Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 23
Trang Aya
25/07/2019
Buổi tối ở Nhị vương phủ, không khí tịch mịch đến lạ thường.
Bắc Mạc Quân chẳng biết đang bận làm việc gì mà vẫn biệt tăm từ chiều. Đến giờ cơm tối rồi cũng không thèm về phủ ăn.
Tiểu Màn Thầu thì bận rộn thu dọn đồ đạc mới chuyển đến, không có thời gian chơi với nàng. Nguyệt Tích Lương thật sự buồn chán đến chết.
Nàng nhẩm tính thời gian. Có lẽ Triển Chính Hi đã bắt đầu hành động rồi, nàng nên đi rình xem sao, đã lâu không được xem GV rồi. Mà đây lại còn là GV giữa các mỹ nam nữa chứ, ở thế giới hiện đại rất hiếm.
- Quận chúa, người đi đâu vậy?
Tiểu Màn Thầu thấy Nguyệt Tích Lương choàng cái áo choàng màu đen dày cộp che kín từ đầu đến chân liền tò mò hỏi. Dù có là đi nhà xí thì cũng không cần phải che kín như vậy chứ?
- Ta đi thu thập tư liệu...
Nguyệt Tích Lương híp mắt lại, thần thần bí bí trả lời. Nàng vừa mới nghĩ ra một ý tưởng kiếm tiền nha.
- Thu thập... tư liệu? Ngài muốn thu thập tư liệu gì? Không phải chỉ cần nói với Kiến Nhất một câu là được rồi sao?
Tiểu Màn Thầu ngày càng không hiểu được quận chúa nhà mình đang nghĩ gì.
Ngày trước nàng càng đơn thuần bao nhiêu thì bây giờ lại càng... âm trầm bấy nhiêu. Tuy đi theo quận chúa luôn có rất nhiều trò vui nhưng mà... toàn là những trò vui không có thuần phong mỹ tục a. Điều đó làm một đứa trẻ mới hơn mười tuổi như nàng xấu hổ chết đi được!
- Không được! Nguyệt Tích Lương lắc đầu, nói tiếp: - Ngươi có biết Xuân cung đồ hay không?
- Xuân... xuân... xuân cung đồ???
Tiểu Màn Thầu giật thót mình, lắp ba lắp bắp, khuôn mặt lặp tức đỏ lựng như quả cà chua chín. Đây... đây là thứ sách cấm nha.
Vốn trước đây nàng cũng không biết Xuân cung đồ là gì, nhưng mà có một hôm nàng bê trà vào thư phòng thì bắt gặp Nguyệt vương gia đang đọc một cuốn sách có vẻ rất say sưa. Nàng cứ tưởng đó là sách gì hay ho lắm nên buột miệng hỏi. Nào ngờ vương gia lại hăng hái đến nỗi giảng giải hết về Xuân cung đồ cho nàng nghe, thậm chí còn nói là sẽ áp dụng những điều đọc được trong sách với vương phi.
Cuối cùng, nàng thật sự không chịu được nữa vác cái mặt nóng bừng chạy trốn khỏi thư phòng. Trong lòng thầm mắng vương gia vô liêm sỉ. Tất nhiên chỉ là ở trong lòng mà thôi.
Nguyệt Tích Lương nhìn vẻ mặt đặc sắc của Tiểu Màn Thầu thì lặp tức hiểu rõ. Nàng biết!
- Đúng vậy, là Xuân cung đồ. Ở đây... Xuân cung đồ có phổ biến hay không?
- Khụ... nghe phụ thân ngài nói là rất phổ biến. Mặc dù chúng là sách cấm, phải buôn bán bí mật.
- Ồ... vậy thì tốt!
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, khóe môi treo nụ cười tươi rói.
- Ngài định làm gì vậy?
Tiểu Màn Thầu khóc không ra nước mắt. Cầu xin, quận chúa đừng bày ra trò nào rắc rối nữa. Đây không phải là Nguyệt vương phủ đâu.
- Yên tâm. Ta là muốn kiếm tiền mà thôi!
Nguyệt Tích Lương vỗ vai Tiểu Màn Thầu rồi trùm mũ đi ra ngoài.
Đúng vậy, nàng muốn đi thu thập tư liệu ở chỗ Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Mục tiêu là để viết nên cuốn sách Xuân cung đồ thật sống động. À không! Phải gọi là Long cung đồ mới đúng, vì là hai nam tử mà. Sẽ bán rất chạy đây. Hắc hắc!
Ôm tâm tư không trong sạch ra khỏi phòng, gió lạnh ban điêm thổi qua khiến cho Nguyệt Tích Lương rùng mình một cái, càng nắm chặt thêm chiếc áo choàng.
Xác định phương hướng, nàng liền nhấc chân đi về phía tiểu viện của Kiến Nhất.
Nhưng bất hạnh thay...
Đi loanh quanh một lúc, nàng mới bất đắc dĩ nhận ra rằng: nàng bị lạc đường.
Nhị vương phủ rất rộng lớn, lại lòng vòng như một mê cung. Buổi sáng nay có hạ nhân dẫn nàng đi nên không sao. Bất quá bây giờ nàng chỉ có một mình, không thể nhận biết được đâu là nơi ở của Kiến Nhất nữa.
Đang vò đầu bứt tóc không biết nên làm thế nào thì Nguyệt Tích Lương nhìn thấy thị vệ đi tuần tra trong phủ.
Nhị vương gia Bắc Mạc Quân là chiến thần của Cảnh Lăng đế quốc, thích khách ra vào phủ như cơm bữa. Đương nhiên việc tuần tra thường ngày không thể nào lỏng lẻo được.
Nguyệt Tích Lương thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi người đó.
- Ê! Tiểu huynh đệ...
Tên thị vệ kia giật nảy mình nhìn về phía nàng, lại ngó đông ngó tây không thấy ai, cuối cùng chỉ vào mũi chính mình.
Ý nói: Ngươi gọi ta?
Nguyệt Tích Lương gật gật đầu, dùng ngón tay ngoắc ngoắc: đúng rồi đấy, không phải ngươi thì là ai?
Hắn gãi đầu ngượng nghịu chạy bước nhỏ về phía nàng.
- Ngươi là ai? Gọi ta có chuyện gì không?
Tên thị vệ nhìn tiểu hài tử mới cao đến ngực mình, ngờ vực hỏi. Hiển nhiên là hắn không biết Nguyệt Tích Lương.
Nàng ngẩng đầu lên đánh giá hắn. Ồ! Cư nhiên lại là một tiểu mỹ thụ ngây thơ, đáng yêu.
- Ngươi là người mới đến.
Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. Bởi lẽ khi nàng vào phủ, Kiến Nhất đã giới thiệu nàng với tất cả mọi người rồi. Không lí nào lại dư ra một người như thế này được.
- Đúng vậy. Ta mới được chọn vào buổi chiều hôm nay nha.
Hắn vuốt vuốt mũi nói, trên gương mặt non nớt khẽ ửng hồng.
Nguyệt Tích Lương liền cảm thấy một trận ngứa ngáy trong lòng: Trời ơi! Một tiểu bạch thỏ khả ái.
- Khụ! Ngươi có biết nơi ở của Kiến Nhất không?
Nguyệt Tích Lương ho khan một tiếng, áp chế tâm niệm xấu xa mới trỗi dậy, không hề quên chính sự.
- Kiến Nhất đại nhân? Biết thì biết nhưng mà...
Tên thị vệ ngập ngừng nhìn nàng với ánh mắt cảnh giác. Buổi tối thanh vắng như thế này, một tiểu cô nương lại ăn mặc màu đen kín mít đi đi lại lại. Bây giờ còn hỏi nơi ở của Kiến Nhất đại nhân. Có vấn đề!
Nguyệt Tích Lương nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bất mãn xoa xoa bên má phúng phính của mình. Nàng có giống người xấu như vậy sao?
- Ai nha, không như ngươi nghĩ đâu. Ta đi tìm Kiến Nhất là muốn xem trò hay thôi.
Nguyệt Tích Lương xua tay giải thích.
- Trò hay? nghi ngờ của hắn vẫn không giảm.
- Đúng vây. Không xem thì rất uổng phí nha. Ngươi có thể đi xem cùng ta... nàng bắt đầu dụ dỗ tiểu bạch thỏ phạm tội.
Trong ý nghĩ của nàng, hắn vẫn đang là một tiểu thụ chưa được bóc tem . Lần đi rình trộm này có thể học hỏi được kha khá kinh nghiệm cho tương lai nha.
- Nhưng... xem cái gì mới được? Trí tò mò của mỗ thị vệ bắt đầu nổi lên. Xem điệu bộ của nàng thì có vẻ rất hay...
- Đến đó rồi biết! Nhanh nhanh không đến muộn bây giờ. Nguyệt Tích Lương sốt ruột huých hắn một cái.
- Nhưng...
Sự cảnh giác ' cứng ' như đậu hũ của hắn bắt đầu tan rã. Bây giờ chỉ cần một đòn nữa thôi là nó có thể sụp đổ hoàn toàn.
Quả nhiên...
- Nếu ngươi dẫn ta đi, ta cho ngươi chỗ bánh đậu xanh này!
Nguyệt Tích Lương xuất ra chiêu bài cuối cùng, lôi từ trong bọc ra gói bánh đậu xanh mới làm thơm nức. Khuôn mặt nàng tươi cười nhưng trong lòng lại rỉ máu.
Shit! Cái này nàng cố tình chuẩn bị để nhấm nháp khi xem GV sống đấy.
- .... Mỗ thị vệ nhìn chằm chằm gói bánh đậu xanh, nuốt nước miếng mấy cái.
- Thôi thì...
Nguyệt Tích Lương thở dài, làm bộ muốn rút tay về.
- Đi thì đi! Ai sợ ai!
Bỗng nhiên có một bàn tay nhanh như chớp cướp lấy gói bánh, ôm khư khư vào lòng. Hắn quả thực đói sắp xỉu rồi nha...
Nàng nhìn điệu bộ như hài tử giữ kẹo của hắn mà buồn cười. Không ngờ trong Nhị vương phủ cũng có cực phẩm ngây thơ dễ dụ như tên này. Bất quá nàng thích! Hắc hắc.
- i ôi, à mà a ên ặc àn... ( Đi thôi, à mà ta tên Nặc Hàn )
Nặc Hàn vừa đi vừa nhét hẳn một cái bánh đậu xanh vào miệng, nói.
Ngon quá đi mất!
- Ta là Nguyệt Tích Lương. nàng đáp, chân tự chủ bước theo hắn.
Thế là đêm nay Nguyệt Tích Lương nàng lại có một tiểu bạch thỏ cùng đồng hành đi rình trộm. Hai người một lớn một nhỏ cùng đi về phía tiểu viện của Kiến Nhất.
Đường đi đến đó cũng không quá xa, chỉ mất một lúc là đến. Khi tới nơi thì gói bánh đậu xanh đã bị Nặc Hàn chén sạch, vỏ bọc vứt sang một bên.
Nguyệt Tích Lương tiếc nuối nhìn theo vỏ bánh. Không để dành ta miếng nào. Đồ con heo chết tiệt!
- Bây giờ chúng ta làm gì?
Nặc Hàn phủi phủi tay nhìn về phía căn phòng của Kiến Nhất vẫn còn sáng. Chứng tỏ chủ nhân của nó còn chưa đi ngủ.
- Suỵt...
Nguyệt Tích Lương ra dấu với hắn rồi nhanh chân chạy về phía cửa sổ mà không phát ra một tiếng động. Nặc Hàn cũng im lặng cun cút làm theo nàng.
Nguyệt Tích Lương chọc một lỗ thủng trên ô cửa sổ nhòm vào. Nặc Hàn làm y hệt.
Nguyệt Tích Lương điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái. Nặc Hàn cũng điều chỉnh tư thế.
Ồ! May mà đến vừa đúng lúc.
====================
Chỉ thấy trong phòng lúc này thắp nến sáng trưng, Kiến Nhất ngồi trên bàn nghiêm túc đọc sách, dáng vẻ cũng coi như là người có học thức.
Triển Chính Hi đứng ngay bên cạnh hắn, tay bê một tách trà còn bốc hơi nóng, nhìn đã biết ngay là vừa mới pha xong.
Triển Chính Hi hôm nay ngoan ngoãn hơn thường ngày rất nhiều, điều này khiến Kiến Nhất có cảm giác ' thụ sủng nhược khinh '. Không biết là thần kinh của hắn có bị làm sao hay không.
- Khụ!
Kiến Nhất ho một tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
- Hửm? Uống trà cho nhuận cổ họng. Triển Chính Hi giơ ra tách trà.
- .... ta không khát.
- Ồ...
Triển Chính Hi cụp mắt xuống, thất vọng rõ rệt. Kiến Nhất thối, mau uống đi chứ. Ta đã mất công pha chén trà đặc biệt này cho ngươi đấy!
Lại im lặng một lúc.
- Khụ! Kiến Nhất ho lần hai.
- Uống trà cho đỡ ho. Triển Chính Hi lại mời mọc.
- Chưa khát.
- Ờ...
Im lặng tiếp một lúc nữa. Đến khi Triển Chính Hi cảm thấy thất vọng vô cùng định bụng bỏ về thì người nào đó mới cất tiếng.
- Ta muốn uống trà.
- Hả? À Đây! Triển Chính Hi mừng rỡ đưa trà cho hắn.
Kiến Nhất đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, cảm thấy cũng khá ngon bèn một hơi uống hết. Cạnh! hắn đặt chén không lên bàn rồi tiếp tục đọc sách.
Nhưng đọc sách chẳng được bao lâu thì hắn lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Hình như... hơi nóng thì phải.
- Chính Hi, ngươi có thấy nóng không?
Kiến Nhất ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn Triển Chính Hi, giọng nói trở nên khàn khàn mà chính hắn cũng không biết.
- Hả? Không có.
Mắt Triển Chính Hi đảo đi đảo lại đầy âm mưu. Có vẻ như thuốc đã bắt đầu ngấm rồi nha. Thuốc của sư phụ đúng là lợi hại. Để xem lần này ngươi chống lại ta thế nào? Hắc hắc.
Kiến Nhất nghe vậy thì im lặng, bất quá cái nóng lại không hề thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng tăng. Mặt hắn trở lên đỏ bừng một cách bất thường, tâm trí đã bắt đầu không rõ ràng.
- Chính Hi... nóng... nóng quá.
Một tay Kiến Nhất chống lên mặt bàn, một tay thì phanh lớp y phục ra để lộ lồng ngực rắn chắc.
Triển Chính Hi nghĩ nghĩ, có lẽ đã đến lúc dùng chiêu ' khỉ trộm đào ' mà sư phụ dạy rồi.
Nghĩ là làm, nhân lúc Kiến Nhất vẫn còn đang mơ hồ hắn liền đưa tay chộp tới đũng quần của ai đó, bóp mạnh.
- A... Kiến Nhất kinh hô lên một tiếng, thần trí được tỉnh táo một chút, ngạc nhiên nhìn Triển Chính Hi.
- Ha ha, ngươi thấy thế nào? Cảm giác rất đau khổ? Từ bây giờ tên biến thái ngươi phải nghe theo lời ta!
Triển Chính Hi đắc ý nói, mũi kiêu ngạo vểnh lên tận trời.
- Ngươi... có biết... ngươi đang làm gì không?
Kiến Nhất nặng nề thở ra một hơi rồi đứng lên, giọng nói khản đặc như đang cố kìm nén.
- Làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm bừa. Ngươi đã trúng độc của ta rồi, loại độc cực kỳ lợi hại...
Triển Chính Hi hơi chột dạ lùi về phía sau một bước, bàn tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ.
- Ừ... lợi hại thật... ta sắp không chống đỡ nổi rồi...
Kiến Nhất tiến lại gần hắn, hơi thở trở nên nóng bỏng.
- Thấy chưa? Nếu vậy thì...
- Xuân dược sao không... lợi hại cho được... Kiến Nhất nói tiếp.
Triển Chính Hi nghe vậy thì bỗng nhiên đứng hình. Hắn nói cái gì cơ? Xuân... xuân dược? Làm sao có thể?
Như muốn phủ định lại ý nghĩ của Triển Chính Hi, cái thứ mà hắn vẫn cầm nãy giờ đột nhiên thức tỉnh, ngóc đầu dậy, căng cứng và... nóng bỏng.
Thôi xong. Con mẹ nó! Sư phụ lừa ta! Sư phụ hại chết ta rồi...
Liếc mắt nhìn thấy Kiến Nhất đã bắt đầu thoát y, Triển Chính Hi liền luống cuống.
- Khoan đã. Ta xin lỗi, ngươi đừng vội. Để ta đi tìm nữ nhân cho ng..... ngô...
Lời nói còn chưa nói đã bị chặn lại bởi một đôi môi nóng bỏng. Triển Chính Hi trợn tròn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt.
Bùm! Đầu óc hắn như muốn nổ tung.
Kiến Nhất hôn hắn rồi... nụ hôn đầu của hắn...
- Vô ích thôi... đây hình như là... Điệp mộng phấn... chỉ có nam tử... mới giải được thôi...
Kiến Nhất thầm thì nói trong cổ họng. Trong đôi mắt của hắn chỉ có hình bóng của Triển Chính Hi.
Chính Hi, ngươi đã tự nguyện dâng lên thì ta cũng sẵn sàng đón nhận. Mỡ dâng đến miệng rồi, nếu không ăn thì là một con mèo tồi.
Bắc Mạc Quân chẳng biết đang bận làm việc gì mà vẫn biệt tăm từ chiều. Đến giờ cơm tối rồi cũng không thèm về phủ ăn.
Tiểu Màn Thầu thì bận rộn thu dọn đồ đạc mới chuyển đến, không có thời gian chơi với nàng. Nguyệt Tích Lương thật sự buồn chán đến chết.
Nàng nhẩm tính thời gian. Có lẽ Triển Chính Hi đã bắt đầu hành động rồi, nàng nên đi rình xem sao, đã lâu không được xem GV rồi. Mà đây lại còn là GV giữa các mỹ nam nữa chứ, ở thế giới hiện đại rất hiếm.
- Quận chúa, người đi đâu vậy?
Tiểu Màn Thầu thấy Nguyệt Tích Lương choàng cái áo choàng màu đen dày cộp che kín từ đầu đến chân liền tò mò hỏi. Dù có là đi nhà xí thì cũng không cần phải che kín như vậy chứ?
- Ta đi thu thập tư liệu...
Nguyệt Tích Lương híp mắt lại, thần thần bí bí trả lời. Nàng vừa mới nghĩ ra một ý tưởng kiếm tiền nha.
- Thu thập... tư liệu? Ngài muốn thu thập tư liệu gì? Không phải chỉ cần nói với Kiến Nhất một câu là được rồi sao?
Tiểu Màn Thầu ngày càng không hiểu được quận chúa nhà mình đang nghĩ gì.
Ngày trước nàng càng đơn thuần bao nhiêu thì bây giờ lại càng... âm trầm bấy nhiêu. Tuy đi theo quận chúa luôn có rất nhiều trò vui nhưng mà... toàn là những trò vui không có thuần phong mỹ tục a. Điều đó làm một đứa trẻ mới hơn mười tuổi như nàng xấu hổ chết đi được!
- Không được! Nguyệt Tích Lương lắc đầu, nói tiếp: - Ngươi có biết Xuân cung đồ hay không?
- Xuân... xuân... xuân cung đồ???
Tiểu Màn Thầu giật thót mình, lắp ba lắp bắp, khuôn mặt lặp tức đỏ lựng như quả cà chua chín. Đây... đây là thứ sách cấm nha.
Vốn trước đây nàng cũng không biết Xuân cung đồ là gì, nhưng mà có một hôm nàng bê trà vào thư phòng thì bắt gặp Nguyệt vương gia đang đọc một cuốn sách có vẻ rất say sưa. Nàng cứ tưởng đó là sách gì hay ho lắm nên buột miệng hỏi. Nào ngờ vương gia lại hăng hái đến nỗi giảng giải hết về Xuân cung đồ cho nàng nghe, thậm chí còn nói là sẽ áp dụng những điều đọc được trong sách với vương phi.
Cuối cùng, nàng thật sự không chịu được nữa vác cái mặt nóng bừng chạy trốn khỏi thư phòng. Trong lòng thầm mắng vương gia vô liêm sỉ. Tất nhiên chỉ là ở trong lòng mà thôi.
Nguyệt Tích Lương nhìn vẻ mặt đặc sắc của Tiểu Màn Thầu thì lặp tức hiểu rõ. Nàng biết!
- Đúng vậy, là Xuân cung đồ. Ở đây... Xuân cung đồ có phổ biến hay không?
- Khụ... nghe phụ thân ngài nói là rất phổ biến. Mặc dù chúng là sách cấm, phải buôn bán bí mật.
- Ồ... vậy thì tốt!
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, khóe môi treo nụ cười tươi rói.
- Ngài định làm gì vậy?
Tiểu Màn Thầu khóc không ra nước mắt. Cầu xin, quận chúa đừng bày ra trò nào rắc rối nữa. Đây không phải là Nguyệt vương phủ đâu.
- Yên tâm. Ta là muốn kiếm tiền mà thôi!
Nguyệt Tích Lương vỗ vai Tiểu Màn Thầu rồi trùm mũ đi ra ngoài.
Đúng vậy, nàng muốn đi thu thập tư liệu ở chỗ Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Mục tiêu là để viết nên cuốn sách Xuân cung đồ thật sống động. À không! Phải gọi là Long cung đồ mới đúng, vì là hai nam tử mà. Sẽ bán rất chạy đây. Hắc hắc!
Ôm tâm tư không trong sạch ra khỏi phòng, gió lạnh ban điêm thổi qua khiến cho Nguyệt Tích Lương rùng mình một cái, càng nắm chặt thêm chiếc áo choàng.
Xác định phương hướng, nàng liền nhấc chân đi về phía tiểu viện của Kiến Nhất.
Nhưng bất hạnh thay...
Đi loanh quanh một lúc, nàng mới bất đắc dĩ nhận ra rằng: nàng bị lạc đường.
Nhị vương phủ rất rộng lớn, lại lòng vòng như một mê cung. Buổi sáng nay có hạ nhân dẫn nàng đi nên không sao. Bất quá bây giờ nàng chỉ có một mình, không thể nhận biết được đâu là nơi ở của Kiến Nhất nữa.
Đang vò đầu bứt tóc không biết nên làm thế nào thì Nguyệt Tích Lương nhìn thấy thị vệ đi tuần tra trong phủ.
Nhị vương gia Bắc Mạc Quân là chiến thần của Cảnh Lăng đế quốc, thích khách ra vào phủ như cơm bữa. Đương nhiên việc tuần tra thường ngày không thể nào lỏng lẻo được.
Nguyệt Tích Lương thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi người đó.
- Ê! Tiểu huynh đệ...
Tên thị vệ kia giật nảy mình nhìn về phía nàng, lại ngó đông ngó tây không thấy ai, cuối cùng chỉ vào mũi chính mình.
Ý nói: Ngươi gọi ta?
Nguyệt Tích Lương gật gật đầu, dùng ngón tay ngoắc ngoắc: đúng rồi đấy, không phải ngươi thì là ai?
Hắn gãi đầu ngượng nghịu chạy bước nhỏ về phía nàng.
- Ngươi là ai? Gọi ta có chuyện gì không?
Tên thị vệ nhìn tiểu hài tử mới cao đến ngực mình, ngờ vực hỏi. Hiển nhiên là hắn không biết Nguyệt Tích Lương.
Nàng ngẩng đầu lên đánh giá hắn. Ồ! Cư nhiên lại là một tiểu mỹ thụ ngây thơ, đáng yêu.
- Ngươi là người mới đến.
Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. Bởi lẽ khi nàng vào phủ, Kiến Nhất đã giới thiệu nàng với tất cả mọi người rồi. Không lí nào lại dư ra một người như thế này được.
- Đúng vậy. Ta mới được chọn vào buổi chiều hôm nay nha.
Hắn vuốt vuốt mũi nói, trên gương mặt non nớt khẽ ửng hồng.
Nguyệt Tích Lương liền cảm thấy một trận ngứa ngáy trong lòng: Trời ơi! Một tiểu bạch thỏ khả ái.
- Khụ! Ngươi có biết nơi ở của Kiến Nhất không?
Nguyệt Tích Lương ho khan một tiếng, áp chế tâm niệm xấu xa mới trỗi dậy, không hề quên chính sự.
- Kiến Nhất đại nhân? Biết thì biết nhưng mà...
Tên thị vệ ngập ngừng nhìn nàng với ánh mắt cảnh giác. Buổi tối thanh vắng như thế này, một tiểu cô nương lại ăn mặc màu đen kín mít đi đi lại lại. Bây giờ còn hỏi nơi ở của Kiến Nhất đại nhân. Có vấn đề!
Nguyệt Tích Lương nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bất mãn xoa xoa bên má phúng phính của mình. Nàng có giống người xấu như vậy sao?
- Ai nha, không như ngươi nghĩ đâu. Ta đi tìm Kiến Nhất là muốn xem trò hay thôi.
Nguyệt Tích Lương xua tay giải thích.
- Trò hay? nghi ngờ của hắn vẫn không giảm.
- Đúng vây. Không xem thì rất uổng phí nha. Ngươi có thể đi xem cùng ta... nàng bắt đầu dụ dỗ tiểu bạch thỏ phạm tội.
Trong ý nghĩ của nàng, hắn vẫn đang là một tiểu thụ chưa được bóc tem . Lần đi rình trộm này có thể học hỏi được kha khá kinh nghiệm cho tương lai nha.
- Nhưng... xem cái gì mới được? Trí tò mò của mỗ thị vệ bắt đầu nổi lên. Xem điệu bộ của nàng thì có vẻ rất hay...
- Đến đó rồi biết! Nhanh nhanh không đến muộn bây giờ. Nguyệt Tích Lương sốt ruột huých hắn một cái.
- Nhưng...
Sự cảnh giác ' cứng ' như đậu hũ của hắn bắt đầu tan rã. Bây giờ chỉ cần một đòn nữa thôi là nó có thể sụp đổ hoàn toàn.
Quả nhiên...
- Nếu ngươi dẫn ta đi, ta cho ngươi chỗ bánh đậu xanh này!
Nguyệt Tích Lương xuất ra chiêu bài cuối cùng, lôi từ trong bọc ra gói bánh đậu xanh mới làm thơm nức. Khuôn mặt nàng tươi cười nhưng trong lòng lại rỉ máu.
Shit! Cái này nàng cố tình chuẩn bị để nhấm nháp khi xem GV sống đấy.
- .... Mỗ thị vệ nhìn chằm chằm gói bánh đậu xanh, nuốt nước miếng mấy cái.
- Thôi thì...
Nguyệt Tích Lương thở dài, làm bộ muốn rút tay về.
- Đi thì đi! Ai sợ ai!
Bỗng nhiên có một bàn tay nhanh như chớp cướp lấy gói bánh, ôm khư khư vào lòng. Hắn quả thực đói sắp xỉu rồi nha...
Nàng nhìn điệu bộ như hài tử giữ kẹo của hắn mà buồn cười. Không ngờ trong Nhị vương phủ cũng có cực phẩm ngây thơ dễ dụ như tên này. Bất quá nàng thích! Hắc hắc.
- i ôi, à mà a ên ặc àn... ( Đi thôi, à mà ta tên Nặc Hàn )
Nặc Hàn vừa đi vừa nhét hẳn một cái bánh đậu xanh vào miệng, nói.
Ngon quá đi mất!
- Ta là Nguyệt Tích Lương. nàng đáp, chân tự chủ bước theo hắn.
Thế là đêm nay Nguyệt Tích Lương nàng lại có một tiểu bạch thỏ cùng đồng hành đi rình trộm. Hai người một lớn một nhỏ cùng đi về phía tiểu viện của Kiến Nhất.
Đường đi đến đó cũng không quá xa, chỉ mất một lúc là đến. Khi tới nơi thì gói bánh đậu xanh đã bị Nặc Hàn chén sạch, vỏ bọc vứt sang một bên.
Nguyệt Tích Lương tiếc nuối nhìn theo vỏ bánh. Không để dành ta miếng nào. Đồ con heo chết tiệt!
- Bây giờ chúng ta làm gì?
Nặc Hàn phủi phủi tay nhìn về phía căn phòng của Kiến Nhất vẫn còn sáng. Chứng tỏ chủ nhân của nó còn chưa đi ngủ.
- Suỵt...
Nguyệt Tích Lương ra dấu với hắn rồi nhanh chân chạy về phía cửa sổ mà không phát ra một tiếng động. Nặc Hàn cũng im lặng cun cút làm theo nàng.
Nguyệt Tích Lương chọc một lỗ thủng trên ô cửa sổ nhòm vào. Nặc Hàn làm y hệt.
Nguyệt Tích Lương điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái. Nặc Hàn cũng điều chỉnh tư thế.
Ồ! May mà đến vừa đúng lúc.
====================
Chỉ thấy trong phòng lúc này thắp nến sáng trưng, Kiến Nhất ngồi trên bàn nghiêm túc đọc sách, dáng vẻ cũng coi như là người có học thức.
Triển Chính Hi đứng ngay bên cạnh hắn, tay bê một tách trà còn bốc hơi nóng, nhìn đã biết ngay là vừa mới pha xong.
Triển Chính Hi hôm nay ngoan ngoãn hơn thường ngày rất nhiều, điều này khiến Kiến Nhất có cảm giác ' thụ sủng nhược khinh '. Không biết là thần kinh của hắn có bị làm sao hay không.
- Khụ!
Kiến Nhất ho một tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
- Hửm? Uống trà cho nhuận cổ họng. Triển Chính Hi giơ ra tách trà.
- .... ta không khát.
- Ồ...
Triển Chính Hi cụp mắt xuống, thất vọng rõ rệt. Kiến Nhất thối, mau uống đi chứ. Ta đã mất công pha chén trà đặc biệt này cho ngươi đấy!
Lại im lặng một lúc.
- Khụ! Kiến Nhất ho lần hai.
- Uống trà cho đỡ ho. Triển Chính Hi lại mời mọc.
- Chưa khát.
- Ờ...
Im lặng tiếp một lúc nữa. Đến khi Triển Chính Hi cảm thấy thất vọng vô cùng định bụng bỏ về thì người nào đó mới cất tiếng.
- Ta muốn uống trà.
- Hả? À Đây! Triển Chính Hi mừng rỡ đưa trà cho hắn.
Kiến Nhất đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, cảm thấy cũng khá ngon bèn một hơi uống hết. Cạnh! hắn đặt chén không lên bàn rồi tiếp tục đọc sách.
Nhưng đọc sách chẳng được bao lâu thì hắn lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Hình như... hơi nóng thì phải.
- Chính Hi, ngươi có thấy nóng không?
Kiến Nhất ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn Triển Chính Hi, giọng nói trở nên khàn khàn mà chính hắn cũng không biết.
- Hả? Không có.
Mắt Triển Chính Hi đảo đi đảo lại đầy âm mưu. Có vẻ như thuốc đã bắt đầu ngấm rồi nha. Thuốc của sư phụ đúng là lợi hại. Để xem lần này ngươi chống lại ta thế nào? Hắc hắc.
Kiến Nhất nghe vậy thì im lặng, bất quá cái nóng lại không hề thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng tăng. Mặt hắn trở lên đỏ bừng một cách bất thường, tâm trí đã bắt đầu không rõ ràng.
- Chính Hi... nóng... nóng quá.
Một tay Kiến Nhất chống lên mặt bàn, một tay thì phanh lớp y phục ra để lộ lồng ngực rắn chắc.
Triển Chính Hi nghĩ nghĩ, có lẽ đã đến lúc dùng chiêu ' khỉ trộm đào ' mà sư phụ dạy rồi.
Nghĩ là làm, nhân lúc Kiến Nhất vẫn còn đang mơ hồ hắn liền đưa tay chộp tới đũng quần của ai đó, bóp mạnh.
- A... Kiến Nhất kinh hô lên một tiếng, thần trí được tỉnh táo một chút, ngạc nhiên nhìn Triển Chính Hi.
- Ha ha, ngươi thấy thế nào? Cảm giác rất đau khổ? Từ bây giờ tên biến thái ngươi phải nghe theo lời ta!
Triển Chính Hi đắc ý nói, mũi kiêu ngạo vểnh lên tận trời.
- Ngươi... có biết... ngươi đang làm gì không?
Kiến Nhất nặng nề thở ra một hơi rồi đứng lên, giọng nói khản đặc như đang cố kìm nén.
- Làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm bừa. Ngươi đã trúng độc của ta rồi, loại độc cực kỳ lợi hại...
Triển Chính Hi hơi chột dạ lùi về phía sau một bước, bàn tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ.
- Ừ... lợi hại thật... ta sắp không chống đỡ nổi rồi...
Kiến Nhất tiến lại gần hắn, hơi thở trở nên nóng bỏng.
- Thấy chưa? Nếu vậy thì...
- Xuân dược sao không... lợi hại cho được... Kiến Nhất nói tiếp.
Triển Chính Hi nghe vậy thì bỗng nhiên đứng hình. Hắn nói cái gì cơ? Xuân... xuân dược? Làm sao có thể?
Như muốn phủ định lại ý nghĩ của Triển Chính Hi, cái thứ mà hắn vẫn cầm nãy giờ đột nhiên thức tỉnh, ngóc đầu dậy, căng cứng và... nóng bỏng.
Thôi xong. Con mẹ nó! Sư phụ lừa ta! Sư phụ hại chết ta rồi...
Liếc mắt nhìn thấy Kiến Nhất đã bắt đầu thoát y, Triển Chính Hi liền luống cuống.
- Khoan đã. Ta xin lỗi, ngươi đừng vội. Để ta đi tìm nữ nhân cho ng..... ngô...
Lời nói còn chưa nói đã bị chặn lại bởi một đôi môi nóng bỏng. Triển Chính Hi trợn tròn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt.
Bùm! Đầu óc hắn như muốn nổ tung.
Kiến Nhất hôn hắn rồi... nụ hôn đầu của hắn...
- Vô ích thôi... đây hình như là... Điệp mộng phấn... chỉ có nam tử... mới giải được thôi...
Kiến Nhất thầm thì nói trong cổ họng. Trong đôi mắt của hắn chỉ có hình bóng của Triển Chính Hi.
Chính Hi, ngươi đã tự nguyện dâng lên thì ta cũng sẵn sàng đón nhận. Mỡ dâng đến miệng rồi, nếu không ăn thì là một con mèo tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.