Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 24
Trang Aya
25/07/2019
- Nam... nam tử?
' Ong ' một tiếng, Triển Chính Hi liền cảm thấy thế giới quan của mình dường như sụp đổ. Đây là ý gì chứ?
Chẳng nhẽ tên Kiến Nhất này lại muốn cưỡng bức hắn hay sao? Không thể nào! Nên biết hắn đường đường là một nam nhân nha. Nam nhân và nam nhân... làm sao có thể làm chuyện ấy ấy được cơ chứ.
- Ân...
Trong khi Triển Chính Hi còn chưa có phản ứng thì bàn tay của người nào đó bắt đầu không an phận luồn vào trong lớp y phục sờ mó.
Kiến Nhất cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời nơi bàn tay mình thì âm thầm chậc lưỡi.
Thật không ngờ làn da của Triển Chính Hi lại đẹp như vậy, nếu trắng hơn một chút nữa thì thiếu đi vẻ mạnh vẽ, đen hơn một chút nữa thì lại quá giống mãng phu.
Nương a! Quá tuyệt nha. Làn da mềm mềm, có lực đàn hồi... thật sự hắn không muốn rời đi chút nào.
- Kiến Nhất thối! Mau bỏ tay ngươi ra!
Triển Chính Hi thở hổn hển hô lớn, khí lực không hiểu sao như bị rút hết.
- Tiểu tử ngươi đêm nay đừng hòng chạy...
Kiến Nhất tự động để ngoài tai câu nói ấy, môi nhếch lên phả khí vào cổ Triển Chính Hi.
Bàn tay dần đưa lên, gãy nhẹ vào hạt châu trước ngực hắn.
- A... ngươi...
Triển Chính Hi rùng mình một cái, dục vọng vô cớ nổi lên, phân thân bên dưới bỗng chốc trở nên căng cứng.
Không thể nào...
Hắn lại có ham muốn với một nam tử ư? Quá nực cười!
- Ngươi nhạy cảm thật.
Kiến Nhất cười tà. Bàn tay vận nội lực vỗ một cái, y phục của hai người lặp tức bị xé thành trăm mảnh, rơi lả tả xuống nền đất.
Ở ngoài cửa sổ, Nguyệt Tích Lương quệt miệng nhìn hai dáng người cực phẩm đang dây dưa lẫn nhau.
Nàng đã làm một việc tốt nha, hắc hắc!
Nhìn xem, cả Triển Chính Hi cũng ' lên ' rồi. Cá chắc là hắn ta cũng có hảo cảm với Kiến Nhất.
Chỉ là không nhận ra mà thôi.
Oa, cái của Kiến Nhất đúng là không phải dạng vừa. Không biết Tiểu Hi Hi của chúng ta có chịu được không a?
- Nặc Hàn, ngươi thấy thú vị sao?
Miệng Nguyệt Tích Lương ngoác đến tận mang tai, hỏi người bên cạnh.
- ...
- Uy! tiểu bạch thỏ! Nói gì đi!
- ...
Có gì đó không đúng nha.
Đợi mãi không thấy có người trả lời, Nguyệt Tích Lương liền quay hẳn mặt sang nhìn.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt than đen sì của Bắc Mạc Quân.
Ớ?
Nguyệt Tích Lương trực tiếp hóa đá.
Ây da! Có lẽ nàng hoa mắt rồi.
Nhìn Nặc Hàn lại ra tên khốn Bắc Mạc Quân.
Dụi lại dụi! Dụi a dụi!
Mở mắt ra nhìn lần nữa. Vẫn là Bắc Mạc Quân a...
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc vươn bàn tay nhỏ bé ra véo má hắn một cái thật mạnh.
Bắc Mạc Quân liếc nhìn nàng, khuôn mặt than vẫn không hề thay đổi, chỉ là nếu để ý kĩ thì thấy thái dương hắn khẽ giật.
Vương phi, dáng người của bọn hắn đẹp chứ?
Ngón tay hắn chỉ chỉ vào cái lỗ nhỏ ở trước mặt.
Ách? Là người thật!
Hắn đã ngồi đây từ bao giờ?
Nặc Hàn đâu rồi? Chạy thật nhanh nha. Lần sau để cho ta gặp lại ngươi xem ta có đánh chết ngươi không!
Phí cả chỗ bánh đậu xanh của ta.
- Hắc! Bắc Mạc Quân, dáng người của ngươi vẫn là đẹp nhất.
Nguyệt Tích Lương dơ ngón tay cái ra, cười hì hì lấy lòng.
- Vậy sao? Vậy thì ngắm ta đi, không cần ngắm bọn hắn nữa.
Bắc Mạc Quân chẳng thèm dao động, túm lấy cổ áo Nguyệt Tích Lương lôi đi.
- A a a a a, thả lão nương ra! Lão nương muốn xem Triển Chính Hi bị bạo cúc!!!
Nguyệt Tích Lương vùng vẫy kịch liệt.
Nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới đưa được Triển Chính Hi đến miệng Kiến Nhất.
Không thể cứ thế mà về được a.
Còn chưa đến đoạn gay cấn nữa mà.
- Ta! không! cho! phép!
Bắc Mạc Quân tức đến nỗi nghiến răng lợi.
Tiểu oa nhi này đúng là không lúc nào ngồi yên. Mới ngày đầu tiên đến phủ đã nháo thành như vậy.
Sau này chẳng phải các thị vệ của hắn đều bị nàng bẻ cong hết sao?
Xem ra ngày mai phải cho Triển Chính Hi nghỉ phép rồi.
Với công lực của Kiến Nhất, ngày mai hắn xuống giường được mới là lạ.
- Bắc Mạc Quân, hay ngươi xem cùng ta nha. Ngươi cũng là một đoạn tay áo, đừng ngại a.
- Ta...
Hắn cứng họng. Không thể nói với nàng là hắn không đoạn tay áo được.
- Ta cái rắm! Dạo này ta hết tiền đến tiểu quan quán, đang buồn chán chết đi được.
- ...
Bắc Mạc Quân trực tiếp nghe ra từ trọng điểm trong lời nói của nàng.
Hắn yên lặng móc từ trong ngực ra ngân phiếu một nghìn lượng đưa cho nàng.
Nguyệt Tích Lương nhìn nhìn, nuốt nước miếng, quay đầu sang một bên.
Bắc Mạc Quân lại móc thêm một nghìn lượng.
- Đồ keo kiệt...
Nàng lầm bầm trong cổ họng, vẫn không để ý.
Hắn bất đắc dĩ lôi ra hai tấm ngân phiếu nữa.
Đã bốn nghìn lượng rồi đấy!
Quỷ tham lam này còn chưa thấy đủ sao?
Nguyệt Tích Lương chẹp miệng một cái, cực kỳ không tình nguyện cầm lấy ngân phiếu.
- Coi như ta nể cái mặt than của ngươi. Chậc, về phòng tiếp tục vẽ tranh vậy...
Bắc Mạc Quân nghe vậy thì thở phào một hơi.
Nàng biến đi chỗ khác là tốt rồi.
Còn về ngân lượng...
Hắn híp mắt nhìn về phía căn phòng đang tỏa ra mùi ám muội.
Ngày mai đòi lại từ chỗ Kiến Nhất là được.
- Này! Đi về thôi huynh đệ.
Nhân lúc Bắc Mạc Quân không để ý, bàn tay Nguyệt Tích Lương chạm vào mông hắn, bóp bóp, nhéo nhéo vài cái.
Ha, chất lượng cũng không tồi, to tròn no đủ.
- Đây là bồi thường!
Nàng nhếch miệng cười dâm đãng. Thân thể nhỏ bé nhanh chóng chạy biến đi, để lại Bắc Mạc Quân đứng hiu quạnh trong đêm tối.
Nàng đi rồi, một câu nói vẫn theo gió truyền vào trong tai hắn.
- Mông ngươi thích hợp làm thụ đấy nha, hắc hắc!
Thích hợp làm thụ...
Hợp làm thụ...
Làm thụ...
Thụ...
Bắc Mạc Quân nhấc chân, bước đi một cách vô hồn vô định. Mông hắn vẫn còn vương hơi ấm của Nguyệt Tích Lương.
Thụ à?
Nhầm rồi.
Tiểu chút chít! Mai sau ta mà không thượng nàng ít nhất ba ngày ba đêm.
Bắc Mạc Quân ta thề... không làm người!!!
...
Lại quay trở về với Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Trước sự tấn công dồn dập và mạnh mẽ của Kiến Nhất, Triển Chính Hi đã sớm buông vũ khí đầu hàng.
Con mẹ nó!
Không ngờ lần đầu tiên của hắn lại trao cho Kiến Nhất.
Nhưng mà...
Thật lạ...
Hắn lại không có một chút bài xích nào.
- Ưm... A...
Triển Chính Hi cong người, hô hấp nóng bỏng, mông run rẩy khi một ngón tay của Kiến Nhất bất giờ đút vào đằng sau hắn.
Ngón tay ấy thật không an phận quấy đảo, rút ra đút vào một cách nhanh chóng, kèm theo đó là một chất lỏng trong suốt.
- Ân... đừng... dừng lại...
Triển Chính Hi bất lực rên rỉ, cả khuôn mặt phủ lên một lớp hồng nhạt mê người.
Phân thân bên dưới càng ngày càng trướng đau.
- Đừng dừng lại sao?... Tốt! Chiều ý ngươi, bảo bối.
Kiến Nhất hôn lên khóe môi Triển Chính Hi, lại cho thêm một ngón tay nữa vào thăm dò.
Hô! Thật chặt, thật khít...
Hai ngón tay cùng nhau đưa đẩy, va chạm khiến cho khoái cảm Triển Chính Hi tăng vọt, hắn rùng mình cất giọng khàn khàn.
- Lão tử... a... ân... giết ngươi...
- Trước đó, ta sẽ làm cho ngươi sướng đến chết chết đã...
Kiến Nhất vô sỉ cười, bàn tay còn lại nắm lấy nam căn của Triển Chính Hi, ma sát lên xuống.
- Ưm... Ưm... A... thật thoải mái.
Khoái cảm từ cả đằng trước lẫn đằng sau đánh thẳng vào tâm trí Triển Chính Hi.
Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa, dục vọng đã xâm chiếm tất cả.
Trong không gian chỉ có thở dốc, tiếng rên rỉ và tiếng ' lép nhép ' khiến người nghe đỏ mặt tía tai.
Thật không ngờ, Kiến Nhất ngày thường luôn nho nhã, lễ độ lại có một mặt tà ác như vậy.
- A a...
Có lẽ đã tới đỉnh điểm, Triển Chính Hi hét lớn một tiếng, cơ thể run rẩy phóng thích tất cả mầm móng ra ngoài.
Rầm!
Loảng xoảng!
Khí lực không còn nữa, nửa người của Triển Chính Hi nằm úp sấp trên mặt bàn, đồ đạc trên đó thi nhau rơi xuống đất vang lên những tiếng nhức tai.
- Nhanh vậy sao?...
Kiến Nhất rút ra mấy ngón tay đã sớm ướt nhẹp, than thở.
- Bất quá, ta còn chưa được thỏa mãn nga...
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Triển Chính Hi sợ hãi nói. Mái tóc dài vốn được cây trâm ngọc cố định trên đầu đã xõa tung ra.
Một số sợi tóc vì mồ hôi mà dính trên gò má khiến cho hắn giờ đây có một loại phong tình khác hẳn.
- Đương nhiên là ta muốn... ăn ngươi!
Nên nhớ, Điệp mộng phấn còn chưa được giải đâu.
Kiến Nhất nắm lấy bờ mông Triển Chính Hi, phân thân hắn nửa vô tình nửa cố ý ma sát vào đó.
Nhận thấy được cự vật nóng bỏng đang không ngừng làm loạn trên mông mình, Triển Chính Hi bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
- Không được... chỗ đó... chỗ đó bé như vậy làm sao có thể vừa chứ? Sẽ hỏng mất...
Hắn lắc đầu quầy quậy, lần đầu tiên nhỏ giọng cầu xin.
- Kiến Nhất, tha cho ta đi. Sau này lão tử sẽ không mắng ngươi nữa a... Số bạc tiết kiệm của ta đưa cho ngươi hết! Ngươi... ta đưa ngươi đến Tiểu quan quán được không?...
Nghe Triển Chính Hi nói xong, Kiến Nhất bỗng nhiên nổi giận.
Còn bảo đưa hắn đến Tiểu quan quán?
Thật giỏi a!
Tiểu tử này còn chưa nhận ra tâm ý của hắn hay sao?
Đúng là đồ đầu gỗ! Ngu ngốc!
- Nghe đây Triển Chính Hi! Ngoài tên ngốc ngươi ra, ta sẽ không bao giờ chạm vào nam nhân khác. Cả nữ nhân cũng không! Vậy nên, ngươi... đêm nay chết chắc rồi!!!
- Ách?...
Triển Chính Hi ngơ ngác mở to mắt.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã cảm thấy lỗ nhỏ của mình như bị xé toác.
Nam căn to lớn, nóng bỏng nào đó trực tiếp đè ép tiến vào.
Cơn đau đớn ấp đến.
Triển Chính Hi không kìm được hét chói tai.
- A! Đau! Đau quá! Mau bỏ ra...
Mồ hôi chảy từng giọt, từng giọt trên khuôn mặt của Kiến Nhất.
Hắn mím chặt môi, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi cho thấy hắn đang cực độ nhẫn nhịn.
Có lão thiên gia mới biết, bây giờ hắn đau đớn đến nhường nào.
Phân thân trướng lên, kêu gào đòi được phóng thích.
Uống phải loại xuân dược này, nếu không phải định lực của hắn hơn người thì đã làm Triển Chính Hi đau đến chết rồi.
Mặc cho chính mình chịu khổ, Kiến Nhất vẫn dừng động tác lại, nam căn mới vào được một phần tư.
Hắn đưa tay khẽ vuốt má Triển Chính Hi, cực độ dịu giọng an ủi.
- Ngoan, thả lỏng ra... một chút nữa sẽ không đau.
- Chết tiệt... Kiến Nhất! Ngươi mà nói dối... lão tử... tuyệt giao với ngươi...
Triển Chính Hi đau đến nỗi nói đứt quãng, mông run rẩy liên hồi.
Cái đó to quá, hắn sắp không chịu nổi mất...
Ở góc không ai để ý, có một bình sứ nằm lặng im cùng với đống vải vụn y phục.
Nhìn kĩ lại, đó chẳng phải là dầu bôi trơn mà Nguyệt Tích Lương đã đưa cho Triển Chính Hi hay sao?
Chắc tên đầu gỗ ấy đã quên mất sự tồn tại của thứ này rồi.
Ây da...
Thật phí một mảnh tâm ý của Lương bảo bảo.
Đáng đời! Cho hắn chịu đau...
- Hết... đau chưa?
Một lúc sau, Kiến Nhất thở dốc hỏi lại.
Hắn đã giữ tư thế này khá lâu rồi, nếu còn không động, người chết sẽ là hắn nha.
Triển Chính Hi liếc mắt thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Kiến Nhất liền cảm thấy không đành lòng.
Thôi thì...
- Còn chút đau... bất quá... lão tử chịu được...
Hắn lí nhí trả lời. Đúng là đã dịu đi thật rồi.
Chỉ chờ có vậy, Kiến Nhất vui sướng mỉm cười, cất giọng ái muội.
- Ta sẽ thật nhẹ nhàng...
' Ong ' một tiếng, Triển Chính Hi liền cảm thấy thế giới quan của mình dường như sụp đổ. Đây là ý gì chứ?
Chẳng nhẽ tên Kiến Nhất này lại muốn cưỡng bức hắn hay sao? Không thể nào! Nên biết hắn đường đường là một nam nhân nha. Nam nhân và nam nhân... làm sao có thể làm chuyện ấy ấy được cơ chứ.
- Ân...
Trong khi Triển Chính Hi còn chưa có phản ứng thì bàn tay của người nào đó bắt đầu không an phận luồn vào trong lớp y phục sờ mó.
Kiến Nhất cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời nơi bàn tay mình thì âm thầm chậc lưỡi.
Thật không ngờ làn da của Triển Chính Hi lại đẹp như vậy, nếu trắng hơn một chút nữa thì thiếu đi vẻ mạnh vẽ, đen hơn một chút nữa thì lại quá giống mãng phu.
Nương a! Quá tuyệt nha. Làn da mềm mềm, có lực đàn hồi... thật sự hắn không muốn rời đi chút nào.
- Kiến Nhất thối! Mau bỏ tay ngươi ra!
Triển Chính Hi thở hổn hển hô lớn, khí lực không hiểu sao như bị rút hết.
- Tiểu tử ngươi đêm nay đừng hòng chạy...
Kiến Nhất tự động để ngoài tai câu nói ấy, môi nhếch lên phả khí vào cổ Triển Chính Hi.
Bàn tay dần đưa lên, gãy nhẹ vào hạt châu trước ngực hắn.
- A... ngươi...
Triển Chính Hi rùng mình một cái, dục vọng vô cớ nổi lên, phân thân bên dưới bỗng chốc trở nên căng cứng.
Không thể nào...
Hắn lại có ham muốn với một nam tử ư? Quá nực cười!
- Ngươi nhạy cảm thật.
Kiến Nhất cười tà. Bàn tay vận nội lực vỗ một cái, y phục của hai người lặp tức bị xé thành trăm mảnh, rơi lả tả xuống nền đất.
Ở ngoài cửa sổ, Nguyệt Tích Lương quệt miệng nhìn hai dáng người cực phẩm đang dây dưa lẫn nhau.
Nàng đã làm một việc tốt nha, hắc hắc!
Nhìn xem, cả Triển Chính Hi cũng ' lên ' rồi. Cá chắc là hắn ta cũng có hảo cảm với Kiến Nhất.
Chỉ là không nhận ra mà thôi.
Oa, cái của Kiến Nhất đúng là không phải dạng vừa. Không biết Tiểu Hi Hi của chúng ta có chịu được không a?
- Nặc Hàn, ngươi thấy thú vị sao?
Miệng Nguyệt Tích Lương ngoác đến tận mang tai, hỏi người bên cạnh.
- ...
- Uy! tiểu bạch thỏ! Nói gì đi!
- ...
Có gì đó không đúng nha.
Đợi mãi không thấy có người trả lời, Nguyệt Tích Lương liền quay hẳn mặt sang nhìn.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt than đen sì của Bắc Mạc Quân.
Ớ?
Nguyệt Tích Lương trực tiếp hóa đá.
Ây da! Có lẽ nàng hoa mắt rồi.
Nhìn Nặc Hàn lại ra tên khốn Bắc Mạc Quân.
Dụi lại dụi! Dụi a dụi!
Mở mắt ra nhìn lần nữa. Vẫn là Bắc Mạc Quân a...
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc vươn bàn tay nhỏ bé ra véo má hắn một cái thật mạnh.
Bắc Mạc Quân liếc nhìn nàng, khuôn mặt than vẫn không hề thay đổi, chỉ là nếu để ý kĩ thì thấy thái dương hắn khẽ giật.
Vương phi, dáng người của bọn hắn đẹp chứ?
Ngón tay hắn chỉ chỉ vào cái lỗ nhỏ ở trước mặt.
Ách? Là người thật!
Hắn đã ngồi đây từ bao giờ?
Nặc Hàn đâu rồi? Chạy thật nhanh nha. Lần sau để cho ta gặp lại ngươi xem ta có đánh chết ngươi không!
Phí cả chỗ bánh đậu xanh của ta.
- Hắc! Bắc Mạc Quân, dáng người của ngươi vẫn là đẹp nhất.
Nguyệt Tích Lương dơ ngón tay cái ra, cười hì hì lấy lòng.
- Vậy sao? Vậy thì ngắm ta đi, không cần ngắm bọn hắn nữa.
Bắc Mạc Quân chẳng thèm dao động, túm lấy cổ áo Nguyệt Tích Lương lôi đi.
- A a a a a, thả lão nương ra! Lão nương muốn xem Triển Chính Hi bị bạo cúc!!!
Nguyệt Tích Lương vùng vẫy kịch liệt.
Nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới đưa được Triển Chính Hi đến miệng Kiến Nhất.
Không thể cứ thế mà về được a.
Còn chưa đến đoạn gay cấn nữa mà.
- Ta! không! cho! phép!
Bắc Mạc Quân tức đến nỗi nghiến răng lợi.
Tiểu oa nhi này đúng là không lúc nào ngồi yên. Mới ngày đầu tiên đến phủ đã nháo thành như vậy.
Sau này chẳng phải các thị vệ của hắn đều bị nàng bẻ cong hết sao?
Xem ra ngày mai phải cho Triển Chính Hi nghỉ phép rồi.
Với công lực của Kiến Nhất, ngày mai hắn xuống giường được mới là lạ.
- Bắc Mạc Quân, hay ngươi xem cùng ta nha. Ngươi cũng là một đoạn tay áo, đừng ngại a.
- Ta...
Hắn cứng họng. Không thể nói với nàng là hắn không đoạn tay áo được.
- Ta cái rắm! Dạo này ta hết tiền đến tiểu quan quán, đang buồn chán chết đi được.
- ...
Bắc Mạc Quân trực tiếp nghe ra từ trọng điểm trong lời nói của nàng.
Hắn yên lặng móc từ trong ngực ra ngân phiếu một nghìn lượng đưa cho nàng.
Nguyệt Tích Lương nhìn nhìn, nuốt nước miếng, quay đầu sang một bên.
Bắc Mạc Quân lại móc thêm một nghìn lượng.
- Đồ keo kiệt...
Nàng lầm bầm trong cổ họng, vẫn không để ý.
Hắn bất đắc dĩ lôi ra hai tấm ngân phiếu nữa.
Đã bốn nghìn lượng rồi đấy!
Quỷ tham lam này còn chưa thấy đủ sao?
Nguyệt Tích Lương chẹp miệng một cái, cực kỳ không tình nguyện cầm lấy ngân phiếu.
- Coi như ta nể cái mặt than của ngươi. Chậc, về phòng tiếp tục vẽ tranh vậy...
Bắc Mạc Quân nghe vậy thì thở phào một hơi.
Nàng biến đi chỗ khác là tốt rồi.
Còn về ngân lượng...
Hắn híp mắt nhìn về phía căn phòng đang tỏa ra mùi ám muội.
Ngày mai đòi lại từ chỗ Kiến Nhất là được.
- Này! Đi về thôi huynh đệ.
Nhân lúc Bắc Mạc Quân không để ý, bàn tay Nguyệt Tích Lương chạm vào mông hắn, bóp bóp, nhéo nhéo vài cái.
Ha, chất lượng cũng không tồi, to tròn no đủ.
- Đây là bồi thường!
Nàng nhếch miệng cười dâm đãng. Thân thể nhỏ bé nhanh chóng chạy biến đi, để lại Bắc Mạc Quân đứng hiu quạnh trong đêm tối.
Nàng đi rồi, một câu nói vẫn theo gió truyền vào trong tai hắn.
- Mông ngươi thích hợp làm thụ đấy nha, hắc hắc!
Thích hợp làm thụ...
Hợp làm thụ...
Làm thụ...
Thụ...
Bắc Mạc Quân nhấc chân, bước đi một cách vô hồn vô định. Mông hắn vẫn còn vương hơi ấm của Nguyệt Tích Lương.
Thụ à?
Nhầm rồi.
Tiểu chút chít! Mai sau ta mà không thượng nàng ít nhất ba ngày ba đêm.
Bắc Mạc Quân ta thề... không làm người!!!
...
Lại quay trở về với Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Trước sự tấn công dồn dập và mạnh mẽ của Kiến Nhất, Triển Chính Hi đã sớm buông vũ khí đầu hàng.
Con mẹ nó!
Không ngờ lần đầu tiên của hắn lại trao cho Kiến Nhất.
Nhưng mà...
Thật lạ...
Hắn lại không có một chút bài xích nào.
- Ưm... A...
Triển Chính Hi cong người, hô hấp nóng bỏng, mông run rẩy khi một ngón tay của Kiến Nhất bất giờ đút vào đằng sau hắn.
Ngón tay ấy thật không an phận quấy đảo, rút ra đút vào một cách nhanh chóng, kèm theo đó là một chất lỏng trong suốt.
- Ân... đừng... dừng lại...
Triển Chính Hi bất lực rên rỉ, cả khuôn mặt phủ lên một lớp hồng nhạt mê người.
Phân thân bên dưới càng ngày càng trướng đau.
- Đừng dừng lại sao?... Tốt! Chiều ý ngươi, bảo bối.
Kiến Nhất hôn lên khóe môi Triển Chính Hi, lại cho thêm một ngón tay nữa vào thăm dò.
Hô! Thật chặt, thật khít...
Hai ngón tay cùng nhau đưa đẩy, va chạm khiến cho khoái cảm Triển Chính Hi tăng vọt, hắn rùng mình cất giọng khàn khàn.
- Lão tử... a... ân... giết ngươi...
- Trước đó, ta sẽ làm cho ngươi sướng đến chết chết đã...
Kiến Nhất vô sỉ cười, bàn tay còn lại nắm lấy nam căn của Triển Chính Hi, ma sát lên xuống.
- Ưm... Ưm... A... thật thoải mái.
Khoái cảm từ cả đằng trước lẫn đằng sau đánh thẳng vào tâm trí Triển Chính Hi.
Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa, dục vọng đã xâm chiếm tất cả.
Trong không gian chỉ có thở dốc, tiếng rên rỉ và tiếng ' lép nhép ' khiến người nghe đỏ mặt tía tai.
Thật không ngờ, Kiến Nhất ngày thường luôn nho nhã, lễ độ lại có một mặt tà ác như vậy.
- A a...
Có lẽ đã tới đỉnh điểm, Triển Chính Hi hét lớn một tiếng, cơ thể run rẩy phóng thích tất cả mầm móng ra ngoài.
Rầm!
Loảng xoảng!
Khí lực không còn nữa, nửa người của Triển Chính Hi nằm úp sấp trên mặt bàn, đồ đạc trên đó thi nhau rơi xuống đất vang lên những tiếng nhức tai.
- Nhanh vậy sao?...
Kiến Nhất rút ra mấy ngón tay đã sớm ướt nhẹp, than thở.
- Bất quá, ta còn chưa được thỏa mãn nga...
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Triển Chính Hi sợ hãi nói. Mái tóc dài vốn được cây trâm ngọc cố định trên đầu đã xõa tung ra.
Một số sợi tóc vì mồ hôi mà dính trên gò má khiến cho hắn giờ đây có một loại phong tình khác hẳn.
- Đương nhiên là ta muốn... ăn ngươi!
Nên nhớ, Điệp mộng phấn còn chưa được giải đâu.
Kiến Nhất nắm lấy bờ mông Triển Chính Hi, phân thân hắn nửa vô tình nửa cố ý ma sát vào đó.
Nhận thấy được cự vật nóng bỏng đang không ngừng làm loạn trên mông mình, Triển Chính Hi bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
- Không được... chỗ đó... chỗ đó bé như vậy làm sao có thể vừa chứ? Sẽ hỏng mất...
Hắn lắc đầu quầy quậy, lần đầu tiên nhỏ giọng cầu xin.
- Kiến Nhất, tha cho ta đi. Sau này lão tử sẽ không mắng ngươi nữa a... Số bạc tiết kiệm của ta đưa cho ngươi hết! Ngươi... ta đưa ngươi đến Tiểu quan quán được không?...
Nghe Triển Chính Hi nói xong, Kiến Nhất bỗng nhiên nổi giận.
Còn bảo đưa hắn đến Tiểu quan quán?
Thật giỏi a!
Tiểu tử này còn chưa nhận ra tâm ý của hắn hay sao?
Đúng là đồ đầu gỗ! Ngu ngốc!
- Nghe đây Triển Chính Hi! Ngoài tên ngốc ngươi ra, ta sẽ không bao giờ chạm vào nam nhân khác. Cả nữ nhân cũng không! Vậy nên, ngươi... đêm nay chết chắc rồi!!!
- Ách?...
Triển Chính Hi ngơ ngác mở to mắt.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã cảm thấy lỗ nhỏ của mình như bị xé toác.
Nam căn to lớn, nóng bỏng nào đó trực tiếp đè ép tiến vào.
Cơn đau đớn ấp đến.
Triển Chính Hi không kìm được hét chói tai.
- A! Đau! Đau quá! Mau bỏ ra...
Mồ hôi chảy từng giọt, từng giọt trên khuôn mặt của Kiến Nhất.
Hắn mím chặt môi, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi cho thấy hắn đang cực độ nhẫn nhịn.
Có lão thiên gia mới biết, bây giờ hắn đau đớn đến nhường nào.
Phân thân trướng lên, kêu gào đòi được phóng thích.
Uống phải loại xuân dược này, nếu không phải định lực của hắn hơn người thì đã làm Triển Chính Hi đau đến chết rồi.
Mặc cho chính mình chịu khổ, Kiến Nhất vẫn dừng động tác lại, nam căn mới vào được một phần tư.
Hắn đưa tay khẽ vuốt má Triển Chính Hi, cực độ dịu giọng an ủi.
- Ngoan, thả lỏng ra... một chút nữa sẽ không đau.
- Chết tiệt... Kiến Nhất! Ngươi mà nói dối... lão tử... tuyệt giao với ngươi...
Triển Chính Hi đau đến nỗi nói đứt quãng, mông run rẩy liên hồi.
Cái đó to quá, hắn sắp không chịu nổi mất...
Ở góc không ai để ý, có một bình sứ nằm lặng im cùng với đống vải vụn y phục.
Nhìn kĩ lại, đó chẳng phải là dầu bôi trơn mà Nguyệt Tích Lương đã đưa cho Triển Chính Hi hay sao?
Chắc tên đầu gỗ ấy đã quên mất sự tồn tại của thứ này rồi.
Ây da...
Thật phí một mảnh tâm ý của Lương bảo bảo.
Đáng đời! Cho hắn chịu đau...
- Hết... đau chưa?
Một lúc sau, Kiến Nhất thở dốc hỏi lại.
Hắn đã giữ tư thế này khá lâu rồi, nếu còn không động, người chết sẽ là hắn nha.
Triển Chính Hi liếc mắt thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Kiến Nhất liền cảm thấy không đành lòng.
Thôi thì...
- Còn chút đau... bất quá... lão tử chịu được...
Hắn lí nhí trả lời. Đúng là đã dịu đi thật rồi.
Chỉ chờ có vậy, Kiến Nhất vui sướng mỉm cười, cất giọng ái muội.
- Ta sẽ thật nhẹ nhàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.