Chương 24: Lễ Tình Nhân
Nguyễn Ân Thịnh
13/01/2023
Bữa tối xong xuôi, nó lén la lén lút đến hầm. Nó cất món quà trong tay áo, nó loay hoay đi qua đi lại một hồi. Làm cho Medusa trong tranh bị nó làm cho chóng mặt, cứ xì xì kêu liên tục.
Nó không thèm để ý tới nàng, vẫn cứ đi qua đi lại. Trái tim nó có chút hồi hợp, nửa lo, nửa sợ. Sợ như năm ngoái, lo ông không thích món quà của nó. Nó chưa suy nghĩ xong thì gió lạnh thổi ngang qua người nó. Nó run người, nhìn lên thì đã đối diện với đôi mắt đen u tối hầm băng.
"T-thầy Snape.." Nó giật mình, hơi lắp bắp giọng. Đôi mắt của ông chớp vài cái, trên khoé môi ông, cong lên móc mỉa. Thân hình ông cao lớn, cúi xuống như nhìn sinh vật nhỏ bé không đáng kể.
"Well, xem ra vẫn có một đầu cự quái không não thích thú đến làm phiền thời gian nghỉ ngơi của một ông già đang vô cùng mệt mỏi nhỉ." Giọng ông nhẹ nhàng đi ngang qua lòng nó.
"Chúc thầy sinh nhật vui vẻ." Nó dùng dũng khí, giọng nói hơi cất cao lên vì căng thẳng. Nó móc cái món quà dâng cả hai tay cho ông.
Ánh mắt nó, màu lục bảo thâm tối, lại xuất hiện một tia sáng nhỏ nhoi tràn ngập âu lo và hi vọng.
Ông nhìn món quà trên tay nó, mãi một lúc. Ông chẳng nói gì cả, đứng yên đó, im lặng. Nó thấy bóng hình ông, như tạc tượng, chẳng hề chớp mắt tí nào, đôi mắt đen đó, cũng âm u vô cảm. Hơi thở trên người ông nhẹ đến mức chẳng nghe thấy được.
Chờ thật lâu, nó ngỡ, ông sẽ không nhận quà nó. Bỗng, ông mới dang bàn tay lên, cầm lấy món quà trên tay nó. Hôm nay, bàn tay của ông không còn lạnh lẽo, mà có chút âm ấm, dịu nhẹ thoáng qua trên tay nó.
Giọng nói của ông nhỏ tới mức, dường như chỉ là ảo giác. Lại như đang ngừng lại ở cuống họng, chẳng thốt ra nổi thành lời. Lại chứa bất tận cảm xúc khiến người ta xao lòng nghiệt ngã.
"Cảm ơn trò."
Nó rụt tay lại, hì hì cười. Trong lòng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Không còn cănb thẳng như vừa nãy nữa. Nó còn đang mơ màng, thì bàn tay thô ráp nọ, đặt trên đầu nó. Những ngón tay gầy lại dài đan kẽ bên từng sợi tóc.
"Về đi."
Nó còn chưa thể định hình nổi chuyện vừa xảy ra, ông đã vội vàng rụt tay lại trong áo chùng to đùng đằng. Ông đã đóng cửa hầm lại, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó ngơ ngác nhìn cửa hầm một hồi.
Medusa trong tranh lại xì xì, ra vẻ mặt trêu chọc. Nàng thích thú nhìn bộ mặt ngây như ngỗng đực của nó. Trông buồn cười kì dị.
Nó có chút phấn khích, lại hồi hợp. Ông vừa xoa đầu nó đấy. Những ngón tay của ông xen kẽ trong mái tóc nó, vẫn còn đọng lại chút cảm giác ấm ấm. Nói làm sao nhỉ, nó xem ông, tựa như một người cha, một người thầy, một người thân. Mà nó thiếu nợ.
Khi nó nghĩ nó đang dốc sức trả hết nợ cha má nó cho ông, cũng trả hết nợ của nó. Thì ông lại mỗi lúc, lại có một hành động tỉ mỉ tinh tế, soi rọi xuống đáy trái tim cô độc của nó.
Nó vừa kháng cự điều này, lại vừa tham lam, muốn ông lại tốt với nó thêm một chút nữa. Nó cô đơn quá, cũng khao khát gần gũi. Nhưng nó lại sợ, sợ rằng trong thế giới đầy tiêu cực bi hãi của nó, có người bước vào, rồi đánh tan đi hi vọng của nó.
Merlin, hãy tha thứ cho sự yếu đuối của nó. Thật khó để mà nó cầm cự được đến khi cuộc chiến kết thúc mà chẳng có ai cả. Chỉ cần một người thôi, một người như ông ở cạnh nó là đủ. Có thể kéo nó ra khỏi vực sâu vô tận.
Thời gian chạy nhanh đi qua, tựa như chỉ mới ngày mai. Đã thấm tháp bước sang tháng 2. Ngay tại lễ tình nhân, rất nhiều người mời nó khiêu vũ. Nó đều từ chối tất cả. Nó không có hứng thú với tình yêu.
Nó đặt gia đình của nó lên trên tất cả mọi thứ. Sau đó tới lượt người đàn ông luôn mặc áo choàng thùng thình màu đen. Nó không muốn, xuất hiện người nào nữa. Nó sẽ không có dư sức lực để mà bảo vệ hay là quan tâm người nọ.
Trong ngày lễ tình nhân rộn rã, nó đứng ở ngoài hành lang, hưởng gió mát lành lặng. Chỉ là, có người đến gần nó.
Là một người quen!
"Anh Potter, em có thể nói chuyện với anh một chút không?" Cô bé có mái tóc vàng óng dài, đôi mắt xanh lam trong veo. Cô bé có một khuôn mặt đáng yêu, cũng không giấu được, vài nét xinh đẹp chưa trưởng thành.
"Em nói đi, anh nghe đây." Nó xoay mặt đối diện với cô bé.
"Em là Luna Lovegood rất vui được gặp anh. Em đã theo dõi anh từ lúc mới nhập học tới giờ." Luna cong môi cười. Trông cô nhóc có vẻ ngờ nghệch và mang lại cảm giác quái lạ khó hiểu.
"Vậy à."
Nhóc thấy mặt nó cứ là lạ. Nhóc mở miệng nói tiếp:" Em cảm thấy anh không giống người khác, nên rất tò mò về anh. Chúng ta có thể làm bạn không?" Luna giơ bàn tay nhỏ lên trước mặt nó, ánh mắt của nhóc bình tĩnh nhìn nó.
Nó nhìn bàn tay của Luna, không mặn không nhạt nói:" Anh xin lỗi, nhưng mà anh không có hứng thú kết bạn." Nói xong câu, nó cũng nở một cười xin lỗi nhẹ nhàng.
Luna hơi đơ người, mặt nhóc cứng đơ nhìn nó. Nhóc hơi thở dài rồi cười nói:" Em tin ngày nào đó, anh sẽ công nhận em là bạn thôi. Em có cảm giác chúng ta là cùng một kiểu người."
Nó chợt nhớ về kiếp trước, cha nhóc bị uy hiếp, cũng có bán đứng nó. Nhưng mà cũng không trách được. Nó không muốn dính dáng tới, chỉ làm thêm điểm yếu cho chính nó thôi.
"Tuỳ nhóc." Nó lắc đầu, lạnh nhạt nhất có thể, trên môi vẫn giữ nguyên một nụ cười xã giao. Nó lùi lại vài bước, xoay người đi khỏi đó. Vừa xoay mặt, nó liền đánh mất đi nụ cười trên môi, khuôn mặt trở nên cau có lại bực bội.
Nó vừa về tới phòng, đón tiếp nó lại là một đống quà trên bàn. Làm khoé mỏ nó hơi co giật. Đây là một đống quà mà mấy đứa tỏ ra thích nó. Cộng thêm quà từ tên thất đức Voldemort nữa.
Tuy là nó rất muốn vất hết đống socola này đi, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Coi từng lá thư từng món. Nó định để mấy cái socola cho cụ Dumbledore ăn cho lẹ, dù sao cụ cũng thích ăn đồ ngọt.
Nó đọc mấy lá thư bày tò sến súa nổi cả da gà. Đến lá thư của Voldemort, ngược lại có chút bình thường.
"Harry thân ái. Ta chỉ gửi vài quyển sách cho ngươi thôi, không phải quà tình nhân. Nhưng ta lo sợ ngươi cô đơn nên mới tặng.
Tái bút, Voldemort của ngươi."
Quỷ, ai mượn ông là của tôi.
Nó xé nát lá thư không thương tiếc. Nhưng nhìn mấy quyển sách gã đưa cho nó. Cuối cùng, nó cũng không có phá nát chúng, mà giữ lại đọc. Dù sao cũng không có hại cho nó. Nhưng nếu gã không gửi thư lại càng tốt.
Mấy cái đồ ngọt, nó phân loại ra, nhét vào chân của Hedwig rồi để nàng gửi cho cụ Dumbledore. Nó cũng gởi thêm lá thư đề phòng cụ hiểu lầm. Nó cũng phân loại mấy cái socola có chứa tình dược ra mà bỏ đi rồi.
Nó không nghĩ là lũ học sinh bày trò như thế, cứ thích cưỡng ép người không yêu mình yêu mình. Đúng là lũ ấu trĩ.
Mấy cái socola đó, nó quăng thẳng tay vào thùng rác. Quá ghê tởm, nó không chịu nổi. Mấy đứa làm ra mấy thứ này, chẳng lẽ không có tự tôn hay sao.
Trên bàn chỉ còn lại một món là chai độc dược giảm cận. Nó hơi tò mò người gửi thứ này cho nó. Nhưng là không có lá thư nào đi kèm theo cả. Dòng chữ trên chai ghi rõ là giảm cận. Chữ viết nó thấy rất quen, mà chẳng nhớ là gặp ở đâu.
Chẳng phải là chữ viết của giáo sư Snape hay sao?
Nó hơi cong môi cười, khuôn mặt căng thẳng hoá thành dịu dàng. Nó không nhăn mày nữa. Trông mặt mày giờ mới giống một đứa trẻ đáng yêu 13 tuổi.
Chắc là thầy Snape sợ đưa nó thì nó sẽ không nhận, nên mới nhân dịp lễ tặng nó, cho nó đỡ buồn mà. Nó khúc khích cười, cảm thấy sự quan tâm của ông khá đáng yêu. Nó nốc xong chai độc dược, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn hẳn.
Nó không đeo kính, nhưng mà mỗi khi làm bài, hay ở trong phòng, nó đều sẽ đeo. Nó có cận, cũng tầm mấy độ. Cũng tạm nhìn thấy đại khái bóng dáng của người khác. Không đến nổi không thấy cái gì.
Nó hay nheo mắt lại, nên chắc ông cũng nhận ra. Nó cất chai rỗng vào tròn bàn, thu dọn đại khái xong rồi thì lăn lên giường đánh một giấc ngủ ngon lành.
Sáng mấy bữa sau, Luna Lovegood cứ bám theo sau lưng nó, nhóc đó cứ liên tục nói muốn làm bạn khiến nó đau cả đầu. Sao bấy giờ nó không nhận ra thuộc tính của nhóc ấy là bám người không thua kém Colin thế này.
Nó cũng để ý là, cái đứa nhóc Colin gì gì đó, bám theo Liva Potter dai dẳng. Nhưng cũng có bị Draco Malfoy ngăn cản lại rồi ghen ra mặt. Làm ra một trận Drama đùng đùng gì đó. Bọn chúng đều đi vào trạm vì sử dụng tùm lum phép.
Nó cũng có nghe mà thấy buồn cười cực. Luna đi theo nó, cũng thấy được một cảnh hoành tráng như thế. Nhóc đó còn hỏi nó:" Anh có ghét chị Potter không? Chị ấy có vẻ được nhiều người thích. Còn là Cứu Thế Chủ nổi tiếng nữa."
"Tào lao, ghét chi, con bé đáng yêu vậy, nhiều người thích là đúng." Nó cười, đưa tay lên đầu Luna xoa đến rối bù tóc của nhóc. Nhìn mặt nhóc cứ khờ khờ khiến nó có chút mắc cười, nhưng chỉ là giấu nhẹm trong lòng.
Harry không biết, nụ cười của Harry khi nãy, toả sáng như ánh mặt trời. Thế nên nhóc mới ngây ra, vì đó là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy Harry thoải mái cười như thế. Thay vì là một nụ cười xã giao cứng nhắc.
Nhóc đăm đăm nhìn Liva, rồi lại nhìn Harry. Nhóc mở sổ, ghi ghi chép chép gì đó.
Nó không nhìn hài kịch nữa, mà cũng đi đến thư viện, tiếp tục đọc sách. Dù sao Liva cũng an toàn, cũng không có chuyện gì lớn. Nó cũng không cần quá bận tâm làm gì. Nàng ta cùng Eirry an toàn là được.
Nó không thèm để ý tới nàng, vẫn cứ đi qua đi lại. Trái tim nó có chút hồi hợp, nửa lo, nửa sợ. Sợ như năm ngoái, lo ông không thích món quà của nó. Nó chưa suy nghĩ xong thì gió lạnh thổi ngang qua người nó. Nó run người, nhìn lên thì đã đối diện với đôi mắt đen u tối hầm băng.
"T-thầy Snape.." Nó giật mình, hơi lắp bắp giọng. Đôi mắt của ông chớp vài cái, trên khoé môi ông, cong lên móc mỉa. Thân hình ông cao lớn, cúi xuống như nhìn sinh vật nhỏ bé không đáng kể.
"Well, xem ra vẫn có một đầu cự quái không não thích thú đến làm phiền thời gian nghỉ ngơi của một ông già đang vô cùng mệt mỏi nhỉ." Giọng ông nhẹ nhàng đi ngang qua lòng nó.
"Chúc thầy sinh nhật vui vẻ." Nó dùng dũng khí, giọng nói hơi cất cao lên vì căng thẳng. Nó móc cái món quà dâng cả hai tay cho ông.
Ánh mắt nó, màu lục bảo thâm tối, lại xuất hiện một tia sáng nhỏ nhoi tràn ngập âu lo và hi vọng.
Ông nhìn món quà trên tay nó, mãi một lúc. Ông chẳng nói gì cả, đứng yên đó, im lặng. Nó thấy bóng hình ông, như tạc tượng, chẳng hề chớp mắt tí nào, đôi mắt đen đó, cũng âm u vô cảm. Hơi thở trên người ông nhẹ đến mức chẳng nghe thấy được.
Chờ thật lâu, nó ngỡ, ông sẽ không nhận quà nó. Bỗng, ông mới dang bàn tay lên, cầm lấy món quà trên tay nó. Hôm nay, bàn tay của ông không còn lạnh lẽo, mà có chút âm ấm, dịu nhẹ thoáng qua trên tay nó.
Giọng nói của ông nhỏ tới mức, dường như chỉ là ảo giác. Lại như đang ngừng lại ở cuống họng, chẳng thốt ra nổi thành lời. Lại chứa bất tận cảm xúc khiến người ta xao lòng nghiệt ngã.
"Cảm ơn trò."
Nó rụt tay lại, hì hì cười. Trong lòng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Không còn cănb thẳng như vừa nãy nữa. Nó còn đang mơ màng, thì bàn tay thô ráp nọ, đặt trên đầu nó. Những ngón tay gầy lại dài đan kẽ bên từng sợi tóc.
"Về đi."
Nó còn chưa thể định hình nổi chuyện vừa xảy ra, ông đã vội vàng rụt tay lại trong áo chùng to đùng đằng. Ông đã đóng cửa hầm lại, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó ngơ ngác nhìn cửa hầm một hồi.
Medusa trong tranh lại xì xì, ra vẻ mặt trêu chọc. Nàng thích thú nhìn bộ mặt ngây như ngỗng đực của nó. Trông buồn cười kì dị.
Nó có chút phấn khích, lại hồi hợp. Ông vừa xoa đầu nó đấy. Những ngón tay của ông xen kẽ trong mái tóc nó, vẫn còn đọng lại chút cảm giác ấm ấm. Nói làm sao nhỉ, nó xem ông, tựa như một người cha, một người thầy, một người thân. Mà nó thiếu nợ.
Khi nó nghĩ nó đang dốc sức trả hết nợ cha má nó cho ông, cũng trả hết nợ của nó. Thì ông lại mỗi lúc, lại có một hành động tỉ mỉ tinh tế, soi rọi xuống đáy trái tim cô độc của nó.
Nó vừa kháng cự điều này, lại vừa tham lam, muốn ông lại tốt với nó thêm một chút nữa. Nó cô đơn quá, cũng khao khát gần gũi. Nhưng nó lại sợ, sợ rằng trong thế giới đầy tiêu cực bi hãi của nó, có người bước vào, rồi đánh tan đi hi vọng của nó.
Merlin, hãy tha thứ cho sự yếu đuối của nó. Thật khó để mà nó cầm cự được đến khi cuộc chiến kết thúc mà chẳng có ai cả. Chỉ cần một người thôi, một người như ông ở cạnh nó là đủ. Có thể kéo nó ra khỏi vực sâu vô tận.
Thời gian chạy nhanh đi qua, tựa như chỉ mới ngày mai. Đã thấm tháp bước sang tháng 2. Ngay tại lễ tình nhân, rất nhiều người mời nó khiêu vũ. Nó đều từ chối tất cả. Nó không có hứng thú với tình yêu.
Nó đặt gia đình của nó lên trên tất cả mọi thứ. Sau đó tới lượt người đàn ông luôn mặc áo choàng thùng thình màu đen. Nó không muốn, xuất hiện người nào nữa. Nó sẽ không có dư sức lực để mà bảo vệ hay là quan tâm người nọ.
Trong ngày lễ tình nhân rộn rã, nó đứng ở ngoài hành lang, hưởng gió mát lành lặng. Chỉ là, có người đến gần nó.
Là một người quen!
"Anh Potter, em có thể nói chuyện với anh một chút không?" Cô bé có mái tóc vàng óng dài, đôi mắt xanh lam trong veo. Cô bé có một khuôn mặt đáng yêu, cũng không giấu được, vài nét xinh đẹp chưa trưởng thành.
"Em nói đi, anh nghe đây." Nó xoay mặt đối diện với cô bé.
"Em là Luna Lovegood rất vui được gặp anh. Em đã theo dõi anh từ lúc mới nhập học tới giờ." Luna cong môi cười. Trông cô nhóc có vẻ ngờ nghệch và mang lại cảm giác quái lạ khó hiểu.
"Vậy à."
Nhóc thấy mặt nó cứ là lạ. Nhóc mở miệng nói tiếp:" Em cảm thấy anh không giống người khác, nên rất tò mò về anh. Chúng ta có thể làm bạn không?" Luna giơ bàn tay nhỏ lên trước mặt nó, ánh mắt của nhóc bình tĩnh nhìn nó.
Nó nhìn bàn tay của Luna, không mặn không nhạt nói:" Anh xin lỗi, nhưng mà anh không có hứng thú kết bạn." Nói xong câu, nó cũng nở một cười xin lỗi nhẹ nhàng.
Luna hơi đơ người, mặt nhóc cứng đơ nhìn nó. Nhóc hơi thở dài rồi cười nói:" Em tin ngày nào đó, anh sẽ công nhận em là bạn thôi. Em có cảm giác chúng ta là cùng một kiểu người."
Nó chợt nhớ về kiếp trước, cha nhóc bị uy hiếp, cũng có bán đứng nó. Nhưng mà cũng không trách được. Nó không muốn dính dáng tới, chỉ làm thêm điểm yếu cho chính nó thôi.
"Tuỳ nhóc." Nó lắc đầu, lạnh nhạt nhất có thể, trên môi vẫn giữ nguyên một nụ cười xã giao. Nó lùi lại vài bước, xoay người đi khỏi đó. Vừa xoay mặt, nó liền đánh mất đi nụ cười trên môi, khuôn mặt trở nên cau có lại bực bội.
Nó vừa về tới phòng, đón tiếp nó lại là một đống quà trên bàn. Làm khoé mỏ nó hơi co giật. Đây là một đống quà mà mấy đứa tỏ ra thích nó. Cộng thêm quà từ tên thất đức Voldemort nữa.
Tuy là nó rất muốn vất hết đống socola này đi, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Coi từng lá thư từng món. Nó định để mấy cái socola cho cụ Dumbledore ăn cho lẹ, dù sao cụ cũng thích ăn đồ ngọt.
Nó đọc mấy lá thư bày tò sến súa nổi cả da gà. Đến lá thư của Voldemort, ngược lại có chút bình thường.
"Harry thân ái. Ta chỉ gửi vài quyển sách cho ngươi thôi, không phải quà tình nhân. Nhưng ta lo sợ ngươi cô đơn nên mới tặng.
Tái bút, Voldemort của ngươi."
Quỷ, ai mượn ông là của tôi.
Nó xé nát lá thư không thương tiếc. Nhưng nhìn mấy quyển sách gã đưa cho nó. Cuối cùng, nó cũng không có phá nát chúng, mà giữ lại đọc. Dù sao cũng không có hại cho nó. Nhưng nếu gã không gửi thư lại càng tốt.
Mấy cái đồ ngọt, nó phân loại ra, nhét vào chân của Hedwig rồi để nàng gửi cho cụ Dumbledore. Nó cũng gởi thêm lá thư đề phòng cụ hiểu lầm. Nó cũng phân loại mấy cái socola có chứa tình dược ra mà bỏ đi rồi.
Nó không nghĩ là lũ học sinh bày trò như thế, cứ thích cưỡng ép người không yêu mình yêu mình. Đúng là lũ ấu trĩ.
Mấy cái socola đó, nó quăng thẳng tay vào thùng rác. Quá ghê tởm, nó không chịu nổi. Mấy đứa làm ra mấy thứ này, chẳng lẽ không có tự tôn hay sao.
Trên bàn chỉ còn lại một món là chai độc dược giảm cận. Nó hơi tò mò người gửi thứ này cho nó. Nhưng là không có lá thư nào đi kèm theo cả. Dòng chữ trên chai ghi rõ là giảm cận. Chữ viết nó thấy rất quen, mà chẳng nhớ là gặp ở đâu.
Chẳng phải là chữ viết của giáo sư Snape hay sao?
Nó hơi cong môi cười, khuôn mặt căng thẳng hoá thành dịu dàng. Nó không nhăn mày nữa. Trông mặt mày giờ mới giống một đứa trẻ đáng yêu 13 tuổi.
Chắc là thầy Snape sợ đưa nó thì nó sẽ không nhận, nên mới nhân dịp lễ tặng nó, cho nó đỡ buồn mà. Nó khúc khích cười, cảm thấy sự quan tâm của ông khá đáng yêu. Nó nốc xong chai độc dược, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn hẳn.
Nó không đeo kính, nhưng mà mỗi khi làm bài, hay ở trong phòng, nó đều sẽ đeo. Nó có cận, cũng tầm mấy độ. Cũng tạm nhìn thấy đại khái bóng dáng của người khác. Không đến nổi không thấy cái gì.
Nó hay nheo mắt lại, nên chắc ông cũng nhận ra. Nó cất chai rỗng vào tròn bàn, thu dọn đại khái xong rồi thì lăn lên giường đánh một giấc ngủ ngon lành.
Sáng mấy bữa sau, Luna Lovegood cứ bám theo sau lưng nó, nhóc đó cứ liên tục nói muốn làm bạn khiến nó đau cả đầu. Sao bấy giờ nó không nhận ra thuộc tính của nhóc ấy là bám người không thua kém Colin thế này.
Nó cũng để ý là, cái đứa nhóc Colin gì gì đó, bám theo Liva Potter dai dẳng. Nhưng cũng có bị Draco Malfoy ngăn cản lại rồi ghen ra mặt. Làm ra một trận Drama đùng đùng gì đó. Bọn chúng đều đi vào trạm vì sử dụng tùm lum phép.
Nó cũng có nghe mà thấy buồn cười cực. Luna đi theo nó, cũng thấy được một cảnh hoành tráng như thế. Nhóc đó còn hỏi nó:" Anh có ghét chị Potter không? Chị ấy có vẻ được nhiều người thích. Còn là Cứu Thế Chủ nổi tiếng nữa."
"Tào lao, ghét chi, con bé đáng yêu vậy, nhiều người thích là đúng." Nó cười, đưa tay lên đầu Luna xoa đến rối bù tóc của nhóc. Nhìn mặt nhóc cứ khờ khờ khiến nó có chút mắc cười, nhưng chỉ là giấu nhẹm trong lòng.
Harry không biết, nụ cười của Harry khi nãy, toả sáng như ánh mặt trời. Thế nên nhóc mới ngây ra, vì đó là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy Harry thoải mái cười như thế. Thay vì là một nụ cười xã giao cứng nhắc.
Nhóc đăm đăm nhìn Liva, rồi lại nhìn Harry. Nhóc mở sổ, ghi ghi chép chép gì đó.
Nó không nhìn hài kịch nữa, mà cũng đi đến thư viện, tiếp tục đọc sách. Dù sao Liva cũng an toàn, cũng không có chuyện gì lớn. Nó cũng không cần quá bận tâm làm gì. Nàng ta cùng Eirry an toàn là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.