Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 138
Trang Aya
30/07/2019
Hàn Vũ cho xe ngựa dừng lại bên đường, Nguyệt
Tích Lương dùng tốc độ sét đánh nhảy xuống xe ngựa, chạy một mạch vào
rừng cây phía trước.
Vì sợ nàng chạy trốn, hắn định đi theo trông chừng nàng.
Nào ngờ, Nguyệt Tích Lương như biết trước ý nghĩ của hắn. Nàng quay phắt đầu lại, ban cho hắn một đạo ánh mắt sắc lạnh để cảnh cáo, nói lời đe dọa.
- " Lão nương không thèm chạy. Ngươi thử tiến thêm một bước nữa mà xem, ta thiến! "
Tầm nhìn của nàng lướt về phía đũng quần Hàn Vũ, tay vung lên, hung hăng làm động tác chặt chém.
Hàn Vũ: " ........ "
Nàng có biết là bản thân đang bị bắt cóc không vậy?
Hàn Vũ biết nàng chưa bao giờ nói mà không làm, hắn đành bất đắc dĩ đứng im một chỗ chờ đợi.
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, lúc này mới tiếp tục chạy đi tìm chỗ xả lũ.
Hắn quá coi trọng nàng rồi, dù nàng muốn chạy cũng chạy không nổi. Nàng bị chứng mù đường!
Cá chắc rằng chạy không được bao lâu sẽ bị bắt trở lại thôi....
Đúng một khắc sau, Nguyệt Tích Lương mang bộ mặt thỏa mãn, đủng đỉnh đi về phía xe ngựa.
Cảm giác sau khi được giải quyết nỗi buồn, thật tốt.
Trên đường đi, Nguyệt Tích Lương phát hiện, võ công của nàng vậy mà bị phong bế. Độc dược, ngân châm, ngân phiếu,.... trên người cũng biến mất sạch.
Không cần nói cũng biết là Hàn Vũ lấy đi.
Chậc, người này tính toán cũng thật chu toàn. Sợ nàng độc hắn lần nữa sao?
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, Nguyệt Tích Lương tựa đầu vào thành xe, tay nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, từ từ thưởng thức.
Chủ nghĩa của nàng.... dù là hoàn cảnh nào cũng không thể ngược đãi chính mình.
Bị bắt thì sao chứ?
Đến bây giờ nàng vẫn còn hảo hảo khỏe mạnh chứng tỏ Hàn Vũ không muốn làm hại nàng.
Có đồ ăn để lấp đầy bụng, tội gì không ăn đây?
Ăn xong một miếng bánh, nàng mới đưa mắt nhìn thẳng Hàn Vũ, lãnh đạm lên tiếng.
- " Là ngươi trợ giúp Bắc Mạc Lâm tạo phản? "
Nàng không ngốc. Đến bây giờ vẫn không đoán ra điều đó thì nàng không phải là Nguyệt Tích Lương rồi.
Hàn Vũ thản nhiên gật đầu thừa nhận.
- " Ân, là ta. Bất quá, nàng yên tâm. Bắc Mạc Lâm bị nhị đệ hắn giết chết rồi. "
Nguyệt Tích Lương không bị bất ngờ. Nàng khoanh tay trước ngực, hỏi tiếp.
- " Ngươi muốn mang ta đến Ám Dạ quốc? "
Hàn Vũ tiếp tục gật đầu.
Hắn yêu nàng, cho nên hắn mới nghĩ ra cách này để giữ nàng lại bên mình.
Phải nói rằng kế hoạch của hắn được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, sau cùng mỉm cười nói.
- " Tiểu Quân Quân sẽ biết, chàng sẽ đến tìm ta. "
Nếu Bắc Mạc Quân tự thân xuất mã đến đòi người, Hàn Vũ không thể không thả nàng.
Dù sao, danh tiếng của hắn trên chiến trường đang như mặt trời ban trưa, Ám Dạ muốn đối đầu với Cảnh Lăng còn phải suy nghĩ kỹ càng. Huống chi chỉ bởi vì một tiểu nư nhân.
Hàn Vũ không mảy may bị dao động, hắn uống một ngụm trà, lại rót một chén để sang chỗ nàng. Xong xuôi mới chậm rãi nói.
- " Bắc Mạc Quân sẽ không đến Ám Dạ. Hay nói đúng hơn, hắn không có lý do gì để đến Ám Dạ đòi người. "
Nguyệt Tích Lương nhăn nhó.
- " Ngươi có ý gì? "
Hàn Vũ bật cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trả lời.
- " Nàng có biết không, ở kinh thành Cảnh Lăng vẫn còn một ' Hàn Vũ ' nữa. Thái tử Ám Dạ và sứ giả vẫn còn ở kinh thành, đương nhiên sẽ thoát khỏi đối tượng bị nghi ngờ. Hơn nữa, ta đã để lại một dấu vết giả để đánh lạc hướng hắn. Nàng nghĩ, Bắc Mạc Quân sẽ còn đến Ám Dạ tìm nàng ư? "
Vẫn còn một Hàn Vũ nữa? Tại sao có thể như vậy?
Nguyệt Tích Lương sững sờ ngồi tại chỗ, mắt đẹp mở lớn chứa đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Hàn Vũ nhìn nàng bị đả kích, không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên đời này có một thứ được gọi là dịch dung thuật!
Mặc dù ít người biết nhưng không phải là không có.
Hắn vừa vặn có một thủ hạ đắc lực hiểu biết dịch dung, tên hắn là.... Ngàn Diện.
..........
Đúng như những gì Hàn Vũ đã nói, đứng trước mặt Bắc Mạc Quân lúc này chính là một ' Hàn Vũ ' khác, thực chất đó Ngàn Diện sau khi đã dịch dung.
Bắc Mạc Quân nhíu chặt chân mày, nghi ngờ hỏi ' Hàn Vũ '.
- " Thái tử, Tích Lương quận chúa của bổn quốc thật sự không ở chỗ của ngươi? "
Bắc Mạc Quân vốn ít tiếp xúc với Hàn Vũ nên hắn cũng không phân biệt được người trước mắt này là giả.
Huống chi, thuật dịch dung của Ngàn Diện tỉ mỉ, tinh xảo, khó có thể bắt được sơ hở.
Ngay cả bản thân Ngàn Diện cũng được huấn luyện nghiêm khắc. Từ giọng nói, cử chỉ, hành động đều giống y như Hàn Vũ, nghiễm nhiên trở thành một thế thân hoàn hảo.
' Hàn Vũ ' nở nụ cười yêu nghiệt quen thuộc, hỏi lại.
- " Nhị vương gia đang nghi ngờ bản thái tử bắt cóc nàng sao? "
Bắc Mạc Quân trầm mặc một hồi, sau cùng vẫn là cứng rắn nói.
- " Ta muốn vào dịch quán lục soát! "
' Hàn Vũ ' không vấn đề gì nhún vai, nghiêng người tránh sang bên cạnh.
- " Thỉnh! "
Kết quả sao?
Đương nhiên là Bắc Mạc Quân không tìm được Nguyệt Tích Lương ở dịch quán.
Hắn bắt đầu thấy nghi ngờ suy đoán của mình mình rồi. Chẳng lẽ nói..... người bắt Tích Lương thực sự không phải là Hàn Vũ?
Thế nhưng hắn vì cớ gì phải giúp Bắc Mạc Lâm?
Là Bắc Mạc Lâm đưa ra điều kiện quá dụ hoặc hay là hắn vốn ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm nên tìm thú vui tiêu khiển?
Ngay lúc Bắc Mạc Quân đang sầu não suy nghĩ thì một binh sĩ hớt hải chạy đến chỗ hắn, bẩm báo.
- " Vương gia, người gác cổng thành nói chiều nay có đúng một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, trên xe có ký hiệu của hoàng thất Mạc Thanh. "
Vì sợ nàng chạy trốn, hắn định đi theo trông chừng nàng.
Nào ngờ, Nguyệt Tích Lương như biết trước ý nghĩ của hắn. Nàng quay phắt đầu lại, ban cho hắn một đạo ánh mắt sắc lạnh để cảnh cáo, nói lời đe dọa.
- " Lão nương không thèm chạy. Ngươi thử tiến thêm một bước nữa mà xem, ta thiến! "
Tầm nhìn của nàng lướt về phía đũng quần Hàn Vũ, tay vung lên, hung hăng làm động tác chặt chém.
Hàn Vũ: " ........ "
Nàng có biết là bản thân đang bị bắt cóc không vậy?
Hàn Vũ biết nàng chưa bao giờ nói mà không làm, hắn đành bất đắc dĩ đứng im một chỗ chờ đợi.
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, lúc này mới tiếp tục chạy đi tìm chỗ xả lũ.
Hắn quá coi trọng nàng rồi, dù nàng muốn chạy cũng chạy không nổi. Nàng bị chứng mù đường!
Cá chắc rằng chạy không được bao lâu sẽ bị bắt trở lại thôi....
Đúng một khắc sau, Nguyệt Tích Lương mang bộ mặt thỏa mãn, đủng đỉnh đi về phía xe ngựa.
Cảm giác sau khi được giải quyết nỗi buồn, thật tốt.
Trên đường đi, Nguyệt Tích Lương phát hiện, võ công của nàng vậy mà bị phong bế. Độc dược, ngân châm, ngân phiếu,.... trên người cũng biến mất sạch.
Không cần nói cũng biết là Hàn Vũ lấy đi.
Chậc, người này tính toán cũng thật chu toàn. Sợ nàng độc hắn lần nữa sao?
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, Nguyệt Tích Lương tựa đầu vào thành xe, tay nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, từ từ thưởng thức.
Chủ nghĩa của nàng.... dù là hoàn cảnh nào cũng không thể ngược đãi chính mình.
Bị bắt thì sao chứ?
Đến bây giờ nàng vẫn còn hảo hảo khỏe mạnh chứng tỏ Hàn Vũ không muốn làm hại nàng.
Có đồ ăn để lấp đầy bụng, tội gì không ăn đây?
Ăn xong một miếng bánh, nàng mới đưa mắt nhìn thẳng Hàn Vũ, lãnh đạm lên tiếng.
- " Là ngươi trợ giúp Bắc Mạc Lâm tạo phản? "
Nàng không ngốc. Đến bây giờ vẫn không đoán ra điều đó thì nàng không phải là Nguyệt Tích Lương rồi.
Hàn Vũ thản nhiên gật đầu thừa nhận.
- " Ân, là ta. Bất quá, nàng yên tâm. Bắc Mạc Lâm bị nhị đệ hắn giết chết rồi. "
Nguyệt Tích Lương không bị bất ngờ. Nàng khoanh tay trước ngực, hỏi tiếp.
- " Ngươi muốn mang ta đến Ám Dạ quốc? "
Hàn Vũ tiếp tục gật đầu.
Hắn yêu nàng, cho nên hắn mới nghĩ ra cách này để giữ nàng lại bên mình.
Phải nói rằng kế hoạch của hắn được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, sau cùng mỉm cười nói.
- " Tiểu Quân Quân sẽ biết, chàng sẽ đến tìm ta. "
Nếu Bắc Mạc Quân tự thân xuất mã đến đòi người, Hàn Vũ không thể không thả nàng.
Dù sao, danh tiếng của hắn trên chiến trường đang như mặt trời ban trưa, Ám Dạ muốn đối đầu với Cảnh Lăng còn phải suy nghĩ kỹ càng. Huống chi chỉ bởi vì một tiểu nư nhân.
Hàn Vũ không mảy may bị dao động, hắn uống một ngụm trà, lại rót một chén để sang chỗ nàng. Xong xuôi mới chậm rãi nói.
- " Bắc Mạc Quân sẽ không đến Ám Dạ. Hay nói đúng hơn, hắn không có lý do gì để đến Ám Dạ đòi người. "
Nguyệt Tích Lương nhăn nhó.
- " Ngươi có ý gì? "
Hàn Vũ bật cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trả lời.
- " Nàng có biết không, ở kinh thành Cảnh Lăng vẫn còn một ' Hàn Vũ ' nữa. Thái tử Ám Dạ và sứ giả vẫn còn ở kinh thành, đương nhiên sẽ thoát khỏi đối tượng bị nghi ngờ. Hơn nữa, ta đã để lại một dấu vết giả để đánh lạc hướng hắn. Nàng nghĩ, Bắc Mạc Quân sẽ còn đến Ám Dạ tìm nàng ư? "
Vẫn còn một Hàn Vũ nữa? Tại sao có thể như vậy?
Nguyệt Tích Lương sững sờ ngồi tại chỗ, mắt đẹp mở lớn chứa đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Hàn Vũ nhìn nàng bị đả kích, không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên đời này có một thứ được gọi là dịch dung thuật!
Mặc dù ít người biết nhưng không phải là không có.
Hắn vừa vặn có một thủ hạ đắc lực hiểu biết dịch dung, tên hắn là.... Ngàn Diện.
..........
Đúng như những gì Hàn Vũ đã nói, đứng trước mặt Bắc Mạc Quân lúc này chính là một ' Hàn Vũ ' khác, thực chất đó Ngàn Diện sau khi đã dịch dung.
Bắc Mạc Quân nhíu chặt chân mày, nghi ngờ hỏi ' Hàn Vũ '.
- " Thái tử, Tích Lương quận chúa của bổn quốc thật sự không ở chỗ của ngươi? "
Bắc Mạc Quân vốn ít tiếp xúc với Hàn Vũ nên hắn cũng không phân biệt được người trước mắt này là giả.
Huống chi, thuật dịch dung của Ngàn Diện tỉ mỉ, tinh xảo, khó có thể bắt được sơ hở.
Ngay cả bản thân Ngàn Diện cũng được huấn luyện nghiêm khắc. Từ giọng nói, cử chỉ, hành động đều giống y như Hàn Vũ, nghiễm nhiên trở thành một thế thân hoàn hảo.
' Hàn Vũ ' nở nụ cười yêu nghiệt quen thuộc, hỏi lại.
- " Nhị vương gia đang nghi ngờ bản thái tử bắt cóc nàng sao? "
Bắc Mạc Quân trầm mặc một hồi, sau cùng vẫn là cứng rắn nói.
- " Ta muốn vào dịch quán lục soát! "
' Hàn Vũ ' không vấn đề gì nhún vai, nghiêng người tránh sang bên cạnh.
- " Thỉnh! "
Kết quả sao?
Đương nhiên là Bắc Mạc Quân không tìm được Nguyệt Tích Lương ở dịch quán.
Hắn bắt đầu thấy nghi ngờ suy đoán của mình mình rồi. Chẳng lẽ nói..... người bắt Tích Lương thực sự không phải là Hàn Vũ?
Thế nhưng hắn vì cớ gì phải giúp Bắc Mạc Lâm?
Là Bắc Mạc Lâm đưa ra điều kiện quá dụ hoặc hay là hắn vốn ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm nên tìm thú vui tiêu khiển?
Ngay lúc Bắc Mạc Quân đang sầu não suy nghĩ thì một binh sĩ hớt hải chạy đến chỗ hắn, bẩm báo.
- " Vương gia, người gác cổng thành nói chiều nay có đúng một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, trên xe có ký hiệu của hoàng thất Mạc Thanh. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.