Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 139

Trang Aya

31/07/2019

Hoàng thất Mạc Thanh?

Bắc Mạc Quân nhíu mày, không ngờ tự dưng lại lòi ra một Mạc Thanh nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như Mạc Thanh cũng có động cơ để bắt cóc Nguyệt Tích Lương.

Không nói đến món nợ cũ của nàng với Thụy Miên công chúa, chỉ bằng chiến thắng của hắn mới đây trên chiến trường thôi cũng đã đủ để Mạc Thanh nổi lên mưu kế đê hèn.

Ai cũng biết, Nguyệt Tích Lương là hòn ngọc quý được Nguyệt vương gia phủng trong lòng bàn tay. Nếu đem nàng đe dọa Nguyệt Kinh Thiên, chưa biết chừng Nguyệt Kinh Thiên sẽ vì an toàn của nữ nhi mà lựa chọn phản bội Cảnh Lăng.

Thế nhưng, Bắc Mạc Quân vẫn không nghĩ ra một chuyện. Nếu thực sự là Mạc Thanh bắt Nguyệt Tích Lương đi, vậy thì tại sao bọn hắn lại ngu ngốc đến mức để lộ nhiều sơ hở như vậy?

Làm thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!

Đúng lúc Nguyệt Kinh Thiên cũng nghe tin chạy đến, mặt hắn tỏ vẻ căm phẫn tột độ, mắng.

- " Con mẹ nó! Là ai nhân cơ hội lão tử không có nhà mà bắt cóc Lương bảo bảo của lão tử? Lão tử thiến cả nhà hắn! "

Bắc Mạc Quân nâng chán, bất đắc dĩ phải kể lại cho nhạc phụ đại nhân mọi chuyện.

Theo kiểu người ' đầu óc ngu si, tứ chi phát triển ' như Nguyệt Kinh Thiên, hắn đương nhiên nghĩ thủ phạm chính là hoàng thất Mạc Thanh.

Nguyệt Kinh Thiên lặp tức nhấc chân, hung bạo đá vào mông Bắc Mạc Quân một cái, rống lớn.

- " Vậy ngươi đứng đây ' thả rắm ' làm cái gì? Còn không mau mang người đuổi theo cướp Lương bảo bảo về. Nếu đuổi theo không kịp thì khai chiến cho lão tử! Chuyện này mà làm không được nữa thì đừng hòng bổn vương gả nữ nhi cho ngươi! "

Khuôn mặt anh tuấn của Bắc Mạc Quân đen sì.

Không cần nhìn cũng biết, sau mông hắn đang in hình một dấu chân to đùng.

Nếu là kẻ khác, dám làm như vậy với hắn thì đã sớm bị hắn chặt đứt hai chân rồi.

Nhưng người trước mặt này lại là phụ thân đại nhân đức cao vọng trọng, Bắc Mạc Quân dù uất ức đến mấy cũng không dám bộc phát đến nửa phần, chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Muốn lấy nữ nhi nhà người ta thì phải trả giá thật nhiều....

Bắc Mạc Quân điều chỉnh lại tinh thần, nghiêm túc gật đầu nói.

- " Tiểu tế đi ngay! "

Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, bất quá cũng không thể phủ nhận rằng hiềm nghi lớn nhất ở đây chính là Mạc Thanh.

Bắc Mạc Quân sai Triển Chính Hi ở lại kinh thành, giám sát nhất cử nhất động của ' Hàn Vũ ' và đội ngũ sứ giả đi theo hắn nhằm phòng ngừa bất trắc.

Bản thân Bắc Mạc Quân thì mang theo một đội binh mã, hướng về phía Mạc Thanh đế quốc truy theo.

Như Nguyệt Kinh Thiên đã nói từ trước, nếu không đuổi kịp thì khai chiến thôi.

Cho dù phải san bằng Mạc Thanh thì cũng phải cứu cho bằng được Nguyệt Tích Lương.

.........

Nửa tháng dài đằng đẵng đi qua.

Nguyệt Tích Lương cuối cùng vẫn là bị Hàn Vũ cưỡng bức mang về Ám Dạ đế đô.

Hàn Vũ tâm tư tỉ mỉ, trước khi vào thành còn đeo lên mặt nàng một chiếc mặt nạ da người mỏng như cánh ve, là kiệt tác của Ngàn Diện giao cho hắn.



Dung nhan tuyệt mỹ của Nguyệt Tích Lương sau khi đeo mặt nạ da người vào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt xa lạ, chỉ được coi như tương đối thanh tú.

Như thế này, cho dù ở Ám Dạ có tai mắt của Bắc Mạc Quân thì bọn hắn cũng không thể nhận ra nàng.

Xe ngựa của Hàn Vũ ung dung đi đến phủ thái tử, quản gia đã sớm nhận được tin báo, lặp tức mang theo hạ nhân ra đón tiếp.

Hàn Vũ nhảy xuống xe ngựa trước tiên, không màng đến hạ nhân đang nhao nhao quỳ lạy, liền đưa tay ra trước màn xe, ôn nhu mở miệng.

- " Đến nơi rồi, để ta đỡ nàng. "

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, ngỡ ngàng nhìn vị chủ tử vốn đáng sợ bày ra bộ mặt ' tình ý đắm say '.

Chủ tử xác định là không phải uống lộn thuốc đi?

Mới ra ngoài có một thời gian mà đã tìm được ý trung nhân rồi sao? Bọn hắn còn tưởng cả đời này chủ tử sẽ không có tình cảm với ai chứ?

Dù sao, với tính cách của chủ tử, muốn tìm được một nữ nhân vừa mắt là rất khó.

Tất cả đều hăng hái lén ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía xe ngựa. Không biết người trong đó là một người như thế nào.....

Trước con mắt mong chờ của hạ nhân phủ thái tử, một bàn tay mảnh khảnh, trắng như sứ đưa ra vén màn xe.

Một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú xuất hiên.

Mọi người thoáng chốc thất vọng tràn trề.

Còn tưởng là một tuyệt thế đại mỹ nữ đâu. Hóa ra chỉ là nha đầu bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ánh mắt của chủ tử bị làm sao vậy? Sao có thể kém như vậy?

Nguyệt Tích Lương theo bản năng nhìn xung quanh một lượt, sau cùng tầm mắt dừng lại ở bàn tay chìa ra trước mặt.

Nàng hừ lạnh một tiếng, không thèm cho Hàn Vũ thể diện hay là sắc mặt tốt, bỏ qua tay hắn mà tự mình nhảy xuống xe ngựa.

Nàng bị phong bế võ công chứ không phải là tàn tật.

Đỡ.... đỡ cái rắm!

Hàn Vũ khẽ trầm mặt xuống một chút, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

Hắn rút tay về sờ mũi, nhếch miệng cười tự giễu.

Nàng vẫn còn đang giận?

Hàn Vũ thì không sao, thế nhưng quản gia và các hạ nhân lại thấy bất bình thay cho chủ tử.

Nữ nhân kia coi mình là ai? Chủ tử đối tốt với nàng ta, nàng ta lại còn kiêu ngạo, không biết điều! Hay là nàng ta đang dùng kế lạt mềm buộc chặt không thành?

Dù thế nào, nàng ta vẫn không hề xứng với chủ tử! Không hề!

Nguyệt Tích Lương đáng thương, vừa mới xuất đầu lộ diện thì đã hứng trọn vài chục ánh mắt như dao găm phóng tới.

Nhưng với Nguyệt Tích Lương, nàng chỉ tùy ý đưa tay ra đằng sau, tiêu sái..... gãi mông.

Nhìn xem lão nương đây có quan tâm không?

Các ngươi cứ ghét ta đi! Không sợ các ngươi ghét, chỉ sợ các ngươi không ghét!



Quả nhiên, hành động này của nàng trong mắt mọi người đã phá hỏng hết mỹ cảm.

Thô lỗ! Dung tục! Quê mùa!

Đã xấu thì không nói lại còn thô lỗ chết đi được, không hề có quy củ chút nào?

Chủ tử rốt cuộc coi trọng nàng ta ở điểm gì?

Chắc chắn nàng ta đã cho chủ tử uống phải bùa mê thuốc lú rồi! Ô ô ô ô.....

Ánh mắt mọi người nhìn Nguyệt Tích Lương càng thêm tức giận cùng chán ghét.

Nguyệt Tích Lương cười cười, trả lại cho bọn hắn một ánh mắt khiêu khích trần trụi.

Có giỏi thì làm cho chủ tử của các ngươi thả ta đi. Nếu được như vậy, ta cảm tạ các ngươi còn không hết ý chứ!

Nàng mệt mỏi duỗi lưng, quay sang nói với Hàn Vũ bằng giọng điệu nhạt như nước ốc.

- " Ta đói. "

Bất quá, chỉ bằng một câu nói ấy thôi đã làm cho Hàn Vũ cảm thấy vui mừng như điên.

Nên biết, sau lần kể với nàng về mưu kế của hắn, nàng đã không còn nói với hắn một câu nào nữa. Như thể đây là một sự trừng phạt khốc liệt.

Cả ngày nàng không nằm ở trên xe ngựa ngủ thì cũng là ăn, là ngắm cảnh, là vẽ tranh,..... trực tiếp coi hắn thành không khí.

Thực chất, Nguyệt Tích Lương vẫn tán gẫu vui vẻ với thủ hạ của hắn, nhưng chỉ riêng hắn là nàng mắt điếc tai ngơ.

Điều này làm cho bạn nhỏ Hàn Vũ buồn não lòng, luống cuống không biết phải làm sao.

May mắn, cuối cùng nàng cũng đã tình nguyện nói chuyện với hắn rồi.

Hàn Vũ nở nụ cười tự cho là soái nhất, nhu tình nói.

- " Vậy vào phủ, ta sẽ sai người mang đồ ăn lên cho nàng! "

Nguyệt Tích Lương liếc hắn một cái, bĩu môi, thầm nghĩ.

Xin đừng làm vẻ mặt đấy với lão nương, lão nương không chắc sẽ chịu nổi đâu.

Ta đang hạ quyết tâm coi ngươi là người xấu đấy, ngươi xấu thêm một chút đi xem nào, cứ thế này có khác gì người tốt đâu cơ chứ.

Mai sau nếu phải hạ thủ độc ác với ngươi thì ta biết phải hạ thủ làm sao?

Đã có không ít lần, Nguyệt Tích Lương định nói với Hàn Vũ một câu: ngươi là người tốt, đừng có tiếp tục mắc thêm sai lầm, làm cho ta phải hận ngươi.

Thế nhưng, chung quy Nguyệt Tích Lương vẫn không nói. Nàng biết, cho dù có nói thì Hàn Vũ vẫn sẽ không để vào tai.

Chấp niệm của hắn quá sâu, tính cách của hắn quá vặn vẹo, không thể lặp tức thay đổi được.

Có khi, phải dạy cho hắn một bài học để sáng mắt ra.

Nguyệt Tích Lương gật gật đầu, phủi phủi gấu váy, định bụng đi theo Hàn Vũ vào phủ để lấp đầy cái bụng.

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy, vui vẻ vang lên, kèm theo đó là một đạo bóng dáng hồng nhạt lao như bay về phía người nào đó bên cạnh nàng.

- " Thái tử ca ca, huynh đã về rồi! Mạt Mạt rất nhớ huynh! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook