Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 105
Trang Aya
30/07/2019
Nguyệt Tích Lương suy nghĩ một lát, vẫn quyết
địch là không ra chiến trường. Đây chỉ là trận mở màn, nàng có lòng tin
tuyệt đối vào Bắc Mạc Quân. Nếu ngay cả như thế này cũng không giải
quyết được thì hắn không phải là Cảnh Lăng chiến thần rồi.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, thấy các binh lính bận tới bận lui, bỗng nhiên có cảm giác như mình là người thừa, thật vô dụng.
Lúc này, có mấy trăm người bị trọng thương đang được đồng đội khiêng về doanh trại. Có người bị mũi tên xuyên qua cơ thể, có người bị cụt tay, cụt chân, có người lại bị mấy chục nhát đao chém liên tiếp, nội tạng cơ hồ lộ hết ra ngoài, chỉ còn treo một hơi thở hấp hối. Nhất thời, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Kiến Nhất được Bắc Mạc Quân giao cho trọng trách trấn thủ nơi đây, vội vàng đi đến kiểm tra nhân số, sắc mặt không được tốt lắm kêu lên.
- " Đại phu mau đến chữa trị cho bọn họ. Nhanh lên! "
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, mỗi lần đều mang về hàng trăm người bị thương. Cứu được người nào thì tốt người đấy, không thể để họ cứ thế mà hi sinh được.
Một binh sĩ mồ hôi đầm đìa chạy lại, bẩm báo.
- " Tướng quân, chúng ta không đủ đại phu! "
Vốn trong doanh trại phải có tới hơn mười vị đại phu y thuật cao minh. Thế nhưng nhân số bị thương lại quá nhiều, mấy đại phu đó còn chưa băng bó xong cho một người thì lại có thêm hàng trăm người nữa được đưa đến, công việc quấn thân không thể nào dứt ra được.
Kiến Nhất vò đầu bứt tai, không kìm được rống.
- " Phái người đi Hắc Thạch thành tìm thêm đại phu! "
- " Nhưng mà..... "
Mỗ vị tiểu binh thật không muốn tạt cho y một gáo nước lạnh ngay bây giờ. Đại phu ở Hắc Thạch thành đã sớm bị vương gia " bắt cóc " hết rồi còn đâu. Mấy người đó còn đang bận rộn chữa trị thương binh ở bên trong kia kìa.
Đang lúc Kiến Nhất thúc thủ vô sách thì Nguyệt Tích Lương sắn tay áo đi đến, vén lên cái lều ở gần nhất, ngoắc ngoắc.
- " Mang bọn họ vào đây. "
Rồi lại nói với Y Y đang ngái ngủ đi lại từ đằng xa.
- " Y Y, muội đi lấy cho tỷ cái hòm thuốc! "
Y Y gật đầu, mo mơ màng màng vận khinh công đi lấy đồ.
Đôi mắt ti hí của Kiến Nhất lặp tức sáng ngời, không nói hai lời liền hạ lệnh đưa người vào doanh trướng.
Sao hắn lại quên mất sự tồn tại của vương phi chứ? Có nàng ở đây thì hơn đứt mười vị đại phu thông thường.
Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng tìm được công dụng của bản thân mình nên nàng chữa trị rất hăng hái.
Cho dù là người đã bước một chân vào quan tài nàng cũng kéo về cho bằng được. Thân hình mảnh khảnh đi đi lại lại trong đám người không ngừng nghỉ, chưa đến hai canh giờ đã cứu sống hơn trăm người trọng thương. Những người bị thương nhẹ thì chỉ cần bôi lên kim sang dược nàng đặc biệt bào chế là không có việc gì.
Không biết từ bao giờ, bên ngoài đã bu kín đầy người, tất cả đều đưa ánh mắt thán phục nhìn Nguyệt Tích Lương.
Nghe đồn Tích Lương quận chúa là thần y, quả không sai!
Có một số đại phu không kìm được cũng chạy đến nhờ nàng trợ giúp. Bọn hắn y thuật có hạn, cơ hồ mấy vết thương nặng đều lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn binh sĩ chết đi. Mà với Nguyệt Tích Lương, những vết thương đó không là gì.
Nàng đương nhiên không từ chối, tất cả đều là con dân của Cảnh Lăng, ra trận vì Cảnh Lăng, chữa trị cho họ là bổn phận của nàng.
Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, không biết tình hình tiền phương như thế nào nhưng người bị thương ngày càng nhiều, số lượng tử vong lên đến hàng ngàn, hàng vạn.
Bắc Mạc Quân dốc sức giết địch, Nguyệt Tích Lương hết lòng cứu người, không ai có thời gian được nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Kình Hạo tự động đi theo Bắc Mạc Quân ra chiến trường. Võ công của hắn được các cao thủ Quỷ Âm môn truyền dạy, thuộc hạng thượng thừa. Thành tích không hề kém các vị tướng lĩnh, phương thức giết người càng thêm máu tanh, thi thể dưới chân chất thành đống.
Y Y được Nguyệt Tích Lương giảng giải một chút y lý thì ở lại làm chân sai vặt.
Người nhàn nhã nhất ở đây chính là Hàn Vũ. Hắn không phải người Cảnh Lăng, cũng không ưa thích Bắc Mạc Quân cho nên hắn không có lý do gì để mà giúp đỡ. Có khi hắn còn mong đợi Cảnh Lăng bại trận, như vậy có phải Nguyệt Tích Lương sẽ thuộc về hắn hay không?
Thế là Hàn Vũ không có việc gì làm, hết ăn rồi ngủ, còn thường thường quấy rầy công việc của Nguyệt Tích Lương, khiến cho nàng khó chịu không thôi.
Kiến Nhất âm thầm ghi nhớ điều này trong lòng, đợi vương gia về thì tố cáo, phải tống cổ cái người ăn bám nào đó ra khỏi doanh trại, tránh tốn lương thực và ô uế không khí.
Cuộc chiến đầu tiên kết thúc, Cảnh Lăng ngoài dự liệu giành chiến thắng, nhưng là thắng thảm. Quân địch chết một nghìn thì quân ta cũng chết tám trăm, không tốt đi đâu được.
Chỉ là ý nghĩa của chiến thắng thì không nói cũng biết, làm cho sĩ khí binh lính tăng vọt, rất có lợi cho những trận đánh về sau.
Cảnh Lăng chiến thắng cũng làm cho tam quốc còn lại phải thay đổi cách nhìn, không còn tùy tiện suy đoán kết quả như lúc ban đầu nữa. Ai nói là Cảnh Lăng không thể chiến thắng thì kẻ đó là kẻ ngu. Mặc dù là một trận thôi nhưng bọn hắn đã khẳng định được sức mạnh của mình.
Đây chính là hiệu quả mà Bắc Mạc Quân muốn tạo ra.
.......
Đêm đến, Nguyệt Tích Lương đang mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì cảm thấy có người nằm bên cạnh, một bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Ngửi thấy mùi hương cây trúc đặc trưng, nàng liền biết người đó là ai. Nguyệt Tích Lương xoay người lại đối diện với hắn, hỏi.
- " Xong việc rồi? "
Bắc Mạc Quân ừm một tiếng, qua ánh sáng le lói của ngọn nến, hắn nhìn thấy hai quầng thâm như gấu trúc dưới mắt nàng, đau lòng lên tiếng.
- " Khổ cực cho nàng rồi. Cảm ơn nàng. "
Nguyệt Tích Lương bật cười, xong lại bĩu môi, không cho là đúng nói.
- " Từ bao giờ chàng lại khách sáo với ta như vậy? "
Với cả, đừng tưởng nàng không nhìn ra vẻ mỏi mệt trên gương mặt hắn. So với nàng, hắn vất vả hơn nhiều lắm.
Bắc Mạc Quân chỉ cười không nói gì, hắn gác cằm lên đầu nàng, làm cho hai người thêm gần nhau hơn nữa.
Giữ nguyên tư thế này một lúc, như nghĩ ra điều gì, Nguyệt Tích Lương mới vội vàng đưa tay nhéo nhéo lồng ngực hắn, bất mãn mở miệng.
- " Uy! Chàng chiếm giường của ta làm gì? Về trướng của chàng mà ngủ. "
Không ngờ đến, hành động này của nàng lại khơi dậy dục hỏa của nam nhân bên cạnh.
Trong đêm tối, cổ họng Bắc Mạc Quân khẽ chuyển động, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ. Người hắn yêu đang nằm trong lòng hắn, há lại có thể chịu được?
Nguyệt Tích Lương chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, lúc định thần lại đã thấy mình bị Bắc Mạc Quân áp dưới thân, hai tay bị hắn cố định trên đỉnh đầu.
Oa, cái gì vậy?
Hắn định bá vương ngạnh thượng cung à?
Không đợi Nguyệt Tích Lương có cơ hội nói chuyện, đôi môi của hắn đã bá đạo phủ xuống, chiếm lấy cánh hoa anh đào của nàng.
Môi lưỡi ma sát, hòa quyện vào nhau, ngọt ngào đến lạ. Hơi thở nóng bỏng phả lên má khiến cho Nguyệt Tích Lương cảm thấy nhột nhột, ý loạn tình mê.
Bàn tay còn lại của Bắc Mạc Quân không hề an phận mà lướt xuống dưới, cởi ra vạt y phục mỏng manh, luồn vào.....
- " Ưm.... "
Nguyệt Tích Lương không kìm được ngâm khẽ một tiếng, thoáng chốc đầu óc đã thanh tỉnh hơn phân nửa.
Tay...... tay..... tay của Bắc Mạc Quân vậy mà đặt lên một bên ngực của nàng!
Nàng nhìn xung quanh một lượt, thấy các binh lính bận tới bận lui, bỗng nhiên có cảm giác như mình là người thừa, thật vô dụng.
Lúc này, có mấy trăm người bị trọng thương đang được đồng đội khiêng về doanh trại. Có người bị mũi tên xuyên qua cơ thể, có người bị cụt tay, cụt chân, có người lại bị mấy chục nhát đao chém liên tiếp, nội tạng cơ hồ lộ hết ra ngoài, chỉ còn treo một hơi thở hấp hối. Nhất thời, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Kiến Nhất được Bắc Mạc Quân giao cho trọng trách trấn thủ nơi đây, vội vàng đi đến kiểm tra nhân số, sắc mặt không được tốt lắm kêu lên.
- " Đại phu mau đến chữa trị cho bọn họ. Nhanh lên! "
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, mỗi lần đều mang về hàng trăm người bị thương. Cứu được người nào thì tốt người đấy, không thể để họ cứ thế mà hi sinh được.
Một binh sĩ mồ hôi đầm đìa chạy lại, bẩm báo.
- " Tướng quân, chúng ta không đủ đại phu! "
Vốn trong doanh trại phải có tới hơn mười vị đại phu y thuật cao minh. Thế nhưng nhân số bị thương lại quá nhiều, mấy đại phu đó còn chưa băng bó xong cho một người thì lại có thêm hàng trăm người nữa được đưa đến, công việc quấn thân không thể nào dứt ra được.
Kiến Nhất vò đầu bứt tai, không kìm được rống.
- " Phái người đi Hắc Thạch thành tìm thêm đại phu! "
- " Nhưng mà..... "
Mỗ vị tiểu binh thật không muốn tạt cho y một gáo nước lạnh ngay bây giờ. Đại phu ở Hắc Thạch thành đã sớm bị vương gia " bắt cóc " hết rồi còn đâu. Mấy người đó còn đang bận rộn chữa trị thương binh ở bên trong kia kìa.
Đang lúc Kiến Nhất thúc thủ vô sách thì Nguyệt Tích Lương sắn tay áo đi đến, vén lên cái lều ở gần nhất, ngoắc ngoắc.
- " Mang bọn họ vào đây. "
Rồi lại nói với Y Y đang ngái ngủ đi lại từ đằng xa.
- " Y Y, muội đi lấy cho tỷ cái hòm thuốc! "
Y Y gật đầu, mo mơ màng màng vận khinh công đi lấy đồ.
Đôi mắt ti hí của Kiến Nhất lặp tức sáng ngời, không nói hai lời liền hạ lệnh đưa người vào doanh trướng.
Sao hắn lại quên mất sự tồn tại của vương phi chứ? Có nàng ở đây thì hơn đứt mười vị đại phu thông thường.
Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng tìm được công dụng của bản thân mình nên nàng chữa trị rất hăng hái.
Cho dù là người đã bước một chân vào quan tài nàng cũng kéo về cho bằng được. Thân hình mảnh khảnh đi đi lại lại trong đám người không ngừng nghỉ, chưa đến hai canh giờ đã cứu sống hơn trăm người trọng thương. Những người bị thương nhẹ thì chỉ cần bôi lên kim sang dược nàng đặc biệt bào chế là không có việc gì.
Không biết từ bao giờ, bên ngoài đã bu kín đầy người, tất cả đều đưa ánh mắt thán phục nhìn Nguyệt Tích Lương.
Nghe đồn Tích Lương quận chúa là thần y, quả không sai!
Có một số đại phu không kìm được cũng chạy đến nhờ nàng trợ giúp. Bọn hắn y thuật có hạn, cơ hồ mấy vết thương nặng đều lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn binh sĩ chết đi. Mà với Nguyệt Tích Lương, những vết thương đó không là gì.
Nàng đương nhiên không từ chối, tất cả đều là con dân của Cảnh Lăng, ra trận vì Cảnh Lăng, chữa trị cho họ là bổn phận của nàng.
Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, không biết tình hình tiền phương như thế nào nhưng người bị thương ngày càng nhiều, số lượng tử vong lên đến hàng ngàn, hàng vạn.
Bắc Mạc Quân dốc sức giết địch, Nguyệt Tích Lương hết lòng cứu người, không ai có thời gian được nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Kình Hạo tự động đi theo Bắc Mạc Quân ra chiến trường. Võ công của hắn được các cao thủ Quỷ Âm môn truyền dạy, thuộc hạng thượng thừa. Thành tích không hề kém các vị tướng lĩnh, phương thức giết người càng thêm máu tanh, thi thể dưới chân chất thành đống.
Y Y được Nguyệt Tích Lương giảng giải một chút y lý thì ở lại làm chân sai vặt.
Người nhàn nhã nhất ở đây chính là Hàn Vũ. Hắn không phải người Cảnh Lăng, cũng không ưa thích Bắc Mạc Quân cho nên hắn không có lý do gì để mà giúp đỡ. Có khi hắn còn mong đợi Cảnh Lăng bại trận, như vậy có phải Nguyệt Tích Lương sẽ thuộc về hắn hay không?
Thế là Hàn Vũ không có việc gì làm, hết ăn rồi ngủ, còn thường thường quấy rầy công việc của Nguyệt Tích Lương, khiến cho nàng khó chịu không thôi.
Kiến Nhất âm thầm ghi nhớ điều này trong lòng, đợi vương gia về thì tố cáo, phải tống cổ cái người ăn bám nào đó ra khỏi doanh trại, tránh tốn lương thực và ô uế không khí.
Cuộc chiến đầu tiên kết thúc, Cảnh Lăng ngoài dự liệu giành chiến thắng, nhưng là thắng thảm. Quân địch chết một nghìn thì quân ta cũng chết tám trăm, không tốt đi đâu được.
Chỉ là ý nghĩa của chiến thắng thì không nói cũng biết, làm cho sĩ khí binh lính tăng vọt, rất có lợi cho những trận đánh về sau.
Cảnh Lăng chiến thắng cũng làm cho tam quốc còn lại phải thay đổi cách nhìn, không còn tùy tiện suy đoán kết quả như lúc ban đầu nữa. Ai nói là Cảnh Lăng không thể chiến thắng thì kẻ đó là kẻ ngu. Mặc dù là một trận thôi nhưng bọn hắn đã khẳng định được sức mạnh của mình.
Đây chính là hiệu quả mà Bắc Mạc Quân muốn tạo ra.
.......
Đêm đến, Nguyệt Tích Lương đang mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì cảm thấy có người nằm bên cạnh, một bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Ngửi thấy mùi hương cây trúc đặc trưng, nàng liền biết người đó là ai. Nguyệt Tích Lương xoay người lại đối diện với hắn, hỏi.
- " Xong việc rồi? "
Bắc Mạc Quân ừm một tiếng, qua ánh sáng le lói của ngọn nến, hắn nhìn thấy hai quầng thâm như gấu trúc dưới mắt nàng, đau lòng lên tiếng.
- " Khổ cực cho nàng rồi. Cảm ơn nàng. "
Nguyệt Tích Lương bật cười, xong lại bĩu môi, không cho là đúng nói.
- " Từ bao giờ chàng lại khách sáo với ta như vậy? "
Với cả, đừng tưởng nàng không nhìn ra vẻ mỏi mệt trên gương mặt hắn. So với nàng, hắn vất vả hơn nhiều lắm.
Bắc Mạc Quân chỉ cười không nói gì, hắn gác cằm lên đầu nàng, làm cho hai người thêm gần nhau hơn nữa.
Giữ nguyên tư thế này một lúc, như nghĩ ra điều gì, Nguyệt Tích Lương mới vội vàng đưa tay nhéo nhéo lồng ngực hắn, bất mãn mở miệng.
- " Uy! Chàng chiếm giường của ta làm gì? Về trướng của chàng mà ngủ. "
Không ngờ đến, hành động này của nàng lại khơi dậy dục hỏa của nam nhân bên cạnh.
Trong đêm tối, cổ họng Bắc Mạc Quân khẽ chuyển động, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ. Người hắn yêu đang nằm trong lòng hắn, há lại có thể chịu được?
Nguyệt Tích Lương chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, lúc định thần lại đã thấy mình bị Bắc Mạc Quân áp dưới thân, hai tay bị hắn cố định trên đỉnh đầu.
Oa, cái gì vậy?
Hắn định bá vương ngạnh thượng cung à?
Không đợi Nguyệt Tích Lương có cơ hội nói chuyện, đôi môi của hắn đã bá đạo phủ xuống, chiếm lấy cánh hoa anh đào của nàng.
Môi lưỡi ma sát, hòa quyện vào nhau, ngọt ngào đến lạ. Hơi thở nóng bỏng phả lên má khiến cho Nguyệt Tích Lương cảm thấy nhột nhột, ý loạn tình mê.
Bàn tay còn lại của Bắc Mạc Quân không hề an phận mà lướt xuống dưới, cởi ra vạt y phục mỏng manh, luồn vào.....
- " Ưm.... "
Nguyệt Tích Lương không kìm được ngâm khẽ một tiếng, thoáng chốc đầu óc đã thanh tỉnh hơn phân nửa.
Tay...... tay..... tay của Bắc Mạc Quân vậy mà đặt lên một bên ngực của nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.