Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 106
Trang Aya
30/07/2019
Bắc Mạc Quân thở dốc, cảm thụ xúc cảm mềm mại nơi bàn tay mình, dục vọng càng thêm thiêu đốt mãnh liệt. Nguyệt Tích Lương năm nay mới hơn mười lăm tuổi nhưng dáng người phát dục không tệ, chỗ
nào cần to thì to, chỗ nào cần vểnh thì vểnh, quả thật là dụ người phạm
tội.
Bộ ngực nàng tròn mẩy, một bàn tay của Bắc Mạc Quân cơ hồ bao trọn lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve, sau cùng bóp một cái.
Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy một dòng điện chạy khắp toàn thân, tay hắn lướt đến đâu, da thịt chỗ đó liền trở nên hồng nhạt, nóng bỏng. Ánh mắt vừa mới thanh tỉnh được một lát lại trở nên mê ly, nàng cắn chặt môi, cất giọng nói mị mị.
- " Tiểu Quân Quân..... chàng..... đừng như thế. "
Nào ngờ, giọng của nàng như là một chất kích thích, Bắc Mạc Quân chẳng những không dừng lại mà còn mãnh liệt hơn.
Xoẹt!
Hắn thô bạo xé rách y phục nàng, trấn thành những mảnh vụn rơi khắp giường. Bộ ngực căng mọng nảy lên, bại lộ hoàn toàn trong không khí. Bắc Mạc Quân nhìn chằm chằm vào điểm hồng mai trên đỉnh đồi, nuốt nước miếng, vẫn là không kìm được mà cúi đầu xuống, ngậm lấy nó, hết day rồi lại cắn nhẹ.
Bàn tay còn lại bất giác thả hai tay của nàng ra, hướng về một bên bên ngực cô đơn chụp lấy, xoa nắn, biến nó thành đủ loại hình dạng.
Nguyệt Tích Lương lần đầu tiên bị khinh bạc như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như thể sắp nhỏ ra máu. Trong đầu không ngừng gào thét " tên hỗn đản ", nhưng mà ngoài miệng đã buông tiếng rên rỉ.
- " Ưm.... "
Bắc Mạc Quân tà tứ liếc nhìn vẻ mặt động tình của nàng.
Không phải là nàng vẫn coi ta là thụ hay sao? Được lắm, hôm nay lão tử phải cho nàng biết, nam nhân chân chính là như thế nào.
Nghĩ như vậy, Bắc Mạc Quân càng thêm ác ý trêu đùa tiểu nữ nhân bên dưới, nắm lấy một bàn tay nàng kéo xuống, đặt vào " đại thiết bổng " đã sớm cương cứng ở dưới hạ thân.
Mặc dù là cách một lớp vải, bất quá Nguyệt Tích Lương có thể tưởng tượng được kích thước của nó, so với bảy năm trước, dường như to hơn vài phần thì phải.
Bắc Mạc Quân thổi một luồng khí ám muội vào tai nàng, cất tiếng khàn khàn dụ hoặc.
- " Tích Lương..... ta muốn đâm nó vào bên trong nàng, ta muốn chiếm lấy cơ thể nàng, làm nàng cho đến khi kiệt sức mới thôi. Muốn nàng là của ta, mãi mãi chỉ là của ta. Cho ta được không? "
Đoạn, không chờ Nguyệt Tích Lương mở miệng trả lời đã luồn tay vào nơi tư mật của nàng, chỗ đó không biết từ bao giờ đã trở nên ẩm ướt.
Nguyệt Tích Lương quẫn bách không thôi, yếu ớt phản kháng.
- " Đừng.... "
Bắc Mạc Quân làm như không nghe thấy, hai ngón tay mơn trớn hai cánh hoa e ấp, chậm rãi tách ra.....
- " Thân thể của nàng thành thật hơn nhiều lắm, đã ướt thành như vậy rồi. "
Nguyệt Tích Lương cảm thấy tình hình đã thoát khỏi sự khống chế, lặp tức đánh bay dục vọng ra khỏi đầu, cố gắng tỉnh táo lại. Ngay lúc Bắc Mạc Quân định cho một ngón tay vào trong thì nàng hét lên.
- " Một trong những điều cấm kỵ của quân doanh là gì? "
Câu nói này như là một gáo nước lạnh dội thẳng lên đỉnh đầu của Bắc Mạc Quân.
Quả nhiên, mỗ vị vương gia khựng người lại, dừng động tác đang dang dở. Hắn mím môi mỏng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo lạ thường, cực kỳ không cam lòng phun ra.
- " Cấm sắc dục. "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, nhân cơ hội đó nhấc chân ngọc lên cao, vừa đẩy cơ thể hắn ra xa vừa nói.
- " Vậy chàng muốn vi phạm hay sao? Đường đường là vương gia mà còn vi phạm cấm kỵ thì còn ai tuân thủ nữa..... "
Bắc Mạc Quân ỉu xìu như bong bóng bị xì hơi, vểnh môi, lầm bà lầm bầm trong cổ họng.
- " Luật do người đặt ra, không phải phá là được sao? "
Chẳng nhẽ sắp ăn được rồi lại phải nhả ra? Hắn không phục!
Nguyệt Tích Lương buồn cười, liếc về phía " túp lều " đang dâng cao kia, bàn chân nghịch ngợm khều khều nó, hai ngón chân miết nhẹ từ dưới lên trên làm " tiểu Mạc Quân " càng trướng to hơn, có xu thế phá quần mà ra.
- " Chàng dám! "
Hí!
Bắc Mạc Quân hít lạnh một hơi, khuôn mặt đen sì. Tiểu nha đầu này là đang cố tình thêm dầu vào lửa sao?
Hắn như sói đói bổ nhào vào nàng, ủy khuất cắn một cái lên bờ vai mảnh dẻ, trắng nõn.
- " Ta không quan tâm. Làm xong ta tự nguyện chịu phạt! "
Bốp!
Nguyệt Tích Lương cực kỳ vô tình đập một cái vào đầu hắn, đá thân hình cường tráng xuống giường, lấy chăn bao bọc toàn thân như cái kén, đuổi người.
- " Chàng lăn đi! "
Bắc Mạc Quân còn định nói cái gì thì nhìn thấy gương mặt cương quyết của nàng.
Không còn cách nào khác, hắn không tình nguyện lại nằm trở lại nền đất, thực sự lăn ra ngoài theo đúng nghĩa đen.
Nha đầu thối, nàng cứ đợi đó mà xem, sau khi chiến sự kết thúc, ta không cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp thì không phải là Bắc Mạc Quân. Phải làm cho nàng không thể xuống giường được, thể hiện sự uy mãnh thiện chiến của bổn vương.
Sau khi sắc lang nào đó đã " lăn " ra ngoài, cả cơ thể Nguyệt Tích Lương nhất thời mềm nhũn.
Nàng nằm vật ra ngường, vùi đầu trong chăn, không ngừng lộn qua lộn lại, tay chân khua loạn xạ, lệ rơi đầy mặt.
A a a a a, tiếc quá, tiếc quá!
Mỹ nam đưa đến tận cửa mà không thể ăn!
Nhưng mà người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đâu, xấu hổ chết người!
Ai thèm quan tâm đến cái luật lệ quân doanh chết tiệt kia chứ. Ngượng ngùng, chẳng qua hôm nay nàng chưa tắm mà thôi.
Nguyệt Tích Lương cắn chăn, nhớ lại kích cỡ côn thịt làm người say mê kia, vẻ mặt thoắt cái trở nên dâm tà.
Ui cha, dưa chuột này là thuộc hàng khủng nha, nàng thật là tinh mặt, chọn đúng người.
Lại nhìn xuống tiểu huyệt nho nhỏ của mình...... có nhét vào nổi không mới là vấn đề.
Trong đầu tưởng tượng lên những hình ảnh không thuần khiết, Nguyệt Tích Lương liền đánh cái rùng mình, cơ thể lõa lồ rụt rụt vào trong chăn.
Đau....
Nàng sợ đau!
Nghĩ lại thì..... to cũng không tốt lắm đâu. Bắc Mạc Quân, chàng có thể rút nhỏ bớt một phần đi có được hay không? Ta thân thể yếu đuối, không bị chàng đâm chết mới là lạ.
Trong khi mỗ nữ dần dần chìm vào giấc ngủ thì Bắc Mạc Quân, kẻ tự rước lấy khổ ở đây đang đứng sừng sững trong gió.
Hắn thở dài, cúi đầu xuống nhìn cây thương hùng dũng không mềm đi chút nào của mình, nhủ thầm trong đầu.
Tiểu đệ à, nể mặt già của lão ca mà xẹp xuống đi. Ca đã mất miếng ăn rồi mà đệ vẫn còn hăng hái như vậy ư?
Lúc này, khóe mắt Bắc Mạc Quân liếc thấy Triển Chính Hi đang lảo đảo, mơ màng đi tìm nhà xí giải quyết nỗi buồn.
Hắn không kịp suy nghĩ nxhiều mà lao vút đi, xách cổ Triển Chính Hi như xách con gà mang ra khỏi doanh trại.
Triển Chính Hi ngỡ ngàng, nghi hoặc hỏi.
- " Vương gia, người làm gì vậy? "
Bắc Mạc Quân không để tâm đáp lại, rất là gấp gáp.
- " Mượn cơ thể ngươi phát tiết một lúc. "
- " Hả? "
Đương lúc Triển Chính Hi không hiểu gì thì đã bị vứt xuống đất, hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy " tiểu Mạc Quân ".
Triển Chính Hi gào rú một tiếng, ôm ngực lùi ra sau hàng trăm mét, lắp ba lắp bắp.
- " Vương..... vương gia..... người không thể làm vậy. Ta là hoa đã có chủ, người.... người cũng có vương phi rồi, vương phi mà biết thì sẽ rất thương tâm a! "
Kiến Nhất, mau mau đến cứu bổn đại gia!
Lão tử sắp bị vấy bẩn trinh tiết rồi, lão tử sắp bị vương gia bạo cúc rồi!
Bắc Mạc Quân nhíu mày, từng bước từng bước tiến lại gần hắn, hiếm khi nhẹ giọng an ủi.
- " Đừng lo lắng, ta sẽ thật nhẹ nhàng. "
Triển Chính Hi lắc đầu quầy quậy, một bộ nữ nhi nhà lành gặp phải hái hoa tặc, khóc không ra nước mắt.
- " Vương gia.... người không thể rơi vào con đường tà đạo như vậy. Ta.... ta có chết cũng không muốn bị người làm nhục. "
Tên dở hơi này đang nói cái quỷ gì vậy?
Bắc Mạc Quân mất hết kiên nhẫn, hung thần ác sát quát lên.
- " Im miệng! Chuyện này ngươi không nghe cũng phải nghe! "
- " ....... "
Triển Chính Hi sợ đến nỗi im bặt, hoa dung thất sắc.
Không lẽ hôm nay lão tử thật sự sẽ bị vương gia cường bạo? Đấu tranh tư tưởng một giây, Triển Chính Hi nhất quyết thay đổi một trăm tám mươi độ, vứt bỏ tôn nghiêm dang hai tay ra, nhắm mắt lại.
- " Vương gia..... đến đây đi! "
Kiến Nhất, ta thật sự có lỗi với ngươi. Kiếp sau để ta báo đáp ngươi vậy.....
Bắc Mạc Quân chỉ chờ có thế, lặp tức vung quyền.....
Bốp!
Khuôn mặt Triển Chính Hi hứng trọn cú đấm từ chính giữa, một dòng máu mũi đỏ lòm chảy ra.
Ớ?
Triển Chính Hi mở mắt, kinh hãi ôm mũi, run rẩy mở miệng.
- " Sao ta lại bị đánh? "
Bắc Mạc Quân thổi thổi nắm tay, khinh miệt liếc hắn như liếc kẻ ngu, nói.
- " Ngươi.... không để đánh thì để làm gì? "
Đúng vậy, hắn bây giờ cần phải phát tiết dục vọng qua phương thức tàn bạo nhất, đánh người. Không thể nghi ngờ, Triển Chính Hi thực có thiên phú làm bao cát.
Tin tưởng, khi phát tiết xong thì tiểu đệ của hắn sẽ trở lại bình thường ngay thôi.
Sau đó, một mảnh đất phía bên ngoài doanh trại liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quyền cước nện vào người.
Chim muông không ngừng bay toán loạn, ngựa chiến hí dài sợ sệt, binh lính tuần tra cứ ngỡ là tiếng của u hồn.
Một canh giờ sau, Bắc Mạc Quân thần thái sáng láng đi về doanh trướng của mình, ngủ.
Triển Chính Hi bị vứt lại nơi hoang dã với cái đầu heo tím bầm, nước mắt tung hoành.
Khinh người quá đáng!
Tại sao lại là hắn? Tại sao luôn luôn là hắn? Hiền lành cũng là cái tội sao? Lão thiên gia, công lý ở đâu cơ chứ!
Bộ ngực nàng tròn mẩy, một bàn tay của Bắc Mạc Quân cơ hồ bao trọn lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve, sau cùng bóp một cái.
Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy một dòng điện chạy khắp toàn thân, tay hắn lướt đến đâu, da thịt chỗ đó liền trở nên hồng nhạt, nóng bỏng. Ánh mắt vừa mới thanh tỉnh được một lát lại trở nên mê ly, nàng cắn chặt môi, cất giọng nói mị mị.
- " Tiểu Quân Quân..... chàng..... đừng như thế. "
Nào ngờ, giọng của nàng như là một chất kích thích, Bắc Mạc Quân chẳng những không dừng lại mà còn mãnh liệt hơn.
Xoẹt!
Hắn thô bạo xé rách y phục nàng, trấn thành những mảnh vụn rơi khắp giường. Bộ ngực căng mọng nảy lên, bại lộ hoàn toàn trong không khí. Bắc Mạc Quân nhìn chằm chằm vào điểm hồng mai trên đỉnh đồi, nuốt nước miếng, vẫn là không kìm được mà cúi đầu xuống, ngậm lấy nó, hết day rồi lại cắn nhẹ.
Bàn tay còn lại bất giác thả hai tay của nàng ra, hướng về một bên bên ngực cô đơn chụp lấy, xoa nắn, biến nó thành đủ loại hình dạng.
Nguyệt Tích Lương lần đầu tiên bị khinh bạc như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như thể sắp nhỏ ra máu. Trong đầu không ngừng gào thét " tên hỗn đản ", nhưng mà ngoài miệng đã buông tiếng rên rỉ.
- " Ưm.... "
Bắc Mạc Quân tà tứ liếc nhìn vẻ mặt động tình của nàng.
Không phải là nàng vẫn coi ta là thụ hay sao? Được lắm, hôm nay lão tử phải cho nàng biết, nam nhân chân chính là như thế nào.
Nghĩ như vậy, Bắc Mạc Quân càng thêm ác ý trêu đùa tiểu nữ nhân bên dưới, nắm lấy một bàn tay nàng kéo xuống, đặt vào " đại thiết bổng " đã sớm cương cứng ở dưới hạ thân.
Mặc dù là cách một lớp vải, bất quá Nguyệt Tích Lương có thể tưởng tượng được kích thước của nó, so với bảy năm trước, dường như to hơn vài phần thì phải.
Bắc Mạc Quân thổi một luồng khí ám muội vào tai nàng, cất tiếng khàn khàn dụ hoặc.
- " Tích Lương..... ta muốn đâm nó vào bên trong nàng, ta muốn chiếm lấy cơ thể nàng, làm nàng cho đến khi kiệt sức mới thôi. Muốn nàng là của ta, mãi mãi chỉ là của ta. Cho ta được không? "
Đoạn, không chờ Nguyệt Tích Lương mở miệng trả lời đã luồn tay vào nơi tư mật của nàng, chỗ đó không biết từ bao giờ đã trở nên ẩm ướt.
Nguyệt Tích Lương quẫn bách không thôi, yếu ớt phản kháng.
- " Đừng.... "
Bắc Mạc Quân làm như không nghe thấy, hai ngón tay mơn trớn hai cánh hoa e ấp, chậm rãi tách ra.....
- " Thân thể của nàng thành thật hơn nhiều lắm, đã ướt thành như vậy rồi. "
Nguyệt Tích Lương cảm thấy tình hình đã thoát khỏi sự khống chế, lặp tức đánh bay dục vọng ra khỏi đầu, cố gắng tỉnh táo lại. Ngay lúc Bắc Mạc Quân định cho một ngón tay vào trong thì nàng hét lên.
- " Một trong những điều cấm kỵ của quân doanh là gì? "
Câu nói này như là một gáo nước lạnh dội thẳng lên đỉnh đầu của Bắc Mạc Quân.
Quả nhiên, mỗ vị vương gia khựng người lại, dừng động tác đang dang dở. Hắn mím môi mỏng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo lạ thường, cực kỳ không cam lòng phun ra.
- " Cấm sắc dục. "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, nhân cơ hội đó nhấc chân ngọc lên cao, vừa đẩy cơ thể hắn ra xa vừa nói.
- " Vậy chàng muốn vi phạm hay sao? Đường đường là vương gia mà còn vi phạm cấm kỵ thì còn ai tuân thủ nữa..... "
Bắc Mạc Quân ỉu xìu như bong bóng bị xì hơi, vểnh môi, lầm bà lầm bầm trong cổ họng.
- " Luật do người đặt ra, không phải phá là được sao? "
Chẳng nhẽ sắp ăn được rồi lại phải nhả ra? Hắn không phục!
Nguyệt Tích Lương buồn cười, liếc về phía " túp lều " đang dâng cao kia, bàn chân nghịch ngợm khều khều nó, hai ngón chân miết nhẹ từ dưới lên trên làm " tiểu Mạc Quân " càng trướng to hơn, có xu thế phá quần mà ra.
- " Chàng dám! "
Hí!
Bắc Mạc Quân hít lạnh một hơi, khuôn mặt đen sì. Tiểu nha đầu này là đang cố tình thêm dầu vào lửa sao?
Hắn như sói đói bổ nhào vào nàng, ủy khuất cắn một cái lên bờ vai mảnh dẻ, trắng nõn.
- " Ta không quan tâm. Làm xong ta tự nguyện chịu phạt! "
Bốp!
Nguyệt Tích Lương cực kỳ vô tình đập một cái vào đầu hắn, đá thân hình cường tráng xuống giường, lấy chăn bao bọc toàn thân như cái kén, đuổi người.
- " Chàng lăn đi! "
Bắc Mạc Quân còn định nói cái gì thì nhìn thấy gương mặt cương quyết của nàng.
Không còn cách nào khác, hắn không tình nguyện lại nằm trở lại nền đất, thực sự lăn ra ngoài theo đúng nghĩa đen.
Nha đầu thối, nàng cứ đợi đó mà xem, sau khi chiến sự kết thúc, ta không cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp thì không phải là Bắc Mạc Quân. Phải làm cho nàng không thể xuống giường được, thể hiện sự uy mãnh thiện chiến của bổn vương.
Sau khi sắc lang nào đó đã " lăn " ra ngoài, cả cơ thể Nguyệt Tích Lương nhất thời mềm nhũn.
Nàng nằm vật ra ngường, vùi đầu trong chăn, không ngừng lộn qua lộn lại, tay chân khua loạn xạ, lệ rơi đầy mặt.
A a a a a, tiếc quá, tiếc quá!
Mỹ nam đưa đến tận cửa mà không thể ăn!
Nhưng mà người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đâu, xấu hổ chết người!
Ai thèm quan tâm đến cái luật lệ quân doanh chết tiệt kia chứ. Ngượng ngùng, chẳng qua hôm nay nàng chưa tắm mà thôi.
Nguyệt Tích Lương cắn chăn, nhớ lại kích cỡ côn thịt làm người say mê kia, vẻ mặt thoắt cái trở nên dâm tà.
Ui cha, dưa chuột này là thuộc hàng khủng nha, nàng thật là tinh mặt, chọn đúng người.
Lại nhìn xuống tiểu huyệt nho nhỏ của mình...... có nhét vào nổi không mới là vấn đề.
Trong đầu tưởng tượng lên những hình ảnh không thuần khiết, Nguyệt Tích Lương liền đánh cái rùng mình, cơ thể lõa lồ rụt rụt vào trong chăn.
Đau....
Nàng sợ đau!
Nghĩ lại thì..... to cũng không tốt lắm đâu. Bắc Mạc Quân, chàng có thể rút nhỏ bớt một phần đi có được hay không? Ta thân thể yếu đuối, không bị chàng đâm chết mới là lạ.
Trong khi mỗ nữ dần dần chìm vào giấc ngủ thì Bắc Mạc Quân, kẻ tự rước lấy khổ ở đây đang đứng sừng sững trong gió.
Hắn thở dài, cúi đầu xuống nhìn cây thương hùng dũng không mềm đi chút nào của mình, nhủ thầm trong đầu.
Tiểu đệ à, nể mặt già của lão ca mà xẹp xuống đi. Ca đã mất miếng ăn rồi mà đệ vẫn còn hăng hái như vậy ư?
Lúc này, khóe mắt Bắc Mạc Quân liếc thấy Triển Chính Hi đang lảo đảo, mơ màng đi tìm nhà xí giải quyết nỗi buồn.
Hắn không kịp suy nghĩ nxhiều mà lao vút đi, xách cổ Triển Chính Hi như xách con gà mang ra khỏi doanh trại.
Triển Chính Hi ngỡ ngàng, nghi hoặc hỏi.
- " Vương gia, người làm gì vậy? "
Bắc Mạc Quân không để tâm đáp lại, rất là gấp gáp.
- " Mượn cơ thể ngươi phát tiết một lúc. "
- " Hả? "
Đương lúc Triển Chính Hi không hiểu gì thì đã bị vứt xuống đất, hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy " tiểu Mạc Quân ".
Triển Chính Hi gào rú một tiếng, ôm ngực lùi ra sau hàng trăm mét, lắp ba lắp bắp.
- " Vương..... vương gia..... người không thể làm vậy. Ta là hoa đã có chủ, người.... người cũng có vương phi rồi, vương phi mà biết thì sẽ rất thương tâm a! "
Kiến Nhất, mau mau đến cứu bổn đại gia!
Lão tử sắp bị vấy bẩn trinh tiết rồi, lão tử sắp bị vương gia bạo cúc rồi!
Bắc Mạc Quân nhíu mày, từng bước từng bước tiến lại gần hắn, hiếm khi nhẹ giọng an ủi.
- " Đừng lo lắng, ta sẽ thật nhẹ nhàng. "
Triển Chính Hi lắc đầu quầy quậy, một bộ nữ nhi nhà lành gặp phải hái hoa tặc, khóc không ra nước mắt.
- " Vương gia.... người không thể rơi vào con đường tà đạo như vậy. Ta.... ta có chết cũng không muốn bị người làm nhục. "
Tên dở hơi này đang nói cái quỷ gì vậy?
Bắc Mạc Quân mất hết kiên nhẫn, hung thần ác sát quát lên.
- " Im miệng! Chuyện này ngươi không nghe cũng phải nghe! "
- " ....... "
Triển Chính Hi sợ đến nỗi im bặt, hoa dung thất sắc.
Không lẽ hôm nay lão tử thật sự sẽ bị vương gia cường bạo? Đấu tranh tư tưởng một giây, Triển Chính Hi nhất quyết thay đổi một trăm tám mươi độ, vứt bỏ tôn nghiêm dang hai tay ra, nhắm mắt lại.
- " Vương gia..... đến đây đi! "
Kiến Nhất, ta thật sự có lỗi với ngươi. Kiếp sau để ta báo đáp ngươi vậy.....
Bắc Mạc Quân chỉ chờ có thế, lặp tức vung quyền.....
Bốp!
Khuôn mặt Triển Chính Hi hứng trọn cú đấm từ chính giữa, một dòng máu mũi đỏ lòm chảy ra.
Ớ?
Triển Chính Hi mở mắt, kinh hãi ôm mũi, run rẩy mở miệng.
- " Sao ta lại bị đánh? "
Bắc Mạc Quân thổi thổi nắm tay, khinh miệt liếc hắn như liếc kẻ ngu, nói.
- " Ngươi.... không để đánh thì để làm gì? "
Đúng vậy, hắn bây giờ cần phải phát tiết dục vọng qua phương thức tàn bạo nhất, đánh người. Không thể nghi ngờ, Triển Chính Hi thực có thiên phú làm bao cát.
Tin tưởng, khi phát tiết xong thì tiểu đệ của hắn sẽ trở lại bình thường ngay thôi.
Sau đó, một mảnh đất phía bên ngoài doanh trại liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quyền cước nện vào người.
Chim muông không ngừng bay toán loạn, ngựa chiến hí dài sợ sệt, binh lính tuần tra cứ ngỡ là tiếng của u hồn.
Một canh giờ sau, Bắc Mạc Quân thần thái sáng láng đi về doanh trướng của mình, ngủ.
Triển Chính Hi bị vứt lại nơi hoang dã với cái đầu heo tím bầm, nước mắt tung hoành.
Khinh người quá đáng!
Tại sao lại là hắn? Tại sao luôn luôn là hắn? Hiền lành cũng là cái tội sao? Lão thiên gia, công lý ở đâu cơ chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.