Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 140
Trang Aya
31/07/2019
Nguyệt Tích Lương không kịp đề phòng bị thiếu nữ
kia đẩy cho một cái, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, suýt chút
nữa ngã sấp mặt.
Đến khi nàng định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy nàng ta dang rộng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Hàn Vũ, cả cơ thể như con bạch tuộc bám dính hắn.
Thiếu nữ này chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, bằng tuổi nàng nhưng lại thấp lùn hơn một chút, trông càng giống một tiểu loli.
Thiếu nữ tên Mạt Mạt rất tự nhiên mở miệng ra liến thoắng.
- " Thái tử ca ca, lần này huynh ra ngoài thật lâu nha. Muội với cô cô mong huynh chết đi được. Cô cô nói, khi nào huynh về thì sẽ thành thân với muội, rốt cuộc thì muội cũng sắp được làm thái tử phi của huynh rồi, huynh có vui không? Thái tử ca ca, bao giờ thì chúng ta thành thân đây? Ngày mai? Ngày kia? Hay trực tiếp làm vào hôm nay luôn đi! "
Ách? Tiểu cô nương này cho là chuyện chung thân đại sự dễ dàng như vậy?
Đùng một cái là thành thân được luôn hả? Không phải xem ngày hoàng đạo? Mời khach khứa? Trang hoàng nhà cửa? Dâng sính lễ? Chuẩn bị đồ đạc?.....
Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống vài đạo hắc tuyến, giật giật khóe miệng, khoanh tay đứng ra xa hơn, một bộ ta đây xem kịch vui.
Hàn Vũ sa sầm mặt mày, bất giác liếc Nguyệt Tích Lương một cái, thấy thần sắc vui vẻ khi người gặp họa của nàng thì càng tức tối.
Hắn đưa ra kéo Mạt Mạt ra khỏi người hắn, lạnh lùng lên tiếng.
- " Kỷ Mạt Mạt, ta đã nói với muội rất nhiều lần. Ta chỉ coi muội là muội muội thân thiết, không hề có tình cảm nam nữ, càng không thể thành thân với muội được. Với lại..... "
Ngừng một lúc, Hàn Vũ mím chặt môi, tiếp tục nói.
- " Ta đã có ý trung nhân của mình rồi. Vị trí thái tử phi này là của một mình nàng, ai cũng không được phép ngồi vào! "
Mạt Mạt sững sờ, ngây ngốc đứng tại chỗ, mắt đẹp trừng lớn.
Mãi sau, nàng ta mới phồng má,không phục hét lớn.
- " Không phải! Huynh lừa muội! Huynh không hề có ý trung nhân, huynh chỉ lấy bừa một cái cớ mà thôi. Muội không tin đâu! "
Từ nhỏ, Kỷ Mạt Mạt đã thích vị thái tử ca ca cao cao tại thượng trước mắt này.
Thân phận nàng là quận chúa, lại còn là biểu muội của hắn. Hoàng hậu cô cô đã từng nói, nàng sinh ra để làm thái tử phi.
Có trời mới biết nàng đã đợi ngày này bao nhiêu năm, đợi nàng đủ tuổi để xuất giá.
Thế mà.... bây giờ Hàn Vũ lại mở miệng nói hắn sẽ không thú nàng, nói hắn có ý trung nhân. Điều này làm sao Kỷ Mạt Mạt có thể chấp nhận cho được.
Hàn Vũ bất đắc dĩ xoa trán, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
- " Ta là nói thật. Tin hay không tùy muội! "
Kỷ Mạt Mạt dậm chân, cương quyết không chịu từ bỏ.
- " Được! Huynh nói xem, ý trung nhân của huynh là ai? Nàng ta là ai? Có thể ưu tú hơn muội sao? "
Trước nay Kỷ Mạt Mạt rất tự tin vào bản thân mình.
Về nhan sắc, tuy nàng còn chưa thành thục nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, là mỹ nhân số một, số hai ở đế đô.
Về tài năng, bốn món cầm, kỳ, thư, họa không thứ nào là nàng không tinh thông. Không chỉ văn, nàng còn theo phụ vương học võ nghệ, có thể nói là một thiên kim văn võ song toàn.
Vậy nên, nếu Hàn Vũ thực sự có ý trung nhân thì người đó phải hơn nàng về mọi mặt với được!
Nguyệt Tích Lương vốn đang làm người vô hình, nghe nàng ta nói vậy thì bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an khó tả.
Khóe mắt nàng nhìn Hàn Vũ, quả nhiên thấy hắn cũng.... nhìn chằm chằm về phía này.
Thôi xong!
Người huynh đệ, ngươi đừng có làm bừa nha!
Ngươi đừng có mà..... Ấy! Đừng!
- " Ý trung nhân của ta là.... "
Chỉ thấy Hàn Vũ điềm nhiên mở miệng, không báo trước liền vươn tay ra kéo tay Nguyệt Tích Lương, nắm chặt.
- " Nàng ấy. "
Biết ngay mà!
Con bà nhà ngươi! Ngươi xử lý đào hoa thì không nói, ngươi còn lôi lão nương vào làm gì? Làm bình phong cho ngươi? Trách chuyện chưa đủ loạn sao?
Hàn Vũ, tên khốn! Ngươi đây là muốn chết!
Nguyệt Tích Lương tức giận rồi. Nàng vùng vẫy kịch liệt, muốn rút bàn tay mình về.
Thế nhưng đáng hận hơn cả, Hàn Vũ vậy mà âm thầm vận chuyển nội lực đè tay nàng lại, sống chết không cho nàng thoát ra.
Nguyệt Tích Lương phẫn nộ, muốn mở miệng mắng chửi người thì phát hiện chẳng biết từ bao giờ nàng đã bị điểm huyệt câm luôn rồi.
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
A a a a a a a! Nàng muốn đại khai sát giới!
Đừng có ai cản nàng!
Nguyệt Tích Lương không làm gì được, chỉ còn cách trừng Hàn Vũ gắt gao, trong lòng thầm mắng một ngàn lần từ ' vô sỉ '.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chẳng biết Hàn Vũ đã chết bao nhiêu lần rồi.
Kỷ Mạt Mạt không thể tin được nhìn mặt nạ thanh tú của Nguyệt Tích Lương, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
- " Thái tử ca ca, huynh coi muội là kẻ ngốc sao? Tùy tiện lôi một con tiện tỳ hạ đẳng ra để làm ý trung nhân, không sợ thiên hạ chê cười? "
Hiển nhiên, Kỷ Mạt Mạt đã coi Nguyệt Tích Lương chỉ là một hạ nhân thấp kém.
Ý trung nhân của thái tử ca ca làm sao có thể tầm thường đến mức này.
Hàn Vũ nhíu mày, nhếch miệng cười lạnh.
- " Nàng ấy không phải là tiện tỳ. Nếu muội không tin, ta sẽ làm cho muội tin! "
Nói rồi, Hàn Vũ bất chợt thả tay Nguyệt Tích Lương ra.
Hắn quay hẳn người sang đối diện nàng, một tay vòng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, một tay giữ chặt ót nàng, dần dần cúi xuống.....
Nguyệt Tích Lương trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại kia, huyệt câm vẫn bị điểm nên chỉ có thể hung dữ cảnh cáo qua ánh mắt.
Hai tay nàng chống trước ngực Hàn Vũ, cố gắng để đẩy hắn ra. Nhưng Hàn Vũ như là một bức tượng ngàn cân, dù nàng có dùng hết sức lực vẫn không dao động mảy may.
Hàn Vũ, ngươi điên rồi!
Thả ta ra! Mau thả ta ra!
Nguyệt Tích Lương muốn quay đầu đi, thế nhưng đến cả đầu nàng cũng bị hắn giữ chặt.
Nàng tuyệt vọng, nàng trơ mắt nhìn đôi môi Hàn Vũ bá đạo, cưỡng ép áp lên môi anh đào của nàng, chà sát.
Hàn Vũ hôn Nguyệt Tích Lương, ngay trước mặt hạ nhân trong phủ, ngay trước mặt Kỷ Mạt Mạt.
Nguyệt Tích Lương đấm thùm thụp vào ngực hắn, thế nhưng hắn vẫn không thèm để ý.
Hàn Vũ như đang say mê thưởng thức mỹ vị nhân gian, cảm xúc rung động, vui sướng tràn ngập trong con tim băng giá của hắn.
Môi nàng rất ngọt, rất thơm, mềm mại chạm vào nơi tăm tối nhất của hắn, tạo thành những gợn sóng lớn.
Đúng vậy, hắn đã xác định chắc chắn cảm giác này là gì.
Hắn yêu nàng, rất yêu nàng, yêu nàng đến phát điên!
Hắn cướp nàng đi là một điều đúng đắn. Hắn không muốn ai có được nàng, ngoại trừ hắn.
Nguyệt Tích Lương, nàng bây giờ đã là của ta. Nàng đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Kỷ Mạt Mạt che miệng, trân trối nhìn thái tử ca ca của nàng chủ động hôn nữ tử bên cạnh, hai vành mắt đỏ hoe, nước mắt tí tách thi nhau rơi xuống.
- " Ngươi..... các ngươi..... "
Trước đây Hàn Vũ ghét chạm vào nữ nhân chứ đừng nói là hôn.
Kể cả nàng cũng là mặt dày mày dạn bám lên hắn, vứt bỏ tự tôn của một nữ nhân nên có.
Hành động của Hàn Vũ như chứng minh một điều. Đây thực sự là ý trung nhân của hắn, là người hắn yêu....
Kỷ Mạt Mạt đau lòng gào khóc, không nhịn được xoay người chạy đi, vừa chạy vừa khóc.
Chẳng bao lâu, bóng dáng của nàng đã không thấy đâu nữa.
Kỷ Mạt Mạt đi rồi nhưng Hàn Vũ vẫn không có ý định dừng lại.
Hắn không thỏa mãn, chỉ là hôn bên ngoài môi, hắn không thỏa mãn, không bao giờ thỏa mãn.
Hàn Vũ dùng sức, ý định cạy mở hàm răng của Nguyệt Tích Lương, muốn tiếp tục biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt.
Nguyệt Tích Lương nhăn mày, như nhận ra ý định của hắn.
Nàng cắn chặt răng, ánh mắt cương quyết.....
Hàn Vũ đang tận hưởng nụ hôn thì thấy trong miệng xuất hiện một mùi tanh ngọt đặc trưng.
Hắn dường như tỉnh táo ngay tức khắc.
Mùi vị này không hề xa lạ với hắn. Mùi máu!
Hàn Vũ hốt hoảng rời môi Nguyệt Tích Lương, nhìn lại mới thấy khóe miệng nàng tràn ra máu tươi.
Đây chắc chắn không phải là máu của hắn, nàng không có cắn hắn. Đây là máu của chính nàng.
Nguyệt Tích Lương tự cắn lưỡi rồi!
Hàn Vũ sợ hãi nâng cằm nàng lên, vội vàng vỗ nhẹ vào má nàng, run giọng dỗ dành.
- " Tích Lương, ta xin lỗi. Nàng đừng như vậy, đừng cắn nữa.... há miệng ra Tích Lương. Đừng tự làm tổn thương chính mình.... đừng cắn nữa..... ta xin lỗi.... ta xin lỗi nàng mà.... "
Đến khi nàng định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy nàng ta dang rộng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Hàn Vũ, cả cơ thể như con bạch tuộc bám dính hắn.
Thiếu nữ này chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, bằng tuổi nàng nhưng lại thấp lùn hơn một chút, trông càng giống một tiểu loli.
Thiếu nữ tên Mạt Mạt rất tự nhiên mở miệng ra liến thoắng.
- " Thái tử ca ca, lần này huynh ra ngoài thật lâu nha. Muội với cô cô mong huynh chết đi được. Cô cô nói, khi nào huynh về thì sẽ thành thân với muội, rốt cuộc thì muội cũng sắp được làm thái tử phi của huynh rồi, huynh có vui không? Thái tử ca ca, bao giờ thì chúng ta thành thân đây? Ngày mai? Ngày kia? Hay trực tiếp làm vào hôm nay luôn đi! "
Ách? Tiểu cô nương này cho là chuyện chung thân đại sự dễ dàng như vậy?
Đùng một cái là thành thân được luôn hả? Không phải xem ngày hoàng đạo? Mời khach khứa? Trang hoàng nhà cửa? Dâng sính lễ? Chuẩn bị đồ đạc?.....
Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống vài đạo hắc tuyến, giật giật khóe miệng, khoanh tay đứng ra xa hơn, một bộ ta đây xem kịch vui.
Hàn Vũ sa sầm mặt mày, bất giác liếc Nguyệt Tích Lương một cái, thấy thần sắc vui vẻ khi người gặp họa của nàng thì càng tức tối.
Hắn đưa ra kéo Mạt Mạt ra khỏi người hắn, lạnh lùng lên tiếng.
- " Kỷ Mạt Mạt, ta đã nói với muội rất nhiều lần. Ta chỉ coi muội là muội muội thân thiết, không hề có tình cảm nam nữ, càng không thể thành thân với muội được. Với lại..... "
Ngừng một lúc, Hàn Vũ mím chặt môi, tiếp tục nói.
- " Ta đã có ý trung nhân của mình rồi. Vị trí thái tử phi này là của một mình nàng, ai cũng không được phép ngồi vào! "
Mạt Mạt sững sờ, ngây ngốc đứng tại chỗ, mắt đẹp trừng lớn.
Mãi sau, nàng ta mới phồng má,không phục hét lớn.
- " Không phải! Huynh lừa muội! Huynh không hề có ý trung nhân, huynh chỉ lấy bừa một cái cớ mà thôi. Muội không tin đâu! "
Từ nhỏ, Kỷ Mạt Mạt đã thích vị thái tử ca ca cao cao tại thượng trước mắt này.
Thân phận nàng là quận chúa, lại còn là biểu muội của hắn. Hoàng hậu cô cô đã từng nói, nàng sinh ra để làm thái tử phi.
Có trời mới biết nàng đã đợi ngày này bao nhiêu năm, đợi nàng đủ tuổi để xuất giá.
Thế mà.... bây giờ Hàn Vũ lại mở miệng nói hắn sẽ không thú nàng, nói hắn có ý trung nhân. Điều này làm sao Kỷ Mạt Mạt có thể chấp nhận cho được.
Hàn Vũ bất đắc dĩ xoa trán, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
- " Ta là nói thật. Tin hay không tùy muội! "
Kỷ Mạt Mạt dậm chân, cương quyết không chịu từ bỏ.
- " Được! Huynh nói xem, ý trung nhân của huynh là ai? Nàng ta là ai? Có thể ưu tú hơn muội sao? "
Trước nay Kỷ Mạt Mạt rất tự tin vào bản thân mình.
Về nhan sắc, tuy nàng còn chưa thành thục nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, là mỹ nhân số một, số hai ở đế đô.
Về tài năng, bốn món cầm, kỳ, thư, họa không thứ nào là nàng không tinh thông. Không chỉ văn, nàng còn theo phụ vương học võ nghệ, có thể nói là một thiên kim văn võ song toàn.
Vậy nên, nếu Hàn Vũ thực sự có ý trung nhân thì người đó phải hơn nàng về mọi mặt với được!
Nguyệt Tích Lương vốn đang làm người vô hình, nghe nàng ta nói vậy thì bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an khó tả.
Khóe mắt nàng nhìn Hàn Vũ, quả nhiên thấy hắn cũng.... nhìn chằm chằm về phía này.
Thôi xong!
Người huynh đệ, ngươi đừng có làm bừa nha!
Ngươi đừng có mà..... Ấy! Đừng!
- " Ý trung nhân của ta là.... "
Chỉ thấy Hàn Vũ điềm nhiên mở miệng, không báo trước liền vươn tay ra kéo tay Nguyệt Tích Lương, nắm chặt.
- " Nàng ấy. "
Biết ngay mà!
Con bà nhà ngươi! Ngươi xử lý đào hoa thì không nói, ngươi còn lôi lão nương vào làm gì? Làm bình phong cho ngươi? Trách chuyện chưa đủ loạn sao?
Hàn Vũ, tên khốn! Ngươi đây là muốn chết!
Nguyệt Tích Lương tức giận rồi. Nàng vùng vẫy kịch liệt, muốn rút bàn tay mình về.
Thế nhưng đáng hận hơn cả, Hàn Vũ vậy mà âm thầm vận chuyển nội lực đè tay nàng lại, sống chết không cho nàng thoát ra.
Nguyệt Tích Lương phẫn nộ, muốn mở miệng mắng chửi người thì phát hiện chẳng biết từ bao giờ nàng đã bị điểm huyệt câm luôn rồi.
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
A a a a a a a! Nàng muốn đại khai sát giới!
Đừng có ai cản nàng!
Nguyệt Tích Lương không làm gì được, chỉ còn cách trừng Hàn Vũ gắt gao, trong lòng thầm mắng một ngàn lần từ ' vô sỉ '.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chẳng biết Hàn Vũ đã chết bao nhiêu lần rồi.
Kỷ Mạt Mạt không thể tin được nhìn mặt nạ thanh tú của Nguyệt Tích Lương, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
- " Thái tử ca ca, huynh coi muội là kẻ ngốc sao? Tùy tiện lôi một con tiện tỳ hạ đẳng ra để làm ý trung nhân, không sợ thiên hạ chê cười? "
Hiển nhiên, Kỷ Mạt Mạt đã coi Nguyệt Tích Lương chỉ là một hạ nhân thấp kém.
Ý trung nhân của thái tử ca ca làm sao có thể tầm thường đến mức này.
Hàn Vũ nhíu mày, nhếch miệng cười lạnh.
- " Nàng ấy không phải là tiện tỳ. Nếu muội không tin, ta sẽ làm cho muội tin! "
Nói rồi, Hàn Vũ bất chợt thả tay Nguyệt Tích Lương ra.
Hắn quay hẳn người sang đối diện nàng, một tay vòng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, một tay giữ chặt ót nàng, dần dần cúi xuống.....
Nguyệt Tích Lương trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại kia, huyệt câm vẫn bị điểm nên chỉ có thể hung dữ cảnh cáo qua ánh mắt.
Hai tay nàng chống trước ngực Hàn Vũ, cố gắng để đẩy hắn ra. Nhưng Hàn Vũ như là một bức tượng ngàn cân, dù nàng có dùng hết sức lực vẫn không dao động mảy may.
Hàn Vũ, ngươi điên rồi!
Thả ta ra! Mau thả ta ra!
Nguyệt Tích Lương muốn quay đầu đi, thế nhưng đến cả đầu nàng cũng bị hắn giữ chặt.
Nàng tuyệt vọng, nàng trơ mắt nhìn đôi môi Hàn Vũ bá đạo, cưỡng ép áp lên môi anh đào của nàng, chà sát.
Hàn Vũ hôn Nguyệt Tích Lương, ngay trước mặt hạ nhân trong phủ, ngay trước mặt Kỷ Mạt Mạt.
Nguyệt Tích Lương đấm thùm thụp vào ngực hắn, thế nhưng hắn vẫn không thèm để ý.
Hàn Vũ như đang say mê thưởng thức mỹ vị nhân gian, cảm xúc rung động, vui sướng tràn ngập trong con tim băng giá của hắn.
Môi nàng rất ngọt, rất thơm, mềm mại chạm vào nơi tăm tối nhất của hắn, tạo thành những gợn sóng lớn.
Đúng vậy, hắn đã xác định chắc chắn cảm giác này là gì.
Hắn yêu nàng, rất yêu nàng, yêu nàng đến phát điên!
Hắn cướp nàng đi là một điều đúng đắn. Hắn không muốn ai có được nàng, ngoại trừ hắn.
Nguyệt Tích Lương, nàng bây giờ đã là của ta. Nàng đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Kỷ Mạt Mạt che miệng, trân trối nhìn thái tử ca ca của nàng chủ động hôn nữ tử bên cạnh, hai vành mắt đỏ hoe, nước mắt tí tách thi nhau rơi xuống.
- " Ngươi..... các ngươi..... "
Trước đây Hàn Vũ ghét chạm vào nữ nhân chứ đừng nói là hôn.
Kể cả nàng cũng là mặt dày mày dạn bám lên hắn, vứt bỏ tự tôn của một nữ nhân nên có.
Hành động của Hàn Vũ như chứng minh một điều. Đây thực sự là ý trung nhân của hắn, là người hắn yêu....
Kỷ Mạt Mạt đau lòng gào khóc, không nhịn được xoay người chạy đi, vừa chạy vừa khóc.
Chẳng bao lâu, bóng dáng của nàng đã không thấy đâu nữa.
Kỷ Mạt Mạt đi rồi nhưng Hàn Vũ vẫn không có ý định dừng lại.
Hắn không thỏa mãn, chỉ là hôn bên ngoài môi, hắn không thỏa mãn, không bao giờ thỏa mãn.
Hàn Vũ dùng sức, ý định cạy mở hàm răng của Nguyệt Tích Lương, muốn tiếp tục biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt.
Nguyệt Tích Lương nhăn mày, như nhận ra ý định của hắn.
Nàng cắn chặt răng, ánh mắt cương quyết.....
Hàn Vũ đang tận hưởng nụ hôn thì thấy trong miệng xuất hiện một mùi tanh ngọt đặc trưng.
Hắn dường như tỉnh táo ngay tức khắc.
Mùi vị này không hề xa lạ với hắn. Mùi máu!
Hàn Vũ hốt hoảng rời môi Nguyệt Tích Lương, nhìn lại mới thấy khóe miệng nàng tràn ra máu tươi.
Đây chắc chắn không phải là máu của hắn, nàng không có cắn hắn. Đây là máu của chính nàng.
Nguyệt Tích Lương tự cắn lưỡi rồi!
Hàn Vũ sợ hãi nâng cằm nàng lên, vội vàng vỗ nhẹ vào má nàng, run giọng dỗ dành.
- " Tích Lương, ta xin lỗi. Nàng đừng như vậy, đừng cắn nữa.... há miệng ra Tích Lương. Đừng tự làm tổn thương chính mình.... đừng cắn nữa..... ta xin lỗi.... ta xin lỗi nàng mà.... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.