Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 26
Trang Aya
25/07/2019
Thụy Miên công chúa? Chẳng phải là cái người đệ nhất mỹ nữ muốn làm vương phi của hắn sao?
- Uy, Thụy Miên công chúa đấy là ai? Rất lợi hại?
Nguyệt Tích Lương tò mò ló đầu ra hỏi.
- Quận chúa không biết? Nàng ta nhất kiến chung tình với trượng phu của ngài đó.
Trương công công chỉ chỉ về phía Bắc Mạc Quân, cất giọng ái muội.
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương khó coi như thể ăn phải ruồi.
Nàng công chúa này có phải là bị mù rồi không? Hay là mắt có vấn đề?
- Người như hắn mà cũng có nữ nhân thích à? Đã cong còn không nói, lại còn mắc bệnh sạch sẽ...
Bắc Mạc Quân lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Tại sao không thể có nữ nhân nào thích hắn chứ?
Nhìn khuôn mặt này xem, tuấn mỹ bất phàm, khí chất thì lãnh ngạo, thân phận thì cao quý.
Người thích hắn xếp hàng dài từ cửa thành đến hoàng cung cũng không hết.
Nàng còn chê?
Phải nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bệnh tự luyến này của Bắc Mạc Quân chắc chắn là được di truyền từ Bắc Mạc Trì. Không chệch đi đâu được!
- Khụ! Được rồi. Vậy chắc chắn tối nay sẽ có yến tiệc chào đón sứ giả?
Bắc Mạc Quân khẽ ho một tiếng, khéo léo chuyển đi đề tài.
- Đúng vậy. Yến tiệc là không thể thiếu, chỉ là...
Trương công công ngập ngừng, nhìn trộm Nguyệt Tích Lương một cái, nói tiếp.
- Hoàng thượng muốn vương gia mang theo cả quận chúa đi!
Bình thường, loại yến tiệc như thế này thì nữ quyến đại thần sẽ không được phép tham gia.
Nhưng lần này lại đặc biệt. Nàng dù sao cũng đã là vương phi trên danh nghĩa của Bắc Mạc Quân, là một nửa hoàng thất.
Không đi không được!
- Ách?
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc. Nàng thật không muốn tham gia mấy cái yến tiệc nhàm chán này chút nào.
Chỉ là...
- Đi thì đi.
Nàng cũng muốn gặp mặt cái vị công chúa không có mắt kia xem sao.
Hơn thế nữa... trong đoàn sứ giả mà có mấy mỹ nam thì còn gì bằng.
Bắc Mạc Quân nhìn vẻ mặt vô sỉ của Nguyệt Tích Lương liền biết ngay là nàng đang suy nghĩ không đứng đắn.
Cốp!
Hắn không lưu tình gõ lên trán nàng một cái thật mạnh.
Hồn về với thân thể đi.
- Au...
Nguyệt Tích Lương khẽ xuýt xoa. Trên cái trán trơn bóng dần hiện lên vệt xanh tím.
Fuck!
Mơ mộng cũng không để cho ta mơ mộng. Nhân quyền ở đâu? Hả?!
Bắc Mạc Quân cất tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống.
- Ta nói ngươi, yến tiệc lần này không tầm thường. Đừng hành sự lỗ mãng... như lần trước. Mạc Thanh đế quốc rất mạnh, Cảnh Lăng bây giờ vẫn chưa thể đối phó. Ngươi cứ yên yên lặng lặng ngồi thưởng thức điểm tâm của ngươi là được rồi. Bớt gây chuyện. Hiểu chứ?
Nghe nhị vương gia căn dặn vương phi nhà hắn, Trương công công bỗng nhiên ngây người.
Đã bao nhiêu lâu rồi hắn không được thấy vương gia nói một câu dài như vậy?
Ô ô ô
Thật là hạnh phúc nha.
Hắn phải về bẩm báo ngay cho hoàng thượng mới được.
- Hiểu rồi.
Nguyệt Tích Lương thở dài đáp ứng.
Không phải chỉ là giả trang ngoan ngoãn thôi sao? Nàng đã thành thạo từ khi còn học mẫu giáo rồi.
Điều này không cần hắn nhắc nàng cũng sẽ làm a.
- Không còn việc gì nữa, lão nô xin cáo lui...
Trương công công khẽ gập người xuống, nói.
Bắc Mạc Quân ghét bỏ phất phất ống tay áo, không thèm nói lấy một lời.
Đi nhanh đi. Mùi phấn son trong không khí quá nồng nặc rồi.
Trương công công quay người đi ra ngoài, lúc gần ra đến cửa vẫn không quên ngoảnh đầu lại, trao về một nụ hôn gió.
- Vương gia có thời gian rảnh thì đến thăm nô gia nha~ Người ta rất nhớ ngài...
- Cút!
Bắc Mạc Quân thật sự không chịu được nữa, phẫn nộ gầm lên.
Nói về người có thể làm cho hắn tức giận đến mức độ này, trên đời không có nhiều.
Nếu Nguyệt Tích Lương xếp thứ nhất, thì chắc chắc Trương công công sẽ xếp thứ hai.
Hai người này giống nhau một cách kỳ lạ!
- Ây da... Tiểu Màn Thầu! Ta còn y phục đẹp để dự yến tiệc sao?
Nguyệt Tích Lương vươn vai một cái, nháy mắt với đồng bọn đứng đằng sau.
Tiểu Màn Thầu hiểu ý, lặp tức lắc đầu lia lịa.
- Hồi bẩm quận chúa, không còn nữa!
Nghe vậy, nàng liền cười hì hì chìa bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Bắc Mạc Quân.
- Ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta rất nghèo nha... Cho ta bạc mua y phục!
Khoé môi Bắc Mạc Quân giật giật. Nàng còn dám nói nàng nghèo? Tối hôm qua còn trấn lột của hắn bốn nghìn lượng, mất đâu rồi?
Hắn bất đắc dĩ nói.
- Đến Cẩm y phường mua y phục. Bạc do vương phủ trả.
- Hắc hắc! ngươi soái chết đi được...
Chụt!
Nguyệt Tích Lương hành động mà không suy nghĩ, hôn vào má Bắc Mạc Quân một cái rõ kêu.
- Đi thôi Tiểu Màn Thầu!
Xong xuôi còn chối bỏ trách nhiệm, phủi mông chạy đi mất.
Để lại hắn vẫn còn ngơ ngác ngồi trước bàn, hai tai dần trở nên đỏ ửng.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt than vạn năm không đổi của Bắc Mạc Quân rốt cuộc cũng đón nhận đợt gió xuân đầu tiên.
Môi mỏng nhếch lên cực độ, để lộ hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.
Hai con mắt vốn lạnh lùng ánh lên những tia sáng vui vẻ.
Đúng vậy, Bắc Mạc Quân đang cười.
Cười một cách ngớ ngẩn.
Lạnh cạnh!
Loảng xoảng!
Mấy hạ nhân đang dọn bát đĩa trên bàn thi nhau run rẩy, bát đĩa đáng thương rơi hết xuống nền đất.
Tiếng động lớn như vậy mà hắn không nghe thấy. Vẫn cười.
Lão thiên gia!
Có phải là Nhị vương đã bị đánh tráo rồi hay không?
Mấy hạ nhân cảm thấy hắn cười còn đáng sợ hơn cả thường ngày. Thu dọn bàn ăn mà mồ hôi vã ra như tắm.
Con mẹ nó!
Thời tiết sắp thay đổi đi?!
Vương gia đổi tính rồi!...
------------------------------------------
Buổi tối ở hoàng cung, dạ minh châu chiếu sáng khắp nơi, tiếng đàn nhạc, ca múa vang vọng cả đại điện.
Hôm nay là ngày đón tiếp xứ giả của Mạc Thanh đế quốc.
Các đại thần trong triều đã đến gần như đông đủ. Đoàn xứ giả cũng yên tĩnh an vị ở một bên. Giờ chỉ còn thiếu những nhân vật quan trọng.
- Tam vương gia đến!
Giọng gã thái giám ngoài đại môn the thé truyền vào.
Đập vào ánh mắt mọi người là thân hình khôi ngô của Bắc Mạc Phong. Đây là lần thứ ba hắn xuất hiện.
Sau một thời gian dài tĩnh dưỡng, thương thế của hắn cơ bản đã khỏi hẳn. Mặc dù chỗ đó không còn được ' sinh long hoạt hổ ' như lúc trước nữa, nhưng vẫn còn sử dụng được.
Yến tiệc lần này, là một vương gia, Bắc Mạc Phong không thể vắng mặt...
- Đại vương gia cùng trắc phi đến!
Bắc Mạc Lâm mặc một bộ y phục màu bạc, bàn tay khoát lên hông nữ tử bên cạnh, lười biếng đi đến chỗ ngồi.
Tầm mắt hắn đảo qua đoàn xứ giả một lượt, bên môi treo nụ cười tính kế. Đêm nay... thật náo nhiệt.
- Nhị vương gia cùng Tích Lương... ách?... cùng vương phi tương lai đến!
Thái giám hô được nửa chừng thì đột ngột đổi lại, giọng run run. Ánh mắt của Nhị vương gia ác liệt quá nha...
Mọi người trong đại điện đều sững sờ.
Vương phi ư?
Bắc Mạc Quân có vương phi từ bao giờ? Chẳng phải hắn...
- Cái gì?
Ngồi ở phía Mạc Thanh đế quốc, một thiếu nữ nắm chặt bàn tay mảnh khảnh lại, rít qua từng kẽ răng. Nàng ta đưa con mắt ác độc nhìn ra ngoài đại môn...
Không phải đợi lâu, hai bóng người một thấp một cao cùng nhau bước vào.
Nam tử tuấn mỹ lạ thường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, con mắt đen lạnh lẽo chỉ khi nhìn đến thân hình nhỏ bé bên cạnh mới trở nên nhu hoà. Một bộ cẩm y màu tím khoác lên người hắn vừa cao quý lại vừa tà mị.
Nữ tử... à không! nữ hài tử tầm tám tuổi bên cạnh không thua kém hắn chút nào.
Nàng hôm nay cũng vận bộ váy dài màu tím, vạt váy thêu hoa tử đinh hương kéo dưới nền đất. Đai lưng màu trắng ôm gọn lấy eo nhỏ, trên đó còn treo mấy cái chuông bé, chỉ cử động một chút đã vang lên những tiếng ' đinh đang ' vui tai.
Mái tóc đen dài được búi thành hai búi nhỏ trên đỉnh đầu, điểm thêm một số món trang sức xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, mắt hạnh to tròn linh động, mũi thanh tú, môi không điểm mà chu,...
Không thể nghi ngờ, chỉ vài năm nữa thôi, nàng nhất định sẽ đẹp đến kinh tâm động phách.
Trong con mắt của mọi người lúc này, nàng và hắn xứng đôi đến kỳ lạ. Mặc dù vẫn có những sự khác biệt không nhỏ.
- Đây chẳng phải là Tích Lương quận chúa ư?
- Đúng nha, khi nào thì quận chúa đã trở thành Nhị vương phi tương lai rồi?
- Nguyệt vương gia có biết không vậy?
- Ài... thật đáng tiếc! Một nữ hài tốt đẹp như vậy mà phải gả cho một đoạn tay áo...
- Suỵt... nhỏ tiếng thôi...
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân ngồi vào chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn.
Bắc Mạc Quân nội lực cao thâm, có lời nào có thể lọt khỏi tai hắn chứ?
Hắn mở miệng, cực kỳ hi hữu nói một lời giải thích.
- Bổn vương và... vương phi tương lai được hoàng thượng tứ hôn ngày hôm qua.
....
Lặng ngắt như tờ.
Lúc có người chuẩn bị lên tiếng thì giọng nói của gã thái giám lại vang lên.
- Hoàng thượng giá đáo!
- Uy, Thụy Miên công chúa đấy là ai? Rất lợi hại?
Nguyệt Tích Lương tò mò ló đầu ra hỏi.
- Quận chúa không biết? Nàng ta nhất kiến chung tình với trượng phu của ngài đó.
Trương công công chỉ chỉ về phía Bắc Mạc Quân, cất giọng ái muội.
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương khó coi như thể ăn phải ruồi.
Nàng công chúa này có phải là bị mù rồi không? Hay là mắt có vấn đề?
- Người như hắn mà cũng có nữ nhân thích à? Đã cong còn không nói, lại còn mắc bệnh sạch sẽ...
Bắc Mạc Quân lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Tại sao không thể có nữ nhân nào thích hắn chứ?
Nhìn khuôn mặt này xem, tuấn mỹ bất phàm, khí chất thì lãnh ngạo, thân phận thì cao quý.
Người thích hắn xếp hàng dài từ cửa thành đến hoàng cung cũng không hết.
Nàng còn chê?
Phải nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bệnh tự luyến này của Bắc Mạc Quân chắc chắn là được di truyền từ Bắc Mạc Trì. Không chệch đi đâu được!
- Khụ! Được rồi. Vậy chắc chắn tối nay sẽ có yến tiệc chào đón sứ giả?
Bắc Mạc Quân khẽ ho một tiếng, khéo léo chuyển đi đề tài.
- Đúng vậy. Yến tiệc là không thể thiếu, chỉ là...
Trương công công ngập ngừng, nhìn trộm Nguyệt Tích Lương một cái, nói tiếp.
- Hoàng thượng muốn vương gia mang theo cả quận chúa đi!
Bình thường, loại yến tiệc như thế này thì nữ quyến đại thần sẽ không được phép tham gia.
Nhưng lần này lại đặc biệt. Nàng dù sao cũng đã là vương phi trên danh nghĩa của Bắc Mạc Quân, là một nửa hoàng thất.
Không đi không được!
- Ách?
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc. Nàng thật không muốn tham gia mấy cái yến tiệc nhàm chán này chút nào.
Chỉ là...
- Đi thì đi.
Nàng cũng muốn gặp mặt cái vị công chúa không có mắt kia xem sao.
Hơn thế nữa... trong đoàn sứ giả mà có mấy mỹ nam thì còn gì bằng.
Bắc Mạc Quân nhìn vẻ mặt vô sỉ của Nguyệt Tích Lương liền biết ngay là nàng đang suy nghĩ không đứng đắn.
Cốp!
Hắn không lưu tình gõ lên trán nàng một cái thật mạnh.
Hồn về với thân thể đi.
- Au...
Nguyệt Tích Lương khẽ xuýt xoa. Trên cái trán trơn bóng dần hiện lên vệt xanh tím.
Fuck!
Mơ mộng cũng không để cho ta mơ mộng. Nhân quyền ở đâu? Hả?!
Bắc Mạc Quân cất tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống.
- Ta nói ngươi, yến tiệc lần này không tầm thường. Đừng hành sự lỗ mãng... như lần trước. Mạc Thanh đế quốc rất mạnh, Cảnh Lăng bây giờ vẫn chưa thể đối phó. Ngươi cứ yên yên lặng lặng ngồi thưởng thức điểm tâm của ngươi là được rồi. Bớt gây chuyện. Hiểu chứ?
Nghe nhị vương gia căn dặn vương phi nhà hắn, Trương công công bỗng nhiên ngây người.
Đã bao nhiêu lâu rồi hắn không được thấy vương gia nói một câu dài như vậy?
Ô ô ô
Thật là hạnh phúc nha.
Hắn phải về bẩm báo ngay cho hoàng thượng mới được.
- Hiểu rồi.
Nguyệt Tích Lương thở dài đáp ứng.
Không phải chỉ là giả trang ngoan ngoãn thôi sao? Nàng đã thành thạo từ khi còn học mẫu giáo rồi.
Điều này không cần hắn nhắc nàng cũng sẽ làm a.
- Không còn việc gì nữa, lão nô xin cáo lui...
Trương công công khẽ gập người xuống, nói.
Bắc Mạc Quân ghét bỏ phất phất ống tay áo, không thèm nói lấy một lời.
Đi nhanh đi. Mùi phấn son trong không khí quá nồng nặc rồi.
Trương công công quay người đi ra ngoài, lúc gần ra đến cửa vẫn không quên ngoảnh đầu lại, trao về một nụ hôn gió.
- Vương gia có thời gian rảnh thì đến thăm nô gia nha~ Người ta rất nhớ ngài...
- Cút!
Bắc Mạc Quân thật sự không chịu được nữa, phẫn nộ gầm lên.
Nói về người có thể làm cho hắn tức giận đến mức độ này, trên đời không có nhiều.
Nếu Nguyệt Tích Lương xếp thứ nhất, thì chắc chắc Trương công công sẽ xếp thứ hai.
Hai người này giống nhau một cách kỳ lạ!
- Ây da... Tiểu Màn Thầu! Ta còn y phục đẹp để dự yến tiệc sao?
Nguyệt Tích Lương vươn vai một cái, nháy mắt với đồng bọn đứng đằng sau.
Tiểu Màn Thầu hiểu ý, lặp tức lắc đầu lia lịa.
- Hồi bẩm quận chúa, không còn nữa!
Nghe vậy, nàng liền cười hì hì chìa bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Bắc Mạc Quân.
- Ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta rất nghèo nha... Cho ta bạc mua y phục!
Khoé môi Bắc Mạc Quân giật giật. Nàng còn dám nói nàng nghèo? Tối hôm qua còn trấn lột của hắn bốn nghìn lượng, mất đâu rồi?
Hắn bất đắc dĩ nói.
- Đến Cẩm y phường mua y phục. Bạc do vương phủ trả.
- Hắc hắc! ngươi soái chết đi được...
Chụt!
Nguyệt Tích Lương hành động mà không suy nghĩ, hôn vào má Bắc Mạc Quân một cái rõ kêu.
- Đi thôi Tiểu Màn Thầu!
Xong xuôi còn chối bỏ trách nhiệm, phủi mông chạy đi mất.
Để lại hắn vẫn còn ngơ ngác ngồi trước bàn, hai tai dần trở nên đỏ ửng.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt than vạn năm không đổi của Bắc Mạc Quân rốt cuộc cũng đón nhận đợt gió xuân đầu tiên.
Môi mỏng nhếch lên cực độ, để lộ hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.
Hai con mắt vốn lạnh lùng ánh lên những tia sáng vui vẻ.
Đúng vậy, Bắc Mạc Quân đang cười.
Cười một cách ngớ ngẩn.
Lạnh cạnh!
Loảng xoảng!
Mấy hạ nhân đang dọn bát đĩa trên bàn thi nhau run rẩy, bát đĩa đáng thương rơi hết xuống nền đất.
Tiếng động lớn như vậy mà hắn không nghe thấy. Vẫn cười.
Lão thiên gia!
Có phải là Nhị vương đã bị đánh tráo rồi hay không?
Mấy hạ nhân cảm thấy hắn cười còn đáng sợ hơn cả thường ngày. Thu dọn bàn ăn mà mồ hôi vã ra như tắm.
Con mẹ nó!
Thời tiết sắp thay đổi đi?!
Vương gia đổi tính rồi!...
------------------------------------------
Buổi tối ở hoàng cung, dạ minh châu chiếu sáng khắp nơi, tiếng đàn nhạc, ca múa vang vọng cả đại điện.
Hôm nay là ngày đón tiếp xứ giả của Mạc Thanh đế quốc.
Các đại thần trong triều đã đến gần như đông đủ. Đoàn xứ giả cũng yên tĩnh an vị ở một bên. Giờ chỉ còn thiếu những nhân vật quan trọng.
- Tam vương gia đến!
Giọng gã thái giám ngoài đại môn the thé truyền vào.
Đập vào ánh mắt mọi người là thân hình khôi ngô của Bắc Mạc Phong. Đây là lần thứ ba hắn xuất hiện.
Sau một thời gian dài tĩnh dưỡng, thương thế của hắn cơ bản đã khỏi hẳn. Mặc dù chỗ đó không còn được ' sinh long hoạt hổ ' như lúc trước nữa, nhưng vẫn còn sử dụng được.
Yến tiệc lần này, là một vương gia, Bắc Mạc Phong không thể vắng mặt...
- Đại vương gia cùng trắc phi đến!
Bắc Mạc Lâm mặc một bộ y phục màu bạc, bàn tay khoát lên hông nữ tử bên cạnh, lười biếng đi đến chỗ ngồi.
Tầm mắt hắn đảo qua đoàn xứ giả một lượt, bên môi treo nụ cười tính kế. Đêm nay... thật náo nhiệt.
- Nhị vương gia cùng Tích Lương... ách?... cùng vương phi tương lai đến!
Thái giám hô được nửa chừng thì đột ngột đổi lại, giọng run run. Ánh mắt của Nhị vương gia ác liệt quá nha...
Mọi người trong đại điện đều sững sờ.
Vương phi ư?
Bắc Mạc Quân có vương phi từ bao giờ? Chẳng phải hắn...
- Cái gì?
Ngồi ở phía Mạc Thanh đế quốc, một thiếu nữ nắm chặt bàn tay mảnh khảnh lại, rít qua từng kẽ răng. Nàng ta đưa con mắt ác độc nhìn ra ngoài đại môn...
Không phải đợi lâu, hai bóng người một thấp một cao cùng nhau bước vào.
Nam tử tuấn mỹ lạ thường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, con mắt đen lạnh lẽo chỉ khi nhìn đến thân hình nhỏ bé bên cạnh mới trở nên nhu hoà. Một bộ cẩm y màu tím khoác lên người hắn vừa cao quý lại vừa tà mị.
Nữ tử... à không! nữ hài tử tầm tám tuổi bên cạnh không thua kém hắn chút nào.
Nàng hôm nay cũng vận bộ váy dài màu tím, vạt váy thêu hoa tử đinh hương kéo dưới nền đất. Đai lưng màu trắng ôm gọn lấy eo nhỏ, trên đó còn treo mấy cái chuông bé, chỉ cử động một chút đã vang lên những tiếng ' đinh đang ' vui tai.
Mái tóc đen dài được búi thành hai búi nhỏ trên đỉnh đầu, điểm thêm một số món trang sức xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, mắt hạnh to tròn linh động, mũi thanh tú, môi không điểm mà chu,...
Không thể nghi ngờ, chỉ vài năm nữa thôi, nàng nhất định sẽ đẹp đến kinh tâm động phách.
Trong con mắt của mọi người lúc này, nàng và hắn xứng đôi đến kỳ lạ. Mặc dù vẫn có những sự khác biệt không nhỏ.
- Đây chẳng phải là Tích Lương quận chúa ư?
- Đúng nha, khi nào thì quận chúa đã trở thành Nhị vương phi tương lai rồi?
- Nguyệt vương gia có biết không vậy?
- Ài... thật đáng tiếc! Một nữ hài tốt đẹp như vậy mà phải gả cho một đoạn tay áo...
- Suỵt... nhỏ tiếng thôi...
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân ngồi vào chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn.
Bắc Mạc Quân nội lực cao thâm, có lời nào có thể lọt khỏi tai hắn chứ?
Hắn mở miệng, cực kỳ hi hữu nói một lời giải thích.
- Bổn vương và... vương phi tương lai được hoàng thượng tứ hôn ngày hôm qua.
....
Lặng ngắt như tờ.
Lúc có người chuẩn bị lên tiếng thì giọng nói của gã thái giám lại vang lên.
- Hoàng thượng giá đáo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.