Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 104
Trang Aya
30/07/2019
Sau đó, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân còn ở lại trong doanh trướng bàn bạc tiếp một số kế sách kháng địch.
Nàng hỏi hắn về tình hình của phụ mẫu, được biết bọn họ đang sống rất tốt, gia đình lại sắp có thêm một thành viên mới yên lòng. Đáng ra, Nguyệt Kinh Thiên cũng được Bắc Mạc Trì phái đi biên cương trợ giúp Bắc Mạc Quân, thế nhưng đúng lúc đó Lăng Tiêu Nhiên lại mang thai, hắn sống chết bám váy thê tử, không muốn rời nàng nửa bước.
Không còn cách nào khác, Bắc Mạc Trì đành ký thác hết vận mệnh quốc gia lên người nhi tử. Trong lòng căm hận Nguyệt Kinh Thiên bội phần, bất quá không dám công khai phát tiết. Ai bảo hắn từ trước đến giờ đều bị người nhà này khi dễ đâu.
Hàn huyên một hồi, Bắc Mạc Quân muốn đưa Nguyệt Tích Lương ra ngoài tham quan nơi binh lính luyện tập, thuận tiện khoe khoang chiến tích mấy năm qua đạt được.
Không ngờ đến, vừa mới bước đi được vài bước, khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của Hàn Vũ bất thình lình đập vào mắt hai người.
Nguyệt Tích Lương rất đỗi ngạc nhiên, bây giờ mới chợt nhớ ra là mình còn có cái đuôi phiền phức đi theo. Ngoài Hàn Vũ, chắc hẳn Y Y với Kình Hạo khi không nhìn thấy nàng ở Hắc Thạch thành cũng biết đường tìm đến đây đi?
Không biết Hàn Vũ làm thế nào mà quang minh chính đại đi vào trong doanh trại Cảnh Lăng, không có ai ngăn cản hắn.
Hàn Vũ tựa hồ không thèm để ý đến khuôn mặt đen sì của Bắc Mạc Quân, cứ quấn quýt xung quanh Nguyệt Tích Lương luôn mồm kêu " ân nhân ". Hơn thế nữa còn có xu thế chèn ép hắn ra xa, ý đồ chiếm lĩnh vị trí.
Qua lời kể của mỗ nữ, Bắc Mạc Quân đã biết được tại sao lại nhô ra cái thằng nhãi này.
Hắn đột nhiên cảm thấy xuất hiện nguy cơ chưa từng có.
Theo giác quan thứ sáu của nam nhân, không nhầm đi đâu được..... cái người này muốn cướp lão bà từ tay hắn!
Bắc Mạc Quân cực kỳ nghẹn khuất, hùng hổ ra lệnh cho ám vệ bắt buộc phải tra ra được thân phận của Hàn Vũ. Bản thân mình thì tiếp tục làm hộ hoa sứ giả bên người Nguyệt Tích Lương.
Dám đào góc tường nhà hắn? Chán sống rồi!
Cả buổi chiều, Nguyệt Tích Lương được chiêm ngưỡng khí thế cùng bản lãnh thiết huyết, hung hãn không khác gì thổ phỉ của đại quân Cảnh Lăng. Nói là giống thổ phỉ nhưng bọn hắn lại không mất đi kỷ cương quân đội.
Một người trong số bọn hắn tuyệt đối có thể địch được hai đến ba người bên quân địch. Điều này chứng tỏ tài lãnh đạo của Bắc Mạc Quân không phải hạng vừa.
Nàng không hiểu lắm về việc luyện binh cho nên chỉ xem trong chốc lát rồi chán, trực tiếp quay về chỗ ở của bản thân đánh một giấc cho sảng khoái.
Nguyệt Tích Lương không biết, ngay khi nàng đặt lưng xuống giường, Bắc Mạc Quân đã âm thầm cho người truyền đi thân phận của nàng khắp doanh trại.
Chưa đầy nửa canh giờ, không ai là không biết nàng chính là Tích Lương quận chúa, Nhị vương phi tương lai đại danh đỉnh đỉnh.
Kèm theo đó còn có một tin tức động trời. Có một nam tử lạ mặt muốn dụ dỗ Nhị vương phi của bọn hắn!
Khổ thân bạn nhỏ Hàn Vũ, đi đến đâu là có hàng ngàn cái ánh mắt lăng lệ nhìn theo đến đó, chỉ hận không thể đục luôn lỗ trên người hắn vậy. Thiết nghĩ, nếu hắn có hành động không đúng mực với Nguyệt Tích Lương, không cần đến Bắc Mạc Quân phải đích thân ra tay, chỉ cần nước miếng của mấy vạn binh lính đã đủ dìm chết hắn rồi.
Hàn Vũ chảy mồ hôi đầy đầu, thầm mắng Bắc Mạc Quân vô sỉ.
Nhưng vô sỉ không chỉ dừng ở mức này. Bắc Mạc Quân lén sai người hạ thuốc xổ vào đồ ăn của hắn, báo hại hắn phải đóng đô ở trong nhà xí.
Thế thì cũng thôi đi, sau khi xả lũ xong, Hàn Vũ cư nhiên phát hiện một sự thật kinh hoàng. Tất cả giấy trong đây đã không cánh mà bay. Hắn gọi người mang giấy, nhận được câu trả lời là hết giấy.
Mẹ kiếp!
Quân doanh mà cũng thiếu chút giấy ư?
Muốn lừa người thì nên tìm lý do thuyết phục hơn chứ!
Hàn Vũ vác bộ mặt tái nhợt bởi mất nước ở trong nhà xí tròn hai canh giờ, cho đến khi ám vệ bên người hắn phát hiện điều bất thường, nhanh chóng xé y phục của mình cho hắn dùng tạm thì hắn mới thoát khỏi khốn cảnh.
Ban thưởng cho ám vệ mấy tờ ngân phiếu, Hàn Vũ không hề chậm trễ muốn về thay y phục.
Trùng hợp thế nào lại gặp phải ngay Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương mới ngủ dậy.
Bắc Mạc Quân thích chí liếc nhìn bộ dáng chật vật của y, làm bộ nhíu mày, bịt mũi, cố tình cất cao giọng nói.
- " Ở đâu có mùi thối như vậy? Hun chết người! "
Nguyệt Tích Lương không biết rõ sự việc, hít mũi vài cái, xác định được mùi hương tỏa ra từ trên người Hàn Vũ.
Nàng bất động thanh sắc lùi về phía sau vài bước, tĩnh tâm, ngưng thần, đề khí, nín thở, còn không quên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
- " Hàn Vũ, ngươi bò ra từ trong hố phân sao? "
Hàn Vũ sa sầm mặt mày, nghiến răng nghiến lợi rống.
- " Không phải! "
Cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ nàng lại buông ra một câu làm hắn suýt chút nữa ngất vì tức.
- " Vậy thì ở nơi công cộng không được thả rắm bừa bãi! "
Hàn Vũ bây giờ có trăm cái miệng cũng không biết giải thích như thế nào, quá mất mặt.
Nàng mới thả rắm!
Cả nhà nàng thả rắm!
Còn không phải là tại nam nhân của nàng hay sao? Được lắm! Đợi đó cho ta!
Bất đắc dĩ, Hàn Vũ liền mang một thân thối hoắc chạy chối chết.
Bắc Mạc Quân sảng khoái tâm thần, nhếch miệng cười không ngừng. Nguyệt Tích Lương lườm mỗ vị vương gia một cái, kiễng chân, véo má hắn thật mạnh, không nhanh không chậm nói.
- " Đừng tưởng ta không biết đây là trò mà chàng bày ra. "
Bắc Mạc Quân vòng một tay qua thắt lưng nàng, nhấc lên cao hơn cho nàng dễ véo, ủy khuất lên tiếng biện minh.
- " Ta thấy hắn ngứa mắt. "
Ngứa mắt đến nỗi muốn đập cho cái mặt yêu nghiệt kia bị hủy dung hoàn toàn.
Tích Lương của hắn luôn hoa si, nếu có một ngày bị tên đó mê hoặc thật thì làm sao bây giờ?
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, thả tay ra, ôm choàng vào cổ hắn, lười biếng dụi dụi như mèo con.
- " Ta cũng không thích hắn. "
Ta là thích sắc đẹp của hắn, không thích hắn. Nàng đắc ý nhủ thầm trong lòng.
Bắc Mạc Quân nhận được sự bảo đảm, thoáng yên tâm hơn đôi chút, trực tiếp bế nàng đi ăn cơm.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão tử vẫn soái khí hơn thằng nhãi kia nhiều lắm. Gọi là thằng nhãi vì rõ ràng Hàn Vũ trông nhỏ hơn Bắc Mạc Quân vài tuổi.
Nói đúng ra, Bắc Mạc Quân đối với Nguyệt Tích Lương là trâu già gặm cỏ non. Quá lời ý chứ!
Đến nửa đêm, cuối cùng hai người Y Y và Kình Hạo đã tìm được đến doanh trại Cảnh Lăng. Bắc Mạc Quân sai người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ chu đáo.
..........
Sáng sớm hôm sau.
Nguyệt Tích Lương còn chưa kịp rời giường đã nghe được những tiếng trống trận dồn dập, tiếng hô ồn ào huyên áo, binh khí va chạm. Bắc Mạc Quân không biết đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Nguyệt Tích Lương vội vàng dùng tốc độ thần thánh mặc xong y phục, buộc gọn mái tóc.
Hỏi ra nàng mới biết, đại quân Mạc Thanh bất ngờ xuất binh khiêu khích Cảnh Lăng. Đây là lần đầu tiên hai quân chạm trán với quy mô lớn như vậy.
Nàng hỏi hắn về tình hình của phụ mẫu, được biết bọn họ đang sống rất tốt, gia đình lại sắp có thêm một thành viên mới yên lòng. Đáng ra, Nguyệt Kinh Thiên cũng được Bắc Mạc Trì phái đi biên cương trợ giúp Bắc Mạc Quân, thế nhưng đúng lúc đó Lăng Tiêu Nhiên lại mang thai, hắn sống chết bám váy thê tử, không muốn rời nàng nửa bước.
Không còn cách nào khác, Bắc Mạc Trì đành ký thác hết vận mệnh quốc gia lên người nhi tử. Trong lòng căm hận Nguyệt Kinh Thiên bội phần, bất quá không dám công khai phát tiết. Ai bảo hắn từ trước đến giờ đều bị người nhà này khi dễ đâu.
Hàn huyên một hồi, Bắc Mạc Quân muốn đưa Nguyệt Tích Lương ra ngoài tham quan nơi binh lính luyện tập, thuận tiện khoe khoang chiến tích mấy năm qua đạt được.
Không ngờ đến, vừa mới bước đi được vài bước, khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của Hàn Vũ bất thình lình đập vào mắt hai người.
Nguyệt Tích Lương rất đỗi ngạc nhiên, bây giờ mới chợt nhớ ra là mình còn có cái đuôi phiền phức đi theo. Ngoài Hàn Vũ, chắc hẳn Y Y với Kình Hạo khi không nhìn thấy nàng ở Hắc Thạch thành cũng biết đường tìm đến đây đi?
Không biết Hàn Vũ làm thế nào mà quang minh chính đại đi vào trong doanh trại Cảnh Lăng, không có ai ngăn cản hắn.
Hàn Vũ tựa hồ không thèm để ý đến khuôn mặt đen sì của Bắc Mạc Quân, cứ quấn quýt xung quanh Nguyệt Tích Lương luôn mồm kêu " ân nhân ". Hơn thế nữa còn có xu thế chèn ép hắn ra xa, ý đồ chiếm lĩnh vị trí.
Qua lời kể của mỗ nữ, Bắc Mạc Quân đã biết được tại sao lại nhô ra cái thằng nhãi này.
Hắn đột nhiên cảm thấy xuất hiện nguy cơ chưa từng có.
Theo giác quan thứ sáu của nam nhân, không nhầm đi đâu được..... cái người này muốn cướp lão bà từ tay hắn!
Bắc Mạc Quân cực kỳ nghẹn khuất, hùng hổ ra lệnh cho ám vệ bắt buộc phải tra ra được thân phận của Hàn Vũ. Bản thân mình thì tiếp tục làm hộ hoa sứ giả bên người Nguyệt Tích Lương.
Dám đào góc tường nhà hắn? Chán sống rồi!
Cả buổi chiều, Nguyệt Tích Lương được chiêm ngưỡng khí thế cùng bản lãnh thiết huyết, hung hãn không khác gì thổ phỉ của đại quân Cảnh Lăng. Nói là giống thổ phỉ nhưng bọn hắn lại không mất đi kỷ cương quân đội.
Một người trong số bọn hắn tuyệt đối có thể địch được hai đến ba người bên quân địch. Điều này chứng tỏ tài lãnh đạo của Bắc Mạc Quân không phải hạng vừa.
Nàng không hiểu lắm về việc luyện binh cho nên chỉ xem trong chốc lát rồi chán, trực tiếp quay về chỗ ở của bản thân đánh một giấc cho sảng khoái.
Nguyệt Tích Lương không biết, ngay khi nàng đặt lưng xuống giường, Bắc Mạc Quân đã âm thầm cho người truyền đi thân phận của nàng khắp doanh trại.
Chưa đầy nửa canh giờ, không ai là không biết nàng chính là Tích Lương quận chúa, Nhị vương phi tương lai đại danh đỉnh đỉnh.
Kèm theo đó còn có một tin tức động trời. Có một nam tử lạ mặt muốn dụ dỗ Nhị vương phi của bọn hắn!
Khổ thân bạn nhỏ Hàn Vũ, đi đến đâu là có hàng ngàn cái ánh mắt lăng lệ nhìn theo đến đó, chỉ hận không thể đục luôn lỗ trên người hắn vậy. Thiết nghĩ, nếu hắn có hành động không đúng mực với Nguyệt Tích Lương, không cần đến Bắc Mạc Quân phải đích thân ra tay, chỉ cần nước miếng của mấy vạn binh lính đã đủ dìm chết hắn rồi.
Hàn Vũ chảy mồ hôi đầy đầu, thầm mắng Bắc Mạc Quân vô sỉ.
Nhưng vô sỉ không chỉ dừng ở mức này. Bắc Mạc Quân lén sai người hạ thuốc xổ vào đồ ăn của hắn, báo hại hắn phải đóng đô ở trong nhà xí.
Thế thì cũng thôi đi, sau khi xả lũ xong, Hàn Vũ cư nhiên phát hiện một sự thật kinh hoàng. Tất cả giấy trong đây đã không cánh mà bay. Hắn gọi người mang giấy, nhận được câu trả lời là hết giấy.
Mẹ kiếp!
Quân doanh mà cũng thiếu chút giấy ư?
Muốn lừa người thì nên tìm lý do thuyết phục hơn chứ!
Hàn Vũ vác bộ mặt tái nhợt bởi mất nước ở trong nhà xí tròn hai canh giờ, cho đến khi ám vệ bên người hắn phát hiện điều bất thường, nhanh chóng xé y phục của mình cho hắn dùng tạm thì hắn mới thoát khỏi khốn cảnh.
Ban thưởng cho ám vệ mấy tờ ngân phiếu, Hàn Vũ không hề chậm trễ muốn về thay y phục.
Trùng hợp thế nào lại gặp phải ngay Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương mới ngủ dậy.
Bắc Mạc Quân thích chí liếc nhìn bộ dáng chật vật của y, làm bộ nhíu mày, bịt mũi, cố tình cất cao giọng nói.
- " Ở đâu có mùi thối như vậy? Hun chết người! "
Nguyệt Tích Lương không biết rõ sự việc, hít mũi vài cái, xác định được mùi hương tỏa ra từ trên người Hàn Vũ.
Nàng bất động thanh sắc lùi về phía sau vài bước, tĩnh tâm, ngưng thần, đề khí, nín thở, còn không quên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
- " Hàn Vũ, ngươi bò ra từ trong hố phân sao? "
Hàn Vũ sa sầm mặt mày, nghiến răng nghiến lợi rống.
- " Không phải! "
Cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ nàng lại buông ra một câu làm hắn suýt chút nữa ngất vì tức.
- " Vậy thì ở nơi công cộng không được thả rắm bừa bãi! "
Hàn Vũ bây giờ có trăm cái miệng cũng không biết giải thích như thế nào, quá mất mặt.
Nàng mới thả rắm!
Cả nhà nàng thả rắm!
Còn không phải là tại nam nhân của nàng hay sao? Được lắm! Đợi đó cho ta!
Bất đắc dĩ, Hàn Vũ liền mang một thân thối hoắc chạy chối chết.
Bắc Mạc Quân sảng khoái tâm thần, nhếch miệng cười không ngừng. Nguyệt Tích Lương lườm mỗ vị vương gia một cái, kiễng chân, véo má hắn thật mạnh, không nhanh không chậm nói.
- " Đừng tưởng ta không biết đây là trò mà chàng bày ra. "
Bắc Mạc Quân vòng một tay qua thắt lưng nàng, nhấc lên cao hơn cho nàng dễ véo, ủy khuất lên tiếng biện minh.
- " Ta thấy hắn ngứa mắt. "
Ngứa mắt đến nỗi muốn đập cho cái mặt yêu nghiệt kia bị hủy dung hoàn toàn.
Tích Lương của hắn luôn hoa si, nếu có một ngày bị tên đó mê hoặc thật thì làm sao bây giờ?
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, thả tay ra, ôm choàng vào cổ hắn, lười biếng dụi dụi như mèo con.
- " Ta cũng không thích hắn. "
Ta là thích sắc đẹp của hắn, không thích hắn. Nàng đắc ý nhủ thầm trong lòng.
Bắc Mạc Quân nhận được sự bảo đảm, thoáng yên tâm hơn đôi chút, trực tiếp bế nàng đi ăn cơm.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão tử vẫn soái khí hơn thằng nhãi kia nhiều lắm. Gọi là thằng nhãi vì rõ ràng Hàn Vũ trông nhỏ hơn Bắc Mạc Quân vài tuổi.
Nói đúng ra, Bắc Mạc Quân đối với Nguyệt Tích Lương là trâu già gặm cỏ non. Quá lời ý chứ!
Đến nửa đêm, cuối cùng hai người Y Y và Kình Hạo đã tìm được đến doanh trại Cảnh Lăng. Bắc Mạc Quân sai người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ chu đáo.
..........
Sáng sớm hôm sau.
Nguyệt Tích Lương còn chưa kịp rời giường đã nghe được những tiếng trống trận dồn dập, tiếng hô ồn ào huyên áo, binh khí va chạm. Bắc Mạc Quân không biết đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Nguyệt Tích Lương vội vàng dùng tốc độ thần thánh mặc xong y phục, buộc gọn mái tóc.
Hỏi ra nàng mới biết, đại quân Mạc Thanh bất ngờ xuất binh khiêu khích Cảnh Lăng. Đây là lần đầu tiên hai quân chạm trán với quy mô lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.