghi chú: "Cố Tây Khởi chơi game rất hay."
Còn cháu trai thì cô để ghi chú "Cháu trai bữa nào cũng ăn cực kỳ nhiều cơm."
Sau khi lưu ghi chú xong, ngón tay Kiều Ấu hơi khựng lại. Cô chần chừ suy tư rồi cuối cùng vẫn dùng tốc độ gõ văn bản của người già trả lời tin nhắn của Cố Tây Khởi: "Cậu thích nó là được rồi."
"À phải rồi, cậu giỏi như vậy là vì được nuôi lớn bằng kẹo sữa bò Vượng Tử à?"
Lúc xế chiều Cố Tây Khởi hỏi có phải cô ăn dễ thương mà lớn không.
Bây giờ cô trả lời có phải anh ăn kẹo sữa bò Vượng Tử mà lớn không.
Kẹo sữa bò Vượng Tử là cô học được từ chỗ Lỗ Nhị, còn cấu trúc câu này là học từ Cố Tây Khởi.
Bà trẻ thầm cho bản thân một lời khen đầy tự hào.
Tốt lắm, học đi đôi với hành, lướt mạng sẽ ngày càng nhanh!
-
Chỉ mới chớp mắt mà đã một ngày trôi qua, lại đến lúc Kiều Ấu phải đi học rồi.
Sáng hôm đó Kiều Ấu dậy rất sớm. Cô thay đồng phục của trường THPT số 1 rồi khoác thêm một chiếc áo lông mới mua bên ngoài.
Kiều Hành Vượng cũng cố ý dành ra một khoảng thời gian trống để tự mình lái xe đưa cô và Kiều Thần đến trường.
Ngồi trên xe, Kiều Ấu ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, trong lòng hơi hơi chờ mong nhưng cũng khá căng thẳng. Cô sắp phải bước vào cuộc sống của học sinh cấp ba rồi.
Ba người tạm biệt nhau ở tầng một tòa nhà dạy học. Lớp của Kiều Thần ở tầng một nên cậu ấy thoải mái đeo balo vừa đi về lớp vừa nghịch điện thoại.
Kiều Hành Vượng lười không muốn để ý đến thằng con trai ương bướng của mình nữa nên đã chỉ chỉ lớp học gần cầu thang nhất rồi nói với Kiều Ấu: "Đây là lớp của A Thần, nếu có vấn đề gì thì cô có thể xuống đây tìm thằng bé."
Kiều Ấu “ừ” một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Sau đó Kiều Hành Vượng dẫn cô đến cửa lớp 11-16. Thời gian bọn họ có mặt ở trường khá sớm nên giờ đọc sớm còn chưa bắt đầu, đám học sinh ồn ào nhốn nháo, nom tràn đầy năng lượng.
Giáo viên chủ nhiệm nhiệt tình đi ra đón rồi cười hỏi: "Đây là Kiều Ấu phải không?"
Kiều Hành Vượng gật đầu một cái: "Đúng vậy thưa cô Vương. Hai năm sắp tới đây nhờ cô giúp đỡ con bé nhé."
Cô chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên đeo kính trông hiền lành, giọng nói của bà ấy cũng êm ái: "Anh khách sáo quá. Nói mới nhớ, hôm nay lớp chúng ta còn đón một học sinh chuyển trường nữa đấy."
Kiều Ấu nhìn cô chủ nhiệm với ánh mắt tò mò. Trừ cô ra lớp 11-16 còn một học sinh mới nữa ư?
Kiều Hành Vượng cũng hơi bất ngờ: "Vậy thì thật là trùng hợp quá."
"Đúng là rất trùng hợp."
Cô chủ nhiệm dịu dàng vẫy tay gọi Kiều Ấu: "Kiều Ấu, em qua đây, đi vào chào hỏi các bạn trong lớp đi."
Hôm nay Kiều Ấu vẫn đeo chiếc khẩu trang màu đen in hình mấy con thỏ nhỏ. Trước đó Kiều Hành Vượng đã báo cáo lại với cô chủ nhiệm chuyện mặt Kiều Ấu bị trầy da rồi nên bây giờ cô chủ nhiệm không hỏi thêm gì cả.
Kiều Ấu đeo chiếc balo mới mua xoay người lại phất tay với Kiều Hành Vượng: "Hẹn gặp lại Vượng Vượng."
"Hẹn gặp lại."
Kiều Hành Vượng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy thật sự rất sợ cô út được ông bà nội cưng chiều nâng niu từ bé đến lớn này mở miệng gọi ông ấy là "cháu trai" ngay tại đây. Nếu chuyện này xảy ra thật thì có lẽ bầu không khí sẽ lúng túng lắm.
May mà nó không xảy ra.
Kiều Hành Vượng chờ Kiều Ấu đi vào lớp rồi mới rời đi. Lát nữa ông ấy còn một hội nghị quốc tế rất quan trọng nên không thể ở lại đây quá lâu được. Chẳng qua cô chủ nhiệm lớp Kiều Ấu là giáo viên nổi tiếng của trường THPT số 1. Bà ấy thường hay dựa vào trình độ của học sinh để truyền đạt kiến thức, không chỉ học tài hiểu rộng mà còn rất tốt tính và giảng dạy có tâm nữa.
Cho nên sau khi gửi gắm Kiều Ấu cho cô Vương, Kiều Hành Vượng yên tâm hẳn.
Kiều Ấu được cô chủ nhiệm dẫn vào lớp. Trước đây cô cũng từng đi học rồi nhưng khi đó học sinh trong lớp không nhiều lắm, hơn nữa toàn là người quen trong thôn. Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy nhiều khuôn mặt xa lạ như vậy.
Bà trẻ lớn lên trong mật ngọt nhìn những khuôn mặt lạ hoắc xung quanh mà không khỏi căng thẳng.
Cô chủ nhiệm vỗ tay thu hút sự chú ý của cả lớp: "Cả lớp trật tự nào! Hôm nay lớp chúng ta đón chào hai học sinh mới chuyển đến." Bà ấy vừa dứt lời, đủ loại âm thanh xì xào bàn tán đã rộ lên dưới lớp. Ai cũng bất ngờ vì học kỳ này đã qua được một nửa rồi mà vẫn có hai học sinh chuyển vào.
Cô chủ nhiệm vỗ vỗ vai Kiều Ấu khích lệ: "Nào, em lên chào hỏi với các bạn rồi tự giới thiệu bản thân nhé?"
Kiều Ấu ho nhẹ một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn năm mươi học sinh bên dưới: "Chào mọi người, tôi tên Kiều Ấu, đến từ thôn Đại Tiền, năm nay mười sáu tuổi."
Đoạn giới thiệu này rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.
Kiều Ấu vừa dứt lời đã có mấy bạn vỗ tay hưởng ứng nhưng cũng có bạn thản nhiên châu đầu ghé tai nói chuyện, cứ như không nghe thấy lời cô nói vậy.
Kiều Ấu vô thức mím môi.
Đây là lần đầu tiên cô chuyển trường, cũng là lần đầu tiên tự giới thiệu bản thân trước mặt nhiều người như vậy nên không có kinh nghiệm gì cả. Nghe thấy tiếng vỗ tay lác đác bên dưới, cô không khỏi tự đặt câu hỏi cho bản thân, có khi nào cô giới thiệu sót cái gì không? Hay biểu hiện của cô chưa đủ nhiệt tình? Nếu không thì tại sao chỉ có mấy người hưởng ứng vậy?
Nghe Kiều Hành Vượng nói cô và các bạn lớp này sẽ phải học chung với nhau gần hai năm.
Lần đầu tiên gặp mặt nói sao cũng phải để lại ấn tượng tốt cho các bạn cùng lớp chứ nhỉ?
Một giây tiếp theo, giọng của Kiều Âm đã vang lên nhanh hơn mạch suy nghĩ trong đầu, hơn nữa cô còn thốt ra một câu hot trend mà mình học được trước đó.
Đó là những câu nói phổ biến của người hiện đại, xem ra bây giờ là trường hợp có thể dùng.
"Được lắm, mấy người đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy."
Giọng của cô thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa cuốn hút nhưng cố tình giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, tự giới thiệu bản thân một cách rất thành thật.
Cả lớp im phăng phắc mất mấy giây, sau đó mọi người cùng cười ầm lên.
"Há há há há, cái câu huyền thoại này!"
"Ha ha ha ha được lắm, cậu cũng đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy."
"Hay lắm hay lắm."
"Sao nói ra câu này mà cậu vẫn còn nghiêm túc được vậy?! Thật trâu bò!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.