Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
Chương 42:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
29/08/2024
Lần đầu tiên cháu trai trải nghiệm cảm giác bị người ta vả mặt, cái người vả mặt cậu ấy còn là bà trẻ của mình. Giữa cậu ấy và Cố Tây Khởi, thế mà cô lại lựa chọn Cố Tây Khởi. Cậu ấy bị vứt bỏ một cách vô tình thế đấy.
Kiều Thần giận dữ nhìn Cố Tây Khởi rồi quay đầu rời đi. Mấy người Lỗ Nhị vội vàng nói “tạm biệt bà trẻ” rồi đi theo.
Kiều Ấu mím môi, cô đang muốn đuổi theo thì Cố Tây Khởi bên cạnh thở dài nói: “Có phải cậu ta bị cậu chiều quá sinh hư rồi không, tôi thấy tội cho cậu thật đấy, nếu mà là tôi, tôi nhất định sẽ không làm cậu khó xử.”
Nói xong, Cố Tây Khởi thầm nhướn mày. Không ngờ tới mình có thể vận dụng mấy thứ trong “Trích lời trà xanh” mà mình đọc bừa được thuần thục đến thế. Mặc dù nói mấy lời kia xấu hổ thì có xấu hổ một chút nhưng hữu dụng là được.
Vừa nghe thấy thế, quả nhiên đôi chân đang rục rịch muốn cất bước của Kiều Ấu sững lại, bà trẻ chẹp miệng: “Đúng là bị chiều quá sinh hư rồi.” Có điều không phải bị người làm bà như cô chiều mà là bị Kiều Hành Vượng - ba của nó chiều hư. Dù sao thì cô cũng không chiều con cháu.
Vừa nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cháu trai, Kiều Ấu lại đau đầu nhức óc. Là người nhà họ Kiều, sao có thể không phân rõ phải trái như thế? Cô định tối nay sẽ dành thời gian nói chuyện về vấn đề dạy dỗ Kiều Hành Vượng và Kiều Thần. Một người có thể có cá tính nhưng không thể không phân trắng đen.
Kiều Ấu mấp máy môi: “Chúng ta đi mua trà sữa đi.”
“Ừ.”
Đợi Kiều Ấu và Cố Tây Khởi về phòng học cũng đã sắp tới giờ lên lớp, cô đưa trà sữa cho Trịnh Điềm Tranh với bạn nam vạm vỡ ngồi trên xong thì tiếng chuông vào học cũng réo.
Cô hút một ngụm trà sữa rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho cháu trai.
[Cháu trai, tối nay chúng ta nói chuyện của Thần Thần đi.]
Có điều Kiều Ấu cũng không phải người không hiểu lý lẽ, sau khi học xong tiết đầu, cô hỏi Cố Tây Khởi bên cạnh xem rốt cuộc hai người có ân oán gì.
Cố Tây Khởi lấy ví dụ vài chuyện từng xảy ra giữa anh và Kiều Thần, sau khi nghe xong, bà trẻ cảm thấy đây chẳng phải mâu thuẫn lớn gì. Rõ ràng đều là chuyện nhỏ mà.
Cố Tây Khởi không nói chuyện Kiều Thần thích Tiết Tâm nhưng Tiết Tâm lại tỏ tình với anh. Chuyện này là đả kích lớn nhất đối với Kiều Thần. Có điều với Cố Tây Khởi nó lại chẳng có gì đáng nói.
...
Buổi sáng qua đi, Trịnh Điềm Tranh túm chặt Kiều Ấu lại, kích động nói: “Ấu Ấu, tớ chuẩn bị cơm trưa từ trước rồi, chúng ta đi xếp hàng.”
“Ừm.”
Hôm nay cuối cùng đoàn làm phim cũng suy nghĩ tới tình hình thời tiết ở địa phương nên họ chọn thử vai ở sân thể dục.
Lúc Kiều Ấu và Trịnh Điềm Tranh đến sân thể dục, cả sân thể dục lít nhít toàn là học sinh, đội ngũ xếp hàng thử vai dài ơi là dài.
Sau khi thấy thế, Trịnh Điềm Tranh lo lắng không yên: “Đừng bảo hôm nay sẽ không tới lượt tớ nhé?” Đoàn làm phim chỉ ở trường học lựa chọn diễn viên trong hai ngày, hai ngày vừa tới là kết thúc. Không đến lượt? Không đến lượt chỉ nói lên rằng không có duyên phận.
Bỏ lỡ lần này, e rằng không có cơ hội tốt như vậy nữa. Tất cả mọi người đều không muốn bị lỡ mất.
Cô ấy vừa dứt lời, hàng đầu tiên đã có người cười hỏi: “Cậu thử vai nhân vật nào?”
Trịnh Điềm Tranh trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là nữ chính rồi.” Làm diễn viên, không làm nữ chính thì không phải diễn viên giỏi, mặc dù bây giờ cô ấy cũng chưa được coi là diễn viên nhưng mơ mộng thì vẫn phải có. Lỡ như... Lỡ như đạo diễn tự dưng chột mắt, cảm thấy cô ấy có khí chất của nữ chính, nhất quyết muốn chọn cô ấy thì sao?
Nữ sinh bắt chuyện nghe thế thì cười khúc khích: “Cậu chưa biết à?”
Vừa nghe giọng điệu của nữ sinh kia, Trịnh Điềm Tranh đã biết là có tin tức gì đó, cô ấy vội hỏi: “Biết gì cơ?”
“Nữ chính được chọn rồi.”
Vậy mà đã được chọn rồi sao? Chọn nội bộ à?
Lúc này Kiều Ấu bên cạnh nói xen vào: “Là Tiết Tâm sao?”
Cô gái bắt chuyện kia nhìn cô bằng ánh mắt “cậu thông minh thật đấy”: “Đúng thế, có lẽ là chọn cậu ta rồi.”
“Nhưng mà tại sao? Kỹ năng diễn xuất của cậu ta tốt lắm sao?” Bà trẻ nghi ngờ nhân sinh, Tiết Tâm như thế mà có kỹ năng diễn xuất đạt yêu cầu sao?
Nữ sinh kia nhún vai: “Ai mà biết được? Nghe nói ngoại hình cậu ta phù hợp.”
Trịnh Điềm Tranh chậc một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ấy sáp lại gần, nói với Kiều Ấu: “Ấu Ấu, nếu cậu ta có thể thì cậu cũng làm được đấy! Phải biết rằng trước đó cô ta còn bắt chước cậu kia mà!” Chuyện bắt chước cô gái 2G nổi như cồn, chỉ cần là học sinh trường THPT số 1 thì đều sẽ biết.
Kiều Ấu lắc đầu, cô không có hứng thú quay phim. Có điều cô cũng không muốn thấy Tiết Tâm nhận được vai diễn này. Chẳng vì sao cả, đơn thuần là vì bà trẻ không thích Tiết Tâm, cảm thấy nhân phẩm cô ta không tốt.
Thậm chí bà trẻ còn thấy được bóng dáng Hề Ngưng trên người Tiết Tâm. Không liên quan đến ngoại hình, chỉ là tính cách. Cô luôn cảm thấy Tiết Tâm với Hề Ngưng là cùng một loại người, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Còn một lúc nữa mới tới phiên hai cô, Kiều Ấu lấy gói mì ăn liền chỗ Trịnh Điềm Tranh, Trịnh Điềm Tranh ngại ngùng: “Điều kiện nghèo nàn, mì ăn liền này chỉ có thể ăn sống.”
Lúc trước bà trẻ và cháu trai từng ăn mì ăn liền xa xỉ, chưa thử ăn sống bao giờ. Vì thế cô không ngần ngại mà lắc đầu, nói với giọng non nớt ngọt ngào: “Không sao.” Cô bóc túi mì ăn liền ra, không nhịn được hỏi: “Ăn kiểu gì?”
“Lấy gia vị ra trước, bóp nát mì, đổ gói gia vị vào.”
Đợi sau khi chuẩn bị xong, Kiều Ấu nếm thử một miếng, cô cảm thấy ăn mì sống cũng vẫn ngon!
Mì ăn liền đúng là toàn năng, nấu chín hay ăn sống đều ngon cả.
...
Lúc Kiều Ấu cúi đầu ăn mì ăn liền, Tiết Tâm và mấy người bạn của cô ta trùng hợp qua đó.
Tiết Tâm biết bản thân rất có khả năng sẽ đoạt được vai diễn kia nhưng buổi thử vai hôm nay còn chưa kết thúc, không hiểu tại sao, cô ta vẫn chưa thể yên tâm được. Mặc dù nói hôm qua cô ta thử vai, đạo diễn cũng nói đại khái sẽ chọn cô ta. Nhưng hôm nay cô ta vẫn không nhịn được mà qua đây. Có lẽ là phải đợi đạo diễn nói với cô ta một cách chắc nịch rằng: “Vai diễn này là của cô.” Sau đó ký hợp đồng cô ta mới có thể yên tâm được.
Thấy Kiều Ấu từng làm mình ăn quả đắng, Tiết Tâm không khỏi lâng lâng. Cô ta nhìn Kiều Ấu bằng ánh mắt khinh miệt.
Thấy ánh mắt khiêu khích của Tiết Tâm, Trịnh Điềm Tranh không nhịn được mà mở miệng trước: “Còn chưa chắc trăm phần trăm đâu mà có người đã bắt đầu ảo tưởng rồi đấy.” Người này chỉ ai, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Tiết Tâm vốn có hơi bất an, nghe thấy câu này, cô ta như bị dẫm vào chân. Có điều trong trường hợp này, Tiết Tâm sẽ không tự hạ thấp thân phận, đích thân xuống nước, cô ta không cần tự mình phản bác lại, dù sao bạn thân cô ta sẽ giúp cô ta.
Quả nhiên sau khi nghe thấy câu này, bạn thân Tiết Tâm lập tức đốp chát lại ngay: “Ảo tưởng thì sao nào? Có người ấy mà, muốn ảo tưởng cũng chẳng có tư cách ảo tưởng kia kìa.”
Trịnh Điềm Tranh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Chuyện mới qua chưa được bao lâu, có một số người ấy mà, chắc không phải quên tiệt chuyện lúc trước giả mạo người khác rồi đây nhỉ? Thấy người khác nổi tiếng thì muốn giả mạo, đúng là không biết liêm sỉ.”
Những lời này của Trịnh Điềm Tranh mang lực sát thương cực lớn, cô ấy vừa dứt lời, khung cảnh yên tĩnh trong vài giây. Mặt Tiết Tâm tái mét.
Lớn bằng chừng này, đây là lịch sử đen tối nhất của cô ta.
Bên cạnh không có ai dám nhắc lại chuyện này trước mặt cô ta, chỉ có Trịnh Điểm Tranh cứ năm lần bảy lượt nói luôn miệng.
Phản ứng của bạn thân Tiết Tâm cũng không chậm: “Không quên, nhưng thế thì đã sao? Dù sao cũng hơn người nào đó đến cái mặt cũng không dám để lộ nhiều. Có vài người đến ăn cũng không bỏ khẩu trang xuống, không biết mặt mũi xấu xí, không dám để người khác nhìn đến thế nào đâu.” Nói xong, mấy người bạn thân khác của Tiết Tâm đều ăn ý che miệng cười thành tiếng.
Trịnh Điềm Tranh dữ dằn trừng mắt nhìn mấy người đó: “Các cậu!”
Tiết Tâm thỏa mãn cười, dẫn theo đám bạn rời đi. Cô ta vừa đi, Trịnh Điềm Tranh đã vội nói: “Ấu Ấu, cậu xem cái bản mặt huênh hoang kênh kiệu của họ kìa.”
Kiều Ấu bình thản vỗ vai cô ấy, giọng nói vừa ngọt vừa chắc chắn: “Không sao, cậu ta sẽ không cười được đến cuối cùng đâu.” Cứ để cho họ đắc ý một lát thì có làm sao.
Nếu đạo diễn thực sự lựa chọn diễn viên theo vẻ ngoài thì giống như Trịnh Điềm Tranh nói, Tiết Tâm có thể được chọn, tại sao cô lại không thể.
Nếu như điều kiện tiên quyết là vẻ ngoài rồi mới cân nhắc tới khả năng diễn xuất, vậy thì cô lọt lòng và lớn lên ở đây, sinh ra ở thế kỷ cũ kiểu gì cũng thích hợp hơn Tiết Tâm chứ? Nói không chừng cô còn có thể chỉ ra chỗ không hợp lý trong kịch bản giúp họ nữa kìa.
Không ai hiểu rõ vật giá và phong tục tập quán của thời buổi đó hơn cô.
...
Lúc sắp tới phiên Trịnh Điềm Tranh, lần đầu tiên Kiều Ấu tháo khẩu trang xuống.
Vết thương của cô sắp khỏi hẳn rồi, có điều cô vẫn đeo khẩu trang theo thói quen, lại thêm gần đây thời tiết lạnh, đeo khẩu trang có thể chống lạnh nên cô lười tháo xuống, cứ đeo mãi thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Kiều Ấu, Trịnh Điềm Tranh không khỏi kinh ngạc hô lên: “Ấu Ấu, hóa ra cậu lại xinh đẹp như vậy!”
Trong tưởng tượng của Trịnh Điềm Tranh, Kiều Ấu và Tiết Tâm có vùng mắt và lông mày giống nhau thế, ắt hẳn toàn bộ khuôn mặt cũng có khả năng sẽ giống nhau.
Nhưng cô ấy sai rồi, hơn nữa còn sai vô cùng.
Kiều Ấu và Tiết Tâm chẳng giống nhau chút nào!
Tiết Tâm có thể leo lên làm hoa khôi trường THPT số 1, đương nhiên phải có vẻ ngoài không tệ, cô ta sở hữu gương mặt thuần khiết như mối tình đầu, có điều Kiều Ấu còn đẹp hơn, tinh tế hơn Tiết Tâm một chút.
Nói tóm lại là đẹp.
Trịnh Điềm Tranh từ ngữ nghèo nàn, không biết nên hình dung thế nào.
Hơn nữa khí chất của hai người cũng hoàn toàn khác nhau.
Khí chất của Tiết Tâm không có gì nổi trội, chẳng khác gì mấy cô gái thời đại này nhưng khí chất của Kiều Ấu lại cực kỳ nổi bật, khiến người ta liếc mắt là có thể chú ý tới cô. Đây là khí chất độc nhất vô nhị, không giống với thời đại này.
Trong lúc cho các nữ sinh khác thử vai, đạo diễn vô tình nhìn thấy Kiều Ấu.
Vừa thấy cô, anh ấy đã cảm thấy nữ chính trong phim sống dậy rồi.
Không chỉ là vai diễn mà là nguyên mẫu thực sự của nữ chính xuất hiện trước mắt anh ấy.
Đạo diễn kích động đi tới hỏi: “Bạn học cũng tới thử vai sao?”
Mặc dù lúc trước Trịnh Điềm Tranh nửa đùa nửa thật nói “Tiết Tâm có thể thì cậu cũng có thể” nhưng thực ra trong lòng cô ấy chẳng trông mong gì, giờ thấy đạo diễn qua chào hỏi Kiều Ấu, cô ấy kích động hơn cả người trong cuộc.
Những gì cô ấy từng nói không trở thành sự thật đâu nhỉ.
Khác với sự kích động của Trịnh Điềm Tranh, Tiết Tâm đang bên cạnh xem đột nhiên biến sắc, đến cả bạn thân cô ta cũng chau mày đầy hoang mang.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Kiều Ấu lắc đầu: “Không, tôi đi cùng bạn thôi ạ.”
Đạo diễn cười hỏi: “Vậy cô có hứng với vai nữ chính này không?”
Kiều Ấu chớp mắt nhìn anh ấy.
Đạo diễn giải thích: “Vẻ ngoài của cô rất phù hợp với nữ chính trong tưởng tượng của tôi.”
Thực ra thì không phải thế. Đạo diễn từng thấy ảnh nguyên mẫu nữ chính của bộ phim từ chỗ Tạ Tiêu.
Tạ Tiêu là nhà sản xuất của bộ phim, có quyền lực lớn, đạo diễn chỉ làm theo yêu cầu của nhà sản xuất, đi tìm một nữ sinh có vẻ ngoài giống với nguyên mẫu nữ chính để diễn vai này.
Nếu không phải tuổi tác không khớp, sau khi thấy Kiều Ấu, đạo diễn suýt nữa tưởng rằng hình mẫu thật của nữ chính xuất hiện trước mặt anh ấy rồi.
Giống quá!
Thực sự là quá giống.
Kiều Thần giận dữ nhìn Cố Tây Khởi rồi quay đầu rời đi. Mấy người Lỗ Nhị vội vàng nói “tạm biệt bà trẻ” rồi đi theo.
Kiều Ấu mím môi, cô đang muốn đuổi theo thì Cố Tây Khởi bên cạnh thở dài nói: “Có phải cậu ta bị cậu chiều quá sinh hư rồi không, tôi thấy tội cho cậu thật đấy, nếu mà là tôi, tôi nhất định sẽ không làm cậu khó xử.”
Nói xong, Cố Tây Khởi thầm nhướn mày. Không ngờ tới mình có thể vận dụng mấy thứ trong “Trích lời trà xanh” mà mình đọc bừa được thuần thục đến thế. Mặc dù nói mấy lời kia xấu hổ thì có xấu hổ một chút nhưng hữu dụng là được.
Vừa nghe thấy thế, quả nhiên đôi chân đang rục rịch muốn cất bước của Kiều Ấu sững lại, bà trẻ chẹp miệng: “Đúng là bị chiều quá sinh hư rồi.” Có điều không phải bị người làm bà như cô chiều mà là bị Kiều Hành Vượng - ba của nó chiều hư. Dù sao thì cô cũng không chiều con cháu.
Vừa nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cháu trai, Kiều Ấu lại đau đầu nhức óc. Là người nhà họ Kiều, sao có thể không phân rõ phải trái như thế? Cô định tối nay sẽ dành thời gian nói chuyện về vấn đề dạy dỗ Kiều Hành Vượng và Kiều Thần. Một người có thể có cá tính nhưng không thể không phân trắng đen.
Kiều Ấu mấp máy môi: “Chúng ta đi mua trà sữa đi.”
“Ừ.”
Đợi Kiều Ấu và Cố Tây Khởi về phòng học cũng đã sắp tới giờ lên lớp, cô đưa trà sữa cho Trịnh Điềm Tranh với bạn nam vạm vỡ ngồi trên xong thì tiếng chuông vào học cũng réo.
Cô hút một ngụm trà sữa rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho cháu trai.
[Cháu trai, tối nay chúng ta nói chuyện của Thần Thần đi.]
Có điều Kiều Ấu cũng không phải người không hiểu lý lẽ, sau khi học xong tiết đầu, cô hỏi Cố Tây Khởi bên cạnh xem rốt cuộc hai người có ân oán gì.
Cố Tây Khởi lấy ví dụ vài chuyện từng xảy ra giữa anh và Kiều Thần, sau khi nghe xong, bà trẻ cảm thấy đây chẳng phải mâu thuẫn lớn gì. Rõ ràng đều là chuyện nhỏ mà.
Cố Tây Khởi không nói chuyện Kiều Thần thích Tiết Tâm nhưng Tiết Tâm lại tỏ tình với anh. Chuyện này là đả kích lớn nhất đối với Kiều Thần. Có điều với Cố Tây Khởi nó lại chẳng có gì đáng nói.
...
Buổi sáng qua đi, Trịnh Điềm Tranh túm chặt Kiều Ấu lại, kích động nói: “Ấu Ấu, tớ chuẩn bị cơm trưa từ trước rồi, chúng ta đi xếp hàng.”
“Ừm.”
Hôm nay cuối cùng đoàn làm phim cũng suy nghĩ tới tình hình thời tiết ở địa phương nên họ chọn thử vai ở sân thể dục.
Lúc Kiều Ấu và Trịnh Điềm Tranh đến sân thể dục, cả sân thể dục lít nhít toàn là học sinh, đội ngũ xếp hàng thử vai dài ơi là dài.
Sau khi thấy thế, Trịnh Điềm Tranh lo lắng không yên: “Đừng bảo hôm nay sẽ không tới lượt tớ nhé?” Đoàn làm phim chỉ ở trường học lựa chọn diễn viên trong hai ngày, hai ngày vừa tới là kết thúc. Không đến lượt? Không đến lượt chỉ nói lên rằng không có duyên phận.
Bỏ lỡ lần này, e rằng không có cơ hội tốt như vậy nữa. Tất cả mọi người đều không muốn bị lỡ mất.
Cô ấy vừa dứt lời, hàng đầu tiên đã có người cười hỏi: “Cậu thử vai nhân vật nào?”
Trịnh Điềm Tranh trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là nữ chính rồi.” Làm diễn viên, không làm nữ chính thì không phải diễn viên giỏi, mặc dù bây giờ cô ấy cũng chưa được coi là diễn viên nhưng mơ mộng thì vẫn phải có. Lỡ như... Lỡ như đạo diễn tự dưng chột mắt, cảm thấy cô ấy có khí chất của nữ chính, nhất quyết muốn chọn cô ấy thì sao?
Nữ sinh bắt chuyện nghe thế thì cười khúc khích: “Cậu chưa biết à?”
Vừa nghe giọng điệu của nữ sinh kia, Trịnh Điềm Tranh đã biết là có tin tức gì đó, cô ấy vội hỏi: “Biết gì cơ?”
“Nữ chính được chọn rồi.”
Vậy mà đã được chọn rồi sao? Chọn nội bộ à?
Lúc này Kiều Ấu bên cạnh nói xen vào: “Là Tiết Tâm sao?”
Cô gái bắt chuyện kia nhìn cô bằng ánh mắt “cậu thông minh thật đấy”: “Đúng thế, có lẽ là chọn cậu ta rồi.”
“Nhưng mà tại sao? Kỹ năng diễn xuất của cậu ta tốt lắm sao?” Bà trẻ nghi ngờ nhân sinh, Tiết Tâm như thế mà có kỹ năng diễn xuất đạt yêu cầu sao?
Nữ sinh kia nhún vai: “Ai mà biết được? Nghe nói ngoại hình cậu ta phù hợp.”
Trịnh Điềm Tranh chậc một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ấy sáp lại gần, nói với Kiều Ấu: “Ấu Ấu, nếu cậu ta có thể thì cậu cũng làm được đấy! Phải biết rằng trước đó cô ta còn bắt chước cậu kia mà!” Chuyện bắt chước cô gái 2G nổi như cồn, chỉ cần là học sinh trường THPT số 1 thì đều sẽ biết.
Kiều Ấu lắc đầu, cô không có hứng thú quay phim. Có điều cô cũng không muốn thấy Tiết Tâm nhận được vai diễn này. Chẳng vì sao cả, đơn thuần là vì bà trẻ không thích Tiết Tâm, cảm thấy nhân phẩm cô ta không tốt.
Thậm chí bà trẻ còn thấy được bóng dáng Hề Ngưng trên người Tiết Tâm. Không liên quan đến ngoại hình, chỉ là tính cách. Cô luôn cảm thấy Tiết Tâm với Hề Ngưng là cùng một loại người, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Còn một lúc nữa mới tới phiên hai cô, Kiều Ấu lấy gói mì ăn liền chỗ Trịnh Điềm Tranh, Trịnh Điềm Tranh ngại ngùng: “Điều kiện nghèo nàn, mì ăn liền này chỉ có thể ăn sống.”
Lúc trước bà trẻ và cháu trai từng ăn mì ăn liền xa xỉ, chưa thử ăn sống bao giờ. Vì thế cô không ngần ngại mà lắc đầu, nói với giọng non nớt ngọt ngào: “Không sao.” Cô bóc túi mì ăn liền ra, không nhịn được hỏi: “Ăn kiểu gì?”
“Lấy gia vị ra trước, bóp nát mì, đổ gói gia vị vào.”
Đợi sau khi chuẩn bị xong, Kiều Ấu nếm thử một miếng, cô cảm thấy ăn mì sống cũng vẫn ngon!
Mì ăn liền đúng là toàn năng, nấu chín hay ăn sống đều ngon cả.
...
Lúc Kiều Ấu cúi đầu ăn mì ăn liền, Tiết Tâm và mấy người bạn của cô ta trùng hợp qua đó.
Tiết Tâm biết bản thân rất có khả năng sẽ đoạt được vai diễn kia nhưng buổi thử vai hôm nay còn chưa kết thúc, không hiểu tại sao, cô ta vẫn chưa thể yên tâm được. Mặc dù nói hôm qua cô ta thử vai, đạo diễn cũng nói đại khái sẽ chọn cô ta. Nhưng hôm nay cô ta vẫn không nhịn được mà qua đây. Có lẽ là phải đợi đạo diễn nói với cô ta một cách chắc nịch rằng: “Vai diễn này là của cô.” Sau đó ký hợp đồng cô ta mới có thể yên tâm được.
Thấy Kiều Ấu từng làm mình ăn quả đắng, Tiết Tâm không khỏi lâng lâng. Cô ta nhìn Kiều Ấu bằng ánh mắt khinh miệt.
Thấy ánh mắt khiêu khích của Tiết Tâm, Trịnh Điềm Tranh không nhịn được mà mở miệng trước: “Còn chưa chắc trăm phần trăm đâu mà có người đã bắt đầu ảo tưởng rồi đấy.” Người này chỉ ai, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Tiết Tâm vốn có hơi bất an, nghe thấy câu này, cô ta như bị dẫm vào chân. Có điều trong trường hợp này, Tiết Tâm sẽ không tự hạ thấp thân phận, đích thân xuống nước, cô ta không cần tự mình phản bác lại, dù sao bạn thân cô ta sẽ giúp cô ta.
Quả nhiên sau khi nghe thấy câu này, bạn thân Tiết Tâm lập tức đốp chát lại ngay: “Ảo tưởng thì sao nào? Có người ấy mà, muốn ảo tưởng cũng chẳng có tư cách ảo tưởng kia kìa.”
Trịnh Điềm Tranh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Chuyện mới qua chưa được bao lâu, có một số người ấy mà, chắc không phải quên tiệt chuyện lúc trước giả mạo người khác rồi đây nhỉ? Thấy người khác nổi tiếng thì muốn giả mạo, đúng là không biết liêm sỉ.”
Những lời này của Trịnh Điềm Tranh mang lực sát thương cực lớn, cô ấy vừa dứt lời, khung cảnh yên tĩnh trong vài giây. Mặt Tiết Tâm tái mét.
Lớn bằng chừng này, đây là lịch sử đen tối nhất của cô ta.
Bên cạnh không có ai dám nhắc lại chuyện này trước mặt cô ta, chỉ có Trịnh Điểm Tranh cứ năm lần bảy lượt nói luôn miệng.
Phản ứng của bạn thân Tiết Tâm cũng không chậm: “Không quên, nhưng thế thì đã sao? Dù sao cũng hơn người nào đó đến cái mặt cũng không dám để lộ nhiều. Có vài người đến ăn cũng không bỏ khẩu trang xuống, không biết mặt mũi xấu xí, không dám để người khác nhìn đến thế nào đâu.” Nói xong, mấy người bạn thân khác của Tiết Tâm đều ăn ý che miệng cười thành tiếng.
Trịnh Điềm Tranh dữ dằn trừng mắt nhìn mấy người đó: “Các cậu!”
Tiết Tâm thỏa mãn cười, dẫn theo đám bạn rời đi. Cô ta vừa đi, Trịnh Điềm Tranh đã vội nói: “Ấu Ấu, cậu xem cái bản mặt huênh hoang kênh kiệu của họ kìa.”
Kiều Ấu bình thản vỗ vai cô ấy, giọng nói vừa ngọt vừa chắc chắn: “Không sao, cậu ta sẽ không cười được đến cuối cùng đâu.” Cứ để cho họ đắc ý một lát thì có làm sao.
Nếu đạo diễn thực sự lựa chọn diễn viên theo vẻ ngoài thì giống như Trịnh Điềm Tranh nói, Tiết Tâm có thể được chọn, tại sao cô lại không thể.
Nếu như điều kiện tiên quyết là vẻ ngoài rồi mới cân nhắc tới khả năng diễn xuất, vậy thì cô lọt lòng và lớn lên ở đây, sinh ra ở thế kỷ cũ kiểu gì cũng thích hợp hơn Tiết Tâm chứ? Nói không chừng cô còn có thể chỉ ra chỗ không hợp lý trong kịch bản giúp họ nữa kìa.
Không ai hiểu rõ vật giá và phong tục tập quán của thời buổi đó hơn cô.
...
Lúc sắp tới phiên Trịnh Điềm Tranh, lần đầu tiên Kiều Ấu tháo khẩu trang xuống.
Vết thương của cô sắp khỏi hẳn rồi, có điều cô vẫn đeo khẩu trang theo thói quen, lại thêm gần đây thời tiết lạnh, đeo khẩu trang có thể chống lạnh nên cô lười tháo xuống, cứ đeo mãi thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Kiều Ấu, Trịnh Điềm Tranh không khỏi kinh ngạc hô lên: “Ấu Ấu, hóa ra cậu lại xinh đẹp như vậy!”
Trong tưởng tượng của Trịnh Điềm Tranh, Kiều Ấu và Tiết Tâm có vùng mắt và lông mày giống nhau thế, ắt hẳn toàn bộ khuôn mặt cũng có khả năng sẽ giống nhau.
Nhưng cô ấy sai rồi, hơn nữa còn sai vô cùng.
Kiều Ấu và Tiết Tâm chẳng giống nhau chút nào!
Tiết Tâm có thể leo lên làm hoa khôi trường THPT số 1, đương nhiên phải có vẻ ngoài không tệ, cô ta sở hữu gương mặt thuần khiết như mối tình đầu, có điều Kiều Ấu còn đẹp hơn, tinh tế hơn Tiết Tâm một chút.
Nói tóm lại là đẹp.
Trịnh Điềm Tranh từ ngữ nghèo nàn, không biết nên hình dung thế nào.
Hơn nữa khí chất của hai người cũng hoàn toàn khác nhau.
Khí chất của Tiết Tâm không có gì nổi trội, chẳng khác gì mấy cô gái thời đại này nhưng khí chất của Kiều Ấu lại cực kỳ nổi bật, khiến người ta liếc mắt là có thể chú ý tới cô. Đây là khí chất độc nhất vô nhị, không giống với thời đại này.
Trong lúc cho các nữ sinh khác thử vai, đạo diễn vô tình nhìn thấy Kiều Ấu.
Vừa thấy cô, anh ấy đã cảm thấy nữ chính trong phim sống dậy rồi.
Không chỉ là vai diễn mà là nguyên mẫu thực sự của nữ chính xuất hiện trước mắt anh ấy.
Đạo diễn kích động đi tới hỏi: “Bạn học cũng tới thử vai sao?”
Mặc dù lúc trước Trịnh Điềm Tranh nửa đùa nửa thật nói “Tiết Tâm có thể thì cậu cũng có thể” nhưng thực ra trong lòng cô ấy chẳng trông mong gì, giờ thấy đạo diễn qua chào hỏi Kiều Ấu, cô ấy kích động hơn cả người trong cuộc.
Những gì cô ấy từng nói không trở thành sự thật đâu nhỉ.
Khác với sự kích động của Trịnh Điềm Tranh, Tiết Tâm đang bên cạnh xem đột nhiên biến sắc, đến cả bạn thân cô ta cũng chau mày đầy hoang mang.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Kiều Ấu lắc đầu: “Không, tôi đi cùng bạn thôi ạ.”
Đạo diễn cười hỏi: “Vậy cô có hứng với vai nữ chính này không?”
Kiều Ấu chớp mắt nhìn anh ấy.
Đạo diễn giải thích: “Vẻ ngoài của cô rất phù hợp với nữ chính trong tưởng tượng của tôi.”
Thực ra thì không phải thế. Đạo diễn từng thấy ảnh nguyên mẫu nữ chính của bộ phim từ chỗ Tạ Tiêu.
Tạ Tiêu là nhà sản xuất của bộ phim, có quyền lực lớn, đạo diễn chỉ làm theo yêu cầu của nhà sản xuất, đi tìm một nữ sinh có vẻ ngoài giống với nguyên mẫu nữ chính để diễn vai này.
Nếu không phải tuổi tác không khớp, sau khi thấy Kiều Ấu, đạo diễn suýt nữa tưởng rằng hình mẫu thật của nữ chính xuất hiện trước mặt anh ấy rồi.
Giống quá!
Thực sự là quá giống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.