Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
Chương 41:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
29/08/2024
Còn lại một chút thời gian trước khi vào giờ học buổi sáng, Kiều Ấu nghĩ đến việc hôm qua đồng chí Cố đã chăm chỉ giảng bài cho cô suốt cả đêm, nên không khỏi muốn đối xử tốt với anh hơn, muốn mời anh uống gì đó nóng cho ấm người. Cô chủ động lại gần, nói với giọng ngọt ngào và ánh mắt lấp lánh ý cười: "Đồng chí Cố, bây giờ tôi định đi mua một cốc trà sữa nóng, cậu có muốn uống gì không?"
Cố Tây Khởi nhìn cô một cái rồi đứng dậy, khẽ cười: "Tôi đi cùng cậu."
Kiều Ấu nghĩ như vậy cũng được. Đến lúc đó, đồng chí Cố muốn uống thì gì cô sẽ mời anh cái đó.
Sau khi hỏi một vài bạn bè xung quanh xem họ muốn uống gì, cô đi theo đồng chí Cố rời khỏi lớp học.
Hai ngày nay cô luôn nghĩ đến loại trà sữa mà Úc Khiên mời họ uống lúc đó, khỏi phải nói trà sữa phiên bản giới hạn mùa đông đó thực sự rất ngon, tiếc là gần trường không bán nên không mua được, chỉ có thể đợi đến lần sau rồi mua.
Kiều Ấu chắp tay sau lưng, bước đi nhanh nhẹn như một chú chim tinh nghịch. Cô nóng lòng muốn đến quán trà sữa và mua một cốc trà sữa hương vị khác thật ngọt ngào.
Khi cô và Cố Tây Khởi vừa cười nói vừa đi về phía quán trà sữa, Kiều Thần với đám Lỗ Nhị đi ra từ căng tin gần đó. Khi Kiều Thần cúi đầu mở lon Red Bull trong tay, Lỗ Nhị bỗng bật thốt: "Anh Thần, anh mau nhìn kìa, kia chẳng phải bà trẻ của em sao?"
Kiều Thần vô thức nhìn lên và nhìn thấy bà trẻ... và kẻ thù của mình.
Trông hai người có vẻ rất thân thiết, cười cười nói nói suốt đoạn đường, đi cũng sát rạt, không hề giống mối quan hệ bạn cùng lớp đơn giản. Nhìn thấy cảnh này, Kiều Thần không khỏi nhíu mày. Điều cậu ấy muốn thấy là kẻ thù không đội trời chung sống khổ sở, chứ không phải tỏ ra ung dung vui vẻ. Mà không hiểu sao, sau khi nhìn thấy hai người đó thân thiết với nhau, trong lòng cậu ấy lại nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Kẻ thù không đội trời chung của cậu ấy thân thiết với bà trẻ của cậu ấy như vậy, chẳng lẽ anh muốn làm ông trẻ của cậu ấy? Cách đây không lâu, khi Kiều Ấu cổ vũ Cố Tây Khởi trên sân bóng rổ, Kiều Thần cũng chẳng để tâm, thậm chí còn coi đó chỉ là chuyện nhỏ. Có bà trẻ cậu ấy giày vò Cố Tây Khởi, nói với anh mấy lời tổng giám đốc bá đạo khiến ai cũng nhục muốn đội quần, cậu ấy lấy làm hả hê khi được chứng kiến điều đó.
Nhưng bây giờ, lòng cảnh giác của cậu ấy đã trỗi dậy.
Khi nghĩ đến khả năng Cố Tây Khởi muốn trở thành ông trẻ của mình, Kiều Thần không thể bình tĩnh được. Ngay khi tưởng tượng ra cảnh mình gọi kẻ thù là “ông trẻ”, cậu ấy đã cảm thấy cuộc sống thật u ám.
Không được, tuyệt đối không được. Bất cứ ai cũng có thể làm ông trẻ của cậu ấy, ngoại trừ Cố Tây Khởi. Trên thế giới này, Cố Tây Khởi tuyệt đối không thể trở thành ông trẻ của cậu ấy. Nếu Cố Tây Khởi thật sự trở thành ông trẻ của cậu ấy, cậu ấy phải giấu mặt vào đâu? Liệu cậu ấy còn xưng bá một phương được nữa hay không?
Đám Lỗ Nhị thấy sắc mặt Kiều Thần đột nhiên thay đổi, giống như có mây đen bao trùm trên đầu, vội vàng quan tâm hỏi: "Anh Thần, anh sao vậy? Anh đừng dọa chúng em chứ."
Kiều Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người cách đó không xa: "Đi, chúng ta qua đấy."
Chỉ một chút, một chút nữa thôi là hậu phương của cậu ấy sẽ rơi vào tay đối phương. May mà cậu ấy nhìn thấy cảnh bà trẻ mình thân thiết với kẻ thù truyền kiếp của mình, để cậu ấy nâng cao cảnh giác.
-
Khi đến gần quán trà sữa, Kiều Ấu đã ngửi thấy mùi trà sữa ngọt ngào, lúc này, có vài bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhìn thấy người quen, ánh mắt bà trẻ sáng lên, nhiệt tình chào hỏi: "Cậu... Thần Thần, Lỗ Nhị, Hề Vũ, Lưu Tân Vãng, trùng hợp quá." Vừa mới chào hỏi, Kiều Ấu đột nhiên nghĩ đến người bên cạnh mình.
Tiêu rồi.
Đối thủ một mất một còn gặp nhau, ganh ghét đến đỏ mắt rồi
Quả nhiên, Kiều Thần bước tới với vẻ mặt nóng nảy, đẩy Cố Tây Khởi một cái thật mạnh: "Cố Tây Khởi, tránh xa bà trẻ của ông đây ra." Kiều Thần đẩy xong lại cảm thấy là lạ, Cố Tây Khởi dễ bị động đến như vậy từ khi nào vậy? Còn nữa, Cố Tây Khởi không đánh trả?
Phải biết rằng lần trước cậu ấy chủ động khiêu khích Cố Tây Khởi, suýt bị Cố Tây Khởi bẻ gãy cổ tay.
Kết quả là bây giờ Cố Tây Khởi lại dễ dàng bị bắt nạt như vậy sao?
Khác thường như vậy chắc chắn có gì đó mờ ám. Tim Kiều Thần không khỏi thắt lại. Cố Tây Khởi đang dùng thủ đoạn gì nhỉ?
Thấy cháu trai mình chủ động ra tay, Kiều Ấu nhanh chóng gọi tên đầy đủ của cậu ấy: "Kiều Thần, cậu* làm gì thế hả?" Nói xong, cô lập tức quan tâm đến Cố Tây Khởi ở bên cạnh, giọng nói ngọt ngào có chút áy náy: "Đồng chí Cố, cậu không sao chứ?"
*Nữ chính vẫn đang giấu mình có quan hệ huyết thống với Kiều Thần theo lời dặn ban đầu của Kiều Hành Vượng nên ở trường xưng tôi - cậu với Kiều Thần.
Cố Tây Khởi cụp mắt xuống: "Không sao." Nói xong, anh nhớ lại lời lẽ của trà xanh mình từng xem trên mạng, chỉnh sửa vài lời rồi mới lấy ra dùng: "Cậu không cần lo lắng cho tôi, nếu không cậu ấy lại giận nữa, tôi không sao đâu."
Tuy Kiều Ấu không nghe ra được cảm xúc cụ thể của anh qua câu này, nhưng chỉ nghe mặt chữ thôi cũng biết tâm trạng lúc này của đồng chí Cố tồi tệ cỡ nào. Cũng phải, đột nhiên bị khiêu khích thì dù là ai cũng không thể thờ ơ được.
Bà trẻ nổi cơn tam bành là hậu quả nghiêm trọng, cô nghiêm mặt nhìn cháu trai, giọng nói ngọt ngào đã trở nên hung dữ: "Kiều Thần, xin lỗi đồng chí Cố Tây Khởi đi!"
Kiều Thần nhìn Cố Tây Khởi với vẻ khó tin. Cậu ấy vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe những gì Cố Tây Khởi vừa nói.
Cố Tây Khởi vừa nói cái gì vậy? "Nếu không cậu ấy lại giận nữa, tôi không sao đâu" ư? Sao nghe ghê răng thế nhỉ? Ghê đến mức Kiều Thần sắp nổi hết da gà da vịt.
Thâm lắm! Tên Cố Tây Khởi này không đấu võ mà lại tỏ ra yếu đuối? Lần nào cũng bày ra bộ dạng như vậy với bà trẻ cậu ấy! Thâm độc, thật sự quá thâm độc! Ai mà ngờ một chàng trai lạnh lùng ngầu bá cháy lại trở thành một con chó mưu mô chứ?
Đương nhiên không thể nào xin lỗi được, sao Kiều Thần có thể chủ động cúi đầu xin lỗi kẻ thù truyền kiếp của mình chứ? Cậu ấy là người quan tâm đến thể diện nhất, không bao giờ có chuyện cúi đầu trước.
Vì thế Kiều Thần đáp lại bằng một câu cực kỳ kiên quyết: "Đến kiếp sau cũng không có chuyện ông đây xin lỗi cậu ta!"
Kiều Ấu nhìn cậu ấy với vẻ khó tin, phản rồi! Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cháu trai mình và đồng chí Cố, nhưng sau khi qua lại với hai người mấy lần, có vẻ như chính cháu trai của cô là người luôn tìm cách gây rắc rối vô cớ và chủ động khiêu khích đồng chí Cố.
Cô nhìn cháu trai mình với vẻ mặt thất vọng: "Thần Thần, không ngờ cậu lại là người như vậy."
Rõ ràng người nhà họ Kiều bọn họ rất thật thà và có đạo đức, cho dù ba cô hay là hai anh trai đều cực kì đáng tin cậy. Không ngờ đến đời cháu chắt, cháu trai lại là người vô lý như vậy. Sao cậu ấy lại trở nên như vậy chứ?
Lúc này Cố Tây Khởi mới thở dài nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, xin lỗi, đều là lỗi của tôi."
Kiều Thần, Lỗ Nhị, Lưu Tân Vãng: ???
Cái tên nồng nặc mùi trà xanh trước mặt là ai vậy?
Cố Tây Khởi ngày xưa lạnh lùng lãnh đạm, chưa bao giờ thèm để ý tới bọn họ, Cố Tây Khởi mà mỗi lần bọn họ khiêu khích đều sẽ trả đũa gấp đôi đâu rồi?
Cái tên nồng nặc mùi trà xanh trước mặt không thể là Cố Tây Khởi được! Họ không tin!
Kiều Ấu nghe Cố Tây Khởi nói vậy lại càng thêm áy náy. Đồng chí Cố tốt như vậy, cháu trai cô không xin lỗi, người không làm gì sai như anh lại nhận sai trước. Nghĩ tới đây, Kiều Ấu cảm thấy rất xót thương anh. Sao đồng chí Cố lại tốt bụng như vậy, khiến người ta phải mủi lòng như vậy.
Thấy Kiều Ấu nhìn Cố Tây Khởi với ánh mắt dịu dàng hơn, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong lòng Kiều Thần, tiêu rồi!
Cậu ấy vội vàng nói: "Bà trẻ, cậu đừng để bị cậu ta lừa! Cậu ta không có ý tốt!"
Kiều Ấu chống tay lên hông, nghiêm túc nói: "Kiều Thần, sao cậu luôn nghĩ xấu người khác như vậy hả? Sao đồng chí Cố lại không có ý tốt?"
Kiều Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Tây Khởi: "Cố Tây Khởi, cậu dám nói cậu là người thẳng thắn vô tư không?" Không phải tên này muốn dụ dỗ bà trẻ của cậu ấy đấy chứ?
Lúc này, đám người Lỗ Nhị cũng hùa theo: "Đúng vậy, Cố Tây Khởi, sao cậu tốt với bà trẻ của chúng tôi vậy hả?"
Cố Tây Khởi thầm cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng nói: "Tôi không có bạn bè gì, vậy nên muốn thật lòng đối xử tốt với cậu ấy. Tôi cũng chỉ có thể đối xử tốt với cậu ấy thôi."
Không có bạn bè? Nên muốn đối xử tốt với cô hơn? Chẳng lẽ cô là người bạn duy nhất của anh?
Tin cái con khỉ! Cái tên già đầu họm hẹm nhà mi, quá xấu xa!
Mà câu cuối cực có ý đồ nhé! Như thế là đang trêu ghẹo bà trẻ của cậu ấy còn gì!
Con chó mưu mô Cố Tây Khởi này, lại còn nói chỉ có thể đối xử tốt với bà trẻ!
Kiều Thần tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, đối mặt với một Cố Tây Khởi như vậy, cậu ấy thà rằng là Cố Tây Khởi lạnh lùng trước kia, nếu đánh được thì cậu ấy tuyệt đối không đi so đo với Cố Tây Khởi. Cho dù cậu ấy có đánh nhau với Cố Tây Khởi thì vẫn tốt hơn là phải chịu cái trò thủ đoạn mềm dẻo này.
Quả nhiên Cố Tây Khởi vừa nói xong, vẻ mặt Kiều Ấu tràn đầy cảm động. Cô bước tới kéo tay áo Cố Tây Khởi, nói giọng du dương: "Đồng chí Cố, chúng ta là bạn tốt sẽ đi cùng nhau đến hết đời."
Khóe môi Cố Tây Khởi hơi cong lên sau lớp mặt nạ, nhưng người ngoài không nhìn ra được biểu cảm của anh. Anh ừ một tiếng: "Ừ, đi cùng nhau đến hết cuộc đời nhé.”
Kiều Thần ở bên cạnh tức giận đến mức suýt nữa lên chầu trời.
Thế mà hai người này lại hẹn thề cả đời trước mặt cậu ấy?
Kiều Thần định ra tay lần nữa, nhưng kết quả lúc này là cậu ấy còn chưa đụng đến Cố Tây Khởi đã bị bà trẻ ngăn lại.
Bà trẻ ăn nói ngang ngược, mấy câu nói tổng giám đốc bá đạo được cô vận dụng rất mượt: "Ai cho cậu cái gan động vào cậu ấy hả? Chỉ có tôi mới được động đến cậu ấy!"
Đám Lỗ Nhị ở bên cạnh há hốc mồm, gần như nhét được một quả trứng vào miệng.
Còn Kiều Thần đã hoàn toàn nghi ngờ cuộc sống này rồi.
Một Cố Tây Khởi từng kiêu căng ngạo mạn hơn cậu ấy, lúc này lại đang núp sau lưng bà trẻ với vẻ mặt thản nhiên như vậy, để cô bảo vệ anh! Đây là vô sỉ đến đỉnh điểm rồi.
Kiều Thần hít sâu một hơi, cậu ấy cảm thấy mình phải nói rõ ràng với Kiều Ấu, giữa mình và Cố Tây Khởi, cô chỉ có thể chọn một người.
Hai người họ tuyệt đối không thể cùng tồn tại và cô phải đưa ra lựa chọn.
Vì vậy, Kiều Thần hỏi Kiều Ấu một câu.
"Bà trẻ, tôi hỏi cậu một câu. Nếu một ngày tôi và cậu ta cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Bà trẻ đờ đẫn khi lần đầu tiên nghe được câu hỏi kiểu như vậy, đây đúng là một câu hỏi kỳ quái. Không nói đến việc tại sao đồng chí Cố và Kiều Thần cùng lúc rơi xuống nước, cho dù có rơi xuống nước, chẳng lẽ ở gần đó chỉ có mình cô sao? Vậy là chỉ có cô cứu được hai người sao?
Không, không, không, đây là một giả định khủng khiếp.
Hai người họ không thể hòa hợp với nhau sao? Tại sao phải rơi xuống nước cùng một lúc?
Kiều Thần hung hăng liếc nhìn Cố Tây Khởi, sau đó chờ đợi câu trả lời của Kiều Ấu. Cậu ấy âm thầm cười khẩy, cậu ấy là cháu trai của Kiều Ấu đấy, giờ đây họ sống chung dưới một mái nhà mỗi ngày. Ngoài khoảng thời gian ngắn ngủi ở trường học, họ cùng ăn cùng sống. Cho dù về tình hay về lý, bà trẻ đều sẽ cứu cậu ấy! Còn Cố Tây Khởi cứ ở đó chết lạnh đi!
Ngay sau đó thấy bà trẻ nghiêng đầu, giọng nói non nớt trở nên bối rối: "Cả hai cùng không biết bơi à?" Phải biết rằng ở thời đại của cô không có hoạt động giải trí nào, vừa đến mùa hè, mấy đám bạn chỉ có thể ùa xuống dòng sông mát mẻ như ong vỡ tổ.
Bơi lội là một trong số ít hoạt động giải trí mà họ có thời đó. Vào thời đại của cô, trẻ em bắt đầu bơi lội từ khi còn nhỏ và rất ít người không biết bơi.
Kiều Thần câm nín trước câu hỏi này, chịu thôi, bà trẻ cậu ấy vẫn luôn dùng mạng 2G mà, không biết đây là một trò đùa rất phổ biến trên mạng. Không được tức giận, không được tức giận, nếu tức giận đến mức đổ bệnh thì không ai chăm. Sau khi liên tục tự nhủ lòng mình như vậy, Kiều Thần mới nói tiếp: "Không phải, không phải con người thường bị chuột rút sao? Biết bơi không có nghĩa là sẽ không bao giờ chết đuối."
Cũng có lý. Kiều Ấu không còn bị ám ảnh bởi vấn đề hai người có biết bơi hay không, cô lớn tiếng nói: “Tôi chọn đồng chí Cố!”
Trái tim Kiều Thần như vỡ ra từng mảnh, tan tành vụn nát, cậu ấy không thể tin được.
Tại sao chứ?
Cậu ấy tức giận hỏi: “Tại sao?”
Kiều Ấu nghiêng đầu, thành thật nói: “Đồng chí Cố không có bạn bè. Bây giờ cậu ấy chỉ có một người bạn là tôi. Nhưng cậu thì khác, xung quanh cậu có rất nhiều bạn. Đến lúc đó bà cứu đồng chí Cố, bạn cậu cứu cậu, quá hoàn hảo!"
Cố Tây Khởi nhìn cô một cái rồi đứng dậy, khẽ cười: "Tôi đi cùng cậu."
Kiều Ấu nghĩ như vậy cũng được. Đến lúc đó, đồng chí Cố muốn uống thì gì cô sẽ mời anh cái đó.
Sau khi hỏi một vài bạn bè xung quanh xem họ muốn uống gì, cô đi theo đồng chí Cố rời khỏi lớp học.
Hai ngày nay cô luôn nghĩ đến loại trà sữa mà Úc Khiên mời họ uống lúc đó, khỏi phải nói trà sữa phiên bản giới hạn mùa đông đó thực sự rất ngon, tiếc là gần trường không bán nên không mua được, chỉ có thể đợi đến lần sau rồi mua.
Kiều Ấu chắp tay sau lưng, bước đi nhanh nhẹn như một chú chim tinh nghịch. Cô nóng lòng muốn đến quán trà sữa và mua một cốc trà sữa hương vị khác thật ngọt ngào.
Khi cô và Cố Tây Khởi vừa cười nói vừa đi về phía quán trà sữa, Kiều Thần với đám Lỗ Nhị đi ra từ căng tin gần đó. Khi Kiều Thần cúi đầu mở lon Red Bull trong tay, Lỗ Nhị bỗng bật thốt: "Anh Thần, anh mau nhìn kìa, kia chẳng phải bà trẻ của em sao?"
Kiều Thần vô thức nhìn lên và nhìn thấy bà trẻ... và kẻ thù của mình.
Trông hai người có vẻ rất thân thiết, cười cười nói nói suốt đoạn đường, đi cũng sát rạt, không hề giống mối quan hệ bạn cùng lớp đơn giản. Nhìn thấy cảnh này, Kiều Thần không khỏi nhíu mày. Điều cậu ấy muốn thấy là kẻ thù không đội trời chung sống khổ sở, chứ không phải tỏ ra ung dung vui vẻ. Mà không hiểu sao, sau khi nhìn thấy hai người đó thân thiết với nhau, trong lòng cậu ấy lại nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Kẻ thù không đội trời chung của cậu ấy thân thiết với bà trẻ của cậu ấy như vậy, chẳng lẽ anh muốn làm ông trẻ của cậu ấy? Cách đây không lâu, khi Kiều Ấu cổ vũ Cố Tây Khởi trên sân bóng rổ, Kiều Thần cũng chẳng để tâm, thậm chí còn coi đó chỉ là chuyện nhỏ. Có bà trẻ cậu ấy giày vò Cố Tây Khởi, nói với anh mấy lời tổng giám đốc bá đạo khiến ai cũng nhục muốn đội quần, cậu ấy lấy làm hả hê khi được chứng kiến điều đó.
Nhưng bây giờ, lòng cảnh giác của cậu ấy đã trỗi dậy.
Khi nghĩ đến khả năng Cố Tây Khởi muốn trở thành ông trẻ của mình, Kiều Thần không thể bình tĩnh được. Ngay khi tưởng tượng ra cảnh mình gọi kẻ thù là “ông trẻ”, cậu ấy đã cảm thấy cuộc sống thật u ám.
Không được, tuyệt đối không được. Bất cứ ai cũng có thể làm ông trẻ của cậu ấy, ngoại trừ Cố Tây Khởi. Trên thế giới này, Cố Tây Khởi tuyệt đối không thể trở thành ông trẻ của cậu ấy. Nếu Cố Tây Khởi thật sự trở thành ông trẻ của cậu ấy, cậu ấy phải giấu mặt vào đâu? Liệu cậu ấy còn xưng bá một phương được nữa hay không?
Đám Lỗ Nhị thấy sắc mặt Kiều Thần đột nhiên thay đổi, giống như có mây đen bao trùm trên đầu, vội vàng quan tâm hỏi: "Anh Thần, anh sao vậy? Anh đừng dọa chúng em chứ."
Kiều Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người cách đó không xa: "Đi, chúng ta qua đấy."
Chỉ một chút, một chút nữa thôi là hậu phương của cậu ấy sẽ rơi vào tay đối phương. May mà cậu ấy nhìn thấy cảnh bà trẻ mình thân thiết với kẻ thù truyền kiếp của mình, để cậu ấy nâng cao cảnh giác.
-
Khi đến gần quán trà sữa, Kiều Ấu đã ngửi thấy mùi trà sữa ngọt ngào, lúc này, có vài bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhìn thấy người quen, ánh mắt bà trẻ sáng lên, nhiệt tình chào hỏi: "Cậu... Thần Thần, Lỗ Nhị, Hề Vũ, Lưu Tân Vãng, trùng hợp quá." Vừa mới chào hỏi, Kiều Ấu đột nhiên nghĩ đến người bên cạnh mình.
Tiêu rồi.
Đối thủ một mất một còn gặp nhau, ganh ghét đến đỏ mắt rồi
Quả nhiên, Kiều Thần bước tới với vẻ mặt nóng nảy, đẩy Cố Tây Khởi một cái thật mạnh: "Cố Tây Khởi, tránh xa bà trẻ của ông đây ra." Kiều Thần đẩy xong lại cảm thấy là lạ, Cố Tây Khởi dễ bị động đến như vậy từ khi nào vậy? Còn nữa, Cố Tây Khởi không đánh trả?
Phải biết rằng lần trước cậu ấy chủ động khiêu khích Cố Tây Khởi, suýt bị Cố Tây Khởi bẻ gãy cổ tay.
Kết quả là bây giờ Cố Tây Khởi lại dễ dàng bị bắt nạt như vậy sao?
Khác thường như vậy chắc chắn có gì đó mờ ám. Tim Kiều Thần không khỏi thắt lại. Cố Tây Khởi đang dùng thủ đoạn gì nhỉ?
Thấy cháu trai mình chủ động ra tay, Kiều Ấu nhanh chóng gọi tên đầy đủ của cậu ấy: "Kiều Thần, cậu* làm gì thế hả?" Nói xong, cô lập tức quan tâm đến Cố Tây Khởi ở bên cạnh, giọng nói ngọt ngào có chút áy náy: "Đồng chí Cố, cậu không sao chứ?"
*Nữ chính vẫn đang giấu mình có quan hệ huyết thống với Kiều Thần theo lời dặn ban đầu của Kiều Hành Vượng nên ở trường xưng tôi - cậu với Kiều Thần.
Cố Tây Khởi cụp mắt xuống: "Không sao." Nói xong, anh nhớ lại lời lẽ của trà xanh mình từng xem trên mạng, chỉnh sửa vài lời rồi mới lấy ra dùng: "Cậu không cần lo lắng cho tôi, nếu không cậu ấy lại giận nữa, tôi không sao đâu."
Tuy Kiều Ấu không nghe ra được cảm xúc cụ thể của anh qua câu này, nhưng chỉ nghe mặt chữ thôi cũng biết tâm trạng lúc này của đồng chí Cố tồi tệ cỡ nào. Cũng phải, đột nhiên bị khiêu khích thì dù là ai cũng không thể thờ ơ được.
Bà trẻ nổi cơn tam bành là hậu quả nghiêm trọng, cô nghiêm mặt nhìn cháu trai, giọng nói ngọt ngào đã trở nên hung dữ: "Kiều Thần, xin lỗi đồng chí Cố Tây Khởi đi!"
Kiều Thần nhìn Cố Tây Khởi với vẻ khó tin. Cậu ấy vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe những gì Cố Tây Khởi vừa nói.
Cố Tây Khởi vừa nói cái gì vậy? "Nếu không cậu ấy lại giận nữa, tôi không sao đâu" ư? Sao nghe ghê răng thế nhỉ? Ghê đến mức Kiều Thần sắp nổi hết da gà da vịt.
Thâm lắm! Tên Cố Tây Khởi này không đấu võ mà lại tỏ ra yếu đuối? Lần nào cũng bày ra bộ dạng như vậy với bà trẻ cậu ấy! Thâm độc, thật sự quá thâm độc! Ai mà ngờ một chàng trai lạnh lùng ngầu bá cháy lại trở thành một con chó mưu mô chứ?
Đương nhiên không thể nào xin lỗi được, sao Kiều Thần có thể chủ động cúi đầu xin lỗi kẻ thù truyền kiếp của mình chứ? Cậu ấy là người quan tâm đến thể diện nhất, không bao giờ có chuyện cúi đầu trước.
Vì thế Kiều Thần đáp lại bằng một câu cực kỳ kiên quyết: "Đến kiếp sau cũng không có chuyện ông đây xin lỗi cậu ta!"
Kiều Ấu nhìn cậu ấy với vẻ khó tin, phản rồi! Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cháu trai mình và đồng chí Cố, nhưng sau khi qua lại với hai người mấy lần, có vẻ như chính cháu trai của cô là người luôn tìm cách gây rắc rối vô cớ và chủ động khiêu khích đồng chí Cố.
Cô nhìn cháu trai mình với vẻ mặt thất vọng: "Thần Thần, không ngờ cậu lại là người như vậy."
Rõ ràng người nhà họ Kiều bọn họ rất thật thà và có đạo đức, cho dù ba cô hay là hai anh trai đều cực kì đáng tin cậy. Không ngờ đến đời cháu chắt, cháu trai lại là người vô lý như vậy. Sao cậu ấy lại trở nên như vậy chứ?
Lúc này Cố Tây Khởi mới thở dài nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, xin lỗi, đều là lỗi của tôi."
Kiều Thần, Lỗ Nhị, Lưu Tân Vãng: ???
Cái tên nồng nặc mùi trà xanh trước mặt là ai vậy?
Cố Tây Khởi ngày xưa lạnh lùng lãnh đạm, chưa bao giờ thèm để ý tới bọn họ, Cố Tây Khởi mà mỗi lần bọn họ khiêu khích đều sẽ trả đũa gấp đôi đâu rồi?
Cái tên nồng nặc mùi trà xanh trước mặt không thể là Cố Tây Khởi được! Họ không tin!
Kiều Ấu nghe Cố Tây Khởi nói vậy lại càng thêm áy náy. Đồng chí Cố tốt như vậy, cháu trai cô không xin lỗi, người không làm gì sai như anh lại nhận sai trước. Nghĩ tới đây, Kiều Ấu cảm thấy rất xót thương anh. Sao đồng chí Cố lại tốt bụng như vậy, khiến người ta phải mủi lòng như vậy.
Thấy Kiều Ấu nhìn Cố Tây Khởi với ánh mắt dịu dàng hơn, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong lòng Kiều Thần, tiêu rồi!
Cậu ấy vội vàng nói: "Bà trẻ, cậu đừng để bị cậu ta lừa! Cậu ta không có ý tốt!"
Kiều Ấu chống tay lên hông, nghiêm túc nói: "Kiều Thần, sao cậu luôn nghĩ xấu người khác như vậy hả? Sao đồng chí Cố lại không có ý tốt?"
Kiều Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Tây Khởi: "Cố Tây Khởi, cậu dám nói cậu là người thẳng thắn vô tư không?" Không phải tên này muốn dụ dỗ bà trẻ của cậu ấy đấy chứ?
Lúc này, đám người Lỗ Nhị cũng hùa theo: "Đúng vậy, Cố Tây Khởi, sao cậu tốt với bà trẻ của chúng tôi vậy hả?"
Cố Tây Khởi thầm cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng nói: "Tôi không có bạn bè gì, vậy nên muốn thật lòng đối xử tốt với cậu ấy. Tôi cũng chỉ có thể đối xử tốt với cậu ấy thôi."
Không có bạn bè? Nên muốn đối xử tốt với cô hơn? Chẳng lẽ cô là người bạn duy nhất của anh?
Tin cái con khỉ! Cái tên già đầu họm hẹm nhà mi, quá xấu xa!
Mà câu cuối cực có ý đồ nhé! Như thế là đang trêu ghẹo bà trẻ của cậu ấy còn gì!
Con chó mưu mô Cố Tây Khởi này, lại còn nói chỉ có thể đối xử tốt với bà trẻ!
Kiều Thần tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, đối mặt với một Cố Tây Khởi như vậy, cậu ấy thà rằng là Cố Tây Khởi lạnh lùng trước kia, nếu đánh được thì cậu ấy tuyệt đối không đi so đo với Cố Tây Khởi. Cho dù cậu ấy có đánh nhau với Cố Tây Khởi thì vẫn tốt hơn là phải chịu cái trò thủ đoạn mềm dẻo này.
Quả nhiên Cố Tây Khởi vừa nói xong, vẻ mặt Kiều Ấu tràn đầy cảm động. Cô bước tới kéo tay áo Cố Tây Khởi, nói giọng du dương: "Đồng chí Cố, chúng ta là bạn tốt sẽ đi cùng nhau đến hết đời."
Khóe môi Cố Tây Khởi hơi cong lên sau lớp mặt nạ, nhưng người ngoài không nhìn ra được biểu cảm của anh. Anh ừ một tiếng: "Ừ, đi cùng nhau đến hết cuộc đời nhé.”
Kiều Thần ở bên cạnh tức giận đến mức suýt nữa lên chầu trời.
Thế mà hai người này lại hẹn thề cả đời trước mặt cậu ấy?
Kiều Thần định ra tay lần nữa, nhưng kết quả lúc này là cậu ấy còn chưa đụng đến Cố Tây Khởi đã bị bà trẻ ngăn lại.
Bà trẻ ăn nói ngang ngược, mấy câu nói tổng giám đốc bá đạo được cô vận dụng rất mượt: "Ai cho cậu cái gan động vào cậu ấy hả? Chỉ có tôi mới được động đến cậu ấy!"
Đám Lỗ Nhị ở bên cạnh há hốc mồm, gần như nhét được một quả trứng vào miệng.
Còn Kiều Thần đã hoàn toàn nghi ngờ cuộc sống này rồi.
Một Cố Tây Khởi từng kiêu căng ngạo mạn hơn cậu ấy, lúc này lại đang núp sau lưng bà trẻ với vẻ mặt thản nhiên như vậy, để cô bảo vệ anh! Đây là vô sỉ đến đỉnh điểm rồi.
Kiều Thần hít sâu một hơi, cậu ấy cảm thấy mình phải nói rõ ràng với Kiều Ấu, giữa mình và Cố Tây Khởi, cô chỉ có thể chọn một người.
Hai người họ tuyệt đối không thể cùng tồn tại và cô phải đưa ra lựa chọn.
Vì vậy, Kiều Thần hỏi Kiều Ấu một câu.
"Bà trẻ, tôi hỏi cậu một câu. Nếu một ngày tôi và cậu ta cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Bà trẻ đờ đẫn khi lần đầu tiên nghe được câu hỏi kiểu như vậy, đây đúng là một câu hỏi kỳ quái. Không nói đến việc tại sao đồng chí Cố và Kiều Thần cùng lúc rơi xuống nước, cho dù có rơi xuống nước, chẳng lẽ ở gần đó chỉ có mình cô sao? Vậy là chỉ có cô cứu được hai người sao?
Không, không, không, đây là một giả định khủng khiếp.
Hai người họ không thể hòa hợp với nhau sao? Tại sao phải rơi xuống nước cùng một lúc?
Kiều Thần hung hăng liếc nhìn Cố Tây Khởi, sau đó chờ đợi câu trả lời của Kiều Ấu. Cậu ấy âm thầm cười khẩy, cậu ấy là cháu trai của Kiều Ấu đấy, giờ đây họ sống chung dưới một mái nhà mỗi ngày. Ngoài khoảng thời gian ngắn ngủi ở trường học, họ cùng ăn cùng sống. Cho dù về tình hay về lý, bà trẻ đều sẽ cứu cậu ấy! Còn Cố Tây Khởi cứ ở đó chết lạnh đi!
Ngay sau đó thấy bà trẻ nghiêng đầu, giọng nói non nớt trở nên bối rối: "Cả hai cùng không biết bơi à?" Phải biết rằng ở thời đại của cô không có hoạt động giải trí nào, vừa đến mùa hè, mấy đám bạn chỉ có thể ùa xuống dòng sông mát mẻ như ong vỡ tổ.
Bơi lội là một trong số ít hoạt động giải trí mà họ có thời đó. Vào thời đại của cô, trẻ em bắt đầu bơi lội từ khi còn nhỏ và rất ít người không biết bơi.
Kiều Thần câm nín trước câu hỏi này, chịu thôi, bà trẻ cậu ấy vẫn luôn dùng mạng 2G mà, không biết đây là một trò đùa rất phổ biến trên mạng. Không được tức giận, không được tức giận, nếu tức giận đến mức đổ bệnh thì không ai chăm. Sau khi liên tục tự nhủ lòng mình như vậy, Kiều Thần mới nói tiếp: "Không phải, không phải con người thường bị chuột rút sao? Biết bơi không có nghĩa là sẽ không bao giờ chết đuối."
Cũng có lý. Kiều Ấu không còn bị ám ảnh bởi vấn đề hai người có biết bơi hay không, cô lớn tiếng nói: “Tôi chọn đồng chí Cố!”
Trái tim Kiều Thần như vỡ ra từng mảnh, tan tành vụn nát, cậu ấy không thể tin được.
Tại sao chứ?
Cậu ấy tức giận hỏi: “Tại sao?”
Kiều Ấu nghiêng đầu, thành thật nói: “Đồng chí Cố không có bạn bè. Bây giờ cậu ấy chỉ có một người bạn là tôi. Nhưng cậu thì khác, xung quanh cậu có rất nhiều bạn. Đến lúc đó bà cứu đồng chí Cố, bạn cậu cứu cậu, quá hoàn hảo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.