Chương 25: Bác Hagrid
Nguyễn Ân Thịnh
13/01/2023
Nó rảnh rỗi sinh nhàm chán, cái rồi, cũng lết cái đít đi dạo. Nó có chút nhớ bác Hagrid. Dù gì bác cũng là người đầu tiên dẫn dắt nó đến với thế giới Phép Thuật.
Nó nhớ là bác Hagrid khá là sợ khi nhắc tới tên Voldemort. Bác chỉ dám gọi gã là kẻ- mà- ai- cũng- biết. Lúc đó thì nó làm gì biết sợ, ngửa cái họng gọi tên Voldemort thật bá cháy.
Cụ Dumbledore cũng nói là nếu nó né tránh chỉ tổ thêm sợ hãi. Nên nó cứ gọi tên. Thế là nó gọi thôi. Làm sao trách được, lúc đó nó mới có nhiêu ta. À 11,12 tuổi còn ngây thơ bồng bột, láo toét lắm.
Nó đến gần cái nhà chòi nhỏ của bác Hagrid. Nó đi qua đi lại một hồi. Xong rồi, chẳng biết là ngượng ngùng hay sao đó, nó định không đi vào nữa.
Ai dè, bác Hagrid cũng vừa từ Rừng Cấm ra, tay bác còn cầm một đống củi. Dự định là mang về đốt lò sưởi ấy chừng. Bác thấy mặt Harry, bác liền há miệng quỵt tẹt bảo:" Nè, con là con của James với Lily đúng không? Nhìn mặt con y chang hai người bọn họ. Để ta coi nào, con có khuôn mặt y hệt James, mái tóc cũng vậy. Có điều, mái tóc của con dài hơn. Đôi mắt của con thì giống má con, Lily. Một đôi mắt rất đẹp."
"À phải rồi, tên con là gì nhỉ? Eirry đúng không? Ta nghe hai đứa nó chỉ có hai mụn con trai gái."
Bác cứ lo nói không thấy mặt mày của Harry trở nên rầu rĩ. Nó the thé giọng cố mà giải thích trong yếu ớt:" Dạ không, con không phải."
"Sao? Con nói gì, ta nghe không rõ. Lỗ tai của ta dạo này không được thính lắm. Gần đầy, không ít lần cô McGonagall càu nhàu về điều đó. Để coi, con vào nhà đi rồi ta pha cho con một ly trà uống ấm bụng." Bác không để tâm tới lời Harry nói lắm, mang đống củi đặt kế bên cái nhà nhỏ của bác.
Harry ỉu xìu đi vào trong, bên trong nhà của bác Hagrid khá là lộn xộn và chật chội. Trần nhà cũng có chút xệch xuống. Được cái, nhà của bác khá ấm cúng, thân thuộc trong những kí ức xa xưa của nó.
Bác vác cái thân hình to tướng vào trong nhà. May mà cái nhà cũng cao chứ không tới nỗi. Nếu không chẳng biết làm sao để vừa với bác. Nó nhớ, bác Hagrid là người lai người khổng lồ, nên trông bác mới to con như thế.
Nền nhà có chút rung chuyển trước mấy bước chân của bác. Bác vào nhà, điều đầu tiên bác làm là bắt một cái ấm trà lên. Rồi ngồi trước mặt Harry nói chuyện:" Ta đã gửi thư cho con với Liva rất nhiều lần. Nhưng hai con đều không trả lời lá thư. Làm ta tưởng là hai con không muốn gặp ta."
Harry thủ thỉ với bác:" Bác à, con không phải là Eirry. Con là Harry, Harry Potter. Nhưng mà, thì bác cũng biết là cô chú Potter chỉ có hai mụn con. Ở nước Anh, bác biết đó, trong Muggles thì không hiếm người họ Potter đâu bác."
Bác nghe vậy, không nói gì. Vừa lúc, ấm trà cũng sôi sùm sục. Bác đứng dậy, lật ra hai cái ly rồi rót trà vào. Bác đưa một ly cho Harry nói:" Ha, ta liền biết bọn nó chê chỗ ở của ta nhỏ lại dơ nên chẳng muốn tới. Một lũ nhoẹt tẹt chẳng giống ba má chúng."
Harry cầm ly trà bằng hai tay, chu miệng lên thổi thổi khí trong trà cho bớt nóng. Nó nghe bác nói vậy, nó mới an ủi bác:" Con thấy hai anh em nhà Potter chắc là bận lắm nên không thăm bác được thôi. Hai anh em họ cũng có tiếng tốt trong Hogwarts mà bác."
Bác Hagric giận dữ, bác cằn nhằn:" Không, bọn chúng đều là lũ Slytherin giả dối. Chẳng có chút nào lễ phép."
Nó hút mấy ngụm trà rồi ngập ngùng nói:" Bác đừng tức giận quá. Biết đâu lại có khổ tâm. Hơn nữa, con thấy, Slytherin cũng có vài người khá tốt mà bác. Lỡ mà mấy đứa học sinh, có tình tính nôm na vậy lại thích giúp người. Mà bác tóm gọn chúng là tà ác. Vậy thì tội nghiệp chúng quá."
"Được rồi, con nói đúng Harry, có lẽ ta không nên vơ đũa cả nắm. Chà, con biết đấy, ta khá là bực mình trước thái độ của hai đứa Liva với Eirry. Tụi nó làm như thể là ta bêu xấu nhiều đứa lắm. Ừ thì cũng nói về chuyện mà ta thường bảo Slytherin tà ác. Mà con nói đúng." Bác Hagrid nửa chống chế nửa lại bắt đầu yếu giọng xuống.
Harry đáp với giọng làm ra vẻ tò mò một cách ngây thơ:" Chúng nó nói gì bác vậy?".
Bác thở dài nốc sạch ly trà, bác cứ buồn buồn rồi nói là:" Ban đầu, ta tưởng là Eirry biết lỗi, đến gặp ta xin lỗi. Không ngờ là ta nhận nhầm người. Ta kể con nghe, con đừng kể người khác."
Bác thì thầm nhỏ giọng:" Là đó, ta nghe được lúc mà ta đi ngang khu Rừng Cấm. Tụi nó tụ họp lại làm gì đó chả biết. Rồi, ta nghe được tụi nó bàn tán nhau bảo là: Lão Hagrid đó hả, trông luộm thuộm, thô lỗ ghê lắm. Đã vậy cái nhà chồi của lão vừa xấu lại nhỏ muốn ngạt thở. Chưa đặt chân vô đã thấy ớn. Vậy đó còn bảo Slytherin tà ác."
Bác nói tới đó, hít một hơi thật sâu vào mới nói tiếp:" Tụi nó còn nói là: lão Hagrid có ác cảm với Slytherin, làm sao tụi tớ dám tới gần nhà lão."
Nó không biết an ủi bác ra sao, chỉ đành ngồi yên nghe bác kể mấy chuyện ấm ức mà cô em gái với em trai nó gây hoạ ra. Bác kể một hồi lại nín thinh, mắt đỏ bừng trông tổn thương lắm kìa.
"Thôi, bác đừng có buồn. Con thì chỉ có thể lâu lâu tới chơi với bác. Nếu mà bác không chê con tới ăn trực ở đậu á." Nó cười rồi thì thào với bác.
Bác dùng mu bàn tay chà mắt rồi thút thít bảo:" Cảm ơn Harry. Con nói đúng, ta không nên vơ đũa cả nắm với Slytherin."
Sau khi thăm hỏi bác Hagrid, Harry về khuôn viên trường. Nó ló ngó xung quanh chẳng có ai mà trời cũng mới trưa trưa thôi. Nó thầm thì:" Không lẽ ngủ hết rồi hả ta."
Nó cất bước chân đi dọc hành lang, nó nhìn được tới cái đồng hồ, chỉ ngay 2 giờ 50 phút trưa. Nó tím tái cả mặt.
"Chết, quên cả tiết của thầy Snape rồi."
Nó ba chân bốn cẳng mà chạy, đến tới hầm. Mặt thầy Snape đã giận dữ, còn cười kinh khủng đáng sợ lắm. Nhưng mà là thầy nhìn đứa khác kìa, không phải nó.
Nó hơi rén, đi chậm chạp tới trước mặt ông. Chỉ vậy thôi mà mô hôi đã lênh láng cả mặt. Khi nãy chạy cho lẹ rồi giờ nó thở phì phò như ngựa.
Thầy Snape ngước mắt đen nhìn nó, giận dữ biến mất chẳng còn tăm hơi. Cái đứa bị thầy nạt, cũng run như cầy sấy, đến nỗi sắp tè ra quần rồi.
Mắt thầy đầy soi mói nhìn nó từ trên xuống, giọng ông ấy trầm nhất có thể nói:" Trò về chỗ đi."
Tức khắc, có cả trăm con mắt nhìn Harry. Chúng đang cố nhìn coi cái người dám vô trễ trong tiết học của giáo sư Snape. Thế mà chúng chả thấy ông phạt nó.
Nó cười toe toét về chỗ, ông thiên vị người khác. Đây là lần đầu tiên nó được cảm nhận sự thiên vị ra mặt của ông. Trong khi mà mấy lần thiên vị của ông, nó chỉ thấy ông thiên vị Malfoy.
Chúng ngờ nguệch, không nghĩ là thầy Snape sẽ tha cho nó dễ dàng như vậy. Không lẽ nó làm gì khiến ông ấy vui vẻ hơn sao?
Tiết học lại tiếp tục, nó cặm cụi viết bài không quan tâm đến mấy ánh mắt từ bọn chúng. Tất nhiên bọn chúng có thể tiếp tục nhìn nó nếu không sợ đôi mắt hăm doạ từ thầy Snape.
"Bọn mi không định chép bài sao? Hay là mắt bọn mi không còn dùng được nữa?" Ông gầm gừ, giọng nói chua ngoa trông thấy. Làm cho chúng rụt đầu cổ lại, tay cặm cụi viết.
Hết tiết, thầy Snape giữ mỗi Harry lại. Để cho tụi khác ra ngoài. Đến khi chẳng còn ai nữa, ông mới nhẹ giọng nói:" Trò đã đi đâu vậy?"
"Em đến gặp bác Hagrid." Harry nói
"Lần sau cố để ý giờ. Đi học tiết kế tiếp đi." Ông không có hỏi nữa, nhìn sang đống giấy trên bàn.
Nó cũng đi, lén phén ra ngoài rồi. Nó mới dám thở mạnh. Cảm giác thầy Snape hôm nay có chút áp lực.
Tiết tiếp theo của nó là tiết Phòng Chống Hắc Ma Pháp. Sau cái bữa mà tụi Liva chung tiết lần đó thôi là mấy lần sao. Chẳng ai dại gì xếp tụi nó gần nhau nữa.
Chú Sirius bắt đầu cất giọng giảng bài, giọng vang to rõ ràng từng câu từ.
"Các trò tuyệt đối không được dùng Hắc Ma Pháp nhé, vì chúng rất tàn ác. Tất nhiên nếu được, các trò né xa mấy cái phù thuỷ đó ra càng tốt."
Nó giơ cánh tay lên, muốn nói mấy lời. Chú nhìn nhìn nó, mặt chú bực bội, lại cao giọng hơn khi nãy nói:" Trò Potter, trò lại có vấn đề gì."
"Thưa thầy, nếu mà Hắc Phù Thuỷ dùng phép giúp người mà Bạch Phù Thuỷ lại dùng phép giết người thì sao thầy? Không lẽ vầy, mà Hắc Phù Thuỷ còn tàn ác hả thầy." Nó vừa nói xong câu liền có tiếng nói khác xen vào
"Chó chết thằng tà ác, mày ở với tụi phù thuỷ đó nhiều quá nên mới suy nghĩ tào lao binh binh chứ gì nữa." Dinell há giọng đầy đáng ghét.
Chú Sirius sáng cả mắt nhìn cậu ta. Chú ho khan vài tiếng nói:" Bạch Ma Pháp rất khó để giết người."
Mắt nó sáng trưng, phải nói, mắt nó có màu xanh lục bảo tối tối. Giờ sáng trưng ra, đầy thích thú nhìn chú. Nó ra vẻ nhiệt thành nói:" à, thầy có thể dùng phép hoá đá rồi biến người ta lên cao thiệt cao, xong thầy buông ra, xem có chết không đó."
Chú Sirius liền cứng họng. Hôm nay không có chú Lupin đi theo cùng. Nên trông chú không có đủ năng lực cãi tay đôi với Harry lắm.
"Ha ha, mày chơi với tụi giết người nhiều quá nên bây giờ cũng nghĩ ra được cách giết người hả?" Dinell khoái chí cười.
Nó cụp mắt xuống rồi đáp lại một cách kiêu ngạo:" Biết đâu chừng, nhờ vậy, tôi mới luôn đi xa hơn cậu".
Mặt Dinell khó coi hẳn. Chú Sirius cũng mở mồm giảng hoà:" Thôi, hai trò ngồi xuống đi. để tôi còn bắt đầu tiết học."
Nó nhắm mồm lại ngồi xuống, không thèm nghe giảng. Nó thật sự rất khó chịu với bản mặt của Sirius.
Thôi kệ, cũng sắp hết năm rồi.
Nó nhớ là bác Hagrid khá là sợ khi nhắc tới tên Voldemort. Bác chỉ dám gọi gã là kẻ- mà- ai- cũng- biết. Lúc đó thì nó làm gì biết sợ, ngửa cái họng gọi tên Voldemort thật bá cháy.
Cụ Dumbledore cũng nói là nếu nó né tránh chỉ tổ thêm sợ hãi. Nên nó cứ gọi tên. Thế là nó gọi thôi. Làm sao trách được, lúc đó nó mới có nhiêu ta. À 11,12 tuổi còn ngây thơ bồng bột, láo toét lắm.
Nó đến gần cái nhà chòi nhỏ của bác Hagrid. Nó đi qua đi lại một hồi. Xong rồi, chẳng biết là ngượng ngùng hay sao đó, nó định không đi vào nữa.
Ai dè, bác Hagrid cũng vừa từ Rừng Cấm ra, tay bác còn cầm một đống củi. Dự định là mang về đốt lò sưởi ấy chừng. Bác thấy mặt Harry, bác liền há miệng quỵt tẹt bảo:" Nè, con là con của James với Lily đúng không? Nhìn mặt con y chang hai người bọn họ. Để ta coi nào, con có khuôn mặt y hệt James, mái tóc cũng vậy. Có điều, mái tóc của con dài hơn. Đôi mắt của con thì giống má con, Lily. Một đôi mắt rất đẹp."
"À phải rồi, tên con là gì nhỉ? Eirry đúng không? Ta nghe hai đứa nó chỉ có hai mụn con trai gái."
Bác cứ lo nói không thấy mặt mày của Harry trở nên rầu rĩ. Nó the thé giọng cố mà giải thích trong yếu ớt:" Dạ không, con không phải."
"Sao? Con nói gì, ta nghe không rõ. Lỗ tai của ta dạo này không được thính lắm. Gần đầy, không ít lần cô McGonagall càu nhàu về điều đó. Để coi, con vào nhà đi rồi ta pha cho con một ly trà uống ấm bụng." Bác không để tâm tới lời Harry nói lắm, mang đống củi đặt kế bên cái nhà nhỏ của bác.
Harry ỉu xìu đi vào trong, bên trong nhà của bác Hagrid khá là lộn xộn và chật chội. Trần nhà cũng có chút xệch xuống. Được cái, nhà của bác khá ấm cúng, thân thuộc trong những kí ức xa xưa của nó.
Bác vác cái thân hình to tướng vào trong nhà. May mà cái nhà cũng cao chứ không tới nỗi. Nếu không chẳng biết làm sao để vừa với bác. Nó nhớ, bác Hagrid là người lai người khổng lồ, nên trông bác mới to con như thế.
Nền nhà có chút rung chuyển trước mấy bước chân của bác. Bác vào nhà, điều đầu tiên bác làm là bắt một cái ấm trà lên. Rồi ngồi trước mặt Harry nói chuyện:" Ta đã gửi thư cho con với Liva rất nhiều lần. Nhưng hai con đều không trả lời lá thư. Làm ta tưởng là hai con không muốn gặp ta."
Harry thủ thỉ với bác:" Bác à, con không phải là Eirry. Con là Harry, Harry Potter. Nhưng mà, thì bác cũng biết là cô chú Potter chỉ có hai mụn con. Ở nước Anh, bác biết đó, trong Muggles thì không hiếm người họ Potter đâu bác."
Bác nghe vậy, không nói gì. Vừa lúc, ấm trà cũng sôi sùm sục. Bác đứng dậy, lật ra hai cái ly rồi rót trà vào. Bác đưa một ly cho Harry nói:" Ha, ta liền biết bọn nó chê chỗ ở của ta nhỏ lại dơ nên chẳng muốn tới. Một lũ nhoẹt tẹt chẳng giống ba má chúng."
Harry cầm ly trà bằng hai tay, chu miệng lên thổi thổi khí trong trà cho bớt nóng. Nó nghe bác nói vậy, nó mới an ủi bác:" Con thấy hai anh em nhà Potter chắc là bận lắm nên không thăm bác được thôi. Hai anh em họ cũng có tiếng tốt trong Hogwarts mà bác."
Bác Hagric giận dữ, bác cằn nhằn:" Không, bọn chúng đều là lũ Slytherin giả dối. Chẳng có chút nào lễ phép."
Nó hút mấy ngụm trà rồi ngập ngùng nói:" Bác đừng tức giận quá. Biết đâu lại có khổ tâm. Hơn nữa, con thấy, Slytherin cũng có vài người khá tốt mà bác. Lỡ mà mấy đứa học sinh, có tình tính nôm na vậy lại thích giúp người. Mà bác tóm gọn chúng là tà ác. Vậy thì tội nghiệp chúng quá."
"Được rồi, con nói đúng Harry, có lẽ ta không nên vơ đũa cả nắm. Chà, con biết đấy, ta khá là bực mình trước thái độ của hai đứa Liva với Eirry. Tụi nó làm như thể là ta bêu xấu nhiều đứa lắm. Ừ thì cũng nói về chuyện mà ta thường bảo Slytherin tà ác. Mà con nói đúng." Bác Hagrid nửa chống chế nửa lại bắt đầu yếu giọng xuống.
Harry đáp với giọng làm ra vẻ tò mò một cách ngây thơ:" Chúng nó nói gì bác vậy?".
Bác thở dài nốc sạch ly trà, bác cứ buồn buồn rồi nói là:" Ban đầu, ta tưởng là Eirry biết lỗi, đến gặp ta xin lỗi. Không ngờ là ta nhận nhầm người. Ta kể con nghe, con đừng kể người khác."
Bác thì thầm nhỏ giọng:" Là đó, ta nghe được lúc mà ta đi ngang khu Rừng Cấm. Tụi nó tụ họp lại làm gì đó chả biết. Rồi, ta nghe được tụi nó bàn tán nhau bảo là: Lão Hagrid đó hả, trông luộm thuộm, thô lỗ ghê lắm. Đã vậy cái nhà chồi của lão vừa xấu lại nhỏ muốn ngạt thở. Chưa đặt chân vô đã thấy ớn. Vậy đó còn bảo Slytherin tà ác."
Bác nói tới đó, hít một hơi thật sâu vào mới nói tiếp:" Tụi nó còn nói là: lão Hagrid có ác cảm với Slytherin, làm sao tụi tớ dám tới gần nhà lão."
Nó không biết an ủi bác ra sao, chỉ đành ngồi yên nghe bác kể mấy chuyện ấm ức mà cô em gái với em trai nó gây hoạ ra. Bác kể một hồi lại nín thinh, mắt đỏ bừng trông tổn thương lắm kìa.
"Thôi, bác đừng có buồn. Con thì chỉ có thể lâu lâu tới chơi với bác. Nếu mà bác không chê con tới ăn trực ở đậu á." Nó cười rồi thì thào với bác.
Bác dùng mu bàn tay chà mắt rồi thút thít bảo:" Cảm ơn Harry. Con nói đúng, ta không nên vơ đũa cả nắm với Slytherin."
Sau khi thăm hỏi bác Hagrid, Harry về khuôn viên trường. Nó ló ngó xung quanh chẳng có ai mà trời cũng mới trưa trưa thôi. Nó thầm thì:" Không lẽ ngủ hết rồi hả ta."
Nó cất bước chân đi dọc hành lang, nó nhìn được tới cái đồng hồ, chỉ ngay 2 giờ 50 phút trưa. Nó tím tái cả mặt.
"Chết, quên cả tiết của thầy Snape rồi."
Nó ba chân bốn cẳng mà chạy, đến tới hầm. Mặt thầy Snape đã giận dữ, còn cười kinh khủng đáng sợ lắm. Nhưng mà là thầy nhìn đứa khác kìa, không phải nó.
Nó hơi rén, đi chậm chạp tới trước mặt ông. Chỉ vậy thôi mà mô hôi đã lênh láng cả mặt. Khi nãy chạy cho lẹ rồi giờ nó thở phì phò như ngựa.
Thầy Snape ngước mắt đen nhìn nó, giận dữ biến mất chẳng còn tăm hơi. Cái đứa bị thầy nạt, cũng run như cầy sấy, đến nỗi sắp tè ra quần rồi.
Mắt thầy đầy soi mói nhìn nó từ trên xuống, giọng ông ấy trầm nhất có thể nói:" Trò về chỗ đi."
Tức khắc, có cả trăm con mắt nhìn Harry. Chúng đang cố nhìn coi cái người dám vô trễ trong tiết học của giáo sư Snape. Thế mà chúng chả thấy ông phạt nó.
Nó cười toe toét về chỗ, ông thiên vị người khác. Đây là lần đầu tiên nó được cảm nhận sự thiên vị ra mặt của ông. Trong khi mà mấy lần thiên vị của ông, nó chỉ thấy ông thiên vị Malfoy.
Chúng ngờ nguệch, không nghĩ là thầy Snape sẽ tha cho nó dễ dàng như vậy. Không lẽ nó làm gì khiến ông ấy vui vẻ hơn sao?
Tiết học lại tiếp tục, nó cặm cụi viết bài không quan tâm đến mấy ánh mắt từ bọn chúng. Tất nhiên bọn chúng có thể tiếp tục nhìn nó nếu không sợ đôi mắt hăm doạ từ thầy Snape.
"Bọn mi không định chép bài sao? Hay là mắt bọn mi không còn dùng được nữa?" Ông gầm gừ, giọng nói chua ngoa trông thấy. Làm cho chúng rụt đầu cổ lại, tay cặm cụi viết.
Hết tiết, thầy Snape giữ mỗi Harry lại. Để cho tụi khác ra ngoài. Đến khi chẳng còn ai nữa, ông mới nhẹ giọng nói:" Trò đã đi đâu vậy?"
"Em đến gặp bác Hagrid." Harry nói
"Lần sau cố để ý giờ. Đi học tiết kế tiếp đi." Ông không có hỏi nữa, nhìn sang đống giấy trên bàn.
Nó cũng đi, lén phén ra ngoài rồi. Nó mới dám thở mạnh. Cảm giác thầy Snape hôm nay có chút áp lực.
Tiết tiếp theo của nó là tiết Phòng Chống Hắc Ma Pháp. Sau cái bữa mà tụi Liva chung tiết lần đó thôi là mấy lần sao. Chẳng ai dại gì xếp tụi nó gần nhau nữa.
Chú Sirius bắt đầu cất giọng giảng bài, giọng vang to rõ ràng từng câu từ.
"Các trò tuyệt đối không được dùng Hắc Ma Pháp nhé, vì chúng rất tàn ác. Tất nhiên nếu được, các trò né xa mấy cái phù thuỷ đó ra càng tốt."
Nó giơ cánh tay lên, muốn nói mấy lời. Chú nhìn nhìn nó, mặt chú bực bội, lại cao giọng hơn khi nãy nói:" Trò Potter, trò lại có vấn đề gì."
"Thưa thầy, nếu mà Hắc Phù Thuỷ dùng phép giúp người mà Bạch Phù Thuỷ lại dùng phép giết người thì sao thầy? Không lẽ vầy, mà Hắc Phù Thuỷ còn tàn ác hả thầy." Nó vừa nói xong câu liền có tiếng nói khác xen vào
"Chó chết thằng tà ác, mày ở với tụi phù thuỷ đó nhiều quá nên mới suy nghĩ tào lao binh binh chứ gì nữa." Dinell há giọng đầy đáng ghét.
Chú Sirius sáng cả mắt nhìn cậu ta. Chú ho khan vài tiếng nói:" Bạch Ma Pháp rất khó để giết người."
Mắt nó sáng trưng, phải nói, mắt nó có màu xanh lục bảo tối tối. Giờ sáng trưng ra, đầy thích thú nhìn chú. Nó ra vẻ nhiệt thành nói:" à, thầy có thể dùng phép hoá đá rồi biến người ta lên cao thiệt cao, xong thầy buông ra, xem có chết không đó."
Chú Sirius liền cứng họng. Hôm nay không có chú Lupin đi theo cùng. Nên trông chú không có đủ năng lực cãi tay đôi với Harry lắm.
"Ha ha, mày chơi với tụi giết người nhiều quá nên bây giờ cũng nghĩ ra được cách giết người hả?" Dinell khoái chí cười.
Nó cụp mắt xuống rồi đáp lại một cách kiêu ngạo:" Biết đâu chừng, nhờ vậy, tôi mới luôn đi xa hơn cậu".
Mặt Dinell khó coi hẳn. Chú Sirius cũng mở mồm giảng hoà:" Thôi, hai trò ngồi xuống đi. để tôi còn bắt đầu tiết học."
Nó nhắm mồm lại ngồi xuống, không thèm nghe giảng. Nó thật sự rất khó chịu với bản mặt của Sirius.
Thôi kệ, cũng sắp hết năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.